Chương 65: gây chuyện kỳ quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lúc Akiko gõ cửa tiến vào, Shinichi đang ngồi trước máy vi tính xem văn bản, bằng trực giác Akiko cảm thấy Shinichi tìm cô đến không phải chuyện gì tốt. Cho nên đi vào, bước chân cũng lộ ra cẩn thận, đến khi đi tới bàn làm việc, đứng lại mới cười dịu dàng hỏi

"Anh tìm em?"

Shinichi ngẩng đầu liếc cô một cái, ánh mắt rất nhạt, chỉ khẽ quét qua lập tức quay về trên máy tính, như lơ đãng nói

"Cô có lời gì có thể tìm tôi nói, không cần đi quấy rầy phu nhân tôi, đây là lần cuối cùng."

Mặc dù giọng nói nhẹ nhàng, nhưng Akikl nhạy cảm bắt được nguy hiểm xen lẫn cùng cảnh cáo trong đó, trong lòng cô lộp bộp một tiếng, trên mặt cũng cứng ngắc, dù sao cô rất nhanh phục hồi tinh thần, nhếch miệng cười cười

"Ran nói với anh cái gì sao?"

Shinichi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô

"Chẳng lẽ cô cảm thấy cô ấy không nên nói với tôi?"

"..."

Shinichi thấy cô không thể nói gì, dời ánh mắt đi, giọng nói lãnh đạm như cũ

"Nhớ kỹ lời của tôi, ra ngoài làmviệc của cô đi."

Mặc dù Akiko hiểu rõ ràng Shinichi không thích mình, nhưng hôm nay không khách khí với cô thế này cũng là lần đầu tiên.

Phẫn nộ là có, ủy khuất là có, nhưng mà hơn hết là không cam lòng, nhiều năm như thế cô một mực yên lặng ở bên cạnh anh, không có công lao cũng có khổ lao, nhưng anh một chút cũng nhìn không thấy.

Akiko cắn răng, mở miệng giọng nói vẫn bình tĩnh

"Shinichi, chúng ta biết nhau cũng sắp mười năm rồi, nhìn ở tình cảm nhiều năm như thế, anh cũng không nên đối xử với em như vậy?"

Shinichi đầu cũng không ngẩng

"Gọi cô tới đây nói mấy câu này cũng là bởi vì nhìn nhận tình cảnh nhiều năm qua, nếu không tôi đã trực tiếp để cô đi."

"..."

Thấy cô không có phản ứng, Shinichi liền nhíu nhíu mày nhìn lại

"Còn việc gì?"

Akiko há hốc mồm, lại phát hiện mình thế nhưng một câu cũng nói không nên lời, cô nhìn anh không thoải mái, xoay người đi ra.

Đi ra khỏi phòng làm việc của Shinichi, cô mới thở dài, quả nhiên cô quá xem trọng mình, trừ Ran Mori, anh sẽ không thương tiếc người phụ nữ khác nửa phần, cho dù là cô yên lặng ở bên cạnh anh nhiều năm như thế.

Ran sau khi đi tới công ty, tình cảnh cái loại nhào lên hỏi lung tung này kia, quậy đến đau đầu cũng không xuất hiện. Mọi người ngược lại đều an an tĩnh tĩnh ngồi ở chỗ mình, nhìn giống như là đang chăm chỉ làm việc. Dù sao nhìn kỹ lại, Ran vẫn có thể thấy các cô ấy rục rịch ánh mắt.

Cô thở dài, khẽ dựa lên quầy

"Được, bây giờ tiếp nhận câu hỏi các cô đưa ra, cả đám đến đi."

Quả nhiên vừa dứt lời, bạn học tiểu Hạ lập tức tích cực giơ tay lên, Ran nháy mắt ra hiệu, bạn học tiểu Hạ cấp bách không thể chờ hỏi: "Lão bản, ngươi thực cùng ông xã tôi... À, không phải là, là Kudo tiên sinh, các ngươi thực ở cùng một chỗ?"

Ran gật đầu, "Đúng."

Vừa dứt lời, Tiểu Văn bên cạnh lập tức giơ tay, Ran hất hất cằm, Tiểu Văn nhân tiện nói

"Hai người cùng một chỗ đã bao lâu, sao trước đây không nghe cô nhắc qua?"

"Chúng ta cùng một chỗ cũng chưa lâu, hiện cho các ngươi biết cũng không muộn."

Tiểu Lâm liên tục không nói gì lập tức giơ tay: "Lão bản, các ngươi làm sao biết nhau?"

"À... Chúng ta... Từ nhỏ đã biết, chúng ta là hàng xóm."

Lời này làm mọi người kinh hãi, Tiểu Lâm vuốt con mắt lại nói

"Lúc trước chúng ta bàn tán Kudo tiên sinh, sao cô không nói?"

Ran buông tay ra

"Bởi vì không có gì đáng nói, từ nhỏ tôi đã biết anh ấy với chuyện các người bàn tán anh ấy cũng không có quan hệ trực tiếp, không phải sao?"

"..."

"..."

"..."

Ran nhìn nhìn mấy người

"Không hỏi?"

"Cái kia..." Tiểu Hạ thấy cô phải đi, lập tức lại bổ sung một câu

"Lúc cùng Kudo tiên sinh có phải hết sức sảng khoái hay không a?"

"..."

Tiểu Văn lườm cô ấy một cái, vẻ mặt khinh bỉ

"Cô có cần phải bỉ ổi như thế không?"

Tiểu Hạ sờ sờ mũi, cẩn thận nhìn thoáng qua Ran, thầm nói

"Tôi chỉ là... tò mò thôi!"

Lại ngước đôi mắt trông mong nhìn Ran

"Lão bản... sảng khoái hay là khó chịu a?"

Ran hít sâu một hơi, nhếch miệng cười một tiếng

"Sảng khoái chết!"

Đi vào phòng làm việc đóng cửa lại, tiếng tiểu Hạ kêu rên lập tức truyền vào

"A a a, tôi thất tình a, rất thống khổ a! Không muốn làm việc a!"

Ran bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xem ra cô với Shinichi, người thất tình nhân cũng không ít.

Mấy người Tiểu Hạ này mặc dù có lúc rơi hết tiết tháo, nhưng cũng hiểu được đúng mực, tự sướng với thực tế cũng đều phân biệt rất rõ ràng, cho nên khi Ran công bố chuyện mình và Shinichi rồi, các cô ấy cũng không ở trước mặt cô bàn tán về anh nữa.

Ừ, ngày tháng cứ như vậy không có biến động lớn trôi qua.

Shinichi bắt đầu xã giao nhiều hơn, trước kia lúc nào cũng đúng giờ về nhà, vài ngày nay đều phải lăn qua lăn lại đến gần mười giờ mới về, hơn nữa mỗi lần trở về toàn thân mồ hôi, người không biết còn tưởng rằng anh làm việc khổ cực. Ran cũng hỏi, anh chỉ nói là cùng vài đối tác chơi bóng, Ran cũng không hoài nghi gì, cũng không tra hỏi anh. Hiện giờ cô cũng hiểu, hai người ở cùng, cần phải chừa chút không gian cho nhau mới tốt.

Hôm nay cô ở trong phòng làm việc đánh đơn đặt hàng, nhận được điện thoại của Kazuha, Kazuha bảo cô xuống theo cô ấy đi một chỗ nửa ngày.

Kazuha nói rất nghiêm túc, Ran phỏng đoán cô ấy tìm mình phân nửa là có chuyện quan trọng, cũng không nghĩ nhiều liền đáp ứng.

Buổi trưa mới vừa cơm nước xong Kazuha lái xe tới đón cô, lúc trong điện thoại cô cũng không hỏi kỹ, bây giờ lên xe cô liền hỏi

"Chúng ta đi chỗ nào?"

Kazuha ho khụ một tiếng nói

"Cái kia... Gần đây có tổ kịch quay phim ở Hoài thị, cậu biết không?"

Ran ngẩn người

"Cho nên?"

"Ách... Tớ có người bạn là ở tổ kịch, gần đây họ đang tìm diễn viên quần chúng, tớ nghĩ dù sao cũng là bạn bè, giúp đỡ cô ấy cũng không có gì, cho nên dẫn cậu cùng tớ chạy cờ."

"..." Ran nuốt nước miếng

"Đóng phim a? Nhưng tớ hoàn toàn không có kinh nghiệm!"

Kazuha còn tốt, đại học là học viện nghệ thuật, mặc dù không phải là biểu diễn chuyên nghiệp, nhưng cũng mưa dầm thấm đất, nhưng là đại học cô học cùng với biểu diễn bắn đại bác cũng không tới a.

"Ai da bà cô ở, đã nói đi chạy cờ, biết diễn ai còn đi chạy cờ a?"

Ran cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy cô ấy nói cũng rất có đạo lý, lập tức không hoài nghi chuyện khác.

Tổ kịch ở ngoại ô thành phố Hoài dưới chân núi Kỳ Dương, khu vực diễn ở bên trong, bên ngoài có vài người bảo vệ, hẳn là tổ kịch này bao toàn bộ khu vực, người linh tinh không thể vào.

Phía bên ngoài lúc này, trừ vài người bảo vệ còn có một phụ nữ ba mươi tuổi, nhìn thấy hai người đến lập tức tiến lên phía trước nói

"Các người rốt cuộc đã tới."

Nói xong, cô ấy cười dịu dàng nhìn sang Ran

"Cô chính là Ran Mori à?"

Ran phỏng đoán người này là bạn tốt của Kazuha, lập tức đưa tay ra bắt. Dù sao cô cũng cảm thấy có chút kỳ quái, cô và Kazuha biết nhau nhiều năm như vậy, rất nhiều bạn tốt của Kazuha cô cũng biết, nhưng chưa từng gặp người này.

Dù sao cô cũng không nhiều nghĩ, mấy người chào hỏi lẫn nhau rồi theo cô ấy tiến vào, hai người đi trước đổi đồ hóa trang rồi đến phòng hóa trang, đồ hóa trang là cổ trang, một thân váy dài vải thô bằng sợi tổng hợp, thời tiết này mặc lên người quả thực chịu bao nhiêu khổ, hoá trang xong đi ra, Bạch Hiểu Y đã ra một thân mồ hôi.

Cô vừa lau mồ hôi vừa hỏi Kazuha

"Chúng ta dìễn cái gì a?"

Kazuha tròng mắt chuyển chuyển

"Ách... thiếu nữ bị yêu quái ép buộc."

"Yêu quái?"

Ran kinh ngạc

"Đây là kịch huyền huyễn a?"

"Cũng coi như vậy!"

"Vậy không có kịch bản gì a?"

Kazuha lắc lắc đầu

"Không có."

"..." Ran vẻ mặt ngạc nhiên

"Không có thì chúng ta diễn như thế nào?"

"Ai nha chính là tùy tiện diễn, diễn viên quần chúng, làm dáng một chút thì tốt rồi, còn muốn kịch bản cái gì?"

"Ách..."

Ran gật gật đầu, không biết thế nào, cô cảm thấy tổ kịch này có chút kỳ quái, nhưng cụ thể là kỳ quái ở đâu cô lại không nói ra được.

Mặc dù không có kịch bản, nhưng Kazuha chỉ đơn giản nói cho cô một chuyện xưa. Đại khái chính là một chuyện cũ rích anh hùng cứu mỹ nhân, các cô một đám tiểu cô nương bị yêu quái bắt, mắt thấy lập tức sẽ bị rửa sạch sẽ ăn thịt, lúc nguy cấp nhất lại có một đại hiệp lao xuống cứu các cô.

Nghe Kazuha nói như thế, Ran coi như là có đầu mối, nhưng cô rất nhanh liền phát hiện vấn đề mấu chốt

"Nhưng đám chúng ta giống như không có nữ chính?"

Ran vừa mới đánh giá qua, xung quanh tụ tập toàn bộ đều là một đám diễn viên quần chúng, căn bản không có nữ chính. Vừa rồi Kazuha cũng nói, đại hiệp kia là nam chính, theo lý mà nói, anh hùng cứu mỹ nhân, khẳng định là cứu nữ chính, nếu như chỉ cứu một tiểu nhân vật không có gì, làm sao có số lượng lớn như thế?

"Cái kia..." vấn đề này Kazuha cũng không trả lời được

"Ai nha bất kể thế nào, đi theo diễn là được."

Ran đột nhiên có dự cảm không tốt lắm, cô sẽ không phải là tham gia cái loại kịch cẩu huyết ngốc nghếch đi?

Lúc cô nghĩ ngợi lung tung đạo diễn đã bắt đầu chỉ huy từng diễn viên vào vị trí, Ran vội vàng thu hồi suy nghĩ đi theo Kazuha lẫn vào một đống diễn viên quần chúng.

Vài người mang đầu động vật giả làm yêu quái bắt thiếu nữ trong thôn dưới chân núi, yêu quái một đường xô đẩy thiếu nữ đi lên sơn động, các thiếu nữ lo lắng bị yêu quái ăn, một đường đều khóc sướt mướt.

Vì hiệu quả giống như thật, lẫn giữa đoàn diễn Ran giả vờ khóc vài tiếng.

Mấy người còn chưa bị yêu quái mang đến sơn động, yêu quái đầu lĩnh Đại vương từ trong sơn động phi thân ra đứng ở cửa động cách đó không xa, trên một tảng đá lớn, nhìn đám thiếu nữ khóc lóc cười rộ lên.

"Ha ha ha, hôm nay hàng hóa rất tốt a, đều là một đám tiểu nha đầu như nước trong veo, mau dẫn vào tắm rửa sạch để bản vương hưởng dụng!"

À, người diễn viên này đóng kịch, công lực không tệ, một lần đã vượt qua.

Các tiểu cô nương bị bắt tới vừa nghe lời này, có ngườ bị hù dọa ngã xuống đất, có người bắt đầu gào khóc, có người thậm chí trực tiếp té xỉu.

Còn Ran đang xem Kazuha diễn như thế nào cô liền theo như thế, giờ phút này thấy cô ấy bưng mặt khóc đến tê tâm liệt phế, cô đương nhiên cũng bưng mặt theo. Nhưng mà cô lại khóc không ra cảm giác tê tâm liệt phế như Kazuha, vì không lộ vẻ quá đột ngột, cô chỉ nức nở vài tiếng.

Lúc Đại vương đắc ý hả hê hăng hái, một tiểu lâu la lại đột nhiên kêu một tiếng

"Không xong rồi, Đại vương, chiến thần ngân giáp đến."

Ran vừa nghe đến "chiến thần ngân giáp " mấy chữ này, thiếu chút nữa không kìm được bật cười, cũng may cô che mặt, không có làm cho mọi người thấy vẻ mặt cô biến hóa.

Tiểu lâu la mới vừa nói xong, nữ tử xung quanh bắt đầu kinh hô lên

"A, là ngân giáp chiến thần, thật sự là người!"

"Trời ơi, ngân giáp chiến thần đến!"

"A a a, ngân giáp chiến thần thật là đẹp trai a!"

Ran đã vô lực châm chọc, vừa rồi còn khóc giống cha mẹ đều chết, này một lát lại hoàn toàn không quan tâm ngó ngàng chỉ biết háo sắc, quả nhiên kịch não tàn, không logic.

Cô bỏ hai tay che mặt ra, cũng muốn nhìn một chút xem ngân giáp chiến thần là cái quỷ gì, nhưng khi cô nhìn thấy người được các thiếu nữ kêu là thật là đẹp trai, thật là đẹp trai, thiếu chút nữa nhịn không được cười phun ra.

Đương nhiên, làm anh hùng, ngân giáp chiến thần xuất hiện cũng thật đúng là cưỡi gió.

Anh treo ngược người, tự trên trời từ từ bay xuống, trên người một thân toàn bộ là khôi giáp trắng bạc, uy nghiêm hiển hách, khí thế khiếp người, đương nhiên, chỉ nhìn một thân trang phục và đạo cụ, xác thực rất có anh hùng khí khái trong kịch võ hiệp.

Nhưng mà, trong kịch não tàn lại có một chút ngoài dự đoán...

Ví dụ như, một thân khôi giáp, khí thế hùng hồn, vốn nên là chiến thần anh hùng đại khí lẫm liệt, nhưng mà trên hai chân còn buộc một đống lớn bóng bay đủ mọi màu sắc??

Nếu như chỉ riêng mặc khôi giáp từ trên không từ từ bay xuống, dáng người nhất định là rất tuấn tú, rất có hình tượng, hơn nữa hậu kỳ xử lý một chút, hoàn toàn có thể làm cho người ta thấy thiên thần hạ phàm kinh diễm, nhưng mà thế này...

Vì sao trên hai chân phải treo một đống bóng bay bay phấp phới đây?

Nhìn qua thực rất kỳ quái được không?

Vài phút xuất hiện diễn thế được không?

Kỳ ba (kì dị quái gở) như thế đủ cho ánh mắt người ta phân liệt, công chúng xem diễn, nhất định sẽ bị sặc chết mất?!

Biên kịch đầu óc bị chó ăn sao? Vì sao để một đại anh hùng từ trên trời giáng xuống có tạo hình thanh kỳ như thế?!

Ran nước miếng thật mạnh, làm cho tâm tình mình bình phục một chút, nhỏ giọng hỏi Kazuha

"Cái kia... Tại sao phải cho nam chính trên đùi buộc một đống bóng bay a, là muốn lúc hậu kỳ làm hiệu ứng đặc biệt sao?"

Kazuha chép chép miệng

"Làm hiệu ứng đặc biệt gì đó, đó chính là không cần đặc hiệu đặc hiệu!"

"..."

Ran đối với giải thích của Kazuha càng nghi hoặc

"Không phải đặc hiệu, nam chính kia buộc bóng bay ở trên chân làm gì? Làm phong hỏa luân hay là làm cân đẩu vân?"

Kazuha nhìn trời, "Bà cô chẳng lẽ không nhìn ra dưới chân nam chủ giẫm mây bảy sắc sao?"

"!!!!!!!"

Choáng... hóa ra mây bảy sắc thế này? Một đống bóng bay đủ mọi màu sắc?

Ran đã vô lực châm chọc.

Lúc cô và Kazuha nói thầm, ngân giáp chiến thần kia đã chậm rãi giáng xuống mặt đất, có nhân viên công tác lập tức đi tới tháo bóng bay trên đùi anh. Không còn một đống bóng bay đủ mọi màu sắc huênh hoang ở trên chân, ngân giáp chiến thần này nhìn lập tức liền bình thường hơn rất nhiều.

"Ngân giáp chiến thần, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, đừng tới chỗ ta bên này, xen vào việc của người khác!" Nói chuyện là Đại vương.

Anh hùng đều hết sức cao lãnh, có thể động thủ tuyệt đối không dùng tài hùng biện, cho nên ngân giáp chiến thần không nói hai lời, trực tiếp rút kiếm ra lao tới, động tác tươi đẹp, khí thế uy vũ, động tác rút kiếm này cũng khiến vài thiếu nữ liên tục than thở.

Mặc dù ngân giáp chiến thần mang theo cáimũ an toàn cơ hồ che toàn bộ khuôn mặt, nhưng Kazuha nhìn thân ảnh cao lớn kia cảm thấy có chút quen mắt.

Dù sao cô cũng không dám xác định, bởi vì cô cảm thấy Shinichi không thể nào xuất hiện ở loại địa phương này.

Đại vương có lẽ thấy ngân giáp chiến thần không phải dễ dàng thuyết phục liền từ bỏ ý đồ, lập tức liền cũng rút kiếm ra, mang theo một đám lâu la đánh với anh.

Mặc dù tổ kịch này có rất nhiều chi tiết không được cân nhắc, nhất là nam chủ vừa mới xuất hiện tạo hình quá kỳ ba, dù sao bọn họ đánh diễn vẫn rất thật.

Hơn nữa nhìn ra được, ngân giáp chiến thần này cùng với Đại vương, tính cả thủ hạ một đám lâu la đều không phải là khoa chân múa tay, mà thật sự có công phu.

Ngươi một quyền ta một cước, căn bản không giống như tập luyện, mà là thật sự đọ sức, mặc dù Bạch Hiểu Y cảm thấy kịch này quả thực nhiều điểm nhạt nhẽo không khen nổi, nhưng không thể không nói, đoạn đánh nhau này diễn quả thực đặc sắc. Lúc xem, trong lòng cô cũng treo lên, lo lắng nếu ngân giáp chiến thần cũng bị quật ngã thì phải làm thế nào.

Cũng may, ngân giáp chiến thần công phu không tệ, mặc dù phí thêm chút sức, nhưng cuối cùng vẫn quật ngã đám yêu quái xuống mặt đất. Ran và mọi người nhìn mấy người kia đánh nhau đã ngây người, lúc ngân giáp chiến thần toàn thắng, mọi người không hẹn đều cùng vỗ tay.

Ran vốn cũng chuẩn bị vỗ tay, nhưng nhìn cách đó không xa kia một người toàn thân ngân giáp, uy phong lẫm liệt, cô lại càng phát ra nghi hoặc.

Người này, thấy thật giống Shinichi a!

Ngân giáp chiến thần giải quyết xong yêu quái, làm một động tác xinh đẹp thu kiếm vào vỏ, mới sải bước đi đến chỗ bọn họ. Có lẽ muốn chứng thức suy đoán, ánh mắt Ran liên tục gắt gao chăm chú lên mặt anh, không chú ý lúc anh đi tới cả đoàn diễn đã yên lặng lui ra.

Cho đến khi người kia đến gần, Ran mới từ nửa gương mặt lộ ra kia xác định, anh chính là Shinichi...

Nhìn thấy anh xuất hiện tại đây, Ran có bao nhiêu khiếp sợ, cô theo bản năng nhìn Kazuha bên cạnh, nhưng Kazuha cũng đã lui ra xa, thấy cô nhìn đến, còn cho cô cái nắm tay ra dấu

"..." Tình huống gì?

Lúc Shinichi đi đến trước mặt cô, Ran đã ý thức được không thích hợp, cô ngơ ngác nhìn người trước mặt, hy vọng anh có thể cho cô một lời giải thích.

Shinichi trước mặt lại hất chiến bào, co một gối quỳ xuống trước mặt cô, từ trong lòng lấy ra một chiếc nhẫn đưa tới. Bởi vì vừa mới đánh nhau một phen, tiếng anh nói có một chút biến điệu

"Em đã nói, em muốn một anh hùng cái thế đạp mây bảy sắc đến cưới em."

Lúc anh móc ra chiếc nhẫn đưa tới, Ran đã cả kinh che miệng, nghe anh nói câu này, cô mới xem như triệt để kịp phản ứng.

anh hùng cái thế, đám mây bảy sắc...

Vậy hẳn là lúc cô mới học lớp tám, đến nhà Shinich dùng máy tính của anh xen một bộ phim - - Tây du đại thoại.

Hình ảnh hết sức đẹp, tình tiết cũng rất tuyệt, bên trong còn có thật nhiều lời kịch kinh điển, nhất là câu kia
"Ý trung nhân của ta là một anh hùng cái thế, có một ngày anh ấy sẽ đạp mây bảy sắc đến cưới ta."

Cô mười bốn, mười lăm tuổi vẫn ôm trong lòng tâm tư thiếu nữ, đương nhiên cũng ước mơ ý trung nhân của mình có thể là một vị anh hùng cái thế.

Cô nhớ rất rõ ràng, khi đó cô nằm ở trên giường Shinichi, như si như say nhắc

"Em cũng thật hy vọng ý trung nhân của em có thể là một anh hùng cái thế, có một ngày anh ấy sẽ giẫm đám mây bảy sắc bay xuống trước mặt em."

Nhắc tới xong rồi lại mong đợi nhìn Shinichi

"Anh sẽ trở thành anh hùng cái thế của em sao?"

Cô còn nhớ khi đó Shinichi căn bản không để ý đến cô.

Đó là thời kỳ thiếu nữ ảo tưởng duy mỹ, mặc dù về sau trưởng thành đã hiểu, kiếp này ở đâu có nhiều anh hùng cái thế như vậy, càng đừng nói cái gì đám mây bảy sắc. Dù vậy, ước mơ khi đó cùng với mong đợi cô vẫn còn nhớ.

Hóa ra anh đều nghe được...

Cô đột nhiên nhớ lại lần đó ở khu vui chơi "YloveY", anh nói với cô

"Em muốn gì anh cũng sẽ cho em."

Bất kể là biến thành sao trên trời, bất kể là muốn một khu vui chơi, bất kể là ảo tưởng người yêu không thực tế, anh cũng sẽ cho cô.

Dùng phương thức trực tiếp nhất, nhưng lại ngốc nhất.

Ran sững sờ nhìn người đang quỳ trước mắt, một thân ngân giáp uy phong lẫm liệt, từ trên trời giáng xuống, bước qua tầng tầng trở ngại đi đến trước mặt cô, anh khiến người ta ngước nhìn lên, mà giờ khắc này lại quỳ gối trước mặt cô, hy vọng cô có thể đáp ứng anh làm anh hùng cái thế của cô.

Hóa ra hết thảy đều là anh thiết kế cầu hôn cô, mặc dù không đủ lãng mạn, không đủ duy mỹ, hơn nữa quá mức kỳ ba, quá nhiều sai sót, nhưng nhìn ra được anh dùng hết tâm tư, cho dù kết quả thật sự là thanh kỳ khiến người ta không chịu nổi.

Nhưng không thể không nói, một khắc cuối cùng lúc vạch trần đáp án, cô khiếp sợ, cũng cảm động.

Trời nóng như vậy, cô chỉ mặc một cái váy đơn bạc cũng cảm thấy nóng đến không được, nhưng mà anh lại trong ba tầng ngoài ba tầng, còn phủ khôi giáp thật dầy, vừa rồi còn đánh nhau kịch liệt, như thế anh cũng thật khó khăn đi?

Cô đột nhiên nghĩ đến những ngày này anh đi sớm về trễ, mỗi ngày trở về đều nhiều mồ hôi như vậy, mệt mỏi như vậy, chắc cũng là vì ở đây tập luyện. Mặc dù màn diễn này quá nhiều sai sót nhưng vẫn có rất nhiều chỗ hay, như động tác và lời kịch đều hết sức thông thuận, nghĩ đến lúc tập luyện hẳn cũng thật cực khổ.

Cô thật lâu không trả lời, Shinichi lại không vội, hai mắt lộ ở ngoài khôi giáp không có thất lạc cũng không có thất bại, thậm chí chớp động rạng rỡ, phát sáng tự tin.

"Coi như em không đáp ứng cũng không có vấn đề gì, anh đã nói anh rất có tính nhẫn nại, cách này không được, anh còn cách khác, anh sẽ thỉnh cầu đến khi em đồng ý."

Nghe thấy anh nói, cô thật sự không biết nên khóc hay cười, nhưng cô vẫn nghe theo ý nguyện của mình, đưa tay ra với anh, hai mắt anh sáng ngời, không chút nghĩ ngợi, vội vàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô.

Thước tấc là căn cứ theo ngón tay cô, vừa vặn thích hợp.

Ran giúp anh lấy mũ giáp xuống, mặc dù trên đầu không dán tóc, nhưng đầu tóc anh đã hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, mồ hôi không ngừng theo gương mặt trượt xuống, ngân giáp chiến thần vừa mới anh tuấn tiêu sái, uy phong bát diện hoàn toàn không còn ở đây, bộ dáng mồ hôi chảy ròng ròng tỏ ra chật vật khác thường.

Ran dùng tay áo giúp anh lau mồ hôi trán, ôn nhu hỏi

"Nóng sao?"

Anh vẫn giữ tư thế quỳ gối xuống, không trả lời, trực tiếp đưa hai tay xiết lấy eo cô, ôm cô thật chặt.

Người chung quanh bắt đầu vỗ tay hoan hô. Trước mặt nhiều người như vậy Ran bị anh ôm, lại tuyệt không cảm thấy không tự nhiên, ngược lại nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh, dùng tay áo giúp anh lau sạch đầu tóc ướt đến không thể ướt hơn.

Hai người này không coi ai ra gì ôm nhau trong chốc lát mới đi thay quần áo, tháo trang sức, sau đó đi ra cửa, Ran tạm biệt Kazuha.

"Thật sự xin lỗi a, bởi vì vị kia nhà cậu kính nhờ từ trước, cho nên không dám nói cho cậu biết."

Ran đương nhiên không trách cô ấy

"Được rồi được rồi, cũng không trách cậu!"

Kazuha thoải mái cười một tiếng, lại kéo tay cô nắm chặt

"Nói thật, trước kia tớ cũng không có nhiều hảo cảm với cái vị ca ca cạnh nhà cậu kia. Dù sao bây giờ đã phát hiện anh ấy thật rất để bụng cậu, cậu chọn cũng không sai. Bất kể thế nào, tớ hy vọng cậu hạnh phúc."

Ran nắm chặt tay cô ấy, cười nói

"Chúng ta đều sẽ hạnh phúc."

"Tốt lắm, nhanh lên xe đi, đừng để vị kia chờ lâu, anh ấy vì cậu vất vả như thế, cậu phải hảo hảo khen thưởng mới được, à, dùng thân thể khen thưởng!"

Ran đánh cô một cái, sẵng giọng: "Tiểu nha đầu, càng ngày càng không đứng đắn."

Hai người vẫy tay từ biệt rồi Ran liền lên xe Shinichi, nghiêng đầu nhìn người một cái, thấy anh tâm tình rất tốt, chân mày khóe mắt đều mang theo vui vẻ.

"Kudo tiên sinh, chúng ta đang đi chỗ nào?"

Người nào đó vẻ mặt đương nhiên, "Đi lĩnh giấy hôn thú."

Ran bất đắc dĩ gật đầu

"Được được được, đời này em lại bị anh bao lấy."

"Lời này không đúng."

"Không đúng chỗ nào?"

"Hẳn là đời đời kiếp kiếp đều sẽ bị anh bao lấy."

Ran liếc mắt, mặc kệ anh.

Hai người về nhà cầm hộ khẩu đến thẳng cục Dân chính lĩnh giấy hôn thú cực kỳ thuận lợi, cầm chứng nhận rồi, Shinichi không chút khách khí thu hai quyển sổ đỏ. Ran thấy anh cũng không thèm liếc mắt nhìn cô, bộ dáng che giấu quả thực có bao nhiêu ngây thơ.

Lên xe Ran bất mãn trừng mắt liếc anh một cái

"Shinichi anh có biết đôi khi anh rất cần ăn đòn hay không?"

Shinichi tâm tình phi thường không tệ, sau khi nghe xong cũng không tức giận, còn nhíu mày đáp

"Tần phu nhân, có phải em nên đổi giọng hay không?"

"..."

"Gọi một tiếng nghe thử?"

Ran trừng mắt liếc anh một cái, cố làm ra vẻ không hiểu

"Gọi gì?"

Người nào đó ánh mắt nguy hiểm híp híp

"Em cảm thấy thế nào?"

Ách...

Ran vội vàng ho khụ một tiếng, "Ông xã."

Người nào đó khóe miệng lập tức cong cong, "em thật biết điều a bà xã..."

Ran bị anh chọc cho bật cười, mắt thấy anh khởi động xe chuẩn bị rời đi liền hỏi

"Anh định đi chỗ nào?"

Người nào đó trả lời đương nhiên

"Đã lĩnh giấy hôn thú, đương nhiên là về nhà sinh hài tử."

"..." Thật sự là không biết xấu hổ!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip