Phần Không Tên 123

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Chương 122

Edit: Qing Yun


"... Tại sao lại xuất hiện tình huống này, vậy chỉ có thể hỏi chính cô, đôi giày trên chân cô từ đâu tới?"

Việt Khê cụp mắt nhìn đôi giày múa trên chân Trương Hiểu, cô ngẩng đầu cười, nhẹ giọng hỏi.

Nghe vậy, biểu cảm trên mặt Trương Hiểu trở nên mất tự nhiên, cô ta rụt đôi chân về phía sau theo bản năng, tránh đi ánh mắt Việt Khê, đáp: "Tôi, tôi không hiểu ý cô."

Việt Khê nhướng mày, cười ra chiều hiểu rõ, cô nói: "Không sao cả, nghe không hiểu thì thôi... Dù sao thứ kia cũng đã không còn, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đến cô nữa."

"Cô nói cái gì?" Nghe thế, sắc mặt Trương Hiểu lập tức thay đổi, cô tay duỗi tay túm lấy tay Việt Khê, liên tục truy hỏi: "Lời của cô có ý gì? Cái gì gọi là thứ kia đã không còn?"

Việt Khê cúi đầu nhìn cô ta, nói: "Chính là ý trên mặt chữ, chắc cô hiểu rất rõ tôi đang nói gì. Không phải của cô thì mãi mãi không thuộc về cô, dưới bầu trời này, không có bữa trưa nào không cần trả tiền, nếu tôi không ra tay kịp thời, cô đã không còn mạng để đứng đây nói chuyện rồi."

Nhưng mà dù là như thế, dáng vẻ của Trương Hiểu vẫn là thất hồn lạc phách.

Mí mắt Việt Khê khẽ giật, cô không nói gì nữa mà xoay người đi thẳng ra khỏi hậu trường.

Trương Hiểu vô ý thức cắn tay, vẻ mặt mờ mịt hoảng loạn, tâm loạn như ma. Những người có trong hậu trường thì ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn nghe không hiểu lời bọn họ nói, quả thực chính là mờ mờ ảo ảo.

"Sư phụ giúp cô ta, hình như cô ta không biết ơn, mà lại là kinh hoàng vì bị mất thứ giúp mình gian lận..." Hàn Húc khẽ cười, giống như cảm thấy chuyện này khá thú vị, cậu cười tủm tỉm nói: "Bây giờ tiếng vỗ tay và hoa tươi mà cô ta hưởng thụ, còn cả sự hâm mộ của mọi người nữa, tất cả đều không thuộc về cô ta. Hiện giờ không còn gì giúp cô ta gian lận, cô ta sẽ rơi từ đám mây xuống vũng bùn, cảm giác chênh lệch này, không phải người bình thường có thể chịu nổi."

Việt Khê nói không chút để ý: "Đó là chuyện của cô ta, có liên quan gì đến tôi đâu? Tôi là Thiên sư, lại không phải bác sĩ tâm lý... Lần này thật là mệt lớn, ngay cả một đồng xu cũng không kiếm được."

Hai người đi ra khỏi hội trường, hội họp với đám Triệu Lộ ở trước lễ đường, trên đường đi còn nghe thấy những sinh viên xung quanh hưng phấn thảo luận về buổi lễ lần này, đặc biệt là tiết mục múa ba lê [Tinh Linh] của nhóm Trương Hiểu, bọn họ cực kỳ ấn tượng với tiết mục này. Nhất là cảnh tinh linh trắng chết đi ở cuối, cảnh đó mang đến cho họ chấn động không nhỏ.

Việt Khê chú ý lắng nghe, thầm nghĩ, lúc ấy người trên sân khấu suýt chút nữa là bỏ mạng, cậu nói có sức cuốn hút hay không?

Ngô Hủ nhìn đồng hồ, nói: "Tiệc tối kết thúc sớm, bây giờ mới 9 rưỡi, các em có muốn đi dạo ở trường học không? Trường anh có rất nhiều nơi có phong cảnh đẹp."

Đúng là bây giờ còn sớm, Triệu Lộ hỏi ý kiến mấy người Việt Khê rồi nói: "Hay là anh đưa bọn em đến hồ sen trường anh đi? Đoạn đường hoa sen của trường anh rất nổi tiếng đấy."

Nghe vậy, Ngô Hủ lại do dự, anh ta nói: "Bên hồ hoa sen... Bên đó khả năng không tiện đi xem."

Triệu Lộ nghi ngờ nhìn anh ta.

Biểu cảm trên mặt Ngô Hủ có phần kỳ lạ, anh ta nói: "Không phải anh không muốn đưa các em đi, chỉ là hồ đó hơi kỳ lạ... Các em nhớ anh nói từ khi khai giảng đến giờ, chỗ hồ đó đã chết bốn người rồi không, ma quái hết sức, bây giờ mọi người không ai thích đến đó nữa, nói là có quỷ. Thật ra anh cũng không tin cái gì mà quỷ với không quỷ, chúng ta phải tin tưởng khoa học, đúng chứ? Chỉ là lần nào đi qua anh cũng có cảm giác rất không thoải mái, cho nên không thích qua đó nữa."

Hai bên đường của hồ sen trong trường họ được xây dựng thành cầu rất đẹp, bên trên có treo lồng đèn đỏ, buổi tối bật đèn lên, ánh đèn mờ ảo, là nơi các đôi tình nhân thích đến. Nhưng từ sau khi xảy ra bốn vụ án mạng, không còn ai dám đi nữa, nhìn lại từ xa, nơi đó ánh đèn mông lung, đến một bóng người cũng không thấy, nhìn xuống mặt nước ảm đạm, quả thật có cảm giác quái dị khó tả.

"... Đúng là có cảm giác rất không tốt, nặng nề quá." Triệu Lộ chà xát tay, cảm thấy hơi lạnh.

Thật ra mùa này là mùa thu, nhưng ở thành phố B, mùa thu và mùa hạ có nhiệt độ không khác gì nhau, bây giờ cũng rất bóng bức, đến buổi tối không khí cũng khô nóng. Nhưng khi vừa đến gần hồ sen, âm khí nơi này dày đặc, âm khí ập đến, khiến người nổi cả da gà.

Từ Vi nhìn về phía Việt Khê, hỏi: "Có phải chỗ này hơi lạ không?"

Việt Khê bước vài bước đến bên hồ, Ngô Hủ lập tức ngăn cản: "Đừng đi qua, không thể đến gần mép nước. Các em không biết, người bị hại gần nhất chính là ở bên hồ, không hiểu thế nào đã ngã xuống... Anh xem video kia rồi, cô ấy chỉ đứng bên hồ thôi, thế mà như có người đột nhiên kéo cô ấy xuống, rơi xuống nước là không bò lên được nữa."

"Không sao, tôi chỉ nhìn xem thôi..." Việt Khê nói, cô đi thẳng đến bên hồ, ngồi xổm xuống một tảng đá thấp, sau đó duỗi tay vào trong hồ.

Trên hồ hoa sen này có một tầng hơi nước, nhìn mộng ảo, nhưng đến ở bên hồ sẽ cảm nhận được khí lạnh, nước hồ này càng là lạnh buốt đến tận xương, duỗi tay vào, cái lạnh lập tức lan vào xương tủy, đông lạnh đến mức người phải run lên.

Âm khí, oán khí, hận ý...

Vô số cảm xúc nảy lên khỏi hồ nước, cảm xúc này rất phức tạp, toàn toàn có thể làm loạn tâm trí người thường, chẳng qua Việt Khê lại không có cảm giác gì, cô hoàn toàn không dao động.

Một cánh tay vươn ra từ trong nước, đột nhiên bắt lấy tay Việt Khê rồi dùng sức kéo cô xuống nước.

Ba người Ngô Hủ, Triệu Lộ và Từ Vi đứng phía sau, cực kỳ lo lắng khẩn trương nhìn cô, sau đó chợt nghe thấy Việt Khê khẽ a một tiếng, như là kinh ngạc.

Không để họ có thời gian suy nghĩ, đã thấy mặt hồ vốn an tĩnh chợt dập dềnh, bọt nước văng khắp nơi, như là có gì đó đang quấy loạn dưới đáy hồ.

"Sao... Làm sao vậy?" Ba người Ngô Hủ hoảng sợ, cả đám luống cuống tay chân muốn xông lên kéo Việt Khê.

"Đừng đến đây."

Việt Khê nói, ba người Ngô Hủ lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên làm gì bây giờ.

Khóe miệng Việt Khê mang theo ý cười, động tác dưới tay lại dứt khoát lưu loát, cô trở tay bắt lấy cái tay kia, cô kéo thẳng thứ đó ra khỏi nước, cô cười nhẹ nói: "Để tao nhìn xem mày rốt cuộc là cái gì."

"Á!"

Một tiếng thét chói tai vang lên, mấy người Ngô Hủ nhìn thấy một người bị Việt Khê kéo ra khỏi đáy nước.

"Các người là ai? Sao lại chạy đến đây?" Một ánh đèn chiếu đến chỗ họ, ánh sáng kia vừa lúc đối diện với mắt Việt Khê, cô híp mắt theo bản năng, thứ trên tay cũng nhân cơ hội tránh thoát khỏi tay cô, chui lại vào nước.

Một người bảo vệ đi đến, hỏi bọn họ: "Mấy đứa là sinh viên trường nào, sao lại chạy đến đây? Không biết chỗ này rất nguy hiểm à?"

Việt Khê đứng dậy, cô lắc tay cho nước rơi đi, trong lòng không khỏi bất đắc dĩ, biết trước thế này thì vừa nãy bóp chết thứ kia luôn cho rồi.

"... Mấy đứa là sinh viên trường khác à? Tôi nói cho mấy cô cậu, hồ sen trường tôi dạo này không được yên ổn, bên trên vừa có lệnh không cho người đi vào để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Ngô Hủ kinh ngạc hỏi lại: "Nói không cho người vào khi nào? Sao tôi chưa từng nghe nói?"

Bảo vệ nói: "Mới chiều nay thôi, bên trên nói là chỗ này phong thủy không tốt, sợ sinh viên đến đây lại xảy ra chuyện. Đúng rồi, trường học còn mời đại sư đến xem chỗ này vào ngày mai... Tôi thấy có lẽ bọn họ cũng cảm thấy có nữ quỷ làm loạn chỗ này."

Một câu cuối cùng anh ta nói rất nhỏ, gần như là lẩm bẩm trong miệng.

Hàn Húc cười: "Anh nắm bắt tin tức thật nhanh."

Bảo vệ lập tức nở nụ cười, mang theo vài phần đắc ý nói: "Còn phải nói, chú của tôi chính là hiệu phó của trường, có tin gì mà tôi không biết? Mấy sinh viên cô cậu chỉ biết ham cái lãng mạn, tôi nói với mấy người, chỗ hồ sen đó có quỷ, sau này đừng đến nữa."

"Có quỷ? Anh biết hồ sen đó có quỷ từ khi nào không?" Việt Khê hỏi.

"... Bắt đầu từ khi nào à? Để tôi nhớ lại, cũng mới hai ba tháng sau khai giảng, tôi nhớ rõ là cuối tháng 9, đó là lúc sinh viên đầu tiên gặp nạn. Nghe nói là sinh viên nữ, còn là sinh viên năm nhất nữa, nghe đâu bị bạn tốt cướp người yêu, nhất thời tức giận quá mức, ban đêm mới đi nhảy hồ tự sát, đến hôm sau thi thể của cô ấy mới được phát hiện, bị ngâm nước không ra hình người."

Nói đến đây, bảo vệ nhìn mấy người Việt Khê, mang theo nỗi nghi hoặc, hỏi: "Này, mấy đứa nói người trẻ tuổi như mấy đứa nghĩ gì, sao lại phải muốn chết muốn sống vì tình yêu, có thấy hay ho không? Là game chơi không vui, hay là anime xem không hay? Nếu không tại sao ngay cả mạng sống cũng không cần?"

"Có lẽ là nhất thời xúc động, giây phút cái chết ập đến, bọn họ hối hận không kịp." Việt Khê nói, cô gặp rất nhiều quỷ như vậy, lúc chết thì như con trâu kéo thế nào cũng không quay đầu, nhưng khi chết thành quỷ mới hối hận biết vậy chẳng làm, nhưng tất cả đã không còn kịp rồi.

Bảo vệ nhìn bọn họ rời khỏi hồ sen, lúc này mới cầm đèn pin tiếp tục đi xem tình hình xung quanh, để tránh có sinh viên chạy đến bên hồ sen, chỗ này tà ma cực.

Dọc theo đường đi, Ngô Hủ luôn thất thần, vẻ mặt ngốc ngốc, sau một lúc mới như giật mình nhận ra chỗ hồ sen đã xảy ra chuyện gì, anh ta trợn mắt hỏi: "Vừa rồi các em có thấy không, thấy thứ ở hồ sen không? Đó là quỷ à? Là quỷ đúng chứ!"

Triệu Lộ cạn lời nhìn anh ta: "Phản xạ hình cung của anh cũng quá dài đó."

Ngô Hủ: "... Cái này, này không phải lần đầu nhìn thấy, không quen sao? Khả năng nhìn thấy nhiều là được rồi."

"Lần đầu em thấy có người đưa ra yêu cầu kỳ lạ này đấy, anh còn muốn gặp quỷ nhiều lần hơn à? Thật là đủ kỳ quái."

"..."

*

Ngày hôm sau, quả nhiên giảng viên trong trường đưa hai đạo sĩ tới, hai đạo sĩ bày một thần đàn ở hồ sen, trong tay giơ kiếm có kèm hoàng phù, lẩm bẩm đọc chú, dáng vẻ thần bí này khiến không ít sinh viên đến xem.

Trương Hiểu và bạn cùng phòng đi ăn cơm thì vừa vặn nhìn thấy một đám người đang vây xem gì đó, cả đám cũng tò mò đi xem theo.

Bạn cùng phòng cười hì hì nói: "... Trường học thật thú vị, sao còn mời đạo sĩ tới? Chẳng lẽ họ tin có quỷ làm loạn à? Đây hoàn toàn là mê tín dị đoan."

Một bạn cùng phòng khác nói: "Không thể nói như vậy, chẳng lẽ các cậu không thấy hồ sen này rất ma quái à? Từ sau khi Dư Mẫn tự sát ở đây đã chết bốn người rồi, các cậu nói xem liệu có phải linh hồn của Dư Mẫn làm loạn không?"

Nói đến Dư Mân, những người khác lập tức không nhịn được cùng quay sang nhìn Trương Hiểu. Lại nói trước đây Trương Hiểu và Dư Mẫn là bạn thân, cùng vào cùng ra, nhưng người cắm bạn thân một đao tàn nhẫn nhất chính là Trương Hiểu này, không chỉ đoạt bạn trai của Dư Mẫn mà còn chế nhạo người ta một hồi.

Thế giới này, quả nhiên là phòng cháy phòng trộm phòng bạn thân mà.

Bị ánh mắt của bọn họ làm cho bực bội, Trương Hiểu nói: "Dư Mẫn chết có liên quan gì đến tớ? Cô ấy không giữ được bạn trai của mình chẳng lẽ lại trách tớ? Nhậm Huy từng nói với tớ rất nhiều, rằng tính cách cô ấy quá mức không thú vị, quá cứng nhắc. Nhậm Huy muốn chia tay với cô ấy từ lâu rồi. Chỉ là ai biết vừa nói chia tay là cô ấy luẩn quẩn trong lòng muốn đi nhảy hồ luôn, có thể trách ai? Chết như vậy cũng là xứng đáng."

Những người khác thấy cô ta tức giận thì vội cười nói: "Trên đời nào có quỷ... Nhưng mà Trương Hiểu, hôm qua cậu biểu diễn ở buổi lễ thật quá xuất sắc, có rất nhiều người đàn bàn tán về cậu, nói cậu múa cực kỳ có sức cuốn hút, bọn họ đều bị điệu múa của cậu mê hoặc."

Nghe vậy, Trương Hiểu khẽ cười, trên mặt lộ ra chút đắc ý.

"... Nếu không phải lúc sau có cô gái kia lên quấy rối thì buổi lễ cũng không bị ngừng giữa chừng, ngay cả [Tinh linh] của cậu cũng bị kêu ngừng, không biết cô gái kia rốt cuộc là ai."

Trong đầu Trương Hiểu hiện lên khuôn mặt của Việt Khê, sắc mặt cô ta hơi đổi nhưng cũng không nói gì.

Chẳng qua tối hôm qua cô ta biểu diễn nhận được rất nhiều lời khen, dọc đường gặp không ít người đang âm thầm đánh giá mình, thậm chí có người còn tặng hoa cho cô ta, điều này làm tâm trạng Trương Hiểu cực kỳ vui sướng, tình huống như vậy kéo dài cho đến phòng tập múa.

Đôi giày trên chân vẫn trắng như tuyết, nhưng khi đi lên chân, Trương Hiểu cảm giác không giống bình thường.

"Trương Hiểu, em sao vậy?" Cô giáo thấy cô ta đứng yên đó, bèn hỏi.

Trương Hiểu ngẩng đầu lên, vẻ mặt có phần khó coi, cô ta nói: "Cô ơi, hôm nay cơ thể em không khỏe, muốn xin nghỉ hai ngày."

Giảng viên quan tâm nhìn cô ta, biết chuyện cô ta ngất trên sân khấu vào hôm qua, cho nên không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vậy em về nghỉ ngơi cho tốt, nhưng dù không đến luyện múa thì vẫn phải học những kiến thức cơ bản đấy."

Trương Hiểu gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu.

Cô ta thu dọn đồ đạc quay về ký túc xá, lúc này các bạn cùng phòng đã đi học hết, trong ký túc xá chỉ còn mình cô ta. Cô ta duỗi tay kéo mành xuống, ôm đôi giày múa kia nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, sau đó ánh mắt dừng trên đôi giày múa.

Không có, không có cảm giác này...

Bây giờ đôi giày múa này giống y hệt giày múa bình thường, không giúp đỡ được gì cho cô ta cả.

Trương Hiểu cắn ngón tay, tâm loạn như ma, cả người đều lộn xộn.

Đã không có đôi giày kia, sao mình có thể biểu diễn được vũ đạo chấn động lòng người, những người khác lại nhìn mình thế nào? Mà những hoa tươi, tiếng vỗ tay và cả cái khen ngợi kia, tất cả đều sẽ rời xa mình. Điều này làm cho cô ta cực kỳ khủng hoảng.

Giây phút này, Trương Hiểu không khỏi hận Việt Khê, nếu không phải cô ta, giày múa sẽ không mất hiệu quả, mình vẫn sẽ sáng rỡ trên sân khấu, hưởng thụ sự theo đổi của mọi người.

Cô ta hoàn toàn quên mất lời Việt Khê nói với mình, vì đôi giày kia, cô ta suýt nữa là mất mạng, nếu không phải Việt Khê ra tay kịp thời, e rằng thi thể cô ta cũng lạnh rồi.

Nhưng ở lúc này, cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Việt Khê, biểu cảm trên mặt dữ tợn đến đáng sợ.

Biểu hiện ở buổi lễ làm cho Trương Hiểu nhận được vô số lời khen ngợi, ngay cả giảng viên cũng ôn hòa hơn với cô ta, nhưng khen ngợi dễ nghe bao nhiêu, cô ta lại nôn nóng bấy nhiêu, chột dạ bấy nhiêu, bởi vì cô ta hiểu rõ hơn bất cứ ai, rằng tất cả những thứ này đều không phải năng lực thật sự của cô ta.

Cô ta hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, nếu mọi người phát hiện cô ta không thể múa được như thế nữa thì sẽ có biểu hiện gì. Nhưng chỉ cần nghĩ thôi cũng đủ cho cô ta khó có thể chịu đựng.

Bạn cùng phòng khen cô ta rất nhiều, Trương Hiểu càng nghe càng bực bội, cho nên cô ta nói với các bạn cùng phòng một tiếng sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài.

Bạn cùng phòng nhìn cửa phòng đóng lại, cảm thấy không hiểu ra sao, bèn hỏi: "Không phải trước kia Trương Hiểu thích nhất là được người khen à? Sao bữa này vừa khen một cái là cô ấy lại trưng cái mặt kia ra?"

Hai bạn cùng phòng khác hoàn toàn không thèm để ý đến tình huống của cô ta, chỉ thuận miệng đáp: "Ai biết, chắc là tâm trạng không tốt."

Đi ra khỏi ký túc xá, cuối cùng tâm trạng của Trương Hiểu cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô ta đi dạo không mục đích, cứ đi mãi rồi đi đến hồ sen lúc nào không hay.

Buổi tối, hồ sen âm u khác lạ, bây giờ đang là mùa thu, hoa trong hồ khô héo hết cả. Chẳng qua Trương Hiểu còn nhớ rõ, khi Dư Mân chết, hoa sen trong hồ đã nở rộ rất đẹp, khi thi thể của Dư Mân được vớt lên, có bông hoa sen vướng trên người, nhìn giống như bông hoa sen kia là mọc ra từ người cô ta.

Trong bóng đêm, trên mặt Trương Hiểu lộ ra nụ cười tràn ngập ác ý, ác ý trên mặt làm cô ta nhìn cực kỳ xấu xí.

Cô ta chậm rãi đi đến bên hồ, nhìn mặt hồ an tĩnh như là lại thấy được dáng vẻ Dư Mân khóc lóc chạy đến tìm mình lúc ấy, cô ta không khỏi cười nói: "Cô hỏi tôi tại sao lai cướp Nhậm Huy, đây còn không phải do cô ngu ngốc. Con người cô, ngoài mặt mũi ưa nhìn ra thì còn ưu điểm gì đâu? Thường ngày bày ra dáng vẻ đối xử tốt với tôi, cô nghĩ tôi cần à?"

Dư Mân là bạn học cùng lớp với cô ta, tình cảm giữa hai người rất tốt, cho nên khi thi đại học đã chọn cùng một trường. Nhưng Dư Mân xuất sắc hơn cô ta, dù là gia cảnh, thậm chí dung mạo đều không phải cái Trương Hiểu có thể so sánh. Ghen ghét tựa như hạt giống đã gieo vào lòng từ lúc nào, chỉ cần có cơ hội là sẽ nảy mầm bén rễ.

"... Nhậm Huy, cũng chỉ cô coi cậu ta là bảo bối, tôi ngoắc tay một cái cậu ta nói thích tôi ngay, còn nói cô khô khan, không lãng mạn thú vị. So với tôi, cô còn kém xa lắm!"

Cô ta cười hừ một tiếng, nói một hồi, rốt cuộc cảm thấy buồn bực trong lòng phai đi nhiều, bèn xoay người muốn rời đi. Nhưng khi cô ta nhấc chân muốn đi, cẳng chân cô ta chợt như bị đôi tay kéo lại, dùng sức kéo cô ta xuống đáy hồ.

Trương Hiểu hoảng hốt, cô ta chưa kịp kêu cứu thì người đã bị kéo xuống nước, bọt nước ùng ục trào lên. Chỉ trong giây lát, nơi này đã quay về an tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra.

"... Là mình gặp ảo giác à, sao lại thấy như có gì đó vừa rơi xuống nước nhỉ." Bảo vệ đi đến nhìn xuống hồ, không thấy có gì khác lạ thì lẩm lẩm nghi hoặc.

Anh ta cúi đầu, dựng lại lan can bị đổ, nói: "Sao lan can lại bị gãy? Nếu có sinh viên đến đây, không để ý rồi bị rơi xuống thì làm sao?"

Dưới đáy hồ.

Trương Hiểu cố gắng vươn tay lên trên, muốn thoát khỏi nước, nhưng cơ thể cô ta vô cùng nặng, như là có người đang kéo lại, dùng sức kéo cô ta xuống đáy.

"Trương Hiểu..."

Tiếng nói quen thuộc vang bên tai, Trương Hiểu chợt trợn to đôi mắt, cô ta quay đầu đi, đối diện với gương mặt sưng vù xấu xí vì ngâm nước, gương mặt kia dù bị hư thối vì nước cũng làm cô ta cảm thấy quen thuộc.

Dư Mân...

Trương Hiểu thầm gọi tên này, trong lòng tràn đầy hoảng sợ.

Dư Mân cười với cô ta, kéo thẳng cô ta xuống đấy hồ. Dưới đáy là bùn hôi tanh, một đóa hoa sen nở rộ dưới đáy, đong đưa theo dòng nước, nhìn rất quỷ dị.

Một cuống sen bò tới đâm thủng cơ thể Trương Hiểu, sau đó chui vào trong, máu tươi lập tức lan tràn, nhưng lại bị nước hồ hòa tan ngay sau đó. Cơ thể Trương Hiểu khẽ run, hai mắt trợn to rồi dần mất tiêu cực.

Trên cơ thể cô ta, một bông hoa sen hồng nhạt nở xán lạnh, cánh hoa hơi hé mở, có lẽ chỉ ngay sau đó là sẽ nở rộ.

Ngày thứ tư sau khi Trương Hiểu mất tích, thi thể cô ta xuất hiện trên mặt hồ sen. Vì bị ngâm nước quá lâu, cả người cô ta sưng to xấu xí, điều khiến người ta không khỏi khó hiểu chính là có một bông hoa nở trên người cô ta. Rễ hoa bám trên người cô ta, giống như cơ thể cô ta trở thành đất bùn trồng hoa.

*

Việt Khê nghe được tin Trương Hiểu bỏ mạng từ Triệu Lộ, đương nhiên cô ấy biết được tin này là do Ngô Hủ nói.

"Rõ ràng lần trước cậu cứu cô ấy rồi, không ngờ bây giờ cô ấy vẫn chết." Triệu Lộ nói, trên mặt lộ vẻ tiếc hận, nói thế nào cũng là một sinh mệnh, lần trước gặp còn yêu ổn, không ngờ mới mấy ngày qua đi đã không còn.

Việt Khê giật mình, hỏi: "Chết rồi?"

Triệu Lộ gật đầu, cô ghé sát vào Việt Khê, nhỏ giọng nói: "Nghe Ngô Hủ nói, Trương Hiểu bị chết rất kỳ lạ, lúc thi thể cô ấy được vớt lên, người ta thấy có hoa sen mọc trên người cô ấy."

"Hoa sen?" Việt Khê nhíu mày, một suy nghĩ nảy ra trong đầu.

Từ Vi hỏi: "Lần trước suýt nữa là Việt Khê bị kéo xuống rồi... Rốt cuộc trong đó có gì vậy?"

Việt Khê nói: "Vốn tớ nghĩ đó là quỷ nước, nhưng bây giờ xem ra không hoàn toàn là như vậy."

Người đuối nước có khả năng sẽ thành quỷ nước, quỷ nước và những quỷ khác không giống nhau, trở thành quỷ nước sẽ không thể đầu thai nữa, trừ phi có thể tìm được người chết thay. Cho nên, quỷ nước sẽ kéo người xuống nước, tìm kiếm kẻ chết thay, như vậy mới có thể đầu thai. Thật ra đây cũng coi như một loại địa linh, sau khi chết sẽ bị nhốt trong nước.

"Hơi thở ở hồ sen kia khá quỷ dị, còn có cái khác nữa... Tớ nghĩ, có lẽ là có liên quan đến hoa sen kia."

Đóa hoa sen kia, khả năng chính là chìa khóa của vấn đề.

Ngày hôm sau, sau khi thi thể của Trương Hiểu được vớt lên, hoa sen trong hồ sen của đại học Múa nở rộ toàn bộ, phủ kín hết mặt hồ, giống như là đã đến tiết giữa hè.

Có sinh viên thành phố B chụp ảnh đăng lên mạng, điều này khiến cả thành phố B, thậm chí là cả nước Z đều oanh động. Hồ sen đại học Múa nước Z nở rộ chỉ trong một đêm, chuyện này khiến mọi người vô cùng tò mò, kéo đến ùn ùn muốn xem tại sao trong một đêm mà hoa sen lại nở được.

Nhìn thấy hồ sen, Việt Khê hơi nhíu mày.

Hoa sen vốn nên là vật cao khiết, thậm chí được Phật gia tôn sùng là thánh phẩm, nhưng hồ hoa sen này tuy nở rộ xinh đẹp, lại tràn ngập tà khí, nhìn cực kỳ yêu dã.

Việt Khê suy tư: "Đã nở hết rồi, xem ra thứ dưới đáy hồ sắp trưởng thành..."

Đến bên hồ sen, Việt Khê càng cảm nhận được rõ ràng, trong không khí như tràn ngập hương sen, nhưng thực tế, ngoài mùi sen ra, còn có linh khí bàng bạc.

Tại thời điểm hoa sen nơi rộ, linh khí nơi này cũng bùng lên, không chỉ nhím thiên sư cảm nhận được mà cả yêu ma quỷ quái cũng chen chúc đi đến. Đối với chúng, thứ này có lực hấp dẫn không gì sánh được. Việt Khê có thể cảm nhận được có gì đó đang ngo ngoe rục rịch trong không khí, bọn chúng đang chờ đợi thứ dưới đáy hồ hoàn toàn nở rộ.

Người phụ trách trường đại học xoa mồ hôi trên trán, nói: "Cũng không biết chuyện là thế nào, đột nhiên ngủ một giấc tỉnh dậy, hoa sen trong hồ này đã nở hết rồi."

Nếu là bình thường, trường học nhất định sẽ rất vui mừng, còn sẽ nhân cơ hội này tuyên truyền cho trường. Nhưng hồ sen bây giờ ma quái thật sự, hơn nữa một ngày trước khi hoa nở còn có sinh viên chết trong hồ, trên thi thể còn mọc ra hoa sen.

Những việc này đi cùng nhau, nhìn thế nào cũng thấy ma quái, bên trường học sợ việc càng ngày càng lớn, vội vàng tìm người chuyên nghiệp đến xem. Tuy rằng cuối cùng người đến là hai người cực kỳ trẻ tuổi, nhìn không khác sinh viên trong trường là bao.

Bên hồ sen đã căng dây bảo vệ, sợ hồ sen lại có vấn đề gì, trường học cấm sinh viên đến gần, cho nên tuy sinh viên muốn đến nhưng cũng không có cách nào.

"Cô Việt, cô xem chuyện này rốt cuộc là thế nào?" Người phụ trách hỏi, ông ta đứng bên hồ một lát đã lạnh đến nổi da gà, cũng không biết tại sao lại lạnh như vậy.

"Dưới đáy hồ này có gì đó có lực hấp dẫn rất lớn với vật âm, nếu có thể thì trường học nên đưa học sinh sách xa nơi này đi thì tốt hơn..."

Việt Khê khom lưng hái một bông hoa sen, hoa nở cực kỳ xinh đẹp, cánh hoa mềm nộn, nhưng cô vừa hái xuống đã bị héo tàn ngay lập tức, cánh hoa khô héo rơi rụng xuống đất, cô không khỏi thở dài: "Đáng tiếc, đồ tuy tốt lại bị nhiễm tà khí."

Hoa sen vốn là thứ cao khiết nhất, đặc biệt hoa sen này còn không phải hoa sen bình thường, một khi dính phải tà khí, vậy chắc chắn bị hỏa hoại hoàn toàn.

Hàn Húc híp mắt nhìn mặt hồ bị hoàng hôn phủ kín: "Cửu tinh liên hiếm gặp, thật đáng tiếc. Bây giờ thứ này tuyệt chủng rồi, viên trong hồ kia đại khái là bị khóa trong bùn đất từ rất lâu, chỉ chờ thêm một thời gian nữa là sẽ lớn lên. Đáng tiếc, ở ngay khi Cửu tinh liên sắp nở, có người lại nhảy hồ tự sát..."

Oán khí, căm hận, phẫn nộ!

Đủ loại cảm xúc tiêu cực nhiễm lên Cửu tinh liên, vốn là thánh vật lại trở nên tà ác chỉ trong phút chốc.

Việt Khê cảm thán nói: "Cho nên là, đừng có ném đồ lung tung xuống hồ. Đóa hoa sen xinh đẹp là thế, khỏe mạnh nở trong hồ, trêu ai chọc ai đâu."

Người phụ trách: "..."

"Vậy bây giờ nên làm gì đây?" Người phụ trách chỉ có thể xin Việt Khê giúp đỡ.

Việt Khê nói: "Đồ tôi nói mọi người chuẩn bị đã có chưa?"

Người phụ trách lập tức gật đầu, nói: "Chuẩn bị xong cả rồi, chu sa loại tốt, cả rượu trắng nữa đúng không."

Việt Khê ừ một tiếng, người phụ trách lập tức kêu người mang đồ đến. Lấy được đồ, Việt Khê đổ chu sa vào trong rượu trắng, chu sa và rượu đều là vật nóng nhất, còn trừ tà trừ uế.

Đổ hỗn hợp chu sa và rượu vào hồ nước, Việt Khê làm pháp quyết, mùi rượu lập tức tràn ngập trong không khí, bọc lấy hương sen nhàn nhạt, trong hồ ẩn chứa hơi thở cực kỳ nóng cháy nào đó.

"Cửu thiên, hỏa pháp!"

Khẽ quát một tiếng, mặt hồ sen chợt chốc cháy, rõ ràng hồ này là nước, nhưng hiện tại, nó lại như là hồ rượu, lửa cháy hừng hực, bao trùm toàn bộ mặt hồ. Hoa sen trong hồ chậm rãi tàn lụi thành tro đen dưới ánh lửa, rơi rụng xuống mặt hồ.

Ngọn lửa ngập trời, lập tức đuổi hết toàn bộ khí lạnh trên mặt hồ, khí nóng ập vào trước mặt.

Người phụ trách xoa mồ hôi trên đầu, nhìn Việt Khê với ánh mắt không thể tin nổi. Cho dù ông ta tận mắt nhìn thấy cảnh này thì vẫn cứ không thể tin được, rốt cuộc nước này bốc cháy thế nào?

Hoa sen bị đốt sạch, lửa này không chỉ đốt sạch tất cả mà còn đốt luôn toàn bộ tà khí, thấy cảnh tượng như vậy, vài thứ trong bóng đêm bắt đầu xôn xao.

Thứ dưới đáy hồ có lực hấp dẫn khổng lồ với chúng, sao chúng có thể trơ mắt nhìn ai đó hủy hoại nó được?

Mặt trời sắp xuống núi, tia nắng cuối cùng biến mất ở đường chân trời.

"... Mặt trời ngã về tây, ngày đêm luân phiên, thời khắc phùng ma!"

Việt Khê lẩm bẩm, cô nhìn thứ ẩn mình trong tối rốt cuộc không chờ được nữa mà phải chui ra, đám đen nghịt xuất hiện giữa không trung, che khuất chút ánh hoàng hôn cuối cùng còn sót.

"Vừa hay, tôi đã muốn thử chiêu Sương Nguyệt Hoa Rơi từ lâu rồi..."

Hàn Húc khẽ cười, cậu đưa thanh kiếm đang ôm trong lòng cho cô. Kiếm này đương nhiên không so được với kiếm của Hàn Từ Tuyết, nhưng cũng đủ sắc bén, Việt Khê lấy cắt dưa hấu dễ như trở bàn tay.

Sương Nguyệt Hoa Rơi kiếm là do đại sư Minh Kính tạo ra, một kiếm ra, vạn hồn diệt.

Kiếm khí trắng tuyết như từng đáo hoa tuyết, kiếm khí đi đến đâu, vật âm tiêu tan đến đó, tất cả biến thành tro bụi ngay lập tức.

Cảnh tượng này cực kỳ đẹp, nhưng dưới vẻ đẹp lại là sát khí lạnh lẽo.

Người của Thiên Sư Minh ở thành phố B đi đến nhìn thấy cảnh này, kiếm khí tuyết trắng che giấu sát khí bên dưới, dù là bọn họ cũng cảm nhận được sự run rẩy của da đầu.

Đây là Sương Nguyệt Hoa Rơi?

Người biết chiêu kiếm Sương Nguyệt Hoa Rơi của nhà họ Hàn đều nghĩ như vậy khi nhìn thấy cảnh này, trong truyền thuyết, đại sư Minh Kính chém một kiếm ra là chém giết chục ngàn quỷ, nhưng bao nhiêu năm qua đi, chưa ai được nhìn thấy Sương Nguyệt Hoa Rơi chân chính.

Vậy cô bé này là ai, sao lại biết Sương Nguyệt Hoa Rơi?

Mọi người đặt tầm mắt lên Việt Khê, trong mắt có sự tò mò, hỏi: "Tôi là bộ trưởng Lưu Nghĩa của phân bộ Thiên Sư Minh tại thành phố B, vừa rồi là kiếm pháp Sương Nguyệt Hoa Rơi đúng không? Cô là người nhà họ Hàn à?"

Việt Khê nhìn ông ta, đáp: "Tôi không phải người nhà họ Hàn, tôi họ Việt..."

"Việt Khê? Chẳng lẽ cô là Việt Khê, cháu gái tiền bối Chu Tham Thông?" Lưu Nghĩa lập tức kinh ngạc hỏi.

Việt Khê gật đầu.

Lưu Nghĩa cười nói: "Quả nhiên là cháu giá tiền bối Chu Tam Thông, năng lực của cô thấp nhất cũng là Cửu Lục, quả nhiên là trường giang sóng sau đè song trước*."

Thiên sư chia ra Cửu Lục Tam Thông, thiên sư đạt tới thông minh mới có thể được xưng là Tam Thông. Chu Tam Thông là thiên sư duy nhất đạt đến cảnh giới Tam Thông suốt từng ấy năm.

Lưu Nghĩa dặn dò người khác đi xuống giải quyết những thứ đang ẩn trong bóng đêm, sau đó nhìn lửa lớn thiêu đốt trên mặt hồ, âm thâm tặc lưỡi, đây thật đúng là danh tác.

"Không biết trong hồ này có gì mà lại có thể hấp dẫn nhiều yêu ma quỷ quái đến như vậy... Toàn bộ tà vật thành phố B đều bị nó hấp dẫn lại đây, phải giải quyết nhanh lên thôi." Lưu Nghĩa nặng nề nói, cũng không biết rốt cuộc trong hồ có thứ gì.

Từ bảy tám trăm năm trước, Cửu tinh lên đã không còn tung tích, bây giờ người biết nó có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Vừa hay, bên cạnh Việt Khê lại có một người không gì không biết, không gì không hiểu.

****

Chú thích:

Trường giang sóng sau đè sóng trước: Thế hệ sau giỏi hơn thế hệ trước

*****

AI CÓ HỨNG THÚ LÀM BETA HAY EDIT THÌ LIÊN HỆ TUI NHA, ONLINE CHỜ, RẤT CẦN, RẤT GẤP!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip