Phút trải lòng và suy nghĩ về bias chính của tớ, Jin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Yah sau khi xem choreography của Boy With Luv 8 lần tớ đã phát điên rồi '-'))))

-------------------------------------------------------------------------------------------

Bài hát đầu tiên của BTS mà tớ nghe là "Just One Day", nghe trên iTV,  nhưng đó không phải là bài hát đưa tớ đến với nhóm.

Đó là một ngày mùa thu năm 2015, cũng trên iTV, tớ va vấp phải MV "Blood Sweat & Tears". Ngoài phần nhạc và scene cuốn hút, tớ còn bị hấp dẫn bởi một điều đặc biệt khác, là Jimin. Tớ rất thích giọng hát, vũ đạo và cả ngoại hình của anh ấy, và sau đó tớ chính thức bị đổ gục bởi màn hất áo lộ vai của ảnh ;;v;; (hiuhiu tớ mê trai mà ;;v;; )

Sau khi chết lặng trong 4 phút, tớ bắt đầu bật máy tính lên và lần mò đến các anh, rồi từ đó tớ dấn bước trên con đường fangirl một đi không trở lại.

Sau "Blood Sweat & Tears" tớ có nghe thêm vài bài nữa, như "I Need U", "Run", "Spring Day", và đột nhiên tớ ngộ ra rằng, dường như có cái gì đó được thể hiện một cách kín đáo mà vẫn rất rõ ràng trong MV của các anh. Và rồi thì tớ lần tới các bản vietsub, sau đó tớ mới biết các anh có tung ra mấy album lận, mà mỗi album chứa nhiều bài hát, mỗi bài là một phần của một câu chuyện. Tớ cố gắng tìm hiểu xem những câu chuyện đó là gì, và theo lẽ đương nhiên, tớ bị lạc trong ngân hà theory ;;v;; Một thời gian rất dài tớ đã bị quắn bởi hằng hà sa số theory mà cái nào nghe cũng hợp lí vl ấy ;;v;;

Nhưng bởi vì đó là cuối năm 2015, mà mùa hè năm 2017 tớ phải thi vào cấp 3, trong khi tớ còn chẳng biết tớ có thể lên lớp bằng cách diệu kỳ nào vậy, nên tớ chỉ quắn các anh được một tháng, sau đó tớ lao vào học như con thiêu thân, thời gian để ý bạn cùng bàn còn không có nữa nói gì đụng tới máy tính hay tivi. Đến lúc thi xong rồi thì như bị tẩy não, còn lâm vào tình trạng đây là đâu tớ là ai cho tớ về nhà. Nguyên cả thời gian nghỉ sau thi dù được dắt đi biển chơi nhưng tớ luôn sống trong cuộc sống bồn chồn lo lắng về cả điểm thi và vấn đề mình có chôn thây dưới lớp nước xanh rì kia hay không. Thế là cho đến khi bắt đầu vào học lớp 10 tớ mới nhớ ra là tớ còn chưa có thuộc hết được thông tin cá nhân của các anh nữa, vậy là tớ lại dò dẫm trở lại con đường fangirl không lối về.

Từ ấy đến bây giờ, cuối 2017 đến đầu 2019, đã được một năm rưỡi rồi, không như các Army khác, con đường lụm đạn của tớ thay đổi liên tục. ( giờ mới vào chuyện chính đây ;;v;; )

Ban đầu tớ chỉ thích mỗi Jimin, để ý mỗi Jimin, trong nhóm chỉ phân biệt được một mình Jimin, dường như cả thế giới này chỉ có anh ấy là có màu sắc, còn lại tất cả chỉ có hai màu đen trắng. Tớ còn lần cả fanfic BTSxJimin ( bởi vì tớ đã bị hắc hóa từ năm lớp 6 rồi kia ;;v;; ). Nhưng vì khi ấy tớ cũng bắt đầu học nhóm Toán và Anh chạy trước chương trình nên thời gian đọc fic cũng khá ít, chủ yếu là xem MV và vid behind the scene, fancam và slice of life.( và cũng do thời ấy còn ngây thơ non nớt chán nên giờ mới dứt được ra đây ;;v;;)

Nói thật là, ban đầu tớ không thích "Spring Day" cho lắm, vì nó cứ khiến cho tớ có cảm giác nao nao buồn buồn, tớ luôn muốn khóc mỗi khi nghe bài này, và "Spring Day" là bài duy nhất tớ chỉ nghe hai lần tại thời điểm ấy (2015). Nhưng khi tớ xem lại tất cả các MV một lần nữa để tìm lại nhiệt huyết fangirl (2017), tớ bắt đầu để ý đến những chi tiết khác ngoài Jimin, và rồi vô tình tớ bị cuốn vào đôi mắt của Jin.

Một người con trai có đôi mắt sâu thẳm, tựa như đang che giấu điều gì, mà cũng tựa như đang cố nói điều gì.

Sau đôi mắt là cả khuôn mặt. Tớ bị đổ anh sau khi xem "Fire".

Jin thực sự rất đẹp trai. ;;v;;

Và khi ấy, tớ biết đến khái niệm bias.

Lúc ấy tớ nghĩ, trước kia bias của tớ là Jimin, và giờ là Jin.

Tớ đã quá ngây thơ khi cho rằng bias của tớ sẽ dừng lại ở Jin.

Trong suốt 6 tháng, có rất nhiều thứ đến với tớ như tớ biết được Namjoon bị người khác chê bai vì ngoại hình không đẹp mặc dù anh ấy có tài năng rap và nhiệt huyết đáng ngưỡng mộ, như là việc người ta nói Jin không phù hợp làm idol vì "nhảy không mềm", "hát không hay", hay là vụ Jimin bị nghi là con gái, hoặc là vụ Yoongi bị lừa khi ảnh còn chưa vô nhóm, còn cả vụ các anh từng bị hắt hủi nữa...

Tớ phẫn.

Tớ không thích, nói đúng hơn là cực kì ghét cách mà mọi người nhìn nhận các anh ấy. Đó là một cái nhìn phiến diện, chỉ nhìn một chiều, chỉ chú tâm vào ngoại hình, và áp đặt khuôn mẫu lên các anh.

Mặc dù khi bắt đầu, tớ đã từng như thế, nhưng theo thời gian tớ đã trưởng thành hơn, và yêu thích các anh bằng một cách cẩn trọng hơn.

Yêu bằng trái tim chứ không phải bằng đôi mắt.

Tớ thừa nhận, tớ đã không chú ý đến Namjoon nhiều lắm, cho tới khi tớ biết được tất tần tật về anh.

Một người con trai kiên cường hơn ai hết.

Tớ bắt đầu yêu thích Namjoon, yêu nụ cười mỉm của anh, yêu má lúm đồng tiền cu tèo, yêu trí tuệ đáng tự hào của anh, yêu tấm lòng kiên trì và đam mê cháy bỏng, và yêu cả trái tim ấm áp và chân thành của anh nữa.

Tớ bias Namjoon, trong khi vẫn thích Jin 100%.

Sau Namjoon là Hoseok.

Tớ thích nụ cười đem lại sức sống của Hoseok, thích tính tình nhây nhây tăng động của anh, thích cách mà anh nhảy, thích cả giọng cười đặc trưng của anh, và cho dù là Jung Hoseok hay J-Hope hay Hoseokie thì tớ vẫn rất thích anh.

Sau đó, tớ u mê Taehyung.

Ở Taehyung có gì đó khiến tớ cảm thấy bị lôi cuốn. Tài năng của anh là không thể phủ nhận. Anh có giọng trầm và mượt, anh có trí nhớ tốt và luôn biết cách để vũ đạo của mình trở nên thật cuốn hút. Tớ thật sự chết chìm trong "Singularity" và tim tớ đập cực nhanh bởi những chuyển động mềm dẻo của anh trong vid choreography Boy With Luv mirror version.

Là nó:

https://youtu.be/d4WZRYmzEYw

Tớ thích thỏ, và tớ cũng thích Jungkook. 

Anh lên Seoul kiếm sống khi mới 15 tuổi. Anh 15 tuổi và tớ 15 tuổi thực sự quá khác nhau. Tớ luôn bị ám ảnh bởi suy nghĩ của chính mình khi ấy:"Anh 15 tuổi, anh phải vật lộn giữa dòng đời nghiệt ngã, còn em 15 tuổi vẫn sống an ổn trong vòng tay cha mẹ, được chiều chuộng như một cô công chúa nhỏ. Em luôn tự hỏi điều gì đã khiến anh đứng vững trước bao giông tố như vậy? Trong khi em chỉ nhận chút thất bại nhỏ nhoi mà đã nản lòng..."

Jungkook thực sự rất rất rất rất rất đáng yêu. Mặc dù là người nhỏ hơn nhưng tớ luôn muốn được ôm anh vào lòng, xoa đầu anh, nựng má anh và cùng anh đi chơi khắp nơi ( tớ yếu zl nhưng vì tình yêu tớ sẽ làm tất cả :33 ). Tớ cũng muốn được sờ sờ cơ bắp của anh nữa :33 ( tớ là kiểu người bị ám ảnh mãnh liệt bởi cơ bắp ;;v;; ). Tài năng của anh khiến tớ vô cùng ngạc nhiên. Anh có thể hát, nhảy, và cả rap nữa. Jeon Jungkook anh chính là nam thần hoàn mỹ trong truyền thuyết đấy anh biết không! ;;v;;

Tớ thích Yoongi, không cần phải nghĩ nhiều.

Yoongi đã luôn nỗ lực, luôn cố gắng, đến mức tự làm mình bị thương. Tớ thương anh vô cùng. Anh là một người con trai luôn giấu kín nỗi đau của mình. Anh được định hướng trở thành một người đàn ông swag đầy mình nên khi xuất hiện trên MV hay trên sóng truyền hình anh không hay biểu lộ tình cảm, nên hình tượng ban đầu của tớ về anh là một anh dai nhà bên luôn lạnh lùng và khó gần. Nhưng khi ngộ độc N vid slice of life tớ ngộ ra rằng anh cũng nhây chẳng kém gì anh em trong nhà, và anh cũng cười rất nhiều nữa. Anh có một trái tim sắt đá và một tâm hồn nhạy cảm, ấm áp, hai thứ đối lập hòa quyện tạo ra một Min Yoongi vừa ngầu vừa đẹp trai mà cũng rất đáng yêu.

Còn Jimin, ngay từ đầu tớ đã nói, tớ thích anh ấy. 

Jimin bị chê lùn, hồi mới debut anh còn tự ti vì thấy mình béo. Công nhận là mặt anh nhìn mũm mũm thiệt cơ mà có béo đâu, còn đáng yêu lắm luôn ý. :33 

Anh luôn đảm nhiệm những vũ đạo khó và cả những vũ đạo nguy hiểm. Khúc hoảng hồn họa mi nhất là phần anh nhảy qua người anh Hoseok trong "We Are Bulletproof Pt.2", tớ nhìn mà sợ muốn thòng tim. Không dưới ba lần anh ngã trên stage trong khi đang thực hiện vũ đạo làm trái tim tớ quặn thắt. Anh ơi anh mình chơi an toàn chút đi anh tim em yếu lắm. ;;v;;

Tớ thật sự bị vũ đạo và giọng hát của anh câu mất hồn ;;v;; mẹ ơi anh ấy thực sự rất giỏi ;;v;;

Trở về với Jin, trong tâm trí tớ anh như một vị thần, một vị thần có nguồn gốc là một người bình thường.

Anh cao, vai anh rộng, khớp xương không quá linh hoạt, nên anh nhảy không được mềm như người ta, anh thậm chí còn bị gọi là "lỗ hổng vũ đạo trong nhóm". Nhưng anh chấp nhận điều ấy ư? Không, anh không chịu đầu hàng số phận. Anh luôn cố gắng hết mình để thể hiện thật tốt phần vũ đạo của mình, anh tự bớt thời gian dành cho bản thân để tập luyện thêm, anh luôn tự tập lại vũ đạo trước mỗi lần lên sân khấu. Người con trai ấy luôn phát huy tất cả khả năng của bản thân để cống hiến cho nghệ thuật, để fan nhà mình không bị lép vế trước fan nhà người ta, và để theo đuổi đam mê của chính mình.

Giọng anh thuộc tông nam cao, mà đa số những bài của nhóm đều là tông nam trầm, nên phần lời của anh rất ít, anh còn chỉ được cho mở lời bài hát đúng một lần. Nonfan và antifan đều chê giọng hát của anh. Họ chẳng biết gì cả. Anh hát rất hay, bằng chứng là bài "Epiphany" ấy. Mặc dù đã nghe rất nhiều lần nhưng mỗi lần điệu nhạc và giọng hát của anh cất lên tớ vẫn không kìm nổi nước mắt. "Em thương anh biết chừng nào..."

Trong vũ đạo nhóm, anh luôn đứng ở vị trí ngoài cùng hoặc đằng sau, lời của anh luôn là ít nhất, trong MV anh ít khi xuất hiện riêng lẻ. Mỗi lần thấy anh trong MV hoặc vid practice tớ luôn cảm thấy nhói lòng. Thương anh, thương đến nao lòng.

Anh hay đùa mấy trò đùa ông chú, có cái vui thật, nhưng cái nhạt thì cũng nhiều lắm. Anh cười mà tai đỏ hết cả lên. Người ta hỏi, anh làm thế để làm gì, có khi không vui mà còn làm phiền người khác nữa ấy. Anh nào có muốn thế, nhưng anh muốn tất cả mọi người đều cảm thấy thoải mái, nên anh cần khuấy động bầu không khí. Nhất là khi anh tham gia show với Jimin. Jimin có chút ngại ngùng và không được tự nhiên, nên Jin dùng những câu đùa của mình để giúp anh ấy hòa đồng hơn, cho dù không ai cười làm anh xấu hổ thì anh cũng mặc kệ. Anh thực sự là một người anh tốt.

Anh thích nấu ăn, và anh thích nấu cho các thành viên trong nhóm ăn. Anh là người dịu dàng và ấm áp, là bờ vai vững chắc chẳng bao giờ bị đánh gục bởi giông tố cuộc đời.

Tớ yêu thích Jin, yêu một cách gần như cuồng loạn. Mỗi lần save ảnh của anh về là y như rằng không thể dừng lại, mặc cả thế giới mà phát rồ đi lùng ảnh của anh xong ngồi khóc vì nặng máy ;;v;; rồi sau đó gửi bản sao vào google drive và Pinterest, sau đó ngậm ngùi xóa số ảnh đó đi để chuẩn bị cho một đợt cách mạng save ảnh mới ;;v;;

Tóm lại là, tớ bias cả nhóm, và bias chính là Jin.

Hồi xưa tớ hay gọi các anh bằng nghệ danh cho gọn, nhưng giờ tớ thích gọi tên thật hơn, trừ Jin. Viết ra thế này thôi nhưng thật ra tớ hay gọi anh là "Chin" cơ, vì nghe nó đáng yêu lắm :33

Tớ là hủ nữ, cấp độ bệnh khá là cao, có thể nói là kiểu phát rồ phát dại luôn rồi '-')) bởi khi có người xúc phạm tới BL thì tớ đem hết đức đã tích cóp mười mấy năm nay ra để mà khẩu nghiệp cho đã '-'))) nên với tình yêu không giới hạn mà tớ dành cho Jin thì chẳng có gì là lạ khi tớ ship BTSxJin. Tớ không thích np nên BTSxJin của tớ là sáu thuyền song song chứ không phải kiểu một chiến hạm lớn nhất thụ đa công đâu nha. :333

Nói thật là, tớ từng đọc một tus của một bạn fangirl K-pop, trong tus bạn ấy đề cập đến việc fan ship cặp thần tượng và điều đó khiến các thần tượng ấy cảm thấy khó chịu, thậm chí còn xa lánh nhau ( như vụ Nyongtory ). Tớ yêu thương và trân trọng các anh, tớ không muốn làm tổn thương các anh, nhưng tớ chẳng thể kiềm được bản năng như một con quái thú luôn gào thét và gặm nhấm cái dạ dày tàn tạ đáng thương của tớ ;;v;; vì thế mà fic này tớ đã ấp ủ từ năm ngoái và đến bây giờ mới gom đủ dũng khí tung ra được ;;v;; mỗi lần nhìn thấy các anh là cảm giác tội lỗi lại trào dâng mãnh liệt huhu ;;v;;

Nói thêm là, bốn thuyền tớ bấn nhất là MinJin, TaeJin, KookJin và NamJin nên slot cho bốn thuyền này khá nhiều hê hê :33

À mà, hiện tại đồng chí Choi Soobin đã vào tròng rồi hề hề :333

"Em thích anh tựa hướng dương thích mặt trời, đối với em anh tựa như oxy, nếu anh muốn mỗi ngày em đều có thể tỏ tình với anh như thế, hoặc nếu anh không thích cách tỏ tình văn hoa như vậy, thì em sẽ chỉ đơn giản nói ba từ em yêu anh."

Not fun fact: Tớ là người tự ti về bản thân và thường xuyên có những suy nghĩ tiêu cực, gần đây tớ được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nhẹ. Từ năm lớp 9 tớ đã bắt đầu nghĩ đến việc tự tử, và việc này xảy ra khá thường xuyên, nhất là hiện tại khi mà tớ không biết nên làm gì trong tương lai. BTS là một trong những lý do để tớ có thể tiếp tục thở. Nhưng kỳ triệu tập huấn luyện quân sự đang đến rất gần rồi, liệu các anh có rời bỏ tớ như Big Bang không...?


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip