Tam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Phần này thì biết cái gì to nhé ^^ Dê nhỏ của chúng ta vẫn ngây thơ lắm a ~

___________________

    Quần bò cởi nửa dừng ở đầu gối, bị này một dọa thiếu chút nữa làm y té, Hiểu Tinh Trần hoảng sợ quay đầu, thấy Tiết Dương đang đứng ở cửa, ánh mắt thẳng lăng lăng mà nhìn . . . . . . giường của y.

    . . . . . . . . . . . .

    Không khí đột nhiên im lặng đến đáng sợ.

    Lực chú ý của Tiết Dương tất cả đều ở trên giường, hoàn toàn không có phân cho người bên cạnh đã lái xe đem mình về nửa con mắt.

   Không có điêu lan, không có sa trướng, nhưng nhìn qua cùng cái ghế mới ngồi rất giống, nhất định cũng thực mềm, trước ở trong cái hòm nhỏ hẹp ngồi lâu như vậy, tinh thần của hắn căng như dây đàn, cũng không dám lộn xộn, xương cốt toàn thân đã sớm đau nhức cứng ngắc. 

    Thực rất muốn nằm a. . . . . .

    "Ha, phát ngốc cái gì?"

    Lồng ngực đột nhiên bị nhét một đoàn gì đấy, Tiết Dương phục hồi lại tinh thần, khó hiểu nhìn qua, người đã thay quần áo chỉnh tề cũng không tiếp nhận tín hiệu nghi hoặc của hắn, vừa rồi “phản lưới*” làm cho mặt Hiểu Tinh Trần nóng lên, y khụ một tiếng, tiếp tục nói:

[Ở đây tác giả dùng là “ô long” ta nên tra tiếng Trung thì ngoài nghĩa trà Ô Long thì đó là một thuật ngữ trong bóng đá của bên Trung - trong lúc loạn xạ mà phản lưới nhà (!?), ta không rõ ý nghĩa cho lắm có thể là một từ “lóng” nào đấy nhưng đại loại chắc là nói Hiểu Tinh Trần đang thay quần áo, cởi được nửa quần có người đi vào, đột nhiên giật mình phản ứng đầu tiên là ngượng bị nhìn, nhưng hóa ra Tiết Dương hổng có nhìn anh mà chỉ nhìn cái giường a ~ nên mang chút ngại ngùng của tưởng bở.] 

    "Đây là áo ngủ trước kia của tôi, mặc dù có điểm cũ, nhưng vẫn thực sạch sẽ." Vừa nói vừa đem Tiết Dương kéo ra, hướng phòng tắm đẩy "Nhanh đi tắm rửa, bằng không đêm nay đừng nghĩ ngủ giường, sofa cũng đừng nghĩ!"

    "Không phải, chờ. . . . . ."

    "Chờ cái gì mà chờ, hiện tại phải đi!" Y chỉ vào trước bồn rửa một đống chai chai lọ lọ, nói: "Sữa tắm, xà bông, dầu gội, sữa rửa mặt đều ở đây, muốn cái gì tự mình tìm."

    "Ta. . . . . ."

    "Được rồi, như vậy nhiều nhất cho cậu nửa giờ, tôi còn muốn tắm!"

    Nói xong liền nhanh chóng sải bước đi ra ngoài, còn không quên tri kỷ đóng cửa, lưu lại Tiết Dương một người ôm quần áo khăn mặt đứng nguyên một chỗ hỗn hỗn độn độn.

    Hắn nhìn cánh cửa kính mờ trừng một cái, lại quay đầu nhìn thoáng qua bồn tắm trắng tinh lớn đến mức có thể nằm xuống, vẻ mặt hoảng hốt lẩm bẩm nói: "Nước đâu. . . . . . ? Ta muốn nước a. . . . . ."

    Ngoài cửa sổ ánh đèn đường sáng ngọc, giống như lộ ra sân khấu sau màn che, trình diễn thành thị nơi đây trăm thái bi hoan.

    Hiểu Tinh Trần mang theo di động chống bên cửa sổ, gió đêm thổi qua mép áo của y, cũng thổi tan độ ấm trên gương mặt.

    Khung chat đều là Tống Lam tin tức oanh tạc, một cái một cái nhảy ra. Y tìm hai cái đại khái đáp lại, tượng trưng mà trấn an vài câu, đơn giản giải thích tình huống, lại đồng ý mời cơm một bữa mới tính bỏ qua.

    Một lát sau, Tống Lam lại gửi đến một cái.

    【 Cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào? 】

    Nghĩ như thế nào? Kỳ thật không nghĩ như thế nào, có lẽ là trước giờ gia đình thỏa mái để y tùy tính quen rồi, rất nhiều chuyện chỉ cần muốn làm liền làm, bất quá đối với một người nghiêm cẩn như Tống Lam cũng không hiểu hết được, y cũng không tính toán giải thích.

    Tiết Dương trên người điểm đáng ngờ quả thực nhiều, xuất hiện cũng quá trùng hợp, tuy rằng trực giác mách bảo hắn vô hại, nhưng nhiều năm bệnh nghề nghiệp vẫn làm y nhịn không được hoài nghi, cho nên đặt dưới mắt là đảm bảo nhất. 

    【Không nghĩ như thế nào hết, yên tâm đi. 】

    "Rầm! Rầm! Loảng xoảng! Bang——"

    "Hắc! Cái gì vậy!"

    Động tĩnh trong phòng tắm giống như Husky phá nhà, Hiểu Tinh Trần hô một tiếng, đút tay túi quần thảnh thơi tiêu sái đi đến. 

    Y tựa vào khuông cửa, lười biếng kéo dài thanh âm, "Mặc quần áo không a, không mặc ta vào a!"

    "Tiến vào! Ít nói nhảm!"

    "Ha! Lợi hại a!"

    Phía sau cửa quả thực là tân thế giới, nước chảy đầy sàn, người kia bị xối ướt nhẹp, cùng với vòi hoa sen vẫn đang điên cuồng vặn vẹo.

    "Chậc chậc chậc, " Hiểu Tinh Trần một bên lắc đầu, một bên chụp lên van, đối mặt phòng tắm đã muốn bị đập thành ổ chó cũng không thấy sốt ruột, y nâng cằm đảo qua một vòng, "Đang làm gì đấy? Cậu đánh sàn nhà cho tôi đấy hử?"

    Đánh ngươi đại gia!

    Tiết Dương u oán trừng mắt nhìn y một cái, nước theo sợi tóc dừng ở trên lông mi, hắn nâng tay lau một phen, chỉ vào bồn tắm bắt đầu khởi binh vấn tội: "Nước đâu? Nước! Đâu!"

    "Nước? Này không phải sao?"

    "Ta không nói cái này!" Hắn thần tình đỏ bừng, xấu hổ, không phải do thái độ trêu chọc hắn của Hiểu Tinh Trần, mà lại vì tình huống hiện tại mà xấu hổ, "Anh trách ta? Ta vừa rồi đã hỏi anh, anh lại không nghe ta nói!"

    "Này. . . . . ."

    Hiểu Tinh Trần từng bước một hướng Tiết Dương đi tới, đưa hắn đuổi đến trước bồn rửa tay, thắt lưng bị mặt đá cẩm thạch chống không thể lùi tiếp, chỉ có thể tận lực ngửa ra sau. Người trước mặt so với hắn cao hơn nửa cái đầu, bị thân hình của đối phương hoàn toàn bao phủ, giống như giam cầm ở trong một cái không gian chật chội, không thể thoát đi. 

    "Cậu là mất trí nhớ, không phải mất trí, OK? Xây dựng nhân vật cũng đừng lập sai a.” 

    Tiết Dương đột nhiên trợn to hai mắt, tuy rằng không thể hiểu hết toàn bộ, nhưng hắn vẫn nghe ra ngữ khí đùa cợt nha.

    Hắn cau mày, nâng nay đem người trước ngực đẩy ra, nề hà khí lực cùng vị trí cũng không thuận tiện, bị bắt lấy cổ tay ép tới càng xát.

    Hiểu Tinh Trần lôi tay hắn kéo về sau lưng, y cười, Tiết Dương liền cảm thấy nhất định không phải chuyện tốt, quả nhiên một giây sau chợt nghe người này nói: "Hay là, cậu cố ý? Muốn tôi giúp cậu a ~"

    ! ! ! ! ! ! ! !

    Tiết Dương phải tạc, hắn sống hơn hai mươi năm, số lần bị trêu đùa đếm ra vẫn phải kém hôm nay, này không phải Hiểu Tinh Trần! Này căn bản là là yêu quái khoác da Hiểu Tinh Trần!

    "Ai muốn anh giúp! Anh!"

    "Tôi làm sao? Hửm? Đơn thân đại hảo thanh niên, lo lắng một chút?"

    "Ta lo cái quỷ!"

    Có tức giận bổ sung, Tiết Dương cổ tay vừa chuyển, ra sức dãy khỏi kiềm chế, vung quyền liền hướng tới mặt Hiểu Tinh Trần chào hỏi, hắn dùng toàn lực, cánh tay xẹt qua quỹ tích mang theo một đạo kình phong! (chỗ này là word-by-word a)  

    Sau đó dưới chân trượt một cái, đâm thẳng vào ngực Hiểu Tinh Trần, hai người song song ngã ở trên mặt đất.

    Tiết Dương hoàn hảo, dưới thân có cái đệm thịt không đau được, chỉ có khuỷu tay khẽ đập vào một ít vật cứng, Hiểu Tinh Trần mới là thật thảm, bị bắt thừa nhận sức nặng của một cái nam nhân trưởng thành cùng quán tính, lúc này bị đập kêu lên một tiếng đau đớn, may mắn phía sau không có vật nhọn nào, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi.

    Y rên rỉ hai tiếng, cánh tay lại giống hai gọng kìm ôm lấy thắt lưng Tiết Dương không cho hắn đứng dậy. Áo ngủ ướt toàn bộ, y thở dài, "Cái này thì hay lắm, thật đúng là phải cùng nhau tắm."

    "Người ta bảo, động khẩu thôi ai cho cậu động thủ đánh tôi?"

    Tiết Dương ôm chân không để ý tới y, hắn cuộn mình ngâm mình ở trong nước ấm, Hiểu Tinh Trần ngay ở phía sau, hơi động một chút da thịt sẽ cùng tương thiếp, ngón tay thon dài của nam nhân đang vân vê trên da đầu hắn, lực tay hạ vừa đúng, hắn nghiêng đầu dựa vào đầu gối, thoải mái có chút buồn ngủ.

   "Cậu ngược lại rất hưởng thụ, không cho phép ngủ a, bằng không tôi sẽ chiếm tiện nghi của cậu a?"

    Tiết Dương không thèm để ý, một cái tát chụp trên cánh tay đối phương, từ từ nhắm hai mắt than thở: "Có cái gì tiện nghi mà chiếm. . . . ."

    Hiểu Tinh Trần cười xấu xa thấu lên, vừa định nói cuối cùng vẫn là lui trở về, chỉ kín đáo đưa cho Tiết Dương một cái bông tắm đầy bông để hắn tự tẩy.

    Y thề đây là lần tắm vất vả nhất từ lúc y chào đời tới nay, vừa phải hầu hạ vị đại gia kia, còn phải khống chế chính mình không được táy máy tay chân. Thật vất vả đem người thu thập tốt rồi đóng gói ném ra ngoài, lúc đó mới có thời gian kỳ cọ mình cùng thu thập tàn cục.

    Chờ Hiểu Tinh Trần một thân thoải mái đi vào phòng ngủ, Tiết Dương đã thập phần tự giác ngồi ở trên giường.

    Tóc của hắn rất dài, thẳng gần đến chấm mông, giống như tơ lụa trải trên lưng, nhận lấy ánh trăng sáng ngời.

    Lúc ở bệnh viện, Hiểu Tinh Trần đã rất muốn sờ một chút, y vươn tay vén lên một lọn, thật đúng là cảm giác mềm mại mượt mà trong tưởng tượng, mang theo hơi nước có chút lạnh, xích lại gần còn có thể ngửi thấy hương khí nhàn nhạt, là mùi hương y phi thường quen thuộc.

    Tiết Dương không có trốn, tùy ý Hiểu Tinh Trần vuốt vuốt tóc mình, hắn nhéo nhéo một cái sừng của gối ôm sao biển trong lòng, bình tĩnh nói: "Anh dẫn ta trở về, kỳ thật là không yên tâm đi."

    Hắn cũng không ngốc, trước đó đủ loại bất quá là bởi vì cùng Hiểu Tinh Trần gặp lại mà mang đến mù mù mịt mịt không chân thật cùng phá hoại, vừa rồi ngồi một mình hai mươi phút cũng đủ để hắn hiểu rõ nhiều chuyện.

    Hắn rõ ràng hiểu được, người trước mắt này sẽ không phải là người kia mà hắn biết, cho dù hai người dung mạo có giống nhau, cũng chỉ là dung mạo thôi, chỉ cần ý thức được điểm này, Tiết Dương có thể thanh tỉnh rất nhiều.

    "Anh muốn gì từ ta?"

    "Đúng vậy, tôi xác thực không có hảo tâm đến như vậy mà tín nhiệm một người xa lạ", Tiết Dương của giờ phút này cùng y trước đó chứng kiến giảo hoạt ngây thơ bất đồng, hắn bình tĩnh, dứt khoát, trong ánh mắt lắng đọng lại nhiều thứ Hiểu Tinh Trần xem không hiểu, lại làm cho y nháy mắt kinh diễm. Hiểu Tinh Trần ngồi đối diện hắn, đột nhiên liền cảm thấy được cậu tới ta đi thăm dò rất không có ý nghĩa, y thẳng thắn thành khẩn nói, "Cậu rất kỳ quái, không thể không khiến tôi hoài nghi."

    Tiết Dương gật gật đầu, cũng không bất ngờ.

    "Ta biết, nhưng ta xác thực. . . . . ."

    Hắn mím môi, không biết nên như thế nào giải thích, Hiểu Tinh Trần cũng không thúc giục hắn, an vị ở một bên kiên nhẫn chờ, trong lúc nhất thời yên tĩnh chỉ nghe được hô hấp của nhau.

    Hắn nghĩ nghĩ, rốt cục vẫn là hạ định quyết tâm, nâng mắt chống lại đôi con ngươi của Hiểu Tinh Trần, còn thật sự nói: "Ta nói rồi ta không phải người ở đây, ta không biết anh có hiểu ý tứ của ta không, chỗ của ta là thế giới hoàn toàn khác biệt với nơi này, nơi đó cũng có một anh. . . . . . . ở tám năm trước."

    "Ờm? Vậy cậu nói một chút?" Y cười nói, "Tôi rất hiếu kỳ."

    Tiết Dương không có cự tuyệt, hắn một bên nói một bên suy tư, tận lực dùng ngôn ngữ đơn giản rõ ràng nhất để biểu đạt, nhưng dần dần càng nói càng nhiều, càng nói càng chi tiết, chính là bọn họ trong lúc đó tất cả yêu hận gút mắt.

    Rõ ràng lý trí lựa chọn là giấu diếm, hiện giờ xét quan hệ của hắn cùng Hiểu Tinh Trần mà nói, tốt nhất là có thể bịa ra một ít thâm tình trọng nghĩa mới có lợi, nhưng hắn bây giờ cũng không phải lại là kẻ đi so đo đấu trí, giờ này khắc này, nói dối cùng giấu diếm đều có vẻ không thú vị.

    Hắn từng hối hận, nhưng chưa từng e ngại.

    "Hmm. . . . . . Cho nên, ý của cậu là cậu xuyên việt?"

    Tiết Dương lại trảo lại đây một cái gối ôm, chống cằm cả người sức nặng đều đặt bên trên, khuỷu tay ép ra một cái lõm, lắc lư lắc lư, lại khôi phục trạng thái cà lơ phất phơ.

    "Anh thật sự tin ta sao?"

    "Cậu muốn nghe nói thật không?" Hiểu Tinh Trần chớp lấy thời cơ nhanh chóng đoạt một cái gối ôm chính mình đệm lên, thuận tiện tiếp nhận ánh nhìn chằm chằm của Tiết Dương, "Nói thật, không quá tin, nhưng là lại có điểm tin."

    "Anh có bệnh a?"

    "Không bệnh nhé, chính là tính theo cảm tình tôi tin cậu, nhưng tính theo sự thật, có điểm khó có thể tin?"

    Tiết Dương vốn cũng không trông cậy y sẽ tin tưởng, dù sao đổi lại chính mình cũng rất khó có thể tin tưởng mấy lời quỷ kéo này, huống chi lại là Hiểu Tinh Trần giống như “bị đoạt xá” này.

    Đợi lát nữa? Tiết Dương cảm thấy mình giống như vẫn xem nhẹ một sự kiện.

    Hắn không xác định hỏi han: "Anh. . . . . . Vẫn gọi là Hiểu Tinh Trần đi?"

    Hiểu Tinh Trần không trả lời, trực tiếp cho hắn một cái ánh mắt "cậu cứ nói đi". Y đột nhiên ý thức được, mình giống như cũng chưa có hỏi tên đối phương.

    "Vậy còn cậu? Đều đã ngồi ở trên giường của tôi, còn chưa nói cho tôi biết cậu tên gì đâu!"

    "Tiết Dương." Hắn nói, "Ta gọi là Tiết Dương."

    "Được rồi!" Hiểu Tinh Trần duỗi thắt lưng đứng lên, "Như vậy đi, chúng ta tạm thời đạt thành chung nhận thức, tôi tạm thời nhận thuyết pháp xuyên việt này, cậu cũng có thể tiếp tục ở tại chỗ này."

    "Được, ta cũng sẽ giúp anh tìm được người các anh muốn tìm, làm hồi báo." Tiết Dương nói tiếp.

    "Như thế không cần, chỉ cần thật sự không phải cậu là được."

    "Đương nhiên."

    "Ok!"

    Hiểu Tinh Trần chậm rãi từ trong tủ bên cạnh ôm ra một cái chăn mới giáp ở bên hông, lúc đi tới cửa lại đột nhiên dừng lại cước bộ, xoay người lại.

    Trong phòng từ nãy đã không bật đèn, chỉ dựa vào đèn đường cùng ánh trăng ngoài cửa sổ, hắn đứng ở trong ánh trăng, nhìn thẳng đôi mắt trong suốt sáng ngời của đối phương.

    "Đúng rồi, chúng ta trước đây, tính là quan hệ gì?"

    Tiết Dương giật mình, hắn không nghĩ tới Hiểu Tinh Trần sẽ hỏi như vậy. Quan hệ gì? Kỳ thật chính hắn cũng nói không rõ lắm, từng có đáp án vô cùng sống động lại bởi vì hắn sợ hãi mà bị trốn tránh kiềm chế.

    Mà hiện tại, người kia liền trước mặt hắn, hỏi, chúng ta là cái quan hệ gì.

    Hắn rủ mi, thấp giọng nói :"Anh cảm thấy thế nào?"

    "Tôi cảm thấy a ~" Hiểu Tinh Trần cố ý kéo dài thanh âm, Tiết Dương lông mi run rẩy, cũng không có phản ứng gì, nhưng ngón tay cuộn lại đã bán đứng tình tự nội tâm hắn, "Tôi cảm thấy, rất khó nói. Nhưng mặc kệ là quan hệ gì, mặc kệ từng phát sinh chuyện gì, kia vài năm, 『 Ta 』 nhất định thực thích cậu."

    Tiết Dương đột nhiên ngẩng đầu, lăng lăng nhìn y, Hiểu Tinh Trần gợi lên khóe miệng, y nói, "Ngủ ngon, Tiết Dương."

    Sofa có mềm cũng không dễ chịu như giường, Hiểu Tinh Trần trở mình, cầm lấy di động bị lãng quên, tính từ lúc y trả lời tin nhắn cuối cùng cũng đã hơn ba tiếng.

    Lúc sau Tống Lam lại nhắn đến một cái 【 Cậu không phải là để ý hắn đi? 】 có lẽ lâu không được nhắn lại nghĩ đến y là ngầm thừa nhận, lại liên tiếp vung hơn mười cái tin, tất cả đều là khuyên bảo, có lý có cứ, logic rõ ràng!

    Hiểu Tinh Trần cười đến lắc đầu, thậm chí có thể tưởng tượng ra nội tâm hoạt động phong phú của bạn thân: huynh đệ độc thân ba mươi năm, rốt cục gặp một cái đối tượng để ý đến, kiềm chế không được vừa hống vừa lừa đem người quải về nhà.

    Y chưa từng tận lực giấu diếm tính hướng của mình, cũng không phải chưa động đậy tâm tư luyến ái, chỉ là thiên ý trêu người, thời cơ chưa tới. Thật không phải chưa gặp người, chẳng qua là xem nhẹ cùng không có thời gian để gặp gỡ hẹn hò thôi, không có ý nghĩa, cho nên mới vẫn gác lại đến bây giờ.

    Để ý sao không?

    Trong phòng tắm đối phương lưng trần trắng nõn nhoáng lên một cái mà qua, y gác chân khẽ hát, ngón tay ở màn hình gõ vài cái.

    【 Đều có chừng mực. 】

_________________

Ta sẽ chống mắt lên xem anh có thể "chừng mực" đến bao giờ.

Cái hình trên là ta vẽ, tưởng tượng Tiết Dương ngồi một mình bóp một cái tay của gối ôm thực quá dễ thương, ta kiềm lòng không nổi... Cũng không đẹp đẽ gì, tỷ lệ có chỗ không đúng, thôi cũng khen ta đi đừng chê. Kỳ thực muốn vẽ cảnh trong nhà tắm, cơ mà.... khả năng có hạn. Ta cũng đã cố vẽ Tiết Dương manly nhất có thể, thế quái nào cuối cùng lại rất girly????

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip