Chap51(2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Nguyên nhân Chu Khởi bài xích thậm chí phiền chán người phụ nữ kia, không những là bởi vì bản thân không thích, còn bởi vì đối phương đã từng là thanh mai trúc mã của em họ hắn, cũng là người mà em họ hắn từng thích.

Dì nhỏ nhận định cô ta là con dâu của mình, lại vẫn luôn hoảng hốt xem Chu Khởi thành con trai mình, cho nên vẫn luôn muốn tác hợp Chu Khởi cùng Cố Thiến Thiến.

Chu Khởi đã từng lén lút tìm người phụ nữ kia nói chuyện, nhưng đối phương rất có khả năng vì bản thân bào chữa, vừa khóc nói chính mình cũng là thuận theo ý tứ của dì nhỏ, lại vừa nói thật ra lúc đầu đối với em họ hắn không có ý gì, kêu Chu Khởi không cần hiểu lầm.

Chu Khởi lúc ấy vừa gẩy tàn thuốc, vừa vẽ ra một nụ cười trào phúng lạnh lùng.

"Cũng đã lên giường với hắn rồi, cũng kêu không có ý gì?"

Cố Thiến Thiến lúc ấy sắc mặt nháy mắt liền thay đổi.

Chu Khởi vốn tưởng rằng hắn nói rõ ràng như vậy, Cố Thiến Thiến bên kia khẳng định sẽ thu liễm một chút, nhưng không ngờ người phụ nữ kia da mặt dày đến trình độ nhất định, ngày hôm sau lại cùng dì nhỏ tràn đầy ý cười vui vẻ đến nhà hắn.

Hắn trốn ra ngoài không gặp mặt, nhưng nghe mẹ Chu lời trong tiếng ngoài, Cố Thiến Thiến dường như là không hề bị những lời hắn nói ảnh hưởng đến.

Chu Khởi rất phiền, vốn muốn làm cái gì đó dạy dỗ người phụ nữ kia, nhưng vừa nghĩ tới dì nhỏ bây giờ quanh năm muốn cô ta theo bên cạnh, cho dù biết cô ta là hư tình giả ý, có mục đích riêng, nhưng là nhìn từ góc độ của dì nhỏ, cô ta quả thật coi như là cho dì một ít hy vọng, để cuộc sống của dì nhỏ bớt nặng nề.

Cho nên Chu Khởi mới chậm chạp không có động tác gì, dì nhỏ bên kia lại có chuyện gì, hắn liền sớm né đi.

...

Bà Chu cũng không muốn nói thêm về cái đề tài này nữa, thật sự rất phiền lòng.

Vì thế đầu đề câu chuyện liền chuyển, hỏi Chu Khởi: "Này, con cùng con dâu mẹ ở nhà đấy à? Chuyện lúc trước đã nói cho con bé biết rồi đi? Nó có phản ứng gì? Có phải rất thất vọng hay không?"

"Vâng, nói rồi, thất vọng có một chút, nhưng không tính là quá nghiêm trọng."

Bà Chu "Chậc" một tiếng, "Mẹ vừa nói hay là chúng ta cho con bé tiền quay phim, con lại cứ không chịu! Mẹ nhìn con giả nghèo giả khổ đến độ keo kiệt, cho vợ tiền tiêu cũng tiếc!"

Chu Khởi bị mẹ hắn chọc tức đến bật cười, "Mẹ, mẹ đừng náo loạn, chuyện này con sau đó đã nói với cô ấy rồi, đáp án của cô ấy cũng không khác lắm với suy nghĩ của con, hơn nữa rất nghiêm túc cảnh cáo con, không thể dấu cô ấy làm cái động tác nhỏ gì, nếu không cô ấy sẽ tức giận."

"Ôi? Thật vậy sao?" Bà Chu ở đầu kia cười, "Ừ, không hổ là con dâu mẹ chọn, ánh mắt của mẹ quả nhiên sẽ không tệ, thật là đứa bé ngoan a."

"..."

"Cho nên con có thể nhanh hơn chút hay không? ! Mẹ rốt cuộc lúc nào có thể uống trà của con dâu a!"

Chu Khởi nhìn về phía phòng tắm bên kia một cái, khóe môi hơi hơi nhếch lên.

"Mẹ chuẩn bị hồng bao cho tốt đi, trà của con dâu đã giúp mẹ đun rồi."

----------
Hứa Nùng ở trong phòng tắm không vội vã đi ra, sau khi cảm xúc ổn định xuống, cô liền ở bên trong rửa mặt một phen, lại thay đổi một bộ áo ngủ ở bên trong.

Sau khi làm tốt mọi thứ, cô lại nhìn bản thân trong kính một chút, tính toán lát nữa nên làm cái gì.

Chu Khởi khẳng định sẽ không quay về phòng của hắn, đoán chừng còn ở trên sô pha trong phòng khách đợi mình, cô cảm thấy đêm nay không thể lại cùng hắn có bất kỳ trao đổi gì, cho nên nhất định không thể lại bị hắn bắt được.

Hứa Nùng lại cẩn thận suy nghĩ một chút, phòng ngủ của cô ngay ở phía bên trái phòng tắm, nếu sau khi cô mở cửa trực tiếp xông ra, hẳn là không có khả năng bị Chu Khởi đuổi được...

Nghĩ đến đây, Hứa Nùng nhân tiện nhẹ tiếng đem tay đặt lên nắm cửa của phòng tắm, sau đó lặng lẽ hít vào một hơi, tiếp đó lấy tốc độ nhanh nhất, mở cửa, xông ra ngoài.

Kết quả, không ngờ tới chính là, cô vừa xông ra, liền trực tiếp va vào trong ngực người nào đó.

Cô chạy quá nhanh, xung lực rất lớn, Chu Khởi bị đâm vào lui về phía sau hai bước, kéo theo bản thân Hứa Nùng cũng lảo đảo hai cái.

Nhưng mà cũng may Chu Khởi cuối cùng ổn định lại, sau khi đứng lại trực tiếp chặn ngang lưng đem cô ôm lấy.

"Bạn học nhỏ, em đây là ở nhà luyện chạy nước rút hả?"

Giọng nói lười biếng của hắn vang lên tại đỉnh đầu Hứa Nùng, cô có chút bất đắc dĩ ngẩng mặt lên, nhìn hắn hỏi: "Anh sao lại đứng ở chỗ này?"

"Chờ em a." Hắn tùy tiện đáp, mí mắt cũng hạ xuống, nhẹ nhàng nhìn cô, "Biết có người khẳng định sẽ giở trò, cho nên anh chỉ có thể ôm cây đợi thỏ."

"..." Hứa Nùng đáy mắt ướt sũng, có ý muốn lui về phía sau, nhưng nề hà Chu Khởi ôm đến chặt, chính là không thả người.

Rơi vào đường cùng, cô lại hỏi: "Vậy anh chờ em làm gì?"

Chu Khởi nhẹ liếc cô, "Em nói xem?"

Nói rồi, cũng không để ý phản ứng của cô, cúi người xuống trực tiếp ôm người lên.

Nhưng mà lần này phương thức ôm của hắn rất đặc biệt, giống như ôm người bạn nhỏ, chặn lại chỗ cong trên chân cô trực tiếp nâng người lên cao, chặt chẽ giam cô trong ngực mình.

Hứa Nùng giật nảy mình, muốn giãy dụa lại không dám, chỉ có thể lấy tay nện hai cái lên vai hắn.

"Anh làm cái gì nha?"

Hai cái đấm kia giống như đùa giỡn, Chu Khởi vừa ôm người đem vào phòng tắm, vừa nói: "Lại đánh thêm hai cái nữa, vừa lúc hai ngày này bả vai có chút đau."

"..." Hứa Nùng bị hắn làm cho tức giận, nhưng lại không ngốc nghếch thực sự lấy nắm tay đánh, ngược lại cúi đầu, trực tiếp há mồm cắn một cái.

Chu Khởi bị hành động này của cô nàng nhà hắn chọc cười, nhịn không được nhếch khóe môi, vươn tay lấy cái khăn mặt, sau đó lại ôm cô đi về hướng phòng khách.

Đi đến trước sô pha ngồi xuống, Chu Khởi cũng không thả Hứa Nùng ra, một phen chặn ngang liền đem người ôm ở trước người, đem cô ấn ngồi ở lên đùi hắn.

Hứa Nùng lúc này trên người chỉ có một bộ áo ngủ, cho nên khi ngồi xuống, cách lớp vải mỏng manh, cô thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm trên đùi Chu Khởi.

Tư thế quá mức thân mật, Hứa Nùng vốn dưới đáy lòng có chút cáu kỉnh lúc này toàn bộ đều không còn, dư lại tất cả đều là ngượng ngùng đỏ mặt.

Cô thậm chí ngay cả xoay người cũng không dám, cô biết bản thân đang ngồi ở chỗ nào, cho nên sợ một cái sơ ý, lại làm ra chuyện gì càng dẫn lửa tới.

Chu Khởi nhìn dáng vẻ này của cô, đầu quả tim bị cào đến phát ngứa.

Tầm mắt từ trên xuống dưới, một đường từ ánh mắt rủ xuống của cô di chuyển đến trên cần cổ trắng nõn, hai con dấu bản thân lưu lại kia, cuối cùng, yên lặng cố định trên đôi môi đỏ mọng của cô.

Hắn vốn là phủ lên đỉnh đầu cô, động tác chuẩn bị lau tóc cho cô ngừng lại, hơi hơi nghiêng người, dưới tình huống cô không có một chút đề phòng, hung hăng lại ngậm lấy đôi môi của cô.

Hôn mút hút cắn, Chu Khởi đem chuyện có thể làm đều làm đến trình độ cao nhất, bàn tay cũng không tự chủ được hướng xuống phía dưới, kìm lại trên eo cô, cách một lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve.

Cảm giác này quá xa lạ cũng quá kích thích, Hứa Nùng có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ quanh người Chu Khởi càng ngày càng nóng, kéo theo cô cũng vậy, toàn bộ thân thể giống như sắp bốc cháy.

Hơi thở của hai người hung hăng quấn lấy nhau, Hứa Nùng cảm giác toàn bộ thân thể mình đều nhiễm mùi vị của hắn.

Cô bị hôn đến đầu óc mê muội, vốn dĩ tay đặt ở trước ngực muốn đẩy hắn ra, lúc này cũng bị người kia kiềm chế khoác lên cổ hắn.

Sau khi kết thúc, hắn cũng không thả cô ra, vừa thở dốc, vừa hôn nhẹ một cái lên môi cô, giọng khàn khàn nói: "Lần sau dừng cắn bả vai, cắn ở chỗ này."

Nói rồi, lại ở trên môi cô in xuống một nụ hôn thật sâu.

Hứa Nùng lúc này đáy lòng tràn đầy xấu hổ, hai gò má giống như phát sốt, vừa đỏ lại khó nhịn.

Cô vô thức lui người về phía sau, bàn tay nhỏ bé lại đẩy hắn một cái, nhưng có thể tưởng tượng, làm sao có thể đẩy được.

Chu Khởi ghì chặt thân thể cô, không cho cô cơ hội lùi lại.

"Vừa nãy vì sao muốn chạy?" Hắn hỏi.

Hứa Nùng vừa nghe câu này, lại là một trận xấu hổ, cũng không biết nên đáp lại thế nào, rủ mí mắt đỏ mặt không nói chuyện.

Hắn cũng không ép buộc cô nhất định phải đáp lại cái gì, thấy phản ứng này của cô, lại mở miệng.

"Anh biết em còn chưa thích ứng, anh có thể cho em thời gian. Nhưng là chỉ có một điểm..." Nói rồi, hắn cúi đầu lại khẽ hôn lên khóe miệng của cô, "Đổi ý là không có khả năng, đời này đều không có khả năng."

Hắn trông giữ con mèo nhỏ này lâu như vậy, chuyện nên làm, không nên làm tất cả đều đã làm, chính là muốn đem cô tha về bên người mình.

Hiện tại không dễ dàng gì người đã tới tay, hắn làm sao có khả năng lại thả cô đi?

Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.

Vốn tưởng rằng Hứa Nùng nghe xong lời hắn nói, sẽ nói gì đó để phản đối, nhưng nào ngờ cô lại nói: "Ai muốn đổi ý? Vừa rồi là bởi vì anh bắt nạt quá... Quá độc ác..."

Chu Khởi bị cô chọc cười, lại dán lên khóe môi cô một cái hôn, tiếp đó nói giọng trầm thấp: "Vợ à, cái kia căn bản không gọi là bắt nạt, chờ qua thời gian anh để em mở mang kiến thức một chút, chân chính bắt nạt đến cùng là thế nào."

Hứa Nùng chưa từng trải, cũng biết lời hắn nói khẳng định không phải là cái gì đứng đắn.

Nâng lên bàn tay nhỏ bé hung hăng hướng về phía khuôn mặt tuấn tú của hắn đẩy một cái, cô mặt đỏ bừng bừng trừng mắt nhìn hắn, "Anh có thể đứng đắn một chút hay không!"

"Không thể." Chu Khởi lười biếng cười, mí mắt cụp xuống tùy ý nhìn cô, đáy mắt là ý cười cùng tia sáng nhỏ vụn, "Đối với nàng dâu của mình nếu là đứng đắn mà nói, vậy anh vẫn còn là đàn ông sao?"

Nói rồi, hắn lại hơi hơi sáp đến trước mặt cô, nhếch môi cười xấu xa, "Nhưng mà em yên tâm, anh không đứng đắn tuyệt đối chỉ có một mình em biết."

"..." Đây vẫn là vinh hạnh của cô phải không?

Hứa Nùng muốn cách kẻ vô lại này xa một chút, nhưng mà lại từ đầu đến cuối không đẩy được hắn.

Nhưng mà cũng may Chu Khởi nhìn ra trạng thái của cô, cũng không trêu chọc cô nữa, lại cầm khăn mặt lên bắt đầu lau tóc cho cô.

"Anh mới vừa nhìn đến sổ hành trình trên bàn, 'Cuối tháng muốn đi thăm ba' ?"

Chu Khởi ngược lại không cố ý lục lọi, chẳng qua sổ hành trình kia của Hứa Nùng trực tiếp mở rộng đặt ở trên bàn, hắn tùy ý nhìn qua, liền nhìn thấy một hàng chữ kia.

Hắn hiểu tình huống của cha Hứa Nùng, tuy rằng không có điều tra kỹ càng, nhưng cũng biết cha cô trước kia bởi vì ngoài ý muốn mà vào tù.

"Ừ, muốn đi nói cho ba chuyện chuyển khoa."

Chu Khởi nhíu lông mày, biểu tình cũng không coi là bất ngờ, "Chuyển khoa?"

"Đúng, em muốn chuyển khoa, từ khoa biểu diễn chuyển sang học đạo diễn."

Nói tới đây, đáy lòng Hứa Nùng đột nhiên có suy nghĩ nhảy ra.

Cô đè lại bàn tay đang lau tóc cho mình của Chu Khởi, nâng mắt lên, rất nghiêm túc nhìn hắn.

"Cha em phạm sai lầm, phải vào tù. Mẹ em sau khi ông ấy xảy ra chuyện, liền có gia đình mới, đêm nay anh hẳn là cũng nhìn thấy rồi, thân phận hiện tại của bà ấy không đơn giản. Hơn nữa bà ấy rất mạnh mẽ, mấy năm trước vẫn luôn quản em, toàn bộ lựa chọn của em, con đường muốn đi, thậm chí là tương lai... Bà ấy đều muốn nắm trong tay.

Em vừa nãy cũng nói rồi, em muốn chuyển khoa, chuyện này mẹ em khẳng định sẽ không đồng ý, đến lúc đó bà ấy khẳng định sẽ đến tìm em náo loạn, thậm chí... Khả năng còn sẽ lan sang anh.

Người chồng hiện tại của bà ấy ở Bắc thành có chút thế lực, còn có con trai của chồng bà ấy... Cũng có thủ đoạn và thế lực của mình. Chuyện đêm nay bà ấy hẳn là không để vào mắt, khả năng sẽ cảm thấy anh chỉ là nhân vật nhỏ. Nhưng nếu một khi bị bà ấy biết, chúng ta đã ở cùng nhau, bà ấy khẳng định sẽ không chịu để yên. Đến lúc đó, bà ấy thật sự rất có khả năng chuyện gì cũng làm ra được."

Nói xong những điều này, trong con ngươi đen bóng của Hứa Nùng, có một chút u ám.

"Cho nên, Chu Khởi, anh thật sự đã suy nghĩ kỹ rồi, muốn ở bên em sao? Người bên cạnh em thật sự mỗi người đều phức tạp, cũng nhẫn tâm, anh xác định... Muốn cùng em đối mặt sao?"

Hứa Nùng nói đến cực kỳ nghiêm túc, Chu Khởi nghe cũng cực kỳ nghiêm túc.

Cuối cùng, hắn nhếch môi cười.

Nghiêng người về trước, cái trán nhẹ nhàng chống lên trán cô.

"Bạn học nhỏ, anh rất vui."

Hứa Nùng sửng sốt một chút, không rõ hắn có ý gì.

"Vui cái gì?"

Vui vì bản thân có khả năng bị nhằm vào? Vui vì cuộc sống coi như bình lặng của hắn, khả năng bởi vì cô mà trở nên gay go?

Chu Khởi không đáp, ngược lại vẫn cười như trước. Hắn thậm chí nhịn không được, còn nhẹ nhàng cắn hai má cô.

"Em nói chuyện nghiêm chỉnh đó, anh thành thật một chút cho em!" Hứa Nùng buồn bực lại muốn đánh hắn.

Chu Khởi không thu liễm, ý cười trên mặt ngược lại càng nhiều hơn.

"Anh vui vẻ vì, em có thể chủ động nói những chuyện này với anh."

Nói rồi, đôi môi hắn chuyển đến vành tai cô, hơi thở nóng rực mang theo dòng điện, nhẹ đánh vào trong tai cô.

Môi mỏng mấp máy, Chu Khởi cắn dái tai trắng nõn mềm nóng của cô.

Khi lại mở miệng, giọng nói của hắn có sự trầm khàn cùng từ tính chết người.

"Yên tâm, về sau trời sập xuống, Chu ca ca đỡ cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip