xxx
Buổi chiều hè thật oi ả, Ngụy Anh quyết định sẽ luyện tập thổi sáo. Ngồi trên giường thổi chiếc sáo đã được phụ thân làm khi cậu còn nhỏ, giai điệu êm ả lan tỏa ra khắp cả căn phòng.Lúc này đang không có lớp, và điều đó thật tuyệt vời! Lão già Lam Khải Nhân đang phải tham dự một cuộc họp nào đấy nên tất cả môn sinh đều rảnh rỗi lúc này.Cậu tự hỏi chơi sáo như này có bị tính là phạm vào luật 'không được làm ồn' hay không. Có lẽ là không bởi vì hầu hết tất cả môn sinh của Cô Tô Lam thị đều học cổ cầm. Ngày nào đó cậu sẽ ngó thử nhạc cụ ấy, nhưng giờ thì Ngụy Anh quá lười để quan tâm.Tâm trí cậu bắt đầu bay xa. Giờ này Ngụy Anh bắt đầu thấy chán bởi vì Vân Thâm Bất Tri Xứ không có quá nhiều thứ để làm. Mọi khi, cậu chỉ biết loanh quanh ở trong Tàng Thư Các tìm sách để đọc, thỉnh thoảng bỏ qua những quyển cậu đã đọc rồi. Cậu có thể lẻn ra ngoài nhưng dạo gần đây trốn ra ngoài để kiếm rượu cũng không còn khiến cậu có hứng thú nữa.Ngụy Anh chẳng muốn luyện sáo cho lắm, nhưng cậu cũng chẳng có gì khác để làm. Tuy nhiên, mới luyện một lúc là cậu lại chả muốn động đến cái nhạc cụ này nữa.Phụ thân bắt cậu luyện đi luyện lại bài sáo này không biết đã bao nhiêu lần rồi, đến mức cậu gần như phát ngán mỗi khi nghe thấy giai điệu ấy. Đúng là lợi hại thật đấy, nhưng cậu không muốn nghe nữa. Cô cô của cậu, Sa Hoa Linh có đưa cho cậu mấy bản nhạc của ma giới nhưng nếu luyện mấy bài đấy ở đây thì sợ là sẽ bị đuổi đi mất.Bây giờ là giữa ngày nên có lẽ cậu sẽ có thể kéo Giang Trừng xuống thị trấn loanh quanh. Cậu muốn đi tìm một chút đồ lưu niệm để tặng cho gia đình và cả Giang Yếm Ly nữa.Đúng, cậu sẽ rủ Giang Trừng, Nhiếp Hoài Tang và Lam Von--Ngụy Vô Tiện ngay lập tức ngừng thổi sáo, khiến cho âm thanh réo lên một tiếng đinh tai nhức óc. Khuôn mặt cậu ngay lập tức đỏ lên khi nhớ lại sự kiện xảy ra vào đêm hôm ấy. Cậu đặt cây sáo xuống và ôm cả khuôn mặt mình lại để che giấu đi sự xấu hổ của bản thân.Mà kể cả nếu cậu có rủ Lam Vong Cơ đi thì có lẽ cái con người mặt đơ ấy cũng sẽ chẳng tham gia. Sau đêm hôm ấy, Lam Vong Cơ luôn giữ khoảng cách rất xa với cậu, trừ những lúc lên lớp bởi vì hai người ngồi cạnh bàn của nhau. Có vẻ như người đó luôn muốn tránh xa cậu nhất có thể, nhưng Ngụy Anh vẫn luôn kiên trì và trêu chọc Lam Vong Cơ bất cứ lúc nào cậu có thể.\Con người ấy thật quá đáng yêu mỗi khi ngại ngùng!Vỗ vào hai bên má mình, cậu cất cây sáo đi và dắt Tùy Tiện vào thắt lưng rồi đi tìm những người bạn của mình. Giang Trừng lúc đó đang ở trong phòng nên cậu rất nhanh chóng tìm thấy hắn, còn Nhiếp Hoài Tan, ngạc nhiên là người đó đang ngoan ngoãn ngồi trong phòng chăm chỉ học."Ngụy huynh, ta cần phải học." Nhiếp Hoài Tang buồn rầu rên rỉ, xòe chiết phiến ra và che mặt."Ngươi có thể nghỉ một lúc mà! Với cả đằng nào ta cũng sẽ giúp ngươi lúc làm bài mà!" Ngụy Anh cười lớn, khoác vai hai người bạn của mình "Đi thôi! Kiếm trò gì vui đi!"Cậu định nói thêm thì bất chợt có hai người thân bạch y xuất hiện trước mắt. Ngụy Anh bỏ tay ra khỏi người Giang Trừng và Nhiếp Hoài Tang ngay giây phút cậu nhận ra một trong hai người đứng trước mặt chính là Lam Vong Cơ.Cậu cười và vẫn tay chào Lam Vong Cơ nhưng y chỉ quay mặt đi để không phải nhìn thấy cậu.Tổn thương đó nha...Người còn lại đứng cạnh Lam Vong Cơ nở nụ cười với cậu, mạt ngạnh với họa tiết vân chứng tỏ hắn là con cháu nội tộc Lam gia. Khá là bất ngờ khi biết có người Lam gia vẫn biết cười bởi vì Lam Vong Cơ và Lam Khải Nhân chưa bao giờ mỉm cười trong suốt khoảng thời gian cậu ở đây.Người ấy trông lớn tuổi hơn Lam Vong Cơ một chút nhưng phải có đến tám phần giống y. Nếu không phải vì nụ cười cùng với kiểu tóc hơi khác thì có thể sẽ nhiều người bị nhầm lẫn. Tuy nhiên người này lại không có màu mắt lưu ly như của Lam Vong Cơ, thay vào đó là màu xám bạc."Hai vị đây là?" Người ấy hỏi, gương mặt ôn lễ."Vân Mộng Giang thị, Giang Vãn Ngâm.""Lang sĩ, Ngụy Vô Tiện."Hi Thần đáp lễ. "A, Hi Thần ca ca." Nhiếp Hoài Tang nói.Ra là mảnh ghép còn lại của Cô Tô Song Bích, Lam Hi Thân. Ngụy Anh thầm nghĩ khi nghe thấy Nhiếp Hoài Tang gọi như vậy."Trạch Vu Quân đây là đang làm gì ở đây vậy?" Giang Trừng lên tiếng "Nếu ta không nhầm thì chư vị và vài người khác đã được điều đến Thải Y trấn?""Diệt trừ thủy quỷ, không đủ nhân lực nên phải trở về tìm Lam Vong Cơ.""Bọn ta có thể phụ giúp!" Sự hào hứng của Ngụy Vô Tiện khiến cho gương mặt Lam Vong Cơ đen sầm lại "Giang Trừng với ta ở Vân Mộng hay đi diệt thủy quỷ lắm nha. Bọn ta có thể giúp!""Không cần." Lam Vong Cơ chen trước lời của huynh trưởng y "Người Cô Tô Lam thị tự khắc biết cách đối phó với thủy quỷ.""Nhưng ta biết bí tuyệt để tiêu diệt chúng!" Ngụy Anh tiếp tục thuyết phục "Khi nhìn thấy chúng thì ngươi chỉ cần nắm tóc và lôi chúng nó lên khỏi mặt nước!""Ngươi kêu là bí tuyệt xong ngươi lại nói ra cho người khác." Giang Trừng càu nhàu ở phía đằng sau."Không cần-""Cũng được, vậy rất cảm ơn sự giúp đỡ của Ngụy công tử và Giang công tử." Không đợi Lam Vong Cơ dứt lời, Lam Hi Thần cười nói. Lam Vong Cơ ngạc nhiên nhìn vị huynh trưởng của mình, còn Ngụy Anh thì vui vẻ cúi đầu."Cảm ơn vì đã cho bọn ta phụ giúp cùng!""Vậy ta sẽ trở lại để học đây..." Nhiếp Hoài Tang nhìn thấy ánh mắt của Lam Hi Thần, rời đi trong lúc hai người kia quay trở lại để chuẩn bị. Sau khi ba người đã đi khỏi tầm mắt, Lam Vong Cơ nhíu mày "Tại sao huynh trưởng lại cho bọn họ đi cùng? Chúng ta đã có đủ nhân lực rồi. Chưa kể, diệt thủy quái không phải chuyện để chơi đùa." "Ta đã nghe danh nhiều về con trai độc nhất của Giang tông chủ và kinh nghiệm của hắn sẽ giúp rất nhiều cho chúng ta. Ta cũng đã nghe danh của Ngụy Vô Tiện qua những lời của môn sinh Vân Mộng cùng với Lam Ưng tiên sinh. Ta rất tò mò không biết trình độ của hắn ngạc nhiên đến mức nào khiến cho thúc phụ phải nghẹn lời khi lên lớp.""Thứ lỗi nhưng ta thấy những lí do đó không xác đáng để cho Ngụy Vô Tiện cùng tham gia." Lam Vong Cơ nói trong lúc như muốn rời đi."Ta cũng nhìn thấy ngươi rất muốn hắn đi cùng."xxx
"Nơi này thật tuyệt vời!" Ngụy Anh vui vẻ ngắm nhìn dòng người tấp nập của Thải Y trấn. Những con thuyền phiêu diêu trên dòng sông ở trung tâm. Thật kì diệu khi nơi đây được kết nối bằng đường thủy, có lẽ là do hệ thống sông lưới dày đặc. Không ấn tượng như Vân Mộng, nhưng vẫn hết sức ấn tượng!"Giang Trừng! Chúng ta đi tìm đồ lưu niệm đi!""Ngươi tập trung đi! Chúng ta đến đây là để diệt thủy quỷ đấy." Giang Trừng mắng, sửa lại Tam Độc trên thắt lưng mình."Ta biết! Ta biết! Ngươi cũng nên tìm quà cho sư tỷ đi. Ban nãy ta vừa thấy mấy sạp hàng bán trang sức ở đằng kia đẹp lắm!" Sự hào hứng của cậu không thể tiết chế nổi. Tìm hiểu về một địa điểm mới vẫn là hết sức thú vị đối với cậu. Khi ở trên núi, ngọn Thương Khung Sơn cực kì rộng và cậu có thể đi khắp xung quanh để tìm hiểu môn phái từng đứng đầu tu chân giới đó, được biết thêm về Vân Mộng cũng rất là vui. Thế nhưng phụ thân vẫn luôn muốn cậu tập trung vào tu luyện, hơn là đi đây đi đó khám phá những điều mới lạ. Điều đó cũng dễ hiểu thôi, phụ thân không muốn cậu là một người yếu đuối khi bước ra ngoài đời, kể cả khi có song thân đồng hành bên cạnh. Giờ đây, cậu ước rằng Thẩm Thanh Thu và Lạc Băng Hà đang ở đây với cậu. Khoảnh khắc này sẽ hạnh phúc biết bao nếu có hai người họ ở đây, nhưng thôi, có Giang Trừng cũng đủ rồi.Cậu nhớ lại lần đầu tiên biết được Lạc Băng Hà là người của ma tộc, cậu đã bảo hai người đấy rằng cậu muốn được tới Ma giới. Ngụy Anh muốn nhìn thêm những con sinh vật quái lạ chỉ có ở nơi đó, và theo những gì cữu cữu kể thì có nhiều ma tộc còn không có hình dạng con người, thay vào đó là lai của những loài động vật khác! Lúc ấy, Ngụy Anh còn nhỏ nên tất nhiên là hai người kia không cho phép, bảo rằng việc đó là quá nguy hiểm cho cậu. Phần nữa cũng là vì đa đa Lạc Băng Hà của cậu là một nhân vật hết sức quan trọng ở ma giới, sự xuất hiện của Ngụy Anh có thể làm chấn động nơi ấy khi biết được Ma tôn của họ vậy mà lại nhận nuôi một đứa trẻ nhân tộc.Ma tộc hay nhân tộc, tất cả những giống loài này đều bị mê muội bởi quyền lực và sức mạnh. Có rất nhiều người sẵn sàng làm đủ mọi thứ để thu vào trong tay quyền lực cho họ. Sau một cuộc nói chuyện dài dằng dẵng, Ngụy Anh cũng thông hiểu lí do cậu không thể tới đó. Họ sau đấy đã hứa hẹn rằng một ngày nào đó, khi Ngụy Anh lớn hơn và mạnh hơn thì họ sẽ đưa cậu tới đó, nhưng có một người đa đa bao bọc thái quá như Lạc Băng Hà, "ngày nào đó" có lẽ sẽ là không bao giờ, hoặc là khi cậu đã trở thành một ông lão ngoài năm mươi! Cậu rất yêu đa đa của mình, nhưng đôi khi người ấy không cần phải bảo hộ cậu đến mức đấy. Cái hồi cậu mới bắt đầu thân với Giang Trừng, đa đa này của cậu còn lo lắng cậu sẽ đem lòng yêu người bạn thân của mình. Đúng là Giang Trừng cũng đẹp thật đấy, nhưng không phải đối tượng mà Ngụy Anh muốn thành thân. Giang Trừng cần phải cố gắng hơn trong việc kiểm soát cơn giận của hắn.Trong lúc hai người dạo quanh các cửa hàng, Ngụy Anh mua một vài quyển sách mà có lẽ phụ thân cậu sẽ thích. Nhưng mua quà về cho đa đa thì thực khó khăn bởi vì tất cả những gì người đó quan tâm chỉ là cậu, hoặc là Thẩm Thanh Thu. Do vậy Ngụy Anh quyết định sẽ vẽ một bức họa gia đình để tặng cho người đó, một bức họa nhỏ đủ để Lạc Băng Hà luôn luôn có thể đem bên người.Cậu cũng muốn mua đồ cho các a di và thúc phụ, nhưng cậu sẽ đi tìm sau khi diệt xong thủy quái nơi đây. Cậu không muốn bản thân mình bị vướng víu vì mang theo quá nhiều đồ."Ngươi chọn được cái gì chưa, Giang Trừng?""Để sau đi, ta không muốn mua gì. Lỡ đâu lúc đánh nhau với bọn thủy quái lại làm hỏng.""Không biết bọn chúng sẽ tự lộ diện hay chúng ta phải đi săn chúng nhỉ." Ngụy Anh lẩm bẩm, quan sát con sông chảy khắp xung quanh thị trấn. Không có gì mang vẻ khả nghi, người dân nơi đây có vẻ cũng không sợ hãi với nguy cơ họ sẽ bị tấn công. Có môn sinh Cô Tô Lam thị ở đây hẳn là đã giúp họ yên tâm rất nhiều phần.Cậu nhớ lại lần đầu tiền đối mặt với thủy quái. Cậu, Giang Trừng và Giang Yếm Ly lúc đó đang chơi đùa trong làn nước thì bỗng nhiên một con chui từ dưới đáy lên, nắm lấy cổ chân của Giang Yếm Ly. Ba đứa trẻ hét loạn lên và không biết cách nào để đối phó với con quái vật này. May mắn thay, phụ thân đã nghe thấy tiếng hét, ngay lập tức triệu hồi Tu Nhã và diệt trừ con qusi vật đấy. Sau cú sốc như vậy, cả ba đứa trẻ đều sợ hãi nép vào người lớn, và Giang Trừng thì khóc lóc thảm cả ngày hôm đấy. Ngày nay mỗi khi kể lại kỉ niệm đó, Giang Trừng luôn chối bay biến rằng hắn không hề khóc, nhưng Ngụy Anh chắc chắn người đó đã khóc đến mệt lả cả người!Bỗng nhiên, Ngụy Anh nhìn thấy hai bóng người không xa chỗ của cậu và Giang Trừng. Một nam nhân và một nữ nhân nổi bật giữa Thải Y trấn vì sự thanh tao và nhã nhặn.Là bá bá và a di!"Bá bá! A di!" Cậu vui vẻ hét lên, điên cuồng vẫy tay để khiến hai người họ chú ý.Hai người đó dừng lại, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện. Liễu Minh Yên vui vẻ vẫy tay lại, mảnh vải che đi nụ cười của nàng nhưng Ngụy Anh vẫn có thể biết người ấy đang mỉm cười bởi vì đôi mắt ấy. Liễu Thanh Ca thì chỉ phản ứng lại bằng một cái gật đầu.Bá bá ai mà lạnh lùng thế!Không đợi Giang Trừng, Ngụy Anh lao về phía họ. Khi đến gần, cậu ngay lập tức bám lên người Liễu Thanh Ca, khiến gã suýt chút nữa thì ngã xuống dòng sông. Ngụy Anh bật cười vì gương mặt hoảng hốt của bá bá cậu."Bá bá." Cậu cười hồn nhiên vô tội."Thằng nhãi ranh này." Liễu Thanh Ca nói, đẩy Ngụy Anh ra khỏi người gã."Ngụy Anh, thật vui được gặp con!" Liễu Minh Yên vui vẻ quàng tay và ôm chặt lấy cậu khiến cậu suýt thì ngạt thở."Con cũng vui vì được gặp lại a di.""Ta tưởng ngươi đang học, sao ngươi lại ở đây?" Liễu Thanh Ca hỏi, tay khoanh lại một cách nghiêm nghị."Đúng là con đang học, nhưng con tình nguyện đi giúp Lam gia đi diệt thủy quái đang gây rối ở nơi đây.""Tốt, ngươi nên làm việc gì đó có ích hơn là ngồi học." Liễu Thanh Ca nói, xoa đầu Ngụy Anh "Ngươi nên chú ý để tu luyện cho bản thân mình mạnh hơn là ngồi học. Dù sao thì học nhiều rồi cũng sẽ quên nhiều mà thôi.""Chỉ có mỗi huynh là quên thôi." Liễu Minh Yên trêu chọc."Ý muội nói là gì?""Thấy chưa Ngụy Anh? Con sẽ chỉ là cái tên đầu đất như bá bá của con nếu không học hành để trở nên thông minh hơn.""Liễu Minh Yên!"Ngụy Anh đứng ở đằng sau cười khi chứng kiến đôi huynh muội nọ cãi lộn với nhau. Cậu nhớ những người này và thật vui khi được gặp lại họ. Giang Trừng bước đến, đứng bên cạnh cậu nhìn hai người kia vẫn trêu chọc lẫn nhau."Liễu Minh Yên và Liễu Thanh Cả?" Hắn hỏi."Ừ." Ngụy Anh trả lời."Ta thề, cả gia đình của ngươi đều kì lạ." Ngụy Anh bật cười vì lời nhận xét đó, nhưng rồi bỗng nhiên nghe thấy những âm thanh bất thường phát ra từ trong dòng nước. Nghe giống như tiếng bong bóng nước nổ lục bục, ngay liền sau đấy, mặt nước chồi lên một bóng đen rất nhanh lao về phía họ đang đứng. Một con thủy quái định tấn công, nước bắn tung tóe khắp nơi.Trước khi cậu hay Giang Trừng kịp phản ứng, Liễu Thanh Ca đã rút kiếm ra và cắt sinh vật ấy ra làm đôi. Xác con quái ấy rơi bộp một tiếng xuống mặt đường. Theo sau con thủy quái đấy, là một đàn thủy quái cùng một lúc nhảy lên để tấn công.Người dân sợ hãi và bắt đầu la hét, ngay lập tức tránh thật xa con sông để không trở thành mục tiêu của những con quái vật đó. Các tu sĩ trong khu vực cũng ngay lập tức hành động."Bá bá và a di của cậu tách nhau ra, đi về hai hướng khác nhau và bắt đầu diệt trừ tất cả thủy quái mà họ nhìn thấy.Ngụy Anh rút Tùy Tiện ra và cũng chọn mục tiêu của mình.xxx
Chuyến thuyền tới hồ Bích Linh rất yên lặng, tĩnh lặng đến bất thường. Ngụy Anh có thể dễ dàng thấy mọi người đang lo âu, nỗi lo ấy dần bao trùm lên khắp không gian. Ngụy Anh đứng giữa thuyền với Liễu Thanh Ca ở trước. Còn Liễu Minh Yên ở thuyền đi sau cùng Giang Trừng. Những người khác cũng đi với nhau hoặc đi một mình.
Ngụy Anh chèo thuyền bằng một chiếc sào trúc dài, nhưng liên tục bị mắc những sợi tóc đen rối rít vào chiếc sào đó. Đúng là dòng nước này có nhiều thủy quái thật, nhưng số tóc này thật là quá nhiều đi. Kể cả khi nơi đây có đầy thủy quái thì mỗi một lần cắm sào trúc xuống hồ là vớt được cả một mở tóc thì cũng khiến người ta phải rợn người. Một số thuyền khác đã giăng lưới, thỉnh thoảng các môn sinh lại kéo lưới lên để kiểm tra thì chỉ kiếm được một mớ tóc hỗn xộn.Dựa vào cảm xúc trên mặt của bá bá và a di, nơi đây có lẽ có số lượng thủy quái nhiều đến nực cười, hoặc có một thứ gì đó kinh khủng hơn nhiều. Và phần nhiều nghiêng về vế sau hơn.Cậu nắm chặt cây sào trên tay, hôm nay sẽ không mấy vui vẻ đây.Trong lúc họ đi xuôi theo dòng nước, Ngụy Anh phát hiện ra một điều kì lạ.Ngấn nước trên thuyền của Lam Vong Cơ có điểm sai trái. Trên thuyền cậu hiện giờ có cả bá bá thế mà ngấn nước của thuyền y thậm chí còn sâu hơn cả thuyền của cậu. Cậu muốn la lên, nhưng những con thủy quái rất thông minh và sẽ ngay lập tức bỏ chạy nếu cậu cảnh báo.Một ý tưởng nảy ra trong đầu và cậu mỉm cười."Lam Vong Cơ! Lam Trạm!" Cậu hết lên, vẫy cây sào qua lại và tỏ ra rất ồn ào.Giang Trừng quay mặt đi, tỏ ra không quen để không bị bẽ mặt bởi người hắn gọi là hảo hữu.Sử dụng cây sào trúc để khiến hai con thuyền tiến lại gần nhau hơn, Lam Vong Cơ không tỏ vẻ gì là quan tâm khi Ngụy Anh tiến gần tới. Ngụy Anh khua dòng nước làm bọt nước bắn tung tóe. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đạp chân và nhảy sang con thuyền của huynh trưởng, bực mình quát "Vô vị!" trong khi Ngụy Anh vẩy một cái, lật ngược con tuyền đó lên.Bên dưới lộ ra ba con thủy quái, một môn sinh gần đó nhanh chóng lấy ra tấm bùa và chế trụ chúng."Ngụy công tử, sao ngươi biết được chúng nó ở đáy thuyền vậy?" Lam Hi Thần hỏi."Thuyền của Lam Vong Cơ chìm sâu hơn cả thuyền có hai người mặc dù chỉ có một mình y đứng đó." Cậu giải thích nhưng Lam Vong Cơ trông có vẻ vẫn bực tức, khiến cho Ngụy Anh hơi đau lòng "Xin lỗi, Lam Vong Cơ! Bọn thủy quái rất thông minh và chúng sẽ chạy trốn nếu ta báo cho ngươi." Lam Vong Cơ không trả lời, cũng không thèm liếc một mắt về phía cậu.Ngụy Anh bắt đầu phồng má giận dỗi. Con người này thật là lạnh lùng quá mà! Bao nhiêu chuyện đã xảy ra giữa hai người mà y vẫn hành xử như người lạ! Cậu và y không phải đến giờ đã thân nhau hơn rồi sao?Một bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Ngụy Anh "Làm tốt lắm, tên tiểu tử này." Bá bá nhìn xuống cậu."Cảm ơn!"Bầu không khí vui vẻ bỗng nhiên mất đi khi nhiệt độ xung quanh dường như giảm đi chỉ trong nháy mắt. Dòng nước bắt đầu dữ dội hơn, làm chao đảo thuyền."Có thứ gì đó đang tiến tới đây." Liễu Minh Yên nói, rút thanh kiếm của nàng và ngự kiếm để quan sát. Liễu Thanh Ca cũng làm như vậy nhưng Ngụy Anh vẫn ở nguyên trên thuyền.Lam Vong Cơ triệu hồi Tị Trần và điều khiển cho thanh kiếm xuyên vào mặt nước bên dưới. Ngụy Anh cũng làm y hệt những hành động đó, thăm dò một lúc trước khi triệu hồi kiếm trở lại.Rất nhiều tóc đen mắc trên đó."Kiếm tốt." Lam Vong Cơ dò xét "Tên gì?""Tùy Tiện.""Gì cơ?""Tên của nó là Tùy Tiện!" Ngụy Anh cười phá lên và tra kiếm vào vỏ "Ngươi xem, nó được khắc lên trên đây!" Cậu chỉ vào dòng chữ được khắc lên."Kiếm này có linh, gọi tên bừa như vậy là bất kính.""Ban đầu khi đa đa ban kiếm cho ta, nghĩ bao nhiêu tên cũng không vừa ý. Ta nói 'Tùy Tiện', thế nhưng đúc kiếm xong, nó tên Tùy Tiện thật. Phù hợp để trêu chọc mấy kẻ nghiêm túc như ngươi!" Cậu cười.Cậu nghe thấy Lam Vong Cơ chậc lưỡi thì lại càng cười to hơn.Dòng nức trở nên dữ dội hơn hẳn, nước bắn tung tóe tràn lên cả trên thuyền. Tất cả các môn sinh liền ngự kiếm ngay khi thấy sự việc như vậy. Họ biết một thứ gì đó đang kéo tới đây.Liễu Minh Yên rút ra vài lá bùa từ tay áo, một biểu cảm nghiêm túc hiện lên gương mặt luôn nhu hòa ấy. Dòng nước ấy động mạnh hơn, và mạnh hơn như họ đang ở giữa một cơn bão.Bỗng nhiên dòng nước phun trào lên, như một con quái vật khổng lồ xoáy nước cực lớn.Là Thủy Hành Uyên!Dòng xoáy ấy thét gào, di chuyển về phía họ. Các môn sinh tản ra, mọi người ai cũng đều chăm chăm bảo vệ tính mạng của mình. Liễu Thanh Ca không rời Ngụy Anh một bước, tránh ra xa khỏi vòng xoáy đục ngầu.Từ khoảng cách đó, Ngụy Anh có thể thấy Liễu Minh Yên ném những lá bùa về phía đó. Những tờ giấy ấy cháy sáng lên, tạo ra các lỗ hổng nhưng chẳng được tác dụng bao lâu.Thứ này không thể đánh bại theo cách đó!Cậu đang cố gắng tìm điểm yếu, nhưng rồi lại nhìn thấy một môn sinh Lam gia vẫn ở trên hồ đầy kinh hoảng, kiếm không còn trên người gã.Ngụy Anh không chút suy nghĩ, cúi người xuống để cứu vị môn sinh này. Liễu Thanh Ca hét lên nhưng Ngụy Anh để ngoài tai. Rất nhanh chóng, cậu kéo người này ra khỏi mặt hồ, gã có vẻ như quá hoảng hốt mà ngất đi rồi. Bỗng nhiên, thân kiếm của cậu bị ghìm xuống, một mực tấn công về phía Ngụy Anh mà bỏ quên tất cả mọi người xung quanh.Cố gắng bay lên cao nhưng cố gắng không được bao lâu lại bị kéo xuống."Ngụy Vô Tiện!"Giang Trừng xuất hiện trước mắt cậu, giơ tay ra.Trời ơi cái người này sao mà nặng thế! Ngụy Anh cố hết sức để với tới phía người bạn của mình, giơ tay ra muốn nắm bàn tay ấy.Nhưng sức hút từ trong hồ Bích Linh lại càng lớn, kéo cậu xuống. Nhanh chóng, cậu ném môn sinh kia về phía Giang Trừng, hắn bắt lấy được gã, nhưng Ngụy Anh thì bị kéo xuống.Cậu vừa chuẩn bị tâm lí để cảm nhận dòng nước lạnh ấy, thì một vòng tay rắn chắc đã ôm lấy người cậu.Liễu Thanh Ca đã bắt được cậu, một bên tay đang cầm Tùy Tiện!"Cẩn thận hơn đi!" Gã trách móc, đưa Ngụy Anh thanh kiếm của cậu. Trước khi cậu định nói lời cảm ơn thì người bá bá này đã lao về phía Thủy Hành Uyên."Bá bá!" Ngụy Anh hét lên, chứng kiến Liễu Thanh Ca tới gần vòng xoáy ấy. Cậu biết bá bá của mình rất mạnh nhưng cũng không thể nào xông lên tùy tiện như vậy!Lần này đến lượt Liễu Thanh Ca bỏ qua lời của Ngụy Anh, bay lên cao hơn. Đến một độ cao thích hợp, gã nhảy khỏi thanh kiếm, lao về phía tràn ngập oán khí đó. Thủy Hành Uyên tạo ra một âm thanh rít lên đến choáng váng đầu óc, sự chú ý dồn hết về phía Liễu Thanh Ca nhưng gã dường như không bị ảnh hưởng bởi âm thanh đó. Chỉ một đường kiếm, Liễu Thanh Ca cắt một đường dọc theo xoáy nước chọc trời ấy.Và cắt Thủy Hành Uyên thành hai nửa.Ngụy Anh há ngoác mồm ra, và cậu chắc chắn những người ở đây đều đang hành xử như vậy.Có phải... Có phải Liễu Thanh Ca vừa đánh tan Thủy Hành Uyên chỉ trong một đòn?!"Đi thôi!" Liễu Minh Yên thúc giục tất cả mọi người rời đi "Thứ đó được hình thành từ nước và nó sẽ trở lại sau vài canh giờ! Nó rất khó để trừ khử nên chúng ta chỉ có thể tạm thời đánh tan nó như thế!""Nàng ấy nói đúng." Lam Hi Thần nói "Chúng ta rời đi thôi."Tất cả bọn họ quay trở lại Thải Y trấn. Ngụy Anh nhìn mặt hồ một lần trước khi rời đi. Sóng nước vẫn gợn trên mặt nước, nhưng đã yên tĩnh hơn trước đó rất nhiều. Cậu vẫn đang cố nuốt được sự thật rằng bá bá của cậu vừa cắt đôi dòng xoáy ấy!Liễu Thanh Ca chậm rãi ngự kiếm đuổi kịp họ. Ngụy Anh bay tới gần, trên môi cười tươi "Này, bá bá ơi.""Gì?""Người lợi hại lắm, người biết không?"Khuôn mặt Liễu Thanh Ca hồng lên, khiến cho Ngụy Anh phá lên cười. Cảnh tượng Liễu Thanh Ca xấu hổ thật không dễ được nhìn thấy. Đổi lại, gã võ đầu Ngụy Anh khiến mái tóc cậu rối tung lên. Hai người đó đã không nhìn thấy ánh mắt của Lam Hi Thần nhìn về phía họ, nhưng Liễu Minh Yên thì có.xxx
Phiên ngoại:
Ngụy Vô Tiện: "Này bá bá, tại sao người với a di lại tới đây vậy?"
Liễu Thanh Ca: "Bọn ta nghe đồn bọn thủy quái đang quấy phá nơi đây nên tới để giúp thôi."
Ngụy Vô Tiện: "Hai người đang không theo dõi con đấy, đúng không?"
Liễu Thanh Ca: "Sao ngươi lại hỏi vậy?"Ngụy Vô Tiện: "Bởi vì đa đa bảo vệ con thái quá."Liễu Thanh Ca: "Không, bọn ta không theo dõi con."Liễu Minh Yên: "Này, Ngụy Anh."Ngụy Vô Tiện: "Sao vậy, a di?"Liễu Minh Yên: "Cái đứa trẻ với đôi mắt lưu ly là ai vậy? Hình như con gọi nó là Lam Vong Cơ đúng không?"Ngụy Vô Tiện: "À, là bạn cùng lớp thôi... A di đang viết cái gì vậy?"Liễu Minh Yên: "Ta chỉ đang ghi chép lại thôi."Ngụy Vô Tiện: "Ghi chép cái gì vậy?"Liễu Minh Yên: "..."Ngụy Vô Tiện: "Sao bỗng nhiên con cảm thấy dự cảm không lành vì a di thế?"---
Gãy lưng gãy tay vì cái chương gần 10k chữ ;;w;; các bạn thương tớ bằng cách nhấn nút ủng hộ và check cả mấy bộ khác tớ đang dịch với viết nha.
Ban đầu tớ định chia làm 2 phần tại chương này dài quá mà nhớ lại mọi người ai cũng kêu là muốn đọc nhiều...Dù sao thì chương này tớ thấy tác giả viết dựa theo donghua nhiều hơn là bản tiểu thuyết nên các cậu có thể xem lại tập 4 của donghua nha.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip