Dam My Xuan Nhat Tinh Hoai Chuong 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Một học sinh mặc đồ Kung fu xuất hiện, hét lớn: "Cái gì diễn viên đóng thế, «Gundam», «Pokemon»? Tất cả đều là tưởng tượng, nhanh gia nhập câu lạc bộ của bọn tôi, cam đoan cậu có thể học được một trăm thế Karate, Judo đầy tính triết học, võ thuật Trung Quốc, Thái quyền, dùng đao, đến lúc đó gặp lưu manh cũng không phải sợ hãi." Những người hâm mộ «History Strongest Disciple» cũng lên tiếng.

"Đủ rồi! Đau đầu quá, đem toàn bộ lũ Otaku thích gây rối này đuổi ra ngoài đi!"

Đội cổ động một người kéo một người, cuối cùng đã đuổi hết đi, Tỉnh Lý Xuân Nhật còn chưa tới, cũng đã khiến khuôn viên trường vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay là ngày đầu tiên học sinh mới báo danh, vừa thấp thoáng bóng học sinh mới xuất hiện ở cổng trưởng, các CLB đã sớm đứng tranh giành, mở to hai mắt nhìn học sinh mới đang tiến vào.

Vì cái gì Tỉnh Lý Xuân Nhật nổi tiếng như vậy? Đó là bởi vì cậu ta hồi trung học, là vận động viên nổi tiếng, thành tích học tập của cậu cũng không quá kém, nhưng lại không giỏi đến mức có thể vào trường quý tộc này học, đương nhiên gia cảnh của của cậu cũng không thể chu cấp học phí nơi này, cậu ta là nhờ tư cách một học sinh có tư chất thể thao tốt mà vào.

Học phí tuy rằng toàn bộ giảm miễn, nhưng phía trường học đưa ra điều kiện cậu phải giúp trường giành được huy chương toàn quốc, vì tài năng ở nơi này giảm sút, nói vậy CLB nào cậu tham gia, thành tích nhất định sẽ càng xuất sắc, mà câu lạc bộ đó cũng sẽ trở thành câu lạc bộ nổi danh cả nước.

Cũng bởi vì như thế, cho nên toàn bộ các câu lạc bộ đều cố gắng kéo người về bằng được.

"Kia hẳn là Tỉnh Lý Xuân Nhật?" Có người đem ảnh chụp ra đối chiếu.

Học sinh mới tựa như hạc trong bầy gà, một mét bảy mươi tám, lại có thân hình khá cường tráng, khuôn mặt còn mang chút trong trẻo trẻ con của học sinh trung học, nét mặt ôn hòa tràn ngập vẻ ôn nhu.

"Tỉnh Lý Xuân Nhật, cậu là Tỉnh Lý Xuân Nhật?"

Một đám câu lạc bộ ùa ra, kêu lên: "Đến CLB bóng rổ đi!"

"CLB Tennis!"

"CLB Bóng chày, cùng bọn tôi thể hiện nhiệt huyết tuổi trẻ."

"CLB quyền anh!"

"CLB Golf, trở thành Tiger Wood thứ 2."

"CLB Bóng đá, trở thành Ronaldo thứ 2."

Tỉnh Lý Xuân Nhật bị vây quanh, mắt cậu hoa hết cả lên, lập tức bị trưởng CLB bóng rổ kéo tay, giật về phía hắn.

"Xuân Nhật này, hồi trung học tôi chiếu cố cậu như thế nào, cậu sẽ không quên chứ."

"Thuyền Kiều... Học trưởng." Tỉnh lý Xuân Nhật nhận ra đối phương, cung kính cúi mình chào "Đã lâu không gặp, học trưởng."

Thuyền Kiều Quang đẩy đám người đang túm tụm xung quanh cậu, trên mặt mang theo nét cười gian xảo: "Học trưởng có một thỉnh cầu, cậu sẽ không từ chối chứ? Gia nhập đội bóng rổ của bọn tôi, thế nào? Giúp bọn tôi tiến đến chung kết toàn quốc, sau trận chung kết, cậu muốn làm cái gì, tôi cũng sẽ không phản đối."

"A?"

"Xuân Nhật, là ai mỗi ngày mời cậu ăn mì, cho cậu ăn nhiều phát cao như vậy?"

"À..."

"Những lúc cậu gặp khó khăn, là ai thường bảo vệ cậu?"

Tỉnh lý Xuân Nhật lại cung kính quay lại, dù cậu là một người có thành tích thể thao tốt, nhưng tính tình lễ phép của cậu một chút cũng không thay đổi, thuộc loại người dù có nổi tiếng thế nào, cũng sẽ không trở nên kiêu ngạo.

"Được rồi, nếu học trưởng nói như vậy."

Phó đội trưởng đội bóng rổ Thuyền Kiều Quang đắc ý nở nụ cười, nghĩ thầm, Tỉnh Lý Xuân Nhật rất thành thật, từ hồi trung học đã vậy, cho dù cậu hiện tại trở thành vận động viên vĩ đại nhường nào, cá tính vẫn như cũ thành thành thật thật.

"Đi thôi, tới đội bóng rổ đăng kí, để tránh cậu bị CLB khác dụ dỗ." Kéo cậu, lập tức hướng CLB bóng rổ đi, không thể để công cốc, khi còn là học trưởng trung học, đã sớm nghĩ phải túm Xuân Nhật vào cùng một hội.

CLB không chỉ cần một tảng thịt, mà còn cần cái đầu nữa, các CLB khác làm sao có thể sánh với hắn.

"Đáng giận a, thật sự là đê tiện!"

Các CLB khác tức giận, cũng chỉ có thể mặc kệ Thuyền Kiều Quang mang Tỉnh Lý Xuân Nhật đi, Tỉnh Lý Xuân Nhật ngay ngày nhập học, trở thành thành viên CLB bóng rổ, làm cho các CLB khác đều vô cùng đau lòng.

°°°

"Oa, thế giới này thật sự là tàn nhẫn, tàn nhẫn vô cùng."

Thuyền Kiều Quang vênh vênh váo váo, khiến người ta ai thán, đặc biệt, chỉ cần là nam, sao nhỉ? Đều dậm chân, đầu bốc khói.

Bởi vì trong hội trường đang đọc diễn văn, lại có nhiều nữ sinh rất đáng yêu, nhưng họ lại chỉ chú ý đến một người duy nhất là Tề Đằng Ngộ thôi.

"Đàn ông hơi xấu là tội sao? Tôi tới tận bây giờ, tay con gái cũng chưa từng sờ qua." Cầm lấy vợt tennis bên cạnh, phó CLB tennis nhịn không được ứa nước mắt thì thào tự nói: "Chỉ có tennis hiểu lòng ta."
(nhại lại câu ánh trăng hiểu lòng ta đây mà)

Phẫn hận vì đánh mất Tỉnh Lý Xuân Nhật nhanh chóng biến mất, trưởng CLB bóng chày cũng rưng rưng nước mắt rất thương tâm, nam nhi đổ máu không rơi lệ, trừ những lúc thương tâm, hắn hiện tại rất thương tâm, hắn nhất định phải khóc.

"Ô oa, tôi thật thảm, đơn giản là đánh bóng chày phải để tóc húi cua, cánh nữ sinh nói tôi lạc hậu, không muốn đi cùng tôi, đánh bóng chày có gì sai sao? Có gì sai chứ?"

"Tóc húi cua tính cái gì? Cậu có biết nữ sinh nói tôi thế nào không, họ bảo tôi béo chết người, nhìn đến là sợ. Đấu vật là văn hóa truyền thống Nhật bản, bọn họ căn bản không hiểu vẻ đẹp của đấu vật..."

Trưởng CLB đô vật cũng nhịn không được rồi giống như một cô gái bị khi dễ bưng mặt mà khóc, tuy rằng ngay cả nam sinh cũng thấy hắn mập muốn chết, nhưng bây giờ, không ai nhẫn tâm tổn thương hắn.

"Đúng CLB bóng đá sướng nhất, tất cả mọi người đều cảm thấy đó mới là vận động, nữ sinh đều đi cổ vũ đội bóng đá."

Phó CLB bóng đá điên cuồng điên cuồng hét lên: "Câm miệng cho tôi! Họ không phải đến xem đội bóng đá, họ là tới xem... hu hu... Đều là đến xem Tề Đằng Ngộ, bởi vì phòng nghỉ của hắn cạnh CLB chúng tôi, kết quả một đống nữ sinh đều chen chúc chỗ đó, mọi người mới hiểu lầm nữ sinh đến cổ vũ đội bóng đá chúng tôi, kỳ thật đội bóng chúng ta yếu như vậy, căn bản là không có nữ sinh nào để ý tới, ngay cả quản lí! Oa oa, sự bất hạnh của đội bóng đá các cậu căn bản là không biết."

"Ít nhất còn có quản lý là con gái, cậu khóc cái gì mà khóc?"

Ít nhất còn có các cô gái xinh đẹp vây quanh, bọn họ có thể nhìn đã mắt, hắn khóc cái rắm a, các CLB khác không có cái phúc đó đâu.

"Cậu biết cái gì? Các nữ sinh đều coi Tề Đằng Ngộ là thần tượng, các nam sinh khác chỉ là cỏ dại. Chúng tôi đi qua, họ cũng sẽ không thèm liếc một cái, có nữ sinh còn bịt mũi kêu hôi. Mồ hôi nam sinh nào mà không hôi chứ!"

"Thật đáng thương..."

"Thật quá đáng!"

Phó CLB bóng đá thở dài ai oán: "Chính là người kêu hôi kia chính là hoa khôi trường chúng ta...."

Thấy biểu tình ai oán của hắn, Những người khác lập tức hiểu ra.

"Cậu không phải là.... thích cô ấy đi?" Này căn bản là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

"A a a, cô ấy chê tôi hôi, chê tôi hôi! Sau đó tìm Tề Đằng Ngộ tỏ tình, thế giới gì thế này! Nữ sinh thì tàn nhẫn, họ đều chỉ để ý đến zai đẹp mà thôi, những người có nhân cách đẹp như chúng ta thì không thèm để ý tới!"

Hắn quỳ trên mặt đất thiếu chút nữa nằm rạp xuống đất mà khóc, Thuyền Kiều Quang vỗ vỗ vai hắn an ủi nói: "Suy nghĩ tích cực một chút, tỏ tình với Tề Đằng Ngộ, đại khái đều không lâu quá ba tháng, dù sao cô ta ba tháng sau sẽ bị vứt bỏ thôi."

"Bị vứt bỏ, cô ấy vẫn là không để ý tới tôi, tôi bộ dạng đâu có xấu xí, chỉ kém Tề Đằng Ngộ một chút đi."

Kém rất nhiều đó, mọi người trong lòng lập tức phản ứng, người ta chính là tựa như thần tượng a, còn cậu chỉ có thể so với những kẻ nhìn muốn nôn mà thôi.

Chính là nhìn hắn khóc như vậy, không ai muốn kích động hắn, nỗi thống khổ của hắn, rất nhiều nam sinh có thể hiểu được.

"Đáng giận, chúng ta rốt cuộc thua kém Tề Đằng Ngộ, mã ngoài đẹp một chút thì đã sao?"

"Đúng, cùng lắm là đại thiếu gia tập đoàn tài chính, so với chúng ta có tiền một chút, thì có gì chứ?"

"Hắn không biết ăn thức ăn quỷ quái gì, mà còn cao hơn cả thành viên của các CLB, một mét tám mấy, hắn nhất định không phải người Nhật Bản!" (đa phần người Nhật đều có chiều cao thấp dưới 1m80 :'>)

"Nhưng hắn cười lại vô cùng bắt mắt"

"Hơn nữa cũng không khác người lắm, thường giúp chúng ta mấy bài tập."

"Ừm, hắn... hắn coi như hòa đồng."

"Kì thi lần trước tôi làm không được, thầy giáo nói tôi sẽ không được vào CLB, hắn còn cố ý làm rơi bài cho tôi nhìn..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip