Khongcp So Tay Phan Cong Cua Nam Phu Xn Duong Trung Mieu Chuong 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 31: Hoàn khố (6)

Đời này cha Đoàn có 3 thứ theo đuổi.

Thơ hay, tranh tốt, sách hay, hoàn toàn có thể nói là tập hợp đủ tất cả yêu thích một văn nhân nên có.

Mà nha đầu đang quỳ kia lại dẫm lên mìn, cha Đoàn ôm tranh công kích: "Thật không biết tốt xấu, ca nhi trong nhà đều nói rõ không muốn người ta quấy rầy, ngươi còn nhất định phải vào nhà tìm ca nhi nói chuyện, quy củ học được đều cho chó đi? Làm sao, ngươi thấy ca nhi chưa thành gia, không nương tử coi chừng, một nha đầu như người liền có thể xoay người làm chủ??"

Cha Đoàn ở trong mắt hạ nhân có uy vọng, chẳng qua ông vội chuyện triều đình, về nhà cũng là ăn cơm đi ngủ, tự nhiên không rảnh quản giáo hạ nhân, so với người không quản họ, bọn hạ nhân đương nhiên cảm thấy nhìn mặt Miêu thị càng thêm quan trọng.

Nhưng hôm nay, cha Đoàn bị bức tranh làm cho bốc hoả thành thế này, mồm mép ông lưu loát vô cùng, nếu không cũng không thể ở trên triều cùng những đại thần khác ồn ào cả ngày, bây giờ muốn mắng nha hoàn không phải dư xài.

Nha đầu ủy khuất cãi lại: "Là phu nhân muốn nô tỳ thời thời khắc khắc chú ý đến ca nhi, nô tỳ cũng chỉ nghe theo phu nhân..."

Nàng càng nói càng ủy khuất, nhịn không được lau nước mắt, "Ca nhi tuổi nhỏ, nô tỳ cũng lo lắng hắn lúc không người nhìn ra sai lầm."

"Tuổi nhỏ? Ca nhi lớn thế rồi còn tuổi nhỏ? Chủ tử hạ lệnh, ngươi không nghe còn thấy mình không làm sai? Phu người đưa ngươi đến phòng ca nhi là muốn ngươi thay nàng chiếu cố thật tốt, ngươi ngược lại tốt, ỷ vào mình là người phu nhân đưa, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, rõ ràng ngươi đã làm sai chuyện, phạt ngươi là nên, vẫn còn làm bộ làm tịch khóc sướt mướt."

Nha đầu kia đã bị chửi tới ngơ ngác, nước mắt cộp cộp rơi xuống, vô cùng đáng thương ngẩng đầu, "Đại ca nhi luôn làm tai họa, nô tỳ cũng lo lắng, lão gia, nô tỳ thật sự không dám..."

Nếu nàng thành thành thật thật nhận sai, cha Đoàn mắng một trận liền xong rồi, giờ tâm tình của ông hỏng bét, nha đầu này còn nói một câu lại một câu, thậm chí nói nói, còn nói xấu  n ca nhi, trong lòng ông càng không thoải mái.

Người làm cha như ông còn chưa nói con mình đầy rắc rối, một nha đầu lại khẳng định trong miệng.

Nhi tử của ông từng được thái hậu thưởng, toàn Thinh Kinh người ta còn khen nó hiếu thuận là đứa bé ngoan, một hạ nhân cũng dám bôi đen.

"Không dám? Cũng biết ta đến trong viện, phu nhân phạt quỳ, ngươi quỳ chính giữa viện không nói còn khóc thành dạng này, ngươi còn không dám? Còn lo lắng ca nhi, hắn có phu nhân các ngươi, có người cha là ta ở đây, chúng ta không nói gì, nha đầu ngươi lại lo lắng trước? Phu nhân thiện tâm đối với các ngươi lại thành quá dung túng, mới để các ngươi lớn tâm, lại dám cùng ca nhi đối nghịch, còn khóc cái gì, ta nói ngươi ngươi không phục đúng không? Đi, Đoàn gia chúng ta nuôi không nổi nha đầu như ngươi, người tới, đưa nàng qua điền trang đừng đưa về."

Nha đầu còn muốn bán chút đáng thương thừa cơ nói xấu Đoàn Thanh Ân khiếp sợ trừng mắt, "Lão gia!! Lão gia ngài không thể, lão gia!!"

Điền trang Đoàn gia, các chủ tử đã lâu không tới, hoàn toàn dựa vào chưởng quỹ thu sổ sách, nếu nàng bị đuổi đến đó, đời này sợ là đều qua thời gian khổ cực.

Mắt thấy nha đầu này tiến lên nhào ôm chân mình, cha Đoàn cau mày một mặt ghét bỏ đá văng ra, "Phải đưa những người không đặt chủ tử trong lòng như các người đến trang, Ân ca nhi dù nhỏ, cũng không phải người nha đầu ngươi có thể khi dễ."

Để cả đời chịu khổ sao được, nha đầu có thể lo sợ sao, nàng khẽ cắn môi, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết, ngẩng đầu lên, "Lão gia nô tỳ làm như vậy là vì, vì..."

"Còn không kéo ra!"

Thanh âm lo lắng đầy sắc nhọn của Miêu thị đột nhiên vang lên đánh gãy lời chưa nói xong của nha đầu, "Nếu nàng đả thương lão gia, mạng mấy người nhà các ngươi không bồi nổi!!"

Ánh sáng trong mắt nha đầu đột nhiên ảm đạm xuống.

Nàng nghe hiểu, Miêu thị dùng người nhà uy hiếp nàng không cho phép nói ra nàng làm vậy do ai sai.

Mấy hạ nhân được lệnh, ba chân bốn cẳng kéo nha đầu này ra ngoài, nàng cũng không giãy dụa, sắc mặt xám xịt kinh ngạc nhìn Miêu thị, mãi cho đến khi bị kéo ra ngoài đều không nói tiếp.

Thấy nàng cuối cùng cố kỵ người nhà không khai ra mình, Miêu thị thở dài một hơi, vội đến bên người cha Đoàn giúp ông chỉnh quần áo, "Tướng công bị hù không? Nha đầu này, lúc còn trong phòng thiếp còn tốt, có lẽ đến bên ca nhi, thấy ca nhi dễ nói chuyện, liền càn rỡ."

"Cái này đều là chuyện gì, một nha đầu, lại còn dám làm chủ thay ca nhi trong nhà, răn dạy nàng còn không phục."

Cha Đoàn vừa nghĩ tới bức tranh trong ngực bị hủy liền đau lòng khó nhịn, dù Miêu thị một mực cố gắng mời ông lại ăn cơm, nhưng tận mắt thấy "Bi kịch", ông nào có khẩu vị.

Thế là cuối cùng, Miêu thị vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn cha Đoàn sắc mặt không tốt không phát giận với mình mà ôm tranh rời đi.

Cha Đoàn vừa đi, thần sắc trên mặt bà cũng trầm xuống.

Vương mụ mụ cẩn thận vịn cánh tay của bà an ủi: "Phu nhân không cần phải lo lắng, lão gia luôn luôn tôn trọng người, hôm nay cũng chỉ bị nha đầu kia va chạm, đợi ngày mai lão gia hết giận, liền tốt."

Miêu thị nắm chặt hai tay, quay người được Vương mụ mụ đỡ vào phòng, cắn răng mở miệng, thanh âm đè thấp đến chỉ có hai người mới có thể nghe được.

"Nha đầu này mưu toan kéo ta, thật không trung tâm, mụ mụ tìm một cơ hội, để nàng bệnh một trận đi."

Sắc mặt Vương mụ mụ không thay đổi, "Phu nhân yên tâm, bên trang là nơi tạp nham, nàng lớn lên trong phủ chưa nếm qua đắng, bị bệnh cũng bình thường."

"Đúng vậy."

Sắc mặt Miêu thị hòa hoãn một chút, "Cũng không giống ca nhi trong phủ, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, bên người có mười mấy người chiếu cố, dù phong hàn cũng khó khăn."

Để một nha đầu chết bệnh, đối với bà mà nói cũng chỉ là chuyện nhấc tay, nhưng đổi thành Đoàn Thanh Ân, bà để nó nhiễm phong hàn cũng không dám.

Không có cách, loại sự tình này bà cũng không thể tự mình ra tay, chỉ có thể sai khiến, mà phàm ra một chút lầm lỗi, bà liền muốn Đoàn Thanh Ân chôn cùng.

Miêu thị mới không làm chuyện ngu xuẩn thế, bà thật vất vả mới đến Đoàn gia, thành thái thái có cáo mệnh, cha Đoàn tín nhiệm, nhi tử lại nghe lời tiến tới, cả Thịnh Kinh đều nói bà ôn lương nhân hậu, hiện tại chỉ cần bà một mực ôn lương nhân hậu như thế là được.

Dù tình huống bây giờ có biến, mấy lần bà thiết lập ván cục đều xảy ra sai sót, nhưng tương lai còn rất dài, bà sẽ có cơ hội.

Đến lúc đó, bà trừ đi Đoàn Thanh Ân, phú quý cả phủ đều là của nhi tử bà.

Tùng ca nhi lại là đứa bé yêu đọc sách, trên không có Đại ca trở ngại, sau này đường bằng phẳng, vào triều làm quan, lấy thông minh của Tùng ca nhi, ngồi lên chức quan lớn tất nhiên không phải chuyện đáng kể.

Nghĩ đến thời gian chưa tới, trên mặt Miêu thị lộ ra vẻ ôn nhu cười.

Còn nhiều thời gian, hiện nay khẩn yếu nhất vẫn là phải để Đoàn Thanh Ân cưới một thê tử sáng bóng.

Bà đã nhìn, Đại cô nương phủ Trung Nghĩa Hầu mười phần không sai, nhát gan sợ phiền phức, không có một chút phong phạm đại gia, người như này không đỡ nổi vị trí đương gia chủ mẫu, vừa vặn phối với con riêng phóng đãng không tiến bộ.

Đoàn Thanh Ân sáng sớm tỉnh lại, muốn nước rửa mặt, để người ta lui ra, một đám hạ nhân không do dự lần lượt đi ra.

Hôm qua lão gia vì nha đầu vi phạm lệnh đại ca nhi xông vào trong phòng mà giận dữ, trách mắng một trận không nói, còn đưa người qua trang, ngay cả phu nhân luôn luôn nhân thiện đều không thể giữ nàng.

Đó còn là người trong viện phu nhân đưa tới, đều rơi vào kết quả như vậy, những người còn lại cũng treo lên mười hai vạn phần tinh thần, nơm nớp lo sợ?

Đoàn Thanh Ân đối với loại tình huống này rất hài lòng, dù y đối với sĩ diện không hứng thú, nhưng thân là đại ca nhi nhà này, luôn có người đánh cờ hiệu tốt cho y mà vượt qua.

Vừa thu thập xong, bên ngoài có tiếng động, qua vài giây, gã sai vặt thiếp thân bưng một cái hộp đi đến, "Ca nhi, lão gia phái người đưa tới cái này, nói là hôm qua ca nhi chịu ủy khuất."

"Ừ, lấy ra đi."

Đoàn Thanh Ân nhận hộp, ước lượng trọng lượng liền đoán được bên trong là cái gì, mở ra xem, quả nhiên thấy bên trong đặt một khối mực tốt.

Phụ thân thật đúng là thời khắc nào cũng không chịu từ bỏ để y tiến tới.

"Thu lại."

Đoàn Thanh Ân đặt hộp trên mặt bàn, tiếp tục mặc áo ngoài.

Đáng tiếc, chỉ sợ là cô phụ mảnh tâm ái tử này, thế đạo này, chỉ đọc sách cũng không dùng được.

Gã sai vặt một bên cất hộp vào trong ngăn tủ, một bên nói: "Hôm nay ca nhi vẫn ra ngoài cùng ca nhi Hạ gia bọn họ chơi sao?"

"Đúng vậy, nghe nói trưởng công chúa cử hành yến hội, ta tới xem xem."

Mùa xuân đối với các quyền quý Thịnh Kinh mà nói chính là thời điểm tốt tổ chức các loại yến hội, quý nhân trong cung tổ chức, quý nhân bên ngoài cũng tổ chức, liền ngay cả mấy người Hạ Lập Thịnh bọn họ cũng thỉnh thoảng muốn tổ chức yến hội giao lưu tình cảm.

Về phần nạn dân ngoài thành bị đuổi ra?

Người thiện tâm phát chút cháo đã không tệ, trông cậy bọn họ nghe ngóng những nạn dân này từ đâu tới, tại sao lại muốn tới kinh thành liền không xuất hiện.

Dù sao đuổi những người này, Thịnh Kinh không có nạn dân, như thường bày một bộ dáng vẻ thái bình thịnh thế, các quý nhân cũng không nghĩ những nạn dân bị đuổi đi ăn đất sét trắng hay ăn vỏ cây.

Đoàn Thanh Ân mới ra không bao lâu, bên chính viện liền phái người tới hỏi, nghe đại ca nhi đi yến hội trưởng công chúa tổ chức, lại vội vàng trở về nói cho Miêu thị.

Miêu thị suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng gọi Vương mụ mụ, "Ngươi đi, cùng phu nhân Hầu phủ nói đại ca nhi nhà ta đi yến hội của trưởng công chúa."

Vương mụ mụ sững sờ, "Phu nhân có ý?"

Miêu thị cười lạnh một tiếng, "Hầu phu nhân là người thông minh, ngươi truyền lời, nàng tự nhiên sẽ hiểu nên làm thế nào."

Đại cô nương thứ nữ Hầu phủ mặc dù tính tình chất phác, nhìn không quá làm người khác ưa thích, nhưng cũng có vẻ hoà nhã, Đoàn Thanh Ân dù hồ nháo, trước đó lại chưa bao giờ thân mật với nữ tử, gặp Đại cô nương con thứ kia, trong lòng khó tránh khỏi sẽ không có tâm tư gì.

Đến cùng là con thứ, dù tính toán cũng không ảnh hưởng, nhưng bà cũng không muốn để một số người tìm ra nhược điểm gì.

Nếu Đoàn Thanh Ân ngoan ngoãn, chủ động mở miệng, có thể tiết kiệm sức cho bà.

Miêu thị vung khăn, nghĩ đến lần trước cùng Hầu phu nhân nói chuyện, ánh mắt lộ ra ác độc.

Tốt nhất hai người kia nhìn nhau vừa ý, trước hôn nhân liền hợp lại cùng nhau, đến lúc đó không cần bà phí sức, trực tiếp có thể là sỉ nhục cả đời của Đoàn Thanh Ân.

"Trước kia một mảnh xanh, vương vấn chủ nhân tâm..."

Di nương Tịch Ngọc Chân ở viện có thể nói là hơi nhỏ với ba người nhà nàng, chẳng qua ai cũng không oán hận, ngày bình thường, ba người luôn ngồi ở chính đường.

Thường thường đều là tiểu đệ Tịch Ngọc Chân đọc sách, mà nàng cùng mẫu thân thêu thùa may vá, mẹ cả ghét bỏ thứ nữ các nàng, chính bà không có một tử nửa nữ, cũng không cần vì thanh danh mà đối đãi với những thứ nữ như nữ nhi ruột thịt của mình, bình thường đều không dẫn các nàng ra ngoài giao tế, cũng chưa từng dạy bảo các nàng đến tuổi này nên học đồ gì, vốn như nhà các nàng sẽ có ma ma giáo dưỡng, chẳng qua tâm Hầu gia đều tại hậu viện, trước đó đề cập qua một lần, Hầu phu nhân oán về mời ma ma giáo dưỡng tiêu tốn rất nhiều tiền tài.

Bởi vậy, những thứ nữ các nàng lớn lên thành hình dáng ra sao, đều nhìn xem di nương là hạng người gì.

Di nương thân sinh Tịch Ngọc Chân vốn là nữ nhi quản sự bên trang của Hầu phủ, từ khi sinh ra đã là nô Hầu phủ, theo lý nếu cha nương của bà muốn phú quý thù nên đưa bà vào phủ.

Nhưng di nương Tịch Ngọc Chân lại cực kỳ may mắn, trong nhà cũng không có vì bà là nữ nhi liền coi bà là ngoại nhân, ngược lại giáo dưỡng tốt, chỉ chờ bà trưởng thành liền tìm nhà chồng cho bà.

Tuy bởi vì là nô tỳ, tất cũng gả cho nô tài, nhưng cũng là nương tử danh chính ngôn thuận, nhưng không khéo, trong nhà đang tìm nhà chồng cho bà, Hầu gia đến trang du chơi, thấy di nương, vì bà trổ mã thực sự không sai, liền nhận về.

Ngay từ đầu bà cũng được sủng ái qua, chẳng qua lúc đó trong viện có quá nhiều người được sủng ái, các di nương còn có đứa bé.

Di nương Tịch Ngọc Chân trời sinh tính tình thành thật, cũng không dám dẫn đầu, cũng không lấy lòng Hầu gia, cứ như vậy mơ mơ hồ hồ trải qua, tuy bởi vậy mất đi sự sủng ái của Hầu gia, nhưng cũng coi là gặp may không có trong danh sách tính sổ của Hầu phu nhân.

Lúc Tịch Ngọc Chân sinh ra, Hầu phủ có hai tỷ nhi một ca nhi, đợi nàng năm tuổi, nàng liền biến thành đứa bé lớn nhất trong phủ, ở trong đó đến cùng là vì Hầu gia không có mệnh phụ thân hay Hầu phu nhân hạ thủ, không có người biết.

Tóm lại từ đó về sau, di nương Tịch Ngọc Chân bị dọa cho bể mật gần chết, đối với Hầu phu nhân cung kính, ngày thường cũng không như những thiếp hầu kia trang điểm lộng lẫy, chỉ buồn bực trong phòng thêu thùa may vá không đi ra.

Chẳng qua dù bà dịu dàng ngoan ngoãn, lại bởi vì sinh ra ca nhi duy nhất còn sống trong phủ bị Hầu phu nhân ghi hận, bà ta bị Hầu gia cảnh cáo, cũng không dám ra tay với đệ Tịch Ngọc Chân, biết bà thêu thùa, luôn kêu người lên, một hồi muốn thêu quần áo Liễu Hoa, một hồi lại muốn bình phong, trực tiếp xem di nương Tịch Ngọc Chân như tú nương mà sai sử.

Bên kia muốn gấp, thời gian lại gấp, di nương Tịch Ngọc Chân thời gian ăn cơm cũng không có, chỉ có thể không biết ngày đêm thêu lên, nếu đến thời gian ước định bà còn không thêu tốt, Hầu phu nhân ở trước mặt cười ha hả nói không có việc gì không có việc gì, chuyển mặt, đệ đệ Tịch Ngọc Chân phạm sai bị tiên sinh đánh bằng roi.

Đứa bé mấy tuổi bị đánh đến lòng bàn tay đỏ bừng, khóc cũng không dám khóc, làm mẹ trong lòng sao có thể không đau? Chỉ có thể ở lúc Hầu phu nhân chỉ rõ muốn bà thêu đồ thì liều mạng thêu, sợ mình trễ nải thời gian Hầu phu nhân nhằm vào một đôi nhi nữ.

Dù thật sự xem như tú nương cũng không thể thêu đồ một khắc cũng không nghỉ, thời gian dài, mắt của bà có chút hỏng.

Tịch Ngọc Chân yêu thương bà, lại không có cách nào, liền tận lực học phương pháp thêu của nương, mỗi lần mẹ cả giao việc cho bà, nàng cũng giúp đỡ thêu.

Hai người hôm nay một bên thêu hoa, một bên nghe Tịch tiểu đệ đọc thơ, đây là thời gian ấm áp khó được của ba người, mỗi lần đến lúc này, hạ nhân đều sẽ lui ra ngoài, để ba người bọn họ có thể nói chuyện.

Tịch Ngọc Chân giờ phút này đang cùng nương mình nói chuyện nàng phát hiện, "Di nương nhị muội được sủng ái, có lẽ từ chỗ phụ thân nơi đó nghe cái gì, lúc này mới lên tâm tư, chẳng qua con luôn cảm thấy, mẫu thân sẽ không tìm người tốt."

Dừng một chút, nàng lại bổ sung một câu: "Chí ít sẽ không giống Nhị muội muội nghĩ tốt."

Di nương Tịch Ngọc Chân họ Tạ, danh tự cũng có, chẳng qua từ khi bà tiến vào Hầu phủ, liền không người gọi tên bà, tất cả đều gọi một tiếng Tạ di nương.

Nghe nữ nhi, tay thêu hoa của bà dừng dừng, có chút bận tâm ngẩng đầu nhìn về phía Tịch Ngọc Chân, "Nhưng nếu Nhị muội muội thật sự cướp hôn sự đi, phu nhân vẫn tìm hôn sự mới."

Người nhà đại hộ đều nói thu xếp hôn sự cho trưởng tử trưởng nữ trước rồi mới tới đệ đệ muội muội.

Tịch Ngọc Chân không thèm để ý cười cười, "Kỳ thật cũng không có gì khác nhau, vô luận mẫu thân tìm nhà nào cho con, tóm lại đều không phải người tốt lành gì, nhà chúng ta dù sao cũng là Hầu phủ, vọng tộc quyền quý, dù kém cũng không tới đâu."

Trái tim Tạ di nương nâng lên cổ họng, hoảng hốt hỏi: "Phu nhân có thể để con làm thiếp hầu không?"

"Nếu thật sự để con làm thiếp, còn không bằng không gả, tìm lý do đi lên núi làm ni cô đi."

Biết nương chịu khổ làm thiếp hầu, Tịch Ngọc Chân cũng không cho rằng bà không đau lòng mình, mà ấm giọng an ủi: "Di nương an tâm, tỷ muội chúng ta đều là xuất thân Hầu phủ, vô luận mẫu thân không yêu thích chúng ta, cũng sẽ không để chúng ta làm thiếp, tất nhiên mỗi người đều là nương tử danh chính ngôn thuận, nếu không một Hầu gia như phụ thân, nữ nhi làm thiếp, mặt mũi của hắn để vào đâu?"

"Đúng vậy, đúng vậy, dạng này là tốt rồi, coi như thời gian khổ sở chút, chỉ cần là chính thất, tóm lại là tốt."

Tạ di nương lẩm bẩm vài câu, yên tâm lại, tiếp tục chuyên tâm thêu thùa may vá.

Tịch Ngọc Chân nhìn qua bà cười cười, rủ xuống mắt cũng tiếp tục nghiêm túc thêu thùa may vá.

Di nương từ nhỏ bị ngoại công ngoại tỗ mẫu sủng ái lớn lên, chưa từng thấy gia đình nội đấu, về sau bị mang tới Hầu phủ, lại vì khiếp đảm không chịu xuất viện, trời xui đất khiến tránh thoát khỏi vòng thanh tẩy của Hầu phu nhân, lá gan càng nhỏ một vòng, ngày bình thường một mực tránh trong phòng thêu, tính tình có chút ngây thơ.

Cũng như vừa mới, nàng dỗ dành bà, di nương liền thành thật, yên tâm lại.

Nhưng trên thực tế, nếu mẹ cả một lòng không muốn nàng tốt hơn, cho dù chỉ có thể làm nàng gả làm nương tử danh chính ngôn thuận, cũng có biện pháp, tỉ như nói làm kế thất, hoặc gả cho người lớn hơn một giáp, nếu không thì chính là làm nàng gả cho một hoàn khố.

Đến lúc đó, nàng ngồi vị trí nương tử chính thuận, còn không phải có nỗi khổ không nói được.

Luồn chỉ vào kim, Tịch Ngọc Chân mấp máy môi.

Từ từ sẽ đến, thời gian tóm lại sẽ qua, nếu tương lai phu quân là người tham hoa háo sắc, nàng liền nạp thiếp, cho hắn một thê tử hiền lành rộng lượng.

Nếu hắn còn tâm muốn cùng nàng vợ chồng một thể, nàng lợi dụng đối đãi, coi như phu quân không thích nàng, nàng cũng phải sống thật tốt, di nương còn ở chỗ này trong phủ, đệ đệ cũng không lớn, nếu nàng qua kém, thương tâm khó chịu nhất chính là bọn họ.

Đang nghĩ ngợi, Tịch tiểu đệ học thuộc lòng, đứng dậy đi tới, "Di nương, tỷ tỷ, ta học thuộc lòng."

"Thật ngoan, đi ăn khối điểm tâm nghỉ ngơi."

Tịch Ngọc Chân ôm đệ đệ vào ngực, thấy thằng bé lộ cao hứng khi được khen, trong mắt cũng đầy ôn nhu.
Tạ di nương thu kim, nhấc mắt nhìn con cái thân mật, ánh mắt lộ ra hạnh phúc.

Đáng tiếc thời gian hạnh phúc luôn luôn ngắn ngủi, ba người đang vui vẻ hòa thuận, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa: "Di nương, người trong viện phu nhân đến."

Thả lỏng trên mặt Tạ di nương lập tức biến thành khẩn trương, vô thức nhìn về phía nữ nhi, "Chân Chân..."

"Di nương đừng sợ." Tịch Ngọc Chân trấn an bà một câu, tay lưu loát thu kim khâu, lại bỏ một bản Nữ Giới trước mặt, động tác không mất thời gian, thấy hết thảy thỏa đáng, mới cất giọng hô: "Để cho nàng vào đi."

Cửa bị đẩy ra, một nha đầu nhị đẳng cúi đầu đi đến, phúc thân với ba người, "Đại tỷ nhi, phu nhân gọi người."

Tịch Ngọc Chân đứng lên, "Mẫu thân có nói là chuyện gì?"

"Nói là trưởng công chúa tổ chức yến hội, phu nhân muốn dẫn ba vị tỷ nhi cùng tham gia."

"Được, phiền ngươi chờ một chút, ta đi đổi kiện áo."

Thấy Tạ di nương đã bắt đầu đứng ngồi không yên, Tịch Ngọc Chân đi đến bên bà kéo tay: "Di nương còn nhớ bộ cẩm y lần trước đâu không? Đó là mẫu thân thưởng cho."

Tạ di nương liền vội vàng theo đứng lên, cùng nữ nhi tiến vào nội thất.

Đi vào, xác nhận bên ngoài không nghe được các nàng nói chuyện, lo lắng trên mặt bà liền không che giấu nữa, kéo tay nữ nhi lo lắng nói: "Phu nhân luôn luôn không chịu mang các con ra ngoài, sao hôm nay khác thường, ta, ta trong lòng thật hốt hoảng."

"Di nương an tâm, có lẽ thấy con và bọn muội muội tuổi tác muốn tới, lúc này mới mang bọn con ra ngoài giao tế, người nhìn Tứ muội muội không đi mà, chắc vì nàng quá nhỏ."

"Phu nhân không phải vẫn luôn giả vờ không biết chuyện này, đột nhiên dạng này..."

Tạ di nương thần sắc hốt hoảng như con thỏ nhỏ bị đuổi ra, vành mắt thậm chí còn phát đỏ, Tịch Ngọc Chân trong lòng đắng chát, biết bà lại áy náy mình không thể giúp một chút.

Đau lòng kéo tay Tạ di nương, nàng trầm xuống, chậm rãi nói: "Di nương, mẫu thân nguyện ý mang theo chúng ta những thứ nữ này ra ngoài gặp khách, kia là ân tình, người nghìn vạn lần phải cười, nếu không mẫu thân giận chó đánh mèo trách phạt con."

Vừa nghe mình không cười nữ nhi sẽ bị trách phạt, Tạ di nương vội vươn tay xoa xoa khóe mắt, "Chân tỷ nhi yên tâm, di nương nhất định cười, sẽ không liên lụy con."

Trấn an được Tạ di nương, Tịch Ngọc Chân quay người mở một cái rương, từ bên trong tìm cẩm y mặc vào, lúc này mới ra ngoài.

Nha đầu kia cũng không kiên nhẫn, trên mặt mang chút khó chịu, thấy Tịch Ngọc Chân ra, lạnh lùng thúc giục: "Đại tỷ nhi đã đổi xong, vậy liền cùng nô tỳ qua viện gặp phu nhân đi."

Tịch Ngọc Chân như không thấy được thần sắc trên mặt nàng, các nàng những thứ nữ này không được phu nhân thích, cũng chớ hi vọng nha đầu bên người hầu phu nhân cho các nàng sắc mặt tốt, chỉ tính tình tốt cười cười, "Làm phiền."

Tạ di nương cũng điều chỉnh tốt biểu lộ, nụ cười tràn đầy cảm kích nói: "Phiền cô nương gặp phu nhân giúp ta nói tiếng cảm ơn, nói thiếp thân cảm niệm phu nhân ân đức, đợi thêu tranh tốt, sẽ tự tay đưa đến chính viện, cảm ơn tâm ý của phu nhân với Chân tỷ nhi."

Các nàng thái độ tốt, nha đầu kia càng vênh váo ngất trời, hừ một tiếng, "Cũng không phải người gì đều có thể đến dập đầu với phu nhân, đi, đừng lãng phí thời gian, tỷ nhi đã đổi xong, chúng ta cũng nhanh đi thôi, đừng để phu nhân sốt ruột."

Tịch tiểu đệ một mực yên lặng đứng ở bên cạnh nhìn, thấy tỷ tỷ cùng nha đầu mắt lên trời đi rồi, mới cắn răng ném sách trong tay.

"Ca nhi đừng tức giận, đừng tức giận..."

Tạ di nương ôm hắn trong ngực, an ủi, "Tuyệt đối đừng tức, cũng đừng vì việc này bất mãn mẫu thân, biết sao?"

Lời này Tịch tiểu đệ đã nghe qua rất nhiều lần, mỗi lần nghe, đáy lòng đều khó chịu, cuối cùng, nhìn di nương mặt mũi tràn đầy thất kinh, vẫn gật đầu, "Di nương yên tâm, con biết, đối mẫu thân, con nên cảm ơn ân tình."

Chỉ là đợi đến lần nữa ngồi xuống cầm sách lên đọc, trong lòng Tịch tiểu đệ lại gợn sóng lăn lộn, nhiễu hắn không an bình.

Hắn nhất định phải cố gắng đọc sách, thi đậu công danh, chỉ phu nhân có trưởng tử, đến lúc đó, hắn con thứ này bị phân ra, mang theo di nương phân phủ, không cần bị người khác ràng buộc, cũng có thể đường đường chính chính là chỗ dựa cho tỷ tỷ.

Bên này Tịch Ngọc Chân không biết được đệ đệ chưa tới 10 tuổi suy nghĩ cái gì, một mực đi theo nha đầu vào chính viện, quả nhiên nhìn thấy hai muội muội khác.

Hầu phu nhân cũng không nói nhảm, chỉ nói hôm nay dẫn các nàng đến vì các nàng tới thời kỳ nở hoa, dẫn các nàng đi gặp các phu nhân, cũng thuận tiện tìm hôn sự.

Tịch Ngọc Chân nhìn Nhị muội muội Tam muội muội đều mặt mũi tràn đầy vui mừng, trên mặt mình cũng mang vui mừng.

Giống như thật tâm thật ý cảm kích mẹ cả nguyện ý đưa các nàng ra ngoài, trong lòng nửa điểm nghi vấn cũng không còn.

Thấy ba người đều cảm kích, trong lòng hầu phu nhân hài lòng, "Đều là thiên kim Hầu phủ, tuy là thứ nữ, nhưng cũng không thể mặc quá keo kiệt làm mất mặt ta, các ngươi đến bên cạnh tự chọn mấy thứ đồ trang sức mang theo."

Không nghĩ tới hôm nay không chỉ có thể ra ngoài, còn có thể có đồ trang sức, Tịch Nhị cô nương cùng Tịch Tam cô nương đều vui vội vàng khẽ phúc thân, "Đa tạ mẫu thân."

Tịch Ngọc Chân cũng phúc thân, chỉ là nàng không có cao hứng, ngược lại cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng lên.

Quả nhiên, sau một khắc, Hầu phu nhân nói với Tịch Ngọc Chân: "Chân tỷ nhi lưu lại, các ngươi đi trước đi."

Hai muội muội trong lòng nghĩ đồ trang sức, cũng không nghĩ Tịch Ngọc Chân bị lưu lại là vì cái gì, vội vàng đi bên cạnh.

Tịch Ngọc Chân khẩn trương đứng phía dưới, siết chặt khăn trong tay, không biết mẹ cả muốn nói cái gì.

"Hồi trước, người Đoàn phủ tới, nói là Đoàn phu nhân nhìn trúng ngươi ôn nhu hiền thục, muốn cầu ngươi cho trưởng tử làm nương tử, đệ đệ ngươi là ca nhi duy nhất trong phủ, ngày sau nói không chừng phải thừa kế Hầu phủ, thân là tỷ tỷ của hắn, hôn sự của ngươi tự nhiên không thể kém, Đoàn đại nhân quan chức cao, thanh danh tốt, phủ thượng kinh doanh cũng không tệ, đại ca nhi Đoàn gia tuổi tác cùng ngươi tương đương, tại Thịnh Kinh thanh danh cũng tốt, là lang quân không tệ, phối ngươi rất tốt."

Lời này làm Tịch Ngọc Chân trực tiếp quỳ xuống, "Mẫu thân vất vả vì hôn sự của nữ nhi, nữ nhi vô cùng cảm kích, chỉ là ngài còn trẻ, tướng mạo càng như mười sáu tuổi, ngày sau tất dưới gối nhi nữ song toàn, nơi nào tới Chu ca."

Hầu phu nhân lạnh lùng nhìn nàng, "Ngươi ngược lại biết nói chuyện."

Nếu đổi thành nữ nhi nhà khác, nói không chừng trong lòng bà còn có mấy phần thích, nhưng đáng tiếc, đây là nữ nhi trượng phu bà.

Chỉ thân phận này chính là tội.

Bà tất nhiên sẽ không để cho các nàng tốt hơn, bất quá là tiện chủng thiếp hầu sinh ra, được trong phủ cẩn thận nuôi cho cẩm y ngọc thực hồi lâu, dựa vào cái gì có thể gả đi làm nương tử chính thức được trượng phu yêu thích lại có tử dưới gối.

Bà là quý nữ vọng tộc còn khổ sở như vậy, những đứa bé của tiện tỳ hẳn cũng khổ như bà.

Ý Đoàn phu nhân, bà hiểu đại khái, bất quá nghĩ đến Tịch Ngọc Chân sau khi gả bị tha mài, dù sao từ xưa đến nay, nam nhân đều không quản hậu trạch, đến lúc đó Tịch Ngọc Chân bị bà bà vụng trộm tha mài, mẹ cả bà lại mặc kệ, liền để nàng sống không được chết không xong.

Nếu là lúc thanh danh Đoàn Thanh Ân còn bết bát, Hầu phu nhân sẽ đáp ứng luôn, chỉ là hiện nay Đoàn Thanh Ân được danh hiếu thuận, dù Đoàn phu nhân nói kia là đánh bậy đánh bạ, bà cũng lo Đoàn Thanh Ân không giống như mặt ngoài.

Vạn nhất bà tự tay tìm hôn sự tốt cho Tịch Ngọc Chân, kia chẳng phải là muốn bà tức chết.

Nghĩ như vậy, Hầu phu nhân ở dưới đáy lòng có mưu kế mới.

Bà sờ lên móng tay của mình, một mặt không thèm để ý mà nói: "Ngươi luôn luôn đối với ta kính cẩn nghe theo, ta cũng không phải không có lương tâm, hôn sự này đưa ngươi khen thưởng, yến hội hôm nay, đại ca nhi Đoàn gia cũng sẽ đến, đến lúc đó ta sẽ để nha đầu đưa ngươi tới trước mặt hắn, ngươi cùng hắn nói chuyện, ưa thích thì trở về nói với ta, ta đồng ý với Đoàn gia bên kia, nếu không thích, ta lại tìm người khác."

Thân thể Tịch Ngọc Chân cứng ngắc một cái chớp mắt, quỳ trên mặt đất dập đầu, "Mẫu thân một lòng vì nữ nhi suy nghĩ, nữ nhi sẽ cả đời nhớ kỹ mẫu thân tốt."

Không đúng.

Mẹ cả có dáng vẻ từ mẫu như vậy làm nàng cực sợ.

Nàng mơ hồ nhận ra mẹ cả không có hảo ý, nhưng lại không có cách nào cứu bản thân, chỉ có thể dựa theo sắp xếp của bà tới làm.

Hết thảy đều mười phần bình thản, đợi hai vị muội muội chọn đồ trang sức ra, Tịch Ngọc Chân cũng đi vào không yên lòng mà cầm hai kiện đồ trang sức ra, sau đó các nàng ngồi kiệu, đi về phía phủ trưởng công chúa.

Ba cô nương trẻ được an bài vào cùng một chỗ ngồi, lúc tỷ muội khác trò chuyện đùa cợ, trên mặt Tịch Ngọc Chân chỉ cười ngại ngùng nhìn các nàng, thỉnh thoảng, nàng cũng sẽ nhìn vị trí mẹ cả ngồi.

Mắt thấy yến hội sắp kết thúc, nàng thở dài một hơi, còn tưởng trốn một kiếp, nha hoàn bên cạnh đi ra, lúc về trên tay có thêm một bầu rượu, rót một chén rượu cho nàng.

Nếu trước đó Tịch Ngọc Chân cùng hai muội muội chỉ lo cùng Chu Biên cô nương nói đùa khẳng định không chú ý đến, nhưng từ mở màn nàng liền lưu tâm, nha đầu kia vừa đi ra nàng liền cảnh giác, nhìn nàng trở về rót rượu cho mình, trong lòng trực tiếp lộp bộp.

Sẽ không phải như nàng nghĩ đi, mẹ cả nàng, bà không muốn thể diện Hầu phủ sao?

Tay trong áo nàng nắm chặt, trên mặt vẫn không hiện thần sắc kỳ quái, chỉ coi như không thấy chén rượu kia.

Nàng không lấy, nha hoàn lại cầm lên đưa tới bên tay nàng, "Đại tỷ nhi, uống một hớp rượu đi."

Tịch Ngọc Chân cười cười, đẩy chén rượu, "Thật sự không thể uống, vừa mới đã uống không ít, lại uống, sợ là trực tiếp ngủ ở nơi này."

"Vậy nô tỳ đổi thành nước."

Nha đầu kia cũng linh hoạt, nghe Tịch Ngọc Chân nói lập tức cầm bầu rượu rời đi, lúc trở lại, trong bầu rượu đã là nước.

"Đại tỷ nhi, đổi thành nước, uống một ngụm giải khát đi."

Nụ cười nơi khoé miệng Tịch Ngọc Chân có chút cương, "Ta hiện tại không khát, ngươi đặt vào đó đi."

"Đại tỷ nhi vừa rồi cũng ăn không ít đồ ăn, trong miệng nhất định khô, ngài uống nhanh đi, phu nhân cố ý dặn nô tỳ phải chiếu cố thật tốt, nếu tỷ nhi khát, chỉ sợ không chỉ phu nhân trách cứ, Tạ di nương cũng muốn mắng."

Lời này, chính là trực tiếp uy hiếp nếu nàng không uống rượu này, Tạ di nương liền ăn khổ.

Tịch Ngọc Chân cắn cắn môi, cuối cùng vẫn run run tay cầm ly rượu lên, để sát môi.

Tay áo lớn che trước mặt, ngoại nhân chỉ có thể nhìn thấy nàng ngẩng cổ uống chén nước.

Nha đầu thấy nàng uống, trên mặt lộ ra hài lòng, lặng lẽ tới bên tai Tịch Ngọc Chân, "Đại tỷ nhi, phu nhân an bài đại ca nhi Đoàn gia ở phòng phía Tây gặp người."

Trong mắt Tịch Ngọc Chân có tự giễu, giống như bị dồn đến tuyệt lộ, cũng không cần giãy giụa nữa.

Nàng đứng lên, thẳng sống lưng, được nha đầu kia dẫn rời tiệc.

Đây là mẹ cả đặc biệt vì nàng bố trí, nếu nàng không theo, mẫu thân đệ đệ liền liên luỵ, nếu nàng nhảy vào cái hố này, tùy tiện nghĩ kết cục đều ra.

Chén rượu kia bên trong gì, cô nam quả nữ tại một phòng, có kết cục gì.

Nàng sờ cây trâm trên đầu, đó còn là hôm nay mẹ cả kia đến, đầu nhọn sắc bén, chắc hẳn có thể tuỳ tiện mở ra.

Đến lúc đó nếu như nàng nghĩ, chỉ có thể vạch mặt, bảo toàn danh tiết, lại làm mẹ cả hài lòng.

Về phần hôn sự của nàng...

Mặt đều hủy, chỉ sợ đời này không gả ra được, nhưng không sao, miễn là còn sống là tốt rồi, dù sao cũng hơn chết rồi, cả một đời nằm trong lòng đất.

Nghĩ thông suốt, Tịch Ngọc Chân đứng trước cửa phòng, lúc nha đầu giục, chậm rãi đẩy cửa ra.

―― ầm!

Cửa bị bên ngoài đóng lại.

Bên này không có mặt trời, cửa đóng cửa sổ cũng khép liền đen dọa người, chỉ có trước cửa có chút sáng ngời, nhịp tim nàng đập cực nhanh, nhanh chóng rút cây trâm trên đầu nắm trong lòng bàn tay, đứng ở cửa ra vào không nhúc nhích cũng không nói chuyện.

Một cái tay đột nhiên xuất hiện, một tay kéo nàng qua.

"A ―― "

Tịch Ngọc Chân theo bản năng phát ra một tiếng kinh hô bối rối.

Nha đầu bên ngoài nghe được thanh âm của nàng, trên mặt mang ý cười, vội vàng quay người đi chỗ Hầu phu nhân.

"Cái gì?!"

Hầu phu nhân đang cùng phu nhân khác trò đùa, nghe lời này đứng lên, "Ngươi thật sự nhìn thấy?!"

"Nô tỳ nhìn Chân Chân, thấy tận mắt vào phòng."

Phu nhân chung quang thấy Hầu phu nhân hiện thần sắc khó coi trên mặt, trong lòng cũng mơ hồ có suy đoán, hỏi một câu: "Thế nào?"

"Không sao, chỉ là hạ nhân hồ ngôn loạn ngữ thôi, các vị tỷ muội ăn trước, ta phải đi ra ngoài một chuyến."

Hầu phu nhân vừa đứng lên, liền ài nha một tiếng, thân thể như muốn đổ, Miêu thị an vị bên người bà, thấy bà như này, liền vội vàng đứng lên đỡ lấy.

"Tỷ tỷ thân thể không tốt, phải xử lý chuyện gì, không nếu chúng ta cùng đi, giúp đỡ tỷ xem một chút."

"Không, không được..."

Hầu phu nhân "Suy yếu" khoát tay, "Đều là chuyện của nhà mình, không làm phiền các ngươi."

"Chúng ta tình như tỷ muội, cái này có cái gì."

Miêu thị nghĩa chính ngôn từ nói xong, trực tiếp hỏi nha đầu đang quỳ, "Nói đi, đến cùng chuyện gì, ở đâu?"

Nha đầu kia quỳ xuống, "Nô tỳ không dám nói... Chỉ, chỉ biết là tại phòng phía Tây, phu nhân tự đi xem một chút đi..."

Bộ dáng này, rõ ràng là có người dan díu.

Các phu nhân thấy Miêu thị muốn giúp, cũng dồn dập đứng lên, dự định xem náo nhiệt.

Thế là, Miêu thị đỡ Hầu phu nhân, đi theo phía sau là một đống người, trùng trùng điệp điệp tới phòng phía Tây.

Vừa tới cổng, thế mà phát hiện cửa mở, Hầu phu nhân lại gào thét, tựa vào vai tẩu tẩu, "Bọn họ thậm chí ngay cả cửa đều không khoá."

Tẩu tẩu bà vội vàng an ủi: "Đừng nóng vội, có lẽ là hiểu lầm."

"Có thể có hiểu lầm gì đó!"

Miêu thị là người đầu tiên vào cửa, Hầu phu nhân không tiến vào, chỉ ở bả vai tẩu tẩu khóc, "Gia môn bất hạnh..."

Bên trong cũng không truyền tới tiếng thét kinh hoảng của Tịch Ngọc Chân như họ nghĩ, cũng không có giọng ca nhi Đoàn gia, ngược lại một thanh âm quen thuộc nghi hoặc hỏi: "Các vị phu nhân tới nơi này làm gì?"

Trạch Thành??

Nghe được thanh âm chất nhi, Hầu phu nhân sửng sốt, mà tẩu tẩu bà cũng trừng mắt, đẩy bà ra đi vào phòng.

Còn tốt, trong phòng không có chuyện dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi.

Mà cũng không phải nam nữ chung sống, Chu Trạch Thành mang theo hai gã sai vặt, mà vị cô nương áo trắng mang theo ba nha đầu, hai người thậm chí không cách gần, cô nương kia ngồi ở bên trong, Chu Trạch Thành đứng ở bên ngoài bàn, phía trên phủ một tấm giấy vẽ, trên tay hắn còn cầm một cây bút, hiển nhiên đang vẽ.

Thấy tình cảnh này, Chu mẫu bỗng nhẹ nhàng thở ra, "Trạch Thành, con ở đây làm cái gì?"

"Con vẽ tranh cho biểu muội."

Chu Trạch Thành một mặt vô tội đứng dậy hành lễ với mẫu thân, lại chào hỏi các phu nhân: "Từ khi cùng biểu muội đính hôn, chúng con luôn không rảnh gặp mặt, lần này gặp mặt, con nói vẽ cho biểu muội một bức tranh, mẫu thân, cô cô, mấy vị phu nhân sao lại tới đây?"

Chu mẫu mở miệng muốn hỏi ta lúc nào đáp ứng con cùng biểu muội đính hôn, đột nhiên nhớ tới lần trước hắn mở miệng quấn quýt si mê, bà không lay chuyển được liền theo miệng lừa gạt vài câu, nghĩ tranh thủ thời gian tìm cho Chu Trạch Thành thê tử thôi.

Kết quả hắn tưởng thật??

Bây giờ nhiều phu nhân ở nơi này, chuyện qua đường sáng, bà có đổi ý cũng không được, chỉ có thể cắn răng nhận cửa hôn sự này.

Chu mẫu vô cùng tức giận, trong lòng cũng hận lên Hầu phu nhân, Trạch Thành cùng nữ tử gặp mặt, nàng bày bộ dáng dẫn nhiều người tới đây, đến cùng có tâm gì!

Nhưng trên mặt, bà còn muốn cười: "Không sao, là cô cô con không biết con cùng biểu muội đính hôn, có chút kinh ngạc thôi."

"Đã như vậy, chúng ta không ở chỗ này nữa, muội muội, đi thôi!"

Hai chữ muội muội này, hiển nhiên là cắn trọng âm, hận lên bà.

Một đám phu nhân lui ra ngoài, Chu Trạch Thành thả bút vẽ, để nha đầu cùng gã sai vặt đưa biểu muội đi ra, mới kéo rèm.

"Thanh Ân, cám ơn huynh thành toàn ta cùng biểu muội, mẫu thân trước đó một mực không chịu đáp ứng hôn sự của ta cùng biểu muội, bây giờ vụ hôn nhân này trước mặt các phu nhân Thịnh Kinh sáng tỏ, bà chắc chắn sẽ không nói cái gì, vẫn phải cảm kích huynh giúp ta nghĩ biện pháp, huynh đệ nhớ kỹ chuyện này!"

Đoàn Thanh Ân ở sau rèm nhìn Tịch Ngọc Chân bên cạnh còn hoảng hốt, lộ ra nụ cười vô tội: "Không khách khí, đều là huynh đệ nha."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip