Bi Thuong Nguoc Dong Thanh Song Chuong3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Giống như quả hạch vừa nhăn vừa cứng.
Dịch Dao nằm trong bóng tối. Nghĩ như vây.
Bên ngoài cừa sổ là cái lạnh buốt thấu xương của mùa đông. Trên bầu trời thưa thớt từng đám mây to màu xám. Ánh trăng không xuyên đến.Nhưng nói đi nói lại. Lấy đâu ra ánh trăng.Chỉ là đèn của Tề Minh phía đối diện còn sáng mà thôi.Rèm cửa phòng Dịch Dao được ánh đèn vàng cửa sổ bên ấy chiếu qua, tạo thành một quầng sáng. Cậu ấy có lẽ đang học, bên cạnh chắc cũng đặt một ly cafe hoặc trà sữa nóng. Có thể còn có một bát vằn thắn vừa được nấu thật ngon.Rốt cuộc, là người chẳng giống với bản thân.

Tề Minh 17 tuổi, cái tuổi mà khuôn mặt đã phát ra ánh hào quang. Trong áo sơ mi trắng và đồng phục màu đen, là xương cốt cùng cơ bắp ngày càng nở nang. Con trai tuổi 17, như nghe thấy âm thanh răng rắc khi một cậu trai trưởng thành.Thành tích đứng nhất toàn trường. Lớp trưởng. Một ngày trước khi thi chạy ngắn thành phố, chân ngã bị thương, bị hạ xuống thứ 2. Gia đình bình thường. Nhưng cũng rất nhanh thôi, sẽ rời khỏi con ngõ này, sống trong căn hộ cao cấp có thể ngắm nhìn cảnh sông.Mặc đồng phục theo quy củ của nhà trường, trước giờ chưa từng nhuộm tóc, không xỏ khuyên tai, không giống các cậu học sinh khác để ra vẻ đẹp trai mà thay áo sơ mi bằng áo thun.Yêu thích động vật. Còn có lịch sử văn nghệ Châu Âu.Lúc mới bắt đầu nhập học đã nhận được thư tình của các đàn chị đàn em. Nhưng bất luận nhận được bao nhiêu phong thư, mỗi lần, vẫn có thể khiến cậu đỏ mặt.Còn bản thân thì sao?Dùng lời lẽ ác độc của mẹ mà nói, chính là " âm khí nặng", " tử khí sâu".Một người như thế, vào buổi sáng mỗi ngày trong con ngõ, gặp gỡ một Tề Thất hoàn toàn khác biệt với bản thân.Sau đó cùng nhau đi về phía đầu ngõ.Đi hướng về nơi bắt nguồn của tia sáng .Đây giống như một phép ẩn dụ bi thương.

Dịch Dao ngồi trên bệ xí. Tim lạnh thành một khối.Đã mấy tuần không đến rồi? 3 tuần? Hay đã 1 tháng rồi?Sự sợ hãi không nói ra bằng lời, khiến cô nắm chặt khớp xương đến trắng bệch. Đến tận khi ngoài cừa vang lên tiếng gõ cửa của mẹ, cô mới nhanh chóng mặc quần, mở cửa.Không ngoài dự đoán, nghe thấy mẹ nói, " Đóng cửa lâu vậy, mày chết luôn trong đấy rồi à?""Nếu có thể chết đi thật tốt.", sâu trong tim Dịch Dao thầm đáp lời.Căng-tin luôn chật ních người.Tề Minh cầm hộp cơm nhìn ngó rất lâu mới tìm thấy một chỗ hai người, từ xa vẫy tay với Dịch Dao, gọi cô qua ngồi.Lúc ăn cơm, Dịch Dao luôn ăn rất chậm. Tề Minh quay sang nhìn cô mấy lần, cô chỉ cầm lấy đôi đũa không động đậy, mắt dính chặt vào bát, như thể trong ấy sắp nở hoa, Tề Minh vài lần gõ gõ lên hộp cơm, cô mới hồi thần cười nhẹ.Ăn đến khi nhà ăn chỉ còn vài người, Dịch Dao và Tề Minh mới ăn xong rồi rời đi.Bồn rửa tay phía sau căng-tin cũng không còn ai.Một dãy vòi nước, vài giọt nước còn sót lại chậm rơi xuống.Tề Minh xắn tay áo lên, đặt hộp cơm xuống dưới vòi nước, vừa mới chạm vào, liền thấy lạnh thấu xương, không kìm được mà kêu "a" một tiếng rụt tay về.Dịch Dao vươn tay qua, lấy lại hộp cơm của bản thân , bắt đầu rửa sạch.Tề Minh nhìn đôi tay cô đang cọ rửa hộp cơm. Không có cô gái nào thích để móng tay, cũng không giống các cô gái khác chăm sóc tỷ mỉ. Trên ngón út của cô còn có một vết xước màu đỏ. Nứt ra một miếng nhỏ.Anh lặng lẽ nhìn cô lau vỏ hộp bằng thép không gỉ, nơi nào đó trong lồng ngực đột nhiên chặn ngang một hòn đá, lăn tới góc nào không rõ nữa. Sau đó trong bóng tối truyền tới âm thanh yếu ớt.Anh không kìm được đưa tay lên, chạm nhẹ lên đầu cô." Cậu để cái tay đầy mỡ heo lau lên tóc tớ à?" Dịch Dao quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng." Lời nói của cậu thật là ..." Tề Minh cau mày, hơi tức giận." Thật là cái gì?" Cô gái lại quay đầu lại, biểu tình lạnh lùng, "Thật là giống mẹ tớ phải không?"Tiếng nước chảy rào rào.Như thể cái chặn nước đột nhiên bị mở ra, chỉ cần chẳng ai đóng lại, nước vẫn sẽ tiếp tục chảy ra vô tận, cho đến khi nước trong bể cạn hết.Từ căng-tin về lớp học là một con đường yên tĩnh. Cây ngô đồng ở hai bên đường trong mùa đông chỉ còn lại cành khô trơ trụi.Lá phủ đầy nền đất. Màu hồng. Màu vàng. Nước mưa từ ngày hôm trước chậm rãi thẩm thấu. Trong không khí luẩn quẩn dậy lên mùi lá cây cổ thụ." Sao tớ lại thấy có mùi mốc nhỉ?" Dịch Dao bước trên lá rơi, đột nhiên nói.Tề Minh không đáp lời. Bước tiếp về phía trước. Đợi đến khi cảm thấy bên cạnh không có tiếng động, mới quay đầu lại, nhìn thấy Dịch Dao ở phía sau cách 3, 4 mét." Sao vậy?"
Tề Minh nhướn lông mày ."Chiều cậu có thể mua hộ tớ một thứ được không?"
"Được thôi. Mua gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip