-o-
"Mày biết gì không? Phụ nữ phương Đông thời phong kiến hay ra mộ chồng cũ để trồng cỏ, tưới chăm cho nó xanh lên trông như lâu đời lắm để đi lấy chồng mới đấy."Aesop bàn luận với Nascha đang đu bám trên vai, rồi xoa xoa cái đầu mâu mềm mại của nó. Con cú kêu lên vài tiếng ư ử làm nũng rồi lại giãy ra, ý bảo thôi đi. Người tẩm liệm lặng lẽ chiều chuộng theo ý muốn kiêu kì của nó.Căn phòng của Aesop vừa hay nếu nhìn về phía tay phải sẽ thấy khu đất trống chôn Eli. Cái chết của anh vẫn còn ám ảnh cậu, nhưng không tới mức nhìn mộ anh rồi người tẩm liệm lại khóc ra máu luôn thể. Thi thoảng trong giờ ăn, Aesop sẽ ngu ngốc đi hỏi Martha là tại sao không gọi Eli xuống ăn, rồi chậm rãi nhớ ra anh đã tử trận từ lâu rồi. Lúc ấy nữ điều phối sẽ nhìn cậu bằng ánh mắt ngỡ ngàng, rồi tới bàng hoàng và thương hại, sau đó chạy ra ôm và xoa đầu cậu mặc kệ Nascha đang giãy nảy ở trên vai, thúc giục người chủ mới mau mau cự tuyệt cái ôm của người đàn bà mà trong mắt nó là "viên đất màu nâu cáu kỉnh có thể cầm súng bắn Thợ Săn". Nhưng Aesop không cần nó giục cũng sẽ đẩy vội cô ta ra, vì cậu không thích những cái đụng chạm với người khác. Nói đúng hơn thì cậu sợ chúng lắm, cứ gai gai và nóng nảy thế nào ấy.Chân Aesop chưa đi lại được, nhưng cậu có xe lăn và đó cũng là một điều tốt. Trở về căn phòng với toàn bộ sự riêng tư là đặc ân khá to lớn sau những ngày nằm ỳ tại bệnh xá. Cái hộp được khui ra, chưa có bức thư nào dành cho các ngày qua cả. Aesop dành phần lớn thời gian ở thư viện khi cái chân của cậu không cho phép người tẩm liệm quăng mình trở lại những trận chiến. Cậu đã đọc Hồng Lâu Mộng, Romeo và Juliet cùng một vài tác phẩm khác để giết từng phút chán ngắt. Và cậu nghiên cứu cả về giải phẫu, những thủ thuật của bác sĩ pháp y, không quá giúp ích nhưng cũng tạm thu hút.Hôm nay là một ngày nắng đẹp, trời quang mây tạnh và gió thì đìu hiu thổi. Cây cối xào xạc rung chuyển, Aesop lăn xe chậm rãi dưới tán cây. Cậu thấy mình thật lạ khi tâm trạng vẫn còn trống rỗng và kì quặc như thế này, dù gì thì cái chết của Eli chẳng còn quá mới nữa. Hơn hai tuần rồi, cậu vẫn gặp anh trong những cái mê sảng. Khi chân cậu rảo bước đến nơi thì phần mộ của anh đã bám chút bụi bặm, cái tên được khắc chạm tinh tế trên bia đá cùng phần đất vẫn chưa lên cỏ đang vùi phía trên."Chào buổi sáng, Eli Clark."Không có tiếng trả lời. Cậu ngồi khoanh tay nhìn đăm đăm đến nơi anh đang an nghỉ, rồi lại nghiêng đầu suy nghĩ. Những kí ức xinh đẹp của đôi trẻ lại ùa về, quấn quít và yêu thương nhau tựa như chỉ mới ngày hôm qua. Đoạn, đôi môi khẽ cắn, Aesop chép miệng tự chửi bản thân vì thật sự việc viếng thăm này đang trở nên quá vô nghĩa. Cậu chợt nhớ ra phần mộ của Naib và William được chôn khá xa đây, có cách nào để dời của anh về bên đó với họ không nhỉ, Eli chắc hẳn thấy tù túng lắm dưới lớp đất này.Tù túng."Anh yêu em."Cậu cũng tù túng. Aesop bực bội, bực lắm, cậu bắt đầu khóc. Thứ chất lỏng nóng hầm hập lại ùa ra ào ạt như đàn kiến vỡ tổ, chảy ròng ròng hai bên mặt thật mất cân xứng. Con cú lại dụi vào má cậu và quệt đi những giọt nước mắt. Đây không phải là một cách an ủi ra trò đâu, Aesop muốn nói như thế với Eli, nhưng giọng cậu cứ nghẹn lại và khó chịu không thể tả. Tiếng nấc dồn lên theo từng cơn, vì nghĩ rằng mình đang ở một mình, Aesop gập người xuống và vỡ ra thật chậm rãi."Aesop?"-o-
Xin hãy đưa em lên sân thượng,Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip