.
.
.
Tiết 5 của ngày hôm nay kết thúc khá nhanh chóng, hay nói đúng hơn có phần yên bình và nhẹ nhàng nhiều hơn mọi khi. Học sinh các khối nhanh chóng đổ xô ra khỏi cửa, ai cũng muốn chen vào dòng người đông nghịt hòng tìm xe để được về sớm. Giữa cái nắng gắt của buổi trưa và sự mệt mỏi của buổi sáng, hầu hết mọi người đều hướng về nhà và tìm cho mình chút gì đó yên bình mát mẻ. Ừ thì, tất nhiên sẽ luôn có vài ngoại lệ trong một cộng đồng như thế mà.Một số ở lại để tiện cho tiết học chiều. Một số đi khắp các hành lang tìm người thân. Một số vì gây thù chuốc oán mà trốn lui trốn lủi trong trường. Còn Tim, anh đã có một cuộc phiêu lưu dài xuyên suốt cả tiết học sáng. Nói nôm na là phiêu lưu, còn thẳng thắn là ngủ quên.Lí do duy nhất Tim vẫn yên tâm nằm lăn trên bàn cũng nhờ có ca trực nhật của Brian. Gã cùng một vài người nữa phải ở lại để dọn dẹp theo lịch, song rất nhanh tất cả đã rời đi sau khi xong phần việc của mình. Thật tốt khi mọi người để lại chìa khóa lại cho cả hai, vì như thế anh và hắn có thể ra về lúc nào cũng được. Tất nhiên thì, điều đó còn phụ thuộc nhiều vào tâm trạng thất thường của Tim.Anh nằm yên không mảy may nhúc nhích, dù không thể ngủ được cũng chẳng có vẻ gì là muốn đứng dậy. Cơ thể không thể nào mà uể oải hơn."..."Này..."
"Hử?"
"Cậu không tính thả lỏng một chút à? Ý tôi là, đâu cần phải cố gắng đến thế?"
Cả hai bước trên từng bậc cầu thang dài đã mòn. Sự bận rộn và cảm giác mệt mỏi đã bào mòn Tim mấy ngày nay, gần như không có thời gian để ý vì sao bản thân phải cố chấp đến vậy. Ngẫm lại thì, luôn có cách khác mà nhỉ?
"...Rèn luyện sức chịu đựng chăng?"
"Cậu nên có cách sắp xếp hợp lí hơn đi, hoặc nhờ cậy bạn bè đi này. Ít nhiều gì thì tôi cũng giúp được cậu cơ mà?"
"Không cần đâu, tôi vẫn ổn mà. Chỉ là chưa làm quen được với công việc mới thôi."
"...Nếu cậu đã nói vậy..."
Chỉ vừa đặt chân đến dãy lầu tầng 2, cả hai bắt gặp hai thanh niên khác đang nhòm trộm vào một phòng học cuối dãy lầu. Với bộ dạng lén lút khả nghi dù bọn họ đều mặc đồng phục trường, sự kì lạ đầy lôi cuốn kia đã thành công thu hút sự chú ý và tò mò của Brian.Với một kẻ kì lạ thích chúi mũi vào những điều kì lạ, cậu ta khá rảnh rỗi trong việc tìm hiểu và lo lắng cho những chủ đề không liên quan. Ấy vậy mà, tên đó vừa tốt bụng lại vừa có chút khôn khéo, đôi khi sự nhiệt tình quá mức ấy lại là điểm thu hút của mọi người đối với gã ta. Có lẽ sự hờ hững của Tim là lí do anh trái ngược với Brian, cũng là lí do cả hai chơi thân với nhau đến vậy.Tất nhiên là trừ việc, tên đó nhất quyết kéo anh ngồi lại cho bằng được để nghĩ xem hai thằng nhóc bên kia đang làm trò dở hơi gì."Fuck! Tại sao cậu không tự mình làm đi, tôi ở dưới chờ cũng được mà?!""Thôi nào, hiện tại ở trường cũng còn ai đâu, chắc chắn sẽ không bị bắt gặp đâu mà.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip