Namxnam Anh Linh Hoan Dau Truyen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Ngọc Đế, người đang xem cái gì vậy?"

Ma Quân từ xa xa ngự mây tiến đến, hắn nhíu chặt đôi mày bởi những hình ảnh mơ hồ trên không trung.

Ngọc Đế nhàm chán nhướng mi: "Đột nhiên lại chạy đến đây vậy? Rãnh rỗi không có gì làm sao?"

Ma Quân tùy tiện phất tay, một cái ghế lập tức xuất hiện bên cạnh Ngọc Đế, hắn thong thả ngồi xuống: "Ma giới rất nhàm chán, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có đám ma quỷ đó."

"Chẳng phải ta đã nhân nhượng, cho người quyền cai quản Ma giới, vậy mà vẫn chưa thỏa mãn?"

"Chỉ có người hiểu ta thôi." Ma Quân cười, nụ cười đó thật sự khiến Ngọc Đế bên cạnh chán ghét.

Lúc này, trên khung hình xuất hiện một đứa trẻ, đôi mắt vô hồn nhìn mọi thứ xung quanh. Đó là đứa trẻ mù không thể cảm nhận màu sắc xung quanh nó đẹp đẽ ra sao.

Rồi một hình ảnh khác lại xuất hiện thay thế, cũng là một đứa trẻ, sống trong biệt thự rộng lớn, giàu có, thế nhưng nó không hề cười. Không thể cảm nhận được sự yêu thương của mọi người, thì làm sao hạnh phúc?

Ngọc đế nhàn nhạt nói: "Có những thứ đã định đoạt sẵn. Đó gọi là số mệnh! Số mệnh chính là thiên định, mà thiên định không thể cãi, không thể đổi!"

"Ai nói không thể, nếu ta có thể thì sao?"

"Ta sẽ trao cho người quyền cai quản tam giới."

"Vậy Ngọc Đế đây có dám cá cược với bổn Ma Quân ta? Nếu ta sai, ta sẽ vĩnh viễn không rời khỏi ma giới nữa."

"Được, thành giao! Cứ lấy hai đứa trẻ này ra để so, số mệnh đã định sẵn chúng nó không thể ở bên nhau được, Ma Quân đây sẽ làm thế nào?"

Ngọc Đế lúc này đã hứng khởi hơn nhiều, rất lâu rồi ngài không chơi trò cá cược với ai cả, bởi cũng chẳng có ai dám chơi bời với ngài.

Ngài là ai? Là Ngọc Đế! Là thiên mệnh, dù ngươi có cố làm gì đi chăng nữa, làm sao có thể thắng ông trời?

Nhưng cái gì cũng có ngoại lệ, Ma Quân hắn chính là ngoại lệ duy nhất của Ngọc Đế, hắc bạch dung hòa, ma giới và tiên giới cân bằng để bảo vệ nhân giới đi đúng đường.

Thế nhưng một trong hai lại muốn lật kèo thì phải làm sao? Liệu bên nào sẽ chiến thắng?

Ma Quân mỉm cười:  "Vậy thì đứa trẻ mù kia, nên lấy lại đôi mắt, chỉ như vậy mới có thể tìm được chân ái."

Nói xong Ma Quân chỉ ngón tay, một tia sáng ám mị bay vào khung hình, xuyên qua đôi mắt đứa trẻ.

"Chân ái ư? Cái gọi là chân ái, mạnh mẽ đến vậy sao?"

"Ta tin vào điều đó."

"Ma Quân lại ủy mị như vậy, khiến ta bất ngờ đấy."

_________________________________

"Viên Mạnh Linh, đó là tên con trai chúng ta... Mình à! Mình nhất định không được ngủ... Con trai chúng ta... Cần có mình... Nó chỉ mới chào đời thôi mà..." Người đàn ông quỳ bên cạnh giường bệnh trên tay bế một đứa trẻ đang ngủ say.

Điện tâm đồ tít tít kêu một cách chậm rãi, những đường lên xuống cứ trôi qua nhẹ nhàng như thể sắp không di chuyển nữa.

"Em... Xin lỗi..." Nụ cười như sắp biến mất trên khuông mặt người phụ nữ nhợt nhạt, cô suy yếu đến mức gần như dễ dàng tan vào không trung chỉ với một cái chạm nhẹ.

"Đừng mà..."

"Mạnh Linh... Mạnh Linh... Em yêu nó... Mình à! Em yêu anh..." Hai hàng lệ trong suốt như thủy tinh, dưới ánh đèn mập mờ trở nên vô hình.

Sau khi trút hơi thở cuối cùng, cô nhắm mắt ra đi, trên môi nở nụ cười luyến tiếc.

Người đàn ông gào khóc trong tuyệt vọng, giữa hành lan trống trải không chút sinh khí, lạnh lẽo âm u, chỉ có tiếng khóc thê lương.

Đứa trẻ trong tay ông giật mình thức giấc, xung quanh nó bao trùm bởi bóng tối, nó sợ hãi, nó đau thương, nó òa khóc hòa lẫn theo tiếng gào thét của người đàn ông.

___________________________________

Ba năm sau, trong đường hầm tối không bóng đèn, đất đá tứ tung đè trên chiếc xe đã biến dạng.

Trên vô lăng, người đàn ông với gương mặt đầy máu, đau đớn, cô độc không còn thở nữa.

Trước khi nhắm mắt, ông nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, người phụ nữ xinh đẹp hiền dịu bước đến, cô mỉm cười đau khổ đưa đôi tay ra trước mắt, ông nắm chặt lấy nó... Bỏ đi... Không quay đầu nhìn lại đứa trẻ ở trong xe... 


Nó đang khóc lóc gọi cha nó quay về... Nhưng ông đi rồi, không thể ở bên nó nữa.

Nó khóc cho đến khi không thể nhìn được thứ gì nữa, ánh sáng kia vụt tắt, nó lại rơi vào bóng đêm lần nữa.

Tiếng người xung quanh dần mờ nhạt.

"Có một đứa trẻ trong xe!"

"Ông ta chết rồi..."

"Mau phá cửa kính!"

"..."

Trong bóng đêm, nó nghe được một giọng nói.

"Viên Mạnh Linh..."

"Chúng ta yêu con... Thật xin lỗi..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip