Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Tiếng móng ngựa lộc cộc loáng thoáng truyền đến, càng ngày càng gần, một chiếc xe ngựa rẽ vào từ góc đường, lái xe chính là Hoa Vô Tạ đã trốn nhà hơn tháng

     Hoa Vô Tạ từ xa đã thấy phụ thân nhà mình, ca ca và đệ đệ đều chờ ở cửa, trong xúc động mang theo chút khẩn trường, chỉ là trong xe còn chở Phó Hồng Tuyết, không có thời gian để hắn cảm nhận cẩn thận "tình cảm quê hương". "Hu-----" hắn dừng xe ngựa lại, xoay người nhảy xuống, vén vạt áo trước, quỳ gối trước mặt Hoa Chính Khôn, nói : "Cha, hài nhi bất hiếu, để người lo lắng. Chỉ là lúc này hài nhi có chuyện cấp tốc muốn gặp lão tổ tông, sẽ quay lại bồi tội với người sau." Hắn đập một tay, xoay người đứng lên, quay về xe ngựa ôm ra một người, vọt vào viện của mình trong Hoa phủ chạy đi, chỉ sợ hai chân chạy quá chậm, thậm chí dùng tới võ công

     "Ngươi......" Hoa Chính Khôn lửa giận đầy đầu,  dường như một quyền đánh vào cột. Không nghĩ tới Hoa Vô tạ hoàn toàn không để cho ông có cơ hội nổi giận, chỉ chớp mắt người đã không thấy tăm hơi đâu. Hoa Chính Khôn phất tay áo, hướng đến Hoa Mãn Thiên nói : "Ngươi xem tiểu tử này, ra ngoài một trận liền không để ta ở trong mắt ! Ta đi xem lão tổ tông chờ nó ! Còn sốt ruột muốn nó trở về như vậy làm cái gì ! Hai ngươi theo sau, xem nó mang về người như nào."

     "Cha, xin người bớt giận, nhị đệ chắc chắn là gấp đến độ sắp cháy nhà rồi, lúc này mới mất lễ tiết, vạn không có ý bất kính với người. Con cùng tam đệ đi xem trước." Hoa Mãn Thiên vái một cái, còn lo lắng kéo Hoa Phi Dương đi

     Hoa Chính Khôn nặng nề "hừ" một tiếng. Lão tam Hoa Phi Dương còn trẻ, chưa trưởng thành. Cũng may trong nhà, trưởng tử Hoa Mãn Thiên coi như không chịu thua kém, anh tuấn cao ngất, phong thái trầm ổn, để ông có chút thoải mái

     "Nhị đệ !" Hoa Mãn Thiên đẩy hạ nhân vây quanh ở cửa phòng Hoa Vô Tạ, nhấc chân đi vào, gọi lớn. Còn chưa đi vào trong, chỉ thấy Hoa Vô Tạ hai ba bước lại nhảy ra, phân phó bọn hạ nhân chiếu cố tốt vị công tử trên giường hắn, lại nhanh như gió hướng đến sân của lão tổ tông

     "......" Sự tồn tại của chúng ta thấp như vậy sao ? Hoa Mãn Thiên và Hoa Phi Dương, hai mặt nhìn nhau. Hai người họ lúc vào phòng nhìn thoáng qua người Hoa Vô Tạ mang về, nhịn không được ở trong lòng khen một câu, người trước mắt thật là đẹp. Tùy rằng mặt y mang vẻ thống khổ, nhưng khí chất toàn thân, nhìn như có long phương trên người. Rõ ràng, tình trạng của người này không thích hợp. Hoa Vô Tạ đột nhiên trở về, chắc chắn người này không thoát khỏi liên quan

     Hoa Mãn Thiên và Hoa Phi Dương hướng đến bên lão tổ tông chạy đi. Công phu của Hoa Mãn Thiên so ra thì kém hơn Hoa Mãn Thiên, nhưng lúc này cước cực nhanh, Hoa Mãn Thiên lại còn chiếu cố Hoa Phi Dương, chờ lúc bọn họ vào trong sân của lão tổ tông, Hoa Vô Tạ đã quỳ trên mặt đất, xin lão tổ tông ban đèn. Hoa Mãn Thiên và Hoa Phi Dương vừa vào phòng khách, liền nghe thấy tiếng lão tổ tông không thể tin được : "Ngươi nói cái gì ? Ngươi muốn đèn Trấn Hồn ?"

     "Nãi nãi, con xin ngươi. Phó Hồng Tuyết là người trong lòng của con, con nhất định phải cứu y, người đen đèn cho con đi !" Hoa Vô Tạ thật sự gấp háp, ngay cả "lão tổ tông" còn không gọi, thốt ra "nãi nãi"

     "Không thể !" Lão tổ tông kiên quyết cự tuyệt, "Phong ấn của đèn Trấn Hồn phải dùng máu nuôi đèn, nếu như bị phản phệ, ngươi sẽ không toàn mạng !"

     "Con sẽ quỳ đến khi nào người cho con mới thôi." Dùng máu nuôi đèn......Bốn chữ này xẹt qua trong đầu Hoa Vô Tạ, rất nhanh liền bay ra ngoài. Hắn hiện tại không rảnh để hỏi những thứ này, chỉ một tâm muốn mau chóng lấy được đèn đi cứu Phó Hồng Tuyết

     "Ta sẽ không cho ngươi, ngươi quỳ đi !" Lão tổ tông vừa sợ vừa giận, Hoa phu nhân và tiểu thư Hoa Vô Nhan ở một bên vội bước lên trước đỡ bà. Lão tổ tông liếc nhìn vẻ mặt quật cường của Hoa Vô tạ, thở dài. Ai có thể ngờ tới Hoa Vô Tạ lần này trở về, đúng là tìm đến bà muốn đèn Trấn Hồn oan nghiệt này. Sớm biết như vậy, còn không bằng ban đầu để đèn này cùng gia tộc của nó chôn cùng nhau, cũng tốt hơn bọn họ cả ngày lẫn đêm lo lắng

     Lão tổ tông thầm nghĩ trong lòng, ngày này rốt cuộc cũng phải tới, bọn họ muôn vàn phòng bị, không tiếc mười mấy năm đem Hoa Vô Tạ cấm ở trong phủ, nhưng vẫn là không được. Bà không muốn nhìn Hoa Vô tạ quỳ gối xin đèn nữa, xoay người mang theo nữ quyến của Hoa gia quay vào phòng trong

     "Ngươi...... Ngươi, nghịch tử này !" Hoa Chính Khôn giận dữ, bàn tay khẽ run, bộ dạng muốn đánh, Hoa Mãn Thiên vội vàng ngăn lại. Hoa Vô Tạ không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Hoa Chính Khôn, Hoa Mãn Thiên thấy vẻ tức giận của Hoa Chính Khôn, lộ rõ vào phần sợ hãi và hối hận. Hoa Chính Khôn nói với trưởng tử và yêu tử : "Hai ngươi hảo hảo nói một chút, rốt cuộc là tình huống thế nào." Lại đi mấy bước, ý bào Hoa Mãn Thiên lại gần, thấp giọng nói : "Để người phía dưới đi điều tra người Vô Tạ mang về."

     Hoa Mãn Thiên gật đầu đáp ứng. Hoa Chính Khôn liếc Hoa Vô Tạ, xoay người đi tìm lão tổ tông bàn bạc

     "Nhị ca, lão tổ tông và cha đều vào rồi, ngươi đứng lên trước đi." Hoa Phi Dương nói, đi đỡ Hoa Vô Tạ

     Hoa Vô Tạ nhẹ nhàng vùng ra khỏi tay của Hoa Phi Dương, nói : "Lão tổ tông không đem đèn cho ta, ta không đứng dậy."

     "Nhị đệ, ngươi cũng không phải là không biết, đèn Trấn Hồn ở nhà chúng ta gần như là một thứ cấm kỵ. Ngươi lộn xộn lung tung rồi quay về, quay về một cái liền đi tìm lão tổ tông muốn đèn, không thể của tặng người một vết dao trong lòng như vậy sao ? Nghe đại ca, chúng ta tìm cách khác cứu người, đèn Trấn Hồn này, ngươi vẫn không nên nhắc lại."

     "Đại ca, ngươi nói, ngoại trừ đèn Trấn Hồn, còn có cách nào có thể áp chế ma tính trong người ?" Hoa Vô Tạ hỏi

     "Cái này......" Hoa Mãn Thiên lặng lẽ không nói

     Vì sao Hoa Mãn Thiên biết không có cách nào, lại muốn hắn buông tha đèn Trấn Hồn ? Vì sao lão tổ tông không suy nghĩ, cứ quyết định cự tuyệt nhanh như vậy ? Đèn Trấn Hồn rốt cuộc là bảo vật gì, để mọi người trong Hoa phủ tránh như vậy, lại không thể vứt đi ? Hoa Vô Tạ nghi hoặc ngày càng nhiều, dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Hoa Mãn Thiên. Đại ca hiển nhiên biết nội tình, nhưng y chưa chắc sẽ tự nói với mình

     "Ngươi nói trước người ngươi mang về kia là ai đi." Hoa Mãn Thiên âm thầm ra dấu, đợi Hoa Vô Tạ nói ra tên người này, sẽ để cho thủ hạ lập tức đi thăm dò bối cảnh của y

     Hoa Vô Tạ không chú ý tới động tác của Hoa Mãn Thiện, cố gắng đem ngắn gọn những chuyện từng trải qua của mình và Phó Hồng Tuyết. Cuối cùng cầu khẩn nói : "Đại ca, ta cùng Phó Hồng Tuyết là thật lòng yêu nhau, ta nhất định phải cứu y, xin ngươi giúp ta nói với lão tổ tông, để người đem đèn Trần Hồn cho ta."

     Trong miệng Hoa Vô Tạ nói Phó Hồng Tuyết tự nhiên là tốt muôn phần, nhưng chỉ nghe hắn nói một người như vậy, Hoa Mãn Thiên thực sự không dễ đoán Phó Hồng Tuyết rốt cuộc đối với Hoa Vô Tạ là có dụng ý gì. Nhị đệ của y này tuy từ nhỏ thông tuệ hơn người, nhưng về phương diện tình cảm, thực sự là một tờ giấy trắng, lần này ra ngoài một tháng, mang về một người bị ma tính phản phệ, cần gấp đèn Trấn Hồn để cứu người trong lòng, thực sự rất khó để không khiến người khác sinh lòng nghi ngờ

     Cũng lúc đó, lảo tổ tông lệnh mọi người lui ra, chỉ để lại Hoa Chính Khôn và Hoa phu nhân

     "Con à, ban đầu ngươi đem Vô Tạ cùng đèn Trấn Hồn cùng về, nói với ta những lời này, tâm ta đây, vẫn còn đau, treo trên không trung, không cao không thấp. Hôm nay Vô Tạ hỏi ta xin đèn Trần Hồn, ta ngược lại có loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm." Lão tổ tông của Hoa gia nói

     Hoa Chính Khôn khom lưng đỡ lão tổ tông ngồi xuống, nói : "Đều là lỗi của con, cho mẫu thân thêm một phiền phức lớn như vậy, khiến mẫu thân phí tâm."

     "Ôi, sao có thể gọi là phiền phức. Hài tử Vô Tạ này, tuy không phải là con ruột của Hoa gia, nhưng ta từ nhỏ nhìn nó lớn lên, nó là một hài tử hiếu thuận, so với Mãn Thiên và Phi Dương còn có thể dỗ ta vui, ta thích còn không hết. Chỉ là ủy khuất ngươi......" Lão tổ tông nói chuyển hướng đến Hoa phu nhân, vỗ tay nàng

     Hoa phu nhân đỏ vành mắt, không nói gì

     Ban đầu, họ Hoa, Tạ, Tiêu, Tư Mã, bốn gia tộc nhận các chức cao trong triều, Hoa, Tạ, Tiêu, ba gia tộc, gia chủ giao hảo, lại không hợp chính kiến với gia tộc Tư Mã. Gia tộc Tư Mã vì giữ gìn thế lực của mình, hãm hại Tiêu gia mưu phản. Hoàng đế không nghe can ngăn, hẹ lệnh đem cả nhà Tiêu gia, tịch thu tài sản, xử trảm, cho gia tộc Tư Mã tự dẫn người bắt đi. Hoa Chính Khôn và Tạ tướng quân bất chấp sẽ bị thiên tử trách tội, cản người của Tư Mã chạy tới Tiêu phủ, báo tin cho mọi người trong Tiêu gia. 

     Người của Tư Mã gia đông, Hoa Chính Khôn cùng Tạ tướng quân giục lão gia của Tiêu gia rời khỏi. Ai biết thật không đúng lúc, Tiêu phu nhân ngày ấy lâm bồn, lúc này còn đang giãy dụa trên giường, hài tử còn chưa sinh ra. Lão gia của Tiêu gia tự nhiên sẽ không bỏ lại thê tử phía sau, chỉ có thể vội vã thả hạ nhân, chỉ chừa lại một đám hạ nhân trung thành và tận tâm, không chịu rời đi

     Người của Tư Mã bao vây Tiêu phủ, chống lại lệnh bắt, hạ thủ không chút lưu tình, giết không luận tội. Tiền viện của Tiêu phủ hòa thành một, máu chảy thành sông. Hạ nhân Tiêu gia bảo vệ hậu viện, liều mạng kéo dài thời gian. Trong hậu viện, Tiêu phu nhân biết được hoàng thượng hạ lệnh diệt tộc của bọn họ, đại chấn kinh hách, trong miệng kêu đau, không bao lâu liền sinh một bé trai

     Người của Tư Mã gia đã tiến đến hậu viện, đang tìm ở từng gian phòng. Mắt đã thấy không thể kịp chạy trốn, gia chủ của Tiêu gia đem con trai mới xuất thế và đèn Trần Hồn cùng giao cho hai nhà Hoa Tạ, vội vàng nói liên hệ giữa bé trai này và đèn Trần Hồn, lại tiết lộ bí mật của Sơn Hà Trùy. Sơn Hà Trùy giữ ở ngoại viện, lúc này đã không có thời gian để lấy, cũng không biết có bị người của Tư Mã phủ lấy đi không

     Trong tay Tiêu phu nhân còn dính máu, run run rẩy rẩy, đặt miếng ngọc bội này giao cho Hoa Chính Khôn. Miếng ngọc bối, mỗi mặt đều khắc một cây sáo, một mặt khắc hai chữ "Vô Tạ", mặt khác khắc hai chữ "Vô Nhan". Đây là bọn họ đã chọn tên cho con của mình, bởi vì không biết là nam hay nữ, liền chọn lấy một tên nam và một tên nữ. Hoa Chính Khôn tiếp nhận ngọc bội, ôm bé trai vào trong khăn bọc đi

     Tiêu gia là hậu nhân của Tiêu Dao môn nghìn năm trước. chỉ có máu của nam tử trong Tiêu gia mới có thể khởi động đèn Trấn Hồng, cũng chỉ có máu của nữ tử trong Tiêu gia khởi động Sơn Hà Trùy. Nếu là gia chủ Tiêu gia cùng phu nhân hôm nay gặp nạn, trên đời này cũng chỉ có máu của đứa bé này có thể mở ra đèn Trấn Hồn

     Trong lòng Hoa Chính Khôn cùng Tạ tướng quân biết hôm nay Tiêu gia khó thoát kiếp nạn, chỉ mong có thể vì Tiêu gia lưu lại huyết mạch này. Hai người bọn họ lén chuồn ra khỏi Tiêu phủ, mang theo bé trai cùng đèn Trấn Hồn trở về Hoa gia. Trùng hợp, Hoa phu nhân lúc này cũng sinh, cũng sinh ra một bé trai

     Vì bảo vệ huyết mạch này của Tiêu phủ, Hoa Chính Khôn cùng Hoa phu nhân bàn bạc, nhịn đau đem hài tử mình mới sinh ra đi, đem đứa trẻ của Tiêu gia coi như con trai thứ hai của mình nuôi nấng. Chuyện này bọn họ tiền trảm hậu tấu, tất cả đã xong mới thông báo ngọn nguồn với lão tổ tông. Đây cũng chính là nhị công tử của Hoa phủ, Hoa Vô Tạ

     Lúc đó trong biệt viện của Tiêu gia còn giấu một người thị thiếp không trong gia phả, cũng đang mang thai. Việc này gia chủ của Tiêu gia, ngay cả với phu nhân mình cũng không báo, ban đầu chờ phu nhân sinh xong mới nhận thị thiếp này vào Tiêu phủ, ai biết cũng không có cơ hội nữa, không thể làm gì khác là vội vàng nói với Hoa Chính Khôn

     Bào thai trong bụng thị thiếp còn non, Hoa Chính Khôn nhận là huyết mạch của mình, đem thị thiếp kia đón về trong phủ, còn thông suốt hiểu lầm với Hoa phu nhân, Đợi đến khi giải thích rõ ràng với phu nhân nhà mình, Hoa gia cũng bảo vệ thi thiếp này, Hoa phu nhân cũng giả mang thai. Thị thiếp kia đủ tháng sinh ra một bé gái, không bao lâu sau cũng rời trần thế, Hoa gia đem bé gái kia vào gia phủ, đó là tiểu thư của Hoa gia, Hoa Vô Nhan

     Hoa Chính Khôn và Tạ tướng quân sau khi Tiêu gia bị diệt môn, quay về Tiêu phủ một chuyến, đem trong ngoài Tiêu phủ lật lại một lần, nhưng không hề tìm được Sơn Hà Trùy

     Bởi vì Tiêu phủ mang tội danh mưu nghịch, để đảm bảo Hoa Vô Tạ và Hoa Vô Nhan có thể bình an lớn lên, Hoa phủ, Tạ phủ không bị liên lụy, lão tổ tông của Hoa gia, Hoa Chính Khôn và Hoa phu nhân đem chuyện này cố gắng giấu chuyện này, chỉ đem hai đứa trẻ nhà Tiêu gia coi như con ruột của Hoa gia mà đối đãi

     Sơn Hà Trùy mất tích, nhưng đèn Trấn Hồn vẫn đang ở đây. Bởi vì Hoa Vô Tạ có liên quan đặc biệt với đèn Trấn Hồn, để bảo vệ hắn, tránh để có người vì đèn Trấn Hồn làm bất lợi hắn, Hoa Chính Khôn chưa bao giờ cho phép Hoa Vô Tạ ra khỏi phủ

     Lão tổ tông thương cho thân thế long đông của Hoa Vô Tạ, đối với hắn sinh vài phần thương yêu hơn, sợ khiến hắn nghĩ hắn khác thương, đối với hắn so với tôn tử ruột của mình, còn tốt hơn vài phần. Hoa Vô Tạ cũng không phụ sự bồi dưỡng của bà, là một hài tử rất tốt, từ nhỏ thiện lương động lòng người, đối với bà vạn phần hiếu thuận. Thường xuyên qua lại, lão tổ tông cũng liền thục sự coi hắn là bảo bối tâm can của mình mà yêu thương

     Hắn thuận buồm xuôi gió trưởng thành ở Hoa phủ, nhưng lão tổ tông vẫn là không an tâm. Đèn Trấn Hồn là một mối họa, đáng tiếc bọn họ không có cách nào hủy diệt nó. Đây là di vật của Tiêu phủ, bọn họ cũng không có tư cách phá hủy

     Hoa phủ muốn xác nhận không có người nào đem bí mật của đèn Trấn Hồn truyền ra ngoài, nhưng ban đầu, tôi tớ trong Tiêu gia đông đảo, chắc chắn có người biết được bí mật của đèn Trấn Hồn và Sơn Hà Trùy, khó mà bảo đảm không có ai truyền ra ngoài

     Hôm nay Hoa Vô Tạ xin lấy đèn Trấn Hồn, dương như đem mũi kiếm trong lòng họ bỏ xuống. Đèn Trấn Hồn đúng là vẫn còn có người có ý đồ mơ ước. Hoa Chính Khôn không tin Phó Hồng Tuyết chỉ là một người thường vừa mới cần đèn Trấn Hồn để cứu mạng, sau lưng y chắc chắn còn có thế lực khác. Bọn họ có thể nhân cơ hội này lấy đèn Trấn Hồn

     Hoa Mãn Thiên để Hoa Phi Dương nhìn Hoa Vô Tạ, chính mình vào phòng trong hướng đến lão tổ tông, cha mẹ vừa mới nói đến Hoa Vô Tạ. Mắt thấy Hoa Vô Tạ đối với Phó Hồng Tuyết không rõ lai lịch, tình sâu nghĩa năng, bắt buộc phải có đèn Trấn Hồn, mấy vị trưởng bối Hoa phủ, một bên âm thầm tự trách một lúc sơ suốt, để Hoa Vô Tạ chạy ra ngoài, một bên thầm hận người sau lưng Phó Hồng Tuyết nhìn chằm chằm vào, bụng dạ khó lường

     Mấy vị đại nhân ở bên trong phòng bàn bạc, không khỏi chậm chạp, Hoa Vô Tạ cố chấp quỳ ở bên ngoài. Hoa Phi Dương thấy hắn không chịu đứng lên, liền lấy gối, muốn để Hoa Vô Tạ đệm ở dưới đầu gối, cũng có thể dễ chịu một chút. Hoa Vô Tạ chỉ muốn mình lúc này càng thành tâm càng tốt, cắn răng cự tuyệt

     Quỳ rất lâu, đầu gôi đau, hơi khẽ động, chân liền như có vạn nghìn con kiến gặm nhấm. Hoa Vô Tạ nhịn không được thì quỳ thắng biến thành quỳ ngồi, vươn tay xoa xoa đầu gối, lại nhẹ nhàng gõ một chân. Hắn hôm đấy chỉ mới lúc rời giường ăn một chút điểm tâm, bữa trưa và bữa tối cũng chưa ăn, lúc này trong bụng réo như trống, chỉ cảm thấy huyết dịch cả người đều ngưng trệ, khó chịu đến cực điểm

     Hồng Tuyết ca ca, ta nhất định sẽ xin được đèn Trấn Hồn ! Ta nhất định sẽ cứu ngươi ! Hoa Vô tạ cứng rắn chống đỡ  hơi thở, nhìn về hướng buồn trong. Không biết cha và lão tổ tông đang nói cái gì ?

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip