Chẳng hiểu sao, chỉ là cô ngồi dưới mái hiên và giữa bao la bóng tối nhưng vẫn thấy bình yên hơn căn nhà nhỏ gần bờ hồ.
Có lẽ … cô thật sự không thuộc về vườn ươm tinh tú này !
Còn hơn nửa tiếng mới tới giờ học nên cô gái nhỏ lẻn vào thư viện, tìm vài cuốn truyện tranh nhí nhố.
Cô muốn cười … dường như đã rất lâu rồi, môi cô chỉ biết mím chặt.
Dạo qua dãy sách triết lý dày cộm, cô gái nhỏ thoáng thấy một bóng người rất quen … nhưng vừa mới chớp mắt thì đã không thấy ở đâu nữa.
Nghi ngờ vào đôi mắt thiếu ngủ của mình nên Đông Vy lại cắm cúi chọn sách.
Khoảng mười phút sau, cô gái nhỏ tiu nghỉu bước trên từng ô gạch , hai tay vặn vẹo lấy nhau rất bứt rứt.
Thẻ thư viện cô lại quên đem theo rồi !
Đông Vy tự vỗ mạnh vào trán mình , than thở :
- Aaa, grừ, đầu với óc, mi thật ngốc !
- Quá đần độn !
Gì ? Ai vừa mắng cô thế ?
Đông Vy ngoái đầu nhìn Hữu Phong , chẳng biết anh đứng sau cô từ lúc nào , hừ một tiếng khinh khỉnh.
Vẻ mặt ngờ nghệch của cô gái nhỏ khiến anh thêm bực mình, đặt ngón trỏ trên vầng trán trắng xanh, Gió Quỷ nâng mi :
- Đầu óc chỉ chứa bánh mì đen !
Cô gái nhỏ im thin thít, không dám thở mạnh cho tới lúc người tàn bạo rời đi.
- Phù !
Đông Vy thở phào một tiếng như vừa thoát nạn nhưng sắc mặt của cô tối sầm lại ngay sau đó vì nhận ra mình vừa bị xúc phạm !
Lúc còn bé, Đông Vy thường được ông bà ngoại khen là nhanh nhẹn, thừa hưởng trí thông minh từ ba mẹ nên cô rất ghét cách ai đó hạ thấp cô như thế !
Lại còn ngang nhiên bỏ đi !
Bặm môi lại, cô gái nhỏ tháo giày dưới chân ra và ném mạnh …
Chiếc giày cũ bay vút lên không trung, nhắm thẳng vào dáng người cao ráo mà lao đi.
Tựa hồ như nắm bắt được điều bất thường nên Hữu Phong từ từ quay người…sống lưng quyền quý bất động trong phút chốc.
Bốp !
Bằng một cú đá chuẩn xác, giày sneaker nền trắng sọc đen đã hất tung chiếc giày vải của cô nhóc con lên tận mái nhà thư viện.
Nhóc con đờ đẫn … lần này thì mất đi “ em ” giày yêu quí thật rồi …
***
Hạ An ốm, cơn sốt không cao lắm nên cô vẫn tới trường như thường lệ.
Ai cũng biết là kỳ thi sắp tới quan trọng thế nào, làm sao bỏ dở việc học trong lúc này được !
Đầu cô đau âm ỉ, dáng chỉ yếu ớt như nhành liễu giữa buổi sáng. Bước đi có phần xiêu vẹo và chậm chạp.
Cũng tại đêm qua cô cùng Tuấn Dương đứng trước căn nhà bên hồ quá lâu , chờ Đông Vy chỉ là cái cớ,thật sự thì cô quyến luyến không muốn rời anh còn anh … chắc là lo lắng cho cô nhóc ấy nhiều nên cứ đợi thôi …
Xuống căng tin , Hạ An chỉ uống chút nước ấm rồi về lớp, gục trên bàn chợp mắt cho qua giờ nghỉ trưa.
Lớp học vắng vẻ chẳng có lấy một ai ngoài cô nữ sinh đau ốm , lạnh ngắt như tờ và yên ắng như không gian chết. Hơi thở nặng nề dần đều đặn hơn, chút ánh nắng đậu trên chóp mũi nhỏ nhọn điểm nét yêu kiều cho cô nàng đang ngủ say.
Một ai đó xua tay trước đôi mắt đã khép lại và lay nhẹ vai Hạ An để thử đánh thức cô nàng dậy.
Một ai đó im lặng ngồi cạnh bên như canh gác giấc ngủ của cô nàng.
Một ai đó thò tay vào balô đã mở sẵn khoá, lấy bức ảnh tình nhân mà cô nàng vẫn kẹp giữa cuốn từ điển dày cộm.
Một giọng nói cất lên xa xôi :
- Em này, anh thật muốn quay về bên em !
Thời gian lặng lẽ trôi đi. Giờ nghỉ trưa dần bị rút ngắn. Tiếng chân người đi trên cầu thang bộ đã bắt đầu xuất hiện.
Học sinh đang rủ nhau về lớp, chuẩn bị cho buổi ôn tập chiều nay.
- Mọi chuyện...đã muộn rồi.
Như lúc đến, một ai đó bước khỏi lớp trong lặng lẽ …Một ai đó sẽ không biết tới giọt nước mắt nóng hổi đã ứa ra , chảy dài trên bờ má của cô nàng chẳng còn ngủ say …
***
- Mời học sinh Đông Vy khối 11 lên văn phòng giám thị !
Tiếng loa thông báo cắt đứt bài giảng còn say sưa , tất cả bạn học đều nhất loạt nhìn về phía cô nữ sinh đang miệt mài ghi chép theo phản xạ .