"Oa, sư phụ uy vũ!" Giọng nói trong trẻo vang lên đầy ngưỡng mộ.
Lúc này Thanh Cơ mới bình tĩnh tỉ mỉ đánh giá người kia. Hắn nhìn không lớn hơn Thanh Cơ bao nhiêu. Một bộ phấn điêu Ngọc mài, trắng trắng mềm mềm, cười lên lộ hàm răng nhỏ trắng bóc.
"A, ngươi làm sao vậy?" Thanh Cơ thất kinh thấy cậu nhóc kia đột nhiên ngã xuống.
Lão nhân kia thấy thế liền rất nhanh đi tới "Bị thương? Miệng vết thương có độc. Hừ, tên nhóc này suốt ngày đi gây hoạ" ông ôm lấy hắn bước vào nhà. Thanh Cơ cũng lo lắng chạy theo.
Y biết, vết thương kia chính là do hắn chạy đến đỡ cho mình!
Lão nhân kia chính là Vu Ninh.
Vì Tiêu Chiến theo ông học nghệ không muốn người ngoài biết nên liền giúp hắn dịch dung, khiến bộ dạng khác đi 3,4 phần.
~~~~
Lúc biết được Vu Ninh là sư phụ Tiêu Chiến y liền nghi ngờ. Lúc đánh ván cờ kia với lão Vũ Ninh kí ức liền tràn về. Đến khi y thấy vết sẹo trên hông hắn sự việc liền được khẳng định.
Chỉ có điều, Tiêu Chiến chính là tới hiện tại còn không có nhận ra y a. Cũng không thể trách hắn. Lúc nhỏ y không được chăm sóc tốt, thiếu dinh dưỡng đến mức gầy gần như da bọc xương, làn da xanh xao vàng vọt.
Vu Ninh lão nhân hẳn là đã nhận ra y vào lần đầu gặp lại trong cung. Chính là lão nhân này là một vị sư phụ không có tư cách lại đáng đánh, dứt khoát đem chuyện này vứt ra sau đầu. Cho nên Tiêu Chiến mới mơ mơ hồ hồ một hồi xoay quanh bị y dụ dỗ.
~~~~
Hồi tưởng tốt đẹp đột nhiên bị cắt đứt . Lúc này Thân hình y bỗng nhiên run lên. Thanh Cơ từ trên giường nhẹ nhàng bật dậy. Tuy gấp gáp nhưng vẫn không hề làm ra động tĩnh quá lớn. Tựa hồ sợ Tiêu Chiến tỉnh dậy.Thanh Cơ bụm miệng, mạnh mẽ áp chế tiếng ho phát ra từ trong cổ họng. Chỉ nghe được vài âm thanh đơn bạc kiềm nén. Vừa lấy tay ra liền thấy trên tay hắn dính đầy máu, trên khoé miệng cũng lây nhiễm không ít.Mà y đối với tình trạng của mình không có quá nhiều biểu cảm như là đã quá quen thuộc. Chỉ chậm chạp lấy khăn tay ra lau đi vết máu.Sau đó y quay lại nơi thiếu niên đang nằm. Tiêu Chiến do kiệt sức nên lúc này đã thiếp đi. Thanh Cơ dịu dàng chạm đến mái tóc của hắn. Tròng mắt khẽ dâng lên cảm xúc khó tả.Môi khẽ thì thầm vài tiếng nhỏ như muỗi kêu, tựa như rất muốn nói lại sợ người kia nghe được " Ta đi đây"Mà lúc Thanh Cơ vừa bước ra ngoài đóng cửa lại thì có một chú chim đưa thư bay đến. Y vươn tay để chú chim đậu lên. Bản thân lại lấy được lá thư nhét dưới chân nó. Là thư của sư phụ hắn, trong thư cũng chỉ có vài chữ đơn giản."Đừng hành động hồ đồ, đợi sư phụ về đi cùng con""Xin lỗi, sư phụ!" Vài tiếng nhẹ nhàng bị gió cuốn đi hoà vài thanh âm đất trời. Nếu không giải được độc thì hắn mãi mãi không thể ở bên người mình yêu được. ======Mà Tiêu Chiến đối với mấy việc này đều không hề hay biết. Còn ngủ ngon đến mức phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ. ^3^Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip