***
Cánh cửa sau lưng Hoài Chân khép lại.Cửa kính sát đất làm căn phòng thêm rộng rãi, đèn sáng choang. Một người đàn ông mặc âu phục ngồi trên ghế sô pha màu đen, tóc chải ngược ra sau, hai chân vắt chéo, đang đọc một tờ báo tiếng Anh. Hoài Chân đi tới ngồi xuống đối diện anh ta, nhìn thấy đó là tờ Daily Mail, chính là tờ hồi sáng cô thấy trong quán ăn Khai Bình.Đợi cô đến gần, anh ta đặt báo xuống, ngẩng đầu nhìn cô cười, cất tiếng gọi, “Mộng Khanh.”Đó là một gương mặt đàn ông phương Đông khỏe mạnh, lạnh lùng lại không kém phần điển trai, từ sắc mặt đến chất giọng đều dịu dàng ấm áp.Cô nói, “Tôi không phải…”Không kịp để cô nói xong, anh ta lấy ra một chiếc vòng ngọc được lau chùi sạch sẽ, nằm trên lụa trắng trong chiếc hộp vuông to chừng bàn tay, giao nó cho cô.Thì ra chỉ bề ngoài của anh ta là dịu dàng thôi, phong cách hành sự quả thật rất sắc bén. Chỉ một câu còn chưa nói hết, anh ta đã đoán được là cô sẽ thối thác, và cũng chỉ một động tác đã làm cô á khẩu không trả lời được.Anh ta nói, “Đeo vào đi.”Hoài Chân cúi đầu, vuốt ve chiếc vòng mã não đang nằm trên cổ tay, “Ở đây đã có một chiếc rồi.”“Con gái trẻ luôn thích những thứ rẻ đẹp, nhưng suy cho cùng vẫn không trang trọng bằng.”“Nhà tôi vốn kinh doanh giặt giũ ở phố người Hoa, miễn cưỡng lắm mới không phải lo cái ăn cái mặc, làm gì có chuyện dùng nổi chiếc vòng quý giá như thế.”“Đây là đồ của em.”Cô nói, “Vật về nguyên chủ, không có chuyện lấy lại.”Ôn Mạnh Băng chậm rãi nói, “Mộng Khanh, em vẫn đang giận anh sao?”Hoài Chân gần như tức giận, “Anh Ôn, nếu như anh chỉ đến tặng tôi chiếc vòng này thì tôi sẽ rất vui lòng nhận lấy, nhưng rõ ràng anh không đến vì chuyện này.”Anh ta cũng nói thẳng, “Anh đến đón em —— tối nay đi máy bay về Vancouver, anh đã nhờ người mua vé máy bay cho em rồi.”Cô nói, “Anh không có thẻ căn cước của tôi, sao có thể mua vé máy bay cho tôi được?”Anh ta nói, “Sao anh lại không có thẻ căn cước của em?”Cô không còn tâm trạng để nói chuyện mình không phải là Ôn Mộng Khanh với anh ta nữa.Tiên sinh kinh doanh trà nói tiếp, “Nếu em thích cái tên Quý Hoài Chân hơn, anh sẽ lập tức cho người đặt lại vé máy bay.”Hoài Chân bật cười thành tiếng.Anh nói, “Sau này nếu em đồng ý đến Vancouver, hoặc là về lại Trung Quốc, vẫn có thể gọi là Hoài Chân.”Cô nói tiếp, “Tôi đã kết hôn rồi.”Anh ta vẫn điềm đạm, nói như muốn tốt cho cô, “Gia đình anh ta sẽ không tiếp nhận em.”Cô nói, “Thế thì liên quan gì tới anh Ôn?”Anh nói, “Nếu không có khế ước kết hôn của anh và em làm chứng, thì chắc chắn người nhà kia sẽ không muốn hy sinh tiền đồ của con cháu mình, sẽ cắn lấy tội danh em vượt biên, làm sao có thể bỏ qua cho em. Đến lúc đó em định giải quyết thế nào?”Hoài Chân nói, “Anh Ôn, nếu anh không nói thì còn có ai sẽ kiểm tra tôi vượt biên đến Mỹ đây?”Anh ta lắc đầu, “Mộng Khanh, em còn quá nhỏ, không biết sau này sẽ gặp phải chuyện gì.”Cô nói, “Anh Ôn, nếu anh hy vọng Mộng Khanh sống tốt thì hãy để cô ấy được tự do.”Anh ta chậm rãi mỉm cười, “Mộng Khanh, mười lăm phút không nhiều.”Hoài Chân biết, vị thương nhân này đang lợi dụng điểm yếu để uy hiếp cô, để cô cân nhắc rõ ràng.Cô nghĩ ngợi rồi mở miệng, “Tôi phải cám ơn anh Ôn đã cho người bảo vệ chúng tôi bình an trên đường đi.”Anh ta ngạc nhiên nhìn cô, không tùy tiện ngắt lời mà im lặng đợi cô nói tiếp.Cô nói, “Anh Ôn từng đến cửa tiệm nhà tôi, thấy tôi sống tốt, người nhà cũng đối xử tốt với tôi nên yên tâm rời đi. Sau đó nghe người ta nói tôi bỏ trốn với người da trắng, lo lắng cho an nguy của tôi, nên mới cho người đến bảo vệ. Anh Ôn thật rất tốt bụng.”Anh ta cũng thừa nhận, “Vì bận rộn chuyện làm ăn và sơ sót của mẹ nên để lạc em, trong lòng anh rất hổ thẹn.”Cô nói tiếp, “Anh Ôn sẽ không để một cô gái hỏng danh tiếng trở thành vợ mình, càng không để một cô gái đã thất thân, là vợ người khác trở thành vợ mình. Trước kia không có, sau này cũng sẽ không.”Rốt cuộc anh ta cũng cảm thấy bản thân như mới quen cô lần đầu, “Mộng Khanh, từ bao giờ em đã trở nên lợi hại như vậy?”Cô đáp, “Thói đời làm thịt người, một cô gái độc thân, nếu không lợi hại thì làm sao sống nổi.”Nhất thời cả hai cùng im lặng.Ôn Mạnh Băng xuất hiện ở đây, đương nhiên không phải đến chỉ để tán gẫu với cô. Ngay từ khi cô thất lạc, xuất hiện ở phố người Hoa San Francisco tiếng xấu tràn lan đó, chắc chắn gia đình anh ta sẽ không cho phép anh ta cưới Mộng Khanh làm vợ. Không một đàn ông gia đình Trung Hoa nào sẽ lấy một cô gái đã đánh mất đức hạnh làm vợ. Anh ta nuối tiếc, tìm mãi tìm mãi lại không tìm được tung tích của cô, luôn quan tâm sợ cô không sống tốt, bao đêm trằn trọc trở mình, cho đến nay mới có được tin tức của cô. Anh ta tìm đến thành phố San Francisco, phát hiện cô sống rất tốt, người nhà đối xử với cô không tệ, thậm chí còn đi học, tốt quá rồi, có lẽ còn tốt hơn đón cô đến Vancouver, để cô sống cạnh mình. Anh ta để lại người ngó chừng đến cuộc sống của cô. Sau đó phát hiện có người thích cô, anh ta lại thở phào. Nhưng đó lại là một người da trắng, đương nhiên anh ta đã nghe rất nhiều hậu quả của việc cặp đôi khác chủng tộc bỏ trốn, lo lắng gia đình người da trắng kia làm khó cô, thế nên đã phái người âm thầm theo sau để bảo vệ cô.Đến bây giờ, suy đoán của cô về vị Ôn tiên sinh này đã chính xác đến tám mươi chín mươi phần trăm.Cô nói tiếp: “Rốt cuộc là điều gì làm anh Ôn thay đổi? Nếu anh muốn tốt cho Mộng Khanh thì nên tôn trọng cô ấy mới phải.”Anh ta nói, “Lão già người da trắng kia tìm đến anh, cảnh cáo anh mọi tổn thương bọn họ có thể làm với em, cũng làm rõ tất cả lợi ích em có thể đạt được khi rời khỏi đây, bảo anh cân nhắc nặng nhẹ thiệt hơn… Anh vốn không có lựa chọn nào khác. Mộng Khanh, anh cảm thấy chuyện đứng đắn duy nhất mình có thể làm cho đến lúc này là đưa em về lại bên anh.”Hoài Chân nở nụ cười giả tạo với anh ta, “Vì lão già da trắng đó biết rõ, nếu anh không khiếu nại thì sẽ không ai truy cứu lỗi của tôi cả. Chỉ có anh, anh Ôn, anh khôn khéo như vậy, ngay cả chuyện của tôi cũng biết thì làm sao dễ dàng bị người ta đùa bỡn như vậy được? Hay là anh vẫn đang tiếc nuối?”Môi anh ta tái đi, khó tin nghe cô nói xong lời đó, “Đúng thế! Anh tức giận, anh hối hận…”Rốt cuộc Hoài Chân cũng thấy hả giận, nhìn anh ta chằm chặp, nói từng chữ: “Anh đang ghen tị.”Anh ta bật cười, “Anh ghen tị! Với ai? Tên tiểu tử nước ngoài còn chưa dứt sữa đó ư?”Hoài Chân nói tiếp, “Anh ấy không quan tâm đến danh dự thể diện giống anh. Anh ấy không hề quan tâm danh tiếng tôi có xấu hay không, chính anh ấy đã cứu tôi ra khỏi địa ngục, còn từ bỏ tất cả vì tôi, hỏi tôi có đồng ý gả cho anh ấy không, tôi đồng ý! Chúng tôi đã kết hôn rồi, đúng một tuần trước, chúng tôi đã lên giường…”“Im miệng!”“Ở bến tàu Sán Đầu, Mộng Khanh đã bị anh vứt bỏ. Anh tìm được cô ấy nhưng không đưa cô ấy về, bởi vì danh tiếng của cô ấy đã hỏng, không còn là Mộng Khanh được người nhà anh chấp nhận, có thể làm vợ anh. Những chuyện này là điều anh không thể làm được, anh Ôn, nên anh mới ghen tị, ghen rằng mình không thể thản nhiên yêu Mộng Khanh như trước, nhưng anh lại lần nữa phát hiện mình sai rồi… Đến bây giờ anh vẫn không hiểu rõ, rốt cuộc anh bị ai đùa bỡn?”Anh t bị cô đâm trúng tử huyệt, đau đớn nhắm mắt lại, âm thanh run rẩy, “Đừng nói nữa, Mộng Khanh, đừng nói…”Cô nhẹ nhàng bảo, “Anh Ôn, Mộng Khanh đã mất rồi, đã không còn nữa.”Mấy giây sau, cô nhìn thấy người đàn ông cao to trước mắt, hốc mắt đỏ bừng gần như muốn rơi lệ.Anh ta nói, “Anh đã về nước tìm em rất nhiều lần, sau đó, nghe nói em bị bán đến California, anh tìm kiếm suốt từ Los Angeles cho đến thành phố San Francisco… Tất cả mọi người đều nói với anh Mộng Khanh đã chết, nhưng Mộng Khanh của anh sống tốt như vậy, anh không biết nên vui vẻ thế nào. Anh biết em hận anh oán anh, nên dù biết rõ anh đến vẫn không chịu gặp anh, thậm chí còn thay tên đổi họ. Mộng Khanh, bây giờ anh thấy em sống tốt như thế, anh thật sự rất vui cho em… Nhưng tất cả những chuyện này sao có thể không liên quan đến anh?”“Anh cũng biết bây giờ tôi sống tốt, xin anh… xin anh trả tự do cho tôi, bỏ qua cho tôi.” Nghe xong lời đó, Hoài Chân cúi gằm mặt, gần như muốn cúi mình vái lạy anh ta.Rồi cô nghe anh ta cười khổ nói, “Trả em tự do, vậy ai trả anh Mộng Khanh?”“Đúng thế, anh đã bị đùa bỡn. Suốt một năm ròng, bị chính bản thân và số mệnh đùa bỡn xoay vòng.” Anh ta mỉm cười, nhưng trong mắt lại lóe lên sự tàn ác, “Em có biết anh hận tên buôn người đã lừa em lên con tàu đó nhiều đến đâu không? Người nhà hôm nay của em đã làm giả chứng minh sinh tử, cấu kết với bọn buôn người làm việc xấu, cũng là đầu sỏ… Em có biết anh hận San Francisco bao nhiêu không? Lão già da trắng kia nói không sai, nếu anh không khiếu nại, thì sẽ không còn ai khiếu nại tội ác của bọn chúng… Thứ chúng ta căm ghét gần như giống nhau.”“Anh Ôn, anh biết rõ, một khi phố người Hoa hỗn loạn ắt sẽ liên quan đến sự an nguy của người thân và bạn bè tôi, anh cũng là một người Hoa…”“Mộng Khanh, bất luận một năm vừa rồi xảy ra chuyện gì, tất cả đều là lỗi của anh. Anh sẽ không phạm phải sai lầm lần thứ hai.”Đúng thế… Ôn Mạnh Băng quyền thế ngập trời ở Vancouver, bị gã cáo già gian trá xúi giục oán hận, lúc này lại bị số mệnh trêu tức làm mờ đầu óc, sao có thể tùy tiện bỏ qua cho phố người Hoa đã lừa mất vị hôn thê của mình?Cô cười, “Cũng không biết bây giờ lão già da trắng tìm anh hợp tác kia, có phải đang thản nhiên ung dung ngồi uống trà, đợi anh nổi cơn thịnh nộ, lừa anh xoay anh như chong chóng, đợi tôi tự chui đầu vào lưới hay không.”Anh ta áy náy nói, “Anh đã nghĩ rất lâu và cũng rất nhiều ngày, anh cho rằng mình đủ tỉnh táo. Đây là chuyện đứng đắn duy nhất anh có thể làm.”Hoài Chân nói, “Đợi tới khi anh tỉnh táo hẳn, sẽ biết mình lại làm sai rồi.”Tiếng gõ cửa vang lên.Thương nhân trẻ tuổi từ từ nhấp một hớp trà, nói tiếp, “Trở về bên anh, anh có thể cho em một cuộc sống tốt hơn… Nếu em cùng về với anh, thì mọi ân oán ở phố người Hoa đều sẽ được xóa bỏ. Nhưng anh chỉ cho em một cơ hội. Hết thời gian mười phút, anh chờ em ở đây, đi nói với anh ta anh là ai, em sắp cùng anh đi đến đâu.”Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip