Caravan of Life (II)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Cô muốn đến Scotland?"

Vermouth thả người lên bộ sofa tím, ly rượu trên tay đong đưa lười nhác.

Con mèo nhỏ của Gin chủ động chạy tới tìm cô, xem chừng ngày mai ra cửa phải mang theo ô rồi.

Ả hờ hững liếc qua chiếc váy cổ lọ màu đen, phối hoàn hảo trên nền blouse trắng.

Đen và trắng.

Cô gái duy nhất của Tổ chức tồn tại chênh vênh giữa hai mảng màu đối lập.

"Phải. Thứ bảy tuần này", câu trả lời nhát gừng được ném ngược lại.

À há... nhìn xem, rõ ràng đến để nhờ vả, mà giọng điệu vẫn khó ưa thế đấy!

Vermouth nhấp môi, chất lỏng vàng nâu sóng sánh rót lên đầu lưỡi, vị cay nồng pha lẫn trong hương thơm nhàn nhạt của quả bách.

"Lí do?"

"Không liên quan đến cô"

Khục.

Vertmouth chực cười thành tiếng.

Muốn tôi giúp nhưng lại bảo không liên quan đến tôi?

Có phải Gin đã nuông chiều cô nàng này đến hỏng não rồi không!

"Sherry", Vermouth nâng nửa người dậy, búng điếu thuốc đang cháy dở xuống sàn, " Gin không dạy cô cách nịnh nọt người khác, nhưng tối thiểu cũng dạy cô nên dùng thái độ gì khi cầu xin sự giúp đỡ chứ?"

"Ồ, cầu xin theo cách Gin thì...? ",  Sherry nhướng cao đôi mày,  khoé mắt ẩn ẩn ý cười, " Xin lỗi, tôi không thể lên giường với cô được. Dù cô muốn"

Ngụm rượu vừa trôi qua cổ họng, suýt thì phun ngược ra ngoài.

Con bé chết tiệt này!!!

"Gin sẽ bay đến Scotland vào tối thứ sáu. Từ thứ bảy, anh ta chỉ có thể "nhìn thấy" tôi qua các camera giám sát.",  Sherry đảo mắt quanh căn phòng, vô tình chạm phải tấm áo khoác to sụ treo ngay tay nắm tủ. Màu đen, size XXL, ám mùi thuốc súng và thuốc lá. Cô cười nhạt, còn ai trồng khoai đất này!

Không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào của người đối diện, đôi mắt Vermouth nhanh chóng đuổi kịp hướng nhìn của Sherry, và dừng lại đúng mục tiêu cần nhìn.

Ả cúi đầu, khoé miệng cong thành một hình bán nguyệt.

"Sao vậy?", ả mân mê bộ móng vừa sơn màu đỏ rượu, không giấu vẻ cợt nhả, "Thấy cái gì không muốn thấy à?"

Sherry hừ mũi, phớt lờ câu hỏi.

"Tôi sẽ đi chuyến bay sáng thứ bảy, và trở về trước thứ tư tuần sau. Trong thời gian này, cô chỉ cần hoá trang thành tôi, lượn lờ qua lại trong phòng thí nghiệm. Với kỹ thuật của cô, Gin sẽ không phát hiện đâu."

"Ai nói cô thế?", Vermouth cười khẩy, " Số ngày anh ta ở bên cô còn nhiều hơn cả số người anh ta đã bắn đấy. Chỉ một cái hắt hơi, Gin cũng nhận ra có phải của cô hay không."

Dừng lại vài giây, ả bật một tiếng cười ngắn, nửa như mỉa mai, nửa như  khẳng định, " Cô lớn lên bên cạnh anh ta, chẳng lẽ lại không biết"

Lời chảy vào tai khiến Sherry trầm mặc trong chốc lát. Không phải không biết, mà cô đang thử liều một lần.

Gin hiểu rõ cô, cũng hiểu rõ Vermouth.

Nếu Vermouth cải trang thành cô mà lượn lờ trước mặt Gin, chắc chắn sẽ có "tai nạn" đổ máu.

Nhưng nếu chỉ xuất hiện qua camera thì khác.

Gin không thể dán mắt vào màn hình trông chừng cô 24/24 được. Bất quá, anh ta chỉ lướt qua "điểm danh", nhằm xác nhận sự có mặt của cô tại khu vực mình quản lí. Hơn nữa, chuyến đi săn lần này vô cùng lớn, Gin lại là đầu não mọi hành động và chiến lược, hẳn càng bận tối mắt tối mũi. Khả năng phân tích qua hình ảnh chắc cũng giảm thấp hơn mức bình thường.

Tổng hợp tất cả dữ liệu trên, Sherry tin rằng đây chính là "thiên thời, địa lợi"_ cơ hội duy nhất cô có thể qua mặt Gin, chạy tới Scotland.

Dĩ nhiên... về "Nhân hoà", cô vẫn cần sự trợ giúp từ Vermouth.

"Nếu cô nghĩ dựa vào camera để lừa Gin, thì đúng là rất thông minh", Vermouth nhón lấy chai rượu Old's Lady*, " Đủ thông minh, nhưng cũng thừa ngây thơ quá"

Ả đứng dậy, lả lơi thả từng bước đến bên Sherry, lại tiếp tục đảo vòng quanh cô hai lượt, trên mặt không ngừng trưng ra điệu bộ châm chọc hài hước.

Cô khẽ nhíu mày.

Ý Vermouth là gì?

" Trên đời này, có thể lừa Gin chỉ có hai loại", Vermouth nghiêng đầu, đối diện Sherry, nở một nụ cười rực rỡ, " Một, là người mà anh ta tin tưởng nhất, và hai, ... là  người mà anh ta đề phòng nhất. Cô nghĩ mình thuộc loại nào?"

Không hiểu sao, khi câu cuối cùng bật ra, Sherry cảm thấy một dòng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Những ngón tay giấu trong túi áo bất giác co lại.

Ý Vermouth là gì?

Tim Sherry bắt đầu đập loạn.

Cảm giác sợ hãi này là sao?

Căn phòng rơi vào im lặng. Sherry cảm nhận lồng ngực mình bị ép chặt bởi một luồng áp lực khó hiểu. Khi nụ cười trên môi Vermouth ngày càng sáng lạng, thì áp lực đó ngày càng nặng nề.

Ả ghé người sát lại gần cô. Gương mặt Tây Âu vốn trang điểm tỉ mỉ, đẹp không tì vết, dưới ánh sáng màu vàng cam càng trở nên ma mị bức người.

"Nếu chưa nghĩ ra thì cứ từ từ nghĩ", đáy mắt Vermouth loé lên một tia tàn nhẫn, tựa như rắn độc nhìn mồi, " Đằng nào... kết quả cũng như nhau"

Ngón trỏ thon dài vươn tới, vừa lúc chạm vào khuôn mặt đang run rẩy thì khựng lại.

Ting.

Trên mặt bàn, chiếc điện thoại cô độc vốn nằm im lặng, nay rung lên từng đợt mạnh mẽ. Tiếng chuông đến đúng lúc, phần nào phá vỡ bầu không khí âm ỉ mùi thuốc súng trong căn phòng.

Vermouth quay người đọc tin nhắn, vừa hay Sherry cũng kịp hoàn hồn. Đáng lẽ cô không nên quên, trong Tổ chức, ngoài Gin ra thì Vermouth cũng là một tay "săn mồi" kì cựu. Vô số chính trị gia lẫn ông trùm lớn nhiều băng đảng, đều đã phải nằm xuống dưới gót giày của ả.

Sherry chợt hiểu, tại sao Vermouth lại bảo cô "đủ thông minh nhưng thừa ngây thơ".

Cô định qua mặt Gin bằng một kế hoạch thông minh, nhưng lại ngây thơ chạy đi tìm Vermouth giúp đỡ!!!

Chết tiệt, cô hẳn là bị Gin áp chế đến bỏ quên não trong ống nghiệm rồi!

Khi nhận ra vấn đề, Sherry thực sự muốn đào lỗ chui xuống ngay lập tức.

Cô đã nghĩ cái quỷ gì vậy!

"Sherry", tiếng gọi lười nhác lại đánh thức cô lần nữa, nhắc nhở cô trở về đối diện với kẻ cô không- muốn- đối-diện thêm giây phút nào.

Vermouth đã quay lại bộ sofa, bắt chéo đôi chân và thong thả bật lửa. Làn khói trắng lãng đãng toả dần bốn phía, khiến Sherry theo phản xạ lại nhăn mày.

"Tại sao tôi phải giúp cô?", Vermouth trực tiếp đi vào vấn đề, "Tôi sẽ được lợi gì?"

Trêu đùa con mèo nhỏ thực phát chán.

Vermouth rũ đôi mi cong, thoáng che đi sự mỉa mai trong đáy mắt.

Được bao bọc trong đôi cánh của Gin, sự ngây thơ của cô ta đã vượt xa khỏi trí tuệ.

" Không phải cô rất ghét tôi sao?", hít một hơi thật sâu, Sherry tự nhắc mình cần lấy lại bình tĩnh. Đã thành công đến được đây thì phải thành công quay trở về.

Ngón tay đang nhịp trên vành ly chợt khựng lại, Vermouth nhướng mày nhìn Sherry, khoé miệng nâng lên đầy ẩn ý.

" Tôi đến Scotland chỉ có một mình. Nhiệm vụ lần này lớn như vậy, bom rơi đạn lạc không biết chừng tôi lại bỏ xác đâu đó. Vừa hay lại hợp ý cô?"

"Oh? Vậy ra là vì Mitsukasa Naria, muốn tìm thông tin gì từ ả ta à?"

Sherry cắn môi, nhanh chóng nhận ra mình đã bị nắm thóp. Quả là không thể coi thường sự nhạy bén của Vermouth!

"Nhưng nếu cô không chết, chẳng phải tôi phí công đóng giả cô cả mấy ngày sao?", Vermouth cười cười, chưa tỏ ý buông tha, " Có Gin ở đó, tỉ lệ thắng cược là không cao"

Sherry tiếp tục cắn môi. Cô chỉ mới nghĩ đến việc lấy tính mạng làm mồi nhử, thuyết phục Vermouth hỗ trợ. Cô thừa hiểu sự chán ghét của Vermouth dành cho mình- đủ lớn để cảm thấy "miếng mồi" này đáng giá. Nhưng chưa từng nghĩ sẽ bị vặn ngược lại.

"Tôi không thích những phi vụ lỗ vốn", Vermouth lơ đãng nhìn về phía cửa, " Vậy đi, nếu chẳng may cô không chết mất xác ở Scotland, thì xem như cô nợ tôi một yêu cầu"

Đôi mắt Sherry mở lớn.

"Còn về yêu cầu gì... sau này cô sẽ biết"

Hàng tỉ nơ-ron nhanh chóng hoạt động hết năng suất, Sherry tự đặt ra chín chín tám mốt triệu khả năng "yêu cầu của Vermouth". Cô chăm chú quan sát biểu cảm trên mặt ả, hi vọng nắm bắt chút manh mối về "yêu cầu" kia, nhưng ngoài nụ cười lả lơi cợt nhả thì không còn gì khác.

Vermouth, cô đúng là con rắn độc xảo quyệt!

Không nghĩ ra điều kiện trao đổi nào khác, Sherry đành miễn cưỡng chốt hạ.

" Miễn đừng bảo tôi lên giường với ai là được"

"Ồ?", ly rượu trên tay Vermouth đong đưa từng nhịp, ý cười trong mắt càng đậm, " Rye thì sao?"

"Đừng lôi Rye vào đây"

Đôi vai Sherry run lên, một cảm giác giận dữ mãnh liệt tràn xuống phổi, tức muốn nổ tung. Cô dậm mạnh gót giày, quay người rời đi.

Chịu đựng Vermouth đến thế này là quá đủ.

QUÁ ĐỦ.

Vermouth không nói gì. Ả nhìn theo tà blouse trắng khuất dần sau cánh cửa, tiếp tục nở một nụ cười rực rỡ.

Sherry, trên đời này chỉ hai loại người có thể lừa được Gin.

Một, là người anh ta yêu thương nhất.

Hai, là người anh ta chán ghét nhất.

Người đầu tiên, là anh ta cam tâm tình nguyện để bị lừa.

Người thứ hai, là anh ta quá đa nghi mà bị lừa.

Vừa hay hôm nay, hai người này lại hợp thành một tổ.

[ End- Phần II: Caravan of life ]
———
Lời tác giả:

Qua 2 chương mà chỉ mới dính chút thính ShuuShi, còn đâu mồi GinSher quá nhiều. Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy :-)) Tôi cũng không biết luôn.
Mạch truyện nó tự nhảy ra như thế :-))

Tôi là fans cuồng B.O, mà trước giờ chưa ngoe nguẩy ra được cái fic B.O ra hồn, tự thấy có lỗi với chính mình. May sao ý tưởng "Caravan of life" lại vừa khớp để triển khai cho một câu chuyện về B.O -chắc cũng tàm tạm-. Hi vọng sau fic này các tác giả là fans B.O sẽ có thêm động lực và cảm hứng khởi tạo cuộc sống cho những soái ca soái tỉ áo đen bị ông bác Gosho bỏ quên 😂 Vì ổng cứ lo buff mana cho thằng Nan thần chết không ah!!!!

Gửi lời cảm ơn sâu sắc đến bạn @dolinhchi1512 tác giả của Series DC Oneshot cực chất, là fic đã tạo cảm hứng cho tôi quay trở lại với cái nghiệp (quật) này😂 Mặc dù thật lòng là tôi đã vừa đọc fic vừa khóc lên khóc xuống 3000 lần vì tôi ship couple ShuuShi còn bạn viết couple ReiShi. Cái cảm giác vừa đau lòng muốn chết mà vừa vẫn muốn/phải đọc tiếp ấy, thật là như khỉ ăn ớt...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip