CHƯƠNG 4: LOẠI KHÍ THẾ NÀY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Buổi tối Tiểu Chung hẹn Đinh Tam Tam đi ăn, biết Đới Hiến ở trong bệnh viện của các cô, lại bắt đầu thuyết giáo: "Cậu cũng quá tàn nhẫn rồi, chỉ vì không sinh con nên ly hôn, đặt Đại tá của chúng ta ở chỗ nào rồi."

"Đại tá? Không phải anh ấy là Thượng tá sao?" Đinh Tam Tam kinh ngạc quay đầu lại.

Tiểu Chung nói: "Nghe nói ở bên kia lập quân công [1], lại thăng quân hàm rồi, lần này trở về một là phẫu thuật, hai là nhận quân hàm do thủ trưởng trao tặng."

[1] Quân công: chỉ quân nhân tại ngũ ở quân đội có thành tích trong đánh trận, huấn luyện, thi hành nhiệm vụ, nghiên cứu khoa học, v.v...

Quân công...

Cô đã từng xem qua "huân chương" của anh, mỗi một tấm "huân chương", đều in dấu rõ nét ở trên người anh. Khi đó, anh không quan tâm ôm chặt cô, nói vợ à em thật xinh đẹp, dễ nhìn hơn anh nhiều.

Lần này, lại là như vậy.

Ly hôn hai năm, cô trở thành Phó giáo sư, anh trở thành Đại tá.

Rất tốt, mọi người đều có tiến triển.

Tiểu Chung đâu, nhìn khuôn mặt của cô ấy dưới ánh đèn, vô số lần nghĩ tới Đỗ Quyên [2], cô ấy lúc nào cũng đóng vai tình nhân trong mộng của nam chính, hai cô ấy rất giống nhau, bắt đầu nói từ khí chất, đều lộ ra tổn thương mang tính nghiền ép đối với phụ nữ xung quanh.

[2] Đỗ Quyên (15/9/1982): là một người mẫu thời trang, diễn viên điện ảnh. Cô là siêu mẫu quốc tế đầu tiên của Trung Quốc, là người mẫu châu Á đầu tiên và duy nhất có mặt trên trang bìa của tạp chí Vogue Paris.

Cô ấy lúc nào cũng khiến người ta nghĩ đến mối tình đầu, nghĩ đến những từ ngữ tốt đẹp. Bất kể là ai và người phụ nữ này cùng khuôn hình, đều sẽ bị làm nền biến thành nô tỳ rửa chân. Vô cùng thê thảm.

Tam Tam thì sao, nhìn thì dịu dàng, thực ra rất cứng rắn. Đối mặt với hỏa lực ép buộc sinh con mạnh mẽ như vậy của ba mẹ hai bên, cô ấy có thể giữ vững ý nghĩ của mình, không dao động chút nào, quả thực không dễ.

Nói thật, bản thân Tiểu Chung không chống cự được hỏa lực của phụ huynh và sự trông đợi của Tống Diệp, mới sinh ra cục cưng. Mặc dù làm mẹ có rất nhiều thời khắc ngọt ngào, nhưng cô vẫn hoài niệm thời kỳ độc thân lúc trước, không vướng mắc không ràng buộc, một thân thoải mái.

"Tam Tam, cậu hối hận không?" Tiểu Chung vẫn không nhịn được liền hỏi.

Năm đó tình chàng ý thiếp [3], cử án tề mi [4], chọc biết bao người hâm mộ đôi uyên ương. Cứ như vậy, hai năm qua một nam một bắc, ngay cả cơ hội gặp mặt một lần cũng không có.

[3] Tình chàng ý thiếp: chỉ hai người đều có thiện cảm với nhau, đặc biệt là người yêu với nhau.

[4] Cử án tề mi: miêu tả sự tôn trọng lẫn nhau giữa hai vợ chồng.

"Hối hận cái gì? Gả cho Đới Hiến, hay không chịu sinh con?" Tam Tam cầm thực đơn, nói vân đạm phong khinh [5].

[5] Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

"Hối hận ly hôn không?"

Tay của cô run lên, hối hận sao?

Có đoạn thời gian, cô một thân một mình sinh sống ở trong ngôi nhà lạnh lẽo, không có hơi thở của anh lưu lại, nửa đêm tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên là sờ sờ vị trí bên cạnh, giống như anh cũng sẽ như trước đây vậy, thi hành xong nhiệm vụ, lặng lẽ quay lại nằm ở bên cạnh cô.

Sau đó, có Trí Viễn, dịu dàng và kiên nhẫn của anh ta an ủi bình ổn lại sự lẻ loi của cô, cô cũng có vẻ dần dần quên mất bản thân từng có một đoạn hôn nhân thất bại đến triệt để.

"Tiểu Chung, tớ không có dự định sinh con, tớ không gánh vác được trách nhiệm giáo dục một sinh mệnh độc lập." Cô để thực đơn xuống, bưng cốc nước chanh trước mặt lên uống một hớp.

Thoạt nhìn cô nói rất quả quyết, nhưng sự thật lại có vài lời của cô lệch khỏi quỹ đạo.

Trước khi kết hôn với Đới Hiến, mặc dù cô muốn DINK [6], nhưng mong muốn còn không mãnh liệt như vậy. Mãi đến khi nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe, cô mới biết, an bài của ông trời cùng cô không mưu mà hợp, cô không thích hợp để có một đứa con với anh. Đương nhiên, anh cũng vẫn luôn phối hợp với cô, cảm thấy không có con cũng không sao cả.

[6] DINK (Double Income No Kids): chỉ những người có đủ khả năng sinh con mà lựa chọn không sinh con, ngoại trừ chủ động không sinh con, cũng có thể là nguyên nhân khách quan hoặc chủ quan mà bị động lựa chọn không sinh con.

Nhưng sau đó thì sao? Tuổi tác càng lớn, áp lực của gia đình càng lớn. Gia đình anh có hai người con trai, anh và Đới Quân, vợ của Đới Quân nhiều năm không mang thai, đủ loại phương pháp đều đã thử qua, nhưng vẫn không có con. Áp lực cứ như vậy tăng lên gấp bội, cuối cùng toàn bộ chồng lên trên người cô.

Những năm đó, mẹ cô và mẹ chồng thử qua đủ loại phương pháp ép buộc sinh con, hằng ngày giảng đạo lý đã là phương pháp cấp bậc thấp nhất rồi, thậm chí, còn muốn cô từ chức ở nhà cho nên không ngại ồn ào đến tận bệnh viện.

Mẹ chồng của cô, trực tiếp liên hệ với cấp trên, viện trưởng cũng phải nể mặt ba phần, huống chi chỉ là muốn một người không quan trọng như cô về nhà nghỉ ngơi?

Cô cực khổ học y khoa nhiều năm, có thiên phú cũng chăm chỉ, sự nghiệp lại thiếu chút nữa hủy ở trên tay của mẹ chồng. Lúc cô trốn trong nhà vệ sinh của phòng phẫu thuật khóc lóc, nhận được điện thoại của mẹ, để cô hiểu nỗi khổ tâm của mẹ chồng cô, hai bà ấy cũng vì muốn tốt cho cô, muốn cô sớm trưởng thành hơn.

Mà nếu như trưởng thành trong miệng hai bà ấy là phá hủy cuộc đời của cô, vậy thì cô quả thực không học được. Sinh hay không sinh là sự lựa chọn của cô, bất kì ai cũng không thể áp đặt lên cô.

Đây là giáo dục đại học mà cô từng tiếp nhận nói cho cô biết, bất kể đời này trước tên của cô sẽ có bao nhiêu danh xưng tước hiệu, nhưng trước tiên cô nhất định phải là chính cô, nhất định phải có một nhân cách độc lập.

Về phần nói cho Đới Hiến chân tướng chuyện cô không sinh con, thật ra cũng không có gì khác biệt. Cô không muốn sinh, ông trời cũng không muốn cô sinh. Cô liền đem lý do trước nói cho bọn họ biết là được rồi, còn lý do sau... Cô thực sự không cách nào nói ra khỏi miệng.

Anh từng rèn luyện thực tế trong mưa bom bão đạn, không biết ngày nào đó sẽ bỏ mạng dưới viên đạn, cho nên hẳn là muốn có một đứa bé, vậy cũng xem như kéo dài sinh mệnh.

Về phần đứa bé này do ai sinh ra, cô không có can đảm, cho nên cô thức thời rút lui khỏi chiến trường trước thời hạn, lưu lại cho người có chí hướng kế thừa.

Tiểu Chung chống đầu nhìn Tam Tam, dưới ngọn đèn lờ mờ, không thể không nói, cô rất hâm mộ cô ấy.

Có bao nhiêu người đời này đều bị người khác điều khiển tiến lên, hoặc chủ động hoặc bị động, nhưng quả thực không có bao nhiêu người sống ra chút hương vị của riêng mình.

Có lẽ các cô ấy đều đã quên, đi tới trên thế giới này các cô ấy đầu tiên là "người", sau đó mới là "phụ nữ".

Đinh Tam Tam vừa vặn tương phản với hầu hết mọi người, làm vợ hình như không quá đủ tư cách, nhưng làm "người", cô ấy quá thành công.

...

Đới Hiến mặc dù rất không muốn, nhưng thời gian xuất viện vẫn đúng hạn tới.

Đới Quân và Từ Chính Lâm cùng đi đón anh xuất viện, nhìn dáng vẻ lưu luyến không quên của anh, một người đau bụng một người đau răng.

"Đi thôi, lề mề cái gì nữa hả." Từ Chính Lâm đeo một cái kính râm màu đen đi ở phía trước, xách theo đồ của Đới Hiến, phóng khoáng lại trang bức [7].

[7] Trang bức (hay Trang B): có 2 nghĩa. Một là lấy phô trương, làm ra vẻ thỏa mãn lòng hư vinh của bản thân thậm chí hành động mang tính chất lừa gạt. Hai là hướng về phía người khác đóng kịch để che giấu tài năng của mình.

Đới Hiến thay một bộ quần áo bình thường, bả vai anh vừa dày vừa rộng, mặc áo khoác có góc có cạnh, giữ được điểm riêng mang tính chất đặc trưng, tinh thần phấn chấn. Đi ngang qua hành lang, thiếu chút nữa khiến một bệnh nhân ngồi trên xe lăn đâm vào tường.

"Bà ngoại, bà không sao chứ?" Cô gái nhìn chăm chú vào Đới Hiến đến hoa mắt lập tức đỏ mặt, thấp giọng hỏi thăm bà cụ suýt nữa bị cô ấy đẩy vào tường.

"Ôi chao, cậu nhóc này dáng dấp thật là tuấn tú." Bà cụ ngồi trên xe lăn hoàn toàn không để ý đến cháu gái, nhìn chăm chú vào Đới Hiến, rõ ràng cũng coi trọng anh.

Từ Chính Lâm lùi về sau vài bước, tháo kính râm xuống, khom lưng, "Bà ơi, bà thấy cháu tuấn tú hay cậu ta tuấn tú?"

"Cậu nhóc kia tuấn tú hơn cậu nhiều." Bà cụ nói vô cùng khẳng định.

Từ Chính Lâm đeo kính râm lên, bĩu môi, "Bà bị thương ở chân sao?" Thế nào lại giống như bị thương ở mắt thế.

"Cậu nhóc đẹp trai, cậu có bạn gái chưa?" Bà cụ quay đầu qua, vòng qua Từ Chính Lâm trực tiếp nhìn về phía Đới Hiến.

Đới Hiến còn chưa mở miệng, Từ Chính Lâm đã ngăn ở trước mặt bà cụ, "Cậu ta đã có người trong lòng, cháu còn độc thân này, bà xem cháu có xứng đôi với cháu gái của bà không?"

Cô gái đẩy xe lăn đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn quang cảnh vườn hoa bên ngoài.

Bà cụ suy nghĩ một chút, vỗ vỗ tay của cháu ngoại, "Niếp Niếp, chúng ta đi thôi."

Từ Chính Lâm: "..."

Đới Quân cười đến mức không thở được, chưa thấy qua người tự rước lấy nhục như thế.

Ánh mắt Từ Chính Lâm bốc hỏa, quay đầu khoác tay lên bả vai của Đới Hiến, "Cậu đi lên tìm vợ của cậu đi."

Đới Hiến nghi hoặc nhìn Từ Chính Lâm, vừa rồi còn phát biểu những điểm xấu của "Liên quan đến《Tiễn bất đoạn lý hoàn loạn [8]》", hiện tại thế nào lại đổi ý?

[8] Tiễn bất đoạn lý hoàn loạn: là một câu thơ của Lý Dục, ý là không thể chấm dứt, cũng không thể lý giải tâm tư. Báo hiệu dây dưa tình cảm, phức tạp.

"Coi như vì dân giải ưu đi." Từ Chính Lâm nhe răng, lộ ra một hàm răng trắng sáng.

Anh ta thật ra dáng dấp rất đẹp trai, đặc biệt là khi còn nhỏ, mọi người đều thích anh ta. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, khuôn mặt của anh ta trở nên "lỗi thời", mẹ vợ và tiêu chuẩn của các bà mẹ vợ đều thích loại hình con rể to lớn mạnh mẽ như Đới Hiến, sôi nổi nhiệt tình kéo dây tơ hồng cho cậu ấy, bắt đầu tự động coi anh ta như trong suốt.

Cho nên, mặc dù các cô gái trẻ và phụ nữ trưởng thành đều thích anh ta, nhưng cuối cùng vẫn không qua được cánh cửa của các bà mẹ vợ, vì thế có chút hậm hực.

Đới Quân còn chưa kịp ngăn cản, anh trai anh ta đã biến mất ở phía sau cửa thang máy.

"Anh làm gì vậy hả!" Đới Quân cho Từ Chính Lâm một quyền, "Anh không biết anh ấy mới đi ra khỏi bóng ma của ly hôn sao?"

Từ Chính Lâm cắt một tiếng, vẫy vẫy chìa khóa đi về phía trước, "Em trai à, em mở to mắt nhìn kỹ một chút, đây là đi ra rồi sao."

Dáng vẻ si tình kia, rõ ràng là chân hãm sâu vào bùn rồi.

Đinh Tam Tam mới làm xong phẫu thuật, từ năm giờ sáng đến bây giờ là chín giờ rưỡi, đứng ròng rã suốt bốn tiếng rưỡi, một hớp nước cũng chưa được uống.

Cô chậm rãi từ phòng phẫu thuật di chuyển ra ngoài, nhìn người nhà bệnh nhân lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, xốc lên tinh thần đến giải thích với bọn họ kết quả phẫu thuật và hạng mục công việc cần chú ý sau này.

Mặc dù cô mệt, nhưng ít nhất biết mình có thể đi được hay không. Nhưng nhìn người nhà bệnh nhân, bọn họ bất lực chờ đợi kết quả của bác sĩ, cho dù tốt hay xấu đều phải tiếp nhận, đây không phải là một loại giày vò khác hay sao?

"Cám ơn cô bác sĩ Đinh, rất cảm ơn cô..." Mẹ của bệnh nhân, bà cụ tuổi đã hơn bảy mươi, bàn tay khô gầy nắm tay của Đinh Tam Tam, dùng sức nắm lấy, vừa xúc động vừa cảm ơn.

"Mẹ, để bác sĩ Đinh đi ăn sáng đi, cô ấy nhất định là mệt rồi. Đi, con dẫn mẹ đến phòng bệnh thăm anh cả." Người phụ nữ ở bên cạnh trẻ tuổi hơn một chút, chú ý tới sắc mặt Đinh Tam Tam tái nhợt, săn sóc dìu bà cụ rời đi.

Người một nhà vòng qua góc hành lang, một thiếu niên choai choai đột nhiên quay trở lại. Cậu ta vừa mới biến mất ở trong đám người, Đinh Tam Tam liền thấy một cái đầu cúi thấp.

"Chị ơi, cảm ơn chị đã cứu ba em." Thiếu niên chạy tới đứng ở trước mặt cô, vô cùng nghiêm túc cúi người với cô.

Đinh Tam Tam lui về sau nửa bước, hơi sững sờ, đứa trẻ này thành thật như vậy...

"Không cần cảm ơn, đây đều là việc mà chị nên làm."

"Cái này cho chị." Thiếu niên móc từ trong túi ra một nắm kẹo đủ màu sắc, khoanh tay ở trước mắt cô, "Giáo viên môn sinh học nói, thời điểm con người suy yếu cần bổ sung đường nhất, cái này là em... là bạn học tặng cho em, mùi vị cũng được."

Nói xong, gương mặt cậu ta ửng đỏ.

Đinh Tam Tam hơi cau mày, lấy hai cái kẹo trong lòng bàn tay cậu ta, "Nếu là bạn học tặng, vậy chị lấy hai cái là đủ rồi." Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "bạn học", chọc cho thiếu niên đỏ mặt.

"Bác sĩ Đinh, gặp lại chị sau!" Cậu thiếu niên hốt hoảng, lại cúi người với Đinh Tam Tam rồi vội vàng chạy mất.

Đinh Tam Tam nhìn bóng lưng của cậu ta, cảm giác uể oải đều tan đi phân nửa.

Cười cười quay đầu lại, bất thình lình đụng vào một đôi mắt sâu thẳm.

Không biết anh đến đây từ lúc nào, nghe được bao nhiêu, chỉ là khiến Đinh Tam Tam cảm thấy... vô cùng mắc cỡ.

"Em muốn ăn gì, anh xuống dưới mua cho em, pizza được không?" Anh đi lên trước vài bước, mở miệng chính là ăn.

Đinh Tam Tam không biết có phải mình làm phẫu thuật quá lâu đến mức hồ đồ rồi không, nhìn anh như thế, cuối cùng cảm thấy vẫn như hai năm trước.

"Không cần, tôi đi xuống ăn ở căng tin là được." Tinh thần cô dao động trong giây lát, sau đó uyển chuyển cự tuyệt.

"Em mệt rồi, về phòng làm việc nghỉ ngơi đi." Ánh mắt của anh nhìn thấy dao động rất nhỏ trên mặt của cô, giống như lá liễu lướt nhẹ qua gió xuân, mang theo lưu luyến không rời của bốn mùa.

Đinh Tam Tam dựa tường đứng thẳng, ngụy trang để chống đỡ cột sống của mình.

Đôi mắt của cô híp lại, Đới Hiến thầm kêu không tốt.

"Anh biết bốn chữ không biết xấu hổ viết như thế nào không?"

"Anh biết."

"Vậy anh đánh giá hành động bây giờ của anh đi." Cô để tay trước ngực, dựa vào tường, cuối cùng mới thoải mái một chút.

"Không biết xấu hổ." Người cao to 1m9, đứng ở trước mặt cô gái cao 1m7 thế nhưng khí thế lại thấp hơn một đoạn.

"Biết là tốt rồi. Quay về dưỡng thương đi, tôi ở chỗ này không cần anh bận tâm." Cô tiến lên phía trước một bước, muốn nhanh chóng từ bên cạnh anh rời đi, miễn cho anh tiếp tục dùng loại ánh mắt vừa gợi cảm vừa nóng bỏng đó nhìn cô.

Nhưng đột nhiên vừa bước lên phía trước một bước thì ý thức mê man, nghiêng ngả muốn ngã xuống.

Đới Hiến đương nhiên sẽ không để cô ngã xuống đất, cho dù ngã xuống, cũng là để chính mình làm đệm lót ở phía dưới. Vẫn may, anh phản ứng đủ nhanh, hai người đều tránh khỏi chật vật ngã xuống đất.

"Vợ... Tam Tam." Đới Hiến sốt ruột, đưa tay véo người cô.

"... Dừng tay cho tôi." Anh sức lực lớn, Đinh Tam Tam gần như là trong nháy mắt tỉnh táo lại, đau muốn chết.

Anh bế cô lên, sải bước về phía trước, chuẩn bị đưa cô đến phòng nghỉ nằm một lát.

"Anh buông tôi ra, chân anh còn chưa khỏi hẳn, hơn nữa ở bệnh viện ảnh hưởng cũng không tốt." Cô chịu đựng tụt huyết áp [9] cảm giác muốn nôn mửa, vỗ vỗ bả vai của anh.

[9] Tụt huyết áp: là hiện tượng chỉ số huyết áp giảm xuống dưới mức bình thường là 90mmHg. Một số triệu chứng của tụt huyết áp là đau đầu nhẹ, chóng mặt, hoa mắt, ngất xỉu...

"Anh đi vào lối đi an toàn, không ai nhìn thấy."

"Ai nói cho anh biết lối đi an toàn không có người đi..." Tam Tam đỡ trán, có phần suy yếu.

Không đến năm giây, anh cởi áo khoác xuống, che lại đầu của cô.

"Anh có biết cái gì gọi là bịt tai trộm chuông [10] không?" Mặc dù che ở trên đầu, nhưng toàn thân trang phục nhân viên y tế này thì làm sao che được?

[10] Bịt tai trộm chuông: cho là mình không nghe được thì người khác cũng sẽ không nghe được, ẩn dụ tự lừa gạt bản thân.

"Anh biết cái gì gọi là nghỉ ngơi dưỡng sức." Giọng nói trầm thấp của anh từ lồng ngực truyền đến.

Ở trong bóng tối liếc nhìn xung quanh, thắt lưng cô buông lỏng, hoàn toàn dựa vào trên người của anh. Được rồi, cô liền làm một lần ngu xuẩn bịt tai trộm chuông vậy.

Mà Đới Hiến, anh chỉ muốn con đường này dài thêm một chút, lại dài thêm một chút, ôm chặt cô một chút, lại chặt thêm một chút...

Lời tác giả:

Mọi người từng nghe nói vợ quản nghiêm chưa? Ở trên mảnh đất phì nhiêu Trùng Khánh này, đây quả thực là truyền thống tốt đẹp nhất không thể tốt đẹp hơn.

Bố tôi 20 năm rồi chưa được nhìn thấy thẻ lương của mình, chuyện này tôi sẽ không nói lung tung khắp nơi.

Lời editor: góc bổ sung kiến thức :v, t có làm một bảng để mọi người có thể hiểu rõ hơn về các cấp bậc trong quân đội Trung Quốc.

1

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip