🥕 Chương 4 🥕 : Ngực nhỏ vẫn đẹp mà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Edit: Phưn Phưn
Beta: Đại Bàng
!!! Lần đầu edit có gì sai sót mong mọi người góp ý. Chân thành cảm ơn !!!
Truyện tại wattpad sẽ được đăng sau wordpress từ 3 - 4 ngày.
Link wordpress: https://luvkkukjungkookjeon.wordpress.com
🥕🥕🥕🥕🥕🥕🥕


Chu Tương Tương cố gắng ăn xong bữa cơm đầy dầu mỡ, cả bốn người cùng đi ra khỏi căn tin.

Bên ngoài, Phó Tranh còn chưa đi, dựa vào một chiếc xe máy bên ngoài nhà ăn, đang đợi người.

Lục Quýnh hỏi không ngừng: "Ca, cậu rốt cuộc đang chờ ai vậy? Không phải là cậu muốn thổ lộ với Chu Tương Tương chứ? Anh ơi, với hình tượng này của anh thì không nên -- "

Lục Quýnh sốt ruột muốn chết, anh trai này muốn làm gì thì nói một câu đi chứ! Tên sát gái này vừa ra tay một cái, nữ thần trong mộng của cậu, thật phiền quá đi!

Phó Tranh hiếm khi nhẫn nại, đợi nửa ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy Chu Tương Tương đi ra.

Anh nâng mắt, liền quan sát nam sinh đi bên cạnh cô.

Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn một cái liền nổi giận!

Mẹ nó mắt Chu Tương Tương bị mù sao???

Tên này lớn lên đã thấy vừa gầy lại còn yếu đuối thì không nói, quan trọng nhất là ánh mắt nhìn liên tục về phía ngực của Chu Tương Tương, vừa nhìn là biết một tên háo sắc bỉ ổi.

Phó Tranh cực kỳ tức giận, bước nhanh về phía Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương cũng trông thấy anh, gặp khí thế hung hăng bước tới của anh, theo bản năng muốn trốn đi.

Anh trai này làm sao vậy? Không phải đã nói ở trong trường học coi như không quen biết hay sao? Đột nhiên cậu ta đi qua đây làm gì vậy?

Phó Tranh bước qua bên trái, Chu Tương Tương bước qua bên phải.

Phó Tranh bước qua bên phải, Chu Tương Tương bước về bên trái.

Hai người giằng co trong chốc lát, Chu Tương Tương nhịn không được, ngẩng đầu nhìn anh, "Bạn học, làm phiền cậu nhường đường một chút."

Mẹ kiếp!

Nha đầu chết tiệt này vậy mà lại gọi anh là bạn học, mẹ nó đây là tỏ ra không quen biết anh??

Phó Tranh đen mặt tức giận, cầm lấy cổ tay cô, hung dữ trừng cô, "Cậu đi qua đây cho tôi!"

Nói xong liền kéo Chu Tương Tương đến bên cạnh.

Bên ngoài nhà ăn một đám người vây xem.

"Trời ơi, Phó Tranh vậy mà lại cầm tay Chu Tương Tương!"

"Không phải cậu ấy không chơi chung với học sinh giỏi à? Tại sao lại quen biết Chu Tương Tương?"

"Hơn nữa nhìn có vẻ rất quen thuộc."

"Có khi nào là bạn gái không?"

"Sao? Không thể nào? Chẳng phải Đường Hân Trúc sẽ tức chết sao?"

Chu Tương Tương bị Phó Tranh kéo sang bên cạnh, bỏ tay anh ra, mất hứng nhìn anh một cái. "Cậu làm gì vậy hả? Không phải đã nói là ở trường sẽ giả bộ như không quen biết sao?"

Phó Tranh: "Tôi có nói à? Quên rồi!"

Chu Tương Tương: "..."

Đại ca à! Da mặt cậu còn thể dày thêm một chút nữa không.

Mặt Phó Tranh đen lại, nói: "Chu Tương Tương, phiền cậu ánh mắt có thể tốt hơn một chút được không, tránh mấy loại con trai bỉ ổi càng xa càng tốt được chứ?! Là con gái, đừng tự hạ thấp bản thân như thế!"

"..." Chu Tương Tương sững sờ nửa ngày, mới phản ứng được bản thân là đang bị Phó Tranh dạy dỗ, hơn nữa còn là bởi vì cô và bạn học Lâm cùng nhau ăn bữa cơm.

Chu Tương Tương vô cùng bất lực, "Đại ca à, không phải cậu quản cũng quá rộng rồi chứ?"

Mới quen biết hôm qua mà hôm nay đã quản tới việc cô kết bạn với ai luôn rồi?

Phó Tranh chau mày, giọng nói không vui, "Cậu nói cái gì?"

"Tôi nói, chúng ta chỉ mới quen biết mà cậu đã quản việc tôi kết bạn với ai, không biết như vậy là không thích hợp hay sao?"

Phó Tranh bị oán trách, lạnh mặt nói: "Làm sao tôi mặc kệ cậu được? Ba cậu gửi nuôi cậu ở nhà chúng tôi, đối với tương lai của cậu tôi cũng phải chịu trách nhiệm."

Chu Tương Tương: "....."

Anh trai này cũng nhiệt tình ghê.

"Ánh mắt kém cũng đừng học người ta yêu sớm, một đóa hoa nhài cắm trên bãi cứt trâu."

"Cậu nói gì cơ?" Câu sau Phó Tranh nói nhỏ giọng, Chu Tương Tương không có nghe rõ.

"Không có gì." Phó Tranh cảnh cáo xong, lại nhắc nhở cô, "Buổi tối tự học xong ra sớm một chút, chú Lý tới đón chúng ta."

Chu Tương Tương: "Được..."

Phó Tranh nhìn cô, nói tiếp: "Nhớ kỹ lời tôi nói đây, không nói giỡn với cậu, cậu ta vừa nhìn là biết không phải người tốt."

"Làm sao cậu biết được?" Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn anh.

Phó Tranh đáp: "Bởi vì tôi là đàn ông. Hơn nữa vừa rồi cậu ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngực cậu..."

Anh nói, không tự chủ nhìn về phía ngực Chu Tương Tương một cái, thân thể nhỏ gầy, phía trước chỉ là vùng đất bằng phẳng.

Anh liếm liếm răng, chậc một tiếng, thở dài nói: "Bất quá, sân bay của cậu chẳng có gì hay để xem."

"Cậu! Cậu dám...." Mặt Chu Tương Tương đỏ tới mang tai.

Phó Tranh cười nhạo, sờ đầu cô, cười, "Không sao, ngực nhỏ cũng khá xinh mà."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip