(*) Nói như rồng leo, làm như mèo mửa = nhãn cao thủ đê : tầm nhìn cao xa nhưng năng lực thấp kém.
Mà ca nhi làm thơ vịnh pháo hoa sẽ mang đến sảnh ngoài để Trưởng công chúa xem qua.Trang Tử Trúc đều chọn xong rồi, bên ngoài lại có người mang một bài thơ đi vào, nhìn mới thấy là Lý Thuận tự mình mang tới. Trang Tử Trúc nhìn nhìn Lý Thuận, còn tưởng rằng Tuyên Hằng Nghị có gì phân phó, ai dè Lý Thuận lại đặt một bài thơ xuống trước mặt y.Lý Thuận nói : « Bài thơ này làm hơi chậm một chút, mong Trang đại nhân thông cảm, mời cẩn thận xem qua. »Trang Tử Trúc cúi đầu nhìn đến chữ viết khí phách mà lại quen thuộc trên giấy. Dù cho không có chữ ký cũng không có tư ấn, nhưng Trang Tử Trúc vừa nhìn liền biết đây là chữ viết của Tuyên Hằng Nghị. Rảnh rỗi không có gì làm nên muốn trộn lẫn vào tham gia viết thơ, rốt cuộc hắn đang muốn làm gì đây ? Trang Tử Trúc liền tỏ thái độ, nói : « Chúng ta đều đã chọn lựa xong rồi, bài thơ này đến quá muộn. »Lý Thuận mặt lộ vẻ khó xử : « Này... » Làm thế nào báo cáo lại cho thánh thượng đây ?Trang Tử Trúc chỉ muốn trêu ghẹo hắn một chút mà thôi, y vẫn như cũ cho người đọc lớn bài thơ này lên, mời các ca nhi tham gia bình xét. Ca nhi ở hậu viện không biết chuyện ở sảnh ngoài, mà cũng không có ai từng nhìn thấy chữ viết của Tuyên Hằng Nghị cho nên ý kiến vẫn tương đối công bằng, đúng trọng tâm. Chẳng qua, cũng có ca nhi nghe thấy Trang Tử Trúc nói bài thơ này mang đến quá muộn, liền nói : « Bài thơ này làm trễ hơn những người khác ắt hẳn là dùng càng nhiều tâm tư cân nhắc hơn, nhưng lại không công bằng với những người đã nộp từ sớm ! Chúng ta thật vất vả mới chọn ra mười bài, bài thơ này tuy rằng viết rất tốt nhưng không lẽ phải đánh rớt một bài thơ giao đúng giờ để chọn nó sao ? »Có một ít ca nhi cũng phụ họa theo, Lý Thuận nghe vậy, vô cùng khẩn trương, nắm tay đều nắm chặt trong tay áo, mắt trông mong nhìn Trang Tử Trúc.Trang Tử Trúc cười cười, nói : « Trưởng công chúa chỉ nói muốn làm thơ nhưng chưa quy định thời gian, nếu tất cả mọi người đều cảm thấy bài thơ này làm rất tốt, vậy cũng chuyển đến sảnh ngoài cùng với những bài thơ khác nhờ Trưởng công chúa định đoạt đi. »Lý Thuận thở dài nhẹ nhõm một hơi, không dám tưởng tượng ra khung cảnh Trang Tử Trúc không chọn bài thơ của thánh thượng. Sau khi mang mười một bài thơ sang sảnh ngoài, Trưởng công chúa đều nhất nhất khen hay, cũng đồng thời khen ngợi nhóm học sinh tuy tuổi còn trẻ nhưng tài cao. Khi khen đến bài thơ của Tuyên Hằng Nghị, Trưởng công chúa liền cười tủm tỉm, khen không ngớt, cuối cùng nói một câu : « Mỗi bài thơ đều làm rất tốt, khó trách Tiểu Trúc không thể nào chọn ra, lão thân cũng cảm thấy quá khó khăn, hay là mời các vị học sĩ đang ngồi đây giúp ta nhìn qua một chút ? »Vậy còn có thể chọn như thế nào nữa ? Đề thơ lên tác phẩm của Hoàng Hậu tương lai, trừ bỏ thánh thượng ra, còn có thể chọn ai ? Dám chọn người khác sao ? Hoàn toàn không dám !Nhóm học sĩ đều vô cùng khiêm tốn lướt qua bài thơ hay nhất trong mười một bài, còn dùng mười tám điều đạo lý tới chứng minh bài thơ do thánh thượng tự tay làm hay đến cỡ nào.Vì thế, mục đích của Tuyên Hằng Nghị liền đạt được. Hắn lộ ra tươi cười hài lòng, liền đem bài thơ của mình sao chép lên bức tranh mô phỏng trong phủ Trưởng công chúa. Mà mười người được Trang Tử Trúc chọn ra tuy đều nhún nhường khiêm tốn giấu tên nhưng vẫn được Tuyên Hằng Nghị thưởng cho một đôi thanh ngọc điêu khắc, cũng coi như muôn vàn vinh dự.Tuyên Hằng Nghị tương đối vừa lòng với kết quả này, nghĩ Tiểu Trúc của hắn tuy rằng trong lòng còn tức giận nhưng vẫn rất hiểu hắn. Sau khi tiệc mừng thọ kết thúc, Tuyên Hằng Nghị rời đi trước một bước, vào ngồi bên trong xe ngựa của Trang Tử Trúc.Nói dối phải nói đến cùng, xe ngựa của hắn đã hỏng rồi, ngồi xe ngựa của ai tới thì phải ngồi xe của người đó về.Vì thế, Trang Tử Trúc rời khỏi yến tiệc, vừa vén màn xe lên đã bắt gặp Tuyên Hằng Nghị vô cùng thong dong, bình tĩnh ngồi trong xe ngựa.Tuyên Hằng Nghị vừa nhìn thấy Trang Tử Trúc liền lộ ra một nụ cười lấy lòng. Tuy rằng bị cấm nói chuyện cùng Trang Tử Trúc nhưng cũng không thể ngăn cản Tuyên Hằng Nghị dỗ người. Thấy Trang Tử Trúc còn chưa chịu lên xe, hắn liền nói với màn xe : « Rèm cửa ơi, nhờ ngươi chuyển lời với chủ nhân của ngươi, đừng có hành lễ, bên ngoài trời còn rất lạnh, mau mau bước lên xe giữ ấm đi. »Trang Tử Trúc : « ... »Quả nhiên là thánh thượng thiên tư (*) thông minh, thực sẽ lợi dụng sơ hở !(*) Thiên tư : tính chất tốt đẹp sinh ra đã có.
Trang Tử Trúc còn chưa bước lên xe ngựa, bên kia Lương Nhã Ý vừa chào tạm biệt với Lương phu nhân chuẩn bị cùng Trang Tử Trúc đi về Trang phủ chơi con bướm. Nhưng Lương Nhã Ý vừa nhìn thấy Tuyên Hằng Nghị không biết từ lúc nào đã ngồi ngay ngắn trong xe ngựa ngay tại chỗ liền chấn động, vội vàng quỳ xuống hành lễ, còn vô cùng tự động cáo lui : « Tiểu Trúc, lần sau ta lại đến chơi đi, dù sao phủ của chúng ta cũng rất gần nhau, ngày mai lại hẹn nhé. Ta trở về đây, gặp lại sau ! »Trang Tử Trúc không giữ được Lương Nhã Ý đang bị kinh hách không nhẹ, nhìn nhìn Tuyên Hằng Nghị, nói : « Nếu xe ngựa của bệ hạ hỏng rồi, vậy vi thần cho bệ hạ mượn xe, vi thần có thể cùng Lương Nhã Ý cùng nhau về phủ. »Tuyên Hằng Nghị giữ chặt tay áo của Trang Tử Trúc, rũ xuống mi mắt, nói với tay áo của y : « Chủ nhân của ngươi phải đi rồi, không muốn ngồi xe ngựa cùng ta, chúng ta phải làm sao bây giờ ? Một người ngồi không có ý tứ, hay là ta cũng theo chủ nhân của ngươi qua bên kia ngồi ? »Tay áo của Trang Tử Trúc bị kéo lấy, tránh vài cái cũng không thể tránh thoát được, mà tầm mắt của các phu nhân ca nhi đang chuẩn bị về phủ đều dừng lại trên người y, không hiểu vì sao y vẫn chưa chịu lên ngựa. Có phu nhân đứng ra hỏi : « Sao Trang đại nhân còn chưa lên xe ngựa vậy ? Hay là xe ngựa bị hỏng rồi ? Ta có thể đưa Trang đại nhân một đoạn đường. »Trang Tử Trúc chỉ phải cảm tạ ý tốt của bọn họ, liền ngồi vào bên trong. Tuyên Hằng Nghị tự động ngồi dịch sang một bên, nhường một vị trí cho Trang Tử Trúc.Trang Tử Trúc hỏi : « Bệ hạ muốn theo ta về Trang phủ ? »Tuyên Hằng Nghị lắc đầu, hắn không thể đến phủ của Hoàng Hậu tương lai, chỉ có thể nắm chặt cơ hội gặp gỡ trên xe ngựa mà thôi.Trang Tử Trúc cũng mặc kệ hắn, dù sao cũng không cách xa lắm cho nên trước tiên liền đưa Tuyên Hằng Nghị về cung. Trên đường đi, Tuyên Hằng Nghị không ngừng nói chuyện với xe ngựa, không ngừng ca ngợi chủ nhân của xe ngựa, ca ngợi chủ nhân thật tinh mắt, rất biết chọn thơ. Khen rồi lại khen, khi xe sắp đến trước cửa cung, Tuyên Hằng Nghị lại ai thán với xe ngựa : « Không biết nên làm cái gì bây giờ, ta chọc chủ nhân của ngươi tức giận, không muốn nói chuyện với ta. Về sau, ta nhất định sẽ không nói bậy nữa. Không biết chủ nhân của ngươi có thể miễn giảm trừng phạt cho ta không ? »Thiếu chút nữa là Trang Tử Trúc đã bị hắn chọc cười lên, lời ít mà ý nhiều nói : « Không được. »Tuyên Hằng Nghị nhìn thấy khóe mắt Trang Tử Trúc nhiễm ý cười, liền không ngừng cố gắng nói : « Sắp phải từ biệt chủ nhân của ngươi rồi, ngày mai ta còn có thể gặp mặt ngươi nữa không ? Xe ngựa ? »Trang Tử Trúc nói : « Nếu bệ hạ thích xe ngựa như vậy, ta liền tặng nó cho bệ hạ. Để xe lại đây đi, ta đi bộ về cũng được. »Tuyên Hằng Nghị nghe xong, rất là u oán liếc mắt nhìn Trang Tử Trúc. Đương nhiên hắn sẽ không để Trang Tử Trúc phải đi bộ về phủ rồi, mà ý của Trang Tử Trúc chính là không muốn gặp lại, vậy chỉ có thể ngày mai đến Công Bộ ngẫu nhiên gặp được thôi.Trước lúc chia tay, Trang Tử Trúc kéo kéo tay áo Tuyên Hằng Nghị.Tuyên Hằng Nghị : « ? »Trang Tử Trúc nói : « Trước đại hôn, tay áo muốn nắm là nắm sao ? »Tuyên Hằng Nghị nói với tay áo : « Tay áo à, thoạt nhìn ngươi bị nắm rất cao hứng a, cũng giống ta cao hứng. »Trang Tử Trúc cười, nói với tay áo của Tuyên Hằng Nghị : « Nếu cao hứng vậy ngày mai lại nắm ngươi. »Tuyên Hằng Nghị giơ giơ tay áo lên, nói : « Tay áo nói được. »« Gặp ở Sở Vật Lý. » Trang Tử Trúc phất phất tay với tay áo của Tuyên Hằng Nghị, Tuyên Hằng Nghị không nhịn được thở phào một hơi, nhìn theo xe ngựa của Trang Tử Trúc dần đi xa.Trở lại trong phủ, Trang Tử Trúc nhận được một phong thơ của Triệu Dục Vũ. Trong thư nói, bởi vì biết được Trang Tử Trúc sắp làm Hoàng Hậu, hắn chân thành chúc mừng y, lại nói vừa lúc cùng biểu đệ lên kinh thành thi xuân, vì thế muốn trước đại hôn cùng Trang Tử Trúc gặp mặt ôn chuyện.Trang Tử Trúc nghĩ cũng không phải không thể gặp mặt. Đối với Triệu Dục Vũ trước đây luôn chiếu cố mình, Trang Tử Trúc càng muốn thể hiện hết lễ nghi tiếp đón khách của chủ nhà cho nên y liền viết một phong thư hồi âm gửi qua, hỏi Triệu Dục Vũ mang theo bao nhiêu gia quyến để sắp xếp cũng như có thể du ngoạn khắp nơi bên trong kinh thành...... ...La phủ.Sau khi biết được Trang Tử Trúc chính là Thanh Trúc Xá Nhân, trong phủ Hộ Bộ Thượng Thư, có một vị ca nhi hỏi La thượng thư : « Hoàng Hậu tương lai thật sự là Thanh Trúc Xá Nhân sao ? Trước đây, cha thu được tranh của Thanh Trúc Xá Nhân là giả đi ? Hai bức tranh đều vẽ cùng một người nam nhân ! Hoàng Hậu tương lai sao có thể vẽ người nam nhân khác được ? Kẻ bán tranh thật đáng giận, dám bán đồ dỏm, chúng ta có cần đi hỏi người bán một chút không ? »La thượng thư trầm ngâm một lúc mới nói : « Người bán là người đáng tin cậy. Trước tiên đừng để lộ ra, đi tra thử xem người trong tranh là ai. Xem thời gian là lúc Hoàng Hậu chưa đến Chương Quốc, có lẽ đây là hàng thật. »Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip