P1 Tan The Song Sung Bach Tieu Trinh Chuong 143 144

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 143: Mạch Nước Ngầm

Edit: Thu Hằng

Beta: Sakura

Bạch Thất mỉm cười gật đầu “Đúng vậy, chỉ ăn may thôi, đã tìm được chú Tiền, chú ấy nhớ tình nghĩa với ông ngoại mà chiếu cố cháu chút ít”

Tới chỗ thế này, trong tình huống hiện tại, tự nhiên cần nâng cao thân phận.

Sòng bạc cũng như chợ đêm không sợ không đủ tiền, chỉ sợ đối phương mắt chó nhìn người thấp.

Nghe Bạch Thất nói như vậy, quả nhiên thấy Bạch Trí trầm ngâm một chút.

Chỗ này của bọn họ kỳ thật cũng mới thành lập không lâu, mặc dù thành phố H có một số nhân viên chính phủ cao cấp, nhưng nếu có thể hợp tác với người thành phố A thì đúng là không thể tốt hơn.

Nghĩ thông suốt điểm này, Bạch Trí nói “Nếu chú em Hồ có hứng thú với thứ này, không bằng tìm lúc nào đó, chúng ta từ từ bàn bạc”

“Còn tìm ngày nào, lời nói không bằng hành động, chọn hôm nay đi” Hồ Hạo Thiên bước lên phía trước hai bước, vỗ vai Bạch Trí “Gọi người kia qua đi, sao vẫn giữ kiểu ôm tì bà che nửa mặt nữa, chẳng lẽ hắn không có mặt mũi gặp người sao?”

Thấy Bạch Trí như trước trầm tư không nói, Hồ Hạo Thiên càng dùng lợi ích bức bách “Như vậy đi, chú nói cho tôi biết một cái tên, tôi tự mình tìm hắn nói chuyện, nếu chuyện thành nhất định không thiếu phí giới thiệu của chú”

“Cái này … Hiện tại không giống khi xưa nha, chú em Hồ, những người kia làm việc cẩn thận, tôi xác thực là không thể lén tiết lộ danh tính được”

Hồ Hạo Thiên “Cái này làm sao có thể gọi là tiết lộ, chẳng lẽ thành phố H còn có người tôi không quen biết ư, chú không nói cũng được, hiện tại phái người nói cho hắn biết tôi đến, muốn cùng hắn uống một chén”

Bạch Trí vẫn lộ ra bộ dáng khó xử như trước “Chú cũng biết người này …”

Đột nhiên, dưới lầu truyền đến tiếng hoan hô, đoán chừng tuồng trên đài tiến tới cao trào.

Bạch Trí bị tiếng ồn cắt đứt lời nói, ngừng lại, sau đó cười rộ lên “Chú em Hồ, hôm nay trước hết tìm hiểu những màn đặc sắc tại đây đã, với lợi nhuận làm ăn, ngày khác chúng ta nói sau, còn nhiều thời gian nha”

“Đừng làm rộn …” Hồ Hạo Thiên cười nói “Đã tận thế rồi, đâu biết có ngày mai hay không…”

“Chú em Hồ, lời này có chút không đúng …” ngay lúc Bạch Trí muốn giải thích, một cục gạch đập tới ngay đầu hắn.

“Cái này, tôi …” Bạch Trí lắc lư thân người, ngã xuống.

Hồ Hạo Thiên nhìn tay mình “Rốt cuộc yên tĩnh …”

Tại thời điểm người ta còn chưa kịp phản ứng, việc nện một cục gạch vào người khác được làm càng lúc càng thuận tay.

Tại lúc anh ra tay, bát đĩa trên bàn cũng bị Cố Úc Trạch điều khiển bay lên, nện trực tiếp lên mặt ba cô gái đang quỳ ở một bên.

Băng đao của Bạch Thất bay thẳng vào Camera giám sát.

Tuy nhiên không biết cái Camera này đã truyền hình ảnh tới phòng giám sát chưa, nên vẫn phải hành động cẩn thận như trước.

Hồ Hạo Thiên nhìn người trên đất, mặt tụ máu bất đắc dĩ nhìn Bạch Thất nói “Tôi thực sự con mẹ nó không chịu nổi hắn nữa.”

Cái này gọi là giết đạo hữu không hại bản thân (Tử đạo hữu bất tử bần đạo)

Đã không thống nhất, lục đục với nhau vẫn nên trực tiếp động thủ, để cho hắn câm miệng lại là tốt rồi.

Quả thật ở tận thế thời gian dài, khí chất thành thục ổn trọng kém hơn trước rồi.

Bạch Thất nói “Xem ra anh cũng đã biết đối phương mà hắn nhắc đến là ai rồi”

Hồ Hạo Thiên gật đầu “Dấu đầu lòi đuôi như vậy còn không đoán ra sao, quan viên thành phố H có giao tình với Bạch Trí cũng chỉ có Thẩm Thần”

Thẩm Thần L là phó thị trưởng thành phố H, bố của hắn từng cùng bố của Hồ Hạo Thiên âm thầm tranh giành chức thị trưởng thành phố H.

Dưới lầu tiếng hoan hô từng đợt truyền tới, Hồ Hạo Thiên nhíu mày “Nhanh giải quyết vấn đề ở đây, tôi nghe âm thanh dưới lầu là thấy phiền, mẹ nó, người đã chết gần hết, bọn họ còn ở đây sống mơ mơ màng màng”

Cố Úc Trạch vươn tay phải ra, hướng năm ngón tay tới thân thể Bạch Trí, một khẩu súng từ trong túi áo đối phương bay ra.

Nhìn khẩu súng trong tay một chút, hắn cười nói “Rõ ràng còn có kiểu P226”

Đã có dị năng rồi mọi người không có bao nhiêu hứng thú với loại súng ngắn này cũng, ba người cũng không có hứng thú muốn tìm hiểu, bởi vì hiện tại xác thực bọn họ cần dọn dẹp hang ổ này.

“Hiện tại làm thế nào?” Hồ Hạo Thiên chỉ cửa ra vào hỏi Cố Úc Trạch.

Cố Úc Trạch như có lời khen với Hồ Hạo Thiên “Hồ đội, tôi nghe lời anh, tuỳ tiện làm”

Hồ Hạo Thiên: “…”

Cú chém gió này cư nhiên đạp tới không có trách nhiệm như thế.

Bạch Thất nói “Lúc trước ở đây cũng chỉ có hậu trường cùng sân khấu, hậu trường tổng cộng có tám gian phòng, lầu phụ tôi chưa từng qua, lầu chính thì giống như những nơi khác”

Bên cạnh nơi này còn có một toà nhà phụ, là văn phòng.

Hiện tại bọn họ chỉ lo lắng hai vấn đề.

Một, đối phương đến cùng có bao nhiêu dị năng giả.

Hai, bọn họ có bao nhiêu vũ khí?

Kiếp trước đối với nhiệm vụ này Bạch Thất cũng chỉ nghe qua chứ không tham gia.

Khi trước khi đoàn Độc Bộ đi tới tiêu diệt chỗ này đã tận thế hơn bảy tháng, anh chỉ nhớ lúc đó có người tán dương đoàn đội này chỉ với mười sáu người đã tiêu hiệt hơn một trăm người đối phương, cho nên trong hơn một trăm người này có bao nhiêu người là dị năng giả thì anh không rõ lắm.

Hồ Hạo Thiên nói ra phân tích của mình “Đoán chừng thủ lĩnh cùng vũ khí sẽ để trong khu phụ”

“Chúng ta làm thế nào đi tới nhà phụ?” Cố Úc Trạch hỏi

“Hồ Hạo Thiên khoát tay “Đương nhiên là đi tới”

Cố Úc Trạch: “…”

Thời điểm làm nhiệm vụ có thể lên kế hoạch cụ thể một chút không

Có điều … dường như người nói đối phương thích làm thế nào thì làm là mình?

Hồ Hạo Thiên đi tới trước bức tường lan can bằng đất, thò tay ném mấy tảng đá lớn về phía võ đài “Đập phá quán rồi, gạch đá trên trời rơi xuống, không muốn chết thì nhặt quần áo xéo”

Mấy tảng đá rơi trên võ đài bằng gỗ phát ra tiếng ầm ầm, người đàn ông đang biểu diễn trên đài bị tảng đá đột nhiên xuất hiện này hù doạ ngẩng đầu lên.

“Ầm” một tảng đá bay tới, ngay gáy hắn.

Một lát sau đầy trời băng đao cùng gạch đá từ ghế lô lầu hai bay tới.

Đồng thời vang lên tiếng người bị thương.

“Đập phá quán rồi, trên trời đổ gươm đao, không muốn chết thì nhặt quần áo xéo” Cố Úc Trạch mượn lời Hồ Hạo Thiên nói.

Đúng lúc này, toàn bộ kịch trường loạn cả lên, rất nhiều nam nữ trần truồng từ ghế lô chạy ra.

Hồ Hạo Thiên mắt sắc phát hiện, trong đám người có một giáo sư ở đại học của anh trước đây.

Trước kia là người đức cao vọng trọng như vậy …

Thật sự là biết người biết mặt không biết lòng – Tri nhân, tri diện bất tri tâm.

Hồ Hạo Thiên quăng tay, một cục gạch siêu lớn ném về phía giáo sư kia.

“Người nào!” Tất nhiên nhân viên bảo an cũng xuất hiện dưới lầu, thấy tình huống không đúng liền móc súng ra hướng lên lầu hai bắn.

Không chỉ có súng ống mà còn có người sở hữu dị năng.

Nơi này là động tiêu tiền, mới thành lập mới mấy tháng, nhưng từng bị không ít người khiêu khích, những người kia ỷ vào dị năng thức tỉnh sau tận thế, tự nhận là thiên hạ vô địch, nhưng sau khi bị mấy nhân viên bảo an bắt được, tất nhiên sẽ bị đối phương tra tấn khổ không ít.

“Chạy nhanh chạy nhanh, súng súng súng …” Hồ Hạo Thiên ngồi xổm sau tường đất, một bên ném gạch đá một bên hướng Cố Úc Trạch hô.

Cố Úc Trạch vung tay phải lên, thu từng làn đạn của đối phương, cũng ngồi xổm xuống “Bọn họ có rất nhiều dị năng giả nha, chúng ta cứ cầm cự như vậy sẽ không được bao lâu, nhanh phóng đạn tín hiệu”

“Phóng cái đầu anh” Hồ Hạo Thiên vứt thêm mấy viên gạch xuống, một mặt gia cố tường đất trước mặt họ “Khi vào cửa bị soát người, mang theo đồ đó không phải lập tưc bị phát kiện sao, tôi ném nó trên xe rồi”

Cố Úc Trạch: “…”

Cố Úc Trạch bắt một viên đạn, lại dùng hệ kim của mình phóng trở lại “Tiếp tục như vậy chúng ta chỉ có một con đường chết, ngàn dặm xa xôi tới nơi này chịu chết sao?”

“Hỏi anh đi, anh là người khơi mào. Đừng quên, chúng tôi chỉ là được anh mời tới cộng tác” Hồ Hạo Thiên rống giận với Cố Úc Trạch, sau lại quay đầu nhìn Bạch Thất.

Chỗ nào có Bạch Thất, anh tổng hội vẫn an lòng một chút, cho nên lần này muốn tìm kiếm Bạch Thất để tìm cảm giác an toàn.

So với chính mình thì hai người đều chẳng là gì cả, miệng đầy mùi thuốc súng nhưng Bạch Thất thì ngược lại hoàn toàn, hết sức chăm chú với vũ khí trên tay, hơi lạnh toát ra bốn phía, sát khí trên mặt tràn ra, khiến người không dám nhìn thẳng.

Nhìn thấy Bạch Thất một đao giải quyết đối phương, tốc độ cùng tâm ngoan thủ lạt thật không còn gì để nói.

Hồ Hạo Thiên và Cố Úc Trạch lập tức run rẩy.

Dưới lầu kia đều là người sống, không phải Zombie, nhưng những người kia trong mắt Bạch Thất tựa hồ đều chỉ như Zombie.

Cái cảm giác an toàn này … quả thực làm người ta sởn hết cả gai ốc.

Nhưng nghĩ tới cảnh vừa rồi ba cô gái kia bưng thịt lên, Hồ Hạo Thiên cũng không cố kỵ nữa.

Hành vi của những người này, kỳ thật còn không bằng Zombie.

Zombie là do virus, họ không còn năng lực suy nghĩ do đó mất đi nhân tính, mà những người này đang ở trong trạng thái thanh tỉnh lại làm ra loại sự tính không bằng cầm thú, thật đúng là nên tiêu diệt hết.

Cố Úc Trạch và Hồ Hạo Thiên nghĩ thông suốt, chỉ lên nóc nhà nói “Xuyên qua nóc nhà, phát tín hiệu cho bên ngoài”

Trong tay Cố Úc Trạch không có vũ khí, hắn nhìn chung quanh một vòng, rốt cục phát hiện ra cán đèn.

“Yểm trợ cho tôi” Hắn khom người, bước nhanh qua cầm cán đèn lên, cường hoá lại một vòng, sau đó hướng tới nóc nhà cao chót vót kia ném đi.

Ném đi giống như lao, cầm súng rồi chạy lấy đà, tăng tốc, chân trước trụ lại, chân sau tăng lực, căng người ném

Động tác liên tục.

“Ầm”

Nóc nhà trên cao lập tức bị phá một lỗ hổng lớn, cán đèn theo hướng bầu trời đầy sao bay ra ngoài.

“Không tồi, giống y như mô hình” Hồ Hạo Thiên lộ ra bộ dáng tươi cười, gạch đá trên tay cũng không ngừng lại.

Bên ngoài, hai đoàn đội cùng lòng như lửa đốt đợi chờ, đột nhiên trông thấy một vật phá không bay ra ngoài, tất cả cùng ngẩn người.

“Cái này … có phải ám hiệu?” Lưu Binh nói.

Phan Đại Vĩ cũng không dám khẳng định “Không phải nói là đạn tín hiệu sao?”

Đường Nhược dùng tinh thần lực bao trùm không tới chỗ xa như vậy, cô nghĩ nghĩ “Súng không thể mang vào, có lẽ đạn tín hiệu cũng không cho mang vào”

Mọi người nghĩ lại, cảm thấy điều này đúng.

Vì vậy không dám chậm trễ, nhanh chóng lên xe hướng về phía rạp hát.

Thời điểm này lầu phụ cũng phát hiện trong rạp hát phát sinh vấn đề.

“Ba người mới vào còn chưa trở ra?” Anh Tiêu ngồi sau bàn làm việc cỡ lớn, đập bàn đứng lên “Ba người kia có địa vị gì, là ai đưa vào?”

“Là con trai thị trưởng thành phố H trước đây Hồ Hạo Thiên, là Bạch Gia mang vào”

“Hôm nay là lần đầu tiên tới?” Anh Tiêu lại hỏi.

“Đúng, đúng vậy”

Dị năng giả hệ Thổ bên cạnh nói “Anh Tiêu, bọn họ cố ý tới phá hả?”

Anh Tiêu dừng một chút, suy tư qua, sau đó nói “Mang nhiều người đi tới giữ cửa, phòng ngừa người của chúng ngồi chờ bên ngoài, bắt ba người kia tới đây, nếu như không bắt được, trực tiếp giết chết”

Dị năng giả hệ Thổ cười cười, kéo một cô gái xinh đẹp như hoa, cười nòi “Loại chuyện này tự nhiên có rất nhiều người đi làm, anh Tiêu không cần tức giận, đợi chút nữa để bọn chúng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ”

Anh Tiêu nhìn về phía trước, thấy hình ảnh còn chưa thông tất cả “Ngày mai tới căn cứ tìm Thẩm Thần để hắn phái người tới nối cáp điện …, nhà máy điện hạt nhân đã chỉnh đốn lại, không thể cứ thiếu điện như vậy. Còn có … để cho hắn phái thêm mấy dị năng giả tới đây”

Đối với thái độ cẩn thận của đội trưởng nhà mình, tuy dị năng giả hệ Thổ không đồng ý lắm, nhưng cũng không phản bác lại, dù sao những ngày tháng tốt lành hiện tại đều do công của anh Tiêu.

Dị năng giả hệ Thổ ngoan ngoãn đáp ứng, lại quay ra ẩu tả với cô gái.

Bọn họ còn chưa biết, mạch nước ngầm đã khởi động, nguy hiểm đang tới gần.

Ở cửa ra vào, nhân viên trông giữ cửa thấy xe của đoàn đội Tuỳ Tiện liền giơ súng lên “Người nào, ở đây không cho phép …”

Lời hắn nói còn chưa hết, xe đi đầu của đội Tuỳ Tiện đã trực tiếp đụng tới, lập tức phá vỡ cửa lớn vọt vào.

Những người khác giơ súng trường bắn tới, nhưng đối mặt với họ là xe chống đạn nên không thể bắn vào.

Xe không có dừng lại, xông qua cửa lớn, trực tiếp tiến vào cửa rạp hát.

Nơi này có bậc thang, cũng có hai bên bằng để xe chạy.

Đoàn đội Tuỳ Tiện đi thẳng vào, đoàn Độc Bộ phóng dị năng đánh bay bảo an. Bọn họ có nhiều dị năng hệ Mộc, việc trói người cũng không cần nhiều thời gian.

Trong rạp hát, dị năng đầy trời, băng lửa, đạn trình diễn khắp nơi.

Bạch Thất vô cùng chuyên chú, vô cùng bình tĩnh, lưu loát ra tay để cho bọn người Hồ Hạo Thiên có thể duy trì khả năng chiến đấu.

Sau đó bọn họ nhìn thấy đồng đội của mình.

Dư Vạn Lý thấy tràng diện dị năng bay tán loạn, không nói hai lời, ngồi trong xe móc súng i-on ra, hướng dị năng giả dưới lầu gào lên “Không được động đậy, nếu không đầu hàng sẽ nổ súng”

Đáp lại cậu ta vẫn là một hồi dị năng thi triển.

Dư Vạn Lý lại hô to một bên “Nếu không nghe theo các người sẽ hối hận”

Đến cùng cậu ta vẫn không trực tiếp dùng súng i-on với đám người này, loại đồ vật duy nhất này, vẫn nên để thời điểm tính mạng nguy cấp thì dùng, hiện tại nha …

Hai đội nhân mã ra tay dùng dị năng, giải quyết đám người này cũng rất nhanh chóng.

Không đến hai phút, bị giết đã chết, bị bắt đã trói, trận chiến chấm dứt.

Thời điểm ba người từ trên lầu đi xuống, các đội hữu đều vội đi tới dò xét.

Đường Nhược cẩn thận đánh giá Bạch Thất một lần, thấy anh thật sự không có vết thương nào, chỉ có dị năng có chút hao tổn thì yên lòng.

Cố Úc Trạch từ trên lầu đi xuống, đạp người đàn ông dẫn đầu nhóm người nổ súng với mình một cước, sau đó cầm súng trên tay hắn lấy đạn ra, theo tiếng đinh đinh đinh của đạn rơi trên mặt đất tim người bị trói kia cũng đập với tần suất mạnh hơn.

“Những người kia quả nhiêu đều ở nhà phụ” Hồ Hạo Thiên nói.

Đường Nhược dùng tinh thần lực cẩm thụ, sau đó lắc đầu với Bạch Thất.

Điều này có nghĩa trong này không có người khác.

Chương 144: Chú ruột

Phan Hiểu Huyên thấy trên đài là đôi nam nữ ngất đi nằm chéo lên nhau, che con mắt, lôi kéo Đường Nhược quay sang chỗ khác “Hình ảnh dơ bẩn, rõ ràng lại có thể biểu diễn loại chuyện này trước mặt người khác’

Không chỉ trên võ đài, chỗ khác cũng có rất nhiều hình ảnh này, bọn họ hút một lượng lớn thuốc phiện, hiện tại ánh mắt tan rã. Có người bị gạch đá hoặc băng đao đập trúng, đầu đổ máu, trong miệng còn có nước miếng, lại ngốc ngốc cười ha ha…

Trong ba cô gái, chỉ có Dương Lê có chút kiến thức bên ngoài, Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược trước tận thế đúng là hai người chưa trải đời. Trong môi trường đại học, nếu có tiểu tam hoặc kẻ phụ tình, đều bị người người coi là kẻ đạo đức bại hoại theo đúng tiêu chuẩn sách giáo khoa, được lưu truyền lâu dài,  thậm chí qua nhiều năm vẫn bị nhắc tới. Đã từng ở đâu thấy qua tràng diện thế này.

Phan Đại Vĩ rốt cuộc vẫn là người xuất thân giáo dục, trông thấy Phan Hiểu Huyên lôi kéo Đường Nhược liền che cho hai người, đưa họ tới ghế lô hẻo lánh ngăn trở ánh mắt của họ.

Tuy nói về sau không chừng vẫn gặp lại cảnh này, nhưng làm cha mẹ, vẫn muốn chính mình có thể thì sẽ che chở cho con cái thêm một ngày.

Cố Úc Trạch duỗi tay ra, súng ống trên mặt đất bắt đầu nhảy múa… toàn bộ dồn tới chân hắn, hắn xoay người nhặt lên một khẩu nhìn nhìn rồi cười nói “Đúng là, loại gì cũng có”

Mọi người ở đây cũng không có hứng thú với dị năng giả hệ Kim thu súng ống.

Hồ Hạo Thiên một bước đi qua, bắt lấy người nằm trên mặt đất, nhìn như đầu lĩnh của nhóm bảo an “Bên nhà phụ có bao nhiêu dị năng giả, các cậu có bao nhiêu súng ống?”

Bảo an kia cũng rất có tinh thần chuyên nghiệp, quay đầu đi, không trả lời.

“Cậu đúng là rất có tinh thần trách nhiệm với phần lương ông chủ trả cho đấy” Ba một tiếng Hồ Hạo Thiên đánh một cái tát “Sao cậu không dùng đầu óc nghĩ xem, mạng không còn, tiền để làm gì?”

Bảo an liéc nhìn Hồ Hạo Thiên, như trước không nói gì.

Hồ Hạo Thiên nổi giận, chuẩn bị đánh tới một cái, bị Bạch Thất ngăn lại.

Bảo an kia trông thấy bộ dạng lạnh băng không biểu lộ của Bạch Thất, trên mặt lộ ra sự sợ hãi “Các anh rốt cuộc là ai?”

Hắn thực sự không sợ Hồ Hạo Thiên, đối phương cũng chỉ có mang gạch đá ném lên, chưa thấy anh giết qua ai.

Nhưng người đàn ông trước mặt này …

Hắn quay đầu nhìn hết thảy loạt băng đao trên mặt đất, giết chết đồng bạn của mình, run giọng nói “Thế đạo hiện nay, tất cả mọi người ngay bản thân cũng khó bảo toàn, tại sao các anh lại đi xem vào việc của người khác”

Bạch Thất nói “Nhà phụ có bao nhiêu người?”

Bảo ban nói “Nếu tôi đem sự tình đều nói cho các anh biết, các anh sẽ tha cho tôi sao?”

Bạch Thất cười cười, thanh băng đao trên tay hướng tới bụng người bảo an “Anh cảm thấy sao?”

Một màn hình ảnh tàn nhẫn như vậy khiến mấy người bị trói quỳ trên mặt đất lạnh run người.

Kỳ thật bọn họ cũng đã chứng kiến hành vi càng biến thái của đám ngừoi trong rạp hát, hành động của Bạch Thất không được coi là gì, chỉ là thái độ cùng với thần sắc tuỳ ý của Bạch Thất khác hoàn toàn những người nơi này dùng để tra tấn người.

Nếu những người kia dùng lời hình dung thì là áp lực tinh thần, có bệnh thần kinh …, loại như Bạch Thất lại là thủ đoạn vô cùng thuần thục, sát nhân cuồng ma.

Bởi vì thời điểm có người chọc anh, hoàn toàn không thể hiện ra ngoài thái độ giải toả áp lực cho bản thân.

Đúng vậy, theo bọn họ thấy, ánh mắt Bạch Thất nhìn họ giống hệt ánh mắt nhìn Zombie, trong mắt Bạch Thất thì có lẽ bọn họ chỉ là những Zombie biết nói mà thôi.

Nếu đối tượng bị tra tấn là người khác, họ còn có thể vỗ tay tán thưởng, nhưng lúc này người bị tra tấn là mình, bọn họ thật sự có cảm giác tâm như tro tàn.

Thần sắc những người trên mặt đất không tốt, mọi người trong đoàn xe thấy Bạch Thất như vậy cũng có chút bận tâm.

Bọn họ từ trước tới nay chưa từng gặp qua Bạch Thất như vậy.

Đối mặt với một Bạch Thất giết người không nháy mắt.

Nhưng những người bị Bạch Thất đối xử như vậy đều không thể xem là người vô tội, nhưng nếu truyền chuyện xảy ra ở đây đi, nhất định có thể khiến căn cứ thành phố H khiếp sợ.

Bảo an trơ mắt nhìn máu chảy ra từ bụng mình, run rẩy nói “Tại đây tổng cộng có một trăm linh chín người, dị năng giả có ba mươi lăm người, hiện tại nơi này có mười di năng giả, nơi đó còn …”

“Chỗ đó có lẽ còn hơn sáu mươi người, mười lăm dị năng giả, van cầu các anh tha cho tôi, chúng tôi cũng chỉ là kiếm miếng cơm mà thôi” Một người trên mặt đất nói tiếp.

“Kiếm miếng cơm ăn?” Hồ Hạo Thiên đi qua đạp người nọ một cước “Trong căn cứ có nhiều chuyện đủ để giải quyết ba bữa cơm của mày thế mà mày còn tới nơi này trợ trụ vi ngược, tuỳ ý chà đạp người khác, còn nói kiếm miếng cơm ăn?”

Lúc này, người bị Hồ Hạo Thiên đánh ngất xỉu Bạch Trí tỉnh lại, hắn thấy trên người mình quấn dây leo, còn nhớ tới tình cảnh mình nói chuyện trước mặt Hồ Hạo Thiên, giãy dụa ngồi dậy “Có người nện …” Lời còn chưa nói hết, hắn nhìn thấy Bạch Thất liền âm trầm mặt “Cháu, tiểu Thất, chú là chú ruột của cháu, cháu … sao cháu có thể không có  nhân tính như vậy, đối với chú ruột của mình như vậy…”

Bạch Thất không nói gì, ngược lại Đường Nhược nghe thấy lời này, đột nhiên nhô đầu ra không thể tin được nhìn về phía Bạch Trí.

Người kia là chú ruột của Bạch Ngạn?

Cô biết rõ, cha mẹ Bạch Thất gặp tai nạn hàng không đã chết, ngoại trừ ông ngoại cơ hồ không thấy mặt người thân nào khác, hôm nay ở đây lại thấy được chú ruột của Bạch Thất.

Mà chú ruột của anh lại ở cùng hội có bộ dáng mặt người dạ thú này.

Đường Nhược nghĩ đến bộ dạng Bạch Thất kiếp trước không rõ tới mức nào, cũng không biết đời trước anh có đi tìm người chú ruột này hay không.

Cô đánh giá Bạch Trí, lại đảo mắt nhìn Bạch Thất.

Bạch Trí quẫy người, giãy dụa cũng không thoát khỏi dây leo, lại nhìn mấy người bên cạnh, cũng đang ngã trái ngã phải, rốt cục có chút sợ hãi “Tiểu Thất, chú sai rồi, lúc trước chú bị Zombie đánh tới, là ông chủ ở đây cứu chú, chú là vì báo ân bất đắc dĩ làm việc cho bọn họ …”

Sau khi dựng thẳng người, hắn dùng đầu gối quỳ dưới đất lê về phía Bạch Thất “Tiểu Thất, nhanh giúp chú cởi trói, cứ như vậy chú rất khó chịu, sắp không thở nổi rồi”

Dưới ánh đèn mập mờ, giống như Bạch Thất thoáng nở nụ cười khiến Bạch Trí chỉ nhìn một cái cảm giác như mình hoa mắt.

Hắn trừng mắt nhìn, thấy Bạch Thất không có bất cứ động tác gì, lập tức khóc rống lên “Anh hai, sao anh cùng chị dâu lại đi sớm như vậy, để mình em ở chỗ này nhận hết khổ sở, anh chị trên trời linh thiêng phải phù hộ cho em cùng tiểu Thất bình an chứ … Tiểu Thất, chú thật biết sai rồi, nhưng xã hội hôm nay rối loạn, chú chỉ vì một phần cơm ăn mà thôi, nếu chú không được rạp hát này che chở, chỉ sợ đã sớm chết hết, đều bị Zombie ăn vào trong bụng rồi…”

Lần này Bạch Thất thật sự nở nụ cười, “Chú ah” anh ngồi xổm người xuống nhẹ nhàng nói “Thiên đường quá xa, bọn họ không nghe được lời của chú, không bằng chú đi trước một bước, tiện thể nhắn họ giúp cháu?”

“Cháu, cháu …” Bạch Trí không tin trừng lớn hai mắt “Cháu, đồ súc sinh này, cháu lại muốn giết chú của mình … cháu … cháu”

Bạch Thất đứng lên không để ý tới hắn, quay người nói “Đi nhà phụ thôi, bằng không chậm trễ người bên đó sẽ có cảnh giác”

“Hắn, bọn họ làm sao bây giờ?” Lưu Binh chỉ đám người trên mặt đất hỏi

Bọn họ đã giết qua Zombie, giết qua dơi biến dị, cũng từng đánh nhau, nhưng thật chưa từng giết người.

Hiện tại, đối diện với những người này, nên làm thế nào là đúng mọi người vẫn chưa xác định được. Trước tận thế bọn họ không phải quan toà, không thể tự chủ trường cái gì là chính nghĩa, phát xét sinh tử của người khác.

Nhưng với tình hình hiện nay, nếu như bỏ qua cho những người này khẳng định cũng không được.

Làm như vậy tựa như thả hổ về rừng, đợi những người này đông sơn tái khởi hại thêm người khác … Lúc đó ngay cả bản thân cũng có thể liệt vào danh sách tội nhân thiên cổ, cũng không thể tha thứ.

Hồ Hạo Thiên nói “Trói bọn họ lại mang về căn cứ cho những người kia nhìn một chút, lại để cho mấy vị … các lão đại thành phố H nhìn xem, xem xem lãnh đạo thành phố H xử lý mấy tên bại hoại cặn bã này ra sao”

Phan Đại Vĩ hỏi “Chỗ dựa sau màn của bọn hắn là ai?”

Hồ Hạo Thiên đá đá Bạch Trí “Hỏi anh đấy, chỗ dựa của anh là ai?”

Bạch Trí run lẩy bẩy miệng không nói tiếng nào.

Hồ Hạo Thiên nói “Thôi đi pa ơi … anh cho rằng anh không nói ra tôi cũng không biết đó là Thẩm Thần sao?”

Bạch Thất đi đến cạnh Đường Nhược, lôi kéo cô lên xe.

Đường Nhược nhìn anh nhẹ giọng hỏi “Người đó là chú của anh sao?”

“Đúng” Bạch Thất lên tiếng “Người chú xa lạ”

Đời trước anh một mình đánh tới căn cứ thành phố H, trên người không có gì, bộ dáng như một tên ăn mày đương nhiên bị  người canh giác căn cứ thành phố H đẩy ra khỏi cửa.

Khi đó mỗi ngày bản thân anh như chó nhà có tang, buổi tối chìm vào giấc ngủ tại cửa thành cũng dân chạy nạn, buổi sáng bắt đầu tổ đội đi đào móc tinh hạch, để kiếm đủ phí tổn tiến vào căn cứ thành phố H.

Nhưng có một này, Bạch Thất trông thấy chú của mình ăn mặc sang trọng bước từ trên xe xuống, lúc nhìn thấy người thân đó anh mừng rỡ muốn rơi lệ, tiến lên chào hỏi, lại bị chú ruột đẩy ra tại chỗ.

Anh vĩnh viễn nhớ rõ lời nói của Bạch Trí khi đó.

“Cái dạng ăn mày của mày còn muốn giả làm cháu tao, mày không biết rằn tao hận nhất chính là một nhà bọn họ sao?”

“Cho dù mày thực sự là Bạch Thất thì sao, mày nhìn bộ dáng đáng thương hiện tại của mình xem, nào có chút nào giống tuổi trẻ tài cao lúc trước?’

“Ah, cũng quên nói cho mày … Khi trước tao làm cho công ty của Bạch gia thâm hụt không ít, cổ phần ông nội mày lưu lại cũng bị tao vụng trộm bán đi, vốn lo lắng cha mày tìm ta tính sổ, nhưng vừa nói chuyện điện thoại xong với tao, ngày hôm sau cha mày đã bị tai nạn máy bay rồi, mày không biết lúc ấy tao vui mừng bao nhiêu, ngày hôm sau còn cố ý đi thắp nhang, đa tạ ông trời có mắt, lại để cho cha mày đi đời nhà ma”

“Mày tốt nhất cùng đừng tới tìm tao, gặp một lần đánh một lần, nếu muốn bị đánh cứ tới, còn không liền tới chỗ không người tự sát đi, như vậy mới có thể gặp lại cha mẹ mày”

Bạch Thất lôi kéo Đường Ngược, cúi thấp đầu, trong lòng đồng dạng chết lặng.

Nói thật, vừa rồi anh đè nén áp lực rất lớn, mới không một đao chọc chết chú ruột của mình.

Người như vậy, anh không trực tiếp giết chết đối phương coi như đã có thiện ý với cái gọi là người thân huyết thống rồi.

“Bạch Ngạn” Đường Nhược nắm lại tay anh “Người như vậy, không cần cảm thấy buồn khổ”

Hồ Hạo Thiên mắt thấy Bạch Thất và Đường Nhược sắp đi tới cửa, nhìn qua Cố Úc Trạch nói “Người bên nhà phụ giao cho chúng tôi, các anh mang bọn người này vào xe về căn cứ thành phố H lĩnh thưởng nha”

Sát nhân, bọn họ còn chưa có năng lực đó.

Cũng không có loại tâm lý này.

Cho dù đối phương phạm phải tội ác tày trời, bọn họ cũng không muốn biến mình thành quan toà, đơn giản chém giết đi mạng người.

Nói trắng ra, nếu có thể sẽ không ở bất cứ tình huống nào làm bẩn tay mình.

Cố Úc Trạch nói “Chúng tôi sẽ đi cùng mọi người, bằng không chỉ một đội đi có thể gặp nguy hiểm”

Hồ Hạo Thiên thầm nghĩ: có các anh mới nguy hiểm.

Bọn họ đi nhà phụ đánh nhau bắt người, khẳng định cần chống lại súng đạn và dị năng.

Đường Nhược có tinh thần lực, có thể dùng tinh thần lực ngưng tụ lá chắn, tựa như trong trò chơi có năng lượng bảo hộ, có thể giúp đồng đội đạt được hiệu quả chiến đấu, cũng có thể triệt tiêu các tổn thương của dị năng, mà quan trọng nhất là những loại tổn thương vật lý không thể tiến vào được.

Với bọn họ chính là thần khí bảo vệ tính mạng.

Nhưng nếu dẫn theo đội ngũ của Cố Úc Trạch vào, nếu dị năng của Đường Nhược bị phát hiện, nếu không thì sẽ phải che dấu không được sử dụng.

Cho nên hiện tại khẳng định phải đuổi đối phương đi.

Hồ Hạo Thiên nói “Nếu các anh muốn đi nhà phụ … Chúng tôi sẽ phụ trách mang đám người này đi căn cứ lĩnh thưởng, các anh chọn một đi”

Cố Úc Trạch thấy Hồ Hạo Thiên kiên trì, cũng thôi không nói.

Tuy hắn có dị năng hệ Kim, nhưng với hoàn cảnh như vừa rồi, hắn cũng không thể đánh bại những người bên nhà phụ.

Bên trong nhà phụ, anh Tiêu đứng ngồi không yên, tuy hắn mới chỉ phái người đi hơn mười phút, nhưng hắn vẫn cảm thấy bất an.

Trong rạp hát tất cả mọi chỗ đều cách âm vô cùng tốt, cho nên tại chỗ ngồi của họn họ không nghe được tiếng ô tô đâm vỡ cửa kính lối đi chính.

“Vương Hùng, mang mấy  người qua bên kia xem, có giải quyết hết được những người kia chưa” Anh Tiêu nói với dị năng giả hệ Thổ.

Dị năng giả hệ Thổ tên Vương Hùng kia đã cởi hết quần áo cô gái bên cạnh, nghe được anh Tiêu nói một câu như thế, khó chịu lầm bầm một tiếng “AnhTiêu, không có chuyện gì đâu, chỉ có ba người, không cần lo lắng”

“Cẩn thận vẫn hơn, đi xem một chút” (“Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” (谨慎能捕千秋蝉, 小心驶得万年船) – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Trong đây có thể hiểu là đối với mọi chuyện thì phải suy xét tỉ mỉ mới có thể duy trì bền vững đến mai sau)

Hắn mới dứt lời, chợt nghe dưới lầu vang lên tiếng súng.

Vương Hùng và anh Tiêu nhìn nhau rồi giật mình.

Đằng sau nhà phụ vang lên tiếng súng, nghĩa là đối phương đã khống chế được những người bên rạp hát và chạy tới đây.

Vương Hùng lập tức đẩy cô gái phía trước ra, lấy súng, nhảy đến trước mặt anh Tiêu “ Anh Tiêu, làm sao bây giờ, bọn họ dường như rất lợi hại, chúng ta đánh hay là chạy?”

Anh Tiêu bước nhanh qua ngăn kéo, lấy ra mấy cái lựu đạn.

“Như vậy có thể hay không giết chính chúng ta?” Vương Hùng nhìn lựu đạn trong tay anh Tiêu nhíu mày.

“Không sao” Tiêu ca nói “Sai hai người đi ném lựu đạn, chúng ta bỏ chạy. Cửa sau có xe không?”

“Có”

Thời điểm này hai đội đã tới cửa ra vào nhà phụ cũng đã xuống xe.

Cửa trước nhà phụ đều là bậc thang, không có đường cho xe chạy.

Vẫn là một bên bước tới phía trước, một bên cảnh giới tình huống xung quanh.

“Bọn họ liệu có súng phân tử i-on không?” Hồ Hạo Thiên quay đầu hỏi Bạch Thất một tiếng.

Bạch Thất trầm ngâm “Có thể”

“Vậy phải làm thế nào?”

Bạch Thất cũng chỉ nói “Chỉ cần đi vào chúng ta sẽ bại lộ, chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đánh rơi vũ khí trên tay đối phương”

“Nếu trên tay bọn chúng có nhiều vũ khí …” vốn định nói có lượng lớn súng phân tử i-on nhưng lại nghĩ tới, cảm thấy chắc chắn không thể, loại vật này Tiền Kim Hâm mới có vài cái, Vệ Lam cũng chỉ có hai cái, một phó thị trưởng thành phố H không có khả năng có nhiều như thế đem tặng người.

Bạch Thất còn nói “Kỳ thật tôi cảm thấy bọn họ có lẽ sẽ không có súng phân tử i-on nhưng sẽ có lựu đạn”

Súng phân tử i-on được nghiên cứu sản xuất tại thành phố A, sau tận thế khẳng định không có khả năng đi vào thành phố H

Đường Nhược thấy hai người nói chuyện, rất nhanh xuất ra tinh thần lực bao trùm toàn bộ nhà phụ.

Nhà phụ không lớn, tinh thần lực của cô có thể phát hiện toàn bộ căn nhà.

Thông qua tinh thần lực cảm thụ đồ vật giống như tia hồng ngoại, cô có thể thấy rõ tất cả tình hình trong toà nhà một cách rõ ràng.

Trong đại sảnh có 1 2 người, bên trái lầu hai có 2 người, trên góc rẽ cầu thang có 9 người, còn có lầu ba …” Cô dùng tốc độ nhanh nhất đem vị trí phân bố người nói kỹ càng cho mọi người trong đoàn xe.

“Súng ống khẳng định cũng có, mọi người phải cẩn thận một chút” Hồ Hạo Thiên tổng kết một câu, dẫn đầu đạp cửa tiến vào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip