Sáng cuối tuần lất phất mưa, Tiêu Chiến vốn đang chuẩn bị nguyên liệu trong bếp đã nghe tiếng chuông cửa reo lảnh lót.
Hôm nay vừa vặn hãy còn sớm, chưa phải tầm đông khách, nhưng chính vì vậy mà tiếng chuông cửa dường như cũng chói tai hơn khi không bị những tiếng ồn ã át đi.
Anh theo phản xạ ngẩng đầu lên niềm nở, nhưng vừa va vào ánh mắt của vị khách không mời lại không còn mấy hoan hỉ nữa.
Thì ra đêm đó Vương Nhất Bác trở về nhà đã có mặt đầy đủ ông bà Vương. Mới chỉ năm năm về trước, cậu vẫn còn ăn chơi thế nào hai người còn không biết sao. Nhưng kể từ sau chấn thương do tai nạn mô tô, Vương Nhất Bác dường như thay đổi hoàn toàn, trở về là con người cậu của trước kia, trầm tĩnh dịu dàng. Vậy nhưng đã gần nguyên một kỳ nghỉ hè, suốt hai tháng ròng, ngày nào cũng lái xe lang thang ở đâu hai người họ cũng không biết, hiếm có ngày ở nhà. Bằng hữu ở đây cũng không có nhiều, phần lớn chỉ giao lưu với hội mấy đàn anh cùng chung sở thích đua mô tô từ trước. Làm sao có thể ngày nào cũng gặp mặt?Hạ Vũ tuy khó mở lời nhưng không nói cũng là tự gây khó dễ cho chính mình, cuối cùng đành kể với bà Vương chuyện dạo gần đây mấy người vẫn thường lui tới tiệm ăn quen của Tào Dục Thần, cuối cùng cậu lại thành người lôi kéo cả bọn cùng đi, không lòng nào lại từ chối. Vương Nhất Bác của sau này chừng nào còn muốn tiếp quản công việc kinh doanh của ba Vương một chút vướng bận này nhất định cũng không được phép biến thành trở ngại. «Bác Bác bản chất vô cùng đơn thuần. Chỉ cần đủ yêu thương nó, nó sẽ cam tâm tình nguyện theo cậu đến sau này. Chính bởi vậy người làm mẹ như tôi mới lo. Cậu có tự tin rằng mình đủ khả năng để đảm bảo hạnh phúc cho thằng bé không? Ngược lại, nếu cậu tự nguyện rút lui, để thằng bé được kết hôn môn đăng hộ hối, tương lai sẽ rộng mở biết nhường nào. Coi như tôi cầu xin cậu, buông tha cho Nhất Bác được không? Đổi lại cậu cần bao nhiêu tôi cũng đều có thể đáp ứng.»Giờ anh đã hiểu rồi.Tâm trạng biết mấy hoan hỉ khi nhận được quan tâm từ cậu còn chưa kịp thích nghi, loại chuyện này đã tìm đến anh. Thật may mắn Tiêu Chiến còn đủ tỉnh táo trước khi mặc bản thân chìm đắm trong loại đối đãi tốt đẹp đó. Tiêu Chiến không biết bản thân nên bày ra vẻ mặt gì. Nực cười, khinh bỉ, cay đắng hay tự thương hại bản thân? Từ bao giờ người khác lại được toàn quyền điều khiển cuộc sống của anh thế này? Rốt cuộc người ngoài biết được mấy phần về cuộc đời của Tiêu Chiến, để rồi tự cho mình cái nhìn thương hại cuộc đời anh, mà mặc định đó là cái nhìn thương cảm?Vì một cuộc sống mới mà tìm tới thành phố này, nhưng đồng tiền trong mắt anh lại chưa bao giờ trở nên dơ bẩn đến thế.Người phụ nữ ngồi đối diện đã gấp gáp ngồi chuyến máy bay gần hai giờ đồng hồ chỉ muốn tìm gặp anh nói chuyện.Thái độ biết điều của anh với mẹ Vương không chỉ để làm vừa lòng người phụ nữ này, anh thật sự đã có sắp xếp của riêng mình. Với bà, coi như là giữ lại một chút tự tôn của cậu ta trước mặt mẹ Vương đi. Bà cũng chẳng còn tâm trạng để quản, nối tiếp câu nói đó là một khoảng lặng.Mẹ Vương rời đi. Cả một buổi ngồi đờ đẫn, Tiêu Chiến thực không làm việc gì nên hồn, báo hại tiểu tử Chân Chân luôn tay luôn chân còn nghĩ sẽ phải đóng cửa tiệm sớm hơn mọi ngày. Anh thẫn thờ mở điện thoại, liên lạc của người phụ nữ vẫn nằm trên màn hình còn chưa lưu.Giả như Tiêu Chiến có thể dễ dàng thốt ra câu nói không sao, giữa hai người là mối quan hệ hoàn toàn trong sạch, đảm bảo cho cậu tiền đồ xán lạn. Nhưng trong lòng anh căn bản không có ý này, vì vậy mới không thể đem những lời giả dối này nói ra. Hành động tìm gặp anh có thể coi là tàn nhẫn, song không thể trách mẹ Vương làm vậy là ích kỷ. Chứng kiến đứa con độc tôn yêu đương với một người con trai khác đâu phải chuyện người làm mẹ nào cũng có thể gật đầu chấp thuận. Điều này, lẽ ra anh và cậu tất nắm rõ ngay từ khi bắt đầu, phải không.Tám năm về trước, lần đầu anh gặp cậu, một học sinh phổ thông trên phố xá đông đúc của Thượng Hải. Khi ấy đường phố đã bắt đầu lên đèn, anh đang đứng xếp hàng trước một cửa hiệu bánh mỳ.«Anh, có thể cho tôi hỏi một chút...»Tiêu Chiến vừa quay đi, người kia đã bắt gặp ánh mắt của anh. Cậu chậm rãi bước lại gần, ngữ điệu pha chút dè dặt. Anh vẫn nhớ như in, ngữ điệu non nớt của cậu hồi ấy thế nào.«Ừm?»«Cái này... đi hướng nào vậy?»Cậu chỉ vào địa chỉ trên điện thoại. Chiếc đồng hồ đeo tay của cậu nhìn qua cũng biết không hề tầm thường. Là kiểu công tử bột sao? Tiêu Chiến thận trọng nhìn lại vẻ mặt của chàng trai, sau đó hơi cúi xuống nhìn màn hình điện thoại của cậu.«Cậu không phải người Thượng Hải?»«Vâng. Tôi mới cùng gia đình chuyển tới đây.»Thực ra nghe qua chất giọng đặc mùi địa phương của cậu, Tiêu Chiến đã dễ dàng đoán ra rồi.«Cậu ra đây.» Anh nhẹ nhàng nắm tay áo cậu, vì cái gì mà không quản công sức thời gian nãy giờ đợi tới lượt mình bước ra khỏi hàng người. Sau đó tận tâm chỉ đường đi cho cậu. Nhưng rốt cuộc quay lại nhìn cậu vẫn nhíu mày khó hiểu không khỏi khiến anh cảm thấy buồn cười.«Cậu tự đi được chứ?»«Vâng.»Vậy thì anh đoán, cậu ấy có lẽ thật sự không ngốc như anh tưởng. Sau đó mỗi lần gặp mặt cậu vẫn là tự mình về được tới nhà, trưởng thành qua những năm tháng ngắn ngủi ở bên anh. Để tới tận ngày hôm nay còn quay trở lại gặp mặt.Vương Nhất Bác. Cái tên không phải là anh bất giác nhớ ra, mà là chưa từng quên đi.Tình cảm ấp ủ qua nhiều năm, sẽ như rượu đắng dần lên men ngọt. Anh nói rõ với cậu, bản thân không phải kiểu người dễ ghen. Cũng sẽ không bao giờ vô cớ tìm cách cậu ghen. Điều này với cậu không còn lạ lẫm. Vì vậy cho dù có bất đồng căng thẳng tới cỡ nào, cũng sẽ không mượn người thứ ba để giải quyết. Suy đi nghĩ lại, trong lời mẹ Vương nói không tìm ra điểm nào thiếu hợp lý. Chỉ là anh có kịp thời nhận ra bản thân đã quá lâu chìm đắm vào những điều hoang đường kia. Người từng thuộc về anh, mãi mãi vẫn sẽ thuộc về anh.Hoặc có lẽ là không. Tốt hơn hết là như vậy. «A Tiêu.»«Bà ngoại.»«Nghe giọng con thật tốt.»«Vâng.»«Con có chuyện không vui phải không?»«Con... con không có.»«Được rồi. Không có thì tốt.»Mỗi lần anh có chuyện không tốt, dường như ngoại luôn linh tính được, đều sẽ điện cho anh. Mỗi lần như vậy Tiêu Chiến đều sẽ gạt đi, nói anh ổn cả. Người lớn tuổi rồi, anh không muốn gia đình phải thay mình gánh thêm loại chuyện thế này nữa. Cúp máy xong, Tiêu Chiến liền muốn bật khóc. Nguyên một đêm, không thể chợp mắt lấy một phút, đầu óc cũng chẳng đủ thanh tỉnh để đối diện cậu. Anh cứ thẫn thờ ngồi bên bàn ăn, trước mặt là bình sâm còn chưa kịp gặp mặt để gửi trả người. Nếu như không đủ dũng khí thốt ra những lời lẽ khắc nghiệt, chi bằng anh sẽ lặng lẽ bước ra khỏi cuộc đời cậu.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip