Trấn nhỏ chiều tà, hai nam nhân song bước tiến về phía trước
- Vui không?
Ngụy Vô Tiện thong thả đi bên cạnh Lam Vong Cơ, bước đi lười nhát,mắt đưa đẩy nhìn mấy cô nương bên đường đang cười nói hớn hở thu dọn hàng chuẩn bị về nhà. Họ rất vui!.
- Ta...ta...
Hai thân thể tách rời ra, Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang ẩn hiện hoang mang của Ngụy Vô Tiện
- Lúc nào cũng lo lắng ta sẽ vì ngươi không có gì mà rời khỏi. Làm sao có thể, từ lúc bắt đầu ta đã xác định không bao giờ buông tay. Đừng suy nghĩ lung tung, cứ bình an bên cạnh ta là tốt.
Bộp,bộp,bộp mấy tiếng liên tiếp vang lên, Ngụy Vô Tiện thấy trên má ran rát, tai nghe thấy âm thanh lạ lẫm đang gọi:
- Công tử...công tử...tỉnh lại tỉnh lại...
Ngụy Vô Tiện vặn vẹo hai mắt chưa muốn mở, định thần giây lát biết mình vừa trải qua một giấc mộng đẹp đẽ " tỉnh táo quá sớm thật tiếc nuối".
Tiếng một người đàn ông vang lên thu hút sự chú ý của hắn
- Hầy...đã nói không nên đến căn nhà đó, vậy mà lại không nghe, giờ... giờ thì một người chưa tỉnh,một vị mất tâm...chẳng biết sống chết!
Ngụy Vô Tiện như nhớ ra chuyện gì, lòng hoang mang lo sợ. Mấy hôm trước, hắn cùng Lam Vong Cơ đi săn đêm, ngang qua khu Trấn nhỏ này phát hiện dị tượng. Lần theo đó đến ngôi nhà hoang, nhưng giờ lại ồn ào như vậy. Mở to hai mắt ngồi bật dậy trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Ngụy Vô Tiện đưa mắt nhìn một vòng, không thấy Lam Vong Cơ đâu. Cảm giác bất an như kịch độc một phát xọc thẳng lên đầu làm hắn choáng váng. Liêu xiêu chạy về hướng cửa phòng.
Hắn đang trên lầu một khách điếm, bên dưới nhộn nhịp khách khứa, vẫn không thấy Lam Vong Cơ đâu. Tuyệt đối Lam Vong Cơ không thể bỏ mặt hắn nơi này một mình, chưa bao giờ và cũng sẽ không bao giờ có chuyện đó được.
Nhà hoang đâu, rừng sâu đâu, mọi thứ quay cuồng trong hồi tưởng của hắn.
" Đêm trăng sáng, cả hai cùng lần theo lời kể của tiểu nhị mà đến ngôi nhà hoang ngoại trấn nhỏ, nhà không giống ngôi nhà hoàng bình thường, không cây leo cỏ bụi um tùm, không đổ nát hoang tàn, ngược lại hoàn toàn sạch sẽ vững chắc. Cả hai đẩy cửa bước vào, mùi hương hoa sen thoảng qua, khung cảnh trước mắt chút chập chờn. Lam Vong Cơ nắm tay Ngụy Vô Tiện, hai người tựa lưng cùng tiến vào:
- Ngụy Anh...cẩn thận, đừng buông tay!
- Ưm...! vào thôi!
Vừa bước vào bên trong, mùi hoa sen càng trở nên nồng nàn hơn, không gian rõ ràng là gian nhà nhỏ nhưng cứ như lạc vào thảo nguyên rộng lớn đầy sương mù, mờ ảo.
Hai bàn tay siết chặt hơn, kéo đối phương gần hơn. Một ánh sáng hồng nhạt xoẹt một tiếng nhầm vào khoảng trống giữa hai người vụt tới.
Ngụy Vô Tiện đẩy Lam Vong Cơ ra xa, mọi thứ mờ nhạt dần rồi chìm vào vô thức."
- Công tử..người không sao chứ?
Ngụy Vô Tiện vẫn ù ù hai tai,mũi nghe hương sen phảng phất, hắn nhắm chặt hai mắt định thần chốc lát, hỏi vị chưởng quầy:
- Làm sao ta lại ở đây? Còn vị bạch y cùng ta đang ở đâu?
Bọn họ nhìn nhau rồi đưa ánh mắt dò xét nhìn Ngụy Vô Tiện. Chưởng quầy xua tay cho đám người làm xuống lầu,rồi đầy ái ngại hỏi:
- Công tử, người...còn nhớ xảy ra chuyện gì không?
Ngụy Vô Tiện quay trở lại phòng, mệt mỏi ngồi xuống bàn, ấn ấn thái dương đang đau âm ỉ:
- Ta nhớ sau khi từ chỗ này đi đến nhà hoang, bị một ánh sáng hồng tập kích, bất tỉnh. Sau đó....thấy đã trở lại nơi đây. Ông chủ...ta hôn mê bao lâu..còn vị công tử đi cùng ta...
Chưởng quầy lắc đầu, im lặng một lúc lâu mới nói:
- Xưa nay những người vào ngôi nhà đó đều bình an trở về. Công tử đi cùng người chắc sẽ không hại tính mạng. Chỉ là...không biết tâm tính sẽ tổn hại thế nào. Chỉ có một chuyện rất lạ..
Ngụy Vô Tiện căng hai mắt trông chờ nhìn chăm chăm chưởng quầy:
- Chuyện lạ...là chuyện gì?
- Tại sao công tử lại hôn mê nằm ở trước cửa tiệm của ta, đúng ra những người đến đó đều là tự vào tự ra, hơn nữa sau khi trở ra tính tình liền thay đổi rất khác lạ...còn công tử lại ngủ một ngày một đêm là như bình thường. Chuyện này rất không bình thường.
Ngụy Vô Tiện nghe đến lùng bùng hai tai, không hiểu nổi ất giáp gì. Gấp gáp hỏi lại:
- Ông chủ, những người đã từng vào nhà hoang đó toàn bộ đều không tổn thương mà trở về sao?
- Đúng vậy! Chỉ là khi về rồi họ đều thay đổi tính tình.
- Mong nghe tường tận!
Chưởng quầy cùng Ngụy Vô Tiện kẻ tường thuật từng chuyện, kẻ chăm chú ghi nhớ. Ngụy Vô Tiện nghe kể qua hơn mười câu chuyện, nhưng hắn lại chú tâm vào đúng một câu chuyện Đại Ngưu cuối trấn. Chuyện là như vầy
Đại Ngưu vốn là thanh niên vạm vỡ khỏe mạnh,siêng năng làm việc, do trời bạt người nên cứ túng thiếu quanh năm, lại thêm cô vợ vô cùng đanh đá dữ dằn ức hiếp. Đại Ngưu muốn kiếm thêm chút tiền mới chiều chiều lên rừng đốn củi săn thú mang về đổi gạo. Một lần lỡ đường nên nghỉ tạm nhà hoang, chuyện đáng nói từ lúc hắn từ nhà hoang trở về đã trở nên rất nóng tính, thô bạo và không còn sợ cô vợ xấu tính hung hăng kia nữa. Ngược lại thường xuyên bỏ mặc cô vợ ra ngoài tìm của lạ.
Ngụy Vô Tiện nghe bấy nhiêu thôi, tim đã muốn vỡ vụn. Hắn cùng Lam Vong Cơ đến nhà hoang, từ đầu đến cuối không có người thứ ba. Hắn bất tỉnh là ai mang hắn về khách điếm,còn phải hỏi sao, chính Lam Vong Cơ. Tại sao mang hắn về không ở lại chắm sóc lại mất tâm mất dạng? Xưa nay người từ nhà hoang trở ra đều bình an, Lam Vong Cơ càng không thể có chuyện.
Nghỉ đến đây Ngụy Vô Tiện đã không bình tĩnh được, tay bóp chặt ly trà, chân run lẩy bẩy.
Chẳng lẽ Lam Vong Cơ cũng bị ảnh hưởng đến nhận thức giống Đại Ngưu muốn bỏ vợ tìm mỹ sắc bên ngoài.
Ngụy Vô Tiện nghĩ thêm một chút cũng không dám. Cứ vậy chạy khỏi khách điếm đi khắp mấy con đường trong trấn tìm Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện thật sự hụt hẫng, từ sao khi tỉnh lại trong đầu chạy loạn một đống suy diễn rối rắm. Chân chạy liên tục suốt mấy canh giờ, trời sụp nắng cũng không muốn dừng lại.
Hắn sợ dừng lại sẽ bỏ lỡ gì đó, có thể Lam Vong Cơ đang đứng ở đâu đó chờ hắn đi đến, nếu dừng lại Lam Vong Cơ sẽ không chờ được mà bỏ đi.
Chạy loạn cả một ngày cũng không tìm thấy một chút thân ảnh ái nhân. Ngụy Vô Tiện thẩn thơ về phòng ở khách điếm.
Trời khuya khoắt, khách điếm đã vắng vẻ, tiểu nhị mơ ngủ mở cửa cho Ngụy Vô Tiện, tiện tay dúi cho hắn hai cái bánh bao lớn rồi ngáo ngơ trở về ngủ.
Ngụy Vô Tiện cầm hai cái bánh nặng nề trở lại phòng. Đẩy cửa bước vào,ngồi xuống bàn uống chút trà, mở bánh đã lạnh cắn một cái, cuối cùng nuốt không trôi.
Lần đầu tiên Lam Vong Cơ bỏ hắn lại một mình. Hai ngày từ lúc hắn hôn mê đến giờ đều không trở lại. Nếu là trước đây, khi hắn vừa tỉnh lại người đầu tiên hắn thấy chắc chắn là Lam Vong Cơ.
Hắn được yêu chiều, bảo bọc đến đồ đốn rồi. Giờ một mình lại đến độ như không thở nổi, giờ một mình lại như tim bị dao cắt thành vụn.
Chưa khi nào Ngụy Vô Tiện lại chật vật như lúc này , lo lắng ,nhớ nhung, hoang mang chất chồng trong tâm tưởng như muốn đè chết hắn lập tức.
Sột soạt tiếng y phục,tiếng người trở mình. Trong phòng có người nhưng tâm tư Ngụy Vô Tiện bay đến tận đâu giờ mới phát hiện. Quay nhanh về phía âm thanh, bốn mắt chạm nhau. Ngụy Vô Tiện nửa câu không nói vụt cái đã ôm chầm đối phương vào lòng. Nước mắt chen nhau chảy xuống:
- Lam Trạm ngươi trở về rồi...ta còn tưởng...không sao về là tốt rồi.
Ngụy Vô Tiện xem xét khắp người Lam Vong Cơ xác nhận không thương tích mới yên tâm. Ngồi xuống giường cạnh Lam Vong Cơ, tay vẫn nắm chặt tay đối phương. Trấn an tâm tình đang như sóng triều cuồng nhiệt Ngụy Vô Tiện mới hỏi:
- Mấy ngày qua ngươi đã đi đâu, ta rất lo..ta sợ ngươi chán ghét ta, ta sợ ngươi bỏ mặc ta...ta..
Muôn vàn lời chưa kịp nói ra miệng thì Ngụy Vô Tiện đã bị ánh mắt ngây dại sợ hãi của Lam Vong Cơ ép cho nuốt ngược vào. Căn bản hắn quá vui mừng không để ý đến cử chỉ bất thường của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện im lặng nhìn Lam Vong Cơ một lúc, ánh nến vàng yếu ớt nhưng cũng đủ để hắn nhận ra ánh mắt lãng tránh đầy sợ hãi của y.
Rút tay về, co chân, kéo chăn trùm qua đầu, chừa mỗi gương mặt, rụt rè như đứa trẻ con,môi chúm chím mím chặt nửa buổi Lam Vong Cơ mới bật thành tiếng:
- Ca ca..ta muốn.. .về. .nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip