Vậy nên, tôi vẽ một đóa hoa. Một đóa hoa đỏ rực, xấu xí, méo mó đến thảm thương, nhìn hoàn toàn không ra hình thù, chỉ như một "cục" màu chói mắt nổi bật trên một bức tường cũng đầy nhóc màu mè khác.
"Bông hoa đẹp đấy", Jungkook híp mắt, "nhưng xuống tay quá rồi, không còn như trước nữa".
Tôi ngạc nhiên vì Jungkook vẫn có thể nhận ra "cục" màu ấy, bật cười, "này, đã nhiều năm rồi anh chẳng vẽ vời gì"."Thế thì không được", Jungkook rất nhanh đưa máy ảnh lên, bắt trọn lại nụ cười của tôi lúc ấy, chỉ trong một chớp mắt, "trước kia anh rất thích hội họa mà"."Này, sao lại...", tôi đưa tay muốn bắt lấy máy ảnh trên tay Jungkook, rồi bắt hụt. Cuối cùng vẫn là bỏ cuộc, tôi nhắm mắt như chấp nhận đầu hàng. Đã rất lâu rồi không còn ai chụp hình tôi, "giờ vẫn thích, nhưng vẽ thì không được"."Tại sao?", Jungkook thấy tôi thế, nở một nụ cười hết sức khó ưa."Vì anh không còn là anh nữa".Để tránh câu trả lời của Jungkook, tôi bước vội đến bức tường phía sau lưng, nguệch ngoạc những nét màu vô nghĩa trên đó. Chúng tôi cứ tránh nhau như thế, dù ở cùng một khoảng không, lại như cách xa tận hai thiên hà, để đến khi, mặt trời buông xuống những tia nắng cuối ngày, lặn dần sau những đám mây một màu hồng rực, Jungkook bảo tôi, "làm vài chén không?""Được".Trước kia tôi không biết uống rượu, tửu lượng của tôi vốn rất kém, chỉ một chén là đủ để tôi say bí tỉ rồi. Nhưng sau nhiều năm, quen dần với những lần say xỉn, khả năng uống rượu dường như đã tăng lên rất nhiều.Bể bơi cách bãi biển không xa, nên Jungkook, lần nữa, đưa tôi tới với biển cả muôn trùng. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, để mặc cơn gió chu du cùng khắp khuôn mặt, luồn lách, nhảy múa trên từng tấc da thịt. Nghe tiếng đại dương nổi sóng, nghe tiếng lá cây lao xao, nghe tiếng những loài cá không tên như đang hòa ca, ca khúc của thiên nhiên bao la, một ca khúc mà ngay cả con người: tiếng tim đập, tiếng lạch cạch của những lon bia uống dở, tiếng thở dài nhẹ bẫng - dường như cũng góp mặt vào khúc ca bi tráng ấy. "Này, nếu anh phẫu thuật, thì sao nhỉ? Quên đi mọi thứ ấy, vĩnh viễn, chôn vùi cả thanh xuân. Nếu, anh tỉnh dậy, đầu vẫn còn cuốn băng trắng, tay vẫn còn kim tiêm, thế giới vẫn vận động; nhưng anh, trở về như một thứ cát bụi không kí ức, không tuổi xanh, không tình yêu; thì sao nhỉ? Jungkook, lúc ấy, anh sống, có còn là sống nữa hay không?", lâu lắm rồi tôi mới nói nhiều như vậy. Bia và biển cả như cho tôi dũng khí, thứ dũng khí vô hình."Anh vẫn còn tình yêu", Jungkook siết tay, lon bia rỗng không biến dạng chẳng rõ hình thù, "vẫn còn em. Thế giới này không có anh, mới là chẳng còn tồn tại".Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip