Khongcp So Tay Phan Cong Cua Nam Phu Xn Duong Trung Mieu Chuong 04 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 04: Nam phụ bên trong văn niên đại (4)

Sáng sớm, nương theo tiếng gà gáy thứ nhất vang lên, gà trống toàn thôn đều cùng kêu lên.

Trong thôn phần lớn người đều không bị kêu tỉnh, bởi vì trước lúc gà trống gáy sáng bọn họ đã tỉnh, các phụ nữ trong nhà bắt đầu nấu cơm, các nam nhân khiêng xẻng cuốc đi xuống đồng một lần.

Đoàn Thanh Ân vẫn luôn có quyền lợi ngủ nướng, đợi đến lúc anh rời giường, Lý Hồng Phong bên cạnh đã không ở đây, anh vén rèm lên ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy hai người mẹ chồng nàng dâu nhặt rau nói cười trong sân.

Diệp Thúy Hương cùng Lý Hồng Phong ở chung không sai.

Không có khúc mắc chuyện thay người, Diệp Thúy Hương kìm nén một hơi muốn để cho Lý Bích Sương từ bỏ Thanh Ân nhà bà xem thật kỹ, bà đối với con dâu tốt bao nhiêu, bà là mẹ chồng tốt như thế nào, lại thêm Lý Hồng Phong là cô gái không tệ, cũng có tâm cùng mẹ chồng tạo quan hệ, hai người trò chuyện vui vẻ cũng rất bình thường.

Đoàn Thanh Ân xuống cầu thang, Diệp Thúy Hương đang lẩm bẩm: "Chờ một chút mẹ mang con đi cửa hàng, con chọn mấy bộ quần áo, về sau là người một nhà, không cần khách khí."

Lý Hồng Phong thật sự có chút thụ sủng nhược kinh (*), từ khi cô còn bé cha mẹ qua đời về sau ăn nhờ ở đậu, cô muốn có được cái gì nhất định phải nỗ lực gấp hai thậm chí gấp ba bốn lần, từ xưa tới nay chưa từng có ai đối với cô tốt như vậy.

(*) Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà lo sợ.

Không muốn cô nỗ lực cái gì, chỉ muốn tốt với cô.

Ánh mắt Diệp Thúy Hương nhìn người rất sắc, nhìn thấy trong mắt Lý Hồng Phong cảm kích, trong nội tâm bà càng thoả mãn.

Biết cảm ơn ân tình là tốt rồi, xem ra về sau hai người hẳn là ở chung không tệ.

Đoàn Thanh Ân đánh gãy mẹ chồng nàng dâu trò chuyện hữu hảo: "Mẹ, mẹ sao dậy sớm như thế không ngủ thêm một lát?"

Diệp Thúy Hương quay đầu nhìn về phía con trai, trong mắt tràn đầy từ ái: "Ngủ hồ đồ rồi? Mẹ không phải vẫn luôn là giờ này dậy sao? Bằng không ai nấu cơm cho con ăn."

Đoàn Thanh Ân nhìn thoáng qua vợ mình mặt ửng hồng, "Không phải Hồng Phong ở đây sao? Để Hồng Phong nấu cơm là được."

Nói rồi anh nhanh chóng nháy mắt mấy cái với Lý Hồng Phong, "Hồng Phong anh muốn ăn cơm em làm."

Mặt Lý Hồng Phong càng thêm đỏ, tối hôm qua hai người trước khi ngủ nói chuyện phiếm, Đoàn Thanh Ân hỏi cô biết làm cơm không, còn nói một người lâu như vậy, nghĩ nếm thử xem cơm nàng dâu làm cùng cơm mẹ làm khác nhau ở chỗ nào.

Không thể không nói, vừa mới gả tới chồng liền chờ mong thành dạng này, làm cho cô rất an tâm.

Diệp Thúy Hương không biết nhạc đệm buổi tối hôm qua, bà chỉ cảm thấy con trai bình thường thật cơ trí, làm sao đối nàng dâu liền hồ đồ như vậy.

Người ta cô dâu mới vừa vào cửa, liền để mẹ nghỉ ngơi nàng dâu nấu cơm, trong lòng Hồng Phong nghĩ như thế nào, sẽ cảm thấy người chồng này không coi trọng cô?

Diệp Thúy Hương ở trong lòng thở dài, quả nhiên vẫn là tiểu tử ít tóc, cần người mẹ như bà bù đắp.

Nghĩ đến, bà trừng con trai một chút: "Nói cái gì đó! Hồng Phong người ta vừa mới gả tới liền để nấu cơm, con không đau lòng mẹ đau lòng!"

Bởi vì buổi tối hôm qua nói chuyện, Lý Hồng Phong không cảm thấy chồng không đau lòng mình, nhưng cũng cảm nhận được mẹ chồng quan tâm cùng chăm sóc, như Đoàn Thanh Ân nói trước đó vậy, từ nhỏ cô thiếu yêu, cho nên người ta cho cô một chút yêu, cô đều hận không thể nâng ở trên ngực cẩn thận từng li từng tí đối đãi.

Bây giờ nghe Diệp Thúy Hương nói một phen, trong nội tâm cô ấm áp, nhẹ nhàng lôi kéo tay áo mẹ chồng, giọng cảm kích lại nhu mộ (*) nói: "Mẹ, không có việc gì, chỉ là nấu cơm mà thôi, mẹ mà làm, con có cái gì để làm."

(*) Nhu mộ:ôn nhu, ái mộ thích thân cận.

Răn dạy con trai thì răn dạy con trai, trong lòng Diệp Thúy Hương không trách anh, chỉ là muốn để quan hệ vợ chồng bọn họ hài hòa một chút, bây giờ nhìn thấy Lý Hồng Phong che chở con trai, hài lòng trong lòng tăng mạnh.

Bà vỗ vỗ tay con dâu, vẻ mặt ôn hoà nói: "Hồng Phong con trẻ không biết, cô dâu gả tới của chúng ta, trước ba ngày tốt nhất không nên vào phòng bếp, đây là thể hiện sự coi trọng với người vợ này."

Lý Hồng Phong trước đó vẫn bận công việc hoặc là học tập, bác gái cũng không có dạy cô, cô không biết có quy củ như vậy, mặc dù chưa từng nghe qua, nhưng bây giờ mẹ chồng đều nói, cô tự nhiên ngoan ngoãn nghe lời, "Vậy con nghe mẹ, chờ qua ba ngày lại phòng bếp."

Diệp Thúy Hương càng xem con dâu này càng hài lòng, tính toán trong chốc lát mang người qua tiệm chọn mấy bộ quần áo đẹp, Đoàn Thanh Ân ngồi bên cạnh bà, thừa dịp Lý Hồng Phong đi lấy đồ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, trong thôn thật sự có quy củ cô dâu mới trong ba ngày không được vào phòng bếp?"

"Thật sự." Diệp Thúy Hương không rõ ràng cho lắm: "Con hỏi cái này để làm gì, mẹ còn có thể lừa các con sao?"

Sau đó bà liền thấy mắt con trai nhà mình sáng lên, lôi kéo tay của bà giật dây:

"Tí nữa mẹ đừng đến tiệm, mẹ đi cửa thôn, người trong thôn đi làm việc không phải hay qua nơi đó sao? Mẹ đi chỗ đó, khen Hồng Phong một lần."

"Mẹ còn phải cùng người ta khen Hồng Phong một lần?"

Diệp Thúy Hương kinh ngạc nhìn về phía con trai, bà mặc dù rất hài lòng về Hồng Phong, nhưng cố ý đi tìm người khen con dâu nhà mình, liền cũng quá đi.

"Ài nha!"

Đoàn Thanh Ân từ trên chỗ ngồi đứng lên, nửa ngồi trước mặt mẹ, bốn mắt nhìn nhau phân tích cho bà: "Mẹ giả bộ như ngẫu nhiên gặp là được, phụ nữ không phải vậy sao, gặp mặt trò chuyện đều có thể trò chuyện hai giờ?"

Diệp Thúy Hương vẫn một mặt mộng bức: "Mẹ êm đẹp, vì cái gì làm như vậy?"

"Mẹ nghĩ." Đoàn Thanh Ân duỗi một đầu ngón tay: "Chu Gia Minh bình thường ở nhà ăn một bữa cơm đều không ra khỏi phòng, mẹ hắn lại mảnh mai có tiếng, những thứ kiếm sống chắc chắn không làm, mà mẹ hắn lại chạy nạn từ tỉnh X tới, chưa hẳn biết quy củ thôn chúng ta, mẹ nói bà ta có thể để Lý Bích Sương làm việc trong nhà bếp hay không?"

Diệp Thúy Hương cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy thật có khả năng, y theo hiểu biết của bà đối với quả phụ nhà họ Chu, bà ta đối với con dâu chắc chắn sẽ không quá tốt, nói không chừng sẽ nghĩ biện pháp làm tình cảm con trai con dâu không tốt để tránh con trai khuynh hướng con dâu, trong thôn trước đó không phải không có người như vậy.

Cơ mà bà vẫn không hiểu, "Êm đẹp, mẹ làm cái này làm gì? Mẹ khen Hồng Phong, cùng nhà họ Chu có quan hệ gì?"

"Lúc đầu gả cho con là Lý Bích Sương, nhưng chính cô ta không nguyện ý gả, mẹ nghĩ, nếu mẹ chồng đối cô ta không tốt, mẹ người mẹ chồng này lại đối tốt với người thay cô ta gả là Hồng Phong, trong nội tâm cô ta có thể thoải mái sao?"

Diệp Thúy Hương một giây hiểu, con mắt cũng theo đó sáng lên, vỗ chân: "Khẳng định không thể!"

"Đều là chị em một nhà, lại trong một ngày gả ra, Hồng Phong ba ngày không tiến phòng bếp, cô ta sẽ nguyện ý vào sao?"

"Chắc chắn sẽ không! Nói không chừng còn muốn cùng nữ nhân kia náo đâu!"

Diệp Thúy Hương càng nghĩ càng hưng phấn, hận không thể hiện tại liền đi cửa thôn nháo một trận, đang lúc kích động, đột nhiên nhớ tới cái gì, nhìn về phía con trai: "Thanh Ân, con đây là còn nhớ cô ta?"

Đoàn Thanh Ân vội ho một tiếng: "Không có, chính cô ta đẩy Hồng Phong ra cản, không nghĩ phân rõ ràng với chúng ta, nói không chừng Hồng Phong đều trôi qua, tâm con đau Hồng Phong, muốn giúp cô ấy hả giận."

Nếu anh không ho khan, Diệp Thúy Hương cũng tin.

Bà nhìn thoáng qua con trai nhà mình, cảm thấy quả nhiên anh vẫn đối với chuyện Lý Bích Sương vứt bỏ canh cánh trong lòng, còn cầm Hồng Phong tới làm cớ.

Nghĩ cũng biết, trước đó anh cùng Hồng Phong đều không có chung đụng, có thể có tình cảm gì.

Nếu như con trai thật là vì Hồng Phong muốn bà ra mặt, trong lòng Diệp Thúy Hương có lẽ còn có chút không cao hứng, mặc dù bà thích Hồng Phong, con trai tân tân khổ khổ (*) nuôi hơn hai mươi năm vừa kết hôn lại có khuynh hướng hướng về con dâu, bà nhất định không qua được cái ghim này.

(*) Tân tân khổ khổ: cực khổ vô cùng, ăn mệt ăn khổ.

Nhưng bây giờ nhìn anh cầm con dâu làm cớ, trong lòng Diệp Thúy Hương không chỉ vui, còn cảm thấy con trai quả nhiên còn nhỏ, loại thời điểm này thế mà cầm Hồng Phong lấy cớ, cũng không sợ bà cảm thấy anh coi trọng Hồng Phong.

Đương nhiên, làm một người mẹ tốt, bà chắc chắn sẽ không vạch trần anh, nam nhân mà, nhiều ít cũng cần chút mặt mũi.

Còn có Hồng Phong, cô gái tốt như vậy, gả cho con trai mình là dạng không hiểu phong tình này, thực sự là. . . Được rồi, về sau bà vẫn thêm cái tâm nhãn, cho bọn họ cơ hội bồi dưỡng tình cảm đi.

"Hồng Phong là cô gái tốt, con yêu thương con bé, muốn giúp nó đỡ tức, được, vậy một hồi mẹ liền ra ngoài, chúng ta cũng không làm sự tình tiểu nhân châm ngòi ly gián, cũng chỉ khen khen Hồng Phong, còn người khác đỏ mắt thì đỏ mắt, cũng là chuyện nhà chúng ta."

Đoàn Thanh Ân định đồng ý, khóe mắt liếc qua nhìn thấy Lý Hồng Phong đang từ cửa đi tới, hơi híp mắt lại, mở miệng nói: "Đúng rồi mẹ, mẹ cho con ít tiền, có bộ quần áo ngày hôm qua của Hồng Phong là tốt, còn đâu đều là quần áo sờn bạc không biết đã giặt bao nhiêu lần, đâm tay vô cùng, con mua cho cô ấy bộ mới đi."

"Trong cửa hàng nhà mình có còn mua cái gì?"

Diệp Thúy Hương trợn mắt nhìn con trai ngốc, từ trong túi rút tiền đưa qua: "Nhưng các con ra ngoài chơi một chút cũng tốt, cho con tiền, cơm nước xong xuôi mang theo Hồng Phong cùng lên trấn trên dạo chơi, mua cho con bé ít đồ, lại qua tiệm làm cho con bé chút đồ mới, đáng thương, tối hôm qua mẹ xem đồ cưới, trông thấy quần áo của con bé giặt đến sợi bông đều trắng bệch, liền ngay cả bộ váy kia cũng là trước kia mẹ cho Lý Bích Sương, cũng không biết bao lâu rồi chưa có một bộ quần áo mới."

Đoàn Thanh Ân trở lại vị trí: "Ăn nhờ ở đậu, là như vậy."

"Thời điểm ba mẹ con bé đi rõ ràng được bồi thường rất nhiều tiền, phòng ở nhà con bé cũng thuộc về nhà Lý Bích Sương, thời điểm hiện tại cũng không phải trở trời, không chỉ quần áo mới không có, còn có đồ cưới, lừa gạt hay không mẹ liếc mắt liền nhìn ra, khẳng định đối với người con dâu này có ý kiến, bọn họ đây là không muốn để cho Hồng Phong tại nhà chồng sống tốt, thực sự là. . ."

Diệp Thúy Hương bây giờ xem Lý Hồng Phong như người một nhà, không có bởi vì đồ cưới của cô keo kiệt mà mất hứng, ngược lại thay cô cảm thấy ủy khuất.

Rõ ràng qua cuộc sống như thế, người cả thôn lại đều cảm thấy nhà họ Lý đối cô ân trọng như núi, cũng không biết cô gái này có bao nhiêu biệt khuất trong lòng.

Thật vất vả đến ổ phúc nhà bọn họ, đụng tới con trai nhà mình không hiểu phong tình vừa gả tới liền để nấu cơm.

Diệp Thúy Hương nghĩ như vậy, đối với Lý Hồng Phong đau lòng lập tức từ cấp năm lên tới cấp chín, dặn dò con trai:

"Được rồi, mẹ nấu cơm, con một hồi giúp đỡ nhặt rau, đừng nhìn, Hồng Phong khổ, con quan tâm con bé nhiều chút."

Trước nhà, Lý Hồng Phong đứng tại cửa lớn, mắt đỏ bừng.

Uỷ khuất nghẹn dưới đáy lòng vài chục năm, tại thời khắc này hoàn toàn bị mẹ chồng và chồng quan tâm đè ép xuống.

Cũng giờ khắc này, cô mới rõ ràng ý thức được, cô là con dâu nhà họ Đoàn, cô có chồng, có mẹ chồng, bọn họ đều rất quan tâm cô, đối cô tốt.

Cô cũng không tiếp tục là cháu gái ăn nhờ ở đậu của nhà họ Lý, nơi này mới là nhà của cô.

Chương 5: Nam phụ bên trong văn niên đại (5)

Ăn cơm xong, Đoàn Thanh Ân cùng người vợ mới cưới đi lên trấn trên, như lời Diệp Thuý Hương, quần áo trên người Lý Hồng Phong nên đổi.

Trừ bộ trang phục màu đỏ để giữ thể diện kia, quần áo cô mặc bên trong không biết đã mặc bao lâu, hoặc là bên trên bị chóc chỉ, hoặc là quá mỏng, giống như kéo một cái là có rách.

Đoàn Thanh Ân cùng cô đi dạo, ngang qua một hiệu sách, anh dừng bước, nhìn về phía vợ:"Em sắp thi, có muốn mua sách vở, giấy bút?"

Lý Hồng Phong lắc đầu, "Không cần, trường học phát cho em."

"Trường học sẽ phát những cái này cho học sinh sao?"

Thấy chồng hỏi, Lý Hồng Phong nghiêm túc trả lời: "Không phải cho toàn bộ học sinh, là thưởng cho các lớp sắp tốt nghiệp, bình thường đều phát sách vở bút."

Nói đến đây, cô có chút khẩn trương hít thở một chút, thận trọng tiếp tục nói: "Em năm đầu, học phí miễn toàn bộ, chỉ cần em thi đại học được điểm cao, trường học cũng sẽ thưởng tiền cho em, đại học cũng thế, thi tốt sẽ có tiền thưởng, thành tích của em nếu như thật tốt, cũng sẽ miễn phí. . ."

Đoàn Thanh Ân ngậm cười nhìn vợ của mình, chờ cô trúc trắc nói xong, mới gật gật đầu, khẳng định:"Em đang lo lắng anh không cho em học đại học sao?"

Bị nói toạc.

Tim Lý Hồng Phong đập nhanh, kỳ thật xem như nhà họ Đoàn không cho cô học lên, làm một người trưởng thành, dù cho kết hôn, cô cũng không tiếp thu hoàn toàn ý kiến của bọn họ.

Nhưng chính tai nghe chồng và mẹ chồng quan tâm, cô đối với họ sinh ra ỷ lại, cô muốn có được sự khẳng định của người nhà.

Cô nhếch môi, nhẹ gật đầu, "em biết vừa kết hôn em liền đi học đối với anh không công bằng, em cam đoan thi xong trở lại, lên đại học thật sự không phí tiền, quốc gia có chính sách, học phí không cao còn có phụ cấp, nếu như em có thể cầm tiền thưởng em sẽ gửi toàn bộ về, chờ sau khi em tốt nghiệp cũng có thể được phân công việc tốt, số tiền kia em đều giao cho trong nhà. . ."

Lý Hồng Phong cố gắng nghĩ thuyết phục chồng, cô sợ hãi, từ lúc lên cao trung bắt đầu, bác gái vẫn luôn có ý để cô nghỉ học lấy chồng, nếu không phải cô cầm tiền thưởng, nói không chừng hiện tại đã thôi học.

Cô không nghĩ cứ từ bỏ dễ dàng như vậy, không muốn uổng phí tri thức học được, cô muốn lên đại học, đồng thời, Lý Hồng Phong cũng biết cảnh ngộ bây giờ mình đối mặt.

Trong thôn chỉ có hai học sinh cấp ba, một là cô, một là Chu Gia Minh, bác gái đối với Chu Gia Minh tán thưởng có thừa, cảm thấy về sau hắn sẽ rất có tiền đồ, còn đối với cô, thì lại cho rằng trình độ học vấn của cô chỉ có thể cho cô gả tốt hơn, ngay cả Chu mẫu vẫn cho rằng cô là con dâu tương lai, đều từng nói qua với cô gả cho người cũng đừng đi học, ngoan ngoãn ở nhà chiếu cố mẹ chồng và chồng.

Cho nên Lý Hồng Phong đối với chuyện chị họ đổi hôn sự của mình kỳ thật không có tức giận như nhà họ Lý nghĩ, cô không thích Chu Gia Minh, cũng không thích mẹ hắn.

Nhưng cô thích Đoàn Thanh Ân, thích Diệp Thúy Hương.

Lý Hồng Phong nói xong, khẩn trương cùng Đoàn Thanh Ân đối mặt, cô chăm chú nhìn mặt của anh, sợ anh lộ ra tia tức giận.

Nhưng mà một giây sau, Đoàn Thanh Ân cười.

Anh vươn tay, sờ đầu vợ, "Lên đại học là chuyện tốt, anh sao ngăn đón em?"

"Em sẽ không cho rằng anh giống những người đàn ông trong thôn kia, không thể chịu được vợ mình ưu tú hơn? Chúng ta là người một nhà, em tốt, anh có thể không tốt sao? An tâm thi đại học, anh đưa em đi."

Lý Hồng Phong kinh ngạc nhìn chồng, vành mắt dần dần đỏ lên.

Đoàn Thanh Ân giống như không thấy được hơi nước trong suốt trong mắt cô, trực tiếp khoác lên tay của cô, "Đi thôi, về tiệm chọn cho em mấy bộ quần áo, cũng để bà chủ tương lai nhìn cửa hàng nhà chúng ta."

Tay cô bị kéo, nước mắt vấn vương gật đầu, "Được!"

** *

Thời điểm hai vợ chồng nhỏ vui sướng dạo phố, Diệp Thúy Hương xách ghế ngồi dưới cây cổ thụ cửa thôn, trên tay vá quần áo, một bên thỉnh thoảng nhìn xem có người qua đường hay không.

Từ nơi này người qua lại thật nhiều, Diệp Thúy Hương lại mang đến ích lợi cho người trong thôn, nhân duyên không tệ, đi ngang qua trông thấy bà ngồi vá quần áo, chào hỏi hiếu kỳ hỏi một tiếng tại sao bà không đi trông tiệm.

"Không phải Hồng Phong mới vừa vào cửa sao? Thanh Ân lại một mực không quản, trong nhà thật lắm chuyện đều muốn tôi nắm tay dạy con bé, mấy ngày nay không mở cửa tiệm."

Dù sao trên trấn chỉ có một cửa hàng quần áo nhà bà, có khách hàng cũng chạy không được.

Diệp Thúy Hương đáp, có người liền hỏi, "Vậy chị ngồi đây làm gì?"

"Này, Hồng Phong cô con dâu này, nghe lời, hiểu chuyện, lại ngoan, tôi nhìn con bé rất thích, lại thấy trên người con bé đều là chút quần áo cũ, liền để Thanh Ân mang con bé đi trong tiệm lấy mấy bộ quần áo mới, hai đứa đều không ở nhà, tôi dứt khoát ngồi vá quần áo chờ bọn chúng."

Nói cái này, Diệp Thúy Hương liền bắt đầu cười đắc ý, một bên cười một bên nói:

"Muốn nói, có con dâu cùng không có con dâu chính là không giống, sáng sớm Hồng Phong liền dậy, dọn dẹp cái này dọn dẹp cái kia, tôi bảo con bé nghỉ ngơi đi, con bé còn nhất định phải tự mình làm, nếu không sao người ta là học sinh cấp ba đâu, ngoan ngoãn khéo léo nhìn liền thích, tôi à, trước kia vẫn luôn muốn con gái, hiện tại xem như như nguyện, ài, tôi nhớ con trai nhà bà tuổi không còn nhỏ, tranh thủ thời gian cưới vợ đi, đợi con dâu vào cửa, bà ngồi hưởng phúc."

Trong thôn không ít mẹ chồng nói xấu con dâu, giống như Diệp Thúy Hương dạng này khen thật đúng là không có mấy, bà nói kiểu này, người khác liền hiếu kỳ, "Nhìn bà cười thành dạng này, xem ra Hồng Phong thật đúng là hợp mắt bà."

"Vậy cũng không phải không đúng!"
Diệp Thúy Hương duỗi eo, "Tôi à, trông thấy Hồng Phong trong lòng liền vui vẻ, thật giống như con bé định trước làm con dâu tôi, làm việc lưu loát, tính tình cũng sảng khoái, dáng dấp còn đặc biệt đẹp đẽ, nhìn xem trong lòng liền cao hứng. . ."

Bà bla bla nói một đống thứ khen Lý Hồng Phong, vừa ngước mắt nhìn thấy Chu mẫu khuôn mặt cứng ngắc cầm cuốc đi bên này, bên người còn dẫn theo Lý Bích Sương khuôn mặt bất đắc dĩ, chuyện lập tức nhất chuyển, "Đương nhiên, Hồng Phong cũng vẫn thiếu chút kiến thức, đứa nhỏ này, những cái khác còn tốt, chính là có khả năng cha mẹ không ở bên người, không ai dạy con bé một số việc, vẫn để tôi rất buồn rầu."

Lý Bích Sương vừa mới tới liền nghe được câu này, phía trước cô không nghe thấy, còn tưởng rằng Lý Hồng Phong không được Diệp Thúy Hương người mẹ chồng này thích, đè nén trong lòng tiêu không ít.

Buổi tối hôm qua là đêm tân hôn của cô, vốn nên cùng Chu Gia Minh vuốt ve an ủi một chút, nhưng bởi vì đã hoài thai, Chu mẫu lo lắng hai người cùng phòng làm sảy đứa bé, cho nên nhất định bắt bọn họ tách ra ngủ.

Lý Bích Sương quả thực tức giận đầy bụng, cái gì mà giai đoạn trước mang thai không thể cùng phòng, kia cũng là quy củ cũ trước kia, về sau cô tại bệnh viện thời gian dài như vậy, còn có thể không biết những cái này sao? Rõ ràng là mẹ Chu Gia Minh không muốn bọn họ thân cận.

Đời trước cô biết Lý Hồng Phong cùng Chu mẫu quan hệ không tốt lắm, về sau Chu Gia Minh phát đạt, mua hai căn phòng tách hai người ra, lúc này mới duy trì hòa bình mặt ngoài.

Nhưng hôm nay Chu gia còn nghèo, đừng nói hai căn phòng, liền phòng duy nhất của nhà này đều hỏng, trong phòng đầy mùi nấm mốc không nói, nóc phòng còn rỉ nước, cả nhà này phòng tốt duy nhất là phòng Chu Gia Minh, Chu mẫu còn đuổi cô đi một căn phòng đầy vật linh tinh, từ nhỏ đến lớn Lý Bích Sương đều bị cha mẹ sủng ái làm sao nhịn được.

Cô cùng Chu Gia Minh ủy khuất, Chu Gia Minh lại không thông cảm cô mang thai chút nào, ngược lại nói mẹ hắn nói đúng, mà hắn lập tức thi đại học, Lý Bích Sương cùng hắn một phòng sẽ chỉ làm hắn phân tâm.

Lý Bích Sương tức giận thiếu chút nữa ngất đi, nơi nào có người vừa gả tới liền chia phòng ngủ, kia Chu Gia Minh còn cưới nàng dâu làm cái gì.

Cô không dám tức giận, cô còn trông cậy vào Chu Gia Minh về sau kiếm tiền để cô đeo vàng đeo bạc, nào dám chọc giận hắn, thế là chỉ có thể ủy ủy khuất khuất vào gian đầy vật linh tinh tràn đầy mùi nấm mốc, chờ mong Chu Gia Minh tranh thủ thời gian thi xong giống như lúc trước lấy lòng cô.

Chỉ là lúc trước chưa ăn khổ như vậy bao giờ, hiện tại đột nhiên bắt cô tiếp nhận ngay, Lý Bích Sương nuốt không trôi một hơi này, ngửi mùi nấm mốc, một đêm lăn lộn mất ngủ, trời mới tờ mờ sáng liền bị Chu mẫu kêu dậy, hiện tại thì xuống đồng, trước kia cô chưa từng chạm qua những thứ này.

Lý Bích Sương một bụng ủy khuất, bởi vì cái này cùng cuộc sống sau khi kết hôn trong tưởng tượng của cô không giống, lúc nằm trong gian phòng tràn đầy mùi nấm mốc, nhiệt huyết xông lên não từ sau khi sống lại của cô mới hậu tri hậu giác (*) phản ứng lại, muốn trở thành vợ tào khang (*) của Chu Gia Minh, nghĩ trở thành phu nhân như Lý Hồng Phong đời trước, đầu tiên cô phải chịu đựng khốn cảnh nhà họ Chu, nhẫn chữ này nói đơn giản, lúc thật sự làm mới biết quá khó khăn, lúc này mới một đêm, cô đã nhanh chóng không chịu nổi.

(*) Hậu tri hậu giác: phát giác.

(*) Vợ tào khang: người vợ cùng chung hoạn nạn khó khăn lúc nghèo khó.

Cũng may để Lý Bích Sương an ủi, Diệp Thúy Hương có vẻ như cũng không quá ưa thích Lý Hồng Phong.

Mặc dù cô chịu ủy khuất, nhưng đợi Chu Gia Minh phát đạt, như thường có thể sống cuộc sống tốt, Lý Hồng Phong không như vậy, mẹ chồng không thích cô, nhà họ Đoàn lập tức chuẩn bị phá sản, có thể nói là một chút hi vọng đều không có.

Tại lúc mình xui xẻo trông thấy người so với mình càng không may làm cho cô vui vẻ, huống chi, người này là Lý Hồng Phong đời trước ở lúc cô không may vô cùng ngưỡng mộ.

Lý Bích Sương cao hứng, một bên trong lòng Chu mẫu cũng hơi an ủi một chút, bà không quá hài lòng Lý Bích Sương người con dâu này, nhưng nếu Lý Hồng Phong càng kém, bà nhiều ít sẽ cảm thấy tốt một chút.

Mà bà cùng Diệp Thúy Hương mâu thuẫn, Diệp Thúy Hương xui xẻo, bà cao hứng.

Mang theo ý nghĩ như vậy, Chu mẫu cười ha hả tiến lên, "Người ta là cô dâu mới gả tới, có gì chị Diệp cũng gánh vác một chút, đừng cay nghiệt như vậy."

Lời này mặt ngoài khuyên Diệp Thúy Hương đối với con dâu tốt một chút, trên thực tế là đang nói bà cay nghiệt.

Loại trò trẻ con này, Diệp Thúy Hương nghe cái là có thể nghe ra, lúc trước bà còn có thể tức giận, hiện tại nha. . .

Bà đứng lên, ngẩng đầu, "Bà nói đúng lắm, Hồng Phong còn nhỏ, tôi có thể làm liền làm nhiều chút, nhưng con bé không hiểu chút quy củ những cái này tôi phải dạy tốt một chút, nào có nàng dâu mới chưa ba ngày đã vào phòng bếp, không chỉ rõ cái này, cũng chỉ có những người không xem nàng dâu là người trong nhà mới có thể làm, đây là quy củ luôn có trong thôn không phải sao? Nàng dâu mới gả tới là khách quý, phải đợi, còn tốt, Hồng Phong hiểu chuyện, mặc dù trước kia không ai dạy, nhưng tôi nói chuyện con bé liền nghe, còn nói chờ qua ba ngày lại vào phòng bếp nấu cơm cho tôi cùng Thanh Ân ăn, tôi cùng Hồng Phong hợp ý, bà nói con dâu tốt như vậy, tôi có thể không vui sao?"

Mặt Chu mẫu lập tức cứng lại, ngay cả Lý Bích Sương đứng một bên thần sắc đều khó coi.

Đời trước cô gả đi, Diệp Thúy Hương đích thật không cho cô vào phòng bếp, chỉ là khi đó cô coi là Diệp Thúy Hương ưa thích mình người con dâu này, về sau cũng yên tâm thoải mái không nấu cơm, không nghĩ tới còn có quy củ này.

Sáng sớm hôm nay, Chu mẫu lại như đòi mạng thúc giục cô đi phòng bếp nấu cơm, lúc ấy cô vì lấy niềm vui của Chu Gia Minh, chỉ có thể nhịn một hơi làm cơm, không nghĩ tới trong thôn lại còn có quy củ như vậy.

Chu mẫu không thích cô, không phải cố ý làm khó cô đi?

Còn có Chu Gia Minh, hắn sao có thể trơ mắt nhìn!

Lý Bích Sương từ nhỏ được sủng lớn lên, đời trước ở nhà họ Đoàn cũng chưa ăn qua khổ gì, mặc dù sau này kém chút, nhưng cũng chưa từng nhận qua ủy khuất, tốn sức lốp bốp thật vất vả đến nhà họ Chu, kết quả từ phút thứ nhất bắt đầu gả đi đã bị ủy khuất, bây giờ lại biết Chu mẫu chỉnh mình, còn muốn cô nàng dâu mới tới này đi xuống đồng làm việc, uỷ khuất trong lòng không kiềm được.

Cô đang suy nghĩ Chu mẫu có phải cố ý hay không, liền nghe Diệp Thúy Hương lấy một loại giọng như khuyên bảo đối Chu mẫu nói: "Em dâu này, em đây là muốn để Bích Sương xuống đồng? Con bé cũng mới gả tới, mà trước đó trong nhà cũng không làm việc đồng áng, may vá quần áo không được sao? Hồng Phong nhà tôi cũng thế, tôi à, cái gì cũng không cần con bé làm, không phải sao, buổi sáng Thanh Ân mang theo con bé đi ra ngoài dạo phố."

—— Ầm!

Nghe được câu này, đại não Lý Bích Sương giống như vang lên một tiếng vang thật lớn, tâm tình lập tức sập.

Cô nhận hết ủy khuất, Lý Hồng Phong lại được nâng trên lòng bàn tay, cô xuống đồng làm việc, Lý Hồng Phong lại đi dạo phố.

Đời trước, cô chịu nhiều đau khổ, thoi thóp nằm trên giường bệnh, dáng vẻ Lý Hồng Phong quần áo lộng lẫy, sắc mặt hồng nhuận ngồi ở đầu giường giống như lại xuất hiện ở trước mắt.

Đều cùng nhau lớn lên, dựa vào cái gì!

Mắt cô đỏ, vứt cuốc xoay người chạy, cô muốn đi tìm cha mẹ, tìm cha mẹ làm chủ cho cô!

Chu mẫu khó có thể tin con dâu của mình bỏ bà mà chạy.

Con dâu chạy, còn bị đối thủ một mất một còn trông thấy, lại nghĩ đến từ lúc Lý Bích Sương gả tới bắt đầu đối với việc bà an bài dù là việc gì đi nữa đều bất mãn, thần sắc trên mặt Chu mẫu âm trầm.

Đây là lấy thứ đồ gì trở về!

Mà hết lần này tới lần khác Diệp Thúy Hương che miệng cười, "Nhìn Bích Sương cả mắt đỏ ngầu, không phải là bị ủy khuất gì đi, nhìn đáng thương."

"Người ta nàng dâu mới vừa gả tới, có gì em dâu gánh vác chút, đừng cay nghiệt như vậy."

Một chữ không kém, trực tiếp nói câu Chu mẫu nói trước đó trả về.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip