Thanh Phương vội vàng nói, "Mà cậu ta thật sự không nhận ra cậu à ?"
Phúc Tịnh Hoa chậm rãi suy đoán, "Hình như là vậy."
"Không nhận ra ?" Thanh Phương thấy hoang đường, bật thốt lên, "Không phải chứ, cậu ta chẳng lẽ có mắt như mù à ? Trong tên cậu rõ ràng là có chữ 'Hoa' mà."
Phúc Tịnh Hoa thiếu chút nữa sặc, vừa nói vừa buồn cười, "Cậu cứ như vậy sẽ làm mình kiêu ngạo mất."
Cũng khó trách Thanh Phương cảm thấy chuyện này không hợp lý, bởi vì Phúc Tịnh Hoa thật sự rất xinh đẹp.
Trái ngược với tính cách ôn hòa của cô, tướng mạo của cô cực kỳ lộng lẫy, xinh đẹp đến mức mang tính công kích. Đôi mắt như câu hồn, đuôi mắt thoáng nhọn, trong lúc giơ tay nhấc chân đều mang nét phong tình. Ngồi trong quán bar hơi tối này, cô vẫn như đang tỏa sáng.
Thanh Phương vẫn luôn cảm thấy cô dựa vào gương mặt này là có thể làm giàu, vậy mà cuối cùng lại cực khổ đi làm thợ trang điểm.
"Hơn nữa cậu bây giờ cùng thời điểm học cấp ba cũng không có gì khác nhau đâu, chỉ có tóc so với trước kia ngắn hơn một chút-..." Nhìn thấy dáng vẻ của Thái Quang bên kia, Thanh Phương trong nháy mắt sửa lại, "Được rồi, cũng có thể."
"Với điều kiện của cậu ta, mấy năm này chắc cũng cua qua không biết bao nhiêu em gái, nói không chừng có nhiều người ngoại hình cũng không kém cậu."
Nghe vậy, Phúc Tịnh Hoa chống cằm, nhìn về phía Tang Diên. Lúc này, bên cạnh anh có thêm một cô gái.
Như là không sợ lạnh, cô gái mặc quần ngắn ôm sát người, lộ ra hai chân trắng nõn thẳng tắp. Cô ấy dựa nửa người vào quầy bar, ngoẹo đầu mời rượu anh, cười một cách tự nhiên, đường cong lả lướt theo động tác được phác họa rõ ràng.
Thái Quang giương mắt nhìn cô ấy, cười như không cười.
Không khí phía bên đó như hạ thấp, cũng mang thêm mấy phần tán tỉnh.
Nói qua những lời này, rất nhanh, Chung Tư Kiều liền nói đến chuyện khác.
Sự chú ý bị giọng nói của cô ấy kéo trở về, Ôn Dĩ Phàm dời ánh mắt, cùng cô ấy tiếp tục hàn huyên.
Một lúc lâu sau, DJ chơi kết thúc một ca khúc. Thấy thời gian đã trễ, Phúc Tịnh Hoa hỏi, "Sắp mười một giờ rồi, chúng ta đi được chưa ?"
"Được." Hai người đứng dậy đi ra ngoài.
Thanh Phương khoác tay Phúc Tịnh Hoa, vừa nhìn điện thoại vừa nói, "Liên Thành mới vừa nói với mình tháng sau cậu ấy trở về nước, lần tới chúng ta tìm cậu ấy cùng đi chơi đi. Có thể đi nhảy, đi đến chỗ này hơi nhàm chán."
Phúc Tịnh Hoa đáp ứng, "Cũng được."
Trước khi đi, cô lại liếc nhìn qua quầy bar.
Thái Quang vẫn ngồi ở vị trí cũ, bên cạnh lại là một cô gái khác. Trên mặt anh vẫn không mang cảm xúc, như là đối với chuyện gì cũng không hề quan tâm.
Bất ngờ gặp lại cô, qua biểu hiện của anh, cũng giống như đụng phải một người xa lạ chưa từng gặp mặt thôi.
Chờ khách hàng bàn này đi rồi, cậu tiến lên dọn dẹp bàn.
Thu lại mấy ly rượu xong, Vương Khang kéo lại cuốn hóa đơn tính tiền trên bàn, động tác của cậu dừng lại, thì phát hiện trên mặt ghế phía dưới có một cây son hiệu Jennette.
Vương Khang thò tay nhặt lên, sắc mặt nặng nề mà đi trở về quầy bar. Cậu đẩy mâm vào bên trong, nói với Vương Khang, "Hoàng Phát, bàn 52 có khách làm rớt đồ."
Hoàng Phát nhận lấy, ngẩng đầu nói, "Đúng rồi, cái áo cậu vừa đem tới kia, tớ thấy sao giống áo khoác của Quang đầu bảng."
"Cậu có thấy từ khi anh Quang vào quán thì cứ đưa mắt nhìn về phía khách ở bàn này không ?" Nói đến đây, hai mắt Hoàng Phát lập tức sáng lên, "Có phải anh ấy thích một trong hai vị khách đó không ?"
Vương Khang liếc anh, "Thích cái quần."
". . ." Quần què.
Bỏ cây son vào ngăn tủ quầy thu ngân, Vương Khang cười nói, "Nhưng những gì cậu nói không hẳn là không đúng."
Lúc này, Thái Quang đang ngồi dựa vào chiếc ghế cuối cùng bên trong phòng, trên mặt cảm xúc nhàn nhạt. Thái Quang nghịch cái ly trong suốt trên tay, đột nhiên nói, "Có thời gian tám chuyện thì sao không lo tranh thủ làm việc đi ?"
Hoàng Phát nhắm mắt lên tiếng hòa hoãn, "Nhưng quán cũng đã đỡ vắng hơn một tí rồi, em không biết anh và chị đó có quen không ? Nhưng mà em nãy nghe hai chị ấy nói chuyện."
Nói đến đây, cậu đột nhiên ý thức được lời tiếp theo không đúng cho lắm, nói quanh co lên, "Lúc nãy ồn quá, em không rõ-..."
Nhìn ánh mắt lãnh đạm của Thái Quang, Hoàng Phát giật mình, nói chuyện bỗng chốc trót lọt, "Bạn của vị khách này hỏi cô ấy, đến đây có phải để ngắm Quang đầu bảng không, cô ấy nói không phải."
Lông mi Thái Quang khẽ nhúc nhích.
"Sau đó, cô ấy nói, l-là để chơi."
"???"
"Cho nên có thể hôm nay chị ấy đến đây là để chơi anh."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip