___
Ai cũng nghĩ rằng tương giao giữa hai vùng lãnh thổ cho đến lúc này đã có thể tạm gọi một tiếng 'hòa hoãn' rồi, nhưng cũng không hẳn là vậyVấn đề nằm ở chỗ, Diêu Lãng đã chết rồiTuy đó là do chính gã tự mình chuốc lấy, nhưng theo những gì đã thỏa thuận trên giấy lụa đóng ấn chỉ đỏ tươi thì Diêu Lãng vẫn phải toàn mạng mà trở về lại Tây vực. Ninh Hinh quốc chủ đối với việc này là vô cùng xem trọng, càng nghĩ lại càng không biết nên nghĩ như thế nào, cũng quá khó khăn rồi"Căng thẳng đến như vậy sao" Thạc Trân chìa về phía của Nam Tuấn một trái táo nhỏ, sắc dịu hồng của hoàng hôn buông phủ trên vai áo của y, ánh nhìn ẩn một những tia rực sáng, nét trìu mến tan trong âm giọng nhẹ buôngNam Tuấn thở dài đổi cho lời đáp, thay vì nhận lấy trái táo lại nắm lấy tay của người ở trước mắt, kéo y ngồi thật sát ngay bên cạnh mình"Ăn táo xong sẽ đỡ hơn nhiều đó" Thạc Trân căn cứ vào hiểu biết của mình mà nói, tay vẫn kiên trì mang táo để ở trước người Nam Tuấn chờ hắn nhận lấy, thầm nghĩ tên này có đôi lúc cũng thật cứng đầu, phải kiên nhẫn mới đượcNam Tuấn xoay đầu mình, chạm mắt với người cũng có chiều cao không sai lệch mấy so với hắn. Như thể quyết định điều gì, ngay sau đó cũng nghiêng người, tựa đầu lên vai của Thạc Trân, nhắm khẽ mắt lại để tĩnh tâm, nhịp thở chốc chốc sau cũng trở nên thư thả"Thế này có tác dụng hơn là ăn táo", hắn không muốn nói ra đâu, nhưng mấy ngày gần đây cả hắn lẫn Thái Hanh đều vô cùng căng thẳng, bao nhiêu táo trong kinh thành có khi cũng đã dồn về Kim phủ cả, ăn đến ăn không nổi nữaThạc Trân thoáng ngượng nhưng cũng lại thôi, đặt táo vào trong lòng Nam Tuấn rồi lại vươn tay đến, xoa xoa khẽ đầu của hắn"Bên phía của ta, mọi việc cần làm đã hoàn tất rồi, tình hình cũng rất khả quan nên ngươi không cần phải lo lắng vậy đâu", sau một lúc thì Thạc Trân cũng lại nói, lần này âm giọng của y dịu dàng hơn cả lần trước, như thể ở bên cạnh không còn là một gã trai cao kều nữa mà là một đứa nhóc rất cần được an ủi vậy"Ta cũng có nghe nói, nhưng bên phía của ta lại khác, thành phẩm của Thái tử điện hạ cũng thật kinh động lòng người, ta không dám để cho Ninh Hinh quốc chủ đến xác nhận"Nam Tuấn nói bằng âm giọng ủ dột, hắn thật không dám hồi tưởng đến đoàn người mang xác của Diêu Lãng trở về từ Thái Thuận cổ thành, sắc mặt họ không phải dùng 'vô cùng tệ' là có thể diễn tả hết được. Thoạt đầu hắn còn không hiểu lý do cho sự trầm mặc đó nhưng ngay khi nắp quan tài được mở ra thì liền sâu sắc mà đồng cảmThật, quá kinh hãiNếu không tính đến những vết thương nhẹ mà chỉ trông đến nguyên nhân trực tiếp khiến gã phải vong mạng thôi cũng đủ khiến ta run rẩy rồi. Không hổ là một đôi uyên ương trời định, Trịnh hiệu Tích và Mẫn Doãn Khởi, kẻ xiên ngược người xiên lui, đúng bài bản của một màn song kiếm hợp bích, lực đạo bức người đến mức tim của Diêu Lãng vỡ ra ngay tại chỗ. Sau đó dường như gã còn phải trải một đêm sương gió ở trong nơi rừng sâu hiểm độc, thân xác bị phá hủy đến mức không còn nhân dạng. Nếu Ninh Hinh quốc chủ có nhã ý tự mình xem qua cái xác, chắc chắn sẽ bị dọa cho bất tỉnh"Dẫu sao cũng phải khó khăn một trận, ngươi cũng không hoàn toàn nắm được cục diện trong tay, nếu đã cố gắng hết sức thì cũng đừng dằn vặt nữa, mọi việc đều có cách giải quyết cả mà""Đúng vậy, ta không thể quản được" Nam Tuấn gật gật đầu, cọ má mình với vai của Thạc Trân đột nhiên lại làm cho không khí có chút khôi hài, tuy vậy chốc sau hắn cũng lại trịnh trọng mà buông lời"Lần này phải phụ thuộc vào Hòa An rồi"Nói được một lời như thế Thạc Trân còn chưa dịp đáp lời Nam Tuấn đã ngủ say mất, cả hai tay của hắn siết lấy cánh tay y chẳng chịu buông, hoàn toàn không nhìn ra phong thái nghiêm nghị ở trên Đại điệnNghiêng đầu mình đôi chút, Thạc Trân dừng môi mình trên đỉnh tóc của người nọ, nếu hắn mà thức thì không thể làm như vậy được đâu___
Thái Hanh uất ức, y thật sự vô cùng uất ức. Vì cái gì mà y phải rơi vào tình cảnh nàyCông kênh vị huynh trưởng đã ngủ say đến chẳng biết trời đất gì trên lưng, khó khăn Thái Hanh tiến từng bước rồi lại từng bước. Vào những dịp thông thường khác y sẽ vô cùng tận hưởng khi rảo bước ở bên trong thành, khung cảnh hữu tình vô cùng thích hợp để ngâm thơ. Nhưng lúc này thì đất trời sập tối, vác người cao lớn hơn mình đi bộ vài dặm không phải là chuyện đơn giản gì, hoàn toàn không thể nhìn ra phong thái của một thi sĩ trên người y nữa"Ta còn chưa nói, có cơ hội ở bên cạnh với người mà mình cảm mến thì phải tỉnh táo, huynh cứ gặp là ngủ thế này thì bao giờ mới xong chuyện đây""Huynh trưởng, nếu huynh còn không dậy, ta sẽ sai gia nhân mua thêm táo mang đến gian thất của huynh đó""..."Hoàn toàn không có tiếng đáp, ngược lại Nam Tuấn còn nghiêng đầu, vô tình thế nào lại thổi hơi vào tai của người đang cõng mình. Thái Hanh vừa rồi là uất ức, nhưng lúc này đã sắp rơi nước mắt luôn rồiBạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip