BốpLão già Đình Văn sau khi tỉnh hơn tự rút con dao ra khỏi tay . Lão lấy ghế đập mạnh vào lưng Triệu để đẩy lùi cả hai ra khỏi cái hầm duy nhất kia . Lão nhanh chân chui xuống hầm và đóng nó lại . Cẩn thận hơn lão dùng vải xé từ áo cột khóa hầm lại với nhau để chắc chắn họ không gỡ ra được ."Gấu à , Bé thà chết cùng Gấu chứ không xuống đó đâu !" – Triệu nhăn nhó nói , cái lưng cô bị trầy do vài mảnh gỗ trên ghế cào vào người ."Chúng ta sẽ cùng sống !" – Duyên kéo Triệu lại chỗ bếp , cố lách qua những thanh gỗ trên trần nhà rơi xuống . Duyên mở vòi nước trong nhà bếp và đổ chúng lên người cả hai, ướt từ đầu đến chân . Cô nắm chặt tay Triệu – "Triệu !""Gấu ~" – Triệu khẽ gật đầu ra hiệu vẫn ổn ."1 .... 2 .... 3 CHẠY ĐI ! ! ! ! ! !" – Tay trong tay họ lao thẳng về phía cửa , dùng bả vai mình để đập tung cánh cửa đầy lửa kia ."Phù .... Phù ...." – Ngay khi ngã nhào ra đất họ ôm chặt lấy nhau , mặt nhem nhuốc đen vì khói , tay bị phỏng đôi chỗ do va chạm với cánh cửa ban nãy . Nhưng mọi thứ không quan trọng vào lúc này nữa .Trong lúc họ vẫn ôm nhau bên ngoài , lão già bên dưới hầm đang cười ngạo nghễ vì bản thân sẽ được sống sót . Lão quay qua quay lại chỉnh tư thế cho dễ chịu 1 chút . Ở đây chật và nóng quá ! Lão xé áo băng vết thương và nhét vải che đi vài lỗ hở bên vách tường trong hầm . Căn hầm này chắc lâu năm lắm rồi nên tường cũng lục nát đi nhiều , có vài tia lửa vẫn xẹt qua cái khe gần chồng thùng giấy sát vách . Lão nghe nói hầm này là hầm chứa thức ăn nên mò đến tìm chút lương thực lót dạ . Sáng mai cứu hộ sẽ đến cứu lão thôi . Lão sẽ dựng nên câu chuyện thật cảm động nào đó rằng mafia muốn giết lão và lão may mắn trốn được khi tìm thấy cái hầm này ."K .... K .... K ... h ... ô .... Ng ...." – Lão run rẩy lắp bắp nhìn vào những thứ trong thùng . Vài tia lửa cứ xẹt qua vách tường hở , không xong rồi ! Lão vội tháo cái khăn đã cột ở cửa ra , hi vọng chạy ra ngoài dù có phỏng nửa thân cũng không sao - "Mẹ kiếp !" – Lão chửi vì lúc nãy cột quá chặt giờ mở không ra .RầmLão nghe tiếng cây sàn ngang nhà rơi thẳng xuống nắp hầm mình đang trú , cứng ngắt . Lão tuyệt vọng rồi ! ! !BÙMMMMMMMMMMMMDuyên và Triệu dìu nhau đứng lên nhìn căn nhà cháy ngùn ngụt ."Có chuyện gì mà nó nổ dữ vậy ?" – Triệu thắc mắc khi cái chấn động mạnh rung chuyển cả đến chổ họ đứng ."Gấu không biết nữa , mình nên về thôi . Gấu đã gọi cảnh sát và cứu hỏa rồi" – Duyên khoác vai Triệu ra xe ."Có lẽ sáng mai họ đến . . ." – Triệu ngã vào vai Duyên ....Sáng hôm sau , Duyên và Triệu trong bệnh viện đều xem tin tức . Đội trưởng sở cứu hỏa tại hiện trường cho biết thêm thông tin về vụ hỏa hoạn lần này .[Theo như sự việc thì căn nhà bị tẩm xăng và bùng cháy từ phòng ngủ . Không có ai ở trong nhà và tất cả đồ bị cháy đen hết . Bất ngờ là chúng tôi phát hiện căn nhà này có hầm nhỏ chứa thức ăn . Sau 3 tiếng dẹp bỏ những mảnh vụn của căn nhà chúng tôi phát hiện ra 1 xác chết nam co người cháy đen cả thi thể nằm dưới căn hầm ....]Nghe đến đây cả Triệu và Duyên đều ngạc nhiên . Cứ nghĩ ông ta sẽ còn sống bình an mới đúng chứ ?[.... vài mẫu chai rượu hết hạn sử dụng còn xót lại quanh xác chết nam ấy. Nghi vấn đặt ra là người đàn ông này có ý định tự tử tuyệt đối muốn tìm đến cái chết khi tưới xăng khắp nhà và tự nhốt mình dưới hầm chứa rượu . Những vụ việc còn lại phía cảnh sát sẽ tiến hành điều tra sau]Bụp – Triệu tắt TV và ngồi trên giường bệnh cùng Duyên ."Suýt chút Gấu giết Bé rồi . Gấu không biết bên dưới lại chứa rượu" – Duyên ôm lấy Triệu , tay chân cả hai đều băng vải trắng và mùi thuốc mỡ trị phỏng nồng cả căn phòng ."Bé thà chết chung với Gấu . Sau này nếu có chuyện gì , đừng đẩy Bé đi nữa . Hứa với Bé đi !""Gấu hứa !" – Duyên đặt nụ hôn nhẹ lên môi Triệu xem như khẳng định lời hứa ."Xin chàoooooo ~" – Giọng ồn ào của Thúy Ngân phá tan giây phút lãng mạn của vợ chồng trẻ , những đồng nghiệp của Duyên cầm hoa và trái cây vào phòng ."Mọi người đến thăm em à? Cảm ơn nhé !" – Duyên cười chào họ ."Tại sao hai người là vợ chồng mà lại giấu chúng tôi ? Lúc nãy y tá không nói hai người ở chung phòng tôi sẽ không biết chuyện này . Sao lại giấu vậy?" – Thúy Ngân nói với giọng trách móc , giận dỗi ."Em đã muốn nói nhưng chưa có cơ hội thích hợp . . ." – Duyên gãi gãi đầu cười xòa ."Thôi đừng khủng bố người bệnh nữa . . ." – Lan Ngọc mang ít trái cây vào nhà tắm để rửa ."Nghe nói cả hai bị phỏng trong lúc làm bánh và bị lò nướng nổ trúng . Không sao chứ ?" – Lâm Anh nhẹ nhàng quan tâm , vẫn với phong cách ngày thường của cô ."Không sao , cái lò cũ quá thôi mà ~" –Triệu cười nhẹ ....Bên ngoài cửa"A !" – Kim Khanh xoa xoa đầu mình – "Lại là cô nữa hả ?" – Nhìn cố nhân mỉm cười ."Người đẹp đi sao không chịu nhìn đường vậy ?""Cô em đẹp gái này , tôi thấy cô cũng vui tính lắm . Có muốn hẹn hò không ?" – Kim Khanh hất mặt hỏi ."Nếu tôi từ chối thì mất phong độ lắm !" – Lệ Hằng cừơi - /bà chị này xinh đẹp và vui tính , Minh Triệu dù sao cũng đã có chồng . Thôi thì thử tìm hiểu với bà chị xinh đẹp này vậy . Tương lai có vẻ sáng lạng hơn một chút/ - Lệ Hằng gật gù với suy nghĩ của mình ."Đi xem phim đi , gần đây tôi muốn xem phim kinh dị nhưng không dám đi coi một mình""Thật đúng ý tôi !""Còn chờ gì nữa ~" – Kim Khanh đặt bó hoa trước cửa và Lệ Hằng cũng để giỏ trái cây xuống đó để khoác vai người đẹp đi chơi ....Hai ngày sau họ về nhà và nhận được tin vui: Minh Tú đã cầu hôn Ánh Quỳnh . Họ sẽ đính hôn trong tháng tới . Ánh Quỳnh sẽ giải quyết hết công việc để từ chức . Cô biết mình là cảnh sát thì sẽ mãi mãi không thể mang đến hạnh phúc trọn vẹn cho Minh Tú được . Minh Tú rất cảm động vì chuyện này nên cô cũng xin gia đình cho quản lý công việc ở club thôi chứ không đi đánh nhau như lúc trước nữa .Về Ánh Dương và Tiểu Vy thì sau khi nhìn thấy chân tình của Ánh Dương , Duyên cũng phần nào xiêu lòng cho họ qua lại chính thức với nhau dù rằng họ vẫn lén lút nếu cô không cho . Nhưng cô cấm chuyện thân mật trước khi Tiểu Vy tốt nghiệp đại học . . . . Cấm thì cấm vậy thôi chứ có làm ai mà biết được ?...Ba năm sau - Đảo Nam Du"Hừm .... lâu quá à ~""Con mệt hả ? Ngủ đi . Khi nào đến giờ ba gọi con dậy" – Duyên vuốt nhẹ má đứa bé ."Ba à , con mỏi mắt quá ~" – Đứa trẻ dụi đầu vào vai ba nó ."Bé mệt không ? Gấu còn bên vai này" – Duyên đưa vai còn lại ra ."Uhm" – Triệu ngã đầu lên vai Duyên nhìn ra biển một màu đen – "Gấu ~, nhớ lần đi trăng mật của tụi mình không ?""Nhớ ! Mới đó mà 4 năm rồi . Bé Thỏ cũng đã hai tuổi rưỡi rồi nhỉ !" – Duyên hôn nhẹ lên cái má phúng phíng của đứa trẻ ngủ say trong tay cô từ lúc nào ."Gấu à , có bao giờ Gấu thấy hối hận khi lấy Bé không ?" – Triệu hỏi vu vơ ."Mới đầu Gấu thật sự rất sợ Bé . Gấu nghĩ hoài mà không hiểu Bé muốn gì ở Gấu nữa . Nhưng dần dần Gấu hiểu được tính cách của Bé . Bé có một trái tim rất ấm áp đấy . Từ khi nào Gấu từ ghét mà yêu Bé không hết vậy nè ~" – Duyên cười hôn lên mái tóc bồng bềnh trong gió biển ."Bé cũng không biết tại sao Bé lại muốn gặp Gấu lần nữa sau đêm đó . Ở Gấu có gì đó dễ chịu lắm , Bé muốn được Gấu ôm mãi như đêm đó . Dù Gấu có ghét Bé , Bé vẫn giữ Gấu bên mình" – Triệu cười .Kim đồng hồ thiếu vài giây nữa là đúng 12 giờ , từ chân cầu ánh sáng đang phát ra phản chiếu xuống mặt biển đen huyền ."Bé Thỏ dậy đi con . . ." – Duyên lay nhẹ con bé , nó dụi dụi mắt và nhìn ra hướng tay cô chỉ ."A ~ đẹp quá ba ơi , má ơi ~ xem kìa cầu đẹp chưa ? !" – Nó kéo kéo tay áo Triệu ."Uhm , đẹp lắm !" – Triệu xoa đầu nó .Cả nhà ba người đứng xem chiếc cầu nổi tiếng đang chiếu sáng cả một vùng biển , thật lộng lẫy quá !"Triệu à !""Hửm ?" – Triệu quay sang Duyên ."Bé à ~""Gấu ~" – Cô cười , cô hiểu Duyên định làm gì rồi ."Bé à , Gấu yêu Bé ~" – Duyên hôn đôi môi chờ đợi đó . Nụ hôn cũng nhẹ nhàng như Triệu trao cô bốn năm về trước , cái ấm áp xua tan đi lạnh lẽo của gió biển ."Bé Thỏ cũng yêu ba . . ." – Nó hôn lên má Duyên – "Bé Thỏ cũng yêu má . . ." – Nó hôn lên má Triệu"Ba / Má cũng yêu bé Thỏ xinh ~" – Cả hai hôn hai bên má nó cùng một lúc .Người ta nói dưới chân cầu khi phát sáng vào lúc 12 giờ , nói lời yêu thương ai đó thì sẽ bên cạnh họ mãi mãi có phải không ? Câu trả lời nằm ở đối phương !END