Xin Zhao - Tể tướng Demacia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
''Cái chết không thể tránh khỏi, chỉ có thể tránh bị thất bại.''

~ Xin Zhao

---

Xin Zhao là một chiến binh cực kỳ trung thành với triều đại Lightshield. Từng bị đày vào trường đấu Noxus, anh đã sống sót qua hàng ngàn trận chiến. Sau khi được quân đội Demacia trả tự do, anh đã thề hiến dâng mạng sống và cả sự trung kiên của mình cho họ. Cầm trên tay cây thương ba mũi yêu thích, Xin Zhao giờ chiến đấu cho quê hương mới, sẵn sàng thách thức mọi đối thủ dù hùng mạnh đến đâu.

Khu vực: Demacia

Tướng liên quan: Garen, Sona, Alista, Lux, Jarvan IV, Shyvana

---

Tiểu sử tướng:


Bất cứ khi nào Jarvan Đệ Tam, vua của Demacia, xướng lên bài diễn văn của ông từ trên ban công cẩm thạch của cung điện hoàng gia, Xin Zhao sẽ luôn hiện diện bên cạnh ông. Được phong làm Tể Tướng Demacia, Xin Zhao là quản gia của triều đại Lightshield. Sự im lặng, bí ẩn của anh đã dẫn đến nhiều phỏng đoán về nguồn gốc và ''cuộc sống bí mật'' của anh. Bất kể là 'điệp viên hai mang Zaun'' qua các lời tán gẫu bên bàn ăn hay ''phù thủy cổ ngữ'' của báo ''Thường Niên Demacia'', Xin Zhao chẳng lộ ra chút gì để thỏa mãn sự tò mò của đám đông... vì một mục đích tốt đẹp.

Nhiều năm trước, Noxus nổi danh nhờ một buổi diễn gọi là Đấu Trường Đẫm Máu. Đó là một sự kiện giác đấu với các yếu tố rùng rợn được bổ sung thêm vào: khi một đấu sĩ thắng trận, số kẻ địch (đa số là tù binh chiến tranh) phải tiếp tục đấu sẽ gia tăng lên. Nói tóm lại, chết là cái chắc, nhưng cũng được an ủi với chút vinh quang le lói. Xin Zhao, khi đó được biết đến với tên Viscero, đã phải đối mặt với 300 tên lính, gần gấp 6 lần kỷ lục trước đó. Đương nhiên đó cũng sẽ là trận đấu cuối cùng của anh.

Jarvan đệ Nhị, khi hay tin xưa nay có một này đã lập tức xâm nhập vào đấu trường và đề nghị với người chiến binh một lối thoát: phục vụ Demacia và trừng phạt những ai đã ban án tử cho hắn để đổi lại sự tự do. Xin Zhao chấp nhận, ngạc nhiên vì nhà vua lại liều mạng sống của chính ông vì mình. Dưới danh nghĩa là chuẩn bị cho cuộc tấn công Noxus của Demacia, Jarvan đã phóng thích Xin Zhao và 300 đối thủ của anh. Trong khi rút lui, Xin Zhao đã đỡ hộ một mũi dao độc cho Jarvan. Hành động trung thành này, từ một gã nguyện thề chẳng liên kết với ai, đã giành được cho Xin Zhao một vị trí bên cạnh nhà vua đến tận ngày ngài băng hà.

Giờ đây trong triều đại của người con, Jarvan Đệ Tam, Xin Zhao tiếp tục chiến đấu cho đất nước mà anh đã nhận làm tổ quốc và vinh danh người đã cho anh một lẽ sống.

---

TỪNG ĐƯỢC TỰ DO

TÁC GIẢ: MICHAEL LUO

Người tù đứng sừng sững, chân mang xiềng gỗ, dây thừng trói tay. Máu nhỏ giọt từ cằm anh xuống tấm áo vải Noxus đen, để lại một vũng máu nhỏ đọng nơi ngón chân trần. Phía trên, vòm trời được sơn thành những mảng, sắc xám lẫn xanh, chẳng thể rõ màu.

Một bức tường cọc nhọn đang vây quanh người tù. Gần đó, binh lính tất bật chạy từ lều này sang lều khác. Bụi mịt mù theo bước chân vội vã của họ, để lại những vết bẩn mà họ sẽ cần phải lau sạch trước khi đối diện với chỉ huy của mình. Người tù hiểu điều này, anh đã quan sát quân kỷ của họ trong suốt nhiều ngày qua. Chúng chẳng giống bất kỳ điều gì anh từng được thấy.

Quanh khu trại, những lá cờ lục quân sáng màu phấp phới trong gió, trên đó là hình ảnh một thanh kiếm đặt giữa cặp cánh đang dang rộng—biểu tượng của Demacia.

Không lâu trước đây, nơi đó cắm những lá cờ sắc đỏ đen của Noxus. Người tù nhớ lại nhiệm vụ của bản thân: chiếm lại Kalstead vì vinh quang của đế chế.

Anh đã thất bại.

Và anh cũng không hề biết trước hậu quả. Chiến tranh không thứ tha cho kẻ thất bại. Đó là sự thật mà anh phải sẵn sàng chấp nhận. Giờ đây, anh phải chờ đợi định mệnh của bản thân. Lần đầu khi anh bị bắt làm tù nhân, anh mất đi quê hương. Lần này, anh sẽ mất gì nữa đây?

Anh nhắm mắt lại, để những ký ức tràn ngập tâm trí mình. Có hai người, anh nhớ lại. Gã chủ nhân mà anh biết—kẻ đã biến một cậu bé lạc khỏi quê hương trở thành một chiến binh dũng mãnh trong Đấu Trường Sinh Tử. Kẻ còn lại là một người lạ, tự xưng là đại diện cho chiến ý của đế chế. Rồi sau khi họ bắt tay, anh bị đưa về phía tây, dưới bóng ngọn núi Argent, Kalstead.

Chẳng có lời tạm biệt, cũng chẳng có lời chúc tốt đẹp nào cả. Dẫu sao, anh cũng không phải đi một mình. Có những kẻ khác cũng giống anh, cùng một cái tên "lính rách", cách mà họ bị gọi hồi còn ở Noxus. Một nhóm những chiến binh què quặt được cử đi giải quyết những nhiệm vụ không đáng để các chiến đoàn Noxus để tâm đến. Không nhiều người có quyền quyết định những thứ như vậy, ngay cả chủ nhân của bọn họ cũng sẵn lòng bán tài năng của họ cho quân đội với một cái giá hợp lý.

"Trông ngươi không có vẻ gì là người Noxus," một giọng nói cất lên, hất văng người tù ra khỏi dòng hồi ức.

Anh mở mắt và nhìn thấy một người Demacia đứng bên ngoài ngục vây. Quân phục mà gã ta mặc kết hợp giữa vải nâu và quân phục hải quân, được bọc ngoài bởi giáp lưới, cùng thanh đoản kiếm giắt nơi thắt lưng. Gã trông có vẻ là một chỉ huy, người tù nghĩ, nhưng là cấp dưới.

"Ngươi tên gì?" gã hỏi.

Người tù bối rối. Liệu câu trả lời có định đoạt số phận của anh không?

"Xin Zhao," anh hồi đáp, bằng một giọng nói cứng đờ và khô khốc.

"Gì cơ?"

"Xin. Zhao."

"Không giống tên Noxus lắm," gã lính tự nhủ thành tiếng. "Tên của bọn Noxus hầm hố lắm, kiểu... Boram Darkwill... ấy." Gã ta hơi rùng mình khi nhắc đến hai từ đó.

Xin Zhao không trả lời. Anh nghĩ đây chỉ là thủ tục trước buổi hành hình.

"Lại đây, trung sĩ-khiên," một người Demacia khác lên tiếng. Ánh nhìn sắt đá của người chỉ huy trẻ khiến gã trung sĩ phải chú ý. Cô ta mặc một bộ giáp bạc với những đường chỉ vàng chạy dọc trên giáp vai. Sau lưng cô là một tấm áo choàng màu xanh sáng chói.

"Đừng nói chuyện với lũ Noxus," cô góp ý. "Bọn chúng không có cùng lý tưởng với chúng ta đâu."

Gã trung sĩ gật đầu. "Vâng, thưa Đội Trưởng-Kiếm Crownguard. Nhưng tôi có thể hỏi liệu...

Người chỉ huy gật đầu.

"Vì sao hắn ta lại được giam giữ riêng?"

Cô liếc nhìn người tù, đôi mắt xanh biếc chất chứa vẻ khinh miệt

"Tên này đã giết nhiều người hơn những kẻ khác."






Xin Zhao chợt tỉnh giấc bởi tiếng tù và vang vọng. Anh đang ngồi trong một vũng bùn, bàn chân cọ quậy trong lòng đất ẩm. Dựa lưng vào một chiếc cọc, anh cố gượng đứng dậy và nhìn thấy gã trung sĩ ngày hôm trước đang đến gần, cùng bốn người nữa với trang phục tương tự. Họ mở cửa ngục, và gã trung sĩ bước vào đầu tiên, mang theo một cái khay, với tô súp nóng.

"Chào buổi sáng. Ta là Olber, và đây là đơn vị của ta," gã trung sĩ nói. "Đây là bữa sáng của ngươi, Zen Jaw.

Xin Zhao ngắm nhìn gã đặt cái khay xuống mặt đất. Có người nói sai hai từ đó một cách tệ hại đến thế sao?

Một tên lính Demacia cắt dây trói tay Xin Zhao bằng một cử chỉ thuần thục. Gã trung sĩ và những người còn lại đứng quanh, tay họ đã đặt sẵn lên chuôi kiếm.

"Nào, ăn đi," Olber nói.

Xin Zhao bưng cái tô lên. "Họ chỉ cử năm người à."

"Bọn tôi làm theo lệnh đội trưởng," Olber giải thích. "Dẫu sao cô ta cũng là người Crownguard. Họ đích thân bảo vệ nhà vua."

Những người lính cùng gật đầu và quay lại nhìn nhau

"Đúng thế, cha cô ấy đã cứu Jarvan đời trước trên Đỉnh Bão Tố," một người nói.

"Ngài Jarvan nào thế?" một người khác hỏi.

"Thứ hai. Còn hiện tại là thứ ba rồi."

"Phải gọi là Hoàng Đế Jarvan Đệ Tam," Olber ngắt lời. "Vua của các ngươi. Vua của ta. Thể hiện chút lòng tôn trọng đi chứ, nhất là khi ngài đã đích thân chinh chiến cùng chúng ta."

Họ rất tôn trọng vua của mình, Xin Zhao ghi nhớ. Trong khi đám lính vẫn đang cười cợt nhau, anh đã ăn món súp, nhấp từng ngụm một, đồng thời lắng nghe cuộc trò chuyện giữa họ. Họ nói về sự ngu ngốc của bọn người Noxus khi dám tiến sâu thế này về phía tây, về việc họ sẽ viện binh cho Kalstead dễ dàng như thế nào, và niềm vinh quang mà mỗi người sẽ nhận dưới danh nghĩa công lý.

Chúng ta được đưa đến đây để chết, Xin Zhao nhận ra. Anh bóp chặt chiếc tô rỗng, mạnh đến nỗi nó bắt đầu nứt ra, gỗ gãy nát trong bàn tay anh.

Đám lính Demacia chuyển sự chú ý. Olber nhìn về phía Xin Zhao. "Tay."

Xin Zhao lật ngửa đôi bàn tay lên, về phía họ.

"Ngươi rõ là bầm dập," Olber đánh giá, khi đang trói sợi dây thừng mới vào cổ tay Xin Zhao. Đám lính cũng tụ tập xung quanh. Họ thấy những vết sẹo ở khắp nơi, chằng chịt như những con sông, chảy dọc trên da thịt anh. Anh cũng chẳng thể phân biệt vết sẹo nào là tự trận nào nữa. Anh dù đã chiến đấu rất nhiều trận, nhưng số trận đủ khiến anh bận tâm để nhớ thì chẳng bao nhiêu.

"Đó không phải là những vết thương mới," một người nhận ra.

"Ngươi không sai," Xin Zhao nói. Giọng anh, trong trẻo và trầm hùng, thu hút sự chú ý của họ. Trong một khoảnh khắc, họ lặng yên, nhìn anh như thể anh chẳng phải một kẻ tù nhân nữa.

"Ngươi làm gì hồi ở Noxus?" Olber hỏi.

"Ta đánh nhau ở đấu trường," Xin Zhao hồi đáp.

"Đấu Sĩ à!" một người lính thốt lên. "Tôi đã từng nghe đến lũ tàn bạo này rồi. Chúng đánh nhau đến chết trước mặt hàng ngàn người!"

"Nhưng tôi chưa từng nghe đến Đấu Sĩ nào tên Zen Jaw cả," một ai khác lên tiếng.

"Có thể hắn ta là kẻ kém cỏi? Bởi thế nên hắn mới ở đây, bị trói và bầm dập?"

"Gượm đã," Olber cắt ngang. "Chẳng phải Đấu Sĩ các ngươi dùng biệt danh trên đấu trường sao?"

Xin Zhao suýt thì bật cười. Gã Demacia này thông minh hơn anh nghĩ. Điều này được biết đến, ngay cả bên ngoài đế chế, rằng Đấu Sĩ thường chọn cho mình một cái tên mới. Một số kẻ dùng nó để khoe mẽ. Những kẻ khác cần che giấu đi một thứ gì đó. Còn với Xin Zhao, đó là cách anh hồi tưởng lại cuộc đời cũ mà anh đã từng có trước khi nó bị tước đoạt mất.

"Viscero," một người lính nói, tay cầm một tấm da thuộc. "Đó là cách người Noxus gọi hắn ta."

Olber giật phang tấm da. Gã soi mói nó. Rồi một lát sau, gã nhìn thẳng vào Xin Zhao. "Ngươi là người Đấu Sĩ đó."

Thinh lặng. Những tia mặt trời mong manh cắt xuyên bầu trời xám xịt

"Viscero," Olber lặp đi lặp lại, giọng đầy phấn khích. "Kẻ bất bại."

Đám lính nhìn nhau. Và rồi, cùng nhau, họ nhìn chằm chằm vào Xin Zhao, giờ thì đôi mắt ngu muội của họ mới nhận ra.

"Ta biết ngươi!" một tên lính lên tiếng.

"Ngươi đánh bại cả một con Nhân Ngưu à?" một tên khác nói chen vào.

Olber giơ tay lên để kết thúc cuộc phỏng vấn lộn xộn. "Vậy sao ngươi lại xưng tên mình là Zen Jaw?" gã hỏi.

Xin Zhao thở dài. "Một khi đã là Đấu Sĩ, chẳng còn đâu Xin Zhao nữa. Chỉ là Viscero thôi." Rồi anh nhìn xuống cổ tay bị trói, đôi chân đeo xiềng, và rồi nhìn vào đám đông Demacia. "Trong khoảng thời gian còn lại, ta muốn được sống với tên thật của mình."

"Nhưng một Đấu Sĩ nổi tiếng vì sao lại phải chiến đấu nơi biên giới?" Olber hỏi lại.

"Ta bị bán đứng," Xin Zhao trả lời, "cho quân đội." Anh cảm thấy việc giải thích mọi thứ thế này thật lạ. Từ rất lâu rồi, anh đã nghĩ rằng thời khắc cuối cùng của mình sẽ đến thật nhanh, nơi đấu trường, bằng mũi giáo hay lưỡi gươm—chứ không phải là súp nóng và những câu hỏi về quá khứ bản thân.

Liệu định mệnh này đang cho ta một ân huệ cuối?

Olber có vẻ trăn trở. "Ngươi không được lựa chọn," gã nói.

Xin Zhao đơn giản lắc đầu.

"Ngươi có gia đình ở Noxus không?"

Xin Zhao nghĩ một lúc, và rồi lại lắc đầu. Anh đang tự hỏi rằng liệu rốt cuộc anh có gia đình hay không ở bất kỳ đâu.

"Vậy thì, ta nghĩ ngươi đã sẵn sàng cho một bắt đầu mới rồi." Olber gật đầu trong lúc một tên lính lấy ra chiếc chìa khóa và cởi xiềng cho Xin Zhao khỏi chiếc cọc.

Xin Zhao nghiêng đầu, thắc mắc. "Ý ông là sao?"

Olber mỉm cười. "Hãy thay y phục đi."






Xin Zhao ngồi đó, trong tấm áo vải mới mà họ vừa đưa cho anh. Vải sợi Demacia tạo cảm giác mềm mại trên da anh. Anh nhìn vào trong những căn lều, đếm số giường rơm và những tô súp rỗng. Cảm giác thoải mái choáng ngợp tâm trí. Anh nhận ra những giọng nói thô thiển ấy. Chúng là của những kẻ, chỉ vài giờ trước, cũng là tù nhân như anh.

Từng người một, ngồi dậy khỏi giường và cảm ơn các y sĩ đã chữa lành vết thương cho họ. Rồi những binh lính Demacia đi vào lều. Xin Zhao thấy những tù nhân được hộ tống ra ngoài. Anh biết họ, bởi đã cùng họ hành quân đến Kalstead này. Trên đường đi, họ dành phần lớn thời gian để cố đánh bại những kẻ khác với những thành tích về sức mạnh của mình, rồi kẻ thắng được tôn vinh, trong khi kẻ thua bị bỏ lại trong nhục nhã. Họ ba hoa về số quân sĩ Demacia mà họ sẽ hạ sát. Nhưng đó là trước khi họ giao chiến với một quân lực thực sự.

Chẳng có chiến trận nào. Có lẽ quân đội của Noxus sẽ hùng mạnh hơn nhiều, với các quân đoàn và hệ thống vũ khí như thế, nhưng bọn họ không phải là quân nhân. Họ bị buộc phải đi, họ chưa được huấn luyện cách chiến đấu hiệu quả, và họ phải chiến đấu với một vương quốc đoàn kết. Chỉ trong vài giờ, Kalstead đã thất thủ trước quân giải phóng.

Chúng ta được đưa đến đây để chết, Xin Zhao tự nhắc nhở mình. Và rồi, như được định mệnh sắp đặt trước, họ vẫn sống. Không phải bởi Noxus, mà là bởi Demacia.

Định mệnh như cơn gió tứ phương, những trưởng lão đã từng nói với anh, cháu chẳng thể biết nó thổi đi đâu, cho đến khi cháu đích thân dong buồm.

Một y sĩ già đi ngang qua. Tấm áo choàng nhạt của bà ta cũng giống như những người khác trong lều. "Cháu thấy thế nào, cậu trẻ?" bà hỏi.

"Cháu ổn," Xin Zhao hồi đáp. "Cảm ơn ạ."

"Đừng cảm ơn ta. Cảm ơn nhà vua ấy. Ý chỉ của ngài là tất cả những tù binh chiến tranh đều phải được chăm sóc chu đáo.."

"Jarvan thứ ba ư?" Lại là ông ta, nữa à. Vì sao ổng lại được nhiều người yêu quý thế?

"Đúng, ngài Jarvan Đệ Tam vĩ đại của chúng tôi," bà sửa lại cho anh. "Ngài cho các cậu cơ hội để làm lại cuộc đời, để tìm kiếm bình yên."

Xin Zhao cúi đầu nhìn xuống mắt đất, với đôi bàn tay siết chặt. Viscero luôn có một chỗ đứng nơi đấu trường. Và ở một nơi khác, Valoran cũng sẽ chấp nhận anh với sức mạnh của anh, và đó là tất cả những gì anh quan tâm đến. Còn quê hương anh—Vùng Đất Đầu Tiên phía bên kia biển khơi anh đã rời xa trong nhiều thập kỷ—cũng chẳng khác gì một vùng đất xa lạ trong cơn ảo mộng của anh.

Anh sẽ tìm kiếm bình yên ở nơi đâu? Liệu anh còn muốn nó không?

Không, bình yên của anh đã chết từ lâu, khi mạng sống đầu tiên bị tước đoạt trong tay anh, và anh nhận được khoảng thù lao ấy.

Xin Zhao quay lại phía người y sĩ. "Cháu có một câu hỏi, liệu cháu có thể."

"Sao nào, cậu bé?"

"Vị vua của bà. Ngài ấy là ai ạ?"

Người y sĩ cười khúc khích. "Sao cháu không tự đi mà tìm hiểu?"






Xin Zhao đi cùng Olber và bốn người lính nữa kề bên. Khi họ đi xuyên qua khu trại, anh trộm nhìn vào trong những căn lều, thấy những người lính Demacia đang sắp xếp hành lý và đội trưởng của họ thì đang lên kế hoạch cho lần triển khai tiếp theo. Nghe đồn rằng ở đâu đó, cách đây chưa đầy một tuần hành quân, một trận chiến khác với Noxus sắp nổ ra. Xin Zhao tự hỏi rằng liệu nơi đó có phải là điểm đến của những con người này không, theo dấu sự hỗn loạn, sửa chữa những lỗi sai nơi họ đi qua. Họ dường như đang phục vụ một mục tiêu cao cả hơn, một thứ mạnh hơn cả sức mạnh, một thứ giá trị hơn.

Anh mường tượng xem nó sẽ ra sao, một niềm tin thông suốt đến nỗi họ có thể hy sinh cả mạng sống vì nó sao? Có những thời khắc nơi đấu trường khi mạng anh chẳng hề đáng giá. Giờ đây, nó đáng giá một buổi diện kiến với nhà vua.

"Ngươi là người cuối cùng đấy," Olber nói, ngừng việc hộ tống và chỉ tay về phía trước.

Xin Zhao đi theo hướng gã trung sĩ chỉ đến, và phát hiện ra một căn lều lớn hơn tất cả những căn lều còn lại. Vẫn ngọn cờ thủy quân sáng màu được cắm quanh nó. Lính canh với những bộ giáp sáng loáng đứng thành một hàng trước cổng vào. Anh thấy một người, mang trên cổ và mặt những hình xăm Noxus, lê bước đi ra cầm theo một túi nhỏ. Hắn ta cúi lạy nhiều lần trước khi được dẫn đi bởi một tên lính canh, và ngay lập tức, một người Demacia khác bước đến để lấp vào chỗ trống.

"Đó là lều của nhà vua" Olber nói. "Bọn ta sẽ đợi ở đây. Ngươi vào trong đó, cúi đầu, nhận bổng lộc của ngài, rồi bọn ta sẽ đón ngươi."

Gã trung sĩ mỉm cười. "Nhà vua nói rằng một khi ngươi đã đứng đối diện ngài, ngươi sẽ là một người tự do... nhưng ngươi vẫn sẽ cần bọn ta khi ngươi ra ngoài. Đội Trưởng Crownguard chỉ huy khu trại này, và cô ta sẽ không cho phép tên chiến binh đối địch nào đi một mình ở đây đâu. Ít ra là cho đến khi chúng rời hết khỏi Kalstead.

Xin Zhao gật đầu chào, rồi bước về phía căn lều.

"Nhà vua chào đón Viscero!"

Giọng nói hiệu triệu anh trầm và chuẩn xác. Xin Zhao bước lên. Một khi đã ở trong, anh sẽ khụy gối phải và cúi thấp đầu. Sàn nhà được phủ một lớp vải với họa tiết của những hiệp sĩ có cánh, và những chiến binh với giáp trụ.

"Ngươi có thể ngẩng đầu lên," một giọng nói khác vang lên. Xin Zhao ngẩng đầu và tìm kiếm người vừa nói. Đó là một người đàn ông, không lớn tuổi hơn anh nhiều, ngồi trên một chiếc ghế gỗ sồi cao. Ngài mặc một bộ giáp hoàng kim, được trang trí với những mảnh gai làm từ gỗ mun. Trên đầu ngài là một vương miện được đính những viên đá quý. Tay phải ngài cầm một ngọn trường thương thép, mũi thương sắc bén như nanh của một loài dã thú khổng lồ nào đó.

Vua của họ đây sao, Xin Zhao nhận ra. Mắt anh nhìn chằm chằm vào ngài một lúc nữa, cảm nhận được vẻ uy nghiêm nơi ngài, kết hợp cùng sự hiện diện quyền uy mà anh chưa từng mường tượng đến.

Bên trái nhà vua là Đội Trưởng-Kiếm Crownguard, nghiêm nghị chẳng khác gì lần đầu Xin Zhao gặp cô ấy.

Bên phải ngài, trong bộ y phục hoàng tộc, là một cậu bé. Cậu cũng ngồi trên chiếc ghế gỗ sồi của riêng mình, đôi giày da thuộc của cậu lửng lơ ở mép ghế. Người lòa cũng có thể nhận ra sự giống nhau của cậu bé với nhà vua, mũi cứng và hàm bạnh. Hai người lính khác đứng quanh ba bọn họ, mỗi người đều sẵn sàng ngọn giáo trong tay.

"Viscero là một cái tên lạ thường đấy," Vua Jarvan III nói. "Nó bắt nguồn từ đâu?"

Xin Zhao cúi gằm mặt, chẳng biết phải trả lời ra sao.

"Ngươi sẽ phải nói khi nhà vua hỏi đến," người đội trưởng ra lệnh.

"Bình tĩnh, Tianna," nhà vua nói, tay ra hiệu với cô. "Cậu ta rõ là vẫn bị sốc sau những việc đã xảy ra những ngày gần đây. Chúng ta nên cho cậu ta một chút thời gian, phải chứ?"

Đội trưởng-kiếm vừa chợt mở miệng, nhưng lại ngậm lại ngay mà chẳng nói ra lời nào, cô chỉ đơn giản gật đầu.

"Lời nhắc về quê nhà của tôi," Xin Zhao trả lời.

"Ồ, thế à?" nhà vua nói, tỏ vẻ tò mò. "Ta biết nhiều về Noxus, nhưng chưa nghe qua nơi nào tên Viscero."

"Đó không phải là một nơi chốn, mà là một ký ức... dẫu sao thì nghĩa của nó cũng đã thay đổi khi đến Noxus."

"À," nhà vua nói, khẽ liếc nhìn con trai mình, "ký ức về tuổi thơ luôn—"

"Nhưng đó không phải tên thật của tôi."

"Ngươi dám cắt lời nhà vua sao?" đội trưởng-kiếm gầm lên. Tay cô đã nắm chặt lấy chuôi kiếm.

Xin Zhao chỉ cúi đầu. Và rồi, anh nghe thấy một tiếng cười, thân mật và chân thành. Một lần nữa, là giọng của Jarvan III.

"Ngươi là người đầu tiên hôm nay khiến Tianna phải tức giận thế đấy," nhà vua nói. "Đây là trận chiến đầu tiên của cô ấy trên cương vị chỉ huy Đội Tiên Phong Bất Khuất, dù đó không hẳn là một trận chiến, chắc ngươi cũng hiểu chứ."

Ngài vỗ vai vị hoàng tử nhỏ, người nãy giờ vẫn lặng thinh, chú tâm quan sát cha mình. "Làm ơn," nhà vua nói. "Hãy kể câu chuyện của cậu, Viscero, ta vẫn chưa biết tên thật của cậu đấy."

Đầu vẫn cúi gầm, Xin Zhao lấy một hơi. "Tên thật của tôi là Xin Zhao, được cha mẹ đặt, nhưng tôi không còn gặp lại họ nữa từ khi còn là một đứa bé. Họ có thể còn sống sót, hoặc đã chết—tôi chẳng thể biết được.

Xin Zhao nuốt nước bọt một cách nặng nhọc. "Nơi tôi sinh ra có tên là Raikkon, một làng chài nơi Vùng Đất Đầu Tiên, được gọi với cái tên Ionia. Tuổi thơ tôi ở trên một chiếc thuyền cá mang tên Viscero, giúp đỡ những người lớn hơn bất kì việc gì họ cần. Một cuộc sống giản đơn, bình yên... cho đến khi lũ cướp xuất hiện với những chiến thuyền đỏ đen.

Anh nhắm mắt lại trong vài giây. Chẳng người Demacia nào lên tiếng.

"Chúng tôi không có cơ hội chống cự. Tôi bị bắt. Sau nhiều tháng lênh đênh trên biển, tôi đến Noxus. Mọi thứ đều... khổng lồ, dữ tợn, cứng rắn. Chẳng hề còn những vẻ đẹp tự nhiên nơi quê nhà nữa.

Xin Zhao cảm thấy những tiếng xì xầm đồng ý xung quanh. Những tiếng lầm bầm vọng lại, những giọng nói thầm thì.

"Là một đứa trẻ lạc, tôi đã làm mọi thứ để sống sót. Những thứ tôi không hề tự hào về lại lọt vào mắt xanh của những kẻ quyền lực. Họ phát hiện sức mạnh của tôi, và biến tôi thành một chiến binh. Kể từ đó, Viscero được tái sinh—trong một Đấu Sĩ.

Anh thở dài, giọng nói yếu ớt hẳn đi. "Tôi đã hạ sát nhiều, rất nhiều người. Có những kẻ tôi còn chưa hề biết tên thật. Tôi giết càng nhiều, đám đông lại càng phấn khởi, 'Viscero! Viscero!' và tiền của họ rót đầy túi những chủ nhân tôi. Tôi nghĩ rằng đó sẽ là cuộc đời của mình, chiến đấu nơi đấu trường để mang lại niềm vui cho kẻ khác. Và rồi, đến khi Noxus đề nghị với chủ nhân tôi số vàng lớn hơn nhiều số mà đấu trường có thể mang lại.

Xin Zhao nhún vai. "Đó là tất cả những gì đã đưa tôi đến đây. Lính của ngài biết rõ phần còn lại đấy."

Jarvan III im lặng. Mọi người đều đợi ngài lên tiếng.

"Quả là một cuộc đời," cuối cùng ngài cũng lên tiếng. Ngài liếc nhìn con trai mình trước khi quay ánh mắt về phía Xin Zhao. "Cảm ơn vì đã chia sẻ cuộc hành trình đó với bọn ta. Điều đó khiến ta, và tất cả người dân Demacia, tự hào vì đã giải phóng ngươi khỏi xiềng xích của Noxus."

Nhà vua gật đầu ra hiệu cho một tên lính, hắn mang ra một túi vải lanh và đặt nó trước mặt Xin Zhao. Leng keng tiếng đồng vàng.

"Đây là ân huệ của ngài Jarvan Đệ Tam," Đội Trưởng Crownguard tuyên bố. "Số vàng này đủ cho ngươi đi đường trong suốt một tuần. Bọn ta biết rằng ngươi đã phạm phải lỗi lầm khi xâm chiếm vùng đất được bảo hộ bởi vương quốc Demacia, nhưng bởi thành ý của ngươi, nhà vua đã ban cho ngươi một cơ hội nữa. Hãy tận dụng tốt nó.

Xin Zhao liếc nhìn chiếc túi. Anh không hề nhúc nhích. Dễ dàng như thế sao? Lấy chiếc túi này và rời khỏi đây—trong yên bình? Vừa mới đây, anh đã thành thật về bản thân, với một người lạ có thể lấy mạng anh chỉ bằng một cái vẫy tay.

Nhưng rồi, người lạ đó lại lắng nghe anh. Rồi sau đó, ngài chẳng còn xa lạ nữa.

Bình yên không có cho ta, nhưng một mục đích thì vẫn có thể?

"Được rồi," Đội Trưởng Crownguard nói, hai ngón tay chỉ về phía lối ra.

Xin Zhao cúi đầu mình. "Tôi có một thỉnh cầu, nếu tôi có thể."

"Cứ nói đi," nhà vua nói.

"Tôi muốn gia nhập đội cận vệ của ngài."

"Láo toét!" Đội Trưởng Crownguard hét lớn. Những người lính còn lại cũng giậm cán giáo liên hồi xuống mặt đất để phụ họa.

Nhà vua cười khúc khích và quay lại nhìn đội trưởng-kiếm của ngài "Quả là một thỉnh cầu thú vị."

"Rõ là, ngươi không thể—" Đội Trưởng Crownguard cất lời, ngay trước khi cô một lần nữa phải câm lặng bởi cánh tay của nhà vua.

"Hãy để cậu ta giải thích," Jarvan III mỉm cười. "Ta muốn nghe lý do của cậu ấy."

Xin Zhao ngẩng mặt lên. Mắt anh nhìn thẳng vào mắt ngài. "Ngài đã cho tôi sự khoan dung và niềm vinh dự," anh bắt đầu. "Hai thứ tôi chưa bao giờ biết đến, cho đến lúc này. Những năm ở Noxus, tôi phải chiến đấu vì những mục đích chẳng phải của mình, và thời gian đó tôi cũng biết đến chỉ hai sự thật. Chiến thắng là sống sót, và thất bại đồng nghĩa với cái chết. Đó là thứ tôi học được, khi chứng kiến những đấu sĩ khác gục ngã nơi đấu trường, hoặc mãi mãi biến mất sau quá nhiều thất bại. Nhưng ngài và người của ngài, chiến đấu vì một mục đích khác. Một mục đích cao cả hơn.

Một ngọn gió thoảng khẽ lay căn lều. Tiếng hai bước chân. Xin Zhao nuốt nước bọt.

"Và tôi thà chết, chiến đấu trong vinh dự, hơn là sống lay lắt những ngày còn lại, hối hận vì mình đã không chọn lựa điều đó."

Jarvan III ngả người về phía trước. Tất cả những người còn lại hiểu rằng họ phải giữ yên lặng.

"Nói hay lắm," vị vua hồi đáp. "Hay hơn cả khối cố vấn viên của ta, thật lòng mà nói. Dù vậy, những cận vệ của ta phải trải qua nhiều năm, thậm chí nhiều thập kỷ rèn luyện. Làm sao ta biết cậu đủ khả năng?"

Xin Zhao nhìn chằm chằm vào nhà vua, vào hoàng tử, vào Đội Trưởng Crownguard. Một phần trong anh hiểu rằng anh có thể nói tiếp; nhưng phần còn lại hiểu rằng anh có thể làm điều đó. Lựa chọn là của anh?

Không.

Lựa chọn là của định mệnh, và nó đã chọn rồi.

Anh cầm lấy túi vàng và ném thẳng nó về phía đội trưởng kiếm, trúng ngay vào mặt cô. Khi cô còn chưa kịp định thần, anh đã đá quét tên lính bên trái mình, khiến hắn ngã xuống sàn. Xin Zhao giật phăng ngọn giáo Demacia, xoay vòng nó để vật ngã tên lính bên phải. Cơ thể anh đang di chuyển theo bản năng, mềm mại và uyển chuyển, tâm trí anh đang quay về nơi đấu trường. Với một vòng xoay cuối cùng nữa, anh chĩa ngọn giáo thẳng về phía Jarvan III, phần cán của nó chỉ cách yết hầu nhà vua chừng vài phân.

Vị hoàng tử trẻ tuổi thở dốc. Những người lính của nhà vua đã tập hợp lại. Quân lính đổ dồn vào trong khi đội trưởng-kiếm đã rút lưỡi kiếm của cô ra.

Xin Zhao quỳ xuống. Anh buông tay khỏi ngọn giáo, chẳng tạo nên tiếng động gì, và đưa cổ mình ra. Thép lạnh chạm vào da thịt anh.

Sự căng thẳng tràn ngập căn phòng. Mọi ánh mắt đổ dồn về Xin Zhao, mắt anh nhắm nghiền, yên bình, sẵn sàng chấp nhận điều tiếp theo xảy đến.

Nhà vua vuốt thẳng áo choàng. "Dừng lại," ngài ra lệnh. "Cha ta đã từng nói rằng Noxus lãng phí những tài năng của họ nơi đấu trường đó. Giờ ta đã biết ông nói thật."

"Bệ hạ," Đội Trưởng Crownguard van xin. "Hắn muốn giết người!"

"Không đâu, Tianna," nhà vua hồi đáp. "Cậu ta vừa cho ta thấy ta có thể bị giết như thế nào. Ngay cả trước mắt những chiến binh thân cận của ta."

"Thành thật xin lỗi," Xin Zhao nói. Giọng anh bình tĩnh và chuẩn mực, như một cơn thủy triều thinh lặng không muốn vào bờ."Đó là cách duy nhất để tôi chứng tỏ bản thân mình."

"Và ngươi đã làm được điều đó," nhà vua nói. "Đối với ta, và cả những chiến binh Demacia. Ta nghĩ bọn họ đều có thể học được gì đó từ ngươi."

"Ta sẽ không để những cận vệ hoàng gia bị làm nhơ bẩn bởi một tên tù nhân!" Đội Trưởng Crownguard tuyên bố.

"Từ lúc đứng trước ta, cậu ấy đã không còn là một tù nhân nữa." Nhà vua đứng phắt dậy khỏi ghế. "Demacia được hình thành từ rất lâu, bởi những con người lương thiện tìm kiếm chỗ ẩn náu khỏi cái ác trên thế giới. Câu chuyện của cậu ta nhắc ta nhớ về một câu chuyện cổ, câu chuyện về Orlon vĩ đại và những tùy tùng của người. Một trong những câu chuyện hiếm hoi mà cha ta đã kể cho ta."

Rồi ngài nhìn về phía hoàng tử, cậu cũng nhìn lại, ngạc nhiên. "Con ta, niềm vui của đời ta," nhà vua nói, "ta hạnh phúc biết nhường nào khi con có thể chứng kiến khoảnh khắc này. Để tự mình hiểu được vì sao chúng ta phải thượng tôn lý tưởng của mình, để những người khác cũng theo ta làm thế. Con có hiểu không?"

"Vâng, thưa cha," hoàng tử nói, giọng cậu còn nhỏ nhẹ, nhưng chắc chắn.

Nhà vua bước lên. "Xin Zhao, cậu đã khiến ta cảm động với cuộc đời và sự anh dũng của mình, một điều hiếm hoi mà ta lâu rồi chưa từng cảm nhận được. Ngài cúi xuống để đỡ Xin Zhao dậy. "Dù cậu không phải là người Demacia, nhưng ta cho phép cậu đi theo ta, đến vương quốc của ta, nơi cậu sẽ được chứng tỏ sức mạnh và sự trung thành của cậu trên cương vị một cận vệ của ta."

Xin Zhao cảm thấy đôi bàn tay của ngài đang ôm chặt vai mình.

"Đừng xem nhẹ cơ hội này nhé."

Xin Zhao nhìn thẳng vào mắt Jarvan III. Và trong lần đầu tiên, sau hàng thập kỷ, anh cảm thấy được niềm vui, nó vỗ về cơ thể anh như những con sóng đã một thời mang Viscero đến nơi chân trời tự do.






Tiết trời đêm lạnh lẽo ở nơi xa xăm phía bắc Kalstead. Vẫn còn tầm một tuần nữa cho đến khi anh thấy được những bức tường của Đại Đô Demacia, Xin Zhao nghĩ ngợi trong khi dạo quanh lều mình. Một khuôn mặt quen thuộc đứng ngay trước lối vào.

"Vẫn thức à?" Olber nói.

"Đi dạo một chút thôi. Không lâu đâu."

Một mình lượn quanh khu trại, Xin Zhao cảm thấy tinh thần nơi những đồng đội mới của mình. Họ là một binh đoàn kỷ luật, luôn sẵn sàng để giúp đỡ và đảm bảo an toàn cho nhau trong hàng ngũ. Thấy những hành động đầy tính kỷ cương này khiến anh chợt mỉm cười. Anh rẽ ở một góc để ngắm nhìn ánh trăng lưỡi liềm, thì chợt cảm thấy một lực đột ngột kéo mình xuống.

Cả người anh đập mạnh xuống mặt đất.

Sau khi chớp mắt một vài lần, anh đã định thần và nhận ra mình vừa bị kéo vào một chiếc lều với ánh đèn leo lét. Đội trưởng-kiếm liếc nhìn xuống anh. Bên cạnh cô ta là vài người lính dữ tợn trong bộ chiến giáp nặng nề.

"Ngươi có thể được lòng nhà vua, nhưng ngươi vẫn không phải người Demacia trong mắt ta." cô khẳng định.

Khi Xin Zhao gượng dậy, cô rút kiếm ra. Như một bầy sư tử theo bước con đầu đàn, những người xung quanh cũng làm y hệt thế.

"Ta sẽ trông chừng ngươi," cô cảnh báo. "Nếu bất kỳ điều gì xảy đến với nhà vua trong khi ngươi đang phục vụ ông ấy—"

Bằng hai tay, Xin Zhao nắm chặt lưỡi kiếm của cô. "Hãy xem đây là lời tuyên thệ của ta với cô"

Tianna Crownguard trợn mắt, choáng váng, khi anh tự đặt mũi kiếm của cô lên cổ mình.

"Nếu có chuyện gì xảy ra," Xin Zhao nói. "Cô cứ lấy mạng ta."

---

DƯ CHẤNTÁC GIẢ: ANTHONY REYNOLDS

Ánh bình minh đầu tiên chiếu xuyên qua những tầng mái của Đại Đô, biến đá tảng trắng thành vàng. Không khí vẫn tĩnh lặng, và những thanh âm duy nhất nơi khu vườn thượng uyển phía đông thành phố chỉ là khúc hợp âm nhẹ nhàng của bầy chim vào buổi sáng hòa cùng những tiếng thầm thì tĩnh lặng của thành phố đang tỉnh giấc bên dưới.

Xin Zhao đang ngồi bắt chéo chân trên một bệ đá, tay để hờ lên ngọn giáo đặt ngang đùi. Anh nhìn chằm chằm xuống phía dưới, qua những tầng thấp hơn trong vườn, qua nhũng thành trì và khắp đại đô Demacia ngoài kia. Nhìn ngắm mặt trời mọc nơi quê nhà thứ hai như thế thường mang lại cho anh cảm giác yên tĩnh... nhưng không phải hôm nay.

Áo choàng của anh phủ đầy muội than và vấy máu, bộ chiến giáp đã bầm dập và trầy xước. Mái tóc đã xuất hiện những lọn bạc - không còn một màu đen tuyền của tuổi trẻ - phủ bừa bộn lên vai anh, khi đã trượt ra khỏi chỗ buộc. Thường thì lúc này đây anh đã tắm gội rồi, rửa sạch mồ hôi, máu, và mùi ám của lửa trận. Anh lẽ ra đã đưa bộ chiến giáp mình đến lò rèn để sửa chữa, và tìm cho mình một tấm áo choàng mới. Vẻ bề ngoài rất quan trọng, đặc biệt là đối với một tể tướng của Demacia.

Nhưng đó đây không hề là một trường hợp thông thường.

Nhà vua đã băng hà

Ngài là người đáng kính nhất mà Xin Zhao từng gặp được, và anh yêu thương và kính trọng ngài hơn bất kì ai khác. Anh có một lời thề rằng sẽ bảo vệ ngài... nhưng rồi Xin Zhao lại không ở đó trong lúc ngài cần anh nhất.

Anh lấy một hơi thở thật sâu và nặng nhọc. Sức nặng của sự thất bại đang chực chờ nghiền nát anh.

Cuộc nổi dậy của bọn pháp sư ngày hôm trước đã khiến cho cả thành phố bất ngờ. Xin Zhao cũng đã bị thương trong trận chiến nhằm quay về cung điện, nhưng anh chẳng cảm thấy gì cả. Nhiều giờ liền, anh ngồi đó, một mình, để cái lạnh từ đá tạng thấu đến tận xương, một cảm giác đau buồn, tủi hổ và tội lỗi phủ khắp trong anh. Những vệ binh cung điện - những người không bỏ mạng trong trận chiến - để mặc anh cùng nỗi buồn đau, dọn dẹp khu vườn bề bộn trong lúc anh ngồi lặng im hàng giờ liền trong bóng tối. Xin Zhao biết ơn vì chút ân huệ đó. Anh không biết mình sẽ phải đối mặt như thế nào nếu trong ánh mắt của họ là những lời buộc tội.

Ánh mặt trời cuối cùng cũng đã chạm đến anh, như ánh sáng của sự phán xét, buộc anh phải nheo mắt lại bởi sự chói lòa.

Anh thở dài, cố tỏ ra rắn rỏi. Anh gượng dậy, nhìn ngắm thành phố thân yêu một lần sau cuối, và khu vườn trước đây đã luôn cho anh sự yên bình. Và rồi anh quay lưng, tiến bước về phía cung điện.

Nhiều năm về trước, anh đã có một lời hứa. Giờ đây anh muốn giữ trọn nó.




Vô hồn và trống rỗng, Xin Zhao cảm giác mình như một bóng ma lởn vởn nơi nó đã bỏ mạng. Cái chết có lẽ là sự lựa chọn tốt hơn. Ngã xuống trong khi bảo vệ chủ nhân ít ra cũng là một điều vinh quang.


Anh lê bước dọc theo những hành lan cung diện bỗng chốc dường như lạnh lẽo và vô hồn. Những người tùy tùng anh gặp không nói gì, họ đi lại trong lặng yên, mắt mở rộng bởi sốc. Những người lính anh đi ngang qua mang một vẻ mặt đâu buồn. Họ giơ tay chào, nhưng anh nhìn chằm chằm xuống mặt đất. Anh còn chẳng đáng để được họ tôn trọng.

Cuối cùng anh đứng trước một cánh cửa đang đóng. Anh vươn tay ra để gõ cửa, nhưng bỗng ngưng lại. Tay anh đang run? Lầm bầm nguyền rủa sự yếu ớt của bản thân, anh gõ dứt khoát vào tấm gỗ sồi cứng, và rồi đứng nghiêm lại, ngọn giáo chống vững vàng lên mặt đất. Tiếng gõ cửa vang vọng dọc theo khu hành lang. Trong một khoảnh khắc dài như vô tận, anh đứng yên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, chờ mong nó được mở ra.

Một cặp lính canh cung điện rẽ sang từ một góc hành lang và đi ngang qua anh, những bộ giáp kêu leng keng. Nỗi tủi hổ ngăn không cho anh nhìn thẳng vào họ. Cánh cửa vẫn đóng chặt.

"Tôi nghĩ rằng Thống Soái Crownguard đang ở Khu Bắc, thưa ngài tể tướng," một người lính nói. "Tăng cường phòng vệ."

Xin Zhao bên trong định thở dài, nhưng anh cắn răng kiềm lại và gật đầu cảm ơn người lính canh.

"Thưa ngài..." người lính còn lại nói. "Không ai trách ngài vì—"

"Cảm ơn cậu, người lính," Xin Zhao nói, ngắt lời cậu ta. Anh không muốn sự thương hại của họ. Cặp lính giơ tay chào và tiếp tục công việc của họ.

Xin Zhao quay đầu và bước về phía hành lang mà hai người lính vừa rồi đã đến, tiến về phía khu vực phía bắc của cung điện. Chẳng có gì khác biệt khi Thống Soái Tối Cao, Tianna Crownguard, không ở trong văn phòng của cô ta. Nó chỉ càng kéo dài thêm việc này mà thôi.

Anh đi xuyên qua một đại sảnh treo đầy cờ hiệu, rồi dừng lại một chút bên dưới một trong số chúng - một lá cờ với hình lưỡi kiếm và đôi cánh Demacia trên nền xanh. Nó được dệt nên bởi chính mẫu thân của nhà vua và những người tùy tùng của bà, và dù gần một phần ba lá cờ đã bị lửa thiêu rụi, nó vẫn là một tuyệt tác mĩ nghệ. Nó đã đổ sụp trong trận chiến trên đồi Saltspike, nhưng chính Vua Jarvan đã dẫn đầu quân đoàn để đòi lại nó, và Xin Zhao đã ở bên cạnh ngài. Họ mở đường máu xuyên qua hàng trăm kẻ thù cuồng bạo của Freljord, và Xin Zhao chính là người giơ cao nó lên, mặc cho lửa đã xém một phần bức thiêu. Hình ảnh lá cờ được đoạt lại đã thay đổi cục diện trận chiến trong ngày hôm đó, tăng cao sĩ khí cho quân đội Demacia, và giúp họ giành được một chiến thắng không ngờ. Jarvan đã từ chối sửa chữa lá cờ trên đường trở về kinh đô. Ngài muốn mọi người nhìn vào nó để nhờ về lịch sử.

Xin Zhao đi qua một căn phòng nhỏ, một thư phòng riêng biệt được đặt ở một góc ít người lui đến của cung điện, và là chốn yêu thích nhà vua trong những buổi chiều. Đó là nơi mà ngài có thể trốn tránh khỏi sự phiền hà của đám nô bộc và triều thần. Xin Zhao đã nhiều lần thức suốt đêm với nhà vua tại đây, uống rượu mật, bàn luận về chiến thuật, chính trị, và cả những ký ức xa xăm thời tuổi trẻ của họ nữa.Jarvan là một người lãnh đạo khắc kỷ, nghiêm nghị trước dân chúng, nhưng tại nơi đây, trong thư phòng bí mật này - nhất là trong những đêm thâu, khi cả hai đã ngà ngà say - ngài sẽ cười nói cho đến khi nước mắt chảy dọc theo khuôn mặt, và mê say kể về những hi vọng, những giấc mơ của ngài dành cho vị hoàng tử nhỏ.

Lòng Xin Zhao đau nhói khi anh chợt nhận ra, rằng anh sẽ chẳng bao giờ nghe được tiếng cười đó một lần nữa.

Xin Zhao chẳng hề nhận ra rằng anh đang đi ngang qua phòng tập. Nơi mà có lẽ anh đã bỏ nhiều thời gian ra nhất trong suốt hai mươi năm trở lại đây. Nơi đây như nhà anh vậy, một nơi mà anh cảm thấy thật sự là chính mình. Nơi đó, anh bỏ ra hàng giờ tập luyện với nhà vua. Đó cũng là nơi con trai ngài chấp nhận Xin Zhao như là một phần của gia đình, trong sự kinh ngạc và vui sướng của ngài. Đó là nơi Xin Zhao chỉ dạy cho vị hoàng tử nhỏ cách chiến đấu với mũi kiếm, ngọn giáo, và trường thương; đó là nơi ông vỗ về cậu bé, gạt đi nước mắt cho cậu và đỡ cậu dậy mỗi lần cậu té ngã; đó là nơi bọn họ cười nói với nhau, và chúc mừng thành công của nhau.

Nghĩ về hoàng tử như một nhát dao sắc lẹm đâm xuyên tim anh vậy. Ngày hôm qua, Xin Zhao có thể vừa mất người bạn thân thiết nhất của mình, nhưng còn Jarvan bé nhỏ vừa mất cha. Cậu ta đã mất đi mẹ mình ngay từ lúc sinh ra. Cậu ta giờ chỉ còn một mình.

Trái tim nặng trĩu, Xin Zhao tiếp tục tiến bước, nhưng một âm thanh quen thuộc đã khiến anh phải dừng lại: một lưỡi kiếm cùn đánh vào gỗ cứng. Ai đó đang tập luyện. Xin Zhao chau mày lại.

Một cảm giác bức bối lan tràn trong lòng Xin Zhao, khi anh khẽ len qua cánh cửa nặng nề dẫn vào bên trong.

Thoạt đầu anh không thấy có ai trong đấy. Những vòng cung và cột trụ trong căn phòng đã che đi người mà anh tìm kiếm. Âm thanh của lưỡi kiếm vẫn vang vọng xung quanh anh.

Vòng qua một loạt những cột trụ, cuối cùng anh cũng tìm thấy vị hoàng tử đang liên tục tấn công một hình nhân bằng thanh kiếm tập nặng trịch. Người cậu phủ đầy mồ hôi, lồng ngực phập phồng vì gắng sức. Vẻ mặt cậu chất chứa buồn đau, và cậu tấn công nó một cách hoang dại.

Xin Zhao chững lại trong bóng tối, tim quặn đau khi chứng kiến cơn giận và sự buồn đau của hoàng tử trẻ. Anh muốn bước đến đấy, an ủi cậu, giúp cậu vượt qua thời khắc khó khăn này, bởi hoàng tử và nhà vua là những người thân thiết nhất của Xin Zhao trong gia đình. Nhưng hoàng tử liệu có muốn anh ở đây không? Anh là hộ vệ của nhà vua, và rồi anh vẫn sống đó trong khi nhà vua bị sát hại.

Sự lưỡng lự không phải là một thứ quen thuộc đối với Xin Zhao, và nó cũng chẳng dễ chịu gì. Ngay cả khi còn ở trong Đấu Trường Máu ở Noxus, Xin Zhao cũng chưa từng lưỡng lự bao giờ. Lắc đầu, anh quay lưng bước đi.

"Chú?"

Xin Zhao tự nguyền rủa bản thân ngu ngốc vì đã không rời đi ngay tức khắc.

Dĩ nhiên, họ không cùng chung máu mủ, nhưng hoàng tử nhỏ đã gọi anh là chú ngay từ khi Xin Zhao phục vụ dưới trướng nhà vua, hai mươi năm về trước. Jarvan lúc ấy chỉ là một đứa trẻ, và cũng chẳng có ai chỉnh sửa điều đó cho cậu. Nhà vua thoạt đầu ngạc nhiên bởi điều đó, nhưng dần thì Xin Zhao cũng thân thiết như chính một thành viên trong hoàng tộc vậy, và anh chăm nom cho con trai của nhà vua như chính con ruột của mình vậy.

Anh từ từ quay lại. Jarvan giờ không còn là một đứa bé nữa, cậu đã cao vượt cả Xin Zhao. Mắt cậu đỏ hoen, được bao bọc bởi những quầng thâm. Xin Zhao hiểu rằng không phải chỉ anh mới là người mất ngủ.

"Hoàng tử," anh nói, khủy xuống một bên gối và cúi đầu.

Jarvan không nói gì cả. Cậu chỉ đứng đó, nhìn về phía Xin Zhao, hơi thở nặng nhọc..

"Ta xin lỗi," Xin Zhao nói, mặt vẫn cúi gằm.

"Vì đã xen ngang, hay vì đã không bảo vệ cha của cháu khi ông ấy bị sát hại?"

Xin Zhao giờ mới ngước mặt lên. Jarvan nhìn chằm chằm về phía anh, thanh kiếm tập nặng nề vẫn nằm trong tay. Anh không có một câu trả lời thích đáng nào vào lúc này cả, để nói hết tâm sự trong lòng.

"Ta đã làm ngài ấy thất vọng," anh cuối cùng cũng lên tiếng. "Và ta cũng đã làm con thất vọng."

Jarvan đứng lặng một lúc lâu trước khi quay đi, hướng đến một trong những kệ vũ khí được bố trí xung quanh phòng.

"Đứng dậy," Jarvan ra lệnh.

Khi Xin Zhao vừa làm thế, hoàng tử ném cho anh một thanh kiếm. Anh bắt lấy nó bằng phản xạ, trong khi ngọn giáo vẫn nằm ở bên tay còn lại. Đó là một thanh kiếm tập khác, cùn và nặng nề. Và rồi Jarvan lao đến anh với một đòn chém mạnh mẽ.

Xin Zhao lùi về phía sau để né tránh đòn tấn công.

"Hoàng tử, ta không nghĩ đây là lúc-" anh cất lời, nhưng ngay lập tức bị ngắt bởi Jarvan lại lao đến lẫn nữa, đâm lưỡi kiếm hướng về ngực Xin Zhao. Anh gạt nó ra bằng cán giáo của mình, và lùi lại.

"Hoàng tử—" anh nói, nhưng Jarvan lại tiếp tục đánh, ngày càng điên cuồng.

Hai đòn đánh liên tục hướng về phía anh lần này, một trên cao, một dưới thấp. Jarvan dù đang dùng một thanh kiếm tập, nhưng nếu những đòn tấn công ấy có thể đập gãy xương nếu trúng. Xin Zhao buộc phải chống đỡ, che chắn đòn đánh thứ nhất bằng mũi giáo, và đòn đánh thứ hai với thanh kiếm có được. Chấn động khiến tay anh rung lên.

"Chú ở đâu rồi?" Jarvan nghiến răng, di chuyển xung quanh anh.

Xin Zhao hạ vũ khí. "Đây là cách cháu muốn giải quyết mọi thứ sao?" anh nói, bằng một giọng nhẹ nhàng..

"Đúng thế," Jarvan nói, cơn giận của cậu đang sôi sùng sục, tay nắm chặt lấy thanh kiếm.

Xin Zhao thở dài. "Đợi chút," anh nói, và đặt ngọn giáo của mình lên giá. Jarvan đang chờ đợi, tay nắm chặt rồi lại thả lỏng thanh kiếm.

Ngay khi Xin Zhao vừa quay về chính giữa căn phòng, Jarvan đã tấn công. Cậu lao nhanh đến, gầm gừ trong nỗ lực. Chẳng có chút tinh tế gì trong những đòn đánh ấy cả, nhưng cơn thịnh nộ lại cho cậu ấy sức mạnh. Xin Zhao gạt đi những đòn đánh đó, lợi dụng chính sức mạnh của Jarvan để chống lại cậu ta, và cũng không muốn bản thân phải ăn trọn những đòn đánh trời giáng đó.

Nếu là lúc khác, anh có lẽ đã trách mắng hoàng tử vì tư thế chiến đấu tệ hại của cậu - cậu ta giờ chỉ quan tâm đến mỗi chuyện tấn công, để sơ hở hàng tá khoảng trống cho những cú phản đòn - nhưng Xin Zhao sẽ không can thiệp vào cơn giận của hoàng tử, và vì thế nên anh cũng sẽ không lợi dụng những sơ hở đó. Nếu hoàng tử muốn đánh đập anh, thì đành thế vậy.

"Chú-đâu-rồi?" Jarvan thở hắt giữa mỗi đòn đánh.




"Ta lẽ ra nên làm điều này từ lâu rồi," nhà vua nói, không ngẩng mặt lên chút nào, ông đang soạn một lá thư.


Mỗi lần chấm mực của ông đều chất chứa cơn giận, và ông viết theo một cách thật nhanh, thật cuồng nộ.

Hiếm khi thấy nhà vua lại để lộ cảm xúc của bản thân như thế.

"Thưa bệ hạ?" Xin Zhao nói.

"Chúng ta đã quá ám ảnh với những nỗi sợ của mình," nhà vua nói, vẫn cúi gằm, dù ngài cũng có đôi lúc ngơi tay giữa những nét mực giận dữ. "Chúng ta đã quá ngu ngốc. Ta đã quá ngu ngốc. Trong khi cố bảo vệ bản thân, chúng ta đã tạo ra một kẻ thù nguy hiểm.




Xin Zhao chặn một đòn đánh nhắm vào cổ anh. Sức mạnh của cú đánh khiến anh phải lùi lại một bước


"Không còn gì để nói à?" Jarvan hạ lệnh.

"Ta nên ở cùng cha cháu," anh trả lời

"Đó không phải là một câu trả lời," Jarvan gầm gừ. Cậu chợt quay đi, ném món vũ khí sang một bên, tạo nên một âm thanh vang vọng. Trong một khoảnh khắc, Xin Zhao đã hi vọng rằng hoàng tử sẽ dừng lại, nhưng rồi cậu rút ra một món vũ khí khác từ trên giá.

Drakebane.

Giờ thì hoàng tử giương mũi trường thương về phía anh, biểu cảm của cậu ta vẫn rắn rỏi và kiên quyết.

"Lấy giáo của chú đi," cậu nói.

"Cháu đang không mặc giáp," Xin Zhao phản đối.

Vũ khí tập luyện dù có thể đánh gãy xương, nhưng chỉ một đòn né tránh sai trong khi dùng vũ khí thực sự là đủ để dẫn đến cái chết.

"Cháu không quan tâm," Jarvan nói.

Xin Zhao gật đầu. Anh quay sang nhặt thanh kiếm tập của Jarvan lên, và cẩn thận đặt nó lên một giá đỡ, cùng với thanh kiếm của mình. Lưỡng lự, trái tim nặng trĩu, anh lấy lại ngọn giáo của mình và quay trở lại khoảng trống ngay giữa đại sảnh.

Không nói lời nào, Jarvan lao đến.




"Thần không chắc là mình có ủng hộ điều này không," Xin Zhao nói.


Nhà vua ngừng tay, ngẩng mặt lên lần đầu kể từ khi Xin Zhao đến.Trong một khoảnh khắc, ông trông thật già nua. Vầng trán đã hằn sâu những nếp nhăn, mái tóc và bộ râu đã từ lâu điểm màu bạc. Cả hai bọn họ đều không còn trẻ nữa.

"Ta nên tự trách mình," Vua Jarvan nói. Mắt ngài thẩn thờ, nhìn chằm chằm vào khoảng không vô định. "Ta đã ban cho họ quá nhiều quyền hạn. Dù không bao giờ họ ở gần ta, nhưng những lý luận của họ có vẻ hợp lý, và họ cũng được hội đồng ủng hộ. Ta giờ mới cảm thấy mình sai lầm khi không nghe theo chính bản thân. Với lá thư này, ta sẽ ra lệnh cho những thợ săn ma pháp ngừng bắt bớ.




Bằng một cú giật mạnh, Jarvan kéo dài Drakebane về phía Xin Zhao. Ngọn thương huyền thoại kéo dài gần gấp đôi, mũi thương nhanh như chớp lao về phía cổ Xin Zhao.


Vị tể tướng né sang bên, chống đỡ đòn đánh chí mạng với một cú xoay giáo, cẩn thận tránh cho lưỡi thương móc vào chính vũ khí của mình.

Ngay cả trong những trận đấu khủng khiếp nhất nơi Đấu Trường Máu, Xin Zhao vẫn chưa bao giờ gặp phải một món vũ khí như Drakebane. Trên thực tế, bí quyết để sử dụng nó đã bị thất lạc trong nhiều thế hệ kể từ thời những vị vua đầu tiên của Demacia, và nếu không có kĩ năng, nó sẽ gây nguy hiểm cho chính người sử dụng như chính kẻ thù của họ vậy. Dù vậy, khi hoàng tử mới là một đứa trẻ, cậu đã ước mơ một ngày được chiến đấu cùng nó, như những người anh hùng cổ xưa mà cậu đã thần tượng, và Xin Zhao đã hứa sẽ dạy cậu khi cậu sẵn sàng.

Jarvan lao về phía trước, ghì ngọn thương xuống với một đòn đánh sắc bén. Xin Zhao né sang bên, nhưng hoàng tử ngay lập tức liên kích bằng một đòn xoay tròn chỉ hụt trong gang tấc, khi mũi thương sượt qua cổ anh. Jarvan không hề nhân nhượng.

Trước khi Xin Zhao có thể chỉ dạy hoàng tử trẻ tuổi cách sử dụng món vũ khí, chính anh phải thuần thục nó. Được sử đồng ý của nhà vua, anh bắt đầu tập luyện với nó trong bí mật. Cực nhẹ và cân bằng một cách hoàn hảo, đó là một món vũ khí thượng thừa, được rèn nên bởi một bậc thầy nào đó trong thời kì đỉnh cao của gã.

Được rèn từ thời lập quốc Demacia, bởi người thợ rèn huyền thoại Orlon, ngọn trường thương này là một biểu tượng của Demacia, và cũng là biểu tượng cho sự vĩ đại của vương quốc khi nó canh giữ những bạch thành, hoặc canh giữ cho vương miện của nhà vua. Nó đã được dùng để hạ sát con rồng băng khổng lồ Maelstrom và bầy đàn của nó, những sinh vật hằng ám ảnh cư dân của Demacia trong thời đại đầu tiên, và qua đó cũng trở thành biểu tượng của hoàng gia.

Trong nhiều năm, Xin Zhao đã phải tập luyện với ngọn thương mỗi ngày, ngay trước khi ánh bình minh xuất hiện. Một khi cảm thấy bản thân đã đủ hiểu món vũ khí này, anh mới bắt đầu truyền dạy cho hoàng tử nhỏ cách sử dụng nó.

Jarvan gầm gừ, lao về phía Xin Zhao. Vị tể tướng chỉ chống đỡ, gọn gàng bước tránh những đòn đánh và luôn cảnh giác xung quanh. Ngọn giáo của Xin Zhao giờ chỉ là một vệt mờ, đánh bật mũi thương hết lần này đến lần khác khi nó lao vào anh.

Jarvan trẻ tuổi đã học cách sử dụng kiếm, giáo, và cả nắm đấm - đồng thời là binh pháp và hùng biện - nhưng chỉ đến năm mười sáu tuổi cậu mới được cha mình chính thức trao tặng Drakebane. Cậu đã tập luyện miệt mài, không ít lần làm bản thân bị thương, nhưng cuối cùng, cậu đã có thể biến ngọn thương thành một phần cơ thể của cậu khi chiến đấu.

Jarvan liên tục dồn ép Xin Zhao, công kích một cách cuồng nộ. Cậu không để một chút nhân nhượng nào cho vị tể tướng cả, với những đòn đánh dồn dập liên tục. Một cú lao tới thất bại ngay lập tức chuyển thành một cú đâm lên, quét thương, tạo nên những vòng cung chết người, cái dưới thấp, và rồi sượt ngang cổ. Xin Zhao né tránh tất cả, cơ thể anh nhảy múa từ bên này sang bên kia, trong khi ngọn giáo đánh bật mọi đòn tấn công hướng về mình.

Dù Jarvan là môn đồ của Xin Zhao, hoàng tử luôn trẻ hơn và mạnh hơn, đồng thời cơ thể cường tráng cho cậu một tầm đánh tốt hơn. Giờ đây không còn là một cậu bé hão huyền nữa; cậu đã được rèn luyện qua chiến trận, và kỹ năng của cậu với Drakebane giờ đã có thể dễ dàng trên cơ anh. Jarvan tấn công một cách không khoang nhượng, buộc anh phải lùi lại với mỗi đòn đánh.

Xin Zhao phải tung ra hết tất cả các kĩ thuật mình sở hữu mới có thể giữ bản thân lành lặn... nhưng cũng chẳng kiềm được lâu nữa.




Nhà vua cúi xuống, đọc lại bức thư của mình một lần nữa. Rồi ngài thở dài thành tiếng.


"Nếu ta có đủ dũng khí để làm điều này sớm hơn, có lẽ thảm họa ngày hôm nay sẽ được ngăn chặn," ngài nói.

Ngài ký tên vào lá thư, trước khi nhỏ những giọt sáp nóng xanh đặc của hoàng tộc vào cạnh tên mình, và giậm nó bằng chiếc mộc cá nhân của mình. Ngài thổi vào nó, và rồi nâng nó lên, khẽ lắc nhẹ nhó trong không khí để giúp nó nguội nhanh hơn.

Khi đã hài lòng với độ khô của ấn sáp, nhà vua cuộn lá thư lại trước khi đẩy nó vào trong một chiếc hộp chứa hình trụ được làm từ da thuộc trắng, và niêm phong miệng hộp lại.

Ngài đưa nó cho vị tể tướng của mình.




Xin Zhao né tránh một cú chém mạnh mẽ trong gang tất, xoay mặt mình đi ngay trong thời khắc cuối cùng. Lưỡi nhọn của Drakebane sượt qua cằm anh, bật máu.


Lần đầu tiên kể từ khi họ bắt đầu cuộc chiến, Xin Zhao tự hỏi rằng liệu hoàng tử có thực sự đang cố giết mình không.

Thật là lẽ đúng nếu như anh phải chết dưới chính tay con trai của người mà anh đã không hoàn thành nghĩa vụ bảo vệ.

Jarvan hất văng mũi giáo của Xin Zhao sang bên bằng đầu còn lại của Drakebane, xoay người và hướng mũi thương của mình về phía cổ Xin Zhao.

Đó là một đòn kết liễu hoàn hảo, thứ mà chính Xin Zhao đã chỉ dạy cho hoàng tử. Động tác của Jarvan khi thực hiện đòn đánh này là tuyệt đối, và cú đánh đầu tiên vừa đủ mạnh để hất văng ngọn giáo sang bên, nhưng không quá mạnh đến mức khiến cú đánh kết liễu bị chậm lại.

Dù vậy, vị tể tướng vẫn có thể chống đỡ được nó. Nó sẽ trong đường tơ kẽ tóc, nhưng anh tin vào tốc độ của mình – dù đã mệt lả - để đảm bảo rằng đòn đánh sẽ không trúng đích.

Dù vậy, anh chẳng hề lay chuyển. Chiến ý của anh từ lâu đã không còn.

Anh khẽ nâng cằm mình lên, bằng cách đó, ngọn thương sẽ chính xác tuyệt đối.

Mũi thương của Drakebane lao tới. Một đòn đánh với tốc độ, kĩ thuật và sức mạnh hoàn hảo. Nó sẽ găm thật sâu và giết anh ngay lập tức.

Đòn kết liễu dừng lại ngay khi nó chạm vào cổ Xin Zhao, khiến những giọt máu bật ra, nhưng không có gì thêm.

"Sao chú không nói rằng chú đã ở đâu?" Jarvan nói.

Xin Zhao nuốt ực. Dòng máu ấm đang chạy dọc theo cổ anh. "Bởi ta là một sự thất bại," anh nói. "Ta nên ở đó."

Jarvan giữ ngọn giáo dưới cổ Xin Zhao thêm một lúc lâu nữa, rồi lùi lại. Cậu bỗng chốc dường như suy sụp, khi ngọn lửa thịnh nộ đã nguội dần trong cậu, chỉ để lại một người con đang lạc lõng, đau buồn.

"Chính cha cháu đã ra lệnh cho chú rời đi," cậu nói. "Và chú không định đổ lỗi cho ông ấy bởi sự vắng mặt đó chứ."

Xin Zhao chỉ im lặng

"Cháu nói không đúng à?" Jarvan nói.

Xin Zhao thở dài, cúi gằm mặt.




Xin Zhao vẫn im lặng và không cử động. Anh liếc nhìn bức mật hàm mà nhà vua vừa đưa cho mình, nhưng không vươn tay ra đón lấy nó.


Nhà vua nhướng cặp lông mày, và Xin Zhao cuối cùng cũng nhận lấy nó.

"Người muốn thần đưa nó cho một người đưa tin à, bệ hạ?" ngài nói.

"Không," Jarvan nói. "Ta chỉ tin tưởng giao việc này cho mỗi cậu, bạn thân của ta."

Xin Zhao khẽ gật đầu và giắt bức mật hàm vào thắt lưng.

"Chuyển nó đến ai?"

"Trưởng hội thợ săn ma pháp," nhà vua nói. Ngài giơ một ngón tay lên. "Không phải một thuộc cấp của ông ta. Phải đến tận tay ông ta."

Xin Zhao gật đầu. "Thần sẽ làm nó, ngay khi đường xá đã thông thoáng và tên thủ phạm được xác định."

"Không," nhà vua nói. "Ta muốn cậu đi ngay bây giờ."




"Ông ấy thật cứng đầu," Jarvan lắc đầu "Một khi đã quyết định, chẳng gì có thể thay đổi."


"Ta nên có mặt ở đó," Xin Zhao nói khẽ.

Jarvan đưa tay dụi mắt.

"Và chống lại lệnh vua? Không, đó không phải là chú," Jarvan nói. "Điều gì mà ông ấy phải hạ lệnh cho đích thân chú đi vậy?"




Xin Zhao cứng đờ.


"Thần phải ở bên ngài, bệ hạ," anh nói. "Thần không thể rời cung điện được. Không phải hôm nay."

"Ta muốn cậu chuyển bức thư đó trước khi mọi chuyện trở nên tệ hơn," nhà vua nói. "Bọn thợ săn ma pháp phải bị dừng lại trước khi căng thẳng ngày càng leo thang. Đã đủ lắm rồi."

"Bệ hạ, thần không nghĩ việc đứa nó lúc này—" Xin Zhao nói, nhưng nhà vua đã cắt lời anh.

"Đây không phải là lời đề nghị, tể tướng," ngài nói. "Cậu sẽ mang ý chỉ này đi. Ngay bây giờ."




"Đưa một lá thư," Jarvan nói. "Đó là lý do ông ấy phải triệu chú đến gặp riêng?"


Xin Zhao gật đầu, còn Jarvan chỉ nở một nụ cười cay đắng. "Thật là ông ấy mà," cậu nói. "Luôn xem trọng việc triều chính. Chú có biết rằng ông ấy đã từng bỏ lỡ buổi sinh nhật năm cháu mười bốn tuổi, chỉ để tham gia một buổi họp của Hội Đồng Khiên. Một buổi họp bàn về việc thu thuế."

"Ta còn nhớ," Xin Zhao nói.

"Chú đã đưa bức thư đấy, đúng chứ?"

"Không," Xin Zhao nói, lắc đầu. "Ta đã quay về ngay khi ta nghe tiếng chuông báo hiệu. Ta đã cố lao đi nhanh nhất có thể."

"Và gặp rắc rối trên đường phố, đúng không," Jarvan hỏi, hướng mắt vào vẻ ngoài bầm dập của Xin Zhao.

"Không có gì là không giải quyết được cả."

"Pháp sư à?" Jarvan hỏi.

Xin Zhao gật đầu. "Và cả những kẻ đã giáng tiếp gây ra việc này."

"Chúng ta nên xử tử hết bọn chúng," Jarvan thì thào.

Xin Zhao sửng sốt nhìn thẳng vào hoàng tử. Anh chưa bao giờ thấy cậu ta phát ngôn những lời chua chát đến thế. Thật ra, anh biết rằng hoàng tử trước đây luôn không đồng tình với cách Demacia đối xử với pháp sư. Nhưng đó là trước đây.

"Ta không nghĩ rằng ông ấy sẽ đồng ý với cháu," Xin Zhao nói, bằng một giọng thật bình tĩnh.

"Và chúng đã giết chết ông," Jarvan cắt lời.

Xin Zhao biết rằng chẳng có gì có ích để nói vào lúc này cả, nên anh chỉ im lặng. Trong khoảnh khắc đó, ngọn lửa trong lòng Jarvan đã tắt ngóm ngay lập tức. Nước mắt trào ra từ khóe mắt cậu, dù cậu đã cố kiềm giữ chúng lại.

"Cháu không biết làm gì cả," cậu nói. Trong khoảnh khắc đó, cậu chỉ còn là một đứa trẻ, sợ sệt và cô độc.

Xin Zhao bước đến, buông giáo và ôm chặt lấy Jarvan. "Ôi, cậu bé" anh nói.

Jarvan bật khóc, cậu nấc thành tiếng, cơ thể run lên, và bao nhiêu nước mắt chất chứa giờ cũng tuôn trào trên gò má của Xin Zhao.

Họ ôm nhau một lúc lâu nữa, chia nhau những mất mát chung, và rồi lùi lại. Xin Zhao quay về nhặt ngọn giáo lên, giúp họ có một phút chốc để trấn tĩnh bản thân.


Khi quay lưng lại, Jarvan đã cởi chiếc áo dính đầy mồ hôi, và khoác lên mình một tấm hoàng bào dài, bằng lụa trắng với họa tiết thanh kiếm và đôi cánh. Cậu trông có vẻ bình tĩnh.

"Giờ thì cháu sẽ làm điều mà cháu hằng được sinh ra để làm," Xin Zhao nói. "Cháu sẽ lãnh đạo."

"Cháu không nghĩ là cháu đã sẵn sàng," Jarvan nói.

"Chẳng ai từng sẵn sàng cả. Ít ra, không phải là những vị vua tốt."

"Nhưng chú sẽ ở bên cháu chứ. Để giúp cháu."

Một cơn lạnh bỗng tràn ngập trái tim Xin Zhao. "Ta tiếc rằng... điều đó là không thể," anh trả lời.




Xin Zhao giằng xé bản thân. Anh đã tuyên thệ với Vua Jarvan, và chưa từng trái bất kì lệnh nào từ ngài, trong suốt hai mươi năm phục vụ.


"Việc của thần là ở đây, để bảo vệ người, bệ hạ," anh nói.

Vua Jarvan dụi mắt, ông trông có vẻ mệt mỏi.

"Đây là nhiệm vụ của cậu đối với Demacia," nhà vua nói.

"Người là vua," Xin Zhao trả lời. "Người Demacia."

"Demacia vĩ đại hơn bất kì vị vua nào!" Jarvan ngắt lời. "Không tranh luận. Đây là lệnh."

Cảm quan của Xin Zhao đang gào thét về một mối hiểm họa chực chờ, nhưng lòng trung thành tuyệt đối với nghĩa vụ của anh đã khiến nó câm lặng.

"Thần tuân lệnh," anh nói.

Xin Zhao cúi chào, và rồi anh quay người bước đi khỏi căn phòng.




"Ta đã thề nguyện, nhiều năm về trước," Xin Zhao nói. "Nếu ông ấy bị sát hại, mạng sống của ta cũng sẽ không còn."


"Vậy còn những lần chú đã cứu mạng cha cháu?" Jarvan nói, đột nhiên trở nên kiên định. Trong khoảnh khắc đó, cậu trông thật giống cha mình, trong mắt Xin Zhao. "Cháu tận mắt chứng kiến điều đó ít nhất ba lần. Và cháu biết còn những lần khác nữa."

Xin Zhao cứng đờ.

"Danh dự là mạng sống của ta," anh nói. "Ta sẽ không thể sống với nỗi nhục nhã làm trái lại lời thề."

"Chú đã thề điều đó với ai?"

"Thống Soái Tối Cao Tianna."

Jarvan sững sờ.

"Khi bắt đầu phục vụ dưới trướng của cha cháu, chú đã hiến mạng mình cho Demacia, phải thế chứ?" cậu nói.

"Đúng thế."

"Lời thề của chú là với Demacia." Jarvan nói. "Không phải ai khác. Nghĩa vụ của chú với Demacia đứng trên tất cả."

Xin Zhao nhìn chằm chằm vào Jarvan. Cậu ấy thật giống cha mình.

"Vậy còn Thống Soái thì sao?"

"Cháu sẽ làm việc với Tianna," Jarvan nói. "Giờ đây, cháu muốn chú thực hiện nghĩa vụ của mình."

Xin Zhao thở phào, một hơi thở mà anh không hề nhận ra rằng mình đã kiềm giữ một lúc lâu.

"Chú sẽ là tể tướng của cháu, như đã từng phục vụ cha cháu chứ?" Jarvan nói.

Xin Zhao chớp mắt. Giây phút trước, anh vẫn còn nghĩ rằng Jarvan định kết liễu mình... và anh đã sẵn sàng đón nhận cái chết.

Anh lưỡng lự, cảm xúc rối bời, đầu óc quay cuồng.

"Xin Zhao... Chú," Jarvan nói. "Vương quốc ta cần chú. Cháu cần chú. Chú sẽ làm điều này chứ? Vì cháu?"

Từ từ, như thể mong đợi Jarvan sẽ đổi ý, Xin Zhao quỳ xuống trên một chân.

"Đó là vinh hạnh của thần... bệ hạ."




Jarvan đi cạnh Xin Zhao xuyên qua cung điện, về phía sảnh hội đồng. Những triều thần của cha cậu ấy– không triều thần của cậu ấy, Xin Zhao tự sửa lỗi cho bản thân – đang đợi.


Binh lính đã đứng ở khắp nơi. Binh đoàn tinh nhuệ nhất của Demacia – Đội Tiên Phong Bất Khuất – đã cử người đến hỗ trợ cấm quân trong điện, và họ đứng ở khắp các ngưỡng cửa, cảnh giác và đầy kỉ luật.

Biểu cảm của Jarvan rất nghiêm nghị, vương giả. Chỉ mỗi Xin Zhao là người chứng kiến cảm xúc của cậu vỡ òa trong phòng tập lúc ban nãy. Giờ đây, khi trước những nô dịch, triều thần, và binh lính, cậu hoàn toàn kiểm soát được cảm xúc.

Tốt, Xin Zhao thầm nghĩ. Người dân Demacia cần cậu mạnh mẽ lúc này.

Mọi người họ đi qua đều khụy gối, cúi đầu. Họ vẫn tiếp tục, sải bước một cách có chủ đích.

Jarvan dừng lại trước cánh cửa đại sảnh hội đồng

"Một điều nữa," cậu nói, quay mặt về phía Xin Zhao.

"Thưa bệ hạ?"

"Lá thư cha cháu muốn gửi đi," cậu nói. "Nó đang ở đâu?"

"Thần vẫn giữ nó đây," Xin Zhao nói. Anh lấy nó ra khỏi thắt lưng, và trao chiếc hộp chứa cho Jarvan.

Jarvan nhận lấy nó, mở niêm phong, và kéo ra một cuộn giấy da được chứa bên trong. Đôi mắt cậu chăm chú vào những lời cuối của cha mình.

Xin Zhao nhìn thấy biểu cảm của Jarvan nghiêm lại. Và rồi cậu vò nát bức thư trong tay, vặn xoắn nó như thể cậu vừa xiết cổ ai đó, rồi đưa nó trở lại.

"Hủy nó đi," Jarvan nói.

Xin Zhao nhìn cậu ấy một cách sửng sốt, nhưng Jarvan đã quay lưng đi mất. Cậu gật đầu với lính canh hai bên cửa, và cánh cửa được mở ra. Những người đang ngồi sẵn trên một chiếc bàn dài trong phòng đứng dậy, trước khi cúi đầu chào cùng một lúc. Ngọn lửa đang bập bùng trong chiếc lò sưởi nằm cạnh bức tường phía nam của căn phòng

Có một số ghế trống trên bàn. Nhà vua không phải là người duy nhất bỏ mạng trong cuộc tấn công ngày hôm qua.

Xin Zhao vẫn cầm chặt lá thư nhàu nát trong tay, choáng váng, khi Jarvan bước đến phía đầu bàn bên kia. Cậu nhìn về phía Xin Zhao, vẫn đứng sững sờ ngay trước cửa.

"Tể tướng?" Jarvan nói.

Xin Zhao chớp mắt. Bên phải Jarvan, Thống Soái Tối Cao Tianna Crownguard đang nhìn chằm chằm vào anh, lạnh lẽo đến mức nguy hiểm. Phía bên kia, với một ánh mắt cũng sắt lạnh tương tự, là chồng của Tianna, cũng là người mà lẽ ra lá thư này nên được gửi đến – lãnh đạo của hội thợ săn ma pháp. Ánh mắt của Xin Zhao lướt qua bọn họ, rồi quay trở về chỗ của Jarvan, người đang nhướng mày như vẫn còn thắc mắc.

Không ngưng nghỉ, Xin Zhao sải bước về phía cuối phòng, và ném bức thư vào ngọn lửa.

Và rồi anh tiến đến vị trí của mình, đứng ngay bên cạnh nhà vua. Anh hi vọng rằng không một nỗi lo lắng nào mà mình vừa cảm thấy được là sự thật.

"Bắt đầu nào," Jarvan nói.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip