Seulrene Hoan Nam Hoa Cover Buom Trang Trong Tay Ho Giay Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Chậc chậc! Nhìn ngươi xem, sắc mặt hồng nhuận, xem ra mấy ngày nay người trôi qua cũng khá mỹ mãn đi"

Tú Anh nhíu mày, chậc chậc nói và nhìn nữ nhân ngồi ở trước mắt.

Châu Hiền tức giận liếc Tú Anh một cái, lại nhịn không được, cánh môi tươi cười, tay nhỏ bé nhẹ vỗ về bụng hơi hơi hở ra.

Nàng mang thai đã nhiều ngày, nghĩ đến thời gian trước khi Sáp Kỳ biết chính mình làm cha, liền trưng ra bộ dạng ngây ngốc, nàng nhịn không được khẽ cười.

Mấy ngày nay, hắn dường như giống cái lão mụ tử (bà mẹ), không cho phép nàng làm này, lại không chuẩn nàng làm cái kia, tốt nhất mỗi ngày đều nằm ở trên giường không cử động là tốt nhất.

Bộ dáng hắn khẩn trương, làm cho nàng cảm thấy buồn cười, hắn đối với nàng thương yêu rõ ràng như vậy, mấy ngày nay nàng rất hạnh phúc, làm cho nàng nghĩ đến cũng phải say. (Say đắm, đắm chìm)

Mà tối hôm qua, nàng cùng đầu gõ kia đều nói không cần, vậy mà cuối cùng hắn cứng rắn muốn chạm vào nàng......

Nghĩ đến triền miên đêm qua, Châu Hiền nhịn không được đỏ mặt.

Hắn dùng lưỡi cùng thủ (tay) không để ý kháng nghị của nàng, làm cho nàng yêu kiều liên tiếp, đạt tới một lần, lại một lần cao trào, mà không thể thư giải hắn, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Hại nàng không muốn rời đi, đành phải ngồi khóa ở trên người hắn, cùng nhau làm bừa.

Đêm qua, trong cái loại hoan ái ôn nhu vốn dĩ bất đồng với ngày thường, nhưng lại đồng dạng làm cho nàng cuồng loạn.

Càng nhớ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, nhưng là môi cũng nở lên nụ cười tươi càng lúc càng ngọt ngọt.

"Này, ta đang ở đây, cầu xin ngươi không cần cười giống như "phát xuân" được không?" Tú Anh tức giận ném cho nàng cái nhìn xem thường.

Chậc! Cái tươi cười kia, người sáng suốt vừa nhìn thấy đã biết trong đầu nàng nghĩ cái gì rồi.

"Bất quá, ngươi đang mang thai, không nên quá kịch liệt, nếu bị thương tiểu hài tử cũng không hảo" Tú Anh nghĩ đến bộ dáng tráng kiện Sáp Kỳ, nghĩ đến hắn ở trên gường sẽ không ôn nhu....

"Liên quan gì ngươi" Châu Hiền đỏ mặt trừng mắt Tú Anh, uống ngụm trà sâm, tức giận hỏi "Ngươi hôm nay vì sao lại đến đây?"

"Đến xem ngươi a! Làm sao? Không chào đón ta sao?" Tú Anh ngạo nghễ liếc mắt nàng một cái. Nữ nhân này, không nghĩ tới hôn sự của nàng cùng Sáp Kỳ là do một tay Tú Anh này chiếu cố, đúng là đả xong chay, quẳng thầy xuống sông.

"Nào dám không chào đón?" Nàng cũng không phải là không muốn sống nữa, ai đều có thể đắc tội, chỉ có cái nữ nhân gọi là Tú Anh này không thể đắc tội.

"Hừ, tính ngươi thức thời đi." Rót trà vào chén, Tú Anh uống một ngụm trà ngọt, lại liếc mặt nhìn bụng Châu Hiền một cái. "Nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, xem ra Sáp Kỳ đối với ngươi tốt lắm! Không uổng phí ngươi giả bệnh thiết kế hắn ở rể......"

"Hư!" Châu Hiền trừng mắt Tú Anh, việc này là bí mật của nàng, không thể cho bất kỳ người nào biết, nhất là Sáp Kỳ, nếu hắn mà biết......Nàng không dám tưởng tượng hậu quả kia

"Yên tâm, lúc ta tới, đã hỏi qua hạ nhân, Sáp Kỳ không ở trong phủ." Cho nên không cần lo lắng. "Bất quá, giấu giếm hắn được không?"

"Bằng không muốn cho hắn biết?" Châu Hiền cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trầm xuống. "Nếu để hắn biết ta cố ý sinh bệnh thiết kế hắn, còn ích kỷ làm cho hắn ở rể, ngươi cảm thấy hắn sẽ tha thứ ta sao?"

Nàng không dám tưởng, cũng không dám đổ. (Cá cược)

Tú Anh đương nhiên hiểu được suy nghĩ của Châu Hiền, nhưng là nàng không biết giúp nàng ta giấu giếm là điều xấu hay là điều tốt. "Trên đời này không có vĩnh viễn bí mật."

"Ta biết." Châu Hiền hiểu được, nhưng là có thể giấu giếm thì hẳn giấu giếm. "Dù sao việc này chỉ có ngươi, ta cùng Dạ Đồng biết, chúng ta không nói, sẽ không có người biết."

Mà nàng biết, Tú Anh cùng Dạ Đồng sẽ không đem chuyện này nói ra, cho nên, chuyện này sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn. Nhất định sẽ......

"Cô gia? Ngươi đứng ở ngoài cửa làm sao?"

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến thanh âm Thừa Hoan, Tú Anh dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về hướng cửa. "Ách......" Nàng lo lắng nhìn về phía Châu Hiền.

Mà Châu Hiền sớm trắng mặt. Không cần quay đầu xem, nàng có thể cảm nhận được lửa giận ở phía sau.

Hít thật sâu, nàng chậm rãi quay đầu, khuôn mặt cuồng nộ ngay trước mặt "Kỳ......"

Sáp Kỳ không thể tin được chính mình sẽ nghe được —giả bệnh? Thiết kế làm cho hắn ở rể?

Vậy ra ngay từ đầu tất cả đều là mưu kế của nàng? Mà hắn, cứ như vậy mà sập bẫy? Còn giống đứa ngốc bị xoay mòn như chong chóng!

Chết tiệt, nàng cứ như vậy đùa hắn! Chơi đùa như vậy là tốt lắm sao?

Giả bệnh, xung hỉ, ở rể, đùa bỡn hắn như vậy, chơi rất vui sao?

"Vì sao làm như vậy?" Bình tĩnh, Sáp Kỳ áp chế lửa giận cuồng mạnh, lạnh giọng chất vấn

"Thiếp......" Châu Hiền cắn môi, nhìn bộ dáng này của hắn, nàng hoảng.

Nàng tình nguyện hắn đối với nàng rống, thà rằng hắn mắng nàng, cũng không cần hắn lạnh lùng nhìn nàng như vậy, hắn như vậy làm cho nàng cảm thấy thật đáng sợ, như là không thể vãn hồi.

Châu Hiền bất lực nhìn về phía Tú Anh, nàng biết, nàng biết chính mình vì sao làm như vậy......

Tú Anh khẽ thở dài, còn chưa mở miệng, Sáp Kỳ liền lạnh giọng nói. "Tú Anh cô nương, đây là chuyện nhà của ta, không cần người ngoài xen mồm, thỉnh ngươi rời đi."

Hắn nhìn về phía Tú Anh, không quên chuyện nữ nhân này cũng có phần, mà hắn, cứ như vậy bị mấy người này thiết kế, đùa giỡn...Đáng chết!

Lòng tự trọng cao ngạo làm cho hắn không thể dễ dàng tha thứ chuyện này, hơn nữa người lừa gật hắn là nàng, khiến hắn càng không thể chịu đựng được.

Lửa giận từ từ gia tăng, nếu không phải hắn liều mình kiềm chế, thì sớm xông lên trước bắt lấy nàng, căm giận hỏi nàng vì sao lại làm như vậy?

Nhưng lại cố kìm nén, sự cuồng nộ của mình, hắn sợ chính mình không kiềm chế được lửa giận, sẽ làm nàng bị thương.

Bị nói như vậy, Tú Anh cũng không tiện mở miệng. Dù sao chuyện này quả thật là do các nàng bày ra, nàng ném cho Châu Hiền một ánh mắt, liền lôi kéo Thừa Hoan rời đi.

"Hiện tại, ngươi còn có cái gì để nói?" Sáp Kỳ lạnh lùng nhíu mày, nhìn nữ nhân đáng giận trước mắt.

Đáng chết! Sai rõ ràng là nàng, mặt nàng vì cái gì mà trắng? Thân mình sợ hãi? Nhìn bộ dạng cứ như hắn khi dễ nàng không chừng!

Mà hắn, lại bởi vì nàng như vậy, ngực lại nổi lên một chút đau, đó là đau lòng, nhưng cũng là đau đớn khi bị lừa gạt.

"Thiếp......" Châu Hiền hồng hốc mắt, không biết nên giải thích như thế nào, trước thời điểm Tú Anh rời đi, không tiếng, không động, muốn ám chỉ nàng thành thực nói ra hết thảy mọi chuyện.

Nhưng nàng phải nói như thế nào? Phải giải thích như thế nào? Mà hắn, muốn nàng nói ra sao mới có thể tha thứ cho nàng? Mới không đối với nàng sinh khí? (Giận)

Nàng không biết, toàn bộ nàng đều hoảng......

"Nói! Ta kêu ngươi nói!" Thấy nàng ấp úng, Sáp Kỳ rốt cuộc khống chế không được lửa giận, bàn tay to vung lên, bình hoa ở một bên bị hắn hất vỡ

Tiếng loảng xoảng nhẹ, mảnh nhỏ kịch liệt thanh âm làm cho Châu Hiền kinh suyễn một tiếng, run run nhìn hắn.

"Đây là bí mật của ngươi có phải hay không? Cái bí mật mà nàng không dám nói cho ta biết, chính là chuyện này đúng hay không?"

Đã sớm cảm thấy nàng có chuyện gạt hắn, hắn vẫn đang tìm hiểu, nhưng tin tức nàng mang thai làm cho hắn vui mừng không thôi, nhất thời quên đi chuyện này.

Hiện tại hồi tưởng lại, nghĩ đến bộ dáng chột dạ của nàng, hắn lập tức hiểu được, cái nàng giấu diếm hắn chính là chuyện này.

Cắn răng, Châu Hiền nhẹ nhàng gật đầu. "Thiếp, thiếp không có đùa giỡn chàng, thiếp không có...... Thiếp, thiếp chỉ là muốn tốt với chàng, thiếp không muốn đứng ở cửa sổ xa xôi nhìn chàng nữa, thiếp muốn chàng thuộc về thiếp, muốn chàng yêu thiếp, cho nên, cho nên thiếp mới......"

Nàng chính là thương hắn, muốn có được hắn, mới có thể nghĩ ra biện pháp này, biết rõ không tốt, nhưng nàng vẫn là làm.

Nàng không nhịn nổi được khát vọng trong lòng, ai bảo hắn quá mê người, mà trừ bỏ thiết kế hắn, nàng không còn phương pháp nào nha!

Dù sao trừ bỏ chuyện gặp mặt vào năm năm trước, còn lại bọn họ cũng không có gặp lại nhau, năm năm nay, luôn là nàng nhìn chăm chú hắn. Mà ánh mắt của hắn, chưa từng chuyển qua trên người nàng......

"Cứ như vậy? Cho nên ngươi lừa gạt mọi người?" Sáp Kỳ cười lạnh, hắn không thể chấp nhận lời nói của nàng, càng không thể chịu đựng được cảm giác bị lừa này.

Nhìn dáng vẻ hắn lạnh như băng, Châu Hiền nóng nảy, rốt cuộc nhịn không được trong hốc mắt đổ lệ, một giọt một giọt ngã nhào. "Không cần như vậy...... Chàng như vậy thiếp sợ......" Nàng muốn tới gần hắn, muốn bắt trụ tay hắn, muốn cầu hắn không cần tức giận.

Nhưng Sáp Kỳ lại lùi ra sau, ngay cả chạm vào cũng không cho nàng chạm vào.

"Đủ, đừng dùng tới nước mắt của ngươi đánh lừa ta một lần nữa!" Sáp Kỳ chịu không nổi gào thét, con ngươi đen phẫn nộ lại phức tạp nhìn nàng.

Rõ ràng phẫn nộ, lại không thể chịu đựng được nước mắt của nàng, nước mắt nàng làm cho hắn mềm lòng, sẽ làm tâm của hắn càng đau.

Chết tiệt! Hắn mới không bởi vì nước mắt của nàng mà nguôi giận, chính là thủ đoạn của nàng mà thôi, hắn sẽ không mắc mưu, tuyệt đối không!

Rống giận của hắn làm cho nàng không lên tiếng, vội vàng lau sạch lệ trên mặt. "Hảo, thiếp không khóc, chàng không cần tức giận được không......"

Nàng lấy lòng hắn, bộ dạng dáng thương ủy khuất cuả nàng, làm cho hắn nắm chặt hai đấm, ngực không ngừng co rút đau đớn.

Nếu nhìn tiếp, hắn sợ quyết tâm của chính mình sẽ mềm đi, sẽ tha thứ cho nàng. Lòng tự trong bị gạt, làm cho hắn không thể dễ dàng tha thứ cho nàng.

"Ta tạm thời sẽ không nghĩ tới nhìn đến ngươi" Thở sâu, hắn bỏ lại những lời này, liền quay đầu cũng không quay lại, và rời đi.

"Không cần......" Châu Hiền ôm môi, thống khổ khóc, "Kỳ...... Không cần như vậy......" Nàng đuổi theo, nhưng bóng dáng lạnh lùng của hắn lại làm cho nàng dừng lại cước bộ. Hắn không xem nàng, không để ý tới nàng...... Lắc lắc đầu, nàng không thể chấp nhận liền khóc rống.

Nhưng là lần này, hắn không hề để ý nước mắt đau lòng của nàng, không hề ôm lấy nàng, không hề dỗ nàng...... Chuyện lần này, làm cho lòng của nàng càng đau, chỉ có thể không ngừng kêu tên của hắn

"Ô...... Thực xin lỗi...... Kỳi...... Thực xin lỗi......"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip