•
Tiêu Cát ngồi trong bar, uống mới hai ly mà người đến lân la làm quen chẳng mời cứ đến, muốn yên tĩnh uống rượu không được, anh phiền đến độ lập tức tính tiền bỏ đi.Cây dù mang theo đã không cánh mà bay, may mà mưa không lớn. Tiêu Cát gằm mặt bước đi, mặc kệ mưa thấm ướt tóc.Phố khuya, hầu như trên đường chẳng còn bóng người.Tiêu Cát vẫn chưa muốn về, hai tay cắm vào túi quần, bước vào một cửa hàng tiện lợi, trong tiếng xin chào ngái ngủ của nhân viên, Tiêu Cát đi thẳng đến quầy giải khát.Anh mua hai lon bia, lúc chờ tính tiền nghe cửa 'kingkong' một tiếng, Tiêu Cát theo quán tính liếc nhìn, để rồi sững cả người.Đầu đội nón áo hoodie đen, Chiêm Dữ bước vào cửa hàng, cậu ta cởi nón, tới thẳng quầy thu ngân cầm hai hộp Okamoto*, sau đó xếp hàng phía sau Tiêu Cát.* một thương hiệu bcs từ Nhật, sêu sêu mỏng luôn mọi người nha
Hương bạc hà nhàn nhạt cùng mùi nước mưa âm ẩm trộn lẫn, quẩn quanh đầu mũi Tiêu Cát.Tiêu Cát nắm chặt lon bia trong tay, rề rà đặt lên quầy, tiếng quét mã vạch khẽ vang lên, hai mắt anh vẫn đờ đẫn, không tài nào tập trung được."Dạ, tổng cộng 24 đồng ạ."Giọng người nhân viên cắt đứt dòng suy nghĩ miên man, Tiêu Cát giật mình, vội vàng đưa di động quét mã. Tiêu Cát không lấy túi, dẫu sao cũng chỉ hai lon bia, anh tự cầm, thời điểm đang bước đến khu tự phục vụ, ma xui quỷ khiến quay đầu nhìn lại.Không ngờ Chiêm Dữ cũng nhìn về hướng này, tim anh đập mạnh, kiềm nén hốt hoảng, bình tĩnh mỉm cười.Chiêm Dữ chớp chớp mắt, có vẻ như cố nhớ chuyện gì đó. Vài giây sau, Tiêu Cát nghe một giọng nói trầm ấm, âm cuối hơi cao, không mấy chắc chắn hỏi: "Thầy Tiêu phải không?"Tiêu Cát mỉm cười gật đầu: "Trùng hợp thật."Tiêu Cát cầm bia ngồi ở vị trí sát cửa kính, bên trong cửa hàng sáng trưng, đối lập hoàn toàn với màn đêm dày ngoài kia.Anh nhìn Chiêm Dữ rời đi, tay trống rỗng, có lẽ hai hộp BCS đã được cất vào túi rồi. Chiêm Dữ tần ngần ngoài cửa tiệm, trông như không có việc gì gấp. Tiêu Cát khui bia, tiếng hơi xì ra khiến người nghe vô cùng khoan khoái, cảm nhận vị bia ướp lạnh đăng đắng bao trùm đầu lưỡi, Tiêu Cát híp mắt, kiềm không đặng ực thêm một hớp to.Ở bar Tiêu Cát đã ngà ngà say, giờ uống thêm lon nữa, không chỉ mặt mà cổ anh cũng đỏ rần.Tiêu Cát chống cằm, đầu óc mơ mơ màng màng, các nơron thần kinh như bện vào nhau.Mưa vẫn không ngừng tí tích rơi, Chiêm Dữ đứng trước cửa hàng tiện lợi châm điếu thuốc, ngay khi đầu lọc vừa chạm môi, chợt nghe nhân viên trong tiệm gọi.Ngón tay Chiêm Dữ khẽ nhấp, tàn thuốc rơi xuống thùng rác.Nhân viên đứng ở cửa, chỉ người đàn ông nằm cạnh cửa sổ, nói: "Anh ơi. . . . bạn anh say rồi, tôi gọi mãi không dậy."Vừa nãy nhân viên cửa hàng thấy hai người nói chuyện với nhau, đinh ninh cả hai đi chung.Chiêm Dữ ngẩn người, tay kẹp thuốc lá, ngoái đầu nhìn người nọ, im lặng hồi lâu rồi đáp: "Chờ một chút."Cậu dụi đầu thuốc, trở vào trong cửa hàng.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip