Buổi tối khi một nhà cùng nhau dùng bữa, Giang Thừa Ngạn xoay xoay chiếc đũa trên tay một trận, gương mặt tuấn tú trắng nõn không nhịn được hỏi: "Phụ thân, hôm nay Lục tiểu tử kia có nói thật không? Là ai cứu muội muội vậy? Chúng ta có biết người đó không??"
Giang Thừa Ngạn vừa nói dứt lời, đại ca Giang Thừa Nhượng đã dựng thẳng lỗ tai lên để nghe, chỉ mỗi nhị ca Giang Thừa Hứa là vẻ mặt hờ hững tiếp tục dùng bữa.Giang Diệu ngồi ở bên cạnh, nghe Tam ca nhà mình hỏi chuyện, khoé miệng không nhịn được cười cười. Mấy ngày trước đây còn luôn miệng nói Lục Hành Chu là huynh đệ thân thiết, bây giờ đổi giọng đúng là nhanh.Có điều, nhân phẩm Lục Hành Chu xác thực không xấu, khi còn bé rất thật thà ngoan ngoãn, lúc này hắn lại nói dối chắc chắn là do mẫu thân hắn Mạnh thị dạy. Còn sau khi lớn lên, nàng không thể ngờ rằng hắn lại bị Tạ Nhân mê hoặc thành cái dạng đạo đức như vậy. Xem ra nàng không biết nhìn người.Lòng hiếu kì của Giang Thừa Ngạn cực lớn, nhưng hôm qua mới bị phụ thân trách phạt một trận, nào dám thật sự đi đánh Lục Hành Chu để rõ chân tướng??!! Trong lòng hắn rất là ngứa ngáy khó chịu, chỉ có thể đánh bạo tự mình hỏi phụ thân.Giang Chính Mậu giương mắt nhìn, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Ăn không nói, ngủ không nói." Sau đó cầm lấy chiếc đũa, gắp cho thê tử Kiều Thị miếng trứng cá mực.Trứng cá mực này mùi vị rất ngon, trước tiên dùng nước rửa sạch, tẩy đi mùi tanh, sau đó đun cùng với canh gà và nấm, nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế muốn chế biến món này thật ngon rất khó, mấy ngày nay Kiều Thị rất thích ăn món này.Lông mày nhỏ của Giang Thừa Ngạn nhíu lại, sau đó tha thiết mong chờ nhìn về phía Kiều Thị.Kiều Thị hướng về phía Giang Thừa Ngạn lườm một cái.Giang Thừa Ngạn con mắt trong suốt tràn đầy oan ức, bất mãn cắn chiếc đũa rồi "Ồ" một tiếng, sau đó gắp một miếng cá bỏ vào trong bát sứ. Hắn cúi đầu, yên lặng gỡ hết xương cá, đảm bảo không còn xương rồi mới gắp miếng cá bỏ vào trong bát của Giang Diệu. Giang Thừa Ngạn nói: "Diệu Diệu, muội ăn nhiều một chút." Nuôi muội muội bảo bối thành một dạng béo trắng, mục tiêu này ba huynh đệ hắn vẫn đang nỗ lực cố gắng.Nhìn miếng cá trắng mềm trong bát, Giang Diệu vươn tay nhỏ gắp một miếng. Tam ca này của nàng, ngày thường rất nghịch ngợm lại hay gây sự, tính tình cũng tuỳ tiện, nhưng biết nàng thích ăn cá, mỗi lần như vậy Tam ca đều kiên nhẫn gỡ hết xương giúp nàng. Nếu Tam ca có thể đem phần kiên trì này đặt vào việc học tập thì cũng sẽ không bị Phu tử suốt ngày cáo trạng.Giang Diệu mặt mày rạng rỡ, nghiêng đầu nhỏ hướng về phía Giang Thừa Ngạn cười nói: "cảm ơn Tam ca."Lục Hành Chu cảm thấy oan ức, nhưng không chút nào vì hôm nay mà hối hận.
Hắn ngẩng mặt, bình tĩnh nói: "Diệu Diệu vốn là Tam thúc cứu, nhi tử chỉ là đem công lao trả lại Tam thúc thôi. Hơn nữa Giang bá bá nói, ngày sau nhi tử vẫn đi quý phủ chơi đùa."
Chuyện này làm sao có thể như thế đây! Mạnh thị trong lòng ảo não, nhưng cũng không thật sự dám đánh nhi tử.Mạnh thị xưa nay không ưa Lục Lưu. Nếu Lục Lưu không có sinh ra thì phu quân nàng chính là Tuyên Vương phủ Thế tử, còn con trai của nàng, chính là trưởng tôn Tuyên Vương phủ.•Ba ngày sau, Kiều Thị thỉnh người đi Tiết phủ đón Tiết Kim Nguyệt lại đây cùng chơi với nữ nhi.Mà Giang Diệu giờ khắc này đang ngồi ở trên ghế viết chữ.Đứng phía sau nàng chính là nhị ca Giang Thừa Hứa.Giang Thừa Hứa mặc bộ bạch cẩm thêu hoa văn bán nguyệt, gương mặt tuấn tú so với ngày thường nhiều hơn mấy phần ôn nhu. Hắn nắm tay muội muội, không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, kiên trì dạy muội muội luyện chữ.Giang Diệu học cực chăm chú. Tay nàng còn nhỏ nên tự mình viết còn khó khăn, nhưng nay được Nhị ca cầm tay luyện chữ, chữ so với thường ngày đẹp hơn rất nhiều.Khuôn mặt nhỏ nhăn của Giang Diệu thoáng nghiêng đi, khen: "chữ của Nhị ca thật đẹp!"Trong ba huynh đệ thì thành tích của Giang Thừa Hứa là tốt nhất, từ lúc muội muội khỏi bệnh liền thích luyện chữ, hôm nay đúng lúc hắn không phải lên lớp học nên quyết tâm dạy muội muội thật tốt.Lúc này nghe được âm thanh mềm mại của muội muội, hắn cúi đầu xuống một chút nhìn hai mắt muội muội đen láy to tròn tràn đầy ý cười, chỉ là gò má này quá mức gầy.Hắn đau lòng, giơ tay xoa xoa búi tóc trên đầu muội muội, nói: "Diệu Diệu cố gắng thì chữ sau này so với Nhị ca còn đẹp hơn."Giang Diệu cười cười. Đời trước nàng xác thực viết chữ rất đẹp, phàm là những gì nàng để tâm thì nàng đều làm rất tốt. Nhưng dù có tốt, cũng không bằng được Nhị ca thông minh bẩm sinh, trí tuệ hơn người.Hai huynh muội đang nói chuyện, thì chợt xuất hiện một tiểu nữ nhi xinh đẹp đáng yêu đi vào.Tiểu nữ nhi mặc một bộ bích lục thêu hoa sen, phía dưới là quần nhũ bạch, trên cổ còn đeo chiếc vòng vàng nạm hoa sen. Nàng có khuôn mặt tròn tròn, giữa mi tấm có đính một hạt chu sa, tuổi so với Giang Diệu nhìn lớn hơn một chút.Giang Diệu nhìn thấy người đến liền thân thiết gọi: "muội ở chỗ này!"Tiểu nữ nhi này chúng là cháu gái của Tiết phủ - Tiết Kim Nguyệt, lớn hơn Giang Diệu hai tuổi, rất thích hợp làm bạn chơi.Tiết Kim Nguyệt chạy có chút nhanh, gò má phấn hồng, nhìn khoẻ mạnh hơn Giang Diệu rất nhiều.Nghe thấy tiếng Giang Diệu gọi, nàng liền đi tới bên cạnh Giang Diệu. Nàng ngẩng đầu, nhìn Giang Diệu mỉm cười, đối với ánh mắt sủng nịch muội muội của Giang Thừa Hứa, lập tức mắt nàng trở nên loạn, tay nhỏ trắng mịn giơ lên nắm lấy ống tay áo Giang Thừa Hứa, nói: "Tam biểu ca."Hi hi.Giang Diệu nhất thời cười ra tiếng, thế mà lại nhận lầm người.Tiết Kim Nguyệt vốn là trí nhớ kém, thường thường không nhớ được mặt người, huống hồ ba vị ca ca này của nàng dáng dấp giống hệt nhau, cũng khó trách tỷ ấy thường nhận sai. Nhưng là, bình thường chỉ hay nhận nhầm Đại ca và Tam ca, còn mặt mày không cảm xúc, lúc nào cũng yên lặng thì không thể nghi ngờ chính là Nhị ca. Hôm nay đúng là thần kì, tỷ ấy lại nhận nhầm Nhị ca thành Tam ca.Giang Thừa Hứa cúi đầu nhìn Tiết Kim Nguyệt, nụ cười trên mặt dần dần thu lại, ánh mắt cũng trở nên lạnh nhạt.Tiết Kim Nguyệt lúc này mới phản ứng được.Nàng thu tay về, cẩn thận từng li từng tí, sợ hãi nói: "Nhị....nhị biểu ca."Kỳ thực điều này cũng không thể trách Tiết Kim Nguyệt. Mỗi lần nàng đến Trấn Quốc Công phủ, ba biểu ca liền khiến nàng có chút đau đầu, dễ dàng nhận nhất chính là nhị biểu ca Giang Thừa Hứa mặt lạnh này. Có điều nàng thích nhất Tam biểu ca, Tam biểu ca rất hay cười, hơn nữa lại hay cùng nàng chơi đùa.Giang Diệu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiết Kim Nguyệt không còn ý cười, cũng biết Nhị ca đối với người khác vẫn luôn lạnh nhạt, cho nên từ nhỏ tỷ ấy đã e ngại Nhị ca nàng. Đừng nói là tỷ ấy cảm thấy Nhị ca chán ghét tỷ ấy, mà ngay cả nàng là muội muội ruột, lúc đầu cũng nghĩ là Nhị ca không thích vị biểu muội này.Chỉ là, đời trước sau khi tỷ ấy định thân, nàng mới biết được Nhị ca sở dĩ là yêu thích tỷ ấy. Việc hôn sự được định ra, vị hôn phu của tỷ ấy là biểu ca con di nương, cũng coi như thanh mai trúc mã.Nhị ca nàng khi biết được việc định thân của tỷ, mới đi tìm tỷ ấy, không biết họ đã nói những gì, nhưng khi Nhị ca trở về phủ, tâm tình bị sa sút rất lâu.Sau khi tỷ ấy xuất giá, hôn sự của Nhị ca vẫn chậm chạp không định. Không lâu sau đó, tính tình phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt của tên hôn phu kia mới ngày càng lộ rõ, hắn đối với thê tử càng ngày càng lạnh nhạt, không chịu nổi chuyện này, hai người mới thành thân được một năm thì hoà ly.Sau khi tỷ ấy hoà ly, Nhị ca nàng vẫn không chịu cưới vợ nhưng lại chủ động cầu xin cha mẹ đi Tiết gia cầu hôn. Việc hôn nhân mặc dù có chút khó khăn nhưng cuối cùng Nhị ca vẫn cưới được người mình yêu.Chỉ là Nhị ca nàng tính tình lạnh lùng, phu thê hai người sau khi thành thân không giống những đôi bình thường ân ân ái ái, đại thể là tỷ ấy bị Nhị ca lạnh nhạt tháng ngày, thêm nữa tính tình tỷ ấy mềm yếu, từ nhỏ đã sợ Nhị ca nên càng ngày sống càng trầm lặng khép kín.Nàng có khuyên Nhị ca vài lần, nhưng trong chuyện tình cảm, người ngoài nói cái gì cũng vô dụng. Chờ đến lúc Nhị ca hiểu rõ, muốn quý trọng yêu thương thê tử, thỳ lúc này, vào lúc tỷ ấy ra ngoài lại bị tặc nhân hãm hiếp, không chịu nổi nhục nhã, tỷ ấy đã cắn lưỡi tự sát.Ở Trấn Quốc Công phủ chỉ có nàng là bạn tâm giao duy nhất của tỷ ấy, nên tỷ ấy nghĩ gì trong lòng nàng tự nhiên hiểu rõ. Tỷ ấy cảm thấy Nhị ca đối xử lạnh nhạt vì nghĩ Nhị ca chê tỷ ấy không còn sạch sẽ nên mới không muốn chạm vào người tỷ, nên lúc ấy tỷ ấy mới không chút do dự chọn cái chết.
Giang Diệu nhìn mực nước chảy xuống làm chữ nhoè đi, lúc này mới nghiêng đầu nhìn Tiết Kim Nguyệt, nói: "Tỷ yên tâm, Nhị ca muội không ăn thịt tỷ, không có gì đáng sợ."
Đời này, nàng muốn giúp nhất chính là nhân duyên của Nhị ca.Tiết Kim Nguyệt lúc này mới không nhịn được cười cười, gật đầu "Ân" một tiếng.Giang Thừa Hứa ánh mắt lạnh nhạt, nhưng cũng nghiêng đầu, nhìn vị tiểu biểu muội này thêm một chút.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip