Chương 108.1 Thích thì như thế nào, mà không thích thì như thế nào?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô yểu đang đọc tin tức trong tạp chí, đột nhiên ánh sáng tối sầm chút, trước mắt xuất hiện một đôi chân mặc quần tây màu đen, đứng ở đó nửa ngày không hề động.

Cô có chút mờ mịt nhìn phía khuôn mặt không có chút rung động nào của anh, "Làm sao vậy? "

Lục Đông Đình thuận tay xốc lên cuốn tạp trí trong tay cô nhìn thoáng qua, toàn tin tức không bổ ích, anh đứng ở một bên, ngắm mặt của cô: "Chuyện ngày hôm nay em không tức giận sao?"

"Vì sao phải tức giận ?" Tô Yểu nhún nhún vai, dáng vẻ không sao cả.

Lục Đông Đình mím chặt môi mỏng, con ngươi như biển sâu khó dò nhìn chằm chằm cô, không có trả lời.

Một lúc lâu, Tô Yểu phản ứng kịp, cô ngồi xếp chân ở trên ghế sa lon, sống lưng thẳng tắp, tự nhiên nói: "Em tin tưởng anh, lần trước không phải đã nói qua sao, con của Mạnh Bảo Ý không phải là con của anh."

"Em quá hiểu chuyện."

Lục Đông Đình đột nhiên nói một câu, làm cho trong lòng Tô Yểu lộp bộp. Cô mím mím môi, cầm lên cuốn tạp trí bị anh ném tới một bên đặt lại lên đùi.

Rũ tròng mắt, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt nói: "Trước đây không phải anh đã từng nói, làm phụ nữ nên an phận một chút sẽ khiến người khác yêu thích sao?"

Lúc đó câu trả lời của cô là: Phụ nữ quá an phận, thông thường không có kết quả gì tốt.

Thời điểm đó cô là hận không thể ngay ngày hôm sau có thể đi đăng ký kết hôn với Lục Đông Đình, thường xuyên đổi mới khiêu chiến tính nhẫn nại cuối cùng của anh, nghĩ lại đoạn thời gian đó thực sự là khổ anh. Bất quá con người sống cả đời, từ trước đến nay đều là mong muốn được thứ tốt nhất, chiếm được rồi cũng không biết quý trọng. Nhưng cô không muốn sống theo quy luật đấy, ngược tận lực trong thời gian này không có chọc giận anh, an phận một chút không tốt sao?

Chân mày Lục Đông Đình cau lại, đột nhiên cúi người tới gần cô, Tô Yểu bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhất thời lui về phía sau, Lục Đông Đình đột nhiên kéo cổ tay của cô qua.

Rất vân đạm phong khinh nói câu: "Nhưng bây giờ em là phu nhân nhà họ Lục, không hiểu chuyện là đặc quyền của phu nhân nhà họ Lục."

Tô Yểu có chút kinh ngạc nhìn anh, sau khi xác định lời nói của anh không là giả, ngay cả trong ánh mắt cũng nhìn không ra một tia chế giễu hay ý vui đùa, cô sửng sốt một lúc lâu, thốt ra: "Lẽ nào anh muốn để cho em làm phu nhân nhà họ Lục cả đời sao?"

Anh thiêu mi, "Anh nói qua muốn ly hôn lúc nào?"

Tô Yểu á khẩu không trả lời được, kinh ngạc nhìn về phía anh.

Trên người Lục Đông Đình có mùi thuốc lá mới mẻ, dường như vừa nãy hút thuốc lá ở bên ngoài sau đó mới tiến vào, ở khoảng cách gần, chóp mũi cô còn có thể ngửi thấy mùi nước cạo râu mát lạnh trên người anh, cô thừa nhận, hết thảy điều này cô đều thích, mùi trên người anh, càng ngửi càng khiến người ta rung động, khiến người ta giống như thiếu nữ mới yêu, ngay cả suy nghĩ cũng lơ lửng.

Thế nhưng cô biết chuyện này chỉ là tạm thời, giống như cảm giác của cô đối với anh, cảm giác này không lâu nữa cũng sẽ biến mất.

Cho nên, cô cũng không dám đi hỏi rõ ràng độ thật giả trong câu nói của anh.

Ánh mắt Lục Đông Đình sáng quắc nhìn cô, dường như muốn cẩn thận thăm dò cô, Tô Yểu và anh bốn mắt nhìn nhau, không có cảm thấy ngượng ngùng, cô rũ mắt xuống, gãi trên tay mấy cái, không có né tránh.

Cô có chút tức giận, liền không lựa lời nói liền hỏi: "Lục Đông Đình, anh thích em sao?"

Tô Yểu phát hiện lực đạo trên cổ tay dừng một chút, sau đó lại chặt hơn một chút, con ngươi của Lục Đông Đình sâu sắc khó dò, mặt mũi sạch sẽ ảm đạm, anh nhìn cô thẳng tắp: "Thích thì như thế nào, mà không thích thì như thế nào?"

Ánh mắt Tô Yểu tránh né anh, chuyên tâm muốn rút tay ra trước, ngón tay Lục Đông Đình buông lỏng, Tô Yểu nhìn cổ tay đột nhiên bị buông ra, làn da bên ngoài tái nhợt không có một chút máu, từ lúc máu dần dần lưu thông, chỗ cổ tay bị anh nắm trở nên đỏ bừng.

Cô nỗ lực để cho bản thân trấn định lại, suy nghĩ thật tốt rốt cuộc là mình muốn nói cái gì, lúc lời ra khỏi miệng, ánh mắt không có ngước lên, không muốn nhìn thẳng anh: "Cho dù hôn nhân không có tình yêu, thì phải bắt đầu từ thích, nhưng chúng ta chẳng có cái gì cả."

Hơn nữa anh nên biết, sau khi cô kết hôn, chính là đang chạy chốn, muốn ly hôn.

Tô Yểu mới vừa nói xong, đột nhiên trên môi bị anh nặng nề ngăn chặn, trằn trọc liếm láp, một động tác báo trước cũng không có, Tô Yểu nhất thời mở to hai mắt, có chút sợ sệt đáp lại nụ hôn của anh.

Lục Đông Đình không có tấn công cường liệt như trước, mà là kiên nhẫn từng chút một câu dẫn ra đầu lưỡi của cô, cổ họng cô tồn tại lơ đãng mà thâm sâu, đây là một nụ hôn có chứa tình dục, nhưng lại sầu triền miên làm người sợ hãi.

Dòng xe cộ qua lại, âm thanh của xe cộ từ hai mươi mấy tầng phía dưới, truyền tới trong tai, phảng phất xa xôi xa cách giống như vài thế kỷ vậy, cô nhéo áo sơ mi của Lục Đông Đình, suy nghĩ giống như len sợi đã rối thành một đoàn, lúc cô nhắm mắt lại, cảm giác cường liệt, phảng phất giống như cô nắm lấy anh thì có thể giảm bớt.

Trên người anh khô ráo mà nóng rực, toàn bộ tồn tại giống như chất xúc tác.

Một tay Lục Đông Đình nhào nặn bộ ngực cách lớp vải của cô, giữa trong hỗn loạn Tô Yểu nhíu nhíu lông mày, tay anh từ ngực đi xuống, lướt qua thắt lưng dán lên mông, thoáng cái nắm thật chặt tay, nhấc lên một cái, Tô Yểu rên thành tiếng.

Trong phòng khách có một bể cá, ống truyền không khí vào bên trong làm cho nước nổi sủi 'ồ ồ' thành tiếng, hài hòa với âm thanh răng môi dây dưa.

Lục Đông Đình đột nhiên buông cô ra, khí tức hơi bất ổn, "Không thích? "

Tô Yểu bị hôn đến thần hồn điên đảo, đến nỗi đầu óc có chút mơ màng, dĩ nhiên rất lâu mới có thể phản ứng lại, gương mặt cô hồng thấu, có chút ảo não: "Em không nói là cái thích này, anh không nên suy nghĩ lẫn lộn . . ."

"Vậy em không có cảm giác?"

Tô Yểu hiểu anh nói là cái cảm giác gì, có thể đầu năm nay không có cái gì gọi là tình yêu, huống chi là anh duy trì bằng ba cái cảm giác đó?

Cô giật giật hầu, "Anh cảm thấy một đoạn quan hệ, duy trì bằng hormone dồi dào thì có thể kiên trì được bao lâu?"

"Vậy ý của em là dục vọng làm tình cũng không có, liền có thể nói thích, có thể đạt tới yêu?"

Nhất thời Tô Yểu không phản bác được, bởi vì cô biết lời nói này không sai.

Vô luận là kết hôn hay là ưa thích, điều kiện tiên quyết là sản sinh ra dục vọng với đối phương, cả hai đạt được phù hợp ở phương diện đó, công thức Plato yêu đương chỉ thích hợp với người hay mơ mộng, mà bọn họ đều là chúng sinh.

Tô Yểu không phải cãi lại như thế nào, liền cứng cổ cứng họng nói: "Anh nói liều!"

"Đường còn rất dài." Lục Đông Đình buông cô ra, đứng dậy.

Trong lòng Tô Yểu rơi xuống theo một cái.

Đêm nay sau khi ăn cơm với Diệp Đường Nhân trở về, Tô Yểu và Lục Đông Đình tiếp tục làm xong chuyện của tối hôm qua.

------

Sáng sớm hôm sau, Tô Yểu nghe tiếng động tỉnh lại, thấy Lục Đông Đình đang mặc quần áo, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn tường mà vàng, bầu không khí yếu ớt âm thầm, rất là hòa hợp.



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip