"Mọi người vất vả rồi."
Đến nửa đêm thì buổi chụp hình cũng kết thúc. Jennie xem lại những bức ảnh cuối cùng, nàng hài lòng giơ một ngón tay cái và một biểu cảm khen ngợi cho Irene.
Irene cũng nở nụ cười hiếm hoi trong ngày để dành tặng cho Jennie. Chị không biết Jennie nghĩ gì về mình, cũng không biết vì sao Jennie lại mang ánh mắt đề phòng mà gần mình. Điều chị cảm thấy duy nhất, đó là Jennie là một người đáng để kết bạn, và chị sẽ không bỏ qua người bạn như thế này.
Trời đã khuya, Irene có quản lý đưa về nhà còn Jennie lại chẳng có ai, đang lúc nàng muốn gọi cho Jisoo thì đã có người lên tiếng trước.
"Chúng tôi đưa cô về, con gái về nhà một mình không an toàn." Irene lên tiếng khi thấy Jennie đứng một mình ở ngoài kia. Trời đã trở lạnh rồi, vì mặc không đủ ấm nên cái mũi nhỏ của Jennie có hơi đỏ, nhìn đáng yêu vô cùng, khác hẳn với khuôn mặt lạnh lùng hiện tại của nàng.
"Không cần..." Jisoo đã dặn nàng là khi kết thúc hãy gọi cho cô, khéo cô chờ đến sốt ruột luôn rồi.
"Chúng tôi cũng tiện đường, không thể để một cô gái về nhà trong đêm một mình được." Seulgi, quản lý của Irene lên tiếng
"Cảm ơn hai người, nhưng tôi thực sự là có người đến đón." Jennie vẫn lạnh lùng từ chối.
"Vậy sao? Vậy chúng tôi chờ cùng với cô, đợi cô lên xe chúng tôi sẽ về sau."
Sau câu nói đó, cả hai đều ngạc nhiên nhìn Irene. Bình thường chị còn lạnh lùng hơn Jennie rất nhiều, hôm nay nhiệt tình thái quá như vậy khiến Seulgi thật khó có thể tiếp thu. Còn Jennie, nàng là đang lo lắng. Một lát nữa chắc chắn Jisoo sẽ có mặt ở đây, nàng không muốn Jisoo và Irene chạm mặt nhau. Biết điều nàng lo lắng là thừa, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Qua mấy lần tiếp xúc với Irene, Jennie càng cảm thấy chị là người vừa đẹp người, vừa tốt tính. Tuy ít thể hiện cảm xúc nhưng chị luôn quan tâm mọi người xung quanh theo cách của riêng chị, điều đó cũng khiến Jennie có cảm tình hơn đối với Irene.
Thấy Jennie không nói gì, Irene cho là Jennie đồng ý. Chị cùng Seulgi đứng bên cạnh Jennie, đợi nàng an toàn trở về rồi cả hai mới trở về.
Đứng được một lúc, chiếc xe Bently quen thuộc dừng trước mặt Jennie, nàng lễ phép chào hai người rồi lên xe. Tuy có chút gấp nhưng Irene và Seulgi chỉ nghĩ Jennie bị lạnh nên muốn về nhà sớm. Seulgi lắc đầu sau đó nắm tay Irene quay lại xe của mình. Cũng là, một người ngại tiếp xúc với người ngoài như Irene, lần đầu tiên muốn thân cận người ta đã bị dán cho cái mông lạnh. Seulgi thật rất muốn cười nhưng cậu biết không thể cười trong hoàn cảnh này. Nhưng cứ nhìn gương mặt ngây ra chưa thể tin được của Irene, cậu còn muốn hôn lên mặt chị mấy cái nữa cơ.
Jisoo vừa vòng xe trở lại công ty, thấy bóng hình quen thuộc cô lập tức dừng xe. Jisoo cũng thấy rõ hai người bên cạnh Jennie, cô đang định bước xuống chào hỏi, cũng muốn hỏi xem họ có cần đưa về hay không thì Jennie đã như một cơn gió mà lên xe, sau đó thúc giục cô mau về nhà.
Jisoo rất muốn hỏi: "không muốn chào hỏi hai người kia một chút sao?" Thì nhìn thấy gương mặt đỏ hồng vì lạnh của nàng. Gương mặt cô tức khắc chuyển từ tò mò sang đau lòng, sau đó là không ngừng trách móc Jennie.
"Em không thể mặc ấm một chút sao? Không biết ban đêm là rất lạnh sao? Còn đứng ở đó lâu như vậy, sao không gọi cho chị khi vừa kết thúc. Nếu chị không sốt ruột mà vòng qua đây, có phải là em không gọi cho chị luôn không?" Giọng điệu thì là trách móc, cử chỉ lại hết sức ôn như. Cô chỉnh cao nhiệt độ của điều hoà, còn nắm tay nàng liên tục xoa xoa, muốn giảm bớt cái lạnh của nàng xuống một chút.
Jennie bật cười, mọi mệt nhọc ngày hôm nay của nàng đều được người trước mắt này xoa dịu rồi. Nàng biết, nàng không gọi thì Jisoo cũng sẽ đến đây đón nàng. Vì muốn cô không giận, nàng đã muốn gọi cho đối phương rồi nhưng lại mải suy nghĩ về Irene, về câu nói của chị mà quên mất. Kết quả là vẫn bị Jisoo trách móc như vậy.
"Em còn cười được! Không phải nên nói gì đó cho chị bớt giận sao?" Jisoo phồng má. Cô đang trách nàng đó nha, đang giận nàng đó nha. Nàng còn cười được.
"Được rồi!" Jennie thoải mái ôm Jisoo vào trong ngực mình. Mặc dù trong xe có hơi bất tiện nhưng vẫn để Jisoo chui gọn vào lòng Jennie. Cô chỉ cần dỗ ngọt một chút, và Jennie cũng muốn dỗ dành cô một chút.
"Em sai rồi. Chúng ta về nhà thôi được không? Chị muốn phạt em thế nào cũng được."
"Xì... em đã làm việc cả ngày mệt như vậy, ai mà nỡ phạt em chứ?" Jisoo ai oán cắn lên ngực của Jennie một cái. Qua hai lớp áo, Jennie không cảm thấy đau nhưng vẫn cảm nhận được người kia bất mãn. Nàng nâng mặt cô lên, hôn lên môi cô một nụ hôn thật sâu. Sau khi tách ra, nàng mới thở hổn hển nói.
"Về nhà thôi!"
Jisoo vẫn chưa thoả mãn, cô muốn không chỉ như vậy nhưng thấy Jennie mới hôn một chút đã thở dốc như người ta chạy marathon mấy ki lô mét, cô đúng là không nỡ. Chỉ có thể ngoan ngoãn lái xe về nhà mà thôi.
.....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip