Khongcp So Tay Phan Cong Cua Nam Phu Xn Duong Trung Mieu Chuong 32 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 32: Hoàn khố (7)

Ngày xuân, cây cối đều lên mầm non, trong phủ trưởng công chúa lại cây xanh phồn thịnh, bất kể là đi đến đâu trên đường nhỏ đều có không ít màu xanh lá.

Đoàn Thanh Ân giờ phút này mang theo Tịch Ngọc Chân đi ở lối nhỏ, sau lưng là hai nha đầu hai gã sai vặt, để tránh có người thấy bọn họ gặp thì nói không rõ.

"Biểu muội Trạch Thành là ấu nữ do kế mẫu Chu phu nhân sinh, từ nhỏ theo phụ thân lớn lên ở Hồ Tương, Trạch Thành khi còn bé vì tổ phụ giữ đạo hiếu cũng ở đây mấy năm, biểu huynh biểu muội, dần dần có tình cảm."

Y một bên chậm rãi nói, một bên nâng tay gạt các nhánh cây trước mặt Tịch Ngọc Chân, thấy nàng trầm mặc cúi đầu, mới buông lỏng tay ra.

"Bá mẫu cùng kế phu nhân quan hệ cũng không ổn, lại thêm suy nghĩ Chu gia cùng nhà mẹ đẻ đã có bà ở giữa, không cần lại thân càng thêm thân, lúc này mới không chịu trả lời ý Trạch Thành muốn cưới biểu muội, Trạch Thành biết ta ý xấu luôn luôn nhiều, liền cầu đến trên đầu ta."

Tay Tịch Ngọc Chân nắm chặt khăn, há hốc mồm, thanh âm khô khốc, "Cho nên chuyện hôm nay, ngươi đã sớm biết?"

Việc này, đương nhiên là nói Hầu phu nhân hạ dược thứ nữ, dẫn nàng đến phòng nhỏ, muốn đến tróc gian tại chỗ.

"Cũng không phải sớm biết, ý định của mẹ cả nàng cũng không phải một người làm được, còn muốn mẫu thân nhà ta đưa tin tức cho, để bà phối hợp lừa ta đến, nếu không chỉ một mình nàng ở chỗ này, cục diện này cũng không có ý nghĩa gì."

Đoàn Thanh Ân cười cười: "Mẫu thân của ta nhìn như mưu kế nhiều, kì thực cũng sớm bị thanh danh mê tâm, bà muốn chèn ép ta, nhưng không thể trực tiếp, đành phải bày bộ đau sủng muốn phủng sát ta, để bọn hạ nhân trong phòng bà không đề phòng ta, muốn xúi giục một hai người còn không phải thật đơn giản."

"Ta được tin liền nghĩ đến Trạch Thành, mẹ cả nàng là cô nương Chu gia, nếu biết Trạch Thành cùng người gặp riêng tư tới bắt người thì hợp lý, ta kéo nàng giấu đi, lại để Trạch Thành mang biểu muội vẽ tranh, bọn họ chỉ vẽ tranh, cũng không vượt qua, dù bị phá, đến lúc đó Trạch Thành lại giả vờ ngây ngốc nói biểu muội cùng nàng đã đính hôn, Chu phu nhân vì thanh danh nhi tử không bị hao tổn, cũng chỉ có thể nhận cửa hôn sự này."

Tịch Ngọc Chân phản ứng lại, cái này cần quy công cho trước đó nàng bị Đoàn Thanh Ân kéo, vị tiểu lang quân này lấy tốc độ cực nhanh nói rõ y không có ác ý.

Hai người cùng ở sau rèm, nàng liền một bụng nghi vấn, kỳ quái là tiểu lang quân hình như cái gì cũng biết.

Rõ ràng y mới lớn như nàng.

Đoàn Thanh Ân nói xong, lại hỏi nàng: "Không sai biệt lắm chính là như vậy, nàng có cái gì muốn hỏi sao?"

Tịch Ngọc Chân từ sau khi bị kéo ra vẫn chưa hề nói chuyện, đầu tiên nàng cơ hồ không cùng ngoại nam tiếp xúc qua, thứ hai, cũng thực sự không biết nên nói cái gì.

Do dự hồi lâu, nàng mới hỏi: "Nhưng nếu mẫu thân trực tiếp thấy ta và ngươi?"

"Bà sẽ không."

Đoàn Thanh Ân trả lời mười phần khẳng định: "Bà cùng Miêu thị chỉ là có lợi ích chung mới tập hợp một chỗ, bà có thể xác định nàng vào phòng, lại không dám khẳng định trong phòng có phải ta không, nếu nói thẳng là ta, mà sau đó lại phát hiện nam nhân trong phòng là một người khác, chẳng phải trực tiếp lộ mưu đồ."

"Về phần không nói ra nàng, nàng suy nghĩ kỹ một chút, nếu nàng là phụ nhân đang ngồi, nghe có người nói nữ nhi chưa xuất giá nhà nàng vào phòng cùng ngoại nam, nàng sẽ lưu lại xem náo nhiệt hay rời đi tránh hiềm nghi?"

Tịch Ngọc Chân tròng mắt, "Tự nhiên là tránh hiềm nghi, chuyện xấu bực này, nếu nhìn lại, khó tránh khỏi xấu hổ."

Coi như các phu nhân đại bộ phận càng muốn nhìn náo nhiệt, nhưng làm quý phu nhân, các nàng đầu tiên là cân nhắc mình làm như vậy có thể ảnh hưởng thanh danh hay không, bởi vậy Hầu phu nhân chỉ có thể nói mập mờ, mấy người này mới có thể lý trực khí tráng đi xem náo nhiệt.

Nàng nghĩ thông suốt, hơi kinh ngạc nhìn về phía Đoàn Thanh Ân.

Tịch Ngọc Chân dù không đi ra ngoài giao tế, nhưng cũng nhiều ít biết một chút chuyện Thịnh Kinh, tỉ như trước đó Đoàn Thanh Ân có danh tiếng xấu cùng hiện tại có danh hiếu thuận, trong nhà mười phần sủng ái yêu, sủng ái này không riêng gì Miêu thị, còn có cha Đoàn.

Theo lý thuyết, y không nên hiểu nhiều như vậy mới đúng.

"Nàng có phải muốn biết, vì sao ta biết được nhiều như vậy?"

Tiếp thu ánh mắt Tịch Ngọc Chân nhìn qua, Đoàn Thanh Ân cười nhìn nàng.

Tịch Ngọc Chân có chút khẩn trương mím mím môi, cẩn thận từng li từng tí nhẹ gật đầu, nội tâm đã phỏng đoán rất nhiều, tỉ như kỳ thật Đoàn Thanh Ân ở trong nhà cũng không có tốt như bên ngoài nói, hoặc là y nếm thiệt ngầm, lúc này mới luyện tâm thất khiếu linh lung.

"Tự nhiên bởi vì ta thiên tư thông minh."

Tịch Ngọc Chân: ". . ."

Đoàn Thanh Ân cười với nàng, hai đầu lông mày có loại trương dương hài lòng của thiếu niên lang quân: "Hai nhà chúng ta muốn đính hôn, ta cũng không cần giấu diếm nàng, nói thật, bên người mẹ cả nàng có người của ta, bên người kế mẫu của ta cũng có người của ta, đương nhiên, bên cạnh nàng cũng có người của ta, nha đầu rót rượu cho nàng, người khác cảm thấy nàng là nha đầu của nàng, nàng cảm thấy nàng ta là nha đầu của mẹ cả, trên thực tế, nàng là ta an bài, cứ yên tâm đi, nàng chỉ đưa nước bình thường, dù nàng không đổ nước vào tay áo, cũng không có chuyện gì."

Tịch Ngọc Chân: ". . ."

"Còn có Nhị muội muội Tam muội muội Tứ muội muội, phụ thân nàng và người tương đối được sủng ái như Mã di nương Hồ di nương Liễu di nương gì đó, bên người đều có người của ta."

Tịch Ngọc Chân: ". . ."

"Nhìn nàng sợ hãi kìa, đều không nói lời nào." Đoàn Thanh Ân nhắc nhở nàng: "Cẩn thận đá phía trước."

Nhìn Tịch Ngọc Chân mặt mũi tràn đầy khiếp sợ giơ chân bước qua hòn đá, y mới tiếp tục nói: "Ngày sau chúng ta muốn làm phu thê, đêm động phòng hoa chúc hoặc nhiều hoặc ít ta cũng muốn báo cáo sản nghiệp cho nàng, so với đến lúc đó lãng phí thời gian động phòng, còn không bằng hiện tại liền nói cho nàng đại khái, cái kinh thành này muốn rối loạn, chúng ta chưa cưới gả, ta nếu không nhiều thủ đoạn, ngày sau sao giữ được chúng ta?"

Tịch Ngọc Chân chậm một hồi lâu, không thể trách nàng nói không ra lời, thật sự Đoàn Thanh Ân nói những sự tình này đối với nàng mà nói quá mức rợn cả người.

Mẹ cả ở bên người nàng sắp xếp người, nàng trong lòng hiểu rõ, đương gia chủ mẫu nhà ai bên người không có mấy người thân đâu.

Nhưng Đoàn Thanh Ân một ca nhi phủ khác, thế mà tay dài đến trình độ này, thật sự làm cho nàng khiếp sợ.

Trừ khiếp sợ, còn có một số mê mang không hiểu.

"Nàng, các nàng. . ." Lời nàng nói đều có chút cà lăm, "Các nàng làm sao lại nguyện ý nghe ngươi?"

Đến cùng người ở bên ngoài nhìn, Đoàn Thanh Ân chỉ là một ca nhi chưa bước vào đường đời cũng không có công danh lại chưa cưới gả.

"Để người ta nghe lời rất đơn giản, nhất là để hạ nhân nghe lời." Đoàn Thanh Ân nở nụ cười có chút xấu xấu, đôi mắt để lộ thần sắc trong suốt lại như thuộc về riêng thiếu niên lang quân.

"Đơn giản là tiền tài thôi, hạ nhân ở phủ khổ nhất, những chủ tử kia được sủng ái còn tốt, là hai chủ tử, nếu không được sủng trong lòng tự nhiên sầu."

Y lần lượt kể: "Thân nhân trong nhà bị bệnh không có tiền chẩn trị, chủ tử quá mức ương ngạnh để người ta khổ không thể tả, hoặc không muốn cả đời lưu tại phủ muốn chuộc thân, bọn họ muốn lại làm không được, ta lại có thể giúp bọn họ làm được, nàng nói, có hạ nhân bán mạng cho ta không?"

Tịch Ngọc Chân rõ lại có chút không rõ, "Ngươi làm như vậy vì cái gì?"

"Chỉ vì sớm biết một chút tin tức mà thôi."

Đoàn Thanh Ân kiên nhẫn giải thích: "Nàng cảm thấy những hạ nhân này biết có hạn, nhưng trên thực tế, cũng chỉ nhìn nàng nghe thế nào."

"Tỉ như nói, Trần thượng thư phủ thượng thư xin nghỉ, nhưng hạ nhân lại phát hiện mặc dù trong sân có thuốc, để mùi thuốc nồng đậm theo cơn gió truyền khắp phủ, nhưng Trần thượng thư lại không uống, hắn đang giả bộ bệnh, tại sao muốn giả bệnh đâu? Là cái gì có thể để một Thượng thư giả bệnh như vậy, chỉ có chuyện trên triều đình, kết hợp với mấy tin của đại nhân phủ khác, liền có thể biết được Thái hậu đã qua đời, hẳn là Hoàng đế sợ hãi nàng qua đời sẽ ảnh hưởng tới cữu cữu mình, đè ép tin tức."

"Nếu trong triều có người biết chuyện này, tất sẽ vạch tội nhà mẹ đẻ Thái hậu, trước đó Hoàng Thượng có thể bảo trụ quốc cữu, cũng bởi vì Thái hậu ở sau lưng, Thái hậu ngã, luôn luôn chỉ dựa vào Thái hậu Hoàng Thượng có thể chịu nổi áp lực sao? Nhưng hắn lại không muốn cúi đầu, hai bên khó tránh khỏi một trận ác chiến, Trần Thượng thư tin tức linh mẫn, ở trong triều từ trước đến nay bo bo giữ mình không đứng đội, lần này đang giả bộ bệnh tị nạn."

Nhìn về phía Tịch Ngọc Chân nghe mà lông mày nhíu, Đoàn Thanh Ân lại nói: "Hướng đại sự đủ để lay động nhân tâm, nhưng lại không người sẽ chú ý tới người làm trong phủ có dị thường, như vậy cũng tốt hơn so với hiện nay nàng và ta nói quốc sự, dưới lòng bàn chân có sâu kiến bò qua, nàng sẽ lo lắng sâu kiến đem chuyện này lan rộng ra ngoài sao?"

Tịch Ngọc Chân cúi đầu, nhìn về phía con kiến bò qua, bọn nó lập đội, đang vây quanh ăn thi thể một con sâu, nếu không phải Đoàn Thanh Ân nói, nàng cũng không chú ý dưới chân mình có con kiến.

Nuôi dưỡng trong khuê các, dù thiên tính thông minh, Tịch Ngọc Chân cũng chỉ là một cô nương không thấy qua việc đời, Đoàn Thanh Ân nói những này, đối với nàng mà nói quá xa xôi, cũng thật làm cho người ta sợ hãi.

Nàng thậm chí thấy mũi mình chua, trong mắt cũng có chút chát, không biết bởi vì nghe được bí mật, hay bởi vì hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện.

"Ngươi khẳng định chúng ta sẽ cưới sao? Đệ đệ ta dù là nhi tử độc nhất phủ Trung Nghĩa Hầu, nhưng phụ thân còn khoẻ mạnh, mẹ cả niên kỷ cũng không lớn, còn có thật nhiều di nương, sớm muộn sẽ sinh nhi tử, phụ thân luôn luôn đối với ta không có tình cảm gì, mẹ cả xem ta như cái đinh trong mắt, ngươi có khe rãnh, thủ đoạn lại tốt, chắc hẳn toan tính sự tình lớn, nếu lấy ta, trợ lực ta mang đến không lớn, mà khả năng ngày sau tiền đồ của ngươi bên Hầu phủ còn muốn đào lấy, cưới ta, đối với ngươi trăm hại mà không lợi."

Tịch Ngọc Chân nói lời này mang nghẹn ngào, nàng biết, Đoàn Thanh Ân dù lợi hại, đối nàng cũng thẳng thắn, nếu nàng gả cho y, ngày sau tất có thể qua tốt hơn hiện tại.

Có chút lời vẫn nên nói sớm, miễn cho sau này tên bắn ra không thể hối hận.

"Ta ở trong phủ sắp xếp không ít nhân thủ, tự nhiên biết tình huống của nàng, ta muốn cưới nàng, cũng không phải bởi vì gia thế của nàng, mà là vì nàng."

Đoàn Thanh Ân coi quy củ, tuy mười phần thâm tình, cũng không kéo tay Tịch Ngọc Chân, chỉ dừng bước lại nhìn qua đôi mắt nàng, nói khẽ: "Nàng nói tâm ta có khe rãnh, nàng thì không sao? Ta có mưu đồ, bởi vì thế, ta mới cần một nương tử cùng ta đứng, vì ta lo liệu hậu trạch, lúc ta dốc sức làm bên ngoài xử lý chuyện bên trong, nàng nói Hầu phủ không vì nàng giúp ta, nhưng sao nàng biết ta cần Hầu phủ trợ lực?"

Nhìn qua Tịch Ngọc Chân kinh ngạc nhìn về phía mình, y nói tiếp:

"Ta biết nàng là người thế nào, nàng cũng nên biết ta là người thế nào, ta không dám đảm bảo thứ khác, nhưng ta có thể nói, nếu nàng gả cho ta, ngày sau ta tất nhiên sẽ che chở nàng, tuyệt không để nàng bị ủy khuất."

Bây giờ phần lớn vợ chồng đều tương kính như tân, Đoàn Thanh Ân nói lời này rất độc.

Nữ tử không muốn sinh hoạt tốt có thể chống cự, nhưng Tịch Ngọc Chân không thể.

"Ta biết muội muội luôn luôn xem Trạch Thành như con ruột mà đối đãi, chỉ là lần này, ngươi không khỏi nhúng tay nhiều lắm."

Chu phu nhân đến cùng vẫn nhịn không được, lôi kéo Hầu phu nhân đến sương phòng, mãi cho đến khi hai người một mình, lúc này bà mới dỡ nụ cười một mực duy trì trên mặt xuống, một cái tát đập vào trên mặt bàn.

"Ta tự nhận đối với muội muội ngươi luôn luôn là tốt, ngươi khóc lóc kể lể thời gian ở Hầu phủ trôi qua kham khổ, ta liền nói cho tướng công, từ phủ ra ngân lượng cho ngươi, bên ngoài đều nói ngươi tâm tư hẹp không để thứ nữ tốt chưa từng chịu mang thứ nữ ra ngoài giao tế, ta lần nào không giúp ngươi nói tốt? Ta đối với muội muội móc tim móc phổi, ngươi lại muốn đâm tim của ta!!"

Hầu phu nhân sốt ruột kéo tay tẩu tẩu, bà có thể tại Hầu phủ uy phong như vậy, không phải dựa vào nhà mẹ đẻ ra sức nguyện ý làm núi dựa sao?

Tuy nói bà là thân sinh nữ, nhưng bây giờ trong phủ là ca ca đương gia làm chủ, Chu phu nhân là chủ mẫu, bà điên rồi mới đắc tội Chu phu nhân.

"Tẩu tẩu, tẩu nghe ta giải thích, chuyện này thật sự có hiểu lầm."

"Có hiểu lầm? Có thể có hiểu lầm gì đó?!" Chu phu nhân gạt tay bà, "Không phải nha đầu của ngươi nói cho ngươi Trạch Thành nhà ta cùng biểu muội hắn tiến vào sương phòng? Không phải ngươi lôi kéo các phu nhân cùng đi tróc gian??"

"May mà Trạch Thành là chính nhân quân tử, dù tâm duyệt biểu muội hắn cũng một mực quy củ, chỉ vẽ tranh, nếu hắn thật sự làm những khác? Ngươi để Trạch Thành của ta làm sao ở Thịnh Kinh làm người??"

Hầu phu nhân quả thực trăm miệng khó cãi, bà cũng không thể nói chính mình dự định tính toán thứ nữ, kết quả ai biết người trong phòng đổi thành Chu Trạch Thành.

"Tẩu tẩu, không phải là ta cố ý thật, Trạch Thành là cháu ruột của ta!!"

"Ngươi cũng biết Trạch Thành là cháu ruột, hắn là trưởng tử duy nhất của ta và ca ca ngươi! Từ nhỏ cẩn thận nuôi lớn, những thiếp hầu chết tiệt không an phận, ta ngàn phòng vạn phòng, không nghĩ tới suýt nữa để hắn huỷ dưới tay cô cô ruột."

"Không phải, không phải là ta thật, ta. . ."

"Ngươi không cần nói nhiều, ta tự có quyết đoán của ta, chuyện này ta không quản được, để ca ca ngươi quản!"

Nói xong, Chu phu nhân phất tay áo rời đi, chỉ còn lại Hầu phu nhân ngây ngốc đứng trong phòng.

Đến cùng chuyện gì xảy ra!!

Vì cái gì người trong phòng lại biến thành Chu Trạch Thành!!

Trong nội tâm bà một bụng lửa, đẩy cửa phòng ra vẫn còn muốn giả một bộ điềm nhiên như không có việc gì tiếp tục trở lại trên yến hội.

Bà thậm chí có thể tưởng tượng ra bên ngoài, những người kia đều phỏng đoán, nói không chừng sẽ cảm thấy bà cố ý làm ra một tuồng kịch, vì hủy đi thanh danh cháu trai.

Ca ca chỉ có một trưởng tử, biết chuyện này tất nhiên giận tím mặt.

Hắn sẽ còn giúp bà sao? Ngày sau bà làm người thế nào. . .

Trong lòng giấu một bụng suy nghĩ, Hầu phu nhân ngồi ở vị trí cũ.

Kết quả xa xa nhìn lại, dĩ nhiên nhìn thấy Tịch Ngọc Chân cùng một lang quân vừa nói vừa cười đi qua bên này.

Giữa bọn họ không e dè thân mật, dù không có tiến hành tứ chi tiếp xúc, nhưng một đôi nam nữ chưa cưới có thể ở trước mặt mọi người làm ra tư thái này, cơ hồ là tại tuyên bố bọn họ đã định ra hôn ước.

Hầu phu nhân mặt âm trầm, phân phó nha đầu rót rượu nói: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, đến cùng chuyện gì xảy ra."

"Dạ."

Nha đầu kia có lẽ biết mình làm hư việc, phúc thân bước chân vội vàng đi xuống.

Qua một hồi lâu nàng mới trở về, nhỏ giọng bên tai Hầu phu nhân nói ra: "Đại tỷ nhi nói nàng đích xác ở trong phòng đụng ca nhi Đoàn gia, chỉ là về sau ca nhi Chu gia mang theo biểu muội hắn tới, ca nhi Đoàn gia cùng hắn là bạn tốt, liền nhường phòng, còn mình mang theo Đại tỷ nhi đi trong vườn."

Hầu phu nhân siết chặt nắm đấm, "Nàng không phải uống nước ngươi bưng sao?"

Nha đầu kia vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, "Nô tỳ đích thật tự tay bỏ thuốc vào, cũng tận mắt nhìn Đại tỷ nhi uống."

"Kia nàng làm sao không có việc gì!!"

Hầu phu nhân gầm thét, âm lượng không khỏi cao chút, một số phu nhân chung quanh nghe được động tĩnh nhìn lại, bà vội vàng ở trên mặt lộ ra nụ cười, giả như không có gì xảy ra.

Nhìn thấy những phu nhân kia đều không có lại nhìn mình, bà mới hạ giọng, cắn răng hỏi: "Còn có ca nhi Đoàn gia, ta không phải để người ta đưa thuốc cho Đoàn phu nhân sao? Nàng không hạ trong rượu của ca nhi Đoàn gia?"

Nha đầu nào biết cái này, vội vàng đề nghị: "Không bằng nô tỳ hỏi Đoàn phu nhân, phu nhân có cần?"

"Nhanh đi mời!"

Nha đầu đi mời người, bên này Đoàn Thanh Ân còn đang cùng Tịch Ngọc Chân dẵm cỏ, Hạ Lập Thịnh đang cùng người chơi ném thẻ vào bình rượu, thấy y mang theo cô nương trẻ tuổi đi tới, cười với người bên cạnh nói: "Xem ra Thanh Ân đính hôn, xa xa cũng thấy không rõ, không biết là nhà nào."

"Hình như là Đại tỷ nhi phủ Trung Nghĩa Hầu, bọn họ cười vui vẻ như vậy, tất rất hợp duyên đi."

Bên kia Đoàn Thanh Ân đang cười một mặt nói xấu, "Truyền tin cho kế mẫu là người của ta, ta để bọn họ đổi thư, lại đưa thuốc về, hồi âm cũng tìm người viết một lần nữa."

Nói, y nói với Tịch Ngọc Chân che miệng cười: "Chúng ta liền nhìn các nàng chó cắn chó đi."

Cái này vừa mới dứt lời, Miêu thị được nha đầu dẫn tới bên người Hầu phu nhân, nghe bà hỏi thuốc, lập tức một mặt mờ mịt:

"Thuốc gì?"

Hầu phu nhân: "Nơi này có hai người chúng ta, bà giả bộ cái gì, đương nhiên là uống thuốc có thể khiến người ta ý loạn tình mê, ta để bà hạ cho đại ca nhi nhà bà."

Miêu thị: "???"

Hầu phu nhân: "Lần này nếu không phải bên kia xảy ra sai sót, bọn họ sao biết?"

Nghe được câu này, Miêu thị lập tức kịp phản ứng, "Tỷ tỷ không nên nói bậy, ta nào dám đáp ứng việc này, đại ca nhi nhà ta từ trước đến nay là hỗn bất luận, chính hắn trúng thuốc còn không biết? Việc này nếu thật bị đánh vỡ, hắn liền có thể giày vò long trời lở đất, đến lúc đó lão nhà ta tra được trên đầu ta, ta không có cách sống."

"Rõ ràng bà viết thư nói với ta đáp ứng, giờ phút này còn. . ." Hầu phu nhân đang nói, đột nhiên bừng tỉnh.

"Bà nhát gan không dám làm, một bên lại đáp ứng ta, đến lúc đó sự việc bại lộ, bà cái gì cũng không làm đương nhiên có thể rũ sạch sẽ, còn có thể giẫm ta một cước."

Tự giác nghĩ thông suốt, ánh mắt bà nhìn về phía Miêu thị như tô độc.

Thật không nghĩ đến, lâu dài đánh ngỗng, dĩ nhiên để nhạn mổ vào mắt.

Bà tính kế tính tới tính lui, thế mà thua trên tay xuẩn phụ nhát như chuột heo Miêu thị này.

Tìm được kẻ cầm đầu, Hầu phu nhân trực tiếp đi chỗ tẩu tẩu đẩy trách nhiệm cho Miêu thị, đứng người phẩy tay áo bỏ đi.

"Hôm nay bà hại ta, ngày sau ta tất hoàn trả!"

Chuyện gì xảy ra cũng không rõ Miêu thị: ". . . Không, chờ một chút, tỷ tỷ!!"

Nhìn bóng lưng tức giận rời đi của Hầu phu nhân, bà mờ mịt lại nghi ngờ.

Lập tức thân như trong sương mù, thấy không rõ phía trước đằng sau, nhưng lại có thể rõ một sự kiện.

Thuyền nhỏ hữu nghị được tạo ra vì lợi ích chung của bà và Hầu phu nhân, lật rồi.

Mà bà thậm chí không biết vì cái gì thuyền nhỏ hữu nghị nói lật liền lật, nói tốt tỷ muội cùng nhau liên thủ chơi chết con riêng thứ nữ nhìn là ngứa mắt đâu?

Vừa mới rời đi một hồi, đến cùng xảy ra chuyện gì rồi??

Miêu thị càng nghĩ đầu óc càng loạn, hận không thể vươn tay Nhĩ Khang về phía Hầu phu nhân.

Tỷ tỷ trở về!!!

Ta thật sự cái gì cũng không biết mà!!!

Chương 33: Hoàn khố (8)

Đại ca nhi Đoàn gia và đại tỷ nhi Trung Nghĩa Hầu phủ đính hôn.

Tin tức này xen lẫn trong các tin bát quái ở Thịnh Kinh thì chẳng đáng chú ý chút nào, mà chú ý nó, cũng chỉ có những bằng hữu tốt kia của Đoàn Thanh Ân.

Trong đó lấy Hạ Lập Thịnh cầm đầu, hợp thành 【đoàn vây xem Đoàn Thanh Ân yêu đương】, suốt ngày trêu chọc từ khi có vị hôn thê thì yến hội nào cũng thấy Tịch Ngọc Chân Đoàn Thanh Ân cùng một chỗ.

Đoàn Thanh Ân bị cười nhạo cũng không thấy mất mặt, ngược lại phản kích, "Mấy người cũng chỉ có thể đá bóng chơi đùa ném thẻ vào bình rượu, nào giống ta, đều sắp thành nhà người, thành thục một chút là nên."

Mấy người Hạ Lập Thịnh: Không lời để nói.

Tóm lại, đầu năm nay người vẫn muốn mặt, cho dù lang quân cô nương đính hôn, bị người ta nói cũng đỏ mặt nửa ngày.

Không riêng cô nương đỏ mặt, lang quân cũng thế.

Nhưng Đoàn Thanh Ân không giống, từ trước đến nay y da mặt dày, người ta đính hôn đều thừa dịp yến hội gặp mặt một lần, y trực tiếp thoải mái tới phủ Trung Nghĩa Hầu hẹn Tịch Ngọc Chân vị hôn thê này ra ngoài dạo chơi.

Đường đường chính chính đính hôn, Hầu phu nhân cũng không tiện ngăn, huống chi bây giờ bà cùng nhà mẹ đẻ trở mặt, Hầu gia nhìn lên, ồ, cọp cái luôn ngăn ta ngủ với người không có chỗ dựa, vậy còn không tranh thủ thời gian lãng đi.

Bây giờ Hầu phu nhân ở trong phủ không có tiếng nói, trên thực tế, nhiều năm như vậy bà không sinh con là có nguyên do, Hầu gia không thích bà, ông không nguyện ý cùng Hầu phu nhân làm chuyện người nhớn, đứa bé sao có nổi.

Vì thế, trong lòng phu nhân luôn oán hận, nộ khí cũng phát tiết đến trên thiếp hầu cùng thứ nữ, Hầu gia cố kỵ nhà mẹ đẻ sau lưng bà, cũng không thể che chở thiếp, nữ nhi.

Bất quá ông cũng không thấy chuyện này có gì, dù sao chỉ là thiếp hầu nha, không có người này thì còn một đống người khác, nữ nhi cũng không phải nhi tử, chết cũng không đau lòng, đương nhiên, nếu Hầu phu nhân quá phận, tỉ như nói diệt sạch con Hầu gia, ông vẫn sẽ cảnh cáo.

Mà bây giờ, nhà mẹ đẻ Hầu phu nhân không hỗ trợ bà, thậm chí có thể nói là trở mặt, Hầu gia lập tức vui khôn tả, ông không chỉ đối nghịch thê tử, còn sủng thiếp hầu, tóm lại chính là phát tác toàn bộ oán khí tích tụ nhiều năm ra ngoài, mà trong đó cũng có thiếp hầu thừa cơ hả giận cho đứa con chết trong tay Hầu phu nhân, tóm lại loạn thành một bầy.

Chính bà còn lo không xong, đương nhiên cũng không đoái hoài tới Tịch Ngọc Chân một thứ nữ nho nhỏ, mà di nương Tịch Ngọc Chân thì không có lẫn vào trận hỗn loạn này, vẫn như trước kia, mỗi ngày trốn trong phòng thêu thùa, hiện tại Hầu phu nhân không an bài công việc cho bà, bà cũng chậm rãi thêu.

Bởi vậy, Tịch Ngọc Chân đi theo Đoàn Thanh Ân ra ngoài, tham quan sản nghiệp của y.

Đoàn Thanh Ân có sản nghiệp, nói thật thì trước đó sản nghiệp này là của Miêu thị.

Nhưng ai bảo người ta biết Miêu thị yêu thương y đâu, biết mẫu tử bọn họ "Quan hệ hài hòa", y mang bộ dáng nhi tử được sủng, mở miệng cùng mẫu thân nói mình muốn một gian cửa hàng luyện tập, trùng hợp bên cạnh có cha Đoàn, Miêu thị nói đưa cửa hàng trên danh nghĩa mình, cũng mười phần bình thường.

Mà cửa hàng Đoàn Thanh Ân điểm danh lại là cửa hàng có lợi nhiều nhất của bà, này hoàn toàn là trùng hợp.

Giống như chuyện đính hôn với Tịch Ngọc Chân, Đoàn Thanh Ân Tịch Ngọc Chân ở trước mặt mọi người làm dáng vẻ thân mật, lại nói cho tất cả mọi người Tịch Ngọc Chân là nương tử Miêu thị định ra, Miêu thị luôn đau nhi tử không có khả năng trở mặt nói không.

Y sau khi nghe Miêu thị hứa hẹn liền lắc lư một vòng trong cửa hàng, biểu thị này là cửa hàng mẫu thân muốn cho, lại thừa dịp cha Đoàn ở cùng Miêu thị "nhắc tới", chẳng lẽ Miêu thị còn có thể nói "Không được, cửa hàng này đặc biệt có thể kiếm tiền, lão nương không muốn cho ngươi, ngươi tùy ý chọn một cửa hàng nhỏ không kiếm tiền được đi" sao?

Mà vốn là cửa hàng kiếm tiền, đến tay Đoàn Thanh Ân càng kiếm thêm được nhiều tiền hơn.

Dĩ nhiên không phải y lấy ra thứ gì to lớn, mà bởi vì y biết quảng cáo.

"Bây giờ còn có thật nhiều chuyện không thể làm, cũng chỉ có thể kiếm chút tiền, với lại có quá nhiều chuyện muốn làm, nếu tiền kiếm được cũng nhiều, sợ không quản được."

Tham quan cửa hàng xong, Đoàn Thanh Ân hời hợt nói tới việc cửa hàng kiếm tiền làm Tịch Ngọc Chân khiếp sợ không thôi.

Không thể không nói, mười phần trang bức.

Tịch Ngọc Chân dù sao cũng là người nghèo rớt mồng tơi, Hầu phủ cũng xuống dốc, nàng chưa từng chứng kiến người khác giàu thế nào, hôm nay gặp "cửa hàng nhỏ" trên danh nghĩa Đoàn Thanh Ân, trước đó còn đang thấp thỏm mình có thể cùng Đoàn Thanh Ân sống cuộc sống tốt hay không thì giờ đây nàng lòng tin tràn đầy.

"Chàng cứ yên tâm, ta về lấy sổ sách nhìn, ngày sau tất sẽ xem rõ."

Giờ khắc này, giá trị phấn đấu của Tịch Ngọc Chân nhân lên theo cấp số nhân.

Nếu như trước đó nàng còn lo lắng bất an, mình không gia thế, cũng không quốc sắc thiên hương, vì cái gì Đoàn Thanh Ân một người có năng lực như vậy muốn cưới nàng.

Nhưng bây giờ, nàng hoàn toàn không nghĩ tới nó nữa.

Nàng cần làm chuyện Đoàn Thanh Ân không rảnh làm, làm một tổng quản xứng chức, không, là thê tử.

Đoàn Thanh Ân cũng nhìn ra Tịch Ngọc Chân đang suy nghĩ gì.

Cô nương này thật đúng là mẫu người nỗ lực, người ta nếu vô duyên vô cớ đối tốt, nàng liền toàn thân không được tự nhiên, nhưng nếu người ta đối tốt, nói với nàng cũng muốn hồi báo đồng dạng, nàng liền thật cao hứng bắt đầu hồi báo.

Theo thường lệ tham quan cửa hàng xong, lại đi ăn một bữa cơm, lại đi dạo phố, chờ cơm nước xong xuôi, Đoàn Thanh Ân lại cưỡi ngựa, một đường hộ tống Tịch Ngọc Chân về.

Trong Hầu phủ rối bời một đoàn, nhưng đối với mấy cô nương không ảnh hưởng lớn, Tịch Nhị cô nương cùng Tịch Tam cô nương đang thêu thùa may vá, chuyện này đối với các nàng là chuyện hiếm lạ, dù sao hai người cho tới bây giờ đều bất hòa, nhưng khoảng thời gian này tất cả mọi người vội đối phó Hầu phu nhân, di nương các nàng cũng leo lên, hai người mới không thể không làm bộ ta tốt người tốt tất cả mọi người đều tốt.

Lúc đang thêu, nha đầu của Tịch Nhị cô nương vào, "Đại tỷ nhi về phủ, nô tỳ thấy đại tỷ nhi lại có trang sức mới, vẫn là của Toái Điệp hiên."

Tay Tịch Nhị cô nương dừng lại, thả kim xuống, trong mắt có chút không phục, "Đại tỷ tỷ này của chúng ta đúng là tốt số, từ khi cùng Đoàn gia đính hôn, đồ trang sức sợ là đã đổi hai vòng."

Tịch Tam cô nương cũng có chút chua, "Đều là một phủ ra, sao đại tỷ tỷ lại có vận tốt như vậy."

Nàng không biết trước đó Tịch Nhị cô nương làm thủ đoạn đoạt vị hôn phu tương lai của Tịch Ngọc Chân, cũng chỉ chua một chút, Tịch Nhị cô nương lại có tâm tình khá phức tạp.

Những ngày gần đây, mắt thấy Đoàn Thanh Ân tới đón Tịch Ngọc Chân xuất phủ chơi, lại nhìn đồ trang sức càng ngày càng nhiều, nụ cười trên mặt cũng càng ngày càng nhiều, Tịch Nhị cô nương ngũ vị tạp trần.

Vụ hôn ước trên người nàng vốn mẹ cả định ra cho đại tỷ tỷ, chẳng qua di nương từ chỗ phụ thân nghe được, biết nhà kết thân là Thận Quận vương, thứ tử nhà này tuổi tác cùng đại tỷ tỷ tương đương, trong phòng cũng không có thiếp hầu, lại tuấn tú lịch sự, xem như xứng với đích nữ Hầu phủ, chẳng qua trong phủ không có đích nữ, lúc này mới tiện nghi đại tỷ tỷ.

Tịch Nhị cô nương trông mà thèm vụ hôn nhân này, dứt khoát làm thủ đoạn tính kế tỷ muội, đem hôn sự tính toán đến chỗ mình.

Không nghĩ tới mẹ cả vừa đáp ứng đem vụ hôn nhân này cho nàng, đảo mắt liền tìm trưởng tử Đoàn gia cho đại tỷ tỷ.

Trước đó còn nói đại ca nhi Đoàn gia thanh danh không dễ nghe, nhưng những ngày này mới biết, y rõ ràng là một lang quân tốt thương nương tử, còn có thể bỏ tiền, những ngày gần đây, chỉ riêng đồ trang sức thôi cũng không biết đã mua cho đại tỷ tỷ bao nhiêu.

Nghĩ đến mình đoạt hôn, đại tỷ tỷ ngược lại vào cửa tốt hơn, lòng Tịch Nhị cô nương mười phần không thoải mái.

Nàng oán hận nhặt khăn thêu được một nửa trên bàn, mang theo hờn dỗi mà nói: "Đoàn gia cũng không phải giàu sang, đại tỷ tỷ suốt ngày muốn ca nhi Đoàn gia mua cái này cái kia, cũng không sợ cha mẹ chồng tương lai chê nàng bại gia!"

"Đúng vậy."

Tịch Tam cô nương cũng phụ họa nói: "Làm vợ người nên suy nghĩ cho nhà chồng, nào có xa hoa lãng phí thế, ngày sau đại tỷ tỷ gả đi, làm như vậy, tất không được nhà chồng yêu thích."

Hai người ngoài miệng đều nói phê phán, chỉ là trong lòng ghen tị hay ghen ghét, cũng chỉ có các nàng biết.

"Trâm Tử Ương, bộ diêu Hồ Điệp bạc, quạt Tơ Tằm nhũ, vòng tay phỉ thuý. . ."

Miêu thị ở trong phòng cầm khoản chi Toái Điệp hiên đưa tới, lúc đọc đồ trang sức ở trên tức giận đến run, đợi vất vả đọc xong, bà ném khoản chi xuống đất, tức đến nỗi nổ tung: "Đây là định nhi tức hay dây xâu tiền (*người coi trọng đồng tiền)!! Nàng ăn tiền sao?!! Hay mọc ra ba đầu sáu tay, hai ngày này chỉ trâm cùng vòng tay, Đoàn Thanh Ân đều mua cho nàng bao nhiêu!! Nàng mang hết sao!!!"

Mắt thấy chủ tử gào thét, Vương mụ mụ vội vàng tiến lên trấn an, "Phu nhân, nô biết trong lòng ngài tức, nhưng thanh âm nhỏ chút, vạn nhất bên ngoài nghe được, thanh danh. . ."

"Thanh danh thanh danh!! Vì thanh danh ta nhường nhịn bao nhiêu?! Ngươi xem, nhi tức nhà ai có thể tiêu tiền như thế! Đây còn chưa vào cửa đấy, về sau vào cửa, Đoàn gia chúng ta nuôi nổi sao??"

Miêu thị thật sự bị những khoản chi trong mấy ngày này làm tức không nhẹ, Đoàn Thanh Ân mỗi lần đều mua đồ cho Tịch Ngọc Chân, lại báo tên bà, người thu sổ sách tới tìm bà, mỗi lần đưa tiền, bà hận không thể đánh chết Đoàn Thanh Ân.

Ca nhi nhà ai dùng tiền như thế??

Ca nhi nhà ai còn chưa thành hôn đã mua nhiều đồ cho cô nương như vậy??

Nghĩ đến những khoản kia, Miêu thị nhịn không được, "Đồ trang sức Toái Điệp hiên luôn luôn quý giá, ta đều không nỡ mua, một ca nhi cầm bạc trong nhà như nó, thế mà một giỏ một giỏ!"

Vương mụ mụ thấy bà chút nữa đã bùng nổ, vội vàng nghĩ kế, "Nếu không, ngài nói với lão gia? Nói ca nhi xa hoa lãng phí vô độ, chứng cớ đều có, toàn thịnh kinh đều biết, chúng ta còn sợ lão gia không tin sao?"

Miêu thị hơi bình thường lại.

"Nói đúng lắm, nói cho lão gia, coi như lão gia không trách phạt nó, chí ít cũng có thể để nó đừng có tiêu."

Bà thật sự không chịu nổi những khoản chi trong danh sách.

Nghĩ thông suốt, Miêu thị phân phó: "Nhanh trang điểm, ốm yếu chút, ta phải nói với lão gia chuyện của ca nhi."

"Ài!"

Hai người hợp tác nhiều, Vương mụ mụ lập tức rõ ý bà, "Phu nhân an tâm, nô nhất định họa trang dung, lão gia nhìn là thương tiếc."

Vẽ hồi lâu, không sai biệt lắm với thời gian cha Đoàn tới.

Miêu thị phân phó người mời ông, hít thở mấy lần, nói với mình, một hồi nhất định phải khống chế cảm xúc, chỉ có thể vô cùng đáng thương, tuyệt đối không thể tức giận phát tiết ra ngoài.

Bà cũng không biết ngồi bao lâu, bọn tiểu nha đầu hoan thiên hỉ địa chạy tới thông truyền: "Phu nhân, lão gia tới."

Miêu thị vui mừng, khóe miệng nở nụ cười không dễ thấy, liền nghe nha đầu nói tiếp: "Còn có đại ca nhi, đại ca nhi cũng tới."

Miêu thị: ". . ."

Bà đột nhiên có loại dự cảm xấu.

Quả nhiên, hai người còn chưa tới, âm thanh liền tới trước.

Là âm điệu thanh thuý trương dương của Đoàn Thanh Ân: "Bây giờ cả Thịnh Kinh đều tán dương mẫu thân là mẹ chồng tốt, nhi tử là lang quân tốt, Chân tỷ nhi nói, muội muội của nàng cũng ghen tị nàng, nhà chúng ta tốt, còn chưa thành hôn liền mua cho nàng đồ trang sức."

Ngay sau đó, cha Đoàn cởi mở, "Nếu thế, con phải tốt với Chân tỷ nhi hơn."

"Cha nói đúng lắm, nhưng nói tốt thì mẫu thân đối với Chân tỷ nhi tốt nhất, những ngày này mua đồ trang sức đều là mẫu thân giúp đỡ nhi tử."

"Ừ, nên vậy, sớm muộn đều là người một nhà, không cần so đo tiền tài."

Miêu thị cứng ngắc ngồi tại vị trí, nhìn hai người vừa nói chuyện vừa vào cửa.

Đoàn Thanh Ân thấy bà, đầu tiên là thỉnh an, mặt mũi tràn đầy nhu mộ nở nụ cười tiến lên, từ trong ngực móc ra một tờ giấy: "Mẫu thân, cái này là khoản chi mua đồ trang sức cho Chân tỷ nhi hôm nay, ngài giúp con ký tên, con để cho phòng thu chi lấy tiền."

Miêu thị nhìn thoáng qua nụ cười mỉm khi thấy tức phụ và nhi tử "mẹ hiền con hiếu" của cha Đoàn, tay run run, lấy bút nha đầu đưa qua.

Tuyệt vọng, ký xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip