Dạo gần đây, Ahn Hye trở nên khá kỳ lạ.
Giống như là cô nhóc đang kìm nén cái gì đó. Nghe có vẻ không ổn lắm, nhưng tôi cũng chẳng biết nói như thế nào cho phải.
Tuy nhiên, tôi lại nhớ một vài biểu hiện có thể được coi là ví dụ.
Ví dụ như, Ahn Hye chuẩn bị cho một cơn tức giận với nguyên nhân cỏn con như kiểu bị làm phiền hay các nhân viên khác thiếu sót chút ít, nhưng sau đó sẽ hít một hơi thật sâu và trở nên hòa nhã hơn, như Ahn Hye của mọi ngày.
Ví dụ như, cô nhóc sẽ ngồi một mình trong căn phòng không người và nói chuyện với ai đó bằng một ngôn ngữ mà tôi không hiểu (mà tôi đoán là tiếng Việt), nhưng cảm xúc thì có: nó là sự pha trộn của hờn ghen, tiếc nuối và có chút buồn.Và ví dụ khiến tôi biết được nguyên do, đó là Ahn Hye sẽ bỏ đi hoặc cắm tai nghe lên khi chúng tôi ngồi lại và nói chuyện với nhau về việc năm nay sẽ làm gì trong mấy ngày nghỉ Tết.Trưởng phòng nhân sự của công ty từng tìm tới cô nhóc đó và nói chuyện, hỏi thăm hay gì đó đại loại vậy về việc nghỉ lễ, thậm chí còn đề nghị giúp đỡ như cho nghỉ thêm một vài ngày và hỗ trợ tiền đi lại theo chính sách của công ty, nhưng Ahn Hye từ chối vì thời gian tới sẽ bận đủ thứ, và cô nhóc không muốn tiến độ công việc chậm lại. Tết Nguyên đán sắp đến, còn cô nhóc thì nhớ nhà.Nhưng cô nhóc đã rất thông minh khi đề nghị kéo dài kỳ nghỉ của mình vào tháng năm. Và mặc dù trưởng phòng nói điều đó còn cần phải xem xét, nhưng tôi nghĩ nó sẽ được thông qua thôi.Có điều, biết nhiều như vậy nhưng tôi cũng chẳng làm gì. Vì đơn giản là chúng tôi không có quan hệ gì với nhau ngoại trừ là đồng nghiệp, theo-một-nghĩa-nào-đó.Nhưng có vẻ như Ahn Hye không để ý đến."Năm nay mọi người có về nhà đón Tết không?" Ngồi trong bàn ăn, cô nhóc cất tiếng hỏi, như là một cách để mọi người sôi nổi hơn.Và nó đã khá thành công.Mặc dù thời gian nghỉ Tết không được dài, nhưng nó lại quan trọng với những ai đang ngồi đây với bao ý định; người thì về nhà với bố mẹ, người thì ở lại trên thành phố, nhưng cũng có người đi du lịch trong cả mấy ngày nghỉ. Có lẽ tôi sẽ ở nhà với bố mẹ, lâu lắm rồi bố tôi mới về đúng dịp tết, nếu không gia đình tôi toàn phải chúc tết nhau qua video, nhận lì xì qua tài khoản ngân hàng và cách nhau tới bảy múi giờ.Lúc đó, tôi liếc nhìn cô nhóc, và biểu cảm khi đó khiến tôi nghi ngờ rằng có phải mình đã thấy nó ở đâu rồi không mà lại quen thuộc một cách bất ngờ.Mỉm cười với sự nhẹ nhàng, lặng lẽ nghe mọi người sôi nổi bàn tán, và có cái gì đó man mác mà không thể nói thành lời.Mặc dù điều này là vô lý, nhưng tôi luôn cảm thấy dường như trước đây tôi đã gặp cô nhóc này rồi.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip