Edit Mau Xuyen Xuyen Thanh Nam Phu Be Cong Nam Chinh 1 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
Lúc Kỳ mẫu khóc không thành tiếng, Kỳ phụ bạo nộ quát lạnh, Kỳ Ngôn vào phòng thu thập vài bộ quần áo, liền tức khắc rời đi.

Thay vì nói bị đuổi ra khỏi gia môn, không bằng nói đây là kết quả cậu muốn.

Ra khỏi cửa, đi được mấy bước, cuối cùng vẫn là quay đầu nhìn, cặp mắt xa xăm. Kỳ Ngôn đột nhiên vươn tay, chặn lại đôi mắt.

Nước mắt lưu ở trong lòng, cũng không thể để cho người khác thấy.

[ nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm +5, trước mắt độ hảo cảm là 45]

Cách đó không xa, phía sau thân cây đại thụ, một người nam nhân bóng dáng cao gầy bị ẩn dấu.

...........

Kỳ gia xưa nay chưa từng lâm vào hoàn cảnh bi thống như hôm nay, Kỳ mẫu khóc thút thít cùng Kỳ phụ thở dài. Mái nhà yên ấm hòa thuận trước đây giờ đã hiện vết nứt.

"Ông như thế này là đuổi nó đi đâu? Nó còn có thể đi đâu a? Ông làm vậy không phải là ép buộc nó rời đi sao!"

Đối mặt với sự lên án của Kỳ mẫu, Kỳ phụ đã không còn sắc bén như ban nãy, chỉ là không ngừng thở dài. Kia trong nháy mắt, thế nhưng cảm thấy bản thân già nua đi rất nhiều.

Chuông cửa đột nhiên vang lên, quản gia đi mở cửa. Một lúc lâu sau, quản gia và một người khác cùng tiến vào.

"Lão gia, phu nhân, Lạc thiếu gia tới."

Kỳ mẫu không rảnh để ý tới, khóc thút thít đến lợi hại hơn. Kỳ phụ thì đứng lên, đi qua tiếp đón Lạc Hàn.

"Tiểu Hàn a, nghe nói đã tìm được ngươi trở về, chúng ta còn chưa có đi xem ngươi, ngươi liền trước tới đây......"

"Không có việc gì, thúc thúc."

Lạc Hàn thanh âm quạnh quẽ như cũ: "Ta là tiểu bối, tới xem các người mới phải."

"Ai, hảo hài tử a......"

Thở dài, nghĩ đến Kỳ Ngôn, Kỳ phụ tâm càng đau.

Kỳ mẫu dường như là đột nhiên nghĩ đến cái gì, lau nước mắt đứng lên, tiến lên một bước bắt lấy cánh tay Lạc Hàn!

"Tiểu Hàn! Ngươi giúp chúng ta khuyên nhủ Ngôn Ngôn đi! A di xin ngươi ......" Nói thế nhưng phải quỳ xuống đi.

Cho dù Lạc Hàn nhớ không được bọn họ là ai, nhưng như cũ xem không được một cái trưởng bối đối với chính mình quỳ xuống, vội vàng duỗi tay đỡ lấy, lớn tiếng nói: "A di ngài đừng như vậy!"

"Bà làm như vậy giống coi có giống ai không!" Kỳ phụ cũng kinh hoảng nói: "Làm tiểu bối chê cười!"

"Ông hiện tại biết chê cười? Thời điểm ông đem Ngôn Ngôn đuổi đi như thế nào lại không nghĩ đến chê cười!" Kỳ mẫu đẩy Lạc Hàn ra, đem ủy khuất trong lòng cùng thống khổ phát tiết lên trên người Kỳ phụ.

Kỳ phụ như thế nào có thể trước mặt ngoại nhân mà ném đi mặt mũi của mình, đỏ mặt tía tai liền phải bước thẳng lên lầu, Lạc Hàn trầm mặt.

"Thúc thúc, a di. Chuyện của Kỳ Ngôn cứ giao cho ta."

Hắn sẽ đem cậu mang về tới......

Cho dù như thế nào đều không nhớ rõ.

Kỳ Ngôn đi tới tiểu chung cư trước kia của mình, móc ra sổ tiết kiệm, mấy năm nay tiền đầu tư cậu đều gửi vào ngân hàng, tinh tế mà có lời.

Tiếp theo cùng hiệu trưởng chào hỏi, xin một cái đơn kỳ hạn nghỉ dài ngày.

Ngày hôm sau, Lạc Hàn đi trường học tìm cậu, biết được cậu xin nghỉ dài hạn, một cổ suy nghĩ ảo não ở trong đầu lan tràn, đối với tránh né của đối phương, hắn thế nhưng cảm thấy tức giận cùng hoảng loạn.

Mấy ngày kế tiếp, Kỳ Ngôn như là biến mất không vết tích, tra một hồi vẫn đều là không có tin tức.

Hứa hẹn Kỳ phụ Kỳ mẫu, Lạc Hàn gánh vác trách nhiệm, bắt đầu tìm kiếm cậu.

Muốn tìm kiếm ở địa phương mà hai người hồi trước cùng đi. Nhưng chính là vì mất đi ký ức, hắn cái gì đều không nhớ rõ. Giờ khắc này, hắn không có tức giận, bực bội, mà là cảm thấy tia mất mát nhàn nhạt.

Nếu chính mình còn nhớ rõ thì tốt rồi......

Nếu chính mình nhớ rõ, cậu ấy liền sẽ không thống khổ như vậy.

Nếu chính mình nhớ rõ, cậu ấy liền sẽ không rời đi bổn gia.

Nếu chính mình nhớ rõ, cậu ấy muốn đi đâu, chính hắn đều sẽ biết.

Nếu......

Đáng tiếc, nếu là một từ thực ảo diệu. Nó có khả năng sẽ tồn tại, nhưng lại không phải hiện tại.

[ nam chính đối Kỳ Ngôn độ hảo cảm +10, trước mắt độ hảo cảm là 55]

..............

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip