[UAAG] Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
UAAG - Đội điều tra tai nạn hàng không

Tác giả: Mạc Thần Hoan

Chuyển ngữ: Dú

Quyển 1: Đường thẳng song song

Chương 3: "Tôi biết cậu tên Phục Thành."

Phục Thành chỉ ở Boston đúng một ngày là sáng hôm sau lại bay về New York.

Hai ngày trước, anh lái máy bay đến New York với tư cách là phi công của hãng hàng không Đông Hoa, giờ đã đến lúc quay về.

9 giờ sáng ngày 7 tháng 7 theo giờ Trung Quốc, chiếc Boeing 777 cỡ lớn lao xuống từ bầu trời, xé toạc bầu không khí sền sệt nóng rẫy và đáp xuống sân bay Thượng Hải, Trung Quốc. Trong khoang máy bay, tiếp viên hàng không hỗ trợ hành khách đi xuống theo thứ tự. Đến khi tất cả hành khách đã rời hết, Phục Thành mới cúi đầu điền lịch bay.

Cơ trưởng đồng hành cởi dây an toàn, quay sang nhìn anh: "Lần này cậu đến trụ sở chính nộp báo cáo nhé?"

Nhịp viết hơi chững lại, Phục Thành ngẩng lên đáp: "Vâng."

Tòa cao ốc trụ sở chính của hãng hàng không Đông Hoa được xây ngay sát sân bay Thượng Hải. Phục Thành ngồi xe buýt chặng ngắn, chẳng mấy đã đến trụ sở.

Nộp báo cáo chuyến bay cho nhân viên phục vụ mặt đất chuyên môn phụ trách mảng này xong, anh quay lưng định bỏ về thì có giọng nữ cất lên ngập ngừng từ đằng sau: "Ừm... Anh Phục, Phục Thành ơi."

Chàng trai tóc đen dừng bước, xoay người nhoẻn cười dịu dàng với cô: "Còn việc gì à?"

Cô nhân viên đắn đo giây lát, đánh bạo kể: "Em có nghe được một tin, không biết có thật không nữa. Đại khái là mới đây nhà nước mình đang rất coi trọng một đội điều tra tai nạn hàng không tên UAAG Có thể mấy ngày nữa người ta sẽ ra thông báo, và anh sẽ được đặc cách tuyển vào đội đó."

Nụ cười mỉm trên môi anh thoáng sượng đi, anh hỏi: "Đội điều tra tai nạn hàng không à?"

Cô nhân viên: "Đúng vậy. À mà em không chắc là tin chính xác đâu nhé. Em chỉ tình cờ nghe trưởng phòng nhắc tới thôi..."

"Cảm ơn em, anh biết rồi."

"Không, không có gì hết!" Cô cười tươi rói.

Vừa bước chân ra khỏi tòa cao ốc trụ sở chính, bầu không khí nóng nực, hanh khô và đặc quánh gần như thành nước nhoáng cái đè nặng lên phổi, cùng với đó là cái nắng gắt chói chang rọi thẳng xuống mặt đất làm bốc hơi nóng đến là khó thở. Anh sải bước đi thẳng xuống hầm tìm xe mình. Cách, anh tra chìa vào ổ, khởi động động cơ.

Anh cầm vô lăng bằng tay phải. Ngay khi sắp lái xe ra khỏi bãi đỗ, anh sực nhớ tới lời cô nhân viên ban nãy.

"... UAAG?"

Ngón tay thuôn trắng gõ nhẹ lên vô lăng da dê đen thành thứ âm thanh nhỏ có luật điệu riêng. Tia sáng lờ mờ trong bãi đỗ chiếu qua ô cửa kính xe để rồi nhảy múa trên khớp xương hơi gồ trên cổ tay anh, hoạ nên cái bóng loè nhoè nhưng sáng rỡ.

Đoạn, chàng trai tóc đen cười khẽ đầy cam chịu, lái xe đi mất.

Ba ngày sau, thông báo điều nhiệm của UAAG đã được gửi tới trụ sở chính hãng hàng không Đông Hoa.

UAAG, tên đầy đủ United Aviation Accident Group, nghĩa là Đội Điều Tra Tai Nạn Hàng Không Đa Quốc Gia.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng anh vẫn bất ngờ khi thực sự cầm đơn điều nhiệm trong tay mình.

Điều tra viên tai nạn hàng không thường là những kỹ sư bảo dưỡng máy bay và nhân viên khai thác mặt đất dày dặn kinh nghiệm, thậm chí còn có cả cựu phi công. Rất nhiều phi công đổi nghề sang điều tra tai nạn máy bay nhưng chủ yếu là những người khá lớn tuổi hoặc phi công không đạt chuẩn sức khoẻ. Trong khi đó, anh vẫn đương tuổi trai tráng. Bắt một phi công trẻ măng như anh đi điều tra tai nạn hàng không sẽ gây khó hiểu vì thứ nhất, chưa chắc anh đã có đủ kinh nghiệm xử lý các sự cố; thứ hai, làm thế này chẳng khác nào mai một nhân tài.

Thế nhưng hãng hàng không Đông Hoa đã duyệt đơn điều nhiệm anh rồi.

Xế chiều hôm đó, anh bàn giao công việc cho các phi công khác rồi về nhà.

Anh vừa mới ra khỏi bãi đỗ và chưa đặt chân vào thang máy thì điện thoại đổ chuông. Phục Thành hơi sững lại khi nhìn dãy số với mã đầu là 0030 trên màn hình. Anh nhấn nút nghe máy.

"Bonjour?" (A lô?)

Sau thoáng lặng thinh, có giọng nữ nền nã và êm ái cất lên từ đầu kia điện thoại: "Bonjour, vous parlez français?" (Xin chào, cậu biết nói tiếng Pháp chứ?)

Phục Thành mỉm cười đáp: "Can you speak English?" (Chị nói tiếng Anh được không?)

Bên kia chuyển sang tiếng Trung cực kỳ trôi chảy: "Chào cậu Phục Thành, tôi là Stephanie, nhân viên của UAAG. Cậu có thể gọi Lina theo nhũ danh của tôi." Chị nói rất nhanh nhưng chẳng đem lại cảm giác vội vàng nhờ chất giọng nhã nhặn và bùi tai: "Bây giờ là 17 giờ 31 phút ngày 10 tháng 7 theo giờ Trung Quốc, tôi đoán cậu vẫn đang ở hãng hàng không Đông Hoa nhỉ?"

Phục Thành: "Tôi về nhà rồi."

Cuộc gọi lặng đi chỉ trong một phút giây rồi giọng nữ nọ thốt lên nghe có vẻ áy náy: "Tôi rất xin lỗi vì đã quấy rầy vào giờ cậu nghỉ, nhưng theo như thời gian ghi trên đơn điều nhiệm thì cậu phải có mặt tại trụ sở chính của UAAG vào ngày mai. Tuy nhiên, do có uỷ thác đột xuất nên chúng tôi đang ở Phần Lan cả rồi. Tôi đã đặt vé máy bay cho cậu, nếu cậu thấy tiện thì tôi sẽ cử xe đến trụ sở chính của UAAG và đón cậu ra sân bay đi Phần Lan luôn."

"Được, không sao hết."

"Biển số xe đón cậu là..."

Phục Thành ghi biển số vào ứng dụng ghi chú.

Bằng giọng điềm đạm và lịch sự, người con gái ở đầu kia điện thoại nói: "Vậy chúng tôi đợi cậu ở Phần Lan nhé."

Chúng tôi?

Phục Thành đăm chiêu, mỉm cười đáp: "Hẹn gặp nhau ở Phần Lan."

***

Trụ sở chính của UAAG tọa lạc tại trung tâm tấc đất tấc vàng của Thượng Hải.

Các tòa nhà chọc trời mọc san sát, những con xe hơi sang trọng lăn bánh nối đuôi nhau. Dân tinh anh trí thức bận đồ công sở đi lại vội vàng, không muốn lãng phí thì giờ dù chỉ là một giây. Tay họ luôn cầm khư khư chiếc điện thoại để gọi bàn công việc, gõ tin nhắn hoặc gửi email.

Không khí sực nức mùi tiền.

Dầu cho xung quanh toàn đám tinh anh thành phố rảo bước vội vã, Phục Thành vẫn điềm nhiên đút hai tay vào túi, đứng đợi dưới toà nhà.

Cho đến khi có ai giật giọng the thé.

"Ha? RIP đối xử với bạn bè thế hả trời? Anh ta mời em tới mà bỏ bom em thế đấy?"

Nghe giọng này non choẹt, trong trong đúng kiểu thanh thiếu niên.

Phục Thành xoay người ngó. Đúng như anh đoán, đây là một cậu nhóc tầm mười mấy tuổi. Nhóc ta quàng cặp headphone xanh lá lên cổ, tai phải xỏ khuyên đầu lâu bạc. Nhòm tướng tá hơi lùn, khoảng 1m60, mặc áo phông rộng thùng thình với hoạ tiết Graffiti[1]. Tay phải kéo vali đen, tay trái cầm điện thoại, mặt trông cáu bẳn và mất kiên nhẫn.

"... Gì mà tên anh ta không phải RIP? Xí, anh ta tên RIP đó thì sao? Chị nói với RIP là em về Boston đây. Tạm biệt!"

"Em ba mặt một lời với anh ta? Bộ anh ta có ở trong nước chắc? Cho dù anh ta có đang đứng trước mặt em lúc này, em cũng sẽ chửi thẳng mặt thôi!"

Cậu nhóc điên tiết cúp máy, nhận ra có người nhìn mình thì ngẩng đầu lên.

Do cả hai đứng rất gần nhau mà Phục Thành lại cao những 1m83 nên nhóc Punk[2] phải ngửa hẳn cổ lên mới mắt đối mắt với anh được.

Mà còn chả phải là một góc ngước xíu xiu đâu.

Nhóc Punk: "..."

"Hứ."

Phục Thành: "..."

Gì vậy trời?

Đúng lúc này, một con Rolls-Royce đen chạy đủng đỉnh tới trước mặt cả hai. Tài xế xuống xe mở cửa. Phục Thành đã tia thấy biển số xe lúc nó chạy lại gần. Thấy tài xế mở cửa, anh nhấc chân toan vào, ai ngờ lại đụng phải một thân hình nhỏ choắt.

Cả hai đều ngớ ra.

"UAAG?

"Người bên UAAG?"

"..."

"..."

Quả nhiên đám UAAG các người toàn cái ngữ gàn dở không!

Ai nấy tự giác lên xe.

Phục Thành và cậu chàng Punk ngồi hai ghế sau ở hai bên. Vào xe rồi, nhóc Punk như mới nhớ ra đây là con xế hộp hạng sang.

"Ú ù, RIP giàu ghê ta, xe sang cơ đấy. Ban nãy chẳng chú ý, Trần Sao[3], Rolls-Royce hở?" Nhóc Punk hí hửng sờ soạng khắp nơi. Cậu nhóc nhấn nút, lấy hộp xì gà bạc nguyên chất từ bên phải; nhấn thêm nút khác, tấm kính ngăn giữa hai người và ghế trước dần trở thành kính mờ cản tầm nhìn, làm mắt nhóc ta sáng rực. Ngàn từ vạn chữ đúc kết thành một câu gọn: "Đậu mía, giàu đúng sướng!"

Phục Thành gật đầu ra chiều đồng tình.

Song, con Rolls-Royce chở ra sân bay mới chỉ là khởi đầu.

Hai anh em vừa đến sân bay Thượng Hải, chưa kịp xuống thì một tiếp viên hàng không xinh đẹp đã mở cửa xe cho họ.

"Thưa anh Phục và cậu Tô kính mến, mời sang bên này."

Hai tiếp viên khác cầm vali từ sau cốp xe.

Cậu chàng Punk trố mắt há hốc mồm.

Phục Thành tuy biết thừa sân bay có phục vụ dạng này nhưng đây là lần đầu tiên anh được trải nghiệm.

Cô tiếp viên này sở hữu nụ cười thuỳ mị, chất giọng êm ái và ngoại hình đẹp điên đảo. Dẫn họ vào phòng nghỉ xong, cô còn phục vụ chu đáo đến tận khi tiễn cả hai lên máy bay, làm nhóc Punk ta sung sướng, lâng lâng như đi trên mây.

Đương nhiên họ còn ngồi cả khoang hạng nhất nữa.

Đến thủ đô Helsinki của Phần Lan, họ xuống máy bay rồi đổi sang chiếc Bentley.

Nhóc Punk ngỡ ngàng: "Rốt cuộc UAAG làm gì ở đây vậy trời?" Dừng đoạn, cậu nhóc quay sang nhìn Phục Thành. Lòng hiếu kỳ đè bẹp thể diện, nhóc ta đành hỏi: "Ê, anh thành viên UAAG kia, các anh tới đây tóm lại là để làm gì?"

Tuy hôm nay cũng là ngày đầu tiên anh nhậm chức nhưng chỉ cần chống cằm, tựa lưng vào chiếc ghế mềm làm bằng da thật và suy luận một tí là có đáp án ngay.

"Nói đây nghe coi."

Phục Thành cụp mắt nhìn cậu nhóc. Trên gương mặt điển trai ấy chẳng đọng nhiều biều cảm, giọng cũng đều đều: "Cách đây nửa năm, chuyến bay mang số hiệu JL917 của Japan Airlines[4] đi từ Tokyo đến Helsinki đã rơi tan xác ngay trên đồng ruộng cách sân bay Vantaa một cây số. 136 hành khách và 9 thành viên phi hành đoàn gặp nạn, 89 người may mắn sống sót."

Nhóc Punk bàng hoàng.

Bentley từ từ dừng lại. Phục Thành liếc cậu nhóc, tự mở cửa xuống xe.

Có vẻ nơi đây là một khu nhà máy ít người đặt chân tới với mái vòm màu cam đương che giấu con người và máy móc. Xe dừng ngoài một căn nhà hai tầng. Bấy giờ trời đã tối sầm. Có cơn gió thoảng se sẽ lướt qua khắp dải đất mênh mông, đưa mùi hương thanh nhã của Linh Lan vào mũi người.

Ráng chiều vẫn chưa hoàn toàn chạm tới đường chân trời. Ngay sát rìa vùng đất là màu vỏ quýt lộng lẫy như lửa cháy.

Qua ánh sáng nhập nhèm từ nơi xa tít, Phục Thành bắt gặp một bóng người cao dỏng trước căn nhà hai tầng.

Đằng nào cũng hết cách, nhóc Punk đành xuống xe sau anh, hậm hà hậm hực đi lấy vali. Trong khi đó, anh lại vội rảo bước về phía trước để hỏi đường.

Càng đến gần, mùi Linh Lan trong gió càng nồng, và cả mùi thuốc lá nồng nặc nữa.

Người đó mặc áo phông trắng mỏng tang đơn giản, khoe trọn hai cánh tay gầy gầy, chẳng e dè trước tiết trời Helshinki vào đêm chỉ có mười mấy độ. Hắn ngồi nửa người ở phần trên lan can sắt hai tầng. Do người quá cao mà lan can lại quá thấp làm hắn chẳng biết đặt cả đôi chân dài ở đâu, cuối cùng đành giẫm một chân lên phần dưới lan can, còn chân kia chạm nền nhà.

Hắn vịn tay trái lên lan can, ngửa đầu ra sau ngắm trời đêm toả rạng. Tay phải hắn cầm điếu thuốc, miệng nuốt mây nhả khói.

Phục Thành không cố tình giấu tiếng bước chân nên đáng lý người này đã nghe thấy rồi mới phải, ấy thế mà hắn vẫn ngửa đầu ngắm trời, chẳng buồn ngoái lại nhìn anh. Mái tóc đen dài vừa phải được bối thành cục tròn vo bằng dây thun, song đa số sợi tóc vẫn rũ xuống che khuất nửa khuôn mặt, chỉ để lộ mỗi sống mũi cao thẳng và lạnh lùng của hắn.

Phục Thành dừng bước: "Hello?" (Xin chào?)

"Bonjour?" (Chào?)

"... Hei?" (Chào anh?)

"Ngoài tiếng Pháp, cậu còn biết cả tiếng Phần Lan cơ à?"

Giữa đêm hè lành lạnh, giọng nói hững hờ của người đàn ông ấy xuyên thẳng qua mùi Linh Lan thơm nức và thuốc lá cay xè mà đáp khẽ xuống trái tim Phục Thành. Hắn cầm điếu thuốc bằng một tay, quay sang nghiêng đầu cười nhạt, quan sát chàng trai tóc đen trước mặt mình. Bờ môi mỏng nhênh nhếch độ cong có thể coi là thiện ý.

Thế nhưng, dưới màn đêm buông dần, con ngươi người con trai tóc đen lại co rút dữ dội, ngón tay cũng run bần bật không thôi.

Tại rìa ngoài của vùng đất mênh mang, tia sáng cuối cùng đã náu mình dưới vực sâu thăm thẳm.

Và anh bị quật ngã xuống chốn sâu hút nhất nơi sông băng vùng địa cực. Máu mủ toàn thân anh đông lại ngay khoảnh khắc trông rõ người đàn ông đó.

Đúng lúc này, anh nghe tiếng kéo vali dội lại từ phía sau và tiếng hô đầy kinh ngạc của nhóc Punk: "RIP?"

Trác Hoàn khịt mũi cười khẩy: "Ờ? Nhóc bại tướng đấy à?"

Cậu chàng Punk thẹn quá hóa giận: "Đậu xanh, ai là bại tướng dưới tay anh hả!"

"Thì cũng chỉ chơi Blackjack[5] thắng nhóc 37 lần chứ nhiêu." Hắn cắn điếu thuốc, đạp khẽ cẳng chân khẳng khiu lên lan can sắt và đứng thẳng người dậy. Trác Hoàn đút hai tay vào túi, hất cằm tự đắc với Phục Thành, "Trác Hoàn."

Hắn đang giới thiệu bản thân với anh.

Phục Thành chưa kịp trả lời thì Trác Hoàn đã bật cười, ngậm điếu thuốc quay gót vào nhà: "Tôi biết cậu tên Phục Thành." Rồi lại vươn tay vẫy ra sau với vẻ lười biếng, chẳng ngoái đầu một lần.

Cách hắn đi trông rất đỗi tiêu sái và tự tin như chắc mẩm hai người phía sau sẽ bám gót vào cửa theo mình, tuyệt nhiên không có lựa chọn thứ hai.

Cậu chàng Punk kéo vali, hùng hổ bám theo.

Khoảnh khắc bóng dáng người đàn ông sắp mất hút trong cái bóng của căn nhà, chàng trai tóc đen nãy giờ đứng lặng ngoài cửa cũng cựa mình. Anh nhấc chân đi vào.


[1] Tên gọi chỉ chung về những hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng.

[2] Là một phong cách ăn mặc hầm hố, độc đáo, nổi loạn thịnh hành vào giữa những năm 1970. Các trang phục thuộc phong cách punk thể hiện sự ngổ ngáo, sốc và nổi loạn với các đặc điểm rách, sờn, bụi bặm nhưng cực ngầu và chúng đi kèm với các phụ kiện hầm hố như dây xích, khóa móc, lưỡi dao cạo...

[3] Một trong những đặc điểm độc đáo của xe Rolls-Royce là trần xe được thiết kế trông như bầu trời sao lung linh làm từ bóng đèn sợi quang.

[4] Hãng hàng không Nhật Bản.

[5] Blackjack (21, Vingt-et-un hay Pontoon) là trò cờ bạc được chơi nhiều nhất trong các casino trên toàn thế giới. Trò này cần phải được phân biệt khác hoàn toàn với trò Black Jack của Anh. Blackjack ám chỉ 1 bộ 2 cây gồm một con át và một con 10, J, Q, K chất bất kỳ, không nhất thiết phải có J hay có con bài đen nào.


Bổ sung:

Rolls-Royce và Trần Sao:

2. Phong cách Punk Rock

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip