Chuyenver Nay Ho Tong Please Don T Kiss Me Chap 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu giải thích này cũng không tệ, sắc mặt Liz trở nên kém hơn, khó coi trông như ăn phải phân vậy.

Đây là đang nhắc nhở cô ta, sau đó Ánh Hân lại cùng đi xa một chút, cũng đừng chơi cái gì quá hoang đường nữa.

Ánh Hân vẫn cau mày, Liz vừa nói như vậy, anh đến bây giờ còn không hề động chiếc đũa, cô gái kia cũng không dám cử động nữa chiếc đũa. Đoan chánh ngồi ở chỗ kia, chờ Viên Thanh Thanh trở về. Nhưng bà không biết là đang làm gì, đã nửa ngày còn không có từ trong phòng bếp đi ra. Mà cú điện thoại kia Hồ Tuấn Khải cũng đã nhận rất lâu rồi, chi nghe cái gì 'Hạng mục báo biểu' cái gì 'Hạng mục hạch toán số liệu' các loại từ, ra mà cú điện thoại kia còn muốn nhận thật lâu.

Cắn răng Liz lạnh giọng nói rằng: "Thanh Tùng, em là vị hôn thê của anh."

Anh thay đổi một tư thế ngồi, trả lời Liz: "Đây không phải là còn không có đính hôn sao? Hơn nữa, theo tính cách cô, hẳn là đã sớm điều tra qua? Tôi thích Nguyễn Ánh Hân, đây đúng là một sự thật, sở dĩ..."

Sở dĩ cái gì, anh không có nói nữa mà nuốt xuống phía dưới. Ngược lại là Ánh Hân giống như một kẻ ngu si quay đầu ngơ ngác nhìn Thanh Tùng. Cô thực tại thật không ngờ anh sẽ trực tiếp ở trước mặt ả nói ra.

Khiến Ánh Hân rất kinh ngạc, Thanh Tùng chỉ là quay sang cô nghịch ngợm nháy mắt một cái.

Anh vốn là như thế này, thoáng cái là thay đổi gương mặt, khiến cho người khác không phân rõ rốt cuộc Thanh Tùng ôn nhu là chân thật, hay là lạnh như băng Thanh Tùng là chân thật, hay hoặc là, Thanh Tùng tào bạo là chân thật anh.

Thanh Tùng quá mức hay thay đổi, có đôi khi cô thật là thấy không rõ.

"Anh..." Liz tức giận, hết lần này tới lần khác Viên Thanh Thanh làm người hỗ trợ phía sau, Đi nhất lon dùng gốm sứ giả bộ mang canh cá bưng đi ra. Cô căn dặn người làm nữ điều tra qua, Liz không thích nhất ăn cá chép. Tựa hồ là bởi vì trước đây không cẩn thận ăn xong một ngụm liền bị híc xương cá. Vì vậy cô liền cố ý làm cho đi chợ mua một cá chép rất lớn hầm canh.

Nhìn Viên Thanh Thanh đi ra Liz không nói nữa ép hết xuống phía dưới. Rất rõ ràng,Viên Thanh Thanh là loại thề sống chết cũng sẽ để bảo toàn Ánh Hân,.

"Đây là canh hầm?" Thanh Tùng khẽ nâng một chút mí mắt: "Đừng nói cho hầm canh chân giò cho con bồi bổ, con gần đây giảm béo."

Viên Thanh Thanh trực tiếp đã đánh một cái liếc mắt cho anh: " Thân thể này mà còn giảm béo? Bất quá lần này đã đoán sai, đây không phải là chân giò hầm, đây là..."

Bà cố tình kéo dài thanh âm, cẩn thận tiếp nhận từ người làm nữ đưa tới khăn lông ướt, trùm lên che mặt trên, sau đó mở ra che. Nhất thời, một trận mùi cá ở trong không khí lan tràn ra.

"Đây là cá chép hầm!" Viên Thanh Thanh mặt mày hớn hở. Ánh mắt rực rỡ ngắm nhìn Liz. Quả nhiên, sắc mặt của ả nên rất kém cỏi, đột nhiên cổ họng khẽ động, nuốt nước miếng.

Liz đứng lên hô to: "Mau đưa canh cá đổ đi, lấy khăn mặt và nước ngay!" Vừa nói, một bên nhanh chóng vỗ nhẹ ngực, nữ giúp việc đứng gần bàn ăn nhất liếc nhìn Viên Thanh Thanh, đợi bà mắt ra dấu hiệu cho phép xong, mới vừa rồi nhanh chóng tiến lên. Đi che tô canh lại, mang cá chép hầm trở về phòng.

Sau khi súc miệng sạch sẽ, Liz miệng lớn thở phì phò. Trên bàn cơm khăn trải bàn đã đổi thành cái khăn trải bàn sạch sẽ khác, Viên Thanh Thanh đứng ở một bên thở dài: "Cô lại có loại tính cách kỳ quái này, ngửi thấy tới mùi nước canh cá chép sẽ nôn. Nhưng mà, cô vì sao không nói cho ta biết chứ? Như người bình thường đều thích ăn cá mà!"

Viên Thanh Thanh biểu tình vô tội, giống như người bị nôn là cô ta, đáng thương tội nghiệp. Cứ như vậy, Liz không có nghi ngờ Viên Thanh Thanh là cố ý, cũng không trách cứ bà, cuối cùng cũng chỉ liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ trắng xanh của ảmột cái, nặng nề mà thở dài.

Lúc trước Liz không muốn tới Việt Nam, là ông cố gắng để đưa cô tới. Mà hiện tại, chính cô ta lại yêu sâu đậm một người nam nhân không hề yêu cô ta. Toàn bộ chuyện này, chẳng lẽ đều là sai lầm của ông sao? Không! Ông không có sai! Không ai lại không thích con gái bảo bối hoàn mỹ không tì vết của ông, cho dù đường đường là người thừa kế tương lai của tập đoàn Hồ thị, bên ngoài đồn rằng Hồ Lê Thanh Tùng  là người có thể làm tất cả cô gái trên đời điên cuồng vì anh.

"Liz tiên sinh." Thanh Tùng nhàn nhạt mở miệng, ánh mắt không hề gợn sóng. Liz dáng vẻ nhu nhược, không chút nào có thể để cho anh động tâm một lần. Nghe được tiếng nói của Thanh Tùng, ả đáy mắt nhấp nhoáng một tầng hào quang, chờ mong nhìn về phía anh.

Ai biết, Thanh Tùng đến nhìn cũng không nhìn cô một cái, chỉ là thẳng tắp nhìn cha của cô ta nói: "Dù sao cô ấy vừa mới chuyển tới cũng không cần tham gia đề thi chung, nếu ngài có rảnh, nên đưa cô ấy đi bệnh viện khám xem đi, tôi thấy sắc mặt của cô ấy vẫn không tốt lắm."

Một câu sau cùng khiến cho Liz mặt mày lại phát sáng lên, thật cẩn thận nhìn anh liếc mắt một cái thấp giọng hỏi: "Thanh Tùng, anh như thế... Đau lòng cho em sao?"

Đối với chuyện này của Liz, Ánh Hân mới không muốn biết Thanh Tùng trả lời như thế nào. Bất quá cô rất hi vọng Hoàng nhanh mang con gái bảo bối của ông đi bệnh viện, vì như vậy... Cô có thể động đũa rồi. Phải biết rằng, cô hiện tại sắp chết đói... Thật sự sắp chết đói thật rồi!!!

Trong lòng mắc dù là nghĩ như vậy, nhưng không biết vì cái gì, lỗ tai cũng rất thật sự đang lắng nghe. Chỉ nghe đến Thanh Tùng nhạt nhẽo nói: "Uhm, lo lắng."

'Quả thật cực kỳ lo lắng à.' Không ai hiểu mẹ bằng con. Viên Thanh Thanh là người anh hiểu rất rõ! Xem phản ứng vừa rồi của bà liền biết, chuyện này khẳng định là bà cố ý bày ra.

Nếu để cho người đi hỏi thăm Liz không thích ăn cái gì, nghe được Liz ngửi được mùi nước canh cá chép sẽ nôn liền cố ý làm cá, lại còn để đến sau cùng mới bưng lên. Nếu không đoán sai mà nói, vừa rồi bà ở trong phòng bếp nán lại lâu như vậy, hẳn là đang suy nghĩ sau cùng muốn hay không bưng cá đi ra.

Cho nên anh mới lo lắng. Nếu là Liz gặp chuyện gì mà nói, như thế sự tình cũng phải tính lên người Viên Thanh Thanh. Tuy nhiên trên mặt anh cho tới bây giờ cũng chưa biểu hiện ra cái gì, nhưng mẹ đối với đứa con này, anh kỳ thật là rất thương yêu. 【 dùng yêu thương tựa như không thoả đáng, nhưng quả thật là như thế này... 】

Đương nhiên Liz không hề nghĩ như vậy, cô lập tức liền vui vẻ như là bay lên đám mây, cả người trở nên phấn khởi, vui vẻ hơn hẳn. Vung tay một cái, yếu ớt trên mặt tất cả đều biến mất không thấy đâu. "Em không có vấn đề gì, hiện tại đã không có việc gì rồi. Nhanh ăn cơm đi, đợi lát nữa em muốn cùng anh đi thi." Liz cười tít mắt nói.

Chỉ có Hoàng sắc mặt vẫn như cũ rất kém, giống như ăn ba đống phân không sai một chút nào.

Hoàng không phải người ngu dốt, tự nhiên thấy rõ Thanh Tùng cũng không phải thực sự lo lắng cho thân thể con gái bảo bối của mình, lo lắng, chỉ là cậu ta lo lắng cho hợp đồng của ông với tập đoàn Hồ thị thôi?

Nhưng ông cũng không tiện nói ra bất cứ gì, trong chuyện hôn ước năm đó, nếu như truy cứu tới cùng mà nói, đúng là Hoàng vẫn không biết giải thích sao. Ai có thể nghĩ ra là, con gái bảo bối của mình lại thật sự rất thích đối phương kia, ông cũng chỉ gác lại nét mặt già nua mà nói qua hôn ước kia được đưa ra trước đây. Còn đối với đối phương đều chỉ một mặt vì hợp đồng, tạm thời đồng ý để con gái của ông vào sống ở Hồ gia.

Liz từ nhỏ lớn lên không có mẹ chăm sóc, Hoàng đương nhiên từ nhỏ đã xem cô như một bảo bối thiên sứ trong lòng bàn tay, hiện tại Liz thích người ta, phận làm cha như ông, bất luận thế nào cũng phải để cho con gái của mình có được hạnh phúc. Nói cho cùng, bất quá kỳ thực đó cũng là bốn chữ 'Tình thương của cha'.

Nhưng Ánh Hân cũng vậy. Vì thế, thỉnh thoảng cô cũng đố kị với Liz, có một người cha như vậy. Mà cha của cô... Một chiếc điện thoại đổ chuông, Hoàng đứng dậy nhấn nút trả lời, nghe được câu chuyện của phía bên kia, nói: "Tôi tới ngay." Sau đó liền cúp điện thoại.

"Nếu không có chuyện gì, như vậy thì theo Thanh Tùng cùng đi đến trường đi. Nếu có cái gì không thoải mái phải đi bệnh viện ngay, biết không? Ta có việc cần phải đi trước."

Liz mặt rất nghiêm túc, nhưng Liz lại khoát khoát tay, để cho cha đi, mắt vẫn nhìn Thanh Tùng, đôi mắt đã toàn hình ảnh của anh.

Hoàng cuối cùng cũng thở dài một hơi, liếc nhìn lên, thấy Ánh Hân ngồi im lặng không nói lời nào, lúc này mới xoay người bước đi. Đi đến cửa phòng, vừa lúc Hồ Tuấn Khải đi vào, hai người thiếu chút nữa là đụng phải.

"Thật xin lỗi, vốn là dự định đến đây ăn cơm trưa, kết quả chi nhánh công ty bên kia đúng lúc xảy ra chút chuyện, tôi muốn đích thân đến xử lý." Hoàng mở miệng trước nói.

Vừa hay Tuấn Khải ở tổng công ty, vài hạng mục xảy ra chút trục trặc. Kỳ thực ông cũng không cần tự mình quay về xử lý, nhưng nói qua điện thoại để trợ lý làm như vậy thì thật là phiền toái. Vì vậy ông liền quyết định tự mình quay về công ty.

Hai người xin lỗi nhau vài câu, chỉ đơn giản là bắt tay và cùng nhau lái xe quay về công ty tự xử lý công việc.

Hoàng đi ra cửa, Tuấn Khải nói một câu với Viên Thanh Thanh cũng xoay người đi. Trước khi đi vỗ đầu Ánh Hân một cái, có quá nhiều thứ cần giải thích cho cô bé này hiểu, nhưng tình huống hiện tại, bây giờ lại không có thời gian, chờ cơ hội sẽ nói ra miệng, vì vậy hàng vạn ngôn ngữ chỉ đơn giản vỗ một cái mà thôi.

Cô cũng quay về lạnh nhạt mỉm cười với Tuấn Khải, chính là không quan hệ. Tuấn Khải cũng giống Hoàng, liếc mắt thật sâu nhìn Ánh Hân, sau đó thở dài và quay đi.

Viên Thanh Thanh không nói gì nữa, chỉ là khóe mắt mỉm cười với đĩa rau trên bàn, hoàn toàn như thường lệ gắp cho Ánh Hân. Cô cố tình tự gắp bởi vì Thanh Tùng nói 'Lo lắng' mà Liz đắc ý một cách khó chịu.

Xem Hoàng đi khuất, Ánh Hân bắt đầu cầm lấy chiếc đũa ăn uống say sưa. Cuối cùng thực sự không thể ăn được nữa, bà vẫn giúp cô lấy đĩa rau, vừa định nói điều gì đó, Thanh Tùng ngay lập tức ngăn cản đĩa rau trong tay của bà, lạnh lùng nói: "Cô coi chừng bị rau làm cho xanh chết đấy."

Lời này nghe vào trong tai Ánh Hân cực kì khó chịu, no chết? Bởi vì một chút đồ ăn này liền no chết? Cô cũng hơi chút quá mức yếu ớt đi?

Mới vừa muốn nói điều gì, đột nhiên miệng mở ra, không tự chủ được đánh một cái ợ no nê. Nhưng mà nói đi nói lại, cô hiện tại quả thật chống đỡ được...

Mà lời này nghe vào trong tai Liz cũng cực kì khó chịu, Thanh Tùng này là tuyên bố che chở cho Ánh Hân. 'Đúng là... Đúng là vừa rồi anh rõ ràng nói lo lắng cho mình! Chẳng lẽ vừa rồi Thanh Tùng đều là gạt người? Không có khả năng. Với tính cách của Thanh Tùng, nếu anh không phải nói thật sự, như thế anh liền lừa gạt. Cho nên nói, anh nói lo lắng cho mình khẳng định là thật... Như thế nói lời gì, Thanh Tùng nên là cũng có chút nào đó thích mình chăng?'

Nghĩ như vậy, Liz tâm tình nhất thời lại tốt lên, đối với động tác vừa rồi của Thanh Tùng, cô ta cũng không tức giận. Mặt mày hớn hở cúi xuống đĩa rau của mình ăn.

Viên Thanh Thanh không thích cô ta không có vấn đề gì, chỉ cần Thanh Tùng thích cô ta là được! Dù sao đến lúc đó nếu cô ta gả vào được, như thế nhất định sẽ cùng Thanh Tùng đồng thời chuyển ra ngoài ở! Hơn nữa, bà một bộ dạng tức giận trong lúc đó cảm tình cũng không tốt. Như thế nói thế nào, Ánh Hân nhất định cũng chỉ có thể là em gái anh, mà không phải là phu nhân!

"Ta như thế không phải sợ tiểu Ánh Hân ăn không đủ no thôi!" Viên Thanh Thanh bất mãn chu miệng lên, lại như không đưa cho cô đĩa rau, ngẩng đầu nhìn Hồ quản gia liếc mắt một cái hỏi: "Ngươi xem thời gian, mấy giờ rồi hả? Bọn nó còn phải đi thi."

Hồ quản gia vội vàng giơ cổ tay lên nhìn xem thời gian, cực kỳ bình tĩnh nói: "Phu nhân, còn có 2 phút lại 14 giây là đến thời gian lên lớp buổi chiều rồi. Nói cách khác... Sắp đến thời gian cuộc thi rồi."

"Cái gì?!!!" Ánh Hân trừng to mắt không nói hai lời từ trên ghế ngồi phịch xuống. Tiêu tan rồi... Vì sao cuộc thi bị muộn rồi, mà người nửa giống như cha mẹ Hồ quản gia lại có thể bình tĩnh như vậy?!

Nếu là để mà nói, ngày tháng trước kia nếu muộn là phải chạy cấp tốc từ lâu, cho rằng ông trời muốn sập xuống, đúng là hiện tại... Thanh Tùng theo sát mà đứng lên, nhưng Ánh Hân từ trong mắt anh cũng nhìn không ra có chút nào kích động.

Chỉ thấy anh chậm rì rì lấy điện thoại đi động ra, sau đó bấm gọi một cái dãy số. "Này? Hiệu trưởng? Tôi là Hồ Lê Thanh Tùng, thời gian cuộc thi lùi lại nửa giờ, không nên hỏi vì cái gì."

Dứt lời, anh quyết đoán ngắt điện thoại, quay lại nhíu mày nhìn Ánh Hân: "Chủ nhân, người đàn ông như tôi, tuyệt đối sẽ không để cho cô bị trễ cuộc thi."

Không sai... Xem thế này cuộc thi là không bị đến muộn. Từ nơi này đến trường học, nhiều lắm mất 20 phút. Đúng là! Anh là vì cô lùi lại thời gian cuộc thi của tất cả học viên!!! Mà còn, trọng điểm là, chỉ cần một chiếc điện thoại liền có thể làm được!!!

Tiêu tan, thế giới này rốt cục thế nào rồi hả? Thế nào rồi hả?!!! Thấy Ánh Hân ngây ngốc ở chỗ đó, Thanh Tùng lắc đầu cười kéo qua vai cô, Ánh Hân lại sau một giây đẩy anh ra, nhảy vài bước đi về phía trước, đi đến bên cạnh Hồ quản gia nói: "Hồ quản gia, bác mau đưa con đến Thất Đế Tứ đi, đừng làm cho bạn học khác đợi quá lâu."

Cô biết để cho Thanh Tùng 'Thu hồi mệnh lệnh đã ban ra' đó là khẳng định không có khả năng. Còn không bằng yên tâm thoải mái tiếp thu, khẩn trương đến trường học mở cuộc thi.

"Vậy..." Hồ quản gia theo bản năng nhìn Thanh Tùng liếc mắt một cái, chỉ thấy anh hơi giương mắt, ngầm đồng ý rồi. Hồ quản gia lúc này mới xoay người đi ra ngoài chuẩn bị xe.

Hồ quản gia vừa đi ra khỏi phòng khách, Ánh Hân liền muốn đi theo ra ngoài, đột nhiên nhớ tới lần này trở về còn có chính sự muốn làm. Tình huống của hôm nay phát triển một chút, cô đã không có biện pháp ứng phó với lời của Viên Thanh Thanh, cứ như vậy, cũng chỉ có thế tới đâu hay tới đó, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng.

Thu hồi bước chân, cô quay người lại, chạm vào ngực cứng rắn của Thanh Tùng. Anh hơi sững sờ, ngay sau đó không có ý tốt cười rộ lên: "Thế nào? Yêu thương nhung nhớ?"

Yêu thương nhung nhớ? Tôi khinh! Ánh Hân hung hăng đưa mắt trừng liếc anh, sau đó vòng qua anh đi tới chỗ Viên Thanh Thanh phía trước mặt. Bà đang ăn đùi gà, thấy cô vòng trở lại, nháy mắt một cái, bộ dạng này miễn bàn có bao nhiêu đáng yêu.

Kỳ thực mà nói, Viên Thanh Thanh lớn lên rõ ràng quá xinh đẹp, tuy rằng luôn có dáng vẻ trẻ con, nhưng chỉ trang điểm một chút, làm một chút kiểu tóc,là sẽ tràn đầy khí chất của nữ minh tinh!

Làn da kia, chậc chậc chậc, nhìn rất hài hòa!

Bất quá, hiện tại cũng không phải là để xúc động. Ánh Hân âm thầm cho mình một chưởng, ngược lại hơi lúng túng nói rằng: "Dì, con cần dì gọi điện thoại giúp cho con."

"Uhm uhm? Uhm uhm uhm uhm!!!"Bởi bà hiện tại đang ăn đùi gà, phát âm khôn rõ, khiến Ánh Hân nghe không hiểu. Vì vậy, Viên Thanh Thanh thẳng thắn buông đùi gà lặp lại một lần: "Con vừa gọi dì, sao không gọi là mẹ?"

Ánh Hân sửng sốt, không để ý bên bên cạnh Liz ngoái đầu lại ánh mắt hung ác, cô cứng ngắt mỉm cười, không nề hà kêu lên: "Mẹ, con xin mẹ đừng làm rối lên, con hiện tại không có thời gian."

Thấy giọng của Ánh Hân có chút không vui, Viên Thanh Thanh liền không còn truy cứu tiếp nữa. Kết quả, nữ giúp việc đứng bên cạnh đưa khăn tay tới, lau mỡ trên khóe miệng và tay một cách tao nhã, lên tiếng hỏi han: "Nói đi, có chuyện gì cần mẹ làm, mẹ lập tức phái người đi làm! Dù lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ vì Ánh Hân của chúng ta mà làm tốt!"

Lúc này, Liz đã ăn xong rồi, trực tiếp cầm lấy khăn tay trên bàn lau khóe miệng, ưu nhã đứng lên đi tới bên Thanh Tùng. Cô ta vừa định kéo tay của Thanh Tùng giống như con bạch tuộc quấn lấy anh, nhưng không ngờ đến, bị anh giật lại một cái: "Tôi không thích người khác dựa vào tôi quá gần."

Thái độ lúc này của Thanh Tùng so với vừa rồi đối với thái độ Ánh Hân không cẩn thận đụng vào hoàn toàn khác biệt, cách xa vạn dặm. Không, hoàn toàn không chỉ như cách xa vạn dặm. Đại khái như từ trái đất đến mặt trời, khoảng cách xa như vậy....

"Thanh Tùng..." Trán Liz hơi nhăn lại, một đôi mắt đẹp lập tức bị một tầng sương bao phủ, mắt tầng sương kia sẽ biến thành nước mắt chảy ra viền mắt, anh lại quay đầu đi, không nhìn ả nữa.

___________bên kia______________

Ánh Hân đang cùng Viên Thanh Thanh tiếp tục vừa mới đối thoại.

"Kỳ thực cũng không có chuyện gì lớn. Hơn nữa con tuyệt đối sẽ không để cho mẹ lên núi đao xuống biển lửa đâu." Ánh Hân kiên định nhìn bà liếc mắt, tiếp tục nói: "Tuần sau Thất Đế Tứ yêu cầu triển khai một... Cái gì hoạt động dã ngoại đại mạo hiểm, cái này dì biết không?"

Thấy cô nói như vậy, Viên Thanh Thanh cái đầu nghiêng nghiêng, gật gật đầu nói: "Cái này mẹ cũng biết đến. Đây là lệ cũ của Thất Đế Tứ. Bất quá lần trước Thanh Tùng nói sẽ không đi tham gia, làm sao vậy, đột nhiên nhắc tới chuyện này?"

Nghe xong lời nói của Viên Thanh Thanh, Ánh Hân cảm thấy có chút tò mò. Hồ Lê Thanh Tùng loại người kỳ quái này, làm sao có thể không đi tham gia hoạt động là cố tình sao? Anh là không có khả năng vì muốn yên tĩnh để học mà không đi.

Bất quá lại quản chuyện của anh! Nhưng... nếu cô lần này cũng để cho Viên Thanh Thanh gọi điện xin phép nói không đi tham gia, bà có thể đồng ý hay không? Hay là cảm thấy cô lười biếng? Ai nha! Chuyện này nên làm thến nào cho phải?

Ánh Hân khó khăn đưa ra quyết định, Viên Thanh Thanh nghi hoặc nhìn cô một cái nói: "TiểuÁnh Hân, con hẳn là lần này cũng không muốn tham gia? Là sợ mệt sao? Sợ thì không cần cố gắng đi."

"Con..." Ánh Hân muốn nói là cô muốn ở nhà để có thời gian học bài, đúng là ánh mắt Thanh Tùng vẫn nhìn cô chằm chằm, làm cho cô có vài phần khẩn trương, trong nháy mắt đã không biết nên nói như thế nào rồi. 

Bộ dáng ấp a ấp úng của Ánh Hân để cho Viên Thanh Thanh càng thêm khẳng định là cô không muốn đi, vì thế rất bao dung nói: "Không đi liền không đi, là để cho ta gọi nói chuyện với hiệu trưởng đúng không? Kỳ thật việc này Thanh Tùng hoặc là Hồ quản gia đều có thể làm. Bất quá... Nếu tiểu Ánh Hân con tín nhiệm ta như vậy, ta nhất định sẽ cùng hiệu trưởng nói chuyện giúp con!"

"Không, không, không!" Ánh Hân liên tục xua tay nói: "Không cần nói cho hiệu trưởng, chỉ cần gọi cho chủ nhiệm lớp là tốt rồi. Chủ nhiệm lớp nói, bảo cha mẹ gọi điện là có thể nghỉ rồi.

"Cha mẹ?!" quả là nhà văn có thâm niên trong nghề, chỉ là một lời nói Viên Thanh Thanh vội bắt lấy một từ trong câu này làm trọng điểm, ví như lần này, bà liền bắt giữ đến chỗ trọng điểm từ "Cha mẹ".

Lúc đầu Ánh Hân còn không biết làm sao, Viên Thanh Thanh đột nhiên bổ nhào qua, đầm đìa nước mắt nước mũi mà nói: "Tiểu Ánh Hân, mẹ yêu con chết mất! Con bây giờ thật sự coi mẹ như người nhà thật sự của con, mẹ rất cảm động, thực sự cảm động!!!"

Vài người yên lặng một lúc lâu không nói gì.... Biết tính bà bình thường rất trẻ con, nhưng làm sao có thể trẻ con đến như vậy, haizz.... 

"Này! Chúng ta không có nhiều thời gian, còn không mau tới cuộc thi? Muốn cảm động cũng phải tìm đúng thời điểm chứ?" Thanh Tùng 'Thiện ý' nhắc nhở. Có đôi khi anh thật là chịu không nổi tính khí của mẹ mình! Thật không biết mẹ anh lúc trước làm sao mà nuôi anh lớn được đến nhường này!

Viên Thanh Thanh lúc này mới như ở trong mộng tỉnh lại, trên mặt lại vẫn mang theo hàng nước mắt, buông cô ra rồi nói nói từng chữ từng câu: "Tiểu Ánh Hân, hai chữ 'Cha mẹ' này đối với ta thật quý giá, nên chuyện này ta nhất định làm tốt!"

Ánh Hân đã khôi phục lại bình tĩnh, nhàn nhạt gật gật đầu nói: "Tốt, như thế phiền người rồi... Mẹ."

Nói ra chữ " mẹ" này, đối với cô mà nói làm Liz lâm vào tình huống thật sự cực kỳ gian nan. Đúng là cô chỉ có thể lấy phương thức này bày tỏ cảm tạ với bà thôi.

"Không biết xấu hổ!" Liz không hờn giận nhỏ giọng than thở một tiếng, nhưng không ai nghe được lời mắng thầm của cô ta.

"Bất quá nói ra thật sự là đáng tiếc, hàng năm hoạt động dã ngoại đều dàn anh chị năm hai khởi xướng hoạt động này, nghe nói buổi tối còn lựa chọn người khác phái ngủ cùng một chỗ. Nghe qua đã thấy thích rồi."

Viên Thanh Thanh nói một câu bâng quơ làm cho Thanh Tùng ngón tay hơi động. Chỉ thấy đáy mắt anh xẹt qua một tia sáng lạnh, lạnh nhạt nhìn về phía bà, vô cùng bá đạo mà nói: "Không được giúp cô ấy xin phép."

Không có ai chú ý tới đáy mắt của Viên Thanh Thanh thoáng qua một chút đắc ý. Đương nhiên bà nói là sự thật, nhưng bà cố ý nói cho Thanh Tùng nghe. Bà biết con trai bảo bối siêu thông minh nhất định sẽ biết những ẩn ý trong lời bà nói, đúng như dự đoán...

Vừa đắc ý, lại vừa kiên nhẫn chờ. Bà cũng không dám biểu hiện quá rõ ràng, để cho Ánh Hân đơn thuần kia biết được sẽ không tốt.

Người đơn giản như Ánh Hân, dĩ nhiên không biết tại sao đột nhiên Thanh Tùng lại xen vào không để cho bà xin nghỉ giúp mình. Cô chỉ cho là Thanh Tùng bệnh lại phát tác, muốn cố ý làm trái ý cô. Nhưng mà lần này lại rất kỳ lạ, cô cũng không làm gì để vị thiếu gia này không vui, tại sao anh lại làm trái lại với cô?

Trong lòng lập tức cảm thấy tức giận. Cắn răng một cái, cô khó chịu nhìn chằm chằm Thanh Tùng, lớn tiếng nói: "Anh đang làm gì vậy? Tôi xin nghỉ liên quan gì đến anh, tại sao không để cho mẹ xin nghỉ cho tôi?"

Thanh Tùng nhàn nhạt nhìn cô một cái, lại nhìn sang Khương Viên Viên một cái, ánh sáng từ mắt bắn ra bốn phía: "Nguyễn Ánh Hân, tôi làm như vậy, đương nhiên là có lý do. Thân là chủ, thỉnh thoảng cũng muốn nghe một lời khuyên thiện chí chứ nhỉ? Hoạt động dã ngoại thám hiểm rất hiếm có, chẳng lẽ cô thật sự không muốn đi sao?"

Cô nâng môi lên cười lạnh, phản kích nói: "Chính anh cũng như vậy thôi. Mẹ vừa mới nói năm ngoái anh cũng không tham gia, nguyên nhân là gì? Còn không phải sợ phiền toái sao, tôi cũng sợ phiền, cho nên, tôi không muốn đi."

Nghe được lời nói của Ánh Hân, không biết vì sao cô lại thấy ánh mắt của anh ta thoáng qua nét đau lòng. Thế nhưng rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa, cô còn tưởng rằng mình bị ảo giác, nhưng cô có thể khẳng định, tuyệt đối không phải là ảo giác.

"Lần trước, cô muốn biết nguyên nhân không đi của tôi sao?" Thanh Tùng nhíu mày, mặt không thay đổi nói: "Bởi vì tôi thất tình."

Anh chưa từng nghĩ qua, có một ngày lại có thể thoải mái nói ra hai chữ "thất tình" ra khỏi miệng. Viên Thanh Thanh tỏ ra khiếp sợ, há miệng kinh ngạc. Phải biết là, chuyện Thanh Tùng thất tình chính là điều cấm lỵ, bất luận kẻ nào cũng không được nói tới dù trước mặt hay sau lưng. Ai biết, chính anh lại nói ra điều cấm kỵ của mình.

Hơn nữa còn bình tĩnh như vậy, cô cũng hoài nghi bởi vì gần đây áp lực viết tiểu thuyết mà sinh ra nghe nhầm rồi.

So với sự khiếp sợ của bà, Liz ngược lại có chút nghi ngờ. Đứng tại chỗ cũng không cử động, bắt đầu nghiêng đầu tự hỏi.

'Hồ Lê  Thanh Tùng thất tình sao? Chẳng lẽ mối tình đầu của anh ta không phải Ánh Hân, chuyện gì xảy ra vậy? Chưa từng có người nhắc qua chuyện Thanh Tùng còn có người con gái khác ngoài Ánh Hân đó.'

Đúng rồi, cô đã từng nghe qua trong lúc lơ đãng "Emma là bạn gái của Thanh Tùng". Chẳng lẽ Emma mới là người anh thích thật sự? Còn Ánh Hân là thế nào?

Không được, hỗn loạn quá! Rắc rối đến nỗi đầu cô cũng cảm thấy bắt đầu lớn dần.

Ánh Hân tránh ánh mắt nóng rực đầy tức giận của Thanh Tùng, quay đầu làm bộ như vô tình nói: "Vậy thì sao? Dù sao tôi cũng không muốn đi."

"Cô không đi cũng phải đi, chủ nhân." Thanh Tùng cười như không cười, khiến lòng của Ánh Hân sợ hãi:"Chuyện này tôi quyết định thay cô, cứ quyết như vậy đi."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip