.
.
.
Tiêu Chiến nhìn khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc của Vuơng Nhất Bác thì tò mò vô cùng. Cho đến khi Quản lý cất giọng hát lên."Lão Vương, Quản lý nhà em chính là chân nhân bất lộ tướng nha." - Tiêu Chiến cười cười."Anh nghe tiếp đi xem anh có còn cười nổi nữa hay không." - Vuơng Nhất Bác thở dài."Đó không phải là giọng của anh và em sao?" - Tiêu Chiến mở to mắt khi nghe Quản lý sau khi thử Mic xong."Quản lý trước đây lúc học ở trường
từng nổi danh có khả năng mô phỏng giọng hát. Tuy rằng chỉ giới hạn trong bài hát." - Vuơng Nhất Bác lần đầu tiên khi nghe Quản lý hát bài Fire của hắn cũng phản ứng như Tiêu Chiến bây giờ.
"Tài năng như vậy mà không bị đào bới sao?" - Tiêu Chiến đột nhiên cười vui vẻ ánh mắt em yêu nhỏ của hắn thật sự rất độc nha.
"Từng nhưng đấu không lại Quản lý."
Quản lý không độc miệng thì chỉ là tảng băng lành lạnh. Độc miệng một cái thì vô cùng đáng sợ.
"Hôm nay là ngày tôi vô cùng hạnh phúc
bởi vì hội độc thân chúng tôi lại loại được một kẻ phản bội.
Tuy rằng Trợ lý đã từng khóc lóc van xin chúng tôi. Nhưng sẽ không có bất kì sự tha thứ nào.
Bài hát này là bài hát cuối cùng, tôi xin thay mặt cho cả hội gửi tới cô dâu, chúc cô luôn hạnh phúc vui vẻ đã đi xin đừng quay lại, cửa hội không phải nơi dành để nằm ăn vạ chúng tôi sẽ thả chó ra đấy."
Quản lý thật sự rất biết cách kéo thù hận
hắn không những dùng giọng của Vuơng Nhất Bác còn điều chỉnh tông cùng thái độ nữa.
"Lão công, mau nắm em lại đừng để em mất lý trí leo lên sân khấu đánh anh ta."
Trợ lý đứng dưới sân khấu nghiến răng nghiến lợi nói với chồng cô.
"Vô Ki, Bất Vong, giờ thì là bài gì thế?" - Tiêu Chiến hoàn toàn không quan tâm mấy chuyện ngoài lề - "Big Bang."
Nhất Bác chính là im lặng gật đầu.
"Tối nay dùng tiếng Hàn có được không?"
Tiêu Chiến từng coi vài clip Vương Nhất Bác nói tiếng Hàn cũng từng nghe hắn nói lúc quay Trần Tình Lệnh. Nhưng giọng đã bị hắn điều chỉnh một chút rồi.
"Giọng thật không được chỉnh âm đấy."
Vuơng Nhất Bác chỉ biết nhìn trần nhà Tiêu Chiến thật sự so với hắn còn mở ra.
Quản lý sau khi làm ba bài xong thì đến từng người bạn của cô dâu lên trình diễn.
Ái thương,
Tình ca cô đơn,
Khi người đàn ông khóc,
Nhạc hết người đi...
... toàn là nhạc khổ tình không khổ thì buồn nao lòng.
Chú rể gần như không dám rời cô dâu dù chỉ một bước sợ cô không nhịn đuợc leo lên sân khấu nhuộm màu nó.
"Lão Vương, em hát bài gì thế?" - Tiêu Chiến nghe tên Vuơng Nhất Bác được gọi liền quay sang hỏi.
"Có thứ hạnh phúc gọi là chia tay."
Vuơng Nhất Bác sau khi trả lời Tiêu Chiến liền đứng dậy chỉnh sửa lại quần áo bước lên sân khấu.
Đây thật sự là đang chúc phúc cho đám cưới?
Tiêu Chiến gãi đầu tự hỏi.
END PN D1(2)
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip