Seulrene Hoan Nam Hoa Cover Buom Trang Trong Tay Ho Giay Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Có chút nguy hiểm.

Nhìn chằm chằn con cờ đỏ trên tay, Châu Hiền vụng trộm dò xét nam nhân đối diện một cái, cờ đỏ trên tay ăn luôn cờ đen đối diện, đồng thời trong óc cũng suy tư ngẫm nghĩ một mình. (Anh chị đang chơi cờ tướng nhé)

Mấy ngày nay, tướng công nhà nàng đều không tới tiêu cục, cơ hồ mỗi ngày dính ở bên cạnh nàng, cái này cũng không có gì không tốt, hắn ở bên người nàng, nàng cũng vui mừng.

Nhưng là, cặp con ngươi đen kia, dường như là tìm cái gì, luôn thăm dò nàng, làm cho nàng kinh hãi.

Nàng biết, nàng khiến cho hắn hoài nghi.

Mỗi một ngày, hắn đều ở đây thử dò xét nàng, muốn tìm ra sự che giấu của nàng, hại nàng hảo vất vả lấp liếm.

Không dám tưởng tượng, nếu như bị hắn biết được chuyện ở rể là do nàng thiết kế, lấy tính tình của hắn, nhất định sẽ tức giận đến không thèm để ý nàng, nói sâu xa hơn, nhất định sẽ không cần nàng.

Nghĩ đến điểm này, sắc mặt Châu Hiền không khỏi tái nhợt. Bí mật này, chết cũng không thể cho hắn biết!

"Nàng đang nghĩ cái gì?" Uống trà thơm, Sáp Kỳ ung dung nhìn Châu Hiền, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa hồ có điểm trầm trọng, phát hiện này làm cho hắn khóe môi nhếch lên.

Mấy ngày nay quan sát, hắn phát hiện tiểu nương tử của hắn rất thú vị a!

Hắn tiến sát một bước, đụng nàng, thậm chí cố ý muốn chọc giận nàng, xem nàng sẽ có phản ứng gì.

Ngẫu nhiên, nàng sẽ nhịn không được, hai má sẽ có điểm run rẩy, cặp mâu trong trẻo sẽ trừng hắn, thậm chí sẽ đáng yêu dậm chân

Sau đó, khi hắn làm bộ như không chú ý, lại ảo não mặt biến sắc, giận chính mình bị hắn làm cho tức giận, lại không biết, hắn sớm đem nàng biểu tình của nàng thu vào trong mắt.

Nàng không hề mềm mại giống lúc trước, ngược lại sẽ có chút tùy hứng, nhưng nàng cũng không tự giác, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu hơi hơi hé mở làm cho người ta muốn cắn đi xuống.

Dù phát hiện càng nhiều diện mạo của nàng, ánh mắt của hắn liền không rời được nàng.

Bất quá, hắn cũng phát hiện, nàng vẫn vụng trộm che giấu một bí mật, rất sợ bị hắn biết.

Kia bí mật gì nhỉ?

Hắn không thích giấu diếm của nàng, hết thảy những việc thuộc về nàng, hắn đều phải biết được, đối nàng, hắn đều ham muốn giữ lấy tất cả.

"Không a!" Châu Hiền khóe miệng giật nhẹ, không biết vì sao, nàng thật sự cảm thấy nam nhân trước mắt càng lúc càng khó có thể nắm trong tay.

Trước kia, nàng ôn nhu nói mấy câu, có thể dụ dỗ hắn, nhưng là gần đây thì rất khó, phi thường phi thường khó.

Hắn không hề bị dụ dỗ, ngược lại là nàng, thường thường bị hắn làm cho lo lắng thấp thỏm.

Nguy hiểm! Rất nguy hiểm.

"Đổi chàng." Ân...... Nàng phải nghĩ biện pháp, bị hắn ăn gắt gao như vậy là không thể được, nàng phải xoay chuyển tình thế.

Nhưng là biện pháp còn chưa nghĩ ra, thanh âm yêu kiều từ ngoài truyền vào

"Sư huynh!" sau giọng nói, một lục y bóng dáng đã lập tức nhào vào trong lòng Sáp Kỳ.

"Lâm muội?" đứng vững nhìn bóng dáng lao tới, Sáp Kỳ nhẹ nhàng nhíu mày, lớn tiếng nở nụ cười. "Ngươi khi nào về tới đây vậy?"

"Vừa mới." Nghệ Lâm giận dữ ngẩng đầu. "Sư huynh? Ngươi làm sao có thể thành thân?"

Nàng mới trở về thăm người thân không đến hai tháng, như thế nào hắn đã thành hôn?

Vừa trở lại tiêu cục nghe được tin tức, Nghệ Lâm không còn dám tin tưởng, thẳng đến mỗi người đều chứng thật, nàng mới vừa sợ, vừa giận đi thẳng đến Bùi phủ.

"Ân...... Bởi vì một ít nguyên nhân." Sáp Kỳ cười cười, theo thói quen tính xoa đỉnh đầu Nghệ Lâm. "Làm sao vậy? Vì sao lại nổi giận?"

Nghệ Lâm tức giận đến dậm chân. "Ngươi, ngươi làm sao có thể thành thân?" Nàng tức giận đến rống to, từ nhỏ nàng liền thích sư huynh, hơn nữa sư huynh cũng rất thương nàng, nàng nghĩ đến sư huynh nhất định sẽ thú của nàng.

Như thế nào mới hai tháng, liền thay đổi thời tiết?

"Nhưng cái quan trọng lại là ở rể? Ngươi đường đường là một đại nam nhân, thế nhưng ở rể, sư phụ sư nương như thế nào cho phép loại sự tình này phát sinh ra?"

Làm sao có thể? Sư huynh là của nàng nha! Nàng nghĩ đến nương tử của hắn nhất định sẽ là nàng, sao biết được sẽ bị người khác cướp đi, nàng không phục!

"Lâm muội!" Sáp Kỳ sửng sốt, không nghĩ tới Nghệ Lâm sẽ phản ứng lớn như vậy, không khỏi nở nụ cười.

"Chẳng qua ta chỉ thành thân, ngươi có cái gì tức giận?"

"Đương nhiên tức giận!" Bảo nàng sao có thể không tức giận chứ? "Sư huynh, ngươi nhất định là bị bắt đúng hay không? Không quan hệ, ta đứng ở bên ngươi, ngươi chạy nhanh rời khỏi nữ nhân kia......"

"Lâm muội." Sáp Kỳ nhíu mày ngăn lại Nghệ Lâm, "Ngươi sư tẩu ở đây, không được nói bậy."

Nói xong, hắn nhìn đến Châu Hiền một cái

Thấy nàng con ngươi híp lại, rồi chớp nhoáng nở lên nụ cười, trong lòng hắn đã nắm chắc

Nàng tức giận!

"Ngươi chính là Lâm nhi đi? Chào ngươi" Châu Hiền cười có lễ, nhìn đến tay hai người còn nắm chặt một chỗ, mâu quang hiện lên một chút hỏa hoa. (đốm lửa nhỏ)

Bàn tay mềm lơ đãng duỗi ra, cầm tay Nghệ Lâm, thân thể mềm mại chen vào, không dấu vết ngăn cản sự tiếp xúc của hai người "Lần đầu tiên thấy được ngươi, bộ dạng ngươi thật đáng yêu." Bất quá, nam nhân phía sau là của nàng, thỉnh không cần đụng chạm!

"Không nên đụng ta!" Nghệ Lâm bỏ tay Châu Hiền ra, đôi mắt ghen ghét nhìn nàng. "Ngươi chính là Bùi Châu Hiền? Cái gì sư tẩu? Bảo sư huynh ta xung hỉ, bắt buộc thú ngươi, không biết xấu hổ!"

"Nghệ Lâm, ngươi như thế nào lại ăn nói như vậy?" Sáp Kỳ giận tái mặt, giận dữ khẽ khiển trách, "Mau hướng Hiền nhi xin lỗi."

Lần đầu tiên bị Sáp Kỳ nạt nộ, Nghệ Lâm cả kinh, hốc mắt lập tức hồng lên. "Sư, sư huynh, ngươi như thế nào lại đối với ta...." Từ nhỏ đến lớn, hắn cũng chưa đối nàng như vậy, hiện tại vì sao lại hung dữ với nàng?

"Ngươi......" Gặp Nghệ Lâm khóc, Sáp Kỳ sẽ không biết phải ứng xử ra sao.

Hắn từ nhỏ vốn không có muội muội, nên đem Nghệ Lâm làm muội muội để yêu thương, không bao giờ nạt nộ nàng, mọi chuyện cũng đều thuận nàng, thấy nàng khóc đương nhiên luyến tiếc. "Được rồi, đừng khóc nữa"

Nghĩ đến, hắn chắc nàng nghĩ tới việc, hắn có nương tử, sẽ không thương nàng, sợ thất sủng, nên mới có bộ dạng như thế này?

Bàn tay to khinh nhu vỗ nhẹ đầu Nghệ Lâm, Sáp Kỳ dỗ, "Được rồi, ta không nên nạt nỗ ngươi, được rồi chứ? Đừng khóc, bất quá ngươi vẫn là nên hướng Hiền nhi xin lỗi."

"Ô......" Nghệ Lâm ôm lấy Sáp Kỳ, nàng mới không buông tay! Sư huynh là của nàng!

Nàng một bên khóc, một bên xuyên thấu qua khe hở thân thể của hai người, đối với Châu Hiền thị uy rồi cười đắc ý.

Biểu tình thị uy trên khuôn mặt Nghệ Lâm rất rõ ràng, Châu Hiền cũng không phải người mù, như thế nào nhìn không tới? Nhưng nàng vẫn là rất phong độ giơ lên môi, chỉ có nắm chặt lòng bàn tay, tiết lộ ra lửa giận của nàng.

Tốt lắm, chiến thiệp này nàng tiếp nhận.
—————————————————————
Chap này mình bù cho mng vì hum qua mình không có đăng chap ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip