hôm sau jungwon đã đi học trở lại, jongseong mừng trong lòng như vớ được vàng. cả đêm qua cậu đã suy nghĩ rồi, hôm nay nhất định phải nói ra. cậu hẹn jungwon cuối giờ ở trên sân thượng của trường. jungwon thấy lạ, không biết có chuyện gì mà phải hẹn riêng ở trên đó, chả phải cứ nói luôn trên lớp là được sao?
jungwon tan học liền lên sân thượng như lời hứa, đương nhiên jongseong đã đợi sẵn trên đó. jungwon lên tới thấy người kia đang tựa vào lan can ngắm nhìn bầu trời, lặng lẽ tiến tới đứng bên cạnh.
'hoàng hôn đẹp nhỉ?' - jongseong hỏi
'đẹp thật! lần đầu tiên tớ lên đây ngắm hoàng hôn đó. mà cậu hẹn tớ trên này, có vấn đề gì không?'
'jungwon, cảm ơn cậu vì đã xuất hiện. nhờ có cậu mà cuộc sống của tớ trở nên tuyệt hơn, có một người bạn để chia sẻ hàng ngày. tớ rất vui vì cậu đã luôn bên cạnh tớ!'
'ờm... cũng cảm ơn cậu vì đã giúp đỡ tớ rất nhiều, luôn lắng nghe và đối xử tốt với tớ.'
'yang jungwon! anh yêu em!'
'... cậu vừa nói gì?'
'anh yêu em, jungwon à. anh đã yêu em từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. mỗi ngày chỉ cần được gặp em thôi anh đã rất hạnh phúc rồi, em là người duy nhất có thể khiến anh mỉm cười. chỉ cần thấy em vui thôi, trái tim anh cũng đã được sưởi ấm rồi. anh thực không thể chịu được nếu một ngày nào đó thiếu vắng em
cho nên jungwon à, em có thể đến bên anh không? anh hứa cả đời này sẽ không làm em đau buồn.'
'tớ...'
'cứ nói thật lòng, anh xin chấp nhận hết.'
'thực thì em cũng có cảm giác rằng em yêu anh, chỉ là em cũng chưa rõ nữa. những lần anh giúp đỡ em, mỉm cười nhìn em khi em nói chuyện, luôn cho em những điều tốt nhất, một ngày không gặp được anh em cũng đã rất buồn. em chỉ sợ là mình nghĩ nhiều quá, hay nhỡ chỉ là nhất thời, em sợ rằng anh sẽ thất vọng và xa lánh em.'
'nếu em sợ rằng nó chỉ nhất thời, vậy để anh chứng minh là không phải nhé!'
jongseong cười ôn nhu tiến gần tới em, hai tay vòng qua eo người bé hơn ngay trước mắt, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi em. jungwon nhanh phản ứng, cũng ôm lấy anh, nhắm hai mắt lại, cảm nhận hương vị của tình yêu nơi đầu môi. dưới ánh hoàng hôn, hai người họ đã tìm được câu trả lời cho cảm xúc của mình.
khoảng thời gian sau đó, cả hai mãn nguyện hơn bao giờ hết. mỗi chiều tan học đều cùng nhau hẹn hò, cuối tuần thì đi khi ra biển hoặc đến thư viện cùng nhau học. chuyện này sau đó nổi tiếng khắp trường, ai ai cũng ghen tị với hạnh phúc của cả hai nhưng vẫn ủng hộ họ bên nhau.
và chuyện sớm đã đến tai ông bà yang. jungwon sau đó bị gọi ra tra hỏi.
'hai đứa yêu nhau bao lâu rồi'
'nửa năm rồi ạ...'
'cậu đó tên gì? nhà ở đâu? bố mẹ thế nào? học hành ra làm sao?'
'dạ, tên park jongseong. cậu ấy mồ côi từ nhỏ nên ở cô nhi viện ạ! cậu ấy thành tích học tập tốt, luôn trong top của trường ạ!'
'có phải là cô nhi viện gần trường?' - bà yang hỏi thêm
'dạ... đúng.'
'em hỏi vậy để làm gì?'
'à, không có gì, em chỉ muốn biết rõ hơn thôi'
bà yang đêm hôm đó không tài nào ngủ được. lúc mà bà nghe thấy cái tên park jongseong, bà đã cảm thấy nghi ngờ, nhưng khi nghe đến cô nhi viện gần trường, có lẽ chính là nó rồi. chính tay bà đã để thằng bé trước cửa cô nhi viện mà...
đúng vậy, bà yang chính là bà park. jongseong được sinh ra vào tháng một, sau khi bỏ con lại thì bà đã nhanh chóng ổn định được cuộc sống, hai tháng sau đó bà đã kết hôn với ông yang là một người tốt và sinh non jungwon khi mới gần tròn 9 tháng.
bà liền lặng lẽ tới phòng jungwon, đánh thức thằng bé dậy để nói chuyện.
'có điều này mẹ vẫn luôn giấu con và bố. bố mẹ thì vốn không cấm con yêu cậu trai kia, cậu ta đàng hoàng là tốt rồi. chỉ có điều...'
'sao vậy mẹ?' - thấy bà yang cứ ngập ngừng, jungwon sốt ruột hỏi
'cậu park jongseong đó... cậu ấy... là anh trai của con.'
'mẹ... mẹ nói gì cơ ạ?'
'trước khi lấy bố con, mẹ từng yêu một người đàn ông khác, mẹ và ông ta đã sinh ra anh con. nhưng bởi lúc đó ông ta trốn nợ, mẹ thì không thể chăm sóc anh con, mẹ đã để anh lại ở cô nhi viện...'
'con không tin!' - jungwon lắc đầu liên tục, không tin những gì mình vừa nghe.
'mẹ thực sự xin lỗi con, nhưng con và jongseong không thể đến với nhau được. con hãy tìm một người khác thay thế anh con. giờ thì ngủ đi thôi, đừng thức khuya nhé!'
bà yang rời khỏi phòng, jungwon lúc này suy sụp hoàn toàn. người mà mình đem lòng yêu thương bấy lâu nay, lại là người có chung dòng máu với mình, giờ mình biết phải làm sao đây? jungwon cả đêm chỉ khóc, không tài nào chợp mắt giống như bà yang
jungwon cả tuần sau đó đã không đến trường, jongseong không tài nào gọi hay nhắn tin cho em được, mỗi lần nhấc máy đều thuê bao. anh lo đã có chuyện gì xảy ra với jungwon, không tài nào ngồi yên nổi. jongseong đã nghỉ học cả một ngày để đi tìm em.
anh tìm ở quán cà phê, hiệu sách, bắt cả xe ra ngoài bãi biển để tìm em cũng chả thấy đâu,... tìm mãi, tìm mãi cũng không thấy em đâu cả. rốt cuộc là em đã đi đâu chứ?
chiều tối, jongseong bất lực về nhà, trên đường có đi qua trường học. jongseong ngước nhìn lên sân thượng, bất chợt thấy một bóng dáng quen thuộc liền chạy thật nhanh lên đó.
'yang jungwon!'
'anh jongseong...' - jungwon bị tiếng hét đằng sau làm giật mình. em tính chạy đi nhưng đã bị anh kịp giữ lại.
'cả tuần qua em đã ở đâu vậy? sao anh gọi không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời? anh lo cho em lắm đấy! có chuyện gì phải nói cho anh chứ?'
'em xin lỗi, nhưng hiện tại em không muốn gặp anh' - jungwon không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cúi gằm xuống rồi nói
'sao lại thế? anh đã làm gì sai sao?
'không. lỗi không phải do anh...'
'vậy thì là tại sao? nếu em không nói anh sẽ không để em đi!' - jongseong lo quá đến nổi giận rồi, giọng nói có hơi chút gắt gỏng
'anh... là anh trai của em.'
'cái gì cơ?'
'anh là anh ruột của em, cùng mẹ khác cha. mẹ em - bà yang, chính là người đã sinh ra anh và bỏ rơi anh ngày xưa!'
'em đang nói bậy cái gì vậy chứ? sao có thể có chuyện đấy!' - jongseong cười nhạt, cố phủi đi mấy lời em vừa nói
'em nói là thật, chính mẹ đã nói với em. em và anh có cùng chung dòng máu, chung huyết thống. như vậy chính là không thể đến với nhau!'
'jungwon, em...'
'park jongseong, chia tay đi! anh... làm ơn... hãy... tìm người... khác tốt hơn... và quên... em đi! - jungwon giờ không thể nói được nữa, đã đau lòng đến khóc nấc lên rồi...
jungwon khóc đến ngồi gục xuống, jongseong nhìn em mà còn đau đến như cắt từng khúc ruột. anh ngồi xuống ôm em vào lòng, vỗ về an ủi em rồi thở dài. ông trời thật bất công quá, đến được với nhau mà khó khăn thế này sao!
'jungwon, hay là mình cùng rời khỏi đây đi!'
'anh...'
'anh không thể tìm ai tốt hơn em, và em cũng vậy thôi. anh và em đơn giản là yêu nhau, không có cớ gì là không thể đến với nhau cả, ruột thịt máu mủ thì có sao chứ! nếu như ở đây không có người chấp nhận anh và em, vậy thì hãy rời khỏi đây, tìm một nơi khác tốt hơn và sống với nhau thật hạnh phúc nhé'
'...'
'jungwon, nếu em vẫn còn thật lòng yêu anh, thì hãy đi cùng anh nhé!'
jongseong lấy tay lau nước mắt cho em, đôi mắt nhìn em đầy sự hi vọng. jungwon thấy anh như vậy cũng không nỡ, khẽ gật đầu.
jongseong và jungwon sau đó đã lặng lẽ dọn đồ đạc, cầm hết số tiền tích góp được của cả hai rồi cùng nhau rời khỏi nơi đây. cả hai cùng nhau đến busan - nơi mà họ vẫn thường đến đây đi dạo quanh biển mỗi cuối tuần.
hai cậu thanh niên 18 ấy, cứ vậy sống với nhau thật giản đơn và hạnh phúc. họ thuê một phòng trọ nhỏ, hơi khó tìm chút nhưng gần biển, đi kiếm việc làm thêm để có thể ổn định, khó khăn vất vả là điều không thể tránh, nhưng chỉ cần có nhau là được.
và cuối tuần nào cũng đều vậy, cả hai nắm tay nhau đi dạo trên biển, vừa đi vừa nhớ lại những gì đã trải qua, lấy chúng làm động lực để có một cuộc sống tốt hơn sau này.
tình yêu tuổi 18 chính là vậy. chỉ cần đơn giản là yêu, khó khăn đến mấy vẫn sẽ đến với nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip