✼✼✼
Trong khi một số người thất vọng, những người khác khá thông cảm về việc Yoongi bỏ lỡ concert. BigHit đưa ra một thông báo ngắn gọn về việc em bị bệnh và nhiều người lo lắng hơn bất cứ điều gì khác. Yoongi thấy mừng vì người hâm mộ không quá giận em hay khó chịu về tình hình. May mắn thay, ngày hôm sau Yoongi đã trở lại sân khấu và biểu diễn.Em không đỡ quá nhiều, nhưng nó cũng không còn quá tệ. Nhưng trên hết, em bị đau đầu. Suốt buổi biểu diễn, đầu em cứ nhức bừng bừng, khiến em đổ mồ hôi nhiều hơn những lần bình thường biểu diễn ở các concert. Cơ thể em vẫn còn đau nhức nhưng thuốc giảm đau đã phát huy đủ tác dụng để giúp em vẫn có thể nhảy và vờ như mọi chuyện vẫn ổn.Vào thời điểm xong hai phần ba buổi biểu diễn, Yoongi nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Họ đã thực hiện một vũ đạo đặc biệt với động tác đầu cúi xuống và khi Yoongi ngẩng đầu lên lại, mọi thứ trở nên mơ hồ. Yoongi theo bản năng níu lấy thành viên đứng phía trước em, người hóa ra lại là người hyung của em. Yoongi có thể thấy Seokjin bắt đầu quay lại đối diện em và cảm thấy anh túm lấy hai vai em. Seokjin đang cố nói gì đó nhưng Yoongi không thể nghe được qua đám đông, và tầm nhìn của em dần nhập nhòe nhập nhòe. Tự dưng em thấy rất đỗi nhẹ bẫng và tầm nhìn hoàn toàn tối đen.✼✼✼
Vào lúc Yoongi gục xuống, Seokjin trợn mắt và ôm lấy chàng trai, cố gắng giữ vững em. Đột nhiên những tiếng hét rất lớn bắt đầu phát ra từ phía khán giả, nhưng Seokjin chỉ toàn tâm toàn ý đến Yoongi. Anh ôm lấy em, giữ em tựa vào mình khi đầu chàng trai gục gặc trên vai anh. Không biết phải làm gì và bắt đầu phát hoảng trước việc số lượng lớn khán giả đang quan sát họ, Seokjin gào tên Namjoon. Anh liếc qua vai, về phía khán giả và các thành viên khác. Ngay vào lúc trước khi Yoongi níu lấy anh, tất cả thành viên khác đã hoàn toàn tản ra, bắt đầu đi xuống phần đường dài của sân khấu. Seokjin có thể nhìn thấy Namjoon ở phía trước, rõ ràng là không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, Hoseok, người đang ở gần họ hơn, chạm mắt với Seokjin, hắn há hốc mồm. Hoseok vội chạy đến, giữ lấy bên còn lại của Yoongi. "Đi gọi ai đó đi!" Seokjin gào lên, mừng vì bản thân đã dùng micro cầm tay thay vì microphone, thứ mà khiến mọi người có thể nghe thấy anh. Hoseok gật đầu, vọt khỏi sân khấu. Đến lúc này, dường như các thành viên còn lại đã thấy được và cũng gấp gáp chạy tới. Đôi tay Seokjin bắt đầu run lên từ việc giữ vững Yoongi và Namjoon gào lên, "Đặt anh ấy xuống," vào lúc gã chạy tới. Người anh cả gật đầu và từ từ đặt Yoongi xuống sàn. Vừa đúng lúc Yoongi chạm xuống sàn, Seokjin sững người trong giây lát vì kinh ngạc khi tất cả đèn bị tắt đi. Nhưng rồi anh nhận ra họ có lẽ đang cố giấu giếm một Yoongi ngất xỉu khỏi con mắt của đám đông. Tuy nhiên nó chỉ khiến những tiếng la hét từ khán giả trở nên lớn hơn. Một đám người vội ùa lên sân khấu, vây quanh họ. Seokjin không thấy rõ lắm nhưng có vẻ như có ai đó mang theo cái cáng. Họ nhẹ nhàng đẩy Seokjin ra khỏi Yoongi và nâng em đặt lên cái cáng. "Đi với anh ấy đi hyung," Namjoon nói, đặt bàn tay lên vai Seokjin và quay anh sang để nhìn gã. Seokjin chỉ gật đầu, vội chạy khỏi sân khấu để theo gót những người mang đi Yoongi. Vừa lúc anh rời khỏi sân khấu, anh thấy ánh đèn được bật trở lại và nghe thấy Namjoon đang nói chuyện với khán giả, nhưng anh quá phân tâm để có thể hiểu được gã nói gì. Seokjin hẳn sẽ không biết nói gì lúc đó. Nhưng đấy chính là lý do vì sao Namjoon là nhóm trưởng, gã luôn luôn biết phải làm gì. "Chuyện gì vậy?" Seokjin nghe thấy Sookja nói vào lúc chị xuất hiện cạnh anh. Những người đàn ông mà giờ đây Seokjin đã nhận ra họ thuộc đội y tế, đang đặt cái cáng xuống sàn trong căn phòng hậu trường và mở đai khỏi Yoongi. Họ bắt đầu lục đồ trong túi, lấy ra dụng cụ. "Em ấy níu lấy tôi và rồi ngất xỉu," Seokjin đáp, nhón chân lên để cổ nhìn Yoongi qua những người đàn ông đang vây quanh em, "Tại sao em ấy không tỉnh dậy?" "Nếu phút tiếp theo cậu ấy không tỉnh dậy, chúng tôi sẽ gọi cấp cứu," Sookja trả lời, sự lo lắng tràn ngập trên mặt chị. May mắn thay, một tiếng kêu vang khắp phòng và Yoongi từ từ cử động lại. Seokjin nhận thấy bản thân đang đẩy những người trong đội y tế rồi quỳ gối cạnh Yoongi. "Em tỉnh rồi đúng không Yoongi?" Anh hỏi, nắm lấy bàn tay em. "Ch...chuyện gì đã xảy ra vậy?" Yoongi lẩm bẩm, chầm chậm mở mắt. "Em đã ngất, Yoongi à," Seokjin đáp, "Em thấy thế nào rồi?" Yoongi chỉ kêu lí nhí và nhắm mắt lần nữa. "Lật nghiêng cậu ấy," một trong những người trong đội ngũ y tá nói bên cạnh Yoongi, "Để giảm trọng lượng của em bé khỏi cậu ấy." Seokjin giúp Yoongi nghiêng qua một bên khi chàng trai kêu lên lần nữa. "Em... em thấy không ổn lắm," em lẩm bẩm. Đột dưng em cong lưng và nôn mửa. Seokjin hơi kinh ngạc đôi chút khi phần lớn chúng đáp xuống anh, nhưng anh mặc kệ, với tay xoa xoa lưng Yoongi. "Giờ em thấy đỡ hơn chưa?" Anh hỏi, vẫn còn rất lo lắng cho người trẻ hơn. Yoongi khẽ gật đầu, tuy nhiên lại thở nặng nhọc, mắt em vẫn nhắm và miệng hé mở đôi chút. "Huyết áp của cậu ấy bị tụt xuống," một người y tá nói từ phía bên cạnh Yoongi, nơi dây đo huyết áp quấn quanh cánh tay người đàn ông mang thai. "Cậu có nghĩ mình ngồi dậy được không Yoongi?" Sookja hỏi, quỳ xuống cạnh Seokjin. "Được," Yoongi lầm bầm, rốt cuộc cũng mở mắt và vươn tay về phía Sookja và Seokjin. Cả hai người họ nắm lấy tay em và giúp em ngồi dậy, Seokjin cố không dây phần nôn mửa vào hai người còn lại. Khi họ đã giúp Yoongi ngồi dậy được rồi, đội ngũ y tế tiếp quản phần còn lại. Seokjin quan sát họ dẫn em về phía sofa và để em nằm xuống. Em nằm nghiêng, theo chỉ dẫn của họ, và đôi mắt em lại nhắm nghiền. "Liệu em ấy sẽ ổn chứ?" Seokjin hỏi Sookja trong lúc đội ngũ y tế nói chuyện với Yoongi và hỏi em vài cậu. Anh tự hỏi điều đó có làm chàng trai bị choáng ngợp không. "Hai đứa bé sẽ ổn chứ?" Anh chêm thêm, đưa mắt nhìn Sookja. "Chúng nên ổn," Sookja đáp, "Tôi sẽ kiểm tra cậu ấy và hai đứa bé. Anh hãy đi rửa ráy và thay đồ đi." Anh nhìn xuống chiếc áo bị vấy bởi dịch nôn, sau đó đi về hướng sofa Yoongi đang nằm. Seokjin thở dài và bước tới cánh cửa. Anh vào phòng thay đồ và nhanh chóng lấy đồ thay, lờ đi ánh mắt tò mò lẫn lo lắng anh nhận phải từ đội ngũ stylist trong căn phòng. Anh vội vào nhà tắm, muốn thay đồ cho xong và quay lại với Yoongi nhanh nhất có thể. Anh cởi trang phục biểu diễn, thở dài khi đặt món đồ bị làm dơ bởi dịch nôn vào túi ni lông. Anh hy vọng rồi nó sẽ biến mất khỏi chiếc áo ấy, nhưng anh cũng biết chuyện đó khó mà có thể được bởi màu trắng của chiếc áo. Sau khi đã thay đồ xong, anh bước ra và đưa chiếc túi cho nữ nhân viên phụ trách trang phục, anh trao cho cô ánh mắt xin lỗi trước khi về phía căn phòng khác. Khi anh đã vào phòng, những người trong đội ngũ y tế hầu hết đã tản ra hoặc rời đi, chỉ còn mỗi Sookja quỳ gối gần sofa cạnh Yoongi. Seokjin đoán có lẽ chị đang nói chuyện với em nhưng rồi nhận ra Yoongi đang ngủ. "Em ấy có nên ngủ không?" Anh hỏi, bước về phía họ. Sookja ngước lên và gật đầu. "Không sao đâu," chị nói, "Huyết áp của cậu ấy đã tăng lên và hai em bé dường như vẫn ổn. Cậu ấy nói cậu ấy có thể cảm thấy chúng đang đạp trước khi thiếp đi." Seokjin chỉ gật đầu, vẫn còn thấy rất là lo lắng.Thật bất thường khi thấy Yoongi gặp nạn như vậy và nó thực sự làm anh sợ. Tim anh vẫn còn đập mạnh đáng kể. "Anh ấy ổn chứ?" Một giọng nói xông vào phòng cùng lúc các thành viên khác ùa vô. Namjoon bước vào đầu tiên, sự quan tâm lẫn sợ hãi lan khắp gương mặt gã. "Khẽ thôi," Sookja nói, hất đầu về phía Yoongi. Namjoon đưa mắt nhìn Yoongi và có vẻ bình tĩnh hơn chút. "Đã có chuyện gì vậy?" Gã hỏi, dẫn theo các thành viên còn lại vào phòng. "Hãy tới chỗ nào khác đã," Sookja đề nghị, "Đội ngũ y tế sẽ trông chừng cậu ấy." Mặc dù Seokjin lưỡng lự và có thể thấy Namjoon và những người khác cũng vậy, nhưng anh quyết định đồng ý và tất cả họ theo Sookja vào một phòng khác. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Hoseok hỏi, gương mặt hắn đỏ au và mồ hôi nhễ nhại trên trán. Yoongi đã bất tỉnh giữa một trong những phần biểu diễn gây mệt mỏi nhất của họ. "Cậu ấy ngất vì bị tụt huyết áp," Sookja giải thích. Seokjin ấn tượng trước giọng nói bình tĩnh của chị. "Đây là triệu chứng thường gặp ở người mang thai và có lẽ vũ đạo phức tạp đã khiến nó trở nên nặng hơn. Cậu ấy đã phàn nàn về những cơn đau đầu và đáng lẽ chúng ta không nên để cậu ấy biểu diễn. Rất may cho cậu ấy là Seokjin đã ở đó để đỡ được. Tôi sẽ lo ngại hơn nếu bụng hoặc đầu cậu ấy bị va đập. Nhưng mọi chuyện có vẻ đã ổn thỏa rồi." Namjoon trông không mấy bị thuyết phục và Seokjin cũng không cảm thấy bị thuyết phục. "Vậy tại sao em ấy lại nôn?" Seokjin hỏi. Sookja chỉ thở dài và đáp, "Nôn chỉ là một triệu chứng của huyết áp thấp. Cộng với bất tỉnh và cơn đau cậu ấy phải trải qua, đồng thời tỉnh dậy trong hoang mang... Nhưng sau cùng cậu ấy đã bảo mình khỏe hơn, như vậy là ổn rồi." Seokjin gật đầu, hít vào một hơi sâu, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút. Sau đó anh đưa mắt nhìn sang Namjoon và hỏi, "Em đã nói gì vậy?" Namjoon rõ ràng cũng đang cố gắng bình tĩnh lại, hít thở sâu. "Em chỉ nói là chúng ta phải kết thúc show sớm và đội ngũ đã đánh giá sai tình trạng của Yoongi rằng anh ấy đã khỏe hơn ngày hôm qua." Seokjin gật gù. Theo một cách nào đó, họ đã may mắn vì Yoongi đã bỏ lỡ concert vào ngày hôm trước. Nó làm cho toàn bộ lời nói dối đáng tin hơn. "Em sẽ đi nói chuyện với ban quản lý," Namjoon chỉ nói mỗi thế, vội vàng ra khỏi phòng. Seokjin thở dài. Namjoon rất tuyệt trong các tình huống khẩn cấp nhưng có xu hướng cố gắng đảm bảo mọi người đều ổn với mọi thứ trước khi gã có thể tự kiểm tra bản thân mình. "Vậy là Yoongi hyung ổn ạ?" Jimin hỏi, lần đầu tiên lên tiếng. Seokjin rốt cuộc cũng quay sang nhìn hội maknae. Họ đều trông rất là lo lắng và Seokjin nghĩ anh có thể nhìn thấy vệt nước mắt trên má cậu. "Em ấy ổn," Seokjin mau chóng nói, bước về phía họ và ôm lấy họ. Hoseok cũng làm theo anh ôm lấy những chàng trai trẻ hơn. "Hãy ra ngoài và gặp em ấy nhé?" Tất cả thành viên đều gật đầu, vẫn vất im lặng, và theo chân Seokjin, Hoseok và Sookja quay lại căn phòng Yoongi đang nằm. Yoongi hãy còn ngủ. Seokjin đã không nhận ra Yoongi đã xanh xao thế nào vào lúc mọi thứ xảy ra cho đến khi anh có thể nhìn thấy sắc thái trở lại trên khuôn mặt của Yoongi.✼✼✼
Sau ngày Yoongi bất tỉnh trong buổi biểu diễn, đội ngũ đã tự động đưa em trở về Hàn Quốc. Em phản đối, nói rằng em đã khỏe hơn và có thể đi lưu diễn thêm, nhưng đằng nào họ cũng gửi em đi về. Và ngay khi Yoongi được đưa lên xe chở ra sân bay, BigHit đã đăng thông báo rằng Yoongi sẽ không tiếp tục chặng còn lại của chuyến lưu diễn. Họ đổ lỗi đó là do virus hoặc sốt hoặc thứ gì đó, Yoongi không muốn đăng nhập vào mạng xã hội để kiểm tra.Em thấy kinh khủng. Không chỉ vì mỗi cơn đau từ hôm trước, mà em còn thấy bản thân đã để người hâm mộ, công ty, các thành viên và chính em thất vọng. Em đã phạm sai lầm và giờ đây mọi người phải gánh chịu điều đó. "Bảo trọng nhé hyung," Namjoon thì thầm vào tai em và ôm chầm em. Vị nhóm trưởng là người duy nhất được dẫn em ra khỏi xe, các thành viên khác bị đội ngũ nhân viên giữ lại hết. Rõ ràng chuyến bay của em sẽ sớm cất cánh và em cần phải mau chóng rời đi. Có lẽ các nhân viên biết các thành viên sẽ mất một lúc để cạn lời tạm biệt."Tuần sau tụi em sẽ về," vị nhóm trưởng thì thầm, ôm siết Yoongi một lần nữa trước khi buông tay.Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip