OoOoO
Ta nằm trên giường, a, nơi này hình như ta đã tới, mí mắt rất nặng, ta cố hết sức mở mắt, thấy người người bận rộn ra ra vào vào, bưng một chậu lại một chậu nước, mùi máu tanh bao trùm chóp mũi, là nhà nào giết heo sao? Ta muốn ngồi dậy, đau đớn ở lồng ngực lập tức đánh úp. A, ta muốn gọi, nhưng hình như không mở miệng được, đúng rồi, là vết thương trong miệng ta, vừa rồi ở ngoại thành, ta nghĩ tới chiếc xe ngựa đầy máu kia, nghĩ tới sư phụ nói kiếm của hoàng huynh cuồn cuộn sát khí, nhớ tới nụ cười không chân thành kia của hoàng huynh, hiện tại, nụ cười đó đã dành cho ta, ta rốt cuộc chỉ là thần, không phải đệ đệ."Phụ vương... Phụ vương... Hài nhi..." Ta muốn khóc lớn, nhưng lại không có nước mắt, rõ ràng là huynh đệ tốt như vậy, hoàng huynh, phụ vương vì ngài mà đi rồi, ta có thể phạt ngài chép kinh Phật không? Không gì đáng buồn bằng trái tim đã chết, ta sẽ không khóc trước mặt kẻ thù, để hắn nhìn thấy sự yếu đuối của ta, vì thế lúc này, làm nũng cũng không còn ai xem, đã không còn ai dịu dàng xoa đầu ta, nói: "Phi Cẩm đừng khóc, không đau, không đau..."Ta miễn cưỡng ngồi dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, xung quanh mơ hồ đều là máu."Tiểu vương gia, ngài không thể...""Vương gia, ngài mau quay lại nghỉ ngơi đi..."Bọn cung nữ thái giám luống cuống định đỡ ta, mồm năm miệng mười gọi, ta gạt tay họ đi, tiếp tục lao ra ngoài, bầu không khí vô cùng thê lương. Giống như năm đó, ta vội vã lao ra ngoài, tâm tình nhảy nhót. Ta biết, hoàng huynh, ngài đi theo sau ta, nhắm mắt theo đuôi, rất cẩn thận, chỉ là hoàng huynh, ngài thật biết diễn kịch, rốt cuộc là làm bộ muốn đỡ ta, hay muốn đẩy ta một cái, hoặc là lòng đang mong đợi ta chạy nhanh té ngã, ta thật sự không biết. Trời hôm nay trong xanh, nhưng miệng ta vẫn tràn ngập vị tanh ngọt, ta không cần người đỡ, cũng không cần người dỗ dành, ta không hề khóc."Tiểu vương gia tội gì..." Nữ tử phía sau nghẹn ngào nói, ta quay đầu nhìn gương mặt lo lắng kia, là A Tụ đang mang bụng to đứng từ xa nhìn ta.Nghĩ nghĩ, ta lên tiếng: "Ta thật vô dụng, ngay cả Càn Nguyên Cung cũng không rời đi được..." Vị tanh ngọt trong miệng ngày càng nặng, hôm nay trời thật nóng... "Nương nương... Ta..."Lại lảo đảo một cái, ta biết, sẽ không có ai tới quản ta, tiểu vương gia ta đây sẽ... Đột nhiên một bàn tay to lớn vững vàng đỡ lấy ta, vẫn là nhiệt độ đó, vẫn ấm áp như thế. Hắn bế ta lên, đi đến bên giường, hơi thở quanh quẩn bên cổ ta mang theo Long Tiên Hương. Tên hỗn đản này rõ ràng đã giết phụ vương ta, nhưng rồi lại khiến ta cảm thấy kinh ngạc...Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip