Edit Xuyen Thanh Nhan Vat Phan Dien Phai Lam Sao Song Y Y Di Duc Chuong 7 Thi Tam Khong The Nao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
 Chương 7: Thị tẩm? Không thể nào

Ở tổng tài văn trong, đối mặt với ôn hương nhuyễn ngọc yêu thương nhung nhớ, bá đạo tổng tài đương nhiên phải ôm chặt lấy người, tà mị cười: "Tiểu yêu tinh, đây là ngươi chủ động."

Mà Tiêu Dư An, một gã tổng tài, khi hắn nhận thấy có người đang hướng hắn lồng ngực chui, lại còn bắt đầu cởi y phục...

Hắn!

Hắn xoay người, sau đó làm một tiêu chuẩn võ thuật động tác, ấn người kia đầu, đè xuống!

Đè xuống!

Sau khi làm xong, Tiêu Dư An phản ứng đầu tiên là...

Hắn bá đạo tổng tài con đường đã hoàn toàn không thể cứu vãn!

Bị hắn ấn xuống người cũng sửng sốt, thanh âm mang theo sợ sệt cùng nức nở: "Hoàng thượng, hoàng thượng, ngươi nhẹ một chút có được hay không?"

Ừ, thanh âm này, còn rất mềm mại, rất khả ái.

Nhưng này là một nam hài thanh âm!

Tiêu Dư An vội vã buông tay: "Xin lỗi, xin lỗi, ngươi làm ta giật mình."

Kia nam hài hơi cuộn lại mình: "Nô, nô không phải cố ý, hoàng thượng, ngài không nên tức giận.

Tiêu Dư An ôm đầu.

Hắn chợt nhớ ra hai chuyện.

Thứ nhất là, này niên thiếu quân vương, hắn là một đoạn tụ a!

Thứ hai là, lúc nãy tắm rửa, Hồng Tụ hẳn là hỏi hắn buổi tối hôm nay có cần gọi người thị tẩm hay không!

Nam hài gặp Tiêu Dư An nửa ngày không nói lời nào, nghĩ hắn tức giận, hoảng hốt từ trên long sàng cung kính đưa ra một căn dây thừng:" Hoàng thượng, ngài đừng nóng giận, ngài đem nô buộc lại a, lần trước ngài không phải nói muốn cầm roi đánh nô sao? Nô lần này đem roi chuẩn bị xong, hoàng thượng?"

Tiêu Dư An đầu càng đau.

Hắn biết niên thiếu quân vương là một đoạn tụ, thế nhưng hắn không biết vị này là một S a!

Rõ ràng bản thân một bộ tuyệt mỹ tướng mạo, lại là thụ thân công tâm sao! Có can đảm khiêu chiến vận mệnh! Thật sáng tạo ý tưởng! Thật khác người a!

Tiêu Dư An thái độ kỳ quái khiến nam hài hoảng hồn, hắn kéo bản thân y phục, đột nhiên dùng cả tay chân quấn lấy Tiêu Dư An, thanh âm run run: "Hoàng thượng, nô nhớ ngài, rất muốn ngài, van cầu ngài, ngài làm nô a!"

Tiêu Dư An ngăn trở loạn đụng hai tay, mím cười: "Không có, không cho, không làm"

Nam hài nhất thời ngây ngẩn, hoảng hốt biểu tình từng chút một bị nghiền nát.

"Ừ? Tỉnh lại rồi?" Tiêu Dư An như ca ca hàng xóm hiền lành vỗ vỗ nam hài đầu, sau đó một tay cầm xiêm y của hắn kéo về vị trí cũ.

Nam hài định mở miệng nói gì đó, lại bị Tiêu Dư An kinh người cử động sợ đến mức cứng tại chỗ.

"Hồng Tụ, Hồng Tụ" Tiêu Dư An cao giọng hô vài câu, bên ngoài cửa cung ánh nến nhấp nhoáng, Hồng Tụ lên tiếng trả lời, đẩy cửa đi vào.

Hồng Tụ cầm bốn phía thắp sáng, tẩm cung một mảnh sáng sủa, sau đó nàng cung kính quỳ gối trước long sàng, hỏi: "Hoàng thượng, ngài làm sao vậy? Nô tài kia hầu hạ ngài không thoải mái sao?"

Tiêu Dư An cảm thấy bên người nam hài co quắp, trả lời: "Không, hắn tốt vô cùng, là ta đêm nay không có hăng hái, ngươi dẫn hắn trở về đi, nhớ thưởng cho hắn."

Hồng Tụ gật đầu, hầu hạ Tiêu Dư An một lần nữa nằm xuống, sau đó thổi tắt ánh nến, dẫn theo nam hài rời đi.

Bốn phía rơi vào khoảng không tĩnh mịch, Tiêu Dư An nhắm mắt lại lại mở mắt ra, theo bản năng sờ sờ bên gối, lại lập tức phản ứng kịp, lặng lẽ thu tay về.

Tiêu Dư An có một thói xấu khó bỏ.

Lúc hắn ngủ, bên người nhất định phải có người khác hô hấp, ở hiện đại, Tiêu Dư An có thể dùng điện thoại di động ghi âm rồi phát lại, thế nhưng trong tình cảnh hiện tại, Tiêu Dư An có loại không biết làm thế nào cảm giác.

Nỗ lực đi vào giấc ngủ thất bại, Tiêu Dư An nặng nề thở dài, ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương, sau một hồi, Tiêu Dư An quyết định đi ra ngoài vòng mấy vòng.

Hoàng thượng tẩm cung cửa chính có binh lính canh gác, Tiêu Dư An suy nghĩ một hồi, nhảy cửa sổ đi. 

Sau đó, gác tại cửa sổ hai bên hai gã thị vệ trợn mắt há hốc mồm mà thấy một người từ tẩm cung của hoàng đế nhảy ra ngoài, ở trên cỏ lăn một vòng mới vững thân hình.

Hai gã thị vệ nhanh chóng rút kiếm, đặt ở người nọ cổ.

Tiêu Dư An ngẩng đầu cùng hai gã thị vệ mặt đối mặt.

Hai gã thị vệ trong tay kiếm loảng xoảng rơi xuống mặt đất.

...

Tiêu Dư An đứng lên, bình tĩnh mà lấy xuống trên đầu cỏ dại, sau đó vỗ vỗ một trong hai thị vệ vai:" Các đồng chí, cực khổ, ra là cửa sổ cũng có lính gác a."

Thị vệ bị vỗ hai đầu gối mềm nhũn, phốc một tiếng quỳ xuống.

Tiêu Dư An kéo người đứng lên, hỏi: "Con đường nào ít thị vệ nhất?"

Thị vệ run rẩy chỉ chỉ về phía nam phương hướng, nơi có một đường đá nhỏ.

Tiêu Dư An hài lòng gật đầu, hai tay chụm sau lưng, hướng phía đường đá nhỏ đi đến.

Thị vệ vội vã kêu to: 

"Hoàng thượng, đêm đã khuya, ngài một thân một mình..."

"Thân vô thải phượng song phi dực , một người đi dạo ta cao hứng.

"Nhưng mà..."

"Khả liên hàn thực dữ thanh minh, lời vô ích nói ít chút có được không."

"Nhưng..."

"Đãn sử long thành phi tương tại, nói thêm câu nữa ta đánh ngươi."

Thị vệ nghe xong không dám nói tiếp, Tiêu Dư An nhịn không được than thở một tiếng:

"Đường thi ba trăm câu, thật sự là trí tuệ kết tinh a."

Nói xong, Tiêu Dư An nhẹ nhàng cười, để lại hai tên thị vệ vẻ mặt mờ mịt: "Đường thi ba trăm câu là cái gì..."

Thị vệ không xoay chuyển được Tiêu Dư An, phía nam con đường này quả thật thiếu người qua lại, ánh trăng sáng ôn nhu hạ tầng sa mỏng, phất ở Tiêu Dư An trên người.

Bắc quốc lúc này đang đầu mùa đông, gió se se lạnh, Tiêu Dư An y phục mỏng manh, có chút không chịu nổi, sau khi đi được một lúc liền quyết định xoay người theo đường cũ trở về, nhưng bất thình lình, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng đàn, không xa không gần.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip