Tu Tieu Thiep Cua Nhi Vuong Gia Chuong 9 Dao Dong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
  " Đồ khốn, đồ mắc dịch, biến thái, tệ hại, đồ #%*$..." Ánh Hân vừa đi, vừa đem hết vốn liếng ngôn ngữ của mình ra mà chửi rủa. Đàn ông ở cái thời đại này chẳng có tên nào tốt cả

" Binh "

" A, xin lỗi " Ánh Hân vội ngẩng đầu lên nhưng khuôn mặt lập tức đen như nhọ nồi. Là hắn.

" Muốn trốn " Thanh Tùng quét một tia nhìn sắc bén về phía cô, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một đường cong đầy tà mị. Bàn tay nắm chặt thành quyền, chỉ muốn bóp chết cô ngay lập tức.

" Ha ha, đâu có, đâu có, ta chỉ muốn đi dạo một chút thôi, ha ha. " Cô chỉ còn cách giả ngu.

" Vậy giờ về được rồi chứ? "

" Được, được, tất nhiên là được rồi " Ánh Hân gật đầu lia lịa, muốn đá cho tên này một phát quá !

" Hì hì, vương gia, sao người biết tôi ở đây mà tới tìm vậy ? " Thật muốn biết tại sao tên ôn thần này cứ đeo bám mình như oan hồn vất vưởng thế.

" Ra khỏi hoàng cung ngươi chắc chắn sẽ có ý định muốn bỏ trốn, đi đường lớn sẽ dễ bị phát hiện nên ngươi sẽ chọn cách băng qua rừng mà đi, nếu như có bị truy đuổi thì cũng sẽ dễ ẩn nấp hơn. Mà gần đây thì chỉ có khu rừng trúc trước mặt vì vậy ngươi nhất định sẽ đi qua đó. " Thanh Tùng thản nhiên trả lời. Trời ơi, cái tảng băng nghìn năm này, là do hắn quá thông minh hay do cô quá ngu ngốc đây ?

" Nhưng có điều ta không hiểu, tại sao ngươi lại đi ra ? "

" Ha ha. Đương nhiên là phải ra rồi, tôi đã nói là tôi chỉ đi dạo thôi mà. " Chẳng lẽ lại kể cho hắn chuyện vừa nãy.

" Vây thì tốt, nếu ngươi thực sự muốn trốn..." Hắn lại nở nụ cười nửa miệng, má ơi ! sao tên này cười đểu mà vẫn đẹp trai như vậy chứ ? " ...thì nha hoàn của ngươi sẽ phải chịu chết thay ngươi. "Hỷ nhi? Ánh Hân bỗng giật mình, cô đã quên mất Hỷ nhi, nếu hôm nay cô trốn thoát được thật, không biết Hỷ nhi sẽ phải chịu đựng điều gì. Thôi xong, hết cách rồi !Những người trong vương phủ nhìn thấy vương gia bừng bừng lửa giận đi đằng trước, trên mặt còn in hằn năm dấu tay, còn Ánh Hân thì lật đật đi theo sau thì đã hiểu phần nào. Ai nhìn thấy vương gia lúc này cũng phải sợ, đều tìm cách đi tránh qua một bên. Thanh Tùng đem Ánh Hân quẳng vào phòng, bước tới gần cô, bàn tay vươn ra hướng đến cái cổ thon nhỏ. Ta sẽ cho cô chết một cách đau đớn.

" Áaaaaaaaaa........." Ánh Hân đột nhiên hét ầm lên, vội nhảy lên ôm lấy cổ Thanh Tùng. Hai chân quắp chặt hông hắn. Trông như một con khỉ đang đu cây.

" Aaaaaa.... gián, gián, đập chết nó đi...đập chết nó đi. " Cô hét ầm bên tai hắn, làm hắn như muốn thủng cả màng nhĩ luôn. Thanh Tùng liếc qua con gián đang bò trên mặt bàn

" Nguyễn Ánh Hân, ngươi ngay cả chết cũng không sợ, còn dám tát cả bổn vương, vậy mà lại đi sợ một con gián. "

" Mặc kệ ta, mau... mau đập chết nó đi...hu hu " Ánh Hân lắp bắp, cô sợ đến phát khóc, hai tay lại càng ôm chặt lấy cổ hắn. Hương thơm từ người Ánh Hân thoang thoảng bay qua, thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại áp sát vào người hắn, khiến tâm hắn dao động. Hắn vội vàng đẩy nàng ra.

" Nó bò đi rồi " Ngập ngừng một chút, cuối cùng hắn liền rời đi, quên mất bản thân vừa định làm gì. Ánh Hân bỗng ngẩn cả người, quả thật là con gián kia đã bò đi, con gián to cũng bỏ đi luôn, hắn không muốn giết cô nữa sao? Trong phòng của Huệ phi tràn đầy mùi vị sắc dục, cánh tay trắng nõn của nàng quấn lấy cổ vương gia, ánh mắt mơ màng

" Vương gia...vương gia...người nhẹ chút.."

" Không muốn sao ? " Bàn tay Thanh Tùng luồn xuống dưới eo Huệ phi, chằm chằm nhìn nàng, lúc này, hắn chỉ cần một người để phát tiết.

" A..không...không có. " Hơi thở của Huệ phi càng trở nên gấp gáp. Thanh Tùng lạnh lùng tiến sâu vào người nàng, hắn không hiểu nổi bản thân mình vì sao vừa nãy lại xử xự như thế ? Không hiểu sao ý niệm muốn trừng phạt Ánh Hân trong phút chốc đã tan biến.

Cả ngày hôm sau, Ánh Hân cứ mang theo tâm trạng phấp phỏm lo sợ Thanh Tùng đến trả thù, nhưng cả ngày hôm đó, hắn tuyệt nhiên không đến tìm cô. Hắn thật sự không muốn giết mình nữa sao ?

" Tỉ tỉ " Nhất Khanh xông vào phòng ôm lấy Ánh Hân khiến cho tâm tình của cô tốt hẳn lên

" Tỉ tỉ, tỉ thật là cừ nha, dám tát cả hoàng huynh, vậy mà hoàng huynh lại bỏ qua cho tỉ, hôm qua thấy hoàng huynh tức giận quá nên muội không dám sang tìm tỉ, giờ nhớ quá nên phải chạy sang đây nè. "

" Khanh nhi ngoan, đúng là muội muội tốt. " Ánh Hân khẽ nhéo cái mũi của Nhất Khanh.

" Tỉ tỉ biết không? hôm nay hoàng huynh đã ra lệnh, từ nay tỉ không cần phải tự nấu ăn nữa, hắc hắc. Muội nghĩ chắc hoàng huynh đã yêu thương tỉ mất rồi. "

" Cái tên đầu đá đó mà lại yêu ta sao ? Muội đừng có nghĩ lung tung nữa, hắn muốn giết ta thì có. " Ánh Hân bĩu môi

" Ai bảo tỉ tỉ xinh đẹp như vậy chứ? hoàng huynh có yêu tỉ cũng đâu có gì lạ. Tỉ tỉ à, giờ tỉ không cần phải tự nấu ăn nữa, tối nay tỉ tới dùng bữa cùng mọi người đi. "

" Hả, tới dùng bữa cùng với tên đầu đá đó á ? Thôi đi, ta sợ lắm ! " Ánh Hân lắc đầu lia lịa.

" Tỉ tỉ , đi mà tỉ tỉ, người ta muốn dùng bữa với tỉ mà, đi mà ~ " Nhất Khanh lắc lắc tay nàng, ra vẻ khổ sở.

" Thôi được rồi, ta đi là được chứ gì " Dẫu sao thì cô cũng không tránh được hắn cả đời.

" Hi hi, tỉ tỉ, ta yêu tỉ tỉ nhất " Nhất Khanh vòng tay qua ôm lấy cổ Ánh Hân làm nũng.

" Tiểu thiếp tham kiến vương gia " Haizz, thật không muốn hành lễ trước mặt hắn chút nào.

" Đứng lên hết đi " Thanh Tùng lạnh lùng phân phó, ánh mắt liếc qua nhìn Ánh Hân một cái khiến cho cô lạnh cả sống lưng. Vương gia vừa ngồi xuống thì cả Lan phi, Huệ phi, Mai phi đều nhanh chóng ngồi xuống gần bên cạnh. Nhất Khanh ngồi bên cạnh Thanh Tùng đưa tay ra vẫy vẫy

" Tỉ tỉ, mau tới đây ngồi cùng muội. " Ánh Hân khẽ liếc mắt qua, Mai phi muốn ngồi gần vương gia nên mới nhanh chân ngồi bên cạnh Nhất Khanh, ở bên kia Lan phi và Huệ phi cũng đã nhanh chân ngồi trước, vốn dĩ gần đó không còn chỗ cho cô ngồi. Được, Thanh Tùng không còn muốn giết cô nữa thì liều một phen. Nhân tiện ấy bông hoa héo kia một bài học.

" Khanh nhi à, không còn chỗ cho ta ngồi nữa rồi, thôi vậy, ta chỉ còn cách ngồi ở chỗ này thôi " Nói rồi liền mỉm cười, rất tự nhiên ngồi vào lòng Thanh Tùng. Trong thoáng chốc thân thể hắn bỗng trở nên cứng ngắc. Rốt cuộc là cô muốn giở trò gì đây ? Nhất Khanh ngạc nhiên đến há hốc cả mồm, còn mấy bông hoa héo kia thì tái xám mặt.

" Aizaaa~ Vương gia, để thần thiếp gắp thức ăn cho người nha. " Ánh Hân cất giọng ngọt ngào, lấy đũa gắp thức ăn đưa lên miệng Thanh Tùng, cố gắng giữ cho tay không bị run. Lạy trời lạy phật cho tên này phối hợp cùng cô diễn kịch một tí. Nếu giờ hắn mà đẩy cô ra, cô sẽ rất mất mặt a.

Thanh Tùng khẽ nhếch mép. Được lắm, ta sẽ cùng nàng diễn kịch. Hắn vòng tay qua ôm lấy vòng eo thon nhỏ của cô

" Ngoan lắm, nhưng..." Bàn tay hắn ái muội xẹt qua mặt Ánh Hân, nở một nụ cười đẹp đến mê người làm cô suýt thì đánh rơi đũa "...ta không ăn cái này."

" Aizaaa~ vậy để thiếp gắp cho người thứ khác. " Ánh Hân cũng nở một nụ cười ngọt ngào với hắn. Nhưng gắp cái nào hắn cũng lắc đầu, nói không ăn, gắp hết cả bàn thức ăn rồi mà hắn cũng không thèm nếm qua miếng nào.

" Tên trời đánh này, rốt cuộc thì ngươi muốn ăn cái gì hả, ăn cái cục shit nhá " Ánh Hân rủa thầm trong bụng nhưng vẫn phải giả vờ làm nũng hắn

" Vương gia, người thật hư quá nha, cái gì người cũng không ăn, bảo thiếp phải cho người ăn cái gì đây? "

" Không biết sao? " tiểu đệ đệ " của ta đang rất đói, là ta đang muốn ăn nàng " Thanh Tùng ám muội nhìn nàng.

" Hả? " Lời nói còn chưa ra đến miệng đã bị Thanh Tùng nuốt mất, hắn cúi đầu, tìm đôi môi cô. Rồi ôm cô hướng về phòng. Nhất Khanh đỏ hết cả mặt nhưng lại cười rất khoái chí, nhìn sang Mai phi, Huệ phi, Lan phi đều tái mét cả mặt, trong lòng không ngừng sung sướng. Ánh Hân thẫn thờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ đến khi gần đến cửa phòng mới kịp hoàn hồn, hoảng hốt giãy giụa

" Ngươi làm cái trò gì vậy ? Buông ta raaaaaaaa..."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip