OoOoO
Hai ngày sau, nhóm vương gia hầu gia đều rời kinh, hắn không ra ngoài đưa tiễn.Hôm sau, Dương tướng quân cũng đi.Vân Mi vẫn không đi theo, tướng quân phủ to như vậy cũng không chỉ có mình nàng, thiếu đi Ôn Nhan Ngọc, lại có thêm một hài tử.Những mâu thuẫn trong khoảng thời gian dài đó thế mà từ từ lắng xuống, không ai nhắc tới, không ai có hành động.Ta thậm chí cảm thấy, những việc đó đều là giả, thiên hạ Tây Chu vẫn thái bình, không hề có kẻ mơ tưởng tới ngôi vị hoàng đế của Nguyên Thừa Hạo. Mỗi lần nghĩ như vậy, tâm tình sẽ tốt lên.Nhưng mỗi lần gặp Nguyên công chúa, nàng đều để lộ nỗi nhớ Nguyên Phi Cẩm ở Quỳnh Quận xa xôi.Than một tiếng, ta không muốn nghĩ nữa.Thời tiết nóng bức dần chuyển lạnh, rất nhanh đã tới giữa tháng chín. Lá trong sân rơi rụng rất nhiều, mỗi ngày cung nhân quét dọn mấy lần cũng không dọn hết. Ta ngồi bên cửa sổ, nhìn chiếc lá rơi xuống dừng bên khung cửa, duỗi tay bắt lấy, hài tử trong bụng đột nhiên đá một cái khiến ta đau đến nhíu mày.Xoa xoa cái bụng đã phồng lên, ta mỉm cười.Chờ nó chào đời, đã chờ rất lâu rồi, ngay cả chính ta cũng gấp đến chờ không nổi.A Man vào phòng, thấy ta nhíu mày, vội chạy tới hỏi: "Nương nương sao vậy?"Ta lắc đầu: "Hài tử nghịch ngợm, đá bổn cung một cái."A Man lúc này mới cười: "Người ta nói hài tử nghịch ngợm sau này chào đời mới thông minh. Hiện giờ tuy Hoàng Thượng bận rộn nhưng mỗi ngày đều đến Hinh Hòa Cung thăm nương nương, có thể thấy Hoàng Thượng cũng rất mong chờ đứa nhỏ này."Ta mỉm cười.A Man bưng tổ yến tới, ta nghe lời ăn hết, không bao lâu, thấy Hành Nhi từ bên ngoài vội vàng chạy vào, thở gấp nói: "Nương nương, tiểu thư... Tiểu thư ở bên ngoài bảo muốn gặp người."Ta kinh hãi: "Tỷ ấy có nói là chuyện gì không?"Hành Nhi lắc đầu: "Tiểu thư không nói, chỉ bảo muốn gặp người."Sau lần Nguyên Thừa Hạo ra lệnh, tỷ tỷ chưa từng tới Hinh Hòa Cung, lúc này, chẳng lẽ có chuyện quan trọng gì sao? Ta vội đứng lên: "Mời tỷ ấy vào đây." Chuyện đã qua lâu như vậy, nếu Nguyên Thừa Hạo còn nhớ thì cũng quá nhỏ mọn rồi.Hành Nhi nhận lệnh lui xuống.Tỷ tỷ vào, sắc mặt không tốt lắm. Ta kéo nàng lại gần, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"Nàng đột nhiên bật khóc, lấy ra phong thư đưa cho ta: "Nương gửi thư nói cha bệnh nặng, nói là... Là..."Ta ngẩn ra, tin tức như vậy với ta mà nói đương nhiên quá bất ngờ. Khoảng thời gian ở Vân Điền Quận dường như cách ta rất xa, chỉ có khi thỉnh thoảng nhớ lại, ta mới nhớ nơi đó còn cái gọi là người thân.Mở thư ra đọc, trong thư nói, lão gia hi vọng ta về Du Châu một chuyến.Ông ấy muốn nghe ta gọi một tiếng, cha.Ta biết, ông ấy muốn được ta tha thứ.Kỳ thật, thời điểm không biết ông ấy là cha ta, thái độ ta đối với ông ấy còn tốt một chút. Không có quan hệ huyết thống, ông ấy đối tốt với ta, ta đương nhiên cảm kích. Nhưng, khi biết ông ấy đối tốt với ta vì ta là nữ nhi của ông ấy, trong lòng lại hận.Mười lăm năm, ông ấy vẫn không dám nhận ta."Vũ Sinh, muội đi cầu xin Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nhất định sẽ cho chúng ta về gặp cha lần cuối." Tỷ tỷ khóc lóc.Ta lúc này mới hoàn hồn, gác phong thư xuống bàn, xoay người nói: "Muội sẽ xin Hoàng Thượng cho tỷ trở về.""Vũ Sinh?" Tỷ tỷ giật mình nhìn ta, "Chẳng lẽ muội không về sao? Bây giờ điều ông ấy tâm tâm niệm niệm còn không phải nghe muội gọi một tiếng cha à?""Ông ấy không phải cha muội, muội chỉ có nương và tỷ tỷ.""Vũ Sinh!" Nàng nắm tay ta, "Cha đúng là đã cô phụ nương của muội, nhưng nhiều năm như vậy, cha đều đang đền bù cho muội mà.""Đền bù? Ông ấy tốt với muội thì nương của muội có thể sống lại sao?" Thấy tỷ tỷ ngẩn ra, ta mới phát hiện bản thân nặng lời, vội thấp giọng, "Xin lỗi."Nàng lắc đầu: "Ta không phải muốn nghe muội xin lỗi, là cha muốn nghe một câu tha thứ của muội. Vũ Sinh, con người không phải thánh hiền, ai mà không có sai lầm, muội vì sao không thể tha thứ cho ông ấy? Từ nhỏ cha đã yêu thương muội, ông ấy chỉ là muốn trước khi lâm chung gặp muội một lần, chẳng lẽ khó lắm sao?" Nói đến đây, nàng đột nhiên quỳ xuống.Ta hoảng sợ, vội duỗi tay đỡ nàng, nàng lại không chịu đứng lên, khóc lóc: "Coi như tỷ tỷ cầu xin muội, cả đời cha chỉ tiếc nuối việc này, muội tha thứ cho cha đi.""Tỷ tỷ, tỷ đứng lên đi.""Nếu muội không đồng ý, tỷ sẽ không đứng lên. Vũ Sinh, tỷ làm vậy không phải chỉ vì cha, tỷ còn vì muội. Chẳng lẽ không đi, trong lòng muội dễ chịu lắm sao? Nếu lần này không đi, muội có chắc tương lai sẽ không hối hận không?"Chăm chú nhìn tỷ tỷ, đúng vậy, nếu ta không đi, làm sao biết tương lai có hối hận không? Nếu thật sự hối hận, đời này còn có thể bù đắp sao?Đúng lúc này, nghe Thường công công ở bên ngoài kêu "Hoàng Thượng giá lâm", ta ngẩn ra, thời điểm ngước mắt đã thấy thân ảnh minh hoàng kia đi vào. Hắn nhìn tất cả bên trong, nhíu mày bảo: "Trẫm không phải đã nói..."Ta cắt ngang lời hắn: "Hoàng Thượng, cha của thần thiếp bệnh nặng, xin Hoàng Thượng ân chuẩn cho thần thiếp và tỷ tỷ trở về gặp ông ấy lần cuối."Hắn nhìn tỷ tỷ, lại nhìn thoáng qua phong thư trên bàn, lúc này mới tiến lên nắm tay ta: "Nàng đang hoài hài tử, trẫm không cho nàng đi. Còn về Cung Khuynh Nguyệt, nể mặt nàng, trẫm có thể khai ân."Ta biết ngay hắn sẽ không đồng ý, như vậy, có phải ta đã có đủ lý do không đi Du Châu rồi không?Lại không ngờ, tỷ tỷ khom người nói: "Mong Hoàng Thượng khai ân, để nương nương cùng nô tỳ trở về gặp cha lần cuối.""To gan!" Hắn khiển trách.Ta kinh hãi, sợ hắn trách phạt tỷ tỷ, vội kéo hắn lại, tỷ tỷ thế mà vẫn tiếp tục: "Vậy nô tỳ xin to gan một lần, Hoàng Thượng, người chết không thể sống lại, nương nương chỉ có một người cha, cha mất rồi, nương nương sẽ không còn gì cả, chẳng lẽ Hoàng Thượng nhẫn tâm nhìn nương nương không được gặp người thân lần cuối sao?"Bàn tay của nam tử rõ ràng run lên, sắc mặt hắn cũng trầm xuống.Người chết rồi thì không còn gì nữa.Thì ra, tỷ tỷ cũng có thể nói như vậy. Thời điểm tổ mẫu và mẫu thân hắn chết, hắn không ở bên cạnh, cho nên hiện tại chỉ có thể tưởng niệm, không thể gặp mặt. Lời tỷ tỷ nói đã chạm đến nỗi đau sâu nhất trong nội tâm hắn.Ta vốn còn mượn việc Nguyên Thừa Hạo ngăn cản để an ủi bản thân vì sao không đi, nhưng lúc này, ta không thể không thừa nhận, rất nhiều chuyện người tính đều không bằng troiwff tính.Như tỷ tỷ và Nguyên Thừa Hạo lúc này.Tỷ tỷ ở trước mặt hắn đều không chiếm được thế thượng phong, nhưng hiện tại, hắn cuối cùng vẫn đồng ý."Trẫm để Thanh Tuyệt hộ tống nàng." Hắn còn bổ sung một câu, "Dẫn theo Tùy Hoa Nguyên."Thanh đại nhân là người của Thái Hoàng Thái Hậu, Tùy thái y còn phải trông chừng hắn, ta không thể dẫn theo cả hai người họ.Nhưng tỷ tỷ, thời điểm hắn vừa dứt lời, nàng liền liều mạng dập đầu: "Nô tỳ tạ Hoàng Thượng!"Ta nhìn đến đau lòng, một câu "không đi" cuối cùng vẫn không nói được.Nguyên Thừa Hạo kéo ta vào trong."Hoàng Thượng, bảo Thanh đại nhân đi theo thì không cần, còn về thái y, không bằng phái Tô đại nhân đi theo thần thiếp là được."Hắn nhíu mày: "Kêu Tô Diễn đi? Nàng cho rằng trẫm không biết tâm tư của tên đó sao?"Ta miễn cưỡng cười: "Ngài sợ thần thiếp bỏ trốn sao? Cho dù bọn họ chạy thoát, thần thiếp cũng sẽ không trốn." Ta biết hắn đang nghĩ gì, tỷ tỷ xuất cung, ta còn muốn dẫn theo Tô thái y, hắn không phải kẻ ngốc, đương nhiên sẽ nghĩ như vậy.Hắn cắn răng: "Trẫm là nể mặt nàng mới không truy cứu những gì Cung Khuynh Nguyệt từng làm với trẫm!""Những chuyện đó, tỷ tỷ có lẽ không hề hay biết." Ta vẫn luôn cảm thấy nàng bị Thừa Tướng lừa gạt.Hắn hừ một tiếng, chỉ hỏi: "Khi nào khởi thành?"Thoáng chần chờ, ta mới đáp: "Nhanh thôi."Tỷ tỷ nói lão gia đang chờ chúng ta trở về, nếu về chậm, còn không bằng không đi.Mà lòng ta vẫn còn mâu thuẫn.Giống như dù về hay không đều là sai.Hắn ôm ta: "Mạnh khỏe rời đi, vậy phải mạnh khỏe về cho trẫm.""Hoàng Thượng...""Trẫm chờ nàng trở về. Gặp được cha mình lần cuối thì lập tức trở về."Không khỏi chua xót, ta biết hắn đang nhớ đến người thân của hắn.Nguyên Thừa Hạo, hắn kỳ thật đang hâm mộ ta.A, khẽ cười, chuyện ta không muốn làm, lại có người hâm mộ. Ta đột nhiên nghĩ, nếu ta lựa chọn không đi, nhiều năm sau nhớ lại, liệu ta có như Nguyên Thừa Hạo lúc này, thường xuyên tưởng niệm người thân không kịp gặp mặt lần cuối không?Có lẽ, ta nên cảm kích hắn và tỷ tỷ.Hít sâu một hơi, ta mới cười nói: "Được, chờ thiếp trở về.""Ừ. Trong khoảng thời gian không có nàng đó, trẫm sẽ rất tịch mịch."Ta ôm chặt hắn: "Đa tạ Hoàng Thượng đồng ý với thỉnh cầu của tỷ tỷ.""Bởi vì đó cũng là cha nàng." Hắn lập tức sửa lại cho đúng.Tóm lại, vẫn rất đa tạ hắn. Ta là phi tử của hắn, không thể tùy tiện xuất cung, hắn đồng ý cho ta xuất cung gặp lão gia lần cuối đã là ban ân rất lớn, không phải sao?Hôm sau qua Úc Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, lúc tan họp, bà giữ ta ở lại. Thời điểm rời đi, Diệp Mạn Trinh chỉ lặng lẽ nhìn ta, không nói gì cả. Lần bị ám sát đó, nàng ta chỉ bị thương ở cánh tay, cũng không quá nghiêm trọng, hiện tại xem ra đã hoàn toàn khỏe lại.Thái Hoàng Thái Hậu xoay người nhìn ta, thật lâu sau, mới thở dài, nói: "Thật ra ai gia biết vì sao Hoàng Thượng đồng ý cho ngươi đi Du Châu. Hoàng Thượng luôn tưởng niệm tổ mẫu và mẫu thân của mình, mười mấy năm qua, trong lòng ai gia rất rõ ràng." Bà đột nhiên gọi, "Hinh Phi."Ta cúi đầu: "Có thần thiếp.""Việc này ai gia sẽ không ngăn cản, dù sao cũng không phải tôn tử ruột thịt của ai gia. Thọ thần của ai gia gần ngày Tân Vương phủ gặp chuyện, mỗi năm, Hoàng Thượng đều không ở lại kinh thành chúc thọ ai gia. Năm nay đúng là ngoại lệ, ai gia còn tưởng vì trong lòng Hoàng Thượng có ai gia, lại không ngờ, sự thật không phải như thế."Năm nay là vì chuyện của Nguyên Phi Cẩm. Hắn không nói nhưng ta cũng biết, hắn dường như muốn thử cái gì.Mà hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu giữ ta ở lại, điều muốn nói, không chỉ như vậy.Quả nhiên, bà nhìn ta, tiếp tục: "Hoàng Thượng có thể giao việc này cho ngươi, có thể thấy được vị trí của ngươi trong lòng ngài ấy. Ai gia chỉ muốn nói, mặc kệ hài tử trong bụng ngươi là hoàng tử hay đế cơ, hoàng trưởng tử cũng đã chào đời."Nắm chặt khăn lụa, đây, mới là những gì Thái Hoàng Thái Hậu muốn nói chúng ta.Bà ấy đang cảnh cáo, vị trí Thái Tử chắc chắn thuộc về nhi tử của Hoàng Quý Phi không thể nghi ngờ.Hít sâu một hơi, ta đáp: "Thần thiếp ghi nhớ lời dạy của Thái Hoàng Thái Hậu.""Người thông minh mới có thể sống lâu dài trong hậu cung."Đúng vậy, người thông minh mới có thể sống thọ, cho nên, ta không cần phải tranh cãi với Thái Hoàng Thái Hậu. Người được chọn cho vị trí Thái Tử trong lòng Thái Hoàng Thái Hậu là nhi tử của Thái Hoàng Thái Hậu, nhưng trong lòng Nguyên Thừa Hạo lại không phải.Trong lòng ta, đương nhiên cũng không phải, nếu, hài tử trong bụng ta thật sự là hoàng tử.Không biết vì sao, ta bỗng nhiên nhớ đến lời Nguyên Phi Cẩm nói với Vân Mi ở tiệc đầy tháng của nhi tử Dương tướng quân.Có những thứ phải tự mình tranh thủ.Mười mấy năm trước Tân Vương có kết cục như vậy, đơn giản là vì hoàng đế không phải ông ta. Mà ta, sẽ không để bi kịch mười mấy năm trước của Tân Vương phủ xảy ra trên người mình.Dương tướng quân nói đúng, rất nhiều chuyện, không phải ta không muốn làm thì không làm.Ta muốn đứa nhỏ này, ta phải tính toán cho nó.Có lẽ, giờ phút này, ta nên cảm thấy may mắn vì Hoàng Quý Phi sinh hạ hoàng tử, nếu không, Thái Hoàng Thái Hậu sẽ không khách khí với ta như vậy.Rời khỏi tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu, ta trông thấy Ti Y cô cô canh giữ bên ngoài. Bà không lập tức vào trong, mà tới gần nói nhỏ: "Lần này đi Du Châu nương nương phải tự chiếu cố chính mình."Ta gật đầu: "Nếu Hoàng Thượng và Thái Hoàng Thái Hậu có chuyện, cô cô khuyên nhiều một chút."Ta gật đầu.Cùng A Man rời đi, đúng lúc thấy Diệp Mạn Trinh từ bên ngoài trở về, không biết có phải lại đi gặp Nguyên Thừa Hạo hay không. Nàng theo quy củ hành lễ với ta, sau đó mới hỏi: "Hôm nay nương nương xuất phát sao?""Thì ra Tam tiểu thư còn quan tâm đến bổn cung."Nàng khẽ cười: "Hiện giờ nương nương thân mình nặng nề, tỷ tỷ người cũng thật nhẫn tâm, muốn người trở về Du Châu."Ta sững sốt. Rất nhanh, ta cười lạnh một tiếng, nàng muốn ly gián tình cảm giữa ta và tỷ tỷ sao?"Đa tạ Tam tiểu thư quan tâm bổn cung như thế.""Ta là quan tâm Hoàng Thượng, quan tâm hài tử của Hoàng Thượng." Nói rồi, nàng cúi đầu lui sang một bên, "Nương nương bảo trọng."Đỡ tay A Man ra ngoài, Nguyên Thừa Hạo đã chờ ở tẩm cung của ta.Thay y phục, tiễn ta đi, ở cửa cung, tỷ tỷ và Tô thái y đã đứng chờ. Thấy Nguyên Thừa Hạo cùng lên xe ngựa, ta giật mình, nghe hắn nhàn nhạt nói: "Trẫm tiễn nàng đến cửa thành."Nắm tay hắn, ta vội khuyên: "Hoàng Thượng đừng quá liều mạng, thân mình quan trọng."Hắn gật đầu: "Trẫm biết. Kêu hai cung nữ của nàng hầu hạ cho tốt, có sơ suất gì, trẫm sẽ lấy mạng họ!" Dứt lời, hắn liền ôm ta vào lòng, "Kỳ thật trẫm không yên tâm, chỉ là... Trẫm không có quyền cản nàng đi gặp cha mình lần cuối."Hắn không phải không có quyền lực, hắn là không muốn.Nguyên Thừa Hạo, ngài không nói, thiếp đều hiểu.Xe ngựa rất nhanh đã tới cửa thành, hắn nhìn ta, cúi người đặt một nụ hôn bá đạo: "Sớm trở về một chút.""Vâng." Ta gật đầu thật mạnh.Hắn cuối cùng cũng buông ta ra, đứng dậy đi xuống.Vén màn lên nhìn theo, đã có thị vệ dắt ngựa qua mời hắn lên, hắn không di chuyển, chỉ phất tay bảo ta đi. Tỷ tỷ lên xe ngựa, thay ta buông màn xuống, bánh xe bắt đầu lăn bánh.Dọc đường, tỷ tỷ vô cùng nôn nóng.Nhìn nàng như thế, ta không nói rõ lòng mình có cảm xúc gì, không dám nghĩ, nếu không về kịp thì phải làm sao đây?Ngại ta đang có thai, xe ngựa không thể đi nhanh, thời điểm đến Du Châu đã là tháng mười.Lần này không phải bãi giá tới, thị vệ đi theo ăn mặc trang phục gia đinh bình thường.Xe ngựa vào thành Du Châu ngay chính ngọ.Trên đường cái, trước sau đều náo nhiệt, giống hệt trong trí nhớ của ta.Tỷ tỷ vén màn lên, ta trông ra, còn có thể thấy người bán rong quen thuộc, có cả tiệm bánh bao ta thường tới ăn, tiệm trang sức ta hay dạo qua...Trước mắt, dường như còn có thể nhìn thoảng qua bóng dáng của An Kỳ DươngCon phố này, hắn không biết đã đi qua bao nhiêu lần.Lập tức đánh xe đến Cung phủ, tỷ tỷ tỷ vội vàng nhảy xuống. A Man đỡ ta, nhìn cửa lớn Cung phủ đóng chặt, lòng ta căng thẳng. Hành Nhi tiến lên thay tỷ tỷ gõ cửa.Đợi hồi lâu, mới nghe thấy tiếng bước chân chạy ra, cửa mở.Thấy người bên ngoài, gia đinh hoảng sợ, vội quỳ xuống: "Nô tài tham kiến nương nương, nương nương vạn phúc! Thỉnh an Đại tiểu thư!"Tỷ tỷ vội chạy tới dìu gã, hỏi: "Cha ta đâu?"Gã đứng lê, mới đáp: "Lão gia ở bên trong."Dẫn chúng ta vào, sớm đã có nha hoàn đi bẩm báo. Vừa vào sân đã thấy nha hoàn đỡ phu nhân đi ra, bà thấy ta, thoáng sửng sốt. Tỷ tỷ vội chạy tới, ôm lấy bà khóc lóc: "Nương..."Hai mắt phu nhân đỏ ửng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, nghẹn ngào: "Nương còn sợ đời này không thể gặp lại con."Hơn một năm không gặp, phu nhân trông già đi không ít."Người nói bậy..." Tỷ tỷ cũng nức nở.Phu nhân nhịn không được mà rơi lệ: "Nương ngóng trông con về đã lâu, lúc Kỳ Dương đi, nương còn chưa kịp gặp nó lần cuối, trong lòng nương... Trong lòng nương..."Trong quá khứ, bà vô cùng yêu thương An Kỳ Dương, tuy ta không thấy, cũng rõ khi biết tin An Kỳ Dương mất, bà tuyệt vọng thế nào.Quay đầu đi, ta đột nhiên muốn khóc."Nương, đừng như vậy, biểu ca... Lúc biểu ca đi... Cũng không còn gì tiếc nuối."A, có tiếc nuối không, chỉ có mình ta biết rõ."Đúng rồi, cha đâu?" Tỷ tỷ căng thẳng hỏi, "Cha bệnh thế nào vậy?"Phu nhân lúc này mới hoàn hồn, lau nước mắt: "À, cha con đang ở trong phòng."Nghe vậy, tỷ tỷ vội xoay người kéo ta, lại nghe phu nhân nói: "Khuynh Nguyệt, con chờ đã." Tỷ tỷ nghi hoặc nhìn bà, mà phu nhân lại nhìn ta, nói, "Lão gia bảo muốn gặp riêng nương nương trước."Bà gọi ta "Nương nương", trong lòng có tình nguyện không ta biết. Lúc trước, bà hi vọng tỷ tỷ vào cung làm phi, mà hiện tại, người được xưng "Nương nương" lại là ta.A Man vội đi lên đỡ ta, phu nhân lại nói: "A Man cũng không cần đi theo."Ta kinh ngạc nhìn tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng sững sờ: "Nương, con cũng lo cho cha.""Con đi theo nương, nương đã lâu không gặp con, có rất nhiều lời nương muốn nói." Bà kéo tỷ tỷ về phía mình, sau đó lệnh nha hoàn bên cạnh, "Dẫn nương nương tới phòng của lão gia.""Vâng." Nha hoàn đáp.Tô thái y nhìn tỷ tỷ bị phu nhân bị kéo đi, không theo sau, mà tới gần ta, nói nhỏ: "Nương nương, việc này..."Ta ngây người một lúc, cuối cùng vẫn lắc đầu. Cung phủ là nhà của ta, có thể có chuyện gì?"Tô đại nhân canh giữ ngoài cửa đi, khi nào tiện thì vào trong xem bệnh cho cha ta." Mặc kệ gặp bệnh nan y gì, nếu ta đã dẫn theo Tô Diễn, tất nhiên sẽ để hắn vào trị liệu.Hắn gật đầu, từ xa đi theo chúng ta.Tới cửa phòng lão gia, nha hoàn dừng bước, nói: "Nương nương vào đi." Dứt lời, nàng mở cửa giúp ta.Thoáng chần chần, ta cuối cùng vẫn vào trong.Cánh cửa phía sau lập tức bị đóng lại.Hít sâu một hơi, ta mở miệng gọi: "Lão gia."Đúng vậy, vẫn là lão gia.Ở trước mặt người khác, ta có thể gọi ông ấy là "Cha", nhưng khi đối diện, ta trước sau vẫn không thể gọi được như vậy.Tỷ tỷ cầu xin ta tới, nói với ta, ông ấy trước khi lâm chung muốn nghe ta gọi "Cha" một tiếng. Nhưng hôm nay tới, thử gọi, chữ kia vẫn bị nghẹn ở yết hầu.Không khỏi khổ sở, ta nâng bước đi vào nội thất.Duỗi tay vén màn treo màu xanh lá lên, cách tấm bình phong, ta nhìn thấy một người đang đứng."Vũ Sinh, con rốt cuộc cũng chịu tới."Ta ngây người.Không phải tỷ tỷ nói ông ấy bệnh nặng sao? Như vậy, ai tới nói ta biết, người đứng trước mặt ta là ai đây?Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip