Kalista - Mũi giáo phục hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
"Phản đồ, bội thề, và phụ bạc... chúng ta ghét tất cả chúng."

~ Kalista

---

Một bóng ma của trừng phạt và báo thù, Kalista là linh hồn bất tử của sự phục hận, một cơn ác mộng được triệu hồi từ Quần Đảo Bóng Đêm để săn đuổi những kẻ lật lọng và phản bội. Những nạn nhân của chúng có thể khóc lóc cầu xin được trả thù, nhưng Kalista chỉ trả lời những ai cô thấy xứng đáng với kỹ năng của mình nhất. Đau khổ sẽ đến với những ai trở thành mục tiêu của Kalista, vì mọi giao kèo với người thợ săn tàn nhẫn này chỉ có thể kết thúc với ngọn lửa lạnh lẽo trên mũi giáo của cô.

Tướng liên quan: Hecarim, Thresh, Mordekaiser, Yorick

Khu vực: quần đảo bóng đêm

---

Tiểu sử tướng:


Khi còn sống, Kalista từng là một chiến tướng kiêu hãnh, cháu gái vị vua của một đế chế giờ chẳng còn ai nhớ đến. Cô sống theo những nguyên tắc nghiêm ngặt của danh dự, phục vụ vương quốc với một lòng trung thành tối cao. Nhà vua có rất nhiều kẻ thù, và khi họ cử một sát thủ đến để hạ sát ông, chính sự cảnh giác cao độ của Kalista đã ngăn chặn một thảm kịch.

Nhưng dù cứu được nhà vua, cô lại vô tình làm hại người mà ông yêu thương nhất—lưỡi dao tẩm kịch độc của tên sát thủ bị chệch hướng và cắt vào tay hoàng hậu. Dù những thầy tu hay những y sĩ giỏi nhất đã được hiệu triệu, không một ai trong số họ có thể lấy được chất độc ra khỏi cơ thể bà. Đau buồn tột độ, nhà vua ra lệnh cho Kalista rời đi để tìm một phương thuốc chữa trị, trong khi Hecarim của Hội Sắt sẽ thay cô ở lại bên ông.

Kalista đi thật xa, tìm kiếm phương thuốc từ các học giả ẩn sĩ hay cả những truyền thuyết... nhưng rồi đều thất bại. Rồi cuối cùng, cô cũng đã tìm kiếm được một nơi, được che giấu khỏi thế giới bên ngoài bởi một màn sương mỏng lấp lánh, lời đồn nói những cư dân nơi đây nắm giữ bí mật của cuộc sống vĩnh hằng. Cô dong buồm cho một chuyến hải trình cuối cùng mang tên hy vọng, đến chốn Đảo Thiêng huyền thoại.

Những vệ binh thủ phủ Helia hiểu được ý định trong sáng của Kalista, và đã vén màn sương cho phép cô vào trong an toàn. Cô cầu xin họ chữa trị cho hoàng hậu, và sau khi cân nhắc rất lâu, các thành chủ rốt cuộc đã đồng ý. Thời gian là sống còn. Chỉ cần hoàng hậu còn hơi thở, bà sẽ có hi vọng được chữa trị bởi Suối Nguồn Sự Sống truyền thuyết. Kalista được truyền đạt một bùa chú giúp cô có thể một mình quay trở lại Helia, nhưng được cảnh báo không chia sẻ điều này với bất kỳ ai.

Tuy nhiên, trước khi Kalista kịp cập bến vùng đất quê hương mình, hoàng hậu đã trút hơi thở cuối cùng.

Nhà vua giờ đã trở nên điên loạn, tự nhốt mình trong tháp với thi thể dần thối rữa của hoàng hậu. Khi được tin Kalista đã quay về, ông yêu cầu được biết những gì cô đã tìm được. Bằng trái tim nặng trĩu, bởi cô chưa từng làm ông thất vọng, Kalista thừa nhận rằng phương thuốc cô tìm thấy giờ đã không còn tác dụng. Nhà vua không tin vào sự thật, và kết tội phản loạn với Kalista.

Hecarim đã thuyết phục cô dẫn họ đến Quần Đảo Phước Lành, nơi bác cô có thể chính tai nghe sự thật từ miệng của những thành chủ nơi đây. Và rồi, có lẽ, ông sẽ tìm được sự thanh thản—dù phải chấp nhận sự thật rằng hoàng hậu đã qua đời, sẽ cho phép bà được yên nghỉ. Kalista miễn cưỡng đồng ý.

Và thế là nhà vua rời đi trên một hạm đội với những chiếc thuyền nhanh nhất của ông, và reo lên mừng rỡ khi thành phố Helia tráng lệ hiện ra trước mắt ông. Dù vậy, những thành chủ đã chặn đường họ lại, không cho phép họ tiến thêm. Họ khẳng định, rằng chết nghĩa là hết. Đánh lừa tử thần là hành động phá vỡ luật lệ tự nhiên của vạn vật.

Nhà vua chìm vào cơn thịnh nộ điên cuồng, và hạ lệnh cho Kalista giết hết tất cả những kẻ dám chống đối ông. Cô từ chối, và yêu cầu Hecarim hỗ trợ cô... nhưng thay vì làm thế, hắn lại cắm ngập lưỡi giáo của hắn vào lưng cô.

Hội Sắt theo bước hành động phản bội của hắn, đâm xuyên cơ thể Kalista hết lần này đến lần khác khi cô ngã xuống. Một trận hỗn chiến nổ ra, khi những người trung thành với Kalista chiến đấu trong tuyệt vọng với đoàn kỵ binh của Hecarim, nhưng bị áp đảo hoàn toàn về số lượng. Khi sự sống dần tàn lụi, Kalista chỉ biết chứng kiến những chiến binh của mình lần lượt ngã xuống, thề rằng sẽ mang khao khát trả thù cho đến hơi thở cuối cùng...

Lần tiếp theo khi Kalista mở mắt, tất cả đều đã tràn ngập trong quyền năng hắc ám của một thứ ma thuật quái dị. Cô chẳng thể biết điều gì đã diễn ra, nhưng thành phố Helia xinh đẹp ngày nào giờ chỉ còn là một thế giới vặn vẹo, ghê tởm—cả Quần Đảo Phước Lành giờ đã chìm vào bóng đen hắc ám, tràn ngập với những linh hồn than khóc, vĩnh viễn mắc kẹt trong hình hài ác mộng của những xác sống.

Dù cô đã cố bám víu vào những mảnh ký ức vỡ tan về hành động phản bội kinh tởm của Hecarim, nhưng rồi chúng cũng dần tàn lụi bởi hàng thế kỷ trôi qua, chỉ để lại một khát khao phục hận mãi âm ỉ trong lồng ngực Kalista. Cô trở thành một bóng ma, một hiện thân kinh hoàng được kể trong các truyền thuyết, kẻ được triều hồi khi ai đó phải chịu một sự phản bội kinh hoàng như cô đã từng.

Và rồi những linh hồn đó hòa quyện cùng cô, để trả cái giá cuối cùng—làm một thể với Mũi Giáo Phục Hận.

---

Truyện ngắn:

LỜI CẦU KHẨN


Người vợ đứng giữa đống tro tàn của ngôi nhà. Tất cả những gì quan trọng với cô đã biến mất, và trong cô dâng lên nỗi đau vô cùng... và cả thù hận nữa. Giờ thù hận là thứ duy nhất giúp cô đứng vững.

Cô lại thấy khuôn mặt hắn mỉm cười khi ra lệnh. Đáng ra hắn phải là người bảo vệ cho họ, nhưng hắn đã phỉ nhổ vào lời thề đó. Gia đình của cô không phải là gia đình duy nhất bị kẻ bội thề làm tan vỡ.

Khao khát được săn lùng hắn thật mạnh mẽ. Cô không muốn gì hơn ngoài việc cắm cây kiếm vào lồng ngực hắn và ngắm nhìn sự sống rút dần khỏi đôi mắt hắn... nhưng cô biết mình sẽ chẳng bao giờ có thể lại gần hắn. Hắn có lính gác hộ vệ suốt ngày đêm, và cô chỉ có một mình. Cô không thể đơn độc vượt qua cả đạo quân của hắn được. Một cái chết vô nghĩa.

Cô rùng mình thở dài, biết rằng đã không còn đường quay lại.

Hình nộm thô kệch của một người đàn ông, làm từ que và sợi, nằm trên cái tủ đã sạm đen vì lửa đốt. Trên thân nó là quấn một mảnh vải xé ra từ áo choàng của kẻ phản bội. Cô lấy được nó trong bàn tay nắm chặt của người chồng đã khuất. Bên cạnh nó là một cái búa và ba cái đinh rỉ sét.

Cô nhặt tất cả lên và đi đến ngưỡng cửa. Cánh cửa cũng đã biến mất, bị đập tan thành từng mảnh trong cuộc tấn công. Bên ngoài, được ánh trăng soi sáng, là một cánh đồng trống rỗng, tối đen như mực.

Đứng dậy, người vợ ấn hình nộm vào thanh rầm bằng gỗ cứng.

"Tôi triệu hồi người, hỡi Quý Cô Phục Hận," cô nói, giọng trầm xuống, run rẩy trong tận cùng của giận dữ. "Từ bên kia tấm màn che, hãy nghe lời khẩn cầu của tôi. Hãy đến đây. Hãy để công lý được thực thi."

Cô cầm búa và lấy cái đinh đầu tiên.

"Tôi sẽ nói tên kẻ phản bội lần một," cô nói, và đọc to tên của hắn. Trong lúc làm vậy, cô đặt mũi đinh lên ngực hình nộm. Bằng một nhát búa, cô đóng ngập nó vào tận trong rầm cửa.

Người vợ rùng mình. Căn phòng đã lạnh đi rõ rệt. Hay chỉ là tưởng tượng của cô thôi?

"Tôi sẽ nói tên kẻ phản bội lần hai," cô nói và đóng cây đinh thứ hai bên cạnh cây thứ nhất.

Cô nhìn xuống, và giật nảy người. Một hình bóng u tối đứng dưới ánh trăng bên ngoài cánh đồng, cách đó chừng một trăm thước. Nó không hề cử động. Hơi thở gấp gáp hơn, người vợ hướng sự chú ý trở về với công việc chưa hoàn thành của mình.

"Tôi sẽ nói tên hắn lần ba," cô nói, lặp lại tên kẻ đã sát hại chồng con cô, trước khi đóng cây đinh thứ ba vào hình nộm.

Một linh hồn báo thù cổ xưa đứng chắn lối vào trước cô, và người vợ loạng choạng lùi lại, thở hổn hển.

Sinh vật đến từ thế giới khác này bọc mình trong bộ giáp cổ, da thịt mờ nhạt và lấp lánh ánh sáng ma quái. Sương Đen bao quanh cô ta như một tấm vải liệm sống.

Tiếng kim loại rít lên khi sinh vật đó kéo từ ngực ra một cây giáo đen tuyền – thứ vũ khí đã chấm dứt cuộc sống của cô ta.

Cô ta ném nó lên mặt đất trước mặt người vợ. Không một lời nào được thốt ra; không cần thiết. Người vợ biết cô được trao cho thứ gì – báo thù rửa hận – và cũng biết cái giá khủng khiếp của nó: linh hồn của cô.

Bóng ma lẳng lặng quan sát, khuôn mặt vô cảm và đôi mắt rực cháy ngọn lửa giận dữ mà lạnh lẽo, trong khi người vợ nhặt thứ vũ khí phản trắc kia lên.

Tôi hiến mình cho sự phục hận," cô run giọng nói. Cô quay mũi giáo lại, hướng vào tim mình. "Tôi trả cho nó máu của mình. Tôi trả cho nó linh hồn của mình."

Cô ngừng lại. Chồng cô sẽ van nài cô quay đầu khỏi con đường này. Anh sẽ cầu xin cô đừng hy sinh linh hồn chỉ vì họ. Một thoáng nghi ngờ hiện lên trong tâm trí cô. Bóng ma bất tử kia vẫn đang quan sát.

Đôi mắt người vợ khép lại khi nghĩ tới thi thể đầy vết kiếm và rìu của người chồng. Cô lại nghĩ đến những đứa trẻ nằm dài trên mặt đất, và sự kiên quyết dấy lên như một viên đá lạnh lẽo trong trái tim cô. Tay cô nắm chặt lấy cây giáo.

"Giúp tôi," cô cầu khẩn. "Làm ơn hãy giúp tôi giết hắn."

Cô đâm mũi giáo vào sâu trong lồng ngực.

Đôi mắt người vợ mở rộng và cô quỵ xuống. Cô cố nói, nhưng chỉ có những bong bóng màu đỏ thoát ra từ đôi môi.

Bóng ma nhìn cô chết dần, biểu cảm không có chút thay đổi.

Khi dòng nhựa sống cuối cùng chảy ra khỏi cơ thể, cái bóng của người vợ đứng dậy. Cô kinh ngạc nhìn xuống đôi tay như có như không của mình, rồi đến chính thân xác mình nằm chết trên sàn. Vẻ mặt của cái bóng đanh lại, một lưỡi kiếm mờ ảo xuất hiện trên tay cô.

Một sợi dây siêu hình, mỏng manh hơn cả tia sáng, nối cái bóng vừa được sinh ra với linh hồn báo thù cô đã triệu hồi. Qua mối ràng buộc này, người vợ thấy Kalista khác hẳn, thoáng như người chiến binh cao quý cô từng là khi còn sống: cao lớn và kiêu hãnh, bộ giáp lấp lánh. Dáng điệu tự tin mà không ngạo mãn; một thủ lĩnh bẩm sinh, một người lính bẩm sinh. Đó là viên chỉ huy mà người vợ sẵn sàng đổ máu vì cô ta.

Đằng sự cơn giận dữ, cô cảm nhận được sự đồng cảm của linh hồn – họ cùng chia sẻ nỗi đau bị phản bội.

"Mục tiêu của cô là mục tiêu của chúng ta," Kalista, Mũi Giáo Phục Hận, nói. Giọng nói lạnh tanh và nghiêm nghị. "Giờ chúng ta cùng đi trên con đường phục hận."

Người vợ gật đầu.

Và như thế, linh hồn báo thù và cái bóng của người vợ sánh bước tiến vào trong màn đêm và biến mất.

---

Truyện ngắn:

VỌNG ÂM BỊ BỎ LẠITÁC GIẢ: ANTHONY REYNOLDS


Máu đọng thành vũng bên dưới hắn, đỏ thẫm trên nền đá trắng tinh. Thanh kiếm nằm cạnh, phần lưỡi đã vỡ vụn. Những kẻ sát nhân đã vây quanh, những bóng đen bao trùm lên hắn, nhưng hắn chẳng thấy gì khác ngoài cô.

Mắt cô nhìn hắn trừng trừng, nhưng chẳng thấy gì. Khuôn mặt phủ máu của hắn đang phản chiếu chính hắn. Hắn đang nằm nghiêng. Hơi thở yếu ớt và gấp gáp.

Bàn tay vô hồn của cô lạnh tanh, nhưng hắn không thể cảm thấy gì nữa. Một sự tĩnh lặng bao trùm lên hắn như một tấm màn the. Chẳng còn đau đớn, chẳng còn sợ hãi, chẳng còn nghi hoặc. Chẳng còn nữa.

Những ngón tay mang giáp của hắn siết chặt lấy bàn tay cô. Hắn không thể ở cùng cô lúc sống, nhưng hắn sẽ ở cạnh cô nơi thế giới bên kia.

Lần đầu tiên, trong khoảng thời gian đằng đẵng như vĩnh hằng, hắn cảm thấy bình yên...

"Xin chào, Ledros," một giọng nói phát ra từ một nơi mà nó không nên được phát ra.

Ledros... Tên hắn.

Một tội ác, một điệu cười nhạo báng, và tiếng leng keng của xích sắt.

"Ta không biết vì sao ngươi lại làm điều này lên chính bản thân mình, nhưng ta thích tận hưởng cảm giác đau đớn của ngươi đấy."

Thực tại đập vào hắn như một cơn sóng cuồng, đe dọa kéo hắn xuống phía dưới.

Vệt máu dưới chân hắn đã ở đó hàng thế kỉ rồi, bong tróc và thẫm nâu. Những viên đá không còn trắng nữa, mà đã đen lại, và nứt nẻ. Bầu trời phủ đầy mây xám vần vũ, được thắp sáng từ bên trong bởi những tia sét.

Và mọi nơi, Màn Sương Đen đã bao phủ.

vẫn ở đó thêm một chốc nữa, hắn níu kéo cô, không muốn để cô rời đi.

"Tình yêu của ta," hắn thở hắt ra, nhưng rồi cô cũng mờ dần, như đống tro tàn trong gió, để lại hắn ở đó, níu kéo lấy thinh không.

Hắn đã chết.

Và hắn vĩnh viễn mắc kẹt ở cái chốn nằm giữa sự sống và cái chết này.

Ledros đứng dậy, nhặt lưỡi tàn kiếm đã vỡ vụn của mình lên.

Hắn chĩa lưỡi ma kiếm về phía kẻ đã phá vỡ ảo mộng nơi ký ức của hắn. Hồn ma đê tiện ẩn náu nơi bóng đêm, nó nhìn hắn đắm đuối, lửa xanh rực cháy trong hốc mắt. Chiếc lồng đèn của nó được đặt lên một hòn gạch vụn cạnh đó, tỏa ra thứ ánh sáng chết chóc, với những linh hồn bị giam cầm bên trong không ngừng than khóc.

Cai Ngục Xiềng Xích. Thresh.

Ôi, hắn ghét gã ta đến nhường nào.

Những linh hồn bị nguyền rủa đã ám ảnh hắn trong nhiều thế kỷ, khiêu khích hắn, nhạo báng hắn. Giờ đây hắn đã tìm được con đường của bản thân nơi đây? Đây là thánh địa của hắn, nơi duy nhất hắn có thể tìm thấy bình yên, trước khi nỗi kinh hoàng nơi thực tại nhấn chìm hắn.

"Vì sao ngươi đến đây?" Ledros hỏi. Giọng hắn trầm và trống rỗng, như thể hắn đang nói từ một chốn, hoặc một thời gian xa xôi nào đấy.

"Lần này ngươi đã lạc lối khá lâu đấy." Thresh nói. "Hàng tháng trời. Có lẽ là hàng năm. Ta không còn theo dõi nữa."

Ledros hạ lưỡi kiếm, lưỡng lự với những thứ xung quanh.

Hắn nhớ nơi này trước đây—đá trắng và ánh kim lấp lánh trong ánh mặt trời. Màn sương trắng bao bọc bảo vệ quần đảo khỏi những kẻ bên ngoài. Khi họ đến đây lần đầu, nó như thế là một vùng đất được thánh thần ưu ái—một vùng đất trù phú, chứa đầy kiến thức, những kỳ quan, và chẳng hề bị chiến tranh hay nạn đói chạm đến. Nó càng khiến mọi thứ dễ dàng hơn. Chẳng hề có nhiều cuộc nổi loạn tại nơi đây.

Giờ thì chẳng còn mặt trời nữa. Bóng tối bao trùm tất cả. Tàn dư gãy vỡ của thư viện bao phủ bên trên, như một cái xác khô khổng lồ. Những công trình bằng đá treo lơ lửng trên không trung, nơi chúng đã nổ tung và rồi ngưng đọng trong dòng thời gian. Hắn quả là một kẻ ngu ngốc khi nghĩ rằng những vị thần đã ưu ái nơi đây, bởi cũng chính tay họ đã bỏ rơi nó.

Mọi lần hắn trỗi dậy từ nỗi điên loạn vô hình nơi Màn Sương Đen và tái sinh, nó vẫn ở đây, nơi cơ thể phàm trần của hắn ngã ngục, từ rất lâu rồi. Mọi lần đều như một. Chẳng hề đổi thay.

Kẻ đã đợi sẵn hắn là một điều mới. Tuy nhiên, đó hẳn không phải là điều mới mẻ mà hắn mong chờ.

Như một thói quen, hắn lần mò lấy mặt dây chuyền mà hắn lúc nào cũng đeo trên cổ... nhưng nó không còn ở đó nữa.

Thứ ánh sáng tử thi trong hắn nhấp nháy trong sợ hãi.

"Quả là một món trang sức đẹp đẽ," Thresh nói.

Ledros ngoặt đầu, mắt rực lên. Thresh cầm trên tay một đoạn xích ngắn, treo trên đó là một mặt dây chuyền tinh xảo làm bằng bạc, trên đó là hai đóa hồng, cành lá của chúng xoắn cuộn vào nhau như một đôi tình nhân.

Cơn giận chạy dọc bên trong Ledros, nóng bỏng và đột ngột, thanh kiếm rực lửa khi hắn bước về phía Thresh. Khi còn sống, hắn đã là một người đàn ông mạnh mẽ, đầy giận dữ và bạo lực—chiến binh vô địch của nhà vua. Hắn cao vượt đầu Thresh.

"Cái đó... là... của tao," Ledros gầm lên.

Cai Ngục Xiềng Xích không bỏ chạy khỏi hắn như những linh hồn yếu ớt khác. Khó mà đọc được cảm xúc nơi chiếc hộp sọ giờ đã là khuôn mặt gã, nhưng mắt gã ánh lên một sự thích thú đến tàn bạo.

"Ngươi đã lạc lối, Ledros," gã ta nói, vẫn treo chiếc mặt dây chuyền ngay trước hắn. "Có người sẽ nói chúng ta đều thế, nhưng ngươi thì thật khác biệt. Ngươi không giống những kẻ khác. Nơi đây, ngươi là quả là một sự đặc biệt.

"Trả nó cho tao," Ledros gầm lên, lưỡi kiếm đã sẵn sàng. "Tao sẽ cắt mày ra từng mảnh."

"Cứ thử xem," Thresh nói. Một giọng nói nhỏ nhẹ, nhưng đôi mắt gã ta đã rực cháy, hăm hở cho một sự tàn khốc. Hắn thở dài. "Nhưng nó sẽ không đưa chúng ta đi đâu cả. Đây. Cầm lấy nó đi. Nó chẳng có nghĩa lý gì với ta cả."

Gã ta ném nó đi một cách thô bạo. Ledros bắt lấy với chiếc găng tay đen, bằng một tốc độ vượt xa so với kích cỡ của hắn. Hắn hé mở bàn tay khổng lồ, xem xét chiếc mặt dây chuyền. Nó không hề trầy xước.

Ledros tra lưỡi kiếm vào trong vỏ và cởi bỏ chiếc mũ sừng. Khuôn mặt hắn mờ ảo, một phản ảnh mơ hồ cho khuôn mặt hắn trước đây. Một cơn gió lạnh bỗng quét qua miền đất hoang tàn, nhưng hắn chẳng cảm thấy gì cả.

Hắn choàng chiếc dây chuyền quý giá qua đầu mình, và đội lại chiếc mũ sắt.

"Ngươi không muốn kết thúc kiếp tồn tại đọa đày này sao, Cai Ngục Xiềng Xích?" Ledros hỏi. "Để cảm thấy yên bình sau cuối"

Thresh lắc đầu, bật cười. "Chúng ta có thứ mà người phàm đã hằng khao khát từ thời thượng cổ—sự vĩnh hằng."

"Chúng ta là tù nhân của nó."

Thresh cười mỉm, rồi quay mặt đi, những sợi xích, những chiếc móc sắt mắc trên thắt lưng gã cứ kêu leng keng. Chiếc lồng đèn cứ thế trôi dạt theo bên gã, dù gã chẳng bao giờ thực sự chạm tay đến nó.

"Ngươi cố bấu víu vào quá khứ, mặc cho những ngón tay ngươi không thể giữ lấy nó, như dòng cát thời gian." Thresh nói, "Mặc cho việc ngươi đã bị trói buộc vào thứ kỳ quan chúng ta được ban cho. Nó biến chúng ta thành những vị thần.

"Nó là một sự nguyền rủa," Ledros rít lên.

"Thế thì đi đi, người chiến binh," Thresh nói, ra hiệu cho Ledros. "Đi, tìm cô gái của ngươi đi. Có lẽ lần này cô ấy sẽ nhớ ra ngươi..."

Ledros đứng yên như trời trồng, mắt hắn nheo lại.

"Nói cho ta biết," Thresh nói. "Ngươi muốn cứu rỗi cho cô ta, nhưng khỏi cái gì? Cô ấy không phải sống một kiếp đọa đầy. Nhưng, ngươi thì..."

"Cẩn thận lời nói đấy, cai ngục," Ledros gầm gừ.

"Ngươi làm thế vì cô ấy? Hay là vì chính ngươi?"

Thresh đã từng nói dùng những lời lẽ thế này. Gã đang có ý định nhạo báng nỗ lực của Ledros.

"Ta không phải đồ chơi của ngươi, cai ngục," Ledros nói. "Đừng mang ý nghĩ sai lầm rằng ngươi có thể xem ta như một món đồ chơi."

Thresh cười lớn, để lộ ra hàm răng nhọn hoắc như loài thú săn mồi.

"Đương nhiên là không," gã nói.

Bằng một cử chỉ, Thresh hiệu triệu chiếc lồng đèn. Nó bay về phía gã, nhẹ nhàng, và rồi lơ lửng ngay dưới bàn tay sắc nhọn của hắn. Trong thứ ánh sáng chết chóc nơi ngọn đèn, Ledros nhìn thấy những khuôn mặt đau khổ, cố thoát ra khỏi sự giam cầm, và rồi phai dần trước khi bị thay thế bởi những linh hồn khác—như một cuộc triển lãm của những linh hồn đọa đày. Thresh mỉm cười, nếm lấy nỗi đau đớn của họ.

"Ta không cần hành hạ ngươi," gã nói. "Bởi tự tay ngươi đã làm điều đó rồi."

Cai Ngục Xiềng Xích biến mất vào trong màn đêm, để lại Ledros hoàn toàn cô độc.

Một cơn gió trống rỗng quét xuyên qua thành phố hoang tàn, nhưng hắn không cảm thấy gì cả.

Hắn chẳng cảm thấy gì khác ngoài cô.

Cô đang đi săn.

Ledros bước vào màn sương, để nó bọc lấy bản thân. Rồi gã len qua nó.


Màn Sương Đen gào thét quanh hắn, chất chứa cơn giận, sự thù ghét, và cả nỗi sợ, nhưng hắn khác biệt với phần còn lại, vẫn giữ được ý thức của bản thân mình. Hắn cứ bị kéo về phía cô như một con bướm đêm trước ánh nến, đâm đầu vào hiểm nguy. Hắn lần mò qua nơi đã từng là Quần Đảo Thiêng, băng qua những vùng đất hoang tàn và những vùng nước động giữa những eo biển hẹp chia cách chúng. Bất cứ nơi nào Màn Sương Đen quét qua—nó lần mò trong mù lòa, kiếm tìm, mãi mãi kiếm tìm, thì hắn sẽ có thể đến. Nó chính là nơi nhà tù không ánh mặt trời của họ.

Sự hiện diện của cô trong bóng đêm thôi thúc hắn. Cô đang ở gần. Cảm thấy đã đến gần, hắn một lần nữa bước ra khỏi màn sương.

Hắn đứng trong một cánh rừng đen, những ngọn cây đã héo úa và chết đi, cành lá đã khô lại và gãy vỡ. Vọng âm của những chiếc lá đã rụng xuống từ rất lâu, khẽ khuấy động ký ức về những ngọn gió thoảng, nhẹ nhàng và dễ chịu hơn nhiều so với những cơn gió buốt cứ gào thét qua cánh rừng chết ở hiện tại.

Hắn cảm nhận được động tĩnh bên trong lùm cây. Đôi ủng nặng nề đạp lên mặt đất chết, hắn bắt đầu rình mò nó.

Chiếc khiên sắt được gắn vào cánh tay trái của hắn, dù hắn chẳng nhớ rằng mình đã mang nó lúc nào, và hắn rút kiếm ra. Lớp da thuộc bao quanh chuôi kiếm đã thối rữa tự lúc nào, và lưỡi kiếm cũng đã vỡ tan cách chuôi vài tấc, phần hình dung mờ ảo lấp đầy toàn bộ chiều dài còn lại của nó, khẽ phát ánh sáng. Tan vỡ và rỉ sét bởi sức phá hủy của thời gian, nó chỉ còn là cái bóng của thanh kiếm uy nghiêm ngày nào. Nó được đích thân nhà vua trao tặng cho hắn, lúc người còn là một vị quân vương đáng kính.

Bên dưới, mặt đất rất dốc, nhưng hắn giữ mình đứng vững trên chỗ đất cao, di chuyển dọc theo rìa những hòn đá nhô lên và những chiếc rễ cây xoắn lại. Hắn giờ đã có thể thấy được họ—những linh hồn đen tối bị trói buộc trên những con chiến mã phi băng nhanh qua thung lũng bên dưới. Họ di chuyển nhanh nhẹn, len lỏi qua những tán cây, về phía đông hòn đảo nơi mặt trời đã mãi mãi không bao giờ mọc từ bờ biển đó nữa.

Họ di chuyển cùng nhau, như một hội săn... nhưng chính họ mới là những kẻ bị săn đuổi.

Ledros tăng tốc, cố đuổi theo họ.

Một giọng nói vọng lại nơi tán cây.

"Phía sau ngươi, những kẻ phản bội..."

Nó không phải là một giọng nói duy nhất, nhưng là một nhóm hàng tá người, hoặc hơn, chồng chéo và đan xen lẫn nhau, một quân đoàn linh hồn cùng nhau cất tiếng. Giọng nói lớn nhất trong đó là một giọng nói mà hắn đã quá quen thuộc.

Ledros tiếp tục tăng tốc, di chuyển nhanh chóng và cúi thấp. Những tên kỵ sĩ bên dưới đang bị buộc phải vòng qua một bãi đá khổng lồ cùng những hốc cây khô khốc và cổ đại. Nó khiến họ phải chậm lại, trong khi vách núi nơi hắn di chuyển lại thẳng băng. Hắn nhanh trong vượt lên trên họ và bọc đầu những linh hồn đang bị săn đuổi

Ledros quay ngoặt, bước trên những vách đá dựng đứng. Rồi hắn co người nhảy xuống nền rừng, hơn chục thước bên dưới, mặt đất nứt ra dưới chân hắn.

Hắn dừng lại bên trong một khe núi hẹp, nơi địa hình đã tạo nên một đường hầm. Nơi lũ kỵ sĩ phải đi ngang qua.

Kiếm rút sẵn, hắn chờ đợi.

Tên kỵ sĩ đầu tiên xuất hiện, đang phi ngựa với tốc độ cao, là một sinh vật hỗn tạp giữa linh hồn và kim loại bị vặn xoắn—một hình hài nhạo báng những kẻ đã từng là những kỵ binh kiêu hãnh của Hội Sắt. Giờ họ chẳng còn là gì đối với hắn cả, chỉ là những mảnh vụn thù ghét của những kẻ mà chúng từng là.

Một ngọn thương hắc ám, với phần mũi cong và đầy ngạnh, được tên kỵ sĩ cầm bên bộ giáp sắt, cùng một cặp sừng cong mọc ra từ mũ trụ của hắn. Nhìn thấy Ledros, hắn ta dạt mạnh ngựa của của mình sang một bên, khiến nó gầm gừ và thở hồng hộc. Những chiếc móng của nó như chìm trong bóng đen, dường như chẳng còn chạm xuống mặt đất nữa.

Ledros đã giết tên này chưa? Hay là một trong những kẻ đã sống sót khỏi cơn thịnh nộ của hắn và quay lại giết hắn?

Những tên kỵ sĩ khác cũng đã xuất hiện, họ ghì cương cho ngựa đứng lại.

"Đứng sang một bên, tên lính," một kẻ lên tiếng.

"Bọn ta không có thù oán gì với ngươi," một tên khác nói.

"Thù oán giữa chúng ta sẽ kết thúc khi thời gian chết đi," Ledros gầm lên.

"Thế thì được," một kỵ sĩ chết khác của hội gầm lên. "Nghiền nát hắn!"

"Ngươi không nên dừng lại," Ledros nói, miệng hắn nhoẻn cười. "Sai lầm của ngươi đấy.."

Một tên kỵ sĩ bị hất văng khỏi yên ngựa, một ngọn giáo sáng rực găm vào người hắn. Con ngựa của hắn tan thành mây khói ngay khi hắn đập người xuống đất. Tên kỵ sĩ kêu gào khi hắn bị hút vào hư không, bị Màn Sương Đen nuốt chửng một lần nữa. Chẳng linh hồn nào mong muốn được chìm vào bóng tối.

"Cô ấy ở đây!" tên chỉ huy của binh đoàn gào lên, hắn quay ngựa về phía kẻ thù mới.

Những kẻ khác bắt đầu rối loạn, họ lưỡng lự giữa việc quay trở lại và chiến đấu, hoặc bỏ chạy trong hoảng loạn.

Họ lẽ ra nên nghiền nát hắn ngay khi có cơ hội. Ít ra nó sẽ giúp một ai đó trốn thoát. Đối mặt với cô ta thì tất cả sẽ chỉ còn là cát bụi.

Một kỵ sĩ khác bị hất văng ra khỏi yên ngựa, ngọn giáo xé toạc màn sương và cắm ngập vào ngực hắn.

Và cô xuất hiện, xồ ra từ một góc tối như một con sư tử đang săn mồi, đôi mắt cô cháy rực ngọn lửa săn đuổi.

Kalista.

Ledros ngay lập tức hướng ánh nhìn về những ngọn giáo ma mị được treo phía sau lưng cô, và hắn chợt cảm thấy nhói đau trong tận tâm khảm mình, như những lưỡi kiếm đã kết thúc mạng sống của hắn.

Kalista bước lên phía trước, nắm chặt ngọn giáo ma ám trong tay. Một kỵ sĩ lao vào cô ta, chĩa thẳng ngọn thương móc về phía cô, nhưng cô nhẹ nhàng né ra khỏi đòn tấn công. Trong thế khụy gối, cô ném mũi giáo đi, nó đâm xuyên qua tên kỵ sĩ khi hắn vừa lướt qua. Ngay trong khi ném, cô đã di chuyển đến chỗ kẻ thù tiếp theo.

Cô bẻ ngoặt bàn tay, và một mũi giáo mới hình thành trong lòng bàn tay cô

Một mũi kiếm chém xuống chỗ cô, nhưng Kalista nhẹ nhàng tránh né nó, dạt lưỡi kiếm ra với phần cán của chiếc giáo, trước khi nhảy đi, tránh né vó ngựa hủy diệt của tên kỵ sĩ. Nhảy lên một phiến đá đen, cô vặn người trong không trung và cắm phập mũi giáo vào ngực tên kỵ sĩ, hút hắn vào màn đêm. Rồi cô hạ cánh, cân bằng một cách tuyệt đối, mắt hướng đến những kẻ tiếp theo.

Trong đời, Ledros chưa từng gặp một người phụ nữ mạnh mẽ như Kalista. Nơi thế giới bên kia, cô vẫn không thể bị ngăn cản.

Trong khi những kẻ khác hướng sự chú ý đến cô, có hai tên kỵ sĩ lao thẳng vào Ledros, tuyệt vọng tìm cách thoát khỏi cái chết trong tay Kalista. Né sang bên trong gang tấc, Ledros dậm chiếc khiên khổng lồ vào con chiến mã của tên kỵ sĩ đầu tiên, hất văn con ngựa chết xuống mặt đất, chân vùng vẫy, và tên kỵ sĩ cưỡi nó cũng văng khỏi yên ngựa.

Ngọn thương của tên kỵ sĩ thứ hai đập vào mạn sườn Ledros, xuyên qua bộ giáp trụ của hắn và gãy đôi. Dù vậy, Ledros vẫn đứng vững và vung thanh kiếm của mình. Nó chém thẳng vào cổ con chiến mã, một cú chém đủ sức để khiến đầu nó đứt lìa nếu như đó là xương và thịt. Nhưng không, nó chỉ biến mất vào thinh không với một tiếng thét chói tai. Tên kỵ sĩ ngã mạnh xuống mặt đất.

Ledros hất văng tên chiến binh đi bằng một cú dậm khiên cực mạnh ngay khi hắn vừa đứng dậy, đẩy hắn vào ngay ngọn giáo đang chờ sẵn của Kalista. Cuộc săn của cô ấy, mạng của cô ấy.

Ledros tra kiếm vào vỏ, rồi ngắm nhìn cô hạ sát từng linh hồn một, cho đến cái cuối cùng.

Cao và thon gọn, Kalista di chuyển thật bình thản. Kẻ thù của cô là những chiến binh với kỹ năng thuộc vào hàng huyền thoại, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng di chuyển giữa họ, tránh né những ngọn thương hay những lưỡi kiếm, và hạ gục họ với mỗi cú phản đòn.

Khi mọi thứ kết thúc, chỉ có hai kẻ còn đứng đó, Kalista và Ledros.

"Kalista?" hắn nói.

Cô quay sang nhìn hắn, nhưng ánh mắt cô chẳng hề tỏ vẻ nhận ra hắn. Biểu cảm của cô vẫn sắt đá, như trong cuộc đời của họ trước đây. Cô nhìn hắn một cách lạnh lùng, không chớp mắt.

"Bọn ta là Mũi Giáo Phục Hận," cô trả lời với một giọng nói đồng thanh, không chỉ của riêng cô.

"Em là Kalista, Mũi Giáo của Ngai Bạc," Ledros nói.

Hắn biết rằng cô sẽ nói gì ngay khi cô mở miệng. Mọi lần đều như vậy..

"Bọn ta là sự trả thù," Kalista nói. "Hãy nói lời thỉnh cầu của ngươi, hoặc biến đi."

"Em là cháu gái của vị vua mà anh đã từng phục vụ," Ledros nói. "Chúng ta... có quen biết nhau."

Kalista nhìn ngắm hắn một lúc, rồi cô quay mặt và bước đi.

"Việc của bọn ta vẫn chưa xong," cô nói, không ngoảnh lại. "Những kẻ phản bội sẽ phải gánh chịu cơn thịnh nộ của ta."

"Việc của em sẽ chẳng bao giờ được hoàn thành đâu," Ledros nói, cố đuổi theo cô. "Em đang mắc kẹt trong vòng xoáy vĩnh viễn này! Anh ở đây để giúp em."

"Những kẻ tội độ phải bị trừng phạt," Kalista nói, vẫn tiếp tục bước về phía khu rừng.

"Em nhớ cái này mà, đúng không?" Ledros nói, lấy mặt dây chuyền ra khỏi cổ mình. Điều này khiến cô khựng lại, như mọi khi. Đó là thứ duy nhất được Ledros phát hiện rằng có thể phá vỡ bức màn ký ức của cô, dù chỉ trong một thoáng chốc. Hắn chỉ cần tìm cách để kéo dài cái thoáng chốc đó...

Kalista khựng lại, nghiêng đầu trong khi xem xét chiếc mặt dây chuyền tinh xảo. Cô cố với tay lấy nó, nhưng tự dừng lại trước khi chạm lấy nó.

"Anh đã cố tặng nó cho em," Ledros nói. "Nhưng em đã từ chối."

Sự nghi hoặc ánh lên trong mắt cô.

"Bọn ta... Em... nhớ," cô nói.

Cô nhìn hắn—thực sự thấy hắn.

"Ledros," cô nói. Giờ giọng nói là của cô, và trong thoáng chốc cô chính là người phụ nữ trong ký ức của hắn. Người phụ nữ hắn đã yêu. Vẻ ngoài của cô mềm yếu đi, dù chỉ là một chút. Nhưng em không thể cho anh điều anh muốn được."

"Anh hiểu," Ledros nói, "dù lúc đó anh đã không hiểu."

Kalista nhìn ra xung quanh, như thể giờ cô chỉ chú tâm đến những cảnh vật đó. Cô nhìn vào bàn tay mình, nó phát sáng từ phía trong, mờ ảo như mây khói. Ledros thấy được sự lẫn lộn trong cô, và nỗi đau buồn hiện rõ trên khuôn mặt. Và rồi vẻ ngoài của cô cứng lại.

"Giá như em không đưa ông ta đến đây," Kalista nói. "Giá như em có thể ngăn chặn mọi thứ."

"Không phải lỗi của em," Ledros nói. "Cơn điên đã nuốt trọn ông ta. Anh lẽ ra phải kết thúc nó trước khi nó đến nước này. Không ai băn khoăn về cái chết của ông ta cả. Chẳng ai thương xót cho ông ta cả.."

"Ông ta không phải lúc nào cũng thế," Kalista nói.

"Không, vị vua chúng ta biết đã chết từ lâu khi điều này xảy ra," Ledros nói, chỉ tay ra xung quanh.

"...Chúng ta có một nhiệm vụ phải hoàn thành."

Lòng hắn ngập tràn hy vọng. Một cảm giác thật lạ.

"Dù là gì đi chăng nữa, chúng ta sẽ phải hoàn thành nó, như là..." hắn nói, nhưng những lời nói nhòe đi khi hắn nhận ra lỗi sai của mình.

Cô lại phủ lên mình một lớp mặt nạ lạnh tanh, rồi quay đầu và lại bước đi. Nỗi tuyệt vọng níu giữ Ledros.

Hắn lại một lần nữa thất bại, như mọi lần trước đây.

Những năm đầu sau cuộc Đại Sụp Đổ, hắn đã cố gắng theo đuổi những linh hồn đã hạ sát cô lúc sống, cho rằng việc giết tất cả bọn họ sẽ giải thoát cô. Nhưng không. Hắn đã bỏ ra hàng năm trời theo đuổi mục tiêu đó, nhưng rồi nó cũng chẳng đi đến đâu.

Hắn thấy mình hạ gục trước tên lãnh đạo quân đoàn kỵ sĩ, Hecarim, chặt đầu hắn và đưa hắn về màn sương. Kẻ đó chính là cái tên đã kết liễu Kalista bằng một đòn đánh cuối cùng, và hắn cũng đã cố kết thúc tên đó một lần và mãi mãi. Họ cứ chiến đấu hết lần này đến lần khác, năm này qua năm khác, thập kỷ này qua thập kỷ khác, thế kỷ này qua thế kỷ khác, khi cả những vì sao cũng dời đi trên đầu họ, mà họ cũng chẳng thể thấy được. Nhưng ý chí của Hecarim quá mạnh, và mỗi lần hắn quay lại từ Màn Sương Đen, lại càng trở nên kinh tởm hơn.

Dù sao đi chăng nữa, nó vẫn không đổi thay được gì. Kalista chỉ ngày càng mất đi nhân tính của cô, khi cô hấp thụ linh hồn của những người phàm hiến tế cho cô, tìm kiếm sự trợ giúp của cô để đối đầu với những kẻ đã phản bội họ.

Một lần, hắn đã đưa Kalista đến đối mặt trực tiếp với Hecarim, một việc làm phải trả giá bằng hàng chục sinh mạng. Hắn cứ nghĩ rằng đó là chìa khóa để giải thoát cô, và hắn vui sướng khi con quái vật kinh tởm Hecarim bị cô đâm xuyên bằng hàng chục ngọn giáo, trên cơ thể khổng lồ của hắn... nhưng đưa hắn về với bóng tối cũng chẳng thể giúp được gì. Thỏa mãn một chút, rồi cũng tan biến hết.

Vẫn không gì thay đổi.

Chỉ thêm một lần thất bại trong danh sách của hắn mà thôi.

Có lúc, sự tuyệt vọng đã đẩy hắn đến hành động tự sát. Sự tinh khiết của bình minh đầu tiên hắn chứng kiến kể từ lúc máu ngừng chảy qua những huyết quản của hắn, nó đốt cháy hắn, nó khiến cơ thể của hắn tan biến như hơi nước. Hắn cảm thấy tội lỗi khi đã để Kalista ở lại, nhưng trong nỗi đau đó hắn thấy vui, bởi hắn tin rằng mình cuối cùng cũng đã được giải thoát.

Ngay cả trong việc tìm kiếm sự lãng quên vĩnh cửu, hắn vẫn thất bại, hắn vẫn bị cơn điên cuồng của Màn Sương Đen níu chân một lần nữa.

Mọi khoảnh khắc trước lần tự sát đó trộn lẫn vào nhau, như tiếng khúc ai ca vĩnh hằng về nỗi kinh hoàng và sự thất bại.

Hắn gầm lên khi một tên pháp sư với làn da tím đẩy lùi về nơi bóng tối, xé toạc cơ thể hắn bằng ma thuật cổ ngữ. Niềm vui hắn cảm thấy khi tham gia tàn sát trên một cảng biển cùng Màn Sương Đen chợt nhường chỗ cho nỗi đau khi hắn bị thổi bay về hư không bởi một pháp sư bản địa.

Hắn đã cười khi lưỡi kiếm đâm vào hắn, nhưng sự phấn khích đó nhanh chóng chuyển thành nỗi đau đớn khi lưỡi kiếm đó bỗng sáng lên, rực cháy với sức nóng của mặt trời.

Lần này đến lần khác hắn bị kéo trở lại Màn Sương Đen ác mộng, nhưng hắn luôn trở lại. Mọi lần, hắn đều quay về với một vùng đất bị ngưng đọng trong dòng thời gian, tỉnh dậy ở đúng một nơi, đúng một cách.

Một ý chí yếu ớt có lẽ đã chìm sâu vào điên loạn từ lâu, như những linh hồn khác. Nhưng đó không phải là hắn. Thất bại cứ bám lấy hắn, nhưng ý chí của hắn vẫn vững như sắt, như đá. Quyết tâm ngoan cố để giải thoát cô khiến hắn cứ bước tiếp. Có lẽ đó chính là thứ khiến hắn chắc chắn sẽ quay lại, hết lần này đến lần khác.

Quay trở lại với thực tại, Ledros chứng kiến Kalista bước dần xa khỏi bản thân, để tiếp tục nhiệm vụ không ngày hết của cô.

Nỗi u uất dâng trào trong hắn. Mọi thứ là vô ích sao?

Thresh nói đúng sao? Nỗ lực giải thoát cô khỏi bước đường thù hận của hắn chỉ là vì lòng ích kỷ của hắn thôi sao?

Cô cứ mộng du qua cơn ác mộng này, chẳng phải nhận ra nỗi kinh hoàng thực thụ trong nó. Liệu cô sẽ biết ơn hắn vì đã đánh thức cô? Hay cô sẽ trách cứ hắn, ước rằng hắn cứ để cô như thế.

Ledros lắc đầu, cố xua đi những ý nghĩ hiểm ác, ngay cả dưới dạng hình dung của Thresh—mỉm cười, hiểm ác—xuất hiện trong tâm trí hắn.

"Biến ra khỏi đầu tao," hắn gầm gừ, rủa chửi Thresh.

Một ý tưởng mới chợt nảy ra trong đầu hắn, vượt trên mọi nỗi nghi hoặc hay sợ hãi. Có một thứ hắn chưa từng thử, một điều hắn chưa từng nghĩ đến cho đến lúc này.

"Kalista," hắn gọi với theo.

Cô không nghe hắn, và vẫn bước tiếp, mỗi bước chân vẫn đều đều không ngớt.

Hắn cởi bỏ vỏ kiếm trên thắt lưng ra, và vứt thanh tàn kiếm xuống mặt đất. Hắn sẽ không cần nó nữa.

"Anh đã phản bội em," hắn gọi lớn.

Cô dừng lại, ngoảnh đầu, đội mắt trừng trừng hướng về phía hắn.

"Anh nên đứng ra ngay khi mệnh lệnh được ban xuống," Ledros tiếp tục. "Anh biết Hecarim sẽ tìm mọi cách để loại bỏ em. Em luôn là người nhà vua tin cậy. Mọi việc diễn ra quá nhanh, nhưng anh đã có thể nhanh hơn. Chúng ta có thể kề vai chiến đấu với chúng. Chúng ta có thể mở đường máu và có được tự do, cùng nhau! Anh đã phản bội em bằng sự thụ động của mình, Kalista. Anh đã khiến em thất vọng."

Đôi mắt Kalista nheo lại.

"Kẻ phản bội," cô lên giọng.

Một ngọn giáo ma ám hình thành trong bàn tay cô, và cô bắt đầu tiến đến chỗ hắn.

Ledros cởi bỏ chiếc khiên của hắn và ném nó sang bên, trong khi những bước chân của cô chuyển dần thành bước chạy. Hắn dang rộng vòng tay, đón chờ cô.

Ngọn giáo đầu tiên khiến hắn lùi lại một bước, khi nó đâm xuyên hắn.

Việc làm của hắn thật sự là một sự phản bội. Hắn từng yêu cô, ngay cả khi hắn chỉ nói lớn điều đó một mình, trong sự tĩnh mịch của màn đêm...

Ngọn giáo thứ hai đâm xuyên qua hắn, bằng một lực ném khủng khiếp. Hắn loạng choạng, nhưng vẫn ngoan cố đứng vững.

Hắn không dừng lại để ngăn cản hành động của cô. Hắn thật sự là kẻ đã phản bội cô.

Ngọn giáo thứ ba cắm xuyên người hắn, giờ hắn đã quỵ xuống hai đầu gối. Hắn mỉm cười, ngay cả khi sức mạnh đang dần buông bỏ hắn.

Đúng, đây chính là nó. Đây là thứ sẽ giải thoát cô khỏi vòng xoáy kinh hoàng không dứt đó. Hắn chắc chắn về điều đó.

"Kết thúc đi," hắn nói, ngước nhìn về phía cô. "Kết thúc và tự do đi."

Họ nhìn nhau trong một khoảnh khắc, hai linh hồn bất tử, hai thể xác mơ hồ khuấy động bởi thứ năng lượng bất tử. Trong khoảnh khắc đó, Ledros chỉ cảm thấy mỗi tình yêu. Trong mắt hắn, cô hiện lên như cô trong cuộc đời trước đây—vương giả, xinh đẹp, mạnh mẽ.

"Những kẻ phản bội phải chết," cô nói, và hạ gục hắn.

Tầm nhìn của Ledros bắt đầu nhòa đi khi thân xác của hắn dần tan rã, nhưng giờ đây hắn đã cảm thấy biểu cảm nơi Kalista thay đổi, khuôn mặt vô hồn biến mất, thay vào đó là nỗi kinh hoàng được hé lộ.

"Ledros?" cô nói, giờ là giọng của chính cô.

Đôi mắt cô mở rộng, dường chúng như đang ngấn những giọt lệ lấp lánh. Cô lao về phía Ledros khi hắn ngã xuống.

"Em đã làm gì thế này?" cô thở dốc.

Hắn muốn an ủi cô, nhưng không thể nói một lời nào

Anh làm thế vì em.

Bóng tối tràn đến, xúc tu nơi màn sương vươn ra để chiếm lấy hắn.

Kalista đưa tay vuốt ve hắn, nhưng những ngón tay của cô chỉ xuyên qua hình dạng đang tan biến của hắn. Miêng cô mấp máy, nhưng hắn không thể nghe cô nói gì trong tiếng gào thét điên cuồng của Màn Sương Đen.

Bộ giáp của hắn rơi xuống đất và hóa thành cát bụi, cùng thanh kiếm. Nỗi kinh hoàng vẫy gọi hắn, nhưng hắn chấp nhận nó thật nhẹ nhàng.

Mơ hồ, hắn nhận ra sự bóng ma nhợt nhạt của Thresh, đang ngắm nhìn trong bóng tối với nụ cười đói khát, cố định. Ngay cả sự hiện diện của Cai Ngục Xiềng Xích cũng không thể làm hắn cụt hứng trong khoảnh khắc chiến thắng của bản thân.

Hắn đã làm xong. Hắn đã cho cô tự do.

Tất cả đã kết thúc.


Nỗi kinh hoàng mù quáng, nuốt chửng mọi thứ.

Cơn thịnh nộ khủng khiếp, không thể bị kiểm soát.

Cái lồng giam khủng khiếp, giả tạo và ngột ngạt.

Và phía sau nó là một cơn đói khủng khiếp—cơn thèm khát được nuốt chửng hơi ấm và sự sống, được kéo nhiều linh hồn hơn vào bóng đêm.

Thứ tạp âm chói tai—hàng triệu linh hồn ai oán, than khóc, bi thảm với cùng một nỗi đọa đày.

Màn Sương Đen.

Và chỉ những linh hồn mạnh mẽ nhất mới có thể thoát khỏi vòng tay của nó. Kẻ với những nguyện ước khôn nguôi.

Máu đọng thành vũng bên dưới hắn, đỏ thẫm trên nền đá trắng tinh. Thanh kiếm nằm cạnh, phần lưỡi đã vỡ vụn. Những kẻ sát nhân đã vây quanh, những bóng đen bao trùm lên hắn, nhưng hắn chẳng thấy gì khác ngoài cô.

Mắt cô nhìn hắn trừng trừng, nhưng chẳng thấy gì. Khuôn mặt phủ máu của hắn đang phản chiếu chính hắn. Hắn đang nằm nghiêng. Hơi thở yếu ớt và gấp gáp.

Bàn tay vô hồn của cô lạnh tanh, nhưng hắn không thể cảm thấy gì nữa. Một sự tĩnh lặng bao trùm lên hắn như một tấm màn the. Chẳng còn đau đớn, chẳng còn sợ hãi, chẳng còn nghi hoặc. Chẳng còn nữa.

Những ngón tay mang giáp của hắn siết chặt lấy bàn tay cô. Hắn không thể ở cùng cô lúc sống, nhưng hắn sẽ ở cạnh cô nơi thế giới bên kia.

Lần đầu tiên, trong khoảng thời gian đằng đẵng như vĩnh hằng, hắn cảm thấy bình yên...

Không. Điều gì đó không đúng.

Thực tại lại quay về.

Chẳng có gì là thật. Chỉ là một vọng âm để lại, nỗi đau tàn dư của cái chết, hàng trăm lần như trước đây.

May thay, lần này tên Cai Ngục Xiềng Xích không có ở đó và nhạo báng hắn.

Đã bao lâu rồi? Chẳng có cách nào để biết cả. Hàng thập kỷ, hay chỉ vài phút—hoặc cả hai, mà có quan trọng gì đâu. Chẳng có thay đổi gì trong cái thế giới bị ngưng đọng này cả.

Rồi hắn nhớ ra, khi hi vọng dâng trào trong hắn. Không phải một cảm giác hắn từng quen, nhưng nó cứ nảy nở như đóa hoa đầu tiên nơi một cái cây tưởng chừng như đã chết.

Hắn quay đầu lại, cô đã ở đó, và trong một khoảnh khắc hắn đã biết đến niềm vui, niềm vui thực sự. Cô đã thực sự là cô, cô đã quay về bên hắn!

Và rồi hắn thấy nét mặt của cô. Chiếc mặt nạ lạnh lùng, khắt khe, đôi mắt cô không hề có vẻ nhận ra. Hy vọng trong hắn héo úa và chết đi.

Kalista nhìn qua hắn, đầu cô hơi nghiêng, như thể cô đang nghe những thanh âm mà chỉ cô có thể nghe..

"Bọn ta chấp nhận lời thỉnh cầu của ngươi," cô nói, trước khi quay đầu và bước dần vào màn sương.

Rồi cô đi mất.

Vươn đến trước bằng ý chí của mình, Ledros cảm thấy cô đã đi rất xa. Ai đó đang vẫy gọi cô ở một lục địa xa xôi về phía tây bắc. Ai đó đã đánh đổi linh hồn bản thân cho một lời hứa phục hận đối với những kẻ đã phản bội họ. Họ chẳng hề biết nỗi kinh hoàng gì đang chờ đón.

Nỗi đắng cay và đau buồn đánh gục Ledros. Hắn tự rủa xả bản thân, nuốt lấy sự thù ghét vào bê trong..

Không có bất cứ hi vọng nào. Giờ hắn đã hiểu. Hắn đã là một tên ngốc khi không tin điều đó.

Cô đã vĩnh viễn mắc kẹt, như tất cả bọn họ. Chỉ lòng kiêu hãnh và sự ngoan cố đã khiến hắn nghĩ rằng hắn có thể giải được nó, như một câu đố, trong suốt bao năm nay.

Lòng kiêu hãnh và sự ngoan cố—dường như chúng là điều đã đày đọa hắn sau khi chết, cũng như nó đã làm trong cuộc đời trước đây của hắn.

Tên Cai Ngục Xiềng Xích nói đúng. Hắn hiểu rằng, giải thoát cho cô chỉ là một mong muốn cá nhân ích kỷ. Kalista dù không là chính cô, nhưng ít ra cô không hề bị đọa đày như chính hắn. Ít ra cô có mục tiêu của mình.

Ledros giật mạnh mặt dây chuyền trên cổ mình, cắt đứt sợi xích mỏng manh của nó. Rồi hắn ném nó vào trong màn sương.

Hy vọng bất cứ thứ gì thêm nữa cũng chỉ là ngu ngốc. Không có sự bình yên, không hề có trừ khi chính lời nguyền đã giam giữ quần đảo này bị phá vỡ.

"Và bởi vậy, chính ta sẽ phải kết thúc nó," Ledros nói.

Quên lãng vẫy gọi.


Thresh bước ra khỏi bóng tối. Gã nhìn quanh, để đảm bảo rằng gã đang ở một mình. Và rồi gã cúi xuống và nhặt mặt dây chuyền bằng bạc lên.

Tên ngốc đó đã đến rất gần rồi. Hắn đã đứng bên bờ vực của việc đem cô ta trở về... nhưng rồi, sau vô số thế kỷ cố gắng, hắn lại từ bỏ việc hắn làm, ngay trước thời khắc thành công.

Thresh nở nụ cười, tàn nhẫn. Gã thích nhìn ngắm những hy vọng héo tàn và chết đi, như những thứ hoa quả mục rữa trên cành, khi những thứ lẽ ra ngọt ngào lại trở thành độc dược. Điều đó khiến gã phấn khích.

Gã mở lồng đèn ra, và ném chiếc dây chuyền vào trong. Và rồi gã lùi dần vào bóng tối, không thể thấy nữa.

Sau một lúc, những tiếng leng keng tắt dẫn, và gã ta đi mất.

---

TRƯỚC MẮT LÀ BỜ


BỞI IAN ST. MARTIN

Vùng biển tĩnh lặng một cách kỳ lạ khi đêm về. Bề mặt không hề có chút gợn sóng, khiến người ta có thể nhầm nó là một tấm kính đen phản chiếu bầu trời đầy sao ở phía trên. Ánh trăng tắm vạn vật trong ánh sáng bạch lạnh lẽo của mình, mặc dù nó đang dần mất đi.

Mặt trăng đang bị bóp nghẹt. Bầu trời giữa nó và những người say mê vẻ đẹp ấy đã bị đánh bại trước sự săn lùng của bóng đen di chuyển trong đêm như cơn bão. Giống như chúng đã từng được nhìn thấy trước đây, khi nhiều linh hồn đã bị cướp đi, cuốn vào sự dày vò bất tận, nhưng chúng chưa bao giờ phát triển đến kích cỡ khổng lồ như vậy.

Với tất cả sự kinh hoàng chúng đem lại, các cơn bão bóng đêm đầy ắp thịnh nộ quái đán từ Quần đảo Bóng đêm. Những người sống sót đã học được cách nhận ra dấu hiệu khi chúng tới tới, cách sống sót sau cơn thịnh nộ và cách để tang những người xấu số bị bắt đi. Nhưng những thứ đang xảy ra ngay lúc gì, chúng đang vươn lên nuốt chửng lấy bầu trời, một thứ gì đó khác hẳn.

Gần như có một bàn tay vô hình đang hướng dẫn nó.

Tuy nhiên, đêm nay, người ta vẫn có thể thoáng nhìn thấy sự tĩnh lặng của mặt biển và thế giới. Đêm nay, sự hoàn hảo của nó chỉ bị hoen ố bởi những hòn đảo nhỏ đầy vụn gỗ, các mảnh vải rách bay khắp nơi và xác nhấp nhô của người mới qua đời.

Tudre cố gắng không nhìn vào chúng. Trong những giờ đầu tiên sau đấu tranh, tuyệt vọng khi phải từ bỏ con tàu, anh đã hét lên khản cả cổ, gào khóc với hy vọng rằng có ai khác sống sót. Nhưng vô ích. Anh chỉ còn lại một mình.

Vì thế, với chút sức lực còn lại, Tudre bám vào một khúc gỗ trôi dạt, chống cự với dòng nước băng giá đang tìm cách nhấn mình xuống vực sâu không ánh sáng. Anh gần như có thể nghe thấy tiếng gọi nơi vực sâu, dụ dỗ tham gia cuộc vui cùng những người khác, chiếc lưỡi bạc của cô ta ve vuốt anh về giấc ngủ thiên thu, chỉ cần anh để cho làn nước lạnh giá này tràn vào phổi mình.

Biển đã làm chân anh tê lạnh, nhưng Tudre vẫn có thể cử động chúng. Anh câm lặng trước tiếng gọi của sự tuyệt vọng bằng cách chấp nhận cái chết đang dần đến. Tudre sẽ không thể đạt được thành tựu trong cuộc sống bằng cách chịu sự khuất phục, và anh sẽ không bắt đầu nó ngay lúc này.

Anh cần phải tới được đất liền. Tudre đã dùng hết tốc độ mà mình có thể để tới được Fallgren, một hòn đảo nhỏ ngoài khơi Valoran. Nó đã tới rất gần đây rồi —sẽ không ở quá xa đâu.

Mặc dù đã kiệt sức và cái lạnh làm mờ dần tầm nhìn, Tudre vẫn có thể đóng mở mắt bình thường. Anh tập trung cực độ, nhận ra đó là một mảnh dầu đang trôi dạt đến gần mình. Tudre nhìn chằm chằm vào nó. Các vết mực trên bề mặt bị hoen bởi nước, nhưng vẫn có thể đọc được.

Đó là một phần của bản đồ điều hướng của họ. Nét vẽ nguệch ngoạc trên đó như một bức tranh thô, cũ nát về các tuyến đường thương mại và vận chuyển, cùng với các khoảng cách hàng hải. Tên của những địa điểm đã được biết tới và một số nơi bí mật. Những bức vẽ thô sơ này có các đám mây và khuôn mặt, luồng gió thổi ra từ đôi môi của chúng để đánh dấu những làn đường thuận lợi nhất, khi mà gió có thể đẩy tàu đi thật nhanh, đương nhiên là dành cho ai có gan dám—

"Thật điên rồ."

Tudre khịt mũi, vươn tay bắt lấy chiếc đèn lồng đu đưa trong cabin, thứ ánh sáng duy nhất lúc này. Biển ngày càng trở nên hung dữ hơn và ông không có thời gian để chịu đựng sự vô lý của người trước mặt.

"Tuổi già thật khiến người ta trở nên yếu ớt, thưa ông Bowsy?" Tudre nở một nụ cười lớn và tinh ranh khi mồi chiếc áo đi biển cũ bên người mình. "Không có gì xấu hổ nếu cảm thấy như vậy đâu. Hãy nói với tôi, một người tử tế ngay lúc này. Tôi sẽ cần người để thay thế ông để giữ cho cả đoàn yên ổn."

"Tôi không sợ." Bowsy đáp, giữ bản thân đứng vững để khạc đờm lên boong tàu qua khe hở do chiếc răng bị mất tạo nên. "Nhưng mà chuyện gì cũng có lý do của nó. Việc này có thể khiến chúng ta tử nạn thưa thuyền trưởng. Và tôi không phải người duy nhất nghĩ như vậy đâu."

"Chúng ta đi nhanh, chúng ta sẽ giàu có." Tudre đặt ngón tay xuống tấm bản đồ cũ trên bàn trước mặt họ. Anh quét qua một vũng nước đọng lại từ một vài giọt đọng lại trên đầu họ, rồi lần theo một con đường được vẽ bằng mực đỏ xỉn. "Những con tàu xung quanh ta đã cặp bến, các thủy thủ đoàn của chúng hành động như thể đang quay trở lại với bầu vú mẹ yêu. Nhưng những thương nhân không bao giờ ngủ, thưa ông Bowsy. Hãy nghĩ xem ngay lúc này ở ngoài đó, những thứ không được bảo vệ! Ta sẽ chạy tới, lấy được những thứ mà chúng quá thèm muốn có được."

"Họ buộc phải dừng thuyền bởi vì thứ Sương Đen chết tiệt đó." Bowsy bắt chéo cánh tay đầy hình xăm trước ngực. "Thứ to lớn mà ai cũng thấy, hãy nhớ đến vị trí của mình, ngay cả những người có tuổi đời lớn nhất. Thứ ngoài kia sẽ nhấn chìm mọi thứ, đó là điều mà tôi đang cố nói!"

Tudre đứng thẳng người, nhận ra rằng một số vết mực đỏ dính trên bản đồ đã làm ố ngón tay mình. Anh nhìn chằm chằm vào người giám sát lộ trình của mình. Giọng anh trầm xuống, chuyển sang âm điệu lạnh lùng hơn khi cuộc thảo luận đã đi đúng hướng. "Bất cứ ai muốn ở lại thì đều có thể đi luôn, không có hậu quả nào. Ít người hơn có nghĩa là có nhiều tiên hơn dành cho những người có lòng gan dạ. Chúng ta sẽ dong buồm ra khơi, không mắc bất cứ sai lầm nào."

Bowsy đã cố hết sức, lần cuối. "Hãy bỏ phiếu. Để cả đoàn có thể có tiếng nói của mình."

"Không phải lần này."

Đôi mắt Tudre nhìn thẳng vào hoa tiêu của mình, kiên cường. Bowsy nhìn anh trong một khoảnh khắc dài, và chuyện gì đến cũng đến. Anh nhìn sang chỗ khác.

"Giờ thì." Tudre nhăn nhở, nụ cười trở lại đầy tinh ranh. "Tham gia chứ?"

Turde lắc đầu, cố gắng xua đuổi ký ức còn sót lại ùa về trong tâm trí, nhưng nỗ lực đó khiến anh choáng váng. Nỗi nhớ là thứ không được hoan nghênh vào lúc này, nhưng nó vẫn ập tới, bất chấp nỗ lực của anh, đeo bám đôi mắt tựa như đá tảng. Hoặc như thể có thứ gì đó đang giữ nó ở chỗ ấy, bắt anh phải chứng kiến.

Khi đó, anh cảm thấy có một sự kỳ lạ bao trùm lấy mình, giống như sương mù cuộn lại trên mặt trước. Cuộc sống của thủy thủ đầy rẫy những điềm báo và các điềm dữ, nhưng các cảm xúc đầy cảm tính hay những lần kém may mắn. Tudre từ lâu đã hòa hợp với một thế giới khác tồn tại song song với nơi mà mình sống, thỉnh thoảng bức tường ngăn cách lại mỏng đi. Nó đang xảy ra ngay lúc này, giống như một cơn đau nhói. Cảm giác sợ hãi và tức giận đã kéo dài, tìm cách để tội lỗi ăn vào xương tủy anh. Nhưng giờ đây, anh không hề có các xúc cảm ấy.

"Thuyền được tạo ra để ra khơi', đó là câu hỏi mà bất cứ người đàn ông nào cũng sẽ trả lời. "Tôi đã chạy thoát hàng chục lần. Khi nhìn thấy một cơ hội, phải nắm lấy nó ngay. Không thể sống một cuộc đời ủy mị được!"

Những lời của Tudre vô cùng kiêm cường, mang đậm dấu ấn dũng cảm mà anh đã có trong cuộc đời mình, sự gan dạ và tàn nhẫn tự nhiên khiến anh không chỉ vươn lên làm thuyền trưởng mà còn lèo lái nó trên con đường. Biển cả sẽ không hề nương tay với kẻ yếu, Bilgewater cũng như bất cứ cảng lớn nào chưa bao giờ là cửa tối tăm của anh. Bỏ qua một cơ hội, rất có thể sẽ khiến bạn nhận ra đó là cơ may duy nhất của mình để giữ cái cổ liền thân hoặc nội tạng nguyên trong bụng.

Nhưng trong đêm nay, vào cái lúc mà lạnh thế này, không có ai bị thu hút bởi sự phát biểu dũng cảm của anh. Chỉ có nỗi sợ hãi dâng lên từ đáy vực sâu. Nó vẫn ở đó, không hề suy giảm trước ý chí của anh.

"Đất liền ở gần đây thôi," Tudre tự nhủ. "Hẳn là thế."

Tudre đã không nhận ra mình đang di chuyển. Khúc gỗ của anh đúng như tên gọi của nó, chậm chạp tiến về phía trước, về phía các mảnh vụn trong bóng đêm khác. Tên cướp biển đã xem xét và tìm cách chắp nối các mảnh vụn trôi nổi, nhưng không tìm thấy bất cứ dấu hiệu khả thi nào để tránh bị chết đuối. Tuy nhiên, trong đó có một sợi vải buồm, nhưng Tudre biết nó sẽ giống một mối nguy hơn là cứu tinh. Anh đã thấy nhiều thủy thủ hoảng sợ bị mắc kẹt trong cơn bão như vậy, nó sẽ giống như một sợi xích nếu gió và nước cùng dâng lên, quật thẳng họ sang một bên.

Sự lo lắng làm những biểu hiện căng thẳng của Tudre đến gần hơn khi chiếc dây buồn đến gần hơn. Anh đưa tay ra, cố gắng đẩy nó, nhưng cánh tay loạng quạng lại đụng vào khuỷu tay, khiến anh chới với mất thăng bằng. Anh gầm gừ qua hàm răng nghiến chặt, chiến đấu với các cánh buồm—

"Nhanh lên!" Tudre gầm lên, cố gắng cất cao giọng của mình lấn át cơn bão. "Sợi đây đó thật chắc chắn!"

Anh không thể biết liệu có ai nghe thấy tiếng mình di chuyển và ra lệnh không. Mưa cùng với màn sương và bóng tối quất thẳng vào boong tàu, cánh buồm chao đảo cùng với thủy thủ đoàn. Những cơn lốc gầm rú xung quanh họ, không phải bằng gió mà với các giọng nói. Một dàn hợp xướng tiếng hét của đã tấn công Tudre ở chặng cuối của cuộc đua. Con tàu của anh chạy rất nhanh, nhưng không đủ để vượt hẳn lên phía trước.

Kho báu lấp đầy nhà kho của họ. Hàng hóa bị đánh cắp từ các cửa hàng ven biển, nơi các tàu buôn neo đậu, tất cả đều dễ dàng bởi người canh giữ đều bỏ của chạy lấy người khi Harrowing ập tới. Tuy nhiên giờ đây, chính thứ đó đang khiến họ chậm lại. Bowsy sẽ nhắc nhở Tudre vì đã không tin mình, nếu như ông không phải người đầu tiên bị bóng tối nuốt chửng.

"Thuyền trưởng!"

Tudre quay lại, khi nghe thấy tiếng cậu bé Flir và nhìn thấy đứa nhỏ đang vật lộn với một cánh buồm. Flir đã cố gắng chiến đấu đầy tuyệt vọng để cố định cột buồm, giữ cho nó không bị tuột ra, nhưng cậu đã thua trong cuộc chiến đó.

Tudre nhìn chằm chằm vào Flir, cậu nhóc cầu xin sự giúp đỡ của anh khi các sợi dây thừng không nghe theo ý mình. Tudre cân nhắc đi về phía cậu, nhưng sau đó nhìn thấy những mảnh vụn bay ra từ gốc cột, và tất cả nghi ngờ đã thành hiện thực.

"Thuyền—"

Cột buồm bị gãy, mang theo Flir bay lên cùng màn đêm tối. Tudre thấy đôi mắt của đứa nhỏ, sợ hãi khi thấy nó bay vào một đám mây với khuôn mặt vặn vẹo đang dang rộng tay. Chỉ một nhịp tim, cậu bé biến mất, thêm một tiếng hét nữa thêm vào dàn hợp xướng.

"Cậu ấy tốt hơn tôi," Tudre gầm gừ trước lời buộc tội thầm lặng của biển cả. Anh cảm thấy sức ép của nó bên trong hộp sọ của mình, cảm giác như đang bị theo dõi bởi một thế lực thần bí nào đó.

Cánh buồm quấn quanh cẳng tay, càng lúc càng giữ chặt hơn dù anh cố thoát khỏi nó.

"Cậu ấy sẽ tốt hơn," anh lặp lại, nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ của cánh buồm đang bám trên tay mình, "hơn tôi."

Vì sao? Tấm vải ôm lấy cổ tay anh như muốn hỏi điều đó.

Tudre rùng mình, nhưng không phải vì lạnh. Tâm trí lúc này như đang chơi đùa với anh, nó đánh qua lại, mệt mỏi và đầy tuyệt vọng như chủ nhân lúc này. Anh cố gắng kéo mạnh cánh tay ra, nhưng dừng lại giữa chừng vì suýt tuột khỏi khúc gỗ.

"Bởi vì tôi chính là thuyền trưởng chết tiệt!" Tudre khạc nhổ. "'Đây là con tàu của tôi, do tôi bỏ tiền. Nhiệm vụ của tôi đối với mọi thủy thủ đoàn, không chỉ với cậu bé Flir. Tôi chạy ra để cứu cậu ta, rồi cũng bị tóm gọn thì sao hả? Các thuyền viên còn lại sẽ ra sao nếu không có tôi ở đó?"

Trong một khoảnh khắc, sự tức giận ập tới Turde. Anh vặn mình, kéo mạnh cánh tay về phía sau, cuối cùng thì cánh buồm cũng rời đi. Nhưng nó đã xoay anh lại, đặt lưng anh vào khúc gỗ, và phải mất một giây đến khi tay cầm rời khỏi và anh ở dưới nước.

Sự im lặng bao trùm lấy anh, cái lạnh khiến anh choáng váng. Tim Tudre trễ vài nhịp trước khi lấy lại sự bình tĩnh. Anh là một người dày dặn kinh nghiệm, đứa con của biển cả chứ không phải một con cá xanh nào đó. Anh nhìn lên, thấy bề mặt phía trên, cố gắng vươn cánh tay, chân để nâng người lên. Nhưng anh không thể cử động.

Đó không chỉ là những thớ cơ bắp mệt mỏi, tê liệt do cái lạnh. Con mắt tinh tường của Tudre đảo hai bên, nhưng chỉ thấy những bóng mờ dưới ánh trăng ảo diệu. Nhiều mảnh vỡ hơn nữa, những mảnh vỡ nhẹ hơn của con tàu đắm vẫn chưa lắng xuống vực sâu như mực kia. Cùng với các thi thể. Của những người phụ nữ và đàn ông đã từng gọi anh là thuyền trưởng.

Những người đã dựa vào anh...

Lời nói ấy mắc kẹt trong đầu Tudre, cảm giác thật hơn chỉ là một thanh âm.

... và anh đã phản bội họ.

Tudre thoát khỏi bất cứ thứ gì đang cố gắng kìm hãm mình, hoảng sợ đem lại sức mạnh kinh hoàng khiến anh nổi lên khỏi mặt nước. Anh thở hổn hển, xoay người kiếm tìm khúc gỗ. Anh tìm được nó, ôm chặt như thể đó là mối tình đầu của mình.

Chỉ sau đó vài giây, khi những ngón tay anh lần mò lên bề mặt bóng bẩy của nó, Tudre mới nhận ra thứ mình vớ được. Nó là một phần của con thuyền cứu sinh. Một trong những chiếc thuyền cứu hộ—

"Lên thuyền cứu hộ đi!" ai đó đã hét lên. "Bỏ thuyền!"

Có nhiều thứ kỳ lạ trên tàu. Những con thú tàn tạ, kinh khủng thoát ra từ cơn bão như một bầy ve chó. Chúng vượt qua dòng nước dữ mà không tốn chút sức lực nào, hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng khi dùng nanh và móng vuốt tàn sát thủy thủ đoàn của Tudre.

Tudre và thuyền viên đã kiếm được rất nhiều tiền trong sự nghiệp của họ. Tư nhân, thương gia, các doanh nhân, tất cả đều đúng khi gọi họ, nhưng đúng nhất vẫn là cướp biển, đúng vậy, những kẻ cướp. Họ chẳng xa lạ gì với bạo lực, và mỗi người khi bước lên boong đều có vũ khí giắt trên mình.

Nhưng khi rơi vào cơn thịnh nộ tựa lưỡi hái kia. Những người đàn ông và phụ nữ mà Tudre đã từng chứng kiến các trận đánh, săn hạ những con thủy quái vĩ đại của vực sâu hay chiến đấu với các vệ binh dũng cảm, họ đang cầu xin như đám trẻ nhỏ với các con quái vật không thể hiểu nổi sự xót thương. Tất cả những gì họ nhận được chỉ là một cơ thể đứt lìa cùng với linh hồn bị đánh cắp.

Tudre đấm và đẩy mình qua hàng loạt gương mặt hoảng loạn vây quanh chiếc thuyền cứu sinh bị vỡ mà con tàu có. Một số người đã bị bỏ lại cảng để giảm tải trọng lượng, để họ có thể chất càng nhiều chiến lợi phẩm càng tốt, và giờ đây, những người đàn ông và phụ nữ đã đóng những hòm gỗ quá nhiều, hơn cả trọng lượng mà con thuyền có thể tải được.

"Mở đường đi!" Tudre bạt tai một thuyền viên sang một bên, đu một chân lên chiếc xuồng cứu hộ gần nhất.

"Chờ đã!" một người đàn ông gọi vọng lên từ mũi thuyền. "Thuyền đã quá tải rồi! Không thể thêm nữa, nếu không sẽ chìm mất."

"Bỏ đi!" Tudre nói, ngón tay siết chặt chuôi kiếm giắt ở thắt lưng.

"Không thể mạo hiểm với quá nhiều người thế này được!" người đàn ông kia đáp lại.

Tudre đặt một tay lên gáy người kia, kéo gã lại gần như thể đang thì thầm điều bí mật gì đó. Nhưng thay vào đó, thanh kiếm của thuyền trưởng xuyên thẳng vào ruột của gã, thép xuất hiện sau lưng người đàn ông trong một vũng máu đen kịt khi sự giận dữ nuốt chửng tất cả. Không có lấy một động tác thừa, Tudre rút lưỡi kiếm của mình, ném cái xác vô hồn sang một bên.

"Đây," anh rít lên. "Ít hơn một người. Giờ thì đi thôi!"

"Tôi sẽ là người sống sót," Tudre lập luận, mặc dù lời nói của anh chẳng còn chút sức mạnh nào. "Kẻ mạnh sống tiếp, kẻ yếu bỏ mạng. Tôi chọn sự sống, sẽ có cơ hội, cho tất cả mọi người trên con thuyền đó, thay vì lật úp để tất cả chết chìm. Ít nhất thì họ cũng đã có cơ hội."

Anh không biết mình đang cố thuyết phục ai nữa. Cảm giác tội lỗi đã trở thành một giọng nói, rồi thành nhiều thanh âm khác nhau, dội vào tâm trí anh như tiếng đại bác bắn.

... chính ngươi đã làm điều này...

... mạng sống của bọn ta đã bị cướp đi...

... vì lòng tham của ngươi...

... đã giết chết tất cả...

... quân sát nhân...

... đồ phản bội...

Tudre cúi đầu, tựa trán vào đống đổ nát của chiếc thuyền cứu sinh, oằn mình dưới sức nặng của phán quyết thầm lặng của họ. "Dừng lại."

Ánh sáng của mặt trăng gần như tắt lịm. Tudre ngước lên, thấy một dải mờ ảo nơi chân trời. Tâm hồn anh bừng lên tia hy vọng khôn nguôi.

"Đất liền," anh thở hổn hển.

Anh bật cười đầy kích động, sự hào hứng trào ra nơi khóe miệng, chút nhẹ nhõm khi vượt qua khổ ải và viễn cảnh được nhìn thấy mặt trời mọc khi ngày mới tới. Tiếng cười đột ngột dừng lại khi anh nhận ra có thứ gì đó xô đẩy mình từ phía sau.

Anh nhận ra đó là những hình thù tối đen đang bủa vây. Anh có thể thề rằng không ai trong số chúng ở gần mình chỉ vài phút trước đó. Tuy nhiên, chúng chỉ trôi nổi, nhấp nhô nhẹ nhàng trên những xác thịt vẫn còn của thủy thủ đoàn.

"Tôi chưa bao giờ có ý xấu," Tudre nói, giọng anh lạc đi. "Tất cả' những điều mà tôi đã làm là vì tài sản của chúng ta. Tất cả mọi người đều biết rủi ro ta sẽ gặp phải. Mọi người cũng sẽ làm như tôi thôi!"

Những giọng nói tấn công Tudre dường như phát ra từ các xác chết. Tiếng khóc của họ thực sự đánh gục chút hy vọng trong anh ta, khiến gã thuyền trưởng rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ.

"Dừng lại đi!" anh van nài. "Tôi cầu xin các bạn!"

Nhưng họ đương nhiên sẽ không ngừng. Họ hòa vào một khiếp khúc khủng khiếp duy nhất, lặp đi lặp lại một từ như con chim nhỏ xé toạc, chôn vùi trái tim Tudre.

ĐỒ PHẢN BỘI!

"Không!" anh hét lên, âm thanh mang theo làn nước chảy tới.

Khi đó, các linh hồn của thủy thủ đoàn Tudre ngồi dậy, rời khỏi cơ thể trần tục của mình. Flir, Bowsy, tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm vào anh với khuôn mặt uể oải và đôi mắt mờ đục. Không một âm thanh nào phát ra từ khóe miệng xanh xao của họ, nhưng đầu của Tudre như muốn vỡ tung vì cơn thịnh nộ ập tới.

"Không," anh rên rỉ, hai mắt nhắm nghiền. "Cứ bỏ lại tôi đi!"

Đột nhiên, khúc gỗ bị chìm đi một đoạn, như thể nó bị tăng thêm trọng lượng. Tudre cố gắng mở mắt và nhìn thấy mình đang nhìn chằm chằm vào gương mặt của cái chết.

Đó là một người phụ nữ, cao và gầy, đang đứng trên đỉnh khúc gỗ với sự cân bằng gần như là không thể. Nơi da thịt cô ấy đáng lẽ ra phải ở đó, lại là một thứ năng lượng quang phổ màu xanh lam. Cô ta mặc một bộ giáp dày cộm và đội một chiếc mũ có chùm dài màu đen. Ba ngọn thương đâm xuyên qua ngực cô và một cây giáo khác nắm chặt trong tay.

Cảnh tượng trước mặt khiến nội tâm của Tudre trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Mọi người đều biết tới các truyền thuyết, những thứ được rỉ tai nhau như các câu chuyện dọa trẻ em. Và câu chuyện về thứ đại diện cho sự báo thù, sẽ xuất hiện ở bất cứ đâu, nơi mà sự bất công hiện hữu để thực hiện sứ mệnh minh oan cho những tiếng gào khóc.

Tiếng gào khóc của họ đã tới tai Mũi Giáo Phục Hận và với ngọn giáo trong tay, cô ấy sẽ trừng phạt.

Thủy thủ đoàn của Tudre tiến lại gần hơn, thứ ánh sáng kỳ lạ của người phụ nữ phản chiếu trong đôi mắt lam ngọc rực rỡ của họ.

"Không," Tudre khẩn cầu, cảnh tượng trước mắt, khiến anh ta không còn chút hy vọng về đất liền nơi phía trước, vắt kiệt chút quyết tâm cuối cùng của mình. "Tôi chỉ cố gắng trên con đường của mình. Thủy thủ đoàn của tôi không xứng đáng phải nhận kết cục ấy, không, và tôi cũng vậy. Ngài sẽ không biết nó như thế nào, khi dẫn dắt họ mà lại khiến tất cả đi tới kết thúc, phải chịu trách nhiệm cho linh hồn bị phá hoại của họ!"

Cuộc sống đã khiến cô trông lạnh lẽo, khó có thể đọc được cảm xúc, mà gần như phía xa chỉ có một âm thanh khiến cô nghe thấy. Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Tudre, chán nản với cốt lõi của anh ta. Cơn thịnh nộ khiến khuôn mặt cô vặn vẹo trong một khoảnh khắc, sau đó trở lại.

Cô từ từ hạ cây thương xuống, đặt nó ngay dưới cổ họng Tudre. Cô đẩy nhẹ, không đủ lực để đâm vào da thịt anh ta. Chỉ đủ để tách anh khỏi khúc gỗ và rơi xuống nước.

Tâm trí Tudre gào thét để chiến đấu, khao khát sống sót sẵn sàng trỗi dậy nhưng không thể. Mũi giáo ở cổ họng ghìm chặt anh xuống. Tudre nhìn lên hình ảnh lung linh mê hoặc kia. Cuối cùng thì Mũi Giáo Phục Hận cũng tìm đến anh.

Cuối cùng thì các giọng nói cũng biến mất. Thủy thủ đoàn của anh chìm xuống cùng với thuyền trưởng của mình, khép xung quanh anh những ngón tay tạo thành nắm đấm. Tất cả ánh sáng mờ dần. Tudre không chịu nổi nữa, để cho làm nước ập vào phổi mình. Những bong bóng cuối cùng rời khỏi môi khi anh chìm dần vào trong bóng tối, ngay trước đất liền.


===

Video liên quan:

THỆ ƯỚC

https://youtu.be/3a6nRBM8LPM

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip