Lizkook Chuyen Ver Tong Giam Doc Anh Di Di Chuong 71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Hôm nay là ngày thứ nhất hắn đi công tác, cô chưa bao giờ thấy trống rỗng như vậy cả, đôi lúc lại có dự cảm không tốt; nhớ lúc sáng khi cô tiễn hắn ra khỏi Đài Song Khê, hắn đã ôm cô vào ngực, đặt một nụ hôn tạm biệt lên trán cô.

- Tôi đi rồi về, ngoan ngoãn ở nhà, đừng có chạy lung tung!

Mới chỉ có một ngày mà trong Đài Song Khê rộng lớn thế này chỉ có một mình cô, từ sáng đến chạng vạng tối, cô chỉ biết quanh quẩn trong nhà, buổi tối cô còn định đợi hắn, nhưng chợt nhớ ra ba ngày sau hắn mới về, có lẽ đợi hắn đã thành thói quen của cô. Cô thấy nhớ hắn, cô thật sự rất nhớ hắn...

Trở về phòng ngủ, cô định sẽ đi ngủ ngay nhưng điện thoại chợt đổ chuông, cô thử cầm lên xem. Tim run rẩy từng đợt... Là Jungkook .

Hắn thật sự gọi điện về cho cô. Nhận cuộc gọi, cô còn chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã vang lên giọng lạnh lùng.

- Tại sao không gọi điện cho tôi?


Lisa cầm điện thoại ngồi trên giường, lúng túng trả lời

- Em sợ làm phiền anh....

Hắn không truy cứu nữa, hắn hỏi sang vấn đề khác.

- Đã ăn gì chưa?

Cô có thể cảm nhận được hương vị ngọt ngào chưa từng có, cô nhẹ gật đầu

- Ăn rồi, anh thì sao? Vẫn còn làm việc?

Hắn khẽ ừ một tiếng, rồi lại hỏi

- Nhớ tôi không?

Cô không chút giấu diếm, thành thật gật đầu

- Rất nhớ.....

Hắn hài lòng nhếch môi, thấp giọng dặn dò mấy câu rồi cúp máy. Cô còn ôm điện thoại rất lâu mới chịu đi ngủ. Ngày thứ hai tẻ nhạt lại bắt đầu, cô không muốn ở nhà mãi thế này nên đã ra ngoài tán gẫu nửa ngày cùng Chaeyoung và Tzuyu buổi tối thì đến dùng bữa cùng mẹ mình, đến gần chín giờ thì cô tạm biệt mẹ và đi về.

-----------------------------

Bà Manoban đang xem TV trong phòng khách thì đột nhiên có tiếng gõ cửa, bà tưởng con gái mình quay lại để lấy điện thoại mà cô đã bỏ quên, lắc đầu thở dài trách yêu, bà đi ra mở cửa. Vừa kinh ngạc vừa vui mừng, bà không ngờ người đến lại là Sehun.

- Sehun, muộn vậy rồi cháu có việc gì sao?

Anh lúng túng cười cười

- Bác gái, thật ra cháu muốn tìm tiểu Lice...

Bà La cười tươi trả lời

- Nó vừa đi khỏi đấy! Sao cháu không đến chỗ nó?

Anh không muốn để bà biết chuyện của Jungkook nên lấy đại lý do

- Vừa nãy con có ghé qua nhưng cô ấy lại không có ở đó!

Bà không chút nghi ngờ, vừa cười vừa nhường đường cho anh vào nhà

- Vào ngồi một lát đã .

Sehun cười khách sáo, lịch thiệp lắc đầu

- Không cần đâu ạ, cũng không còn sớm nữa, dì nghỉ ngơi đi , cháu xin phép!

Bà cũng không làm khó anh nữa, lúc anh vừa xoay người đi được vài bước thì bà liền gọi anh lại, nhờ anh mang điện thoại của Lisa trả lại cô. Anh vui vẻ nhận lời rồi tạm biệt và rời đi.

-----------------------

Tạm biệt mẹ xong thì cô đi bộ một đoạn, tự dưng cô lại muốn ăn đậu hũ nước đường nên mới tự đi tới hàng bán đậu hũ. Từ khu nhà cũ kỹ mà hai mẹ con cô đã sống đến hàng bán đậu hũ phải đi bộ qua một cái ngỏ cũ và tối, vì hàng đậu hũ nằm sâu trong hẻm chứ không phải ở trước đường quốc lộ.

Cái ngõ này từ nhỏ cô đã đi ngang qua biết bao nhiêu lần, khi còn học tiểu học, có lần cô đã rủ Chaeyoung với Tzuyu băng qua con ngỏ này mà đi ăn đậu hũ.

Bây giờ đi lại, cô không khỏi xúc động vì những ký ức lúc nhỏ. Đang ở giữa con ngỏ, cô bất chợt dừng bước vì có ai đó đang chặn phía trước mình. Cô lịch sự hỏi thử

- Xin lỗi, các anh là ai?

Trước mặt cô hiện giờ là ba gã đàn ông hình xăm đầy mình, gương mặt trông rất dữ tợn nhưng nụ cười lại lưu manh, bọn họ vừa bước lên trước vừa trêu chọc

- Em gái, cùng bọn anh vui vẻ tối nay nào! Bọn anh cam đoan sẽ thật nhẹ nhàng, không làm em gái đau đâu .

Cô biết mình gặp phải bọn háo sắc rồi, cô sợ hãi lùi về phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn bọn họ, mà phía trước bọn họ vẫn đang dần dần tiến tới; cô cuống quýt xoay người định bỏ chạy nhưng không ngờ phía sau cô còn ba tên khác nữa.

Hình như bọn họ là cùng một băng. Ba tên phía sau tóm được cô dễ dàng, cười lớn đầy dâm tặc.

- Haha, đại ca, anh xem con nhỏ này đúng là hàng ngon này!

Lisa liều mạng giãy giụa, cô sợ hãi cùng cực, hét lớn

- Mau thả tôi ra... cứu tôi với....

Nhưng miệng của cô nhanh chóng bị một gã đưa tay bịt chặt, cô chỉ có thể phát ra âm thanh ở cuống họng, tay chân vẫn đang vùng vẫy tứ phía. Sáu gã đàn ông nhìn cô thống khổ chống cự, nụ cười càng lúc càng dâm ô, gương mặt cực kỳ háo sắc.

Hai tên đang đè chặt cô trên tường đầy rêu mốc, lạnh lẽo; một tên trong đó thì bịt chặt miệng cô; tên được gọi là đại ca đến trước mặt cô, dâm đãng nói

- Người đẹp, ngoan ngoãn theo hầu bọn anh nào!

Cô vẫn không hết sợ hãi nhìn hắn, nước mắt đã đầy trên gương mặt xinh đẹp của cô, giờ phút này cô biết mình không thể chạy thoát được nữa, tuyệt vọng cùng sợ hãi....Jungkook.... Anh ở đâu, hãy cứu em... Tên đại ca trước mặt cô đang dùng bàn tay to béo của mình để vuốt ve gương mặt đầy nước mắt của cô, dọc xuống cổ đến ngực, kéo tuột chiếc áo của cô xuống vai, mặt bựa như mặt heo của gã cúi xuống trước ngực cô , thô bạo hôn lên ngực sữa của cô, tay của gã bóp bóp bả vai gầy guộc, trần trụi của cô, để lại dấu tay đỏ chói.

Lisa gần như đã khóc cạn nước mắt, cô không thể giãy giụa chứ đừng nói đến chuyện bỏ chạy, hai tay hai chân đều bị giữ chặt, miệng cũng bị bịt kín; có nằm mơ cô cũng chưa từng nghĩ rằng mình lại bị bọn lưu manh này cường bạo ở một nơi thế này . Tên đại ca hôn hít xong trước ngực cô, gã ngẩng đầu lên ra lệnh cho hai tên đàn em

- Hai đứa mày, kéo dạng chân nó ra!

Hai tên đàn em nãy giờ đã chảy cả nước dãi nhanh chóng cúi xuống kéo hai bên đùi cô ra, vì cô khép chân quá chặt nên chúng tát mạnh lên đùi cô; nhân lúc hai tên nãy giờ giữ chặt chân cô buông lỏng, cô dùng sức nâng chân lên, đầu gối đập ngay đúng vị trí dưới bụng của tên đại ca. Gã vừa đau vừa tức hạ lệnh cho đám đàn em

- Con mẹ nó, bọn mày lột sạch đồ của nó cho tao.

Hai chân cô tiếp tục bị giữ chặt, cô không thể tiếp tục giãy giụa, nhưng thật may là tên đại ca lại ra lệnh cho đàn em bỏ tay đang bịt kín miệng cô ra. Lisa nhanh chóng hét lớn lên

- Làm ơn... có ai... cứu...ưm...

Bọn họ thấy cô la lớn như vậy liền tiếp tục bịt miệng cô lại. Ngay khi hai tên sắp xé bỏ váy trên người cô, ngay khi cô tưởng rằng cuộc đời cô sẽ chấm dứt, ngay khi cô tưởng rằng cả đời này Jeon Jungkook sẽ không cần cô nữa.... Thì.... Một cây gỗ khô đã ném ngay đến bả vai của một trong hai tên đó. Cả sáu tên đều tức giận quay đầu lại nhìn.

- Mày là thằng nào?

Ánh đèn mờ mờ từ đầu ngỏ chiếu vào và rọi trúng gương mặt anh tuấn của Sehun . Anh nhìn thấy cô gái nhỏ đang bị giữ chặt trên tường, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, mặt đầy nước mắt; cô gái nhỏ mà anh luôn yêu thương và bảo vệ lại bị một đám cầm thú bắt nạt và định cường bạo.

Gương mặt sắc lạnh hầm hực sát khí của Phàm Diệc phản chiếu trong mắt của sáu tên kia. Loé lên một tia hy vọng cho cô. Anh cởi cúc áo ở cổ tay ra, từ từ xắn tay áo lên.

- Khi tao còn nói chuyện tử tế thì mau thả cô ấy ra! Nếu bọn mày dám đụng đến cô ấy dù chỉ là một cọng tóc, tao sẽ không để bọn mày được chết tử tế!

Tên đại ca bước lên trước mặt anh, lớn giọng hỏi

- Mày là thằng nào mà dám xỏ mũi vào chuyện của tao chứ?

Không đợi anh trả lời, gã liền hung hăng vung nắm đấm lên, nhắm ngay mặt anh mà tấn công, nhưng gã chưa được thực hiện ý định thì đã bị anh một tay chế trụ nắm đấm của gã, bẻ cánh tay gã ra sau; những tên còn lại thấy đại ca của mình bị hạ bệ thì lập tức nhào đến tấn công Sehun, hai tên bị anh đánh ngã ngay lập tức, một tên khác liền rút dao nhỏ trong túi ra, tiến thẳng tới phía sau anh. Lalisa đang ngồi xụi lơ dưới đất liền hét lớn lên

- Sehun, cẩn thận!

Nhờ có cô nhắc nhở mà anh đã kịp xoay người nhưng vẫn bị con dao cắt qua bả vai, anh dùng chân đá văng tên cầm dao rồi nhanh chóng hạ cả những tên còn lại. Bọn họ dù bị thương nhưng vẫn cố sức bò dậy và chạy trốn. Anh phủi tay, lạnh lùng quát

- Cút ngay cho tao, đừng bao giờ để tao thấy mặt bọn mày lần nào nữa!

Bọn chúng bỏ chạy tán loạn. Anh đi tới góc tường khác và nhặt áo khoác lên, sau đó mới bước tới chỗ cô , khom người xuống và khoác áo lên vai cô, nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên, ân cần hỏi

- Tiểu Lice, không sao chứ?

Cô ngước đôi mắt long lanh nước nhìn anh, giọng nhỏ đến đáng thương

- Sehun, cảm ơn anh....

Anh dịu dàng lau nước mắt cho cô, một tay đặt qua sau lưng cô, nhẹ giọng nói

- Chúng ta đi thôi!

Cô im lặng gật đầu, để Phàm Diệc dẫn cô đi. Ngồi trong xe, cô liên tục lấy tay kéo áo khoác phía sau che hết cơ thể, bây giờ cô vẫn còn sợ hãi! Anh mở cửa xe đi vào, đưa cho cô một hộp sữa nóng, anh dịu dàng nói

- Uống vào sẽ giúp em bình tĩnh hơn!

Lisa nhận lấy hộp sữa, lại ngước nhìn anh.

- Cảm ơn anh....thực sự cảm ơn anh !

Anh mỉm cười rồi khởi động xe. Vừa nãy rời khỏi nhà , anh đã lái xe đi vòng vòng quanh khu vực này, chỉ có những con hẻm là anh chưa xem qua, nên đã bỏ xe lại bên ngoài và đi bộ vào, lúc đi qua con hẻm kia, anh đột nhiên nghe được giọng của cô kêu cứu, tất cả dây thần kinh của anh đều trở nên căng thẳng, lồng ngực như bị ép chặt đến khi anh tận mắt nhìn thấy cô, anh chưa từng phẫn nộ như vậy . Lisa vừa uống sữa vừa hỏi

- Tại sao anh biết em ở đó?

Oh Sehun không có ý định che giấu nên nói thẳng

- Lúc nãy anh đã đến nhà bác gái tìm em, bác nói là em vừa rời khỏi, tự nhiên anh có linh cảm em đang ở gần đó nên mới đi tìm xung quanh. Cô dùng ánh mắt biết ơn cùng xúc động nhìn anh, nhẹ giọng nói

- Sehun, cảm ơn anh.....

Nếu hôm nay anh không đến thì thực sự cô đã xảy ra chuyện rồi, bị cường bạo rồi cô có thể sống tiếp như chưa từng có chuyện gì .

- Đừng nói cảm ơn anh suốt như vậy, cũng không cần phải hậu tạ anh, anh chỉ xin em một điều, đừng bao giờ đi một mình ở những nơi nguy hiểm nữa! Rốt cuộc thì em có mấy lá gan chứ? Lúc học trung học còn dám leo hàng rào vườn nhà người ta để hái trộm đào nữa!

Chương sau sẽ là những cảnh ngược tùm lum tè le , ngược chết Lía của toii

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip