Galio - Vệ thần khổng lồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nấp sau ta, anh chàng Demacia! Người chắc không nhận ra, nhưng ta to lớn lắm đấy."

~ Galio

---

Bên ngoài thành Demacia rực rỡ, bức tượng đá khổng lồ Galio luôn chú tâm canh gác. Tạo nên để chống lại các pháp sư của quân thù, ông đứng bất động nhiều thập kỉ, đến khi sự hiện diện của ma thuật hùng mạnh khiến ông chuyển mình sống dậy. Một khi đã kích hoạt, Galio dành hết thời gian tận hưởng niềm vui chiến trận cùng vinh dự hiếm hoi được bảo vệ đồng bào. Nhưng thắng lợi luôn có hai mặt, bởi ma thuật ông đánh bại cũng chính là ngọn nguồn giúp ông thức giấc, và sau chiến thắng, ông sẽ lại trở về im lìm như ngày nào.

Tướng liên quan: Popy, Kayle, Shyvana, Lux, Ryze, Sion

Khu vực: Demacia

---

Tiểu sử tướng: 


Bên ngoài thành Demacia rực rỡ, bức tượng đá khổng lồ Galio luôn chú tâm canh gác. Tạo nên để chống lại các pháp sư của quân thù, ông đứng bất động nhiều thập kỉ, đến khi sự hiện diện của ma thuật hùng mạnh khiến ông chuyển mình sống dậy. Một khi đã kích hoạt, Galio dành hết thời gian tận hưởng niềm vui chiến trận cùng vinh dự hiếm hoi được bảo vệ đồng bào. Nhưng thắng lợi luôn có hai mặt, bởi ma thuật ông đánh bại cũng chính là ngọn nguồn giúp ông thức giấc, và sau chiến thắng, ông sẽ lại trở về im lìm như ngày nào.

Quá trình chế tạo Galio bắt đầu sau Chiến Tranh Cổ Ngữ, khi những người tị nạn trên khắp các vùng đất chạy trốn sức mạnh ma thuật hủy diệt. Có người bảo rằng ở phía tây Valoran, có đoàn nạn dân bị một nhóm pháp sư hắc ám tàn ác truy đuổi. Kiệt sức vì di chuyển không ngừng nghỉ, họ ẩn náu trong bóng râm của một khu rừng xác xơ. Bất chợt, đám phù thủy phát hiện phép thuật của chúng không có chút tác dụng trong cánh rừng kỳ lạ này.

Dường như, những thân cây hóa thạch là tấm màng thấm ma thuật tự nhiên, và mọi phép phù thủy dùng trong đó sẽ tắt ngóm khi vừa tung ra. Không còn bất lực nữa, đoàn nạn dân quay mũi kiếm chống lại lũ pháp sư hắc ám và đuổi chúng ra khỏi vùng đất.

Một số người cho rằng nơi trú chân này là món quà từ thần linh, những người khác thì coi đó là phần thưởng xứng đáng sau chuỗi hành trình gian nan, nhưng tất cả đều đồng ý một điều: đây sẽ là quê hương mới của họ.

Năm tháng trôi qua, những người định cư chế tạo các công cụ phòng hộ từ khu rừng được phù phép. Cuối cùng, họ phát hiện gỗ có thể trộn cùng tàn tro và đá vôi để tạo nên kháng ma thạch – một vật liệu có khả năng đề kháng ma thuật cực mạnh. Đây là nền tảng cho của một nền văn minh mới, giúp tạo nên tường thành đầu tiên của tân vương quốc Demacia.

Suốt nhiều năm, các rào chắn kháng ma thạch là tất cả những gì người Demacia cần để cảm thấy an toàn trước mối đe dọa ma thuật bên trong biên giới quê hương. Trong những dịp hiếm hoi, khi họ muốn giải quyết xung đột ở bên ngoài, lực lượng quân sự của họ đều chứng tỏ sự dũng mãnh và đáng sợ của mình. Nhưng khi kẻ địch dùng đến ma thuật, đoàn quân viễn chinh Demacia chẳng có gì nhiều để chống trả. Các trưởng lão trong vương quốc quyết định rằng, bằng cách nào đó, họ phải đưa sự phòng hộ của những bức tường hút ma pháp vào trận chiến. Họ triệu tập điêu khắc gia Durand để chế tạo một số dạng lá chắn kháng ma thạch cho quân đội, và sau hai năm, người nghệ sĩ hé lộ tuyệt tác của mình. Dù không phải thứ mọi người trông đợi, bức tượng khổng lồ có cánh Galio trở thành một phần thiết yếu cho việc phòng vệ đất nước, cũng như là biểu tượng cho sức mạnh Demacia trên khắp Runeterra.

Mỗi lần đối mặt với hiểm họa ma thuật, họ đều đưa Galio theo. Sử dụng hệ thống ròng rọc, búa thép và vô số trâu bò, họ sẽ kéo bức tượng đó khổng lồ ra chiến trường. Quá nhiều kháng ma thạch hiện diện dễ dàng vô hiệu hóa gần như mọi công kích ma pháp, giúp những con người từng phải cắm đầu bỏ chạy khỏi ma thuật giờ có thể ngẩng cao đầu đối mặt với nó trong giao tranh công bằng. Nhiều kẻ xâm lược chết điếng ngay khi nhìn thấy hình dáng đáng sợ lừng lững cao quá rặng cây trước mặt – vị đại thần "ăn ma thuật" là biểu trưng cho một vương quốc, và khủng bố những kẻ chống đối. Suốt quãng thời gian đó, không ai nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra khi để bức tượng phơi mình trước lượng ma thuật khổng lồ đến vậy.

Tác động lạ lùng ấy sẽ thay đổi dòng chảy lịch sử. Demacia đang quần thảo với Noxus trong trận ác chiến tại dãy núi Nanh Lục ở phía bắc Valoran. Quân Demacia không biết rằng Noxus đã tập hợp một nhóm pháp sư chiến trận tinh nhuệ mang tên Nắm Đấm Bí Thuật. Khi đoàn bộ binh xâm lược cầm chân quân Demacia trong thung lũng, những kẻ kia trút xuống đầu họ hàng loạt quả cầu ma thuật thần bí. Trước sự kinh ngạc của người Demacia, chúng xuyên qua vòng kháng ma thuật của Galio.

Trong mười ba ngày, quân đội Demacia bị kẻ thù công kích, và những người sống sót cảm thấy sĩ khí tiêu tan từng giờ. Đúng lúc tinh thần không thể xuống thấp hơn được nữa, họ nghe thấy tiếng sấm dậy thân thuộc của những vụ nổ ma thuật xé toang hàng ngũ. Nhưng lần này, những vụ nổ kèm theo một âm thanh mới. Một tiếng gầm chậm rãi mà inh tai làm rung chuyển thung lũng, như thể hai ngọn núi đang nghiến lên nhau. Một bóng đen vĩ đại lớn dần trên đầu, khiến tàn quân Demacia run rẩy, gồng mình chờ đón cái chết.

"Chúng ta đánh chứ?" một giọng trầm phát ra từ trên cao.

Những người Demacia ngạc nhiên khi thấy giọng nói đó đến từ bức tượng khổng lồ đứng sau lưng. Galio đang di chuyển, đang nói, hoàn toàn tự thân. Bằng cách nào đó, ma thuật tích tụ lâu ngày đã đem lại cho ông sự sống.

Tất cả há hốc mồm nhìn Galio, cố gắng hiểu điều họ đang thấy. Trước khi kịp nhận thức, một đợt oanh tạc khác lại dội xuống khu trại, theo quỹ đạo hoàn hảo để quét sạch một nhúm binh lính còn rơi rớt. Galio đứng chắn trước họ, che chắn cho họ, và hấp thu mọi công kích bằng tấm thân khổng lồ.

Galio quay về phía nguồn tấn công và phát hiện năm người đứng trên sườn núi gần đó.

"Pháp sư địch! Làm chút bạo lực nào!" bức tượng khổng lồ hét lên.

Khi ông trèo lên sườn núi, đám Noxus cố hết sức để tích tụ một luồng năng lượng đủ khả năng thiêu chảy mọi tảng đá ở Valoran. Nhưng khi luồng sáng tan biến, Galio vẫn đứng đó, nhắm mắt, người tỏa sáng, như thể ông vừa uống sạch chúng vậy. Rồi, bằng sự nhiệt tình của một đứa trẻ, ông tiếp tục leo lên sườn núi và nghiền nát Nắm Đấm Bí Thuật.

Tàn quân Noxus rút chạy, những người Demacia sống sót đứng bật dậy hò reo chiến thắng. Họ nóng lòng được cảm ơn vị vệ thần bằng kháng ma thạch đã cứu mạng, nhưng cũng nhanh như khi sống dậy, ông ngừng di chuyển, quay về đúng tư thế ông vẫn đứng trên bệ.

Ở quê nhà, câu chuyện kỳ lạ về bức tượng khổng lồ sống dậy được truyền đi khắp nơi bởi những ai đã tham dự Trận Nanh Lục. Nhưng nó luôn được đón nhận trong im lặng, như thể đó là truyện do kẻ điên kể lại. Cuối cùng, những người đã chứng kiến chuyện này ngừng nói về nó vì sợ rằng người ta sẽ đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của họ. Nó trở thành truyền thuyết – có lẽ là một truyện ngụ ngôn thời xưa cũ để giúp người ta vượt qua những lúc khó khăn.

Không ai, từ mọi miền vương quốc, tin rằng bức tượng khổng lồ tiếp tục thấy mọi sự trôi qua quanh mình. Dù bất động, ông vẫn tỉnh thức, khao khát được trải nghiệm cảm giác sục sôi chiến trận một lần nữa. Đấm bay kẻ địch bằng nắm tay đá khổng lồ thật phấn khích, nhưng mắc kẹt trong cơ thể to lớn này, không thể nhúc nhích, thật bi thảm.

Buộc phải quan sát trong im lặng, Galio ngắm nhìn nhân loại qua lại dưới chân, đặt đồ cúng lễ hết năm này qua năm khác, như một giấc mộng ảo xa vời. Dù biết rất ít về từng người bọn họ, ông bắt đầu cảm thấy mình biết họ như cả một dân tộc. Ông thấy khó hiểu khi thấy họ biến mất dần theo thời gian, rồi dường như được thay thế bởi những con người mới với cuộc đời mới của chính họ.

Ông tự hỏi họ đi đâu khi biến mất. Có lẽ họ được gửi đi sửa chữa, giống Galio lúc ông quay lại từ chiến trường?

Sau một trong vô số trận chiến chống lại tộc người man di của Freljord, Galio thấy những hàng người dài dằng dặc, mang theo những thứ trông giống võng che về thành phố. Khi đoàn diễu hành đi qua, một tấm màn tuột ra, để lộ gương mặt xanh xao, im lìm của một người lính trẻ. Một cậu bé Galio từng thấy, và vệ thần khổng lồ không thể hiểu nổi vì sao một người dũng cảm nhường ấy lại chịu để bị khiêng trên một tấm vải phủ đi quanh thành phố. Galio bắt đầu nhận ra câu trả lời đầy buồn thảm – không giống ông, những con người này không thể được sơn lại, hãy dễ dàng sửa chữa những thiệt hại gây ra cho họ. Nhân loại thật mỏng manh, những sinh vật phù du, và giờ ông đã hiểu họ cần sự bảo hộ của ông đến đâu. Chiến đấu từng là đam mê của ông, nhưng những con người này giờ là mục đích của ông.

Kể từ đó, Galio chỉ có thể nhập trận được vài lần, và đôi khi phải trải qua nhiều thế kỉ đứng yên bất động. Ma thuật hiếm thấy trên thế giới hơn trước đây, và do đó ông vẫn im lìm, quan sát thế giới qua bóng tối của giấc mơ tỉnh thức. Hy vọng lớn nhất của bức tượng khổng lồ là được tắm mình trong ma thuật hùng mạnh đến mức không bao giờ phải say ngủ lần nữa.

Chỉ lúc đó, Galio mới thực sự thực hiện được lý tưởng của mình, mãi mãi đứng lên chiến đấu như một người bảo hộ thường trực của Demacia.

---

Truyện ngắn:

ANH HÙNG TỈNH GIẤC


Chiến tranh đang tới, Galio chẳng thể làm gì ngoài nhìn binh lính Demacia sửa soạn. Ông không biết đã bao lâu kể từ lần cuối ông nếm vị ma thuật. Ông đã được đưa khỏi bệ nhiều lần, chỉ để trở lại mà chẳng có cơ hội sống dậy. Nhưng, dù thân thể bất động, tâm trí ông vẫn luôn sôi sục.

Nó khao khát chiến đấu.

Galio nhìn thấy đoàn quân lởm chởm của đám man di phương Bắc từ xa. Dù các giác quan mờ đục trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê này, ông vẫn nhận ra hàng ngũ của chúng lộn xộn và thiếu kỷ luật, bước thẳng tới chỗ quân Demacia đang chờ đợi. Galio đã nghe nói về đám người này nhiều lần trong những lần chinh phạt gần đây. Cư dân trong thành phố sợ hãi thì thầm rằng quân Freljord không để ai sống sót, và sẽ treo đầu quân thù lên những chiếc ngà khổng lồ của bầy thú lạ...

Nhưng dân man di chẳng phải mối quan tâm của vệ thần. Mắt ông bắt được phần thưởng lớn lao hơn – một hình thể to lớn, gần như cao bằng ngọn đồi phía sau. Nó di chuyển nặng nề như đại dương dậy sóng, sẵn sàng phóng thích sức mạnh.

Cái gì thế? Galio nghĩ. Hy vọng nó biết đánh nhau.

Dưới chân ông, các đồng chí Demacia nhịp nhàng hành quân theo một nhịp điệu, loại bỏ mọi suy nghĩ ngoài chiến đấu trong đầu. Với người khác, họ có vẻ tự tin vào chiến thắng, nhưng với Galio, người đã nghe bài chiến ca này nhiều lần, giọng hát của họ ít chắc chắn và nhiều do dự hơn.

Họ không thích phải đánh nhau với con quái thú vĩ đại đó. Ta sẽ làm điều đó!

Galio cảm thấy sự thôi thúc được vòng tay quanh tất cả và bảo họ mọi chuyện sẽ ổn thôi, rằng ông sẽ lao tới và đuổi sạch quân thù ra khỏi biên cương. Nhưng ông không thể. Tay ông, chân ông, móng vuốt của ông lạnh lẽo và trì trệ y như khối đá từ đó ông được tạc nên. Ông cần chất xúc tác, một hiện diện ma thuật hùng mạnh, để đánh thức mình khỏi giấc mơ này.

Hy vọng lần này sẽ có một pháp sư, ông nghĩ, nhìn chăm chăm về phía chân trời. Thường thì không có. Ta ghét việc đó.

Ông càng lo lắng hơn khi nghe tiếng chú bò đang kéo mình thở hắt ra vì kiệt sức. Có hàng tá con, và vẫn phải thay phiên mỗi dặm. Trong thoáng chốc, ông nghĩ tất cả chúng sẽ gục xuống, để mặc ông ngoài chốn đồng không mông quanh trong khi con người vui vẻ chiến đấu.

Sau cùng, chiếc xe ngừng lại bên rìa chiến trường. Ông biết sẽ không có đàm phán, không có cơ may nào quân địch sẽ đầu hàng. Galio có thể nghe thấy tiếng loảng xoảng khi những đồng chí nhân loại nhỏ bé siết chặt khiên, lập nên một bức tường thép vững chãi. Ông biết dù con quái khổng lồ kia có là gì, nó cũng dễ dàng cắt qua đội ngũ hoàn chỉnh của quân Demacia.

Hai bên đâm sầm vào nhau trong ánh chớp loáng của tứ chi và vũ khí. Galio nghe tiếng kiếm chạm nhau chan chát và tiếng rìu bổ vào khiên. Người của hai phe gục xuống giữa đống bùn lầy. Những giọng nói đầy can đảm Galio từng biết rõ giờ kêu la như đứa trẻ gọi mẹ.

Trái tim mềm yếu của người khổng lồ đó bắt đầu run rẩy. Nhưng ông vẫn không thể thoát khỏi trạng thái tê liệt.

Bất chợt một đợt sóng màu tía lóa mắt quét qua chiến trường, khiến vô số binh lính Demacia khuỵu xuống. Galio cảm thấy nó – cảm giác quen thuộc nơi đầu ngón tay, như mặt trời ban trưa sưởi ấm đá trắng. Ông gần như có thể nhúc nhích chúng...

Chớp sáng lại đến, hút đi sự sống của nhiều chiến binh Demacia khác. Tri giác của Galio chợt trở nên sắc bén, làm lộ ra từng chi tiết tàn khốc của cuộc xung đột. Những thi thể trong bộ giáp vỡ nát nằm rải rác trên chiến trường trong những tư thế quái dị. Nhiều kẻ man di nằm chết trong vũng máu của chính chúng.

Và ở đằng xa, phía sau chiến tuyến, tên phù thủy hèn nhát đang triệu hồi một quả cầu sáng lóa trong tay, sẵn sàng cho lần tấn công kế tiếp.

Đây rồi. Lý do ta tỉnh giấc, Galio nhận ra, đầu tiên là biết ơn, sau đó là giận dữ. Ta sẽ nghiền nát hắn trước!

Nhưng sự chú ý của ông lại một lần nữa bị hút về con quái vật ở tít đầu kia chiến trường. Cuối cùng ông cũng nhìn rõ nó: một con thú khổng lồ đầy lông lá. Nó vùng vẫy muốn giằng đứt đám xích sắt trói buộc. Đầu nó hất tứ tung trong nỗ lực giải thoát bản thân khỏi tấm bịt mắt.

Galio mỉm cười. Một đối thủ xứng với nắm đấm của ta.

Đám man di kéo bỏ lớp phủ trên đầu con quái, để lộ ra cái mõm to tướng bên dưới cặp mắt đen bóng. Không còn bị che mắt, con thú rống lên một tiếng rợn người, như thể đang tuyên bố mình sẵn sàng tàn phá mọi thứ trong tầm nhìn. Bọn điều khiển con quái vật nới lỏng dây xích, và nó lao thẳng vào đội hình bên kia, ngay lập tức hạ gục một tá lính Demacia chỉ bằng một cú quét của bộ móng vuốt sắc như dao.

Galio nổi cơn thịnh nộ. Đó là những con người ông đã bảo vệ từ khi họ còn thơ bé. Ông muốn than khóc cho họ, như ông từng thấy con người vẫn làm khi tiếc thương. Nhưng ông không được tạo ra để làm điều đó. Ông tập trung vào mục đích và khao khát chiến đấu đang chờ đợi. Một con quái vật to lớn, khủng khiếp, và ông không thể chờ đến lúc được tống cho nó một cú. Ông có thể thấy sức sống đang trở về.

Đúng thế! Cuối cùng nó cũng quay lại!

Cảm giác đó xuyên qua cánh tay, qua đầu, và qua đôi chân ông. Lần đầu tiên trong cả thế kỷ, ông có thể di chuyển. Một âm thanh vang vọng khắp thung lũng, một thứ không hiện hữu trong ký ức của những người đang sống.

Tiếng cười của một người khổng lồ đá.

Galio nhảy vào giữa trận chiến, hất văng đống khí cụ công thành thô sơ của đám man di sang hai bên. Cả đồng minh lẫn kẻ thù đều đứng lại há hốc mồm nhìn vị vệ thần đập phá khắp tiền tuyến. Y như một tượng đài sống, ông băng qua dàn binh lính xúm xít xung quanh và thẳng tiến đến chỗ con quái đang tàn phá. "Xin chào," ông gầm lên. "Ta đánh ngươi nhé?"

Con thú hất đầu, rống lên như thể chấp nhận lời thách thức. Hai sinh vật khổng lồ lao vào nhau bằng sức mạnh long trời lở đất. Con quái lấy vai đâm sầm vào ngực Galio, rồi bật ra một tiếng rên đau đớn khi đổ gục xuống đất, tay bấu chặt lấy xương đòn. Galio đứng yên, ông không muốn tấn công kẻ địch thất thế.

"Lại đây, đừng có buồn," Galio nói, háo hức vẫy tay. "Có cố gắng đấy. Lại lần nữa xem."

Con quái chầm chậm đứng dậy, cơn giận lại tràn đầy trong ánh mắt. Nó dồn hết sức đánh vào Galio, móng vuốt của nó cào bay một mẩu trên đầu ông.

"Ngươi làm hỏng vương miện của ta rồi đó," vệ thần nói, vừa ngạc nhiên vừa hài lòng. Hy vọng về một trận chiến quyết liệt cổ vũ ông. Ông nện bàn tay vào con thú, giáng xuống như thể một cây chùy bằng từng phân sức mạnh thu được. Nắm đấm kháng ma thạch đập vào da thịt con quái khổng lồ, và chung quanh vang lên tiếng xương gãy răng rắc.

Con quái loạng choạng, gào thét và vung vẩy tứ tung, nhưng chẳng trúng vào đâu cả.

Galio túm lấy hông con thú và xiết chặt, cố gắng bẻ gãy xương sống nó. Nhưng nó xoay mình thoát khỏi được, và thận trọng đi vòng quanh ông trước khi bỏ đi.

"Chờ đã! Chưa đánh xong mà!" vệ thần hét lớn. Ông đi theo, hy vọng nó sẽ cân nhắc lại quyết định bỏ chạy.

Nhưng tiếng kêu yếu ớt của các huynh đệ Demacia được gió đưa tới tai ông. Galio không nhận ra mình đã đi theo con quái vật hàng trăm thước, lạc khỏi trung tâm trận chiến. Ông muốn đánh nhau với nó, nhưng các đồng minh nhân loại cần ông.

Khi con vật kia đi xa mất, Galio tiếc nuối nhìn theo lần cuối. "Tạm biệt, đồ to xác."

Ông quay lại và ầm ầm bước đến bên các đồng chí. Hơn nửa số họ đang đau đớn nằm dài trên mặt đất, bị những sợi năng lượng vô hình giày vò. Ông biết ngay đây chính là thứ ma thuật đã giúp ông sống dậy.

Vị thần khổng lồ bằng đá thấy nỗi kinh hoàng trên gương mặt những người lính, trước khi quay sang tên phù thủy xấu xa. Galio biết ông phải làm gì, và hậu quả sẽ ra sao.

Ông nhảy lên cao rồi đâm thẳng xuống tên pháp sư, cắt đứt bùa phép độc địa của hắn, và nghiền nát đám man di. Những kẻ xâm lược còn lại quăng vũ khí chạy tứ tán.

Khi phép thuật tan dần, Galio thấy mâu thuẫn. Sức mạnh làm ông sống dậy đang rút dần khỏi cơ thể. Ông đã cứu vô số sinh mạng, nhưng ông đang bị lôi trở lại giấc ngủ trường cửu.

Ông không hiểu sao bản thân mình không có ma thuật, như mọi sinh thể khác. Sao ông không được tạo ra theo cách đó? Đấy có phải ý đồ của người tạo ra ông không? Khi ông thấy vòng tay lạnh lẽo của giấc ngủ bao quanh, ông tự an ủi bản thân rằng chính cuộc sống vốn đã mầu nhiệm, và nếu Galio chỉ có thể trải nghiệm nó trong thoáng chốc, thế cũng đáng rồi.

Cho đến ngày cuối cùng. Cho đến khi ông hạ gục vị pháp sư cuối cùng trên thế giới bằng nắm đấm bất diệt, và vị vệ thần bằng đá của Demacia sẽ chẳng bao giờ tỉnh giấc nữa.


Truyện ngắn liên quan:

Ánh sáng cuối cùng (Lux) 

---

Truyện ngắn

THỊT DA VÀ ĐÁ TẢNG


"Bóng tối tan biến trước ánh sáng," cô gái thầm lặp lại.

Đó là câu thần chú cô thường dùng để xoa dịu bản thân mỗi khi thấy mất tự chủ. Dù chỉ mới mười ba, cô đã thành thạo việc sử dụng những mẹo này để xóa đi những triệu chứng mà tai ách của cô gây ra. Nhưng hôm nay, cô thấy chúng phát huy rất ít tác dụng. Hôm nay, cô gái cần được một mình.

Cô cố nén nước mắt, tránh ánh nhìn của người qua đường trong lúc vội vã tiến lại chỗ đội lính canh đang chăm chú tuần tra ở cổng thành. Nếu bị họ ngăn lại, cô cảm thấy mình sẽ sụp đổ và tuôn ra tất cả. Ít nhất thì khi đó mọi chuyện sẽ kết thúc, cô nghĩ.

Nhưng họ đâu bận tâm gì khi cô đi qua cổng vòm, tiến ra khoảng đất trống bên ngoài thành phố.

Tránh xa đường cái, cô gái tìm được một góc yên tĩnh bên sườn đồi phủ đầy cây. Lúc đã chắc chắn mình không bị nhìn thấy, cô lấy trong túi ra một cái khăn tay sạch sẽ, đưa lên mặt, và sụt sùi khóc.

Nước mắt ràn rụa chảy xuống má. Nếu có ai nhìn thấy cô gái thế này, chắc họ không nhận ra cô đâu. Mọi người đều coi cô là cô nàng lạc quan yêu đời sẽ vui vẻ nói với họ Chào buổi sáng! và Rất vui được gặp bạn! mỗi ngày, dù trong hoàn cảnh nào đi nữa.

Bản mặt khác của cô – cái mặt xấu xí và chắc chắn là không-Demacia – là thứ cô gái chẳng chia sẻ cùng ai.

Cô lau dòng lệ bằng tấm vải lanh mỏng, tâm trí bắt đầu ổn định. Cuối cùng cô cũng dám nhớ lại những sự kiện đã dẫn đến màn khóc lóc này. Cô đang ngồi trong phòng học cùng các bạn, mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ mở. Bầy ong mật rực rỡ ngoài kia thú vị hơn nhiều bài học buồn tẻ về chiến thuật mặt trận mà thầy đang giảng. Lũ ong nhảy múa, chẳng theo nhịp điệu gì, nhưng sự lộn xộn đầy sức sống đó lại mang một vẻ đẹp lạ kỳ. Cô ngắm nhìn chuyển động của chúng, cảm thấy lòng ấm áp niềm hạnh phúc vô bờ.

Cảm giác ấm áp này cô rất quen. Phần lớn thời gian, cô có thể chế ngự nó ấn nó trở vào như ấn lông vũ thòi ra khỏi tấm đệm. Nhưng hôm nay, cô thấy nó thật... nóng bỏng, dường như có sinh mạng riêng vậy. Cô thấy nó rực cháy, chực chờ bùng nổ ra thế giới bên ngoài trong dải cầu vồng muôn màu như trước đây cô đã bí mật thực hiện.

Trong thoáng chốc, một tia sáng nhỏ chiếu ra từ đầu ngón tay cô.

Không! Không thể để cho ai thấy được! cô nghĩ, hy vọng áp chế được quầng sáng.

Lần đầu tiên trong đời, cô thấy nó quá mạnh. Cô gái chỉ có một cơ hội để tự cứu mình. Cô phải rời đi. Cô đứng lên, thu dọn đồ đạc.

"Luxanna," thầy giáo nói. "Trò đang..."

"Bóng tối tan biến trước ánh sáng," cô lẩm nhẩm, rồi chạy khỏi phòng mà không thèm giải thích. "Bóng tối tan biến trước ánh sáng. Bóng tối tan biến trước ánh sáng."

Khi đã lau khô mặt giữa khu rừng tĩnh lặng, đôi chân đưa cô đi xa, xa hơn nữa khỏi thành phố. Cô bắt đầu ước tính cái giá phải trả cho sự cố này. Người ta sẽ nhanh chóng đồn đại khắp nơi rằng một học sinh đã rời lớp mà không xin phép. Cô sẽ phải nhận hình phạt nào cho sự vô kỷ luật đó?

Dù là gì thì cũng tốt hơn cái kia. Nếu ở lại, chắc sức mạnh trong cô đã tuôn trào, lấp đầy cả tòa nhà bằng thứ ánh sáng rực rỡ nhất, thuần khiết nhất. Rồi ai cũng sẽ biết cô bị tiêm nhiễm ma thuật.

Đó là lúc đội thanh trừ xuất hiện.

Có đôi lần, cô gái nhìn thấy đội thanh trừ đi trên phố, cầm theo những dụng cụ kỳ quái và bắt bớ những kẻ sử dụng ma thuật. Khi bị phát hiện, đám người đó bị buộc chuyển ra sống tại khu ổ chuột bên ngoài vương quốc, không bao giờ được tham gia vào xã hội cao quý quen thuộc của gia tộc nhà Lux nữa.

Đó là phần tệ nhất, gia tộc cô sẽ nhục nhã đến nhường nào. Rồi anh trai cô... Ôi, anh trai. Cô rùng mình khi nghĩ tới những gì Garen sẽ nói. Cô gái thường ước ao mình sống ở một nơi khác trên thế giới, nơi những ai có tài ma pháp được chào đón như người hùng, còn gia đình của họ tán dương. Nhưng cô gái sống ở Demacia, nơi tất cả đều biết về sức tàn phá ma thuật có thể gây ra, và đối xử với nó thế này đây.

Đúng lúc thấy tình thế hiện tại ngày một vô vọng, Lux chợt nhận ra cô đang đứng gần tượng đài Galio. Pho tượng khổng lồ tạc nên cách đây rất lâu, như một tiêu chuẩn cho quân đội, luôn đi theo họ mỗi khi thực thi nhiệm vụ bên ngoài. Làm từ kháng ma thạch, Galio sở hữu thuộc tính hút phép thuật đã cứu biết bao sinh mạng khỏi những lần tấn công của các đại pháp sư. Nếu đúng như truyền thuyết, ông đã vài lần sống dậy, khi có đủ lượng sức mạnh thần bí ngấm vào thân thể. Còn giờ, ông đứng im lìm như một ngọn núi, sừng sững trên Đường Tưởng Niệm, cách xa dòng người qua lại trên đường cái.

Lux dè dặt lại gần bức tượng. Từ khi còn bé, cô đã hình dung ra cảnh người khổng lồ cổ xưa này cẩn thận quan sát tất cả những kẻ đi qua dưới chân ông. Đôi mắt như soi thẳng vào tâm hồn cô, phán xét cô.

"Ở đây không có chỗ cho cô," ông sẽ kết tội cô vậy.

Dù chỉ là trong tưởng tượng, cô gái biết ông nói đúng. Cô khác biệt. Không thể chối bỏ được. Nụ cười thường trực và tính cách cởi mở giúp cô nổi bật giữa thế giới nghiêm khắc đặc trưng của Demacia.

Rồi ánh sáng xuất hiện. Từ lúc nhận thức được, Lux đã thấy nó cháy bỏng trong tim, khát khao được phóng thích. Hồi nhỏ, ánh sáng đó yếu ớt và dễ dàng được cô che đậy. Giờ sức mạnh đã trở nên quá lớn để có thể giấu giếm rồi.

Bị cảm giác tội lỗi đè nặng, Lux ngước mắt nhìn Vệ Thần Khổng Lồ.

"Nào, cứ nói thế đi!" cô hét.

Chẳng giống Lux chút nào, nhưng hôm nay đâu tốt đẹp gì, nó khiến tâm hồn cô dậy sóng. Cô thở hắt ra từng hồi nhẹ nhõm, rồi ngay lập tức thấy xấu hổ vì đã mất bình tĩnh. Mình thực sự vừa hét vào mặt một bức tượng? cô tự hỏi, rồi nhìn quanh để đảm bảo không có ai thấy. Ở một số thời điểm nhất định trong năm, con đường tràn ngập những khách lữ hành đến bày tỏ lòng thành kính với bức tượng vệ thần, dâng đồ cúng lễ cho biểu tượng kiên trung của Demacia. Nhưng hiện tại, Đường Tưởng Niệm trống trơn.

Giữa lúc đang ngó quanh, Lux bỗng nghe tiếng ồn ào lớn dần trên đầu. Cô ngẩng phắt lên – nó phát ra từ đỉnh tượng. Lũ chim thường cất cánh từ tổ làm trên vương miện của vệ thần, nhưng đây không phải chim. Nghe như tiếng một cái bình gốm nặng nề bị kéo lê trên sỏi.

Lux nhìn thêm một lúc lâu, nhưng bức tượng chẳng nhúc nhích mảy may. Chắc lại do đầu óc cô thôi, nó còn đang cố vượt qua cơn chấn động của sự kiện trong ngày. Dù vậy, mắt cô vẫn không rời vị vệ thần, thách thức bất cứ thứ gì vừa chuyển động dám làm thế lần nữa.

Rồi nó làm thật: đôi mắt bức tượng thực sự thay đổi vị trí. Hai quả cầu lớn thực sự vừa đảo một vòng trong hốc mắt để tìm Lux đang đứng dưới bãi cỏ.

Mặt cô gái trắng bệch. Cô có thể thấy pho tượng đá khổng lồ đang săm soi mình. Lần này chắc chắn không phải tưởng tượng. Chân Lux lấy lại cảm giác, cô bỏ chạy khỏi chỗ bức tượng nhanh và xa nhất có thể.

Đêm đó, Lux bước qua cánh cổng thạch cao của dinh thự gia tộc. Cô đã đi nhiều dặm, suốt cả ngày, khắp thành phố, ôm hy vọng cha mẹ đã ngủ khi cô trở về nhà. Nhưng có một người còn thức.

Mẹ cô Augatha ngồi trên ghế dài ở một góc đại sảnh, quắc mắt nhìn ra cửa với vẻ điên tiết.

"Con biết mấy giờ rồi không?" bà hỏi.

Lux không trả lời. Cô biết đã quá nửa đêm, trễ hơn nhiều so với giờ đi ngủ thường lệ của gia đình.

"Trường học đã quyết định không đuổi con," Augatha nói. "Không dễ để dàn xếp vụ lộn xộn đó đâu."

Lux muốn gục xuống nức nở, nhưng cả ngày cô chẳng làm gì ngoài khóc rồi, cô chẳng còn nước mắt nữa. "Suýt nữa thì họ thấy," cô nói.

"Mẹ hiểu. Nó ngày một tệ hơn phải không?"

"Con nên làm gì?" Lux nói, kiệt sức vì lo lắng.

"Làm điều chúng ta phải làm," mẹ cô đáp. "Con đã mất kiểm soát. Cuối cùng, sẽ có người bị thương."

Lux từng nghe chuyện người ta chết trên chiến trường dưới bàn tay của lũ phù thủy, thi thể bị thiêu đốt đến không nhận ra nổi và linh hồn bị xé làm đôi. Cô thấy khốn khổ cho mình khi nắm giữ quyền năng có thể tạo ra sự hủy diệt nhường ấy. Cô thấy ghét bản thân, nhưng cũng thấy mình tê dại trước dòng thác cảm xúc không ngừng đổ tới hôm nay.

"Mẹ đã nhờ một chuyên gia giúp," Augatha nói.

Bao tử Lux quặn lại. Chỉ có một nghề chuyên xử lý tai ách của cô. "Kẻ thanh trừ?" cô khẽ nói.

"Một người bạn. Một người mẹ nên nhờ đến từ lâu rồi," Augatha trả lời. "Con có thể tin tưởng ông ấy."

Lux gật đầu. Cô biết nỗi tủi hổ sắp xảy đến. Dù ông ta không nói với ai, như mẹ cô đã đảm bảo, thì ông ta vẫn biết.

Còn vụ điều trị – cô không muốn nghĩ về nó.

"Sáng ra ông ấy sẽ đến tư vấn cho con," Augatha vừa nói vừa đi lên cầu thang dẫn đến phòng ngủ. "Đây sẽ là bí mật của chúng ta."

Những lời lẽ chẳng dễ chịu chút nào. Lux còn chưa trưởng thành, thế mà cuộc đời cô đã chấm dứt. Cô không muốn gì hơn là lên lầu, chìm vào giấc ngủ sâu để chôn vùi mọi rắc rối của mình trong bóng tối, nhưng cô biết loại rắc rối đặc biệt này sẽ không biến mất cùng màn đêm. Ánh sáng vẫn lớn dần trong cô, chực chờ tuôn trào bất kỳ lúc nào. Sáng mai kẻ thanh trừ sẽ đến để thực hiện vài phương pháp khủng khiếp. Lux đã nghe những tin đồn, những tin đồn đáng sợ, về bãi kháng ma thạch và phải uống đủ loại thuốc, tiếp đến là những cơn đau hành hạ. Đúng, cô gái muốn thoát khỏi tai ách này, nhưng không phần nào nơi cô muốn trải nghiệm chuyện đó.

Còn cách nào khác không? cô tự hỏi.

Tất nhiên rồi!

Ý tưởng xẹt qua tâm trí cô như sấm sét. Ngay lập tức trong cô ngập tràn cả sợ hãi và hy vọng. Cô không chắc kế hoạch vừa nghĩ ra có hiệu quả không, nhưng cô biết đó là thứ cô phải thử.

Dưới trời đêm sâu thẳm, Lux cuống cuồng chạy, qua cánh cổng thạch cao, xuống đại lộ, lén lút luồn qua đội lính gác cổng. Thẳng hướng phía nam, cô gặp Đường Tưởng Niệm, và đi theo nó nhiều dặm trước khi đến nơi Galio đang đứng. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực.

"Xin chào?" cô gái run rẩy hỏi, không chắc mình có muốn được trả lời không.

Lux lại gần bệ đá dưới chân bức tượng khổng lồ, đơn độc giữa đêm đen tĩnh lặng. Cô dè dặt đặt tay lên nền kháng ma thạch lạnh lẽo. Không biết nó có vị gì nhỉ? Cá là sẽ đắng lắm, cô nghĩ. Cô cho rằng mình sẽ sớm tìm ra thôi, trừ khi kế hoạch có tác dụng.

"Hừm, họ bảo ông trị được ma thuật, cô nói. "Trị cho tôi đi. Tôi muốn làm người Demacia."

Cô ngẩng lên nhìn vệ thần. Ông tĩnh tại và bất di bất dịch như lối sống Demacia vậy. Đêm nay đến lũ dơi cũng không đập cánh. Thế thì, thứ cô đã nghe trước đây – thứ cô nghĩ cô đã thấy – rốt cuộc chỉ là do cô tưởng tượng ra. Cô rút tay khỏi bệ đá, nghĩ ngợi sẽ mình còn có thể đi đâu.

"Cô gái người bé nhỏ," một giọng ồm ồm từ phía trên.

Lux ngẩng phắt lên để thấy bức tượng đang cúi cái đầu to tướng xuống. Tâm trí cô rối loạn. Ông ta biết. Và ông ta sẽ không trị cho mày đâu. Ông ta sẽ đập mày như đập ruồi.

"Cô... gãi chân hộ ta được không?" vệ thần hỏi.

Galio thắc mắc nhìn cô gái bỏ chạy, cái đầu nhỏ bé hét lên những gì ông chẳng hiểu. Dù đã quan sát cô nhiều năm, ông không hề biết cô có thể di chuyển nhanh đến thế, và ồn ào nữa.

Từ lúc cô gái còn rất nhỏ, Galio đã thấy cô mỗi khi cô ghé qua trong chuyến đi hàng năm cùng gia đình. Ông say sưa tìm hiểu cô, căng mắt dõi theo trong lúc cô chạy nhảy ra vào tầm nhìn. Rồi, giữa cuộc chơi, cô sẽ chợt nhớ ra ông đang đứng phía trên, và cô sẽ ngượng ngừng nấp sau mẹ. Khi vệ thần đang trong cơn mê, mọi thứ dường như di chuyển một cách vặn vẹo đầy hư ảo. Cả thế giới mờ đục, con người chẳng khác nào ánh sáng lập lòe trước mắt.

Nhưng dù thế, Galio có thể cảm nhận được một thứ rất đặc biệt ở cô gái. Một quầng sáng, nhưng không chỉ là ánh sáng. Thời gian như chậm lại khi có cô, và màn sương như thưa đi khi có gì đó khuấy động bên trong cơ thể bằng đá của ông.

Mới đầu thì nhỏ thôi. Khi cô gái mới biết đi, Galio đã có thể thấy hơi ấm lạ lùng bao quanh ngón chân ông. Lần ghé thăm thứ hai, Galio có thể thấy quầng sáng bủa vây cả cẳng chân. Năm cô lên mười, hơi ấm mạnh đến nỗi Galio có thể biết cô đang đến gần từ cách xa cả dặm, khiến ông háo hức trông đợi lúc gặp mặt.

Giờ, cô lại ở đây, dù không phải ngày thăm viếng thường lệ. Sức mạnh của cô bùng lên mạnh mẽ đến nỗi nó lan tràn như lửa cháy khắp thân thể lạnh lẽo của ông. Cô đã mang lại cho ông sự sống!

Giờ Galio đã tỉnh thức, ông thấy cô rạng rỡ với sự rõ ràng đến choáng váng. Cô tỏa sáng như tất cả các vì sao trên bầu trời.

Và cô lại đang bỏ đi.

Mỗi bước cô chạy xa hơn, Galio thấy sức sống tan biến, đưa ông trở về trạng thái bất động. Nếu đứng yên, ông sẽ không bao giờ biết cô. Ông phải đi theo.

Đôi chân cao ngất ầm ầm rút khỏi bệ, dễ dàng bắt kịp cô gái sau một bước sải khổng lồ. Cô mở to mắt, quay thẳng vào bức tượng đang tiến tới. Một luồng sáng dày đặc từ ngón tay cô bắn trúng chân Galio. Cảm giác lạ lùng bên trong ông dữ dội hơn đến khi ông tưởng như mình sắp nổ tung, rải những mảnh vụn tung tóe khắp Demacia.

Nhưng Galio không tan vỡ. Thay vào đó, ông thấy ấm áp hơn, và đầy sức sống hơn. Ông cúi xuống, nhẹ nhàng dùng hai bàn tay nhấc cô lên. Cô che mặt, như thể muốn che chắn bản thân trước tổn hại sắp tới.

Vệ thần khổng lồ bắt đầu bật cười, như một đứa trẻ chơi cạnh đài phun nước.

"Con người tóc vàng bé nhỏ," ông lớn giọng. "Cô vui thật đấy. Làm ơn, đừng đi."

Cô gái dần dần vượt qua cơn chấn động, đáp lời, "Tôi... tôi không thể. Ông đang giữ tôi mà."

Nhận ra hành động của mình, Galio cẩn thận đặt cô xuống đất.

"Tôi rất tiếc. Tôi không hay gặp những cô gái người bé nhỏ. Tôi chỉ tỉnh giấc để đập phá gì đó thôi," ông giải thích. "Cô có thứ gì để đập không? To vào nhé?"

"Không," cô gái ngoan ngoãn nói.

"Thế chúng ta tìm thứ gì để đập phá đi." Ông sầm sập bước đi vài bước, rồi quay lại và thấy cô gái không đi theo. "Sao cô không đi, cô gái người?"

"Không," cô đáp, run rẩy hơn nữa, không chắc câu trả lời có làm người khổng lồ nổi giận không. "Lúc này tôi đang cố không để bị chú ý."

"Ôi. Tha lỗi cho tôi nhé, cô gái người."

"Ừm. Giờ tôi phải đi," Lux nói, tìm kiếm một lời từ biệt sau cùng. "Thật hay khi được gặp ông."

Galio theo chân cô ngay. "Cô đang đi xa khỏi thành phố của mình," ông nhận xét. "Cô định đi đâu?"

"Tôi không biết," cô trả lời. "Nơi nào đó tôi thuộc về."

Vệ thần cúi đầu nhìn cô. "Cô là dân Demacia. Cô thuộc về Demacia."

Lần đầu tiên cô gái thấy sự đồng cảm trong bức tượng khổng lồ, và cô thấy mình cởi mở hơn.

"Ông không hiểu đâu. Ông là biểu tượng của vương quốc này. Tôi chỉ..." cô tìm kiếm một từ nói lên tất cả mà không nói quá nhiều. "Tôi hoàn toàn sai trái," cuối cùng cô thốt lên.

"Sai trái? Cô không thể sai trái được. Cô cho tôi sự sống," Galio cúi khuôn mặt đồ sộ xuống ngang tầm cô.

"Vấn đề ở đó đó," cô gái nói. "Đáng ra ông không di chuyển. Lý do duy nhất khiến ông di chuyển là do tôi."

Galio im lặng vì bất ngờ mất một lúc, rồi niềm vui giác ngộ chợt tuôn ra.

"Cô là pháp sư!" ông gầm lên như sấm.

"Suỵt! Nói khẽ thôi!" cô gái van nài. "Người ta sẽ nghe thấy ông mất."

"Tôi nghiền nát đám pháp sư!" ông tuyên bố. Rồi nhanh chóng bổ sung, "Nhưng không phải cô. Tôi thích cô. Cô là pháp sư đầu tiên tôi thích."

Nỗi sợ của Luxanna bắt đầu tan biến, nhường chỗ cho tức giận. "Nghe này. Dù chuyện này thật kỳ lạ và phi thường, tôi thực sự mong ông để tôi yên. Bên cạnh đó, người ta sẽ nhận ra ông đã đi mất."

"Tôi chẳng quan tâm," Galio nhấn mạnh. "Cứ để họ nhận ra!"

"Đừng!" Lux nói, giật nảy người trước suy nghĩ đó. "Làm ơn, hãy quay lại chỗ ông thuộc về đi."

Galio ngừng lại ngẫm nghĩ, rồi mỉm cười như thể ông vừa nhớ ra thứ gì vui lắm. "Làm thế với tôi lần nữa đi. Ánh sáng sao đẹp tuyệt trần của cô đó!" ông nói ầm ĩ quá mức Lux cần.

"Suỵt! Đừng hét lên nữa!" cô khẩn thiết. "Ông đang nhắc đến tai ách của tôi đúng không?"

"Phải," Galio nói, bằng giọng khẽ khàng hơn chút.

"Rất tiếc. Tôi không thể làm thế luôn được. Và tôi không nên làm thế. Ông phải đi," cô nài nỉ.

"Tôi không thể đi. Nếu rời khỏi cô, tôi sẽ ngủ. Và khi tôi tỉnh, cô sẽ đi mất, cô gái người bé nhỏ."

Lux ngần ngừ. Dù phát điên vì kiệt sức, cô vẫn thấy bị lay động bởi những lời nói của người khổng lồ.

"Nếu tôi có thể làm thế lần nữa, ông có hứa sẽ đi không?" cô hỏi.

Vệ thần nghĩ một lát, rồi chấp nhận lời đề nghị.

"Được," cô gái nói. "Tôi sẽ thử."

Cô thu hai tay lại rồi đâm mạnh chúng ra trước, hướng vào Galio. Trước sự thất vọng của cô, chẳng có gì ngoài một tia sáng tí hon lóe qua ngón tay. Cô thử lại, rồi thử lại, lần sau kết quả lại kém hơn lần trước.

"Chắc tôi mệt rồi," cô thú nhận.

"Nghỉ ngơi đi," Galio gợi ý. "Đến khi hồi sức cô có thể cho tôi thứ ma thuật của cô."

"Hừm," Lux đắn đo. "Tôi không thể thoát khỏi ông, và tôi chẳng có chỗ nào để đi. Chắc tôi phải ngủ một giấc đã."

Cô bắt đầu nhìn quanh bãi đất để tìm một khoảng cỏ êm ái. Sau khi chọn được chỗ vừa ý, cô nằm xuống, quấn chặt tấm áo choàng quanh người.

"Tôi ngủ đây," cô ngáp. "Ông cũng nên ngủ đi."

"Không. Tôi ngủ nhiều quá rồi," Galio đáp.

"Ông có thể... tôi không biết nữa, đóng băng bản thân một lúc thì sao?"

"Tôi không hoạt động theo kiểu đó," người khổng lồ nói.

"Thế đứng yên giả vờ như ông không sống."

"Được. Tôi sẽ chỉ đứng đây nhìn cô nghỉ ngơi thôi, cô gái người," Galio nói.

"Làm ơn đừng," Lux năn nỉ. "Tôi không thể ngủ khi ông cứ nhìn chằm chằm được. Ông có thể... quay đi chỗ khác không?"

Galio tôn trọng ý nguyện của cô gái, quay lưng lại, nhìn về kinh đô Demacia đang sáng đèn. Không thú vị bằng cô gái, nhưng cũng đủ rồi.

Có được chút riêng tư, Lux nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Khi đã chắc chắn Galio sẽ không quay lại, cô lặng lẽ đứng dậy và biến mất vào màn đêm.

Luxanna đi thật nhanh, biết rằng ưu tiên hàng đầu là đi xa nhất có thể khỏi bức tượng khổng lồ. Nếu không, ma thuật trong cô sẽ tiếp tục tăng cường sức mạnh cho ông, và chắc chắn ông sẽ lại tới tìm cô. Đến sáng, mọi nhóm tuần tra trong vương quốc sẽ đi tìm kiếm cô gái nhà Crownguard đã mất tích trong đêm. Chắc chắn họ sẽ nhận ra tượng đài quốc gia đang đi theo cô, và họ sẽ biết cô gái chính là nguồn ma pháp đã đánh thức ông.

Đôi chân đau nhức của Lux chạy thêm một quãng. Cô chỉ thấy mơ hồ những gì xung quanh. Thật khó để tìm ra bất kỳ dấu mốc nào vào thời điểm tăm tối nhất đêm này. Tất cả những gì cô biết là Rừng Mây Phủ ở gần đây – những thân cây vỏ đỏ chắc nịch, cao ngất tạo nên một đường chân trời ở phía nam. Nơi lý tưởng để trốn tránh bất kỳ đội tìm kiếm nào, và đầy hoa trái để làm bữa sáng. Cô có thể băng qua rừng trong hai ngày rồi tìm chỗ trú ẩn ở một trong những ngôi làng tiều phu ở Vaskasia, người dân ở đó phần nhiều sẽ không nhận ra cô. Không phải một kế hoạch sáng chói, về mọi mặt, nhưng nó là kế hoạch tốt nhất cô có.

Lux có thể thấy bìa rừng hiện ra trong tầm mắt, cây mọc cao dần như kim tự tháp, lớn nhất ở trung tâm. Khi băng qua ranh giới, cô dừng lại một chốc để tiếc thương những gì mình đang từ bỏ. Cô sẽ nhớ anh trai Garen, cùng chú ngựa yêu quý Tinh Hỏa, cả mẹ nữa, nhưng chuyện phải diễn ra theo cách này.

Bóng tối tan biến trước ánh sáng, cô tự trấn an, rồi bước vào màn đen của khu rừng thường xanh rậm rạp.

Sau một giờ đồng hồ lần mò qua những nhánh cây dày đặc đầy nhựa, Lux đã thấy nghi ngờ kế hoạch của mình rồi. Dạ dày cô sôi ùng ục, mọi tự tin tìm được lối đi quang đãng qua cánh rừng đã biến mất khi vầng trăng khuất sau làn mây. Khắp chung quanh, cô nghe thấy tiếng khụt khịt và sột soạt của thú ăn đêm, điều đó làm cô căng thẳng.

Chỉ một chút ánh sáng thôi, cô nghĩ. Chỉ một chút chẳng hại gì đâu, tận ngoài này cơ mà.

Cô bắt đầu gọi ra một quả cầu sáng nhỏ trong lòng bàn tay. Trong chốc lát, ánh sáng lung linh nhảy múa trên đầu ngón tay cô, tạo nên một loạt tiếng xôn xao của các sinh vật xung quanh. Nhưng ánh sáng tắt phụt nhanh như khi xuất hiện, phủ lên tất cả một màu đen kịt. Lux nhìn hai tay, kiểm tra xem có sai sót gì không. Cô thắc mắc không biết cái gì đã ngăn cô làm một điều vốn rất dễ dàng và chẳng chút trở ngại như thế.

Là vệ thần khổng lồ, cô nghĩ ra. Chắc chắn là thế.

Cô chợt nghe thấy mấy giọng nói khe khẽ trong rừng. Những bước chân chậm, có mục đích, và những tiếng thì thầm. Họ là...

Một cánh tay chộp thẳng vào cổ Lux, giữ cô lại. Cô có thể cảm nhận sự hiện diện của ít nhất hai người khác hai bên.

"Cô định đi đâu đêm nay vậy, thưa cô?" một gã hỏi.

Lux líu ríu, không thể bật ra câu trả lời. Kẻ đang giữ cô siết chặt tay hơn.

"Cô đáng ra phải ở trong khu thanh trừ, nhỉ?" hắn nói.

"Không..." Lux hớp hơi, tay người đàn ông đang chẹn dưới cằm cô. "Tôi không..."

"Chúng tôi đâu có ngu, thưa cô," người thứ ba nói. "Nào, đưa cô về nhà nào."

Lux vùng vẫy trong lúc mấy tên kia cố trói cô lại bằng sợi thừng to bản. Cô cố tập trung, nhưng vẫn không thể triệu hồi ma thuật vốn có trong mình. Cô giằng được một tay ra, đấm thẳng vào cắm tên gần nhất, và nghe tiếng cành cây trên đất gãy vụn khi hắn ngã gục xuống. Hai kẻ còn lại giận dữ nhảy xổ vào cô.

"Mày không nên làm thế," một tên quắc mắt nói. "Mày thực sự không nên làm thế."

Chúng siết chặt hơn dây trói. Chúng đang cố gắng kéo nút chặt và đau hết mức có thể thì mặt đất bắt đầu rung chuyển theo từng nhịp trầm đục. Ba gã đàn ông ngừng tay, dáo dác tìm kiếm nguồn phát ra tiếng động, đang dần dần tăng cả về tần suất lẫn âm lượng.

Nó ầm ầm như động đất, rồi dậy lên thành những tiếng oang oang nhịp nhàng mà chắc chắn... như bước chân của người khổng lồ.

Và nó ngay một gần hơn.

"Cái gì thế," một tên hỏi, sợ điếng người.

Mặt đất lại rung chuyển, được góp thêm bởi tiếng răng rắc của những thân cây cổ thụ đổ rạp. Dù có là gì, giờ nó cũng đang ở trong rừng và ngay sát họ.

"Nó là... Nó là..."

Tất cả cùng ngước lên để thấy Galio vĩ đại đang sải bước hướng về phía họ, để lại phía sau một con đường toàn cây vỏ đỏ gãy gập. Đám người bỏ chạy, nhưng chỉ được vài bước trước khi một bàn tay to lớn bằng kháng ma thạch hớt chúng lên không. Galio dùng con mắt khổng lồ nhìn đống thịt đang run rẩy trong bàn tay ông.

"Đến giờ đánh nhau rồi hả?" bức tượng khổng lồ cười. "Ta sẽ chiến với các ngươi!"

Ông mở xòe tay ra, nhấc tay kia lên như thể định đập bẹp lũ người đang nằm trong đó.

"Không!" một giọng nhỏ bé thốt lên. "Làm ơn dừng lại!"

Vệ thần nhìn thấy Lux đứng dưới mặt đất, đang đập đập vào mắt cá ông bằng đôi tay bị trói chặt.

"Thế không đúng chút nào!" cô hét.

Bối rối, Galio hạ đám người xuống đất và thả chúng đi. Lux nghe tiếng bước chân cuống cuồng chạy khỏi chỗ cô, gấp rút như một con nai bị săn đuổi. Khi đã gỡ được dây trói ra, cô nhìn thẳng vào bức tượng.

"Tôi quay lại và thấy cô đi mất, cô gái người," ông nói. "Sao cô lại ở trong rừng?"

"T-Tôi không biết," Luxanna ấp úng.

Galio nằm dựa trên sườn đồi, cùng ngắm sao với cô gái tóc vàng bé nhỏ ông vừa kết bạn. Không ai nói gì, trừ đây đó có tiếng thở dài – không phải sự căng thẳng Lux từng biết. Đó là tiếng hai người đang cảm thấy cực kỳ thoải mái khi ở cạnh nhau.

"Tôi không thường tỉnh giấc lâu thế này," vệ thần nói.

"Tôi cũng thế," cô gái đáp với một tiếng ngáp dài.

"Người ta dành thời gian làm gì nếu không đánh nhau nhỉ? Chúng ta nên nói chuyện chút?"

"Không. Thế này tốt rồi," cô gái nói. "Tôi thấy... tĩnh lặng."

Galio thoáng nhăn mặt. Có thứ gì khác biệt ở cô gái này. Thứ gì đó thiếu thốn. Cô không còn tỏa sáng như các vì sao nữa.

"Sao ông lại buồn? Ông đã chữa cho tôi," cô gái nói. "Chừng nào ông còn ở gần, tôi còn có thể trở về nhà bình thường."

Galio chẳng thay đổi nét mặt. Cô gái tiếp tục chìm trong suy nghĩ của mình.

"Ý tôi là, có lẽ tôi cứ đến thăm ông hàng ngày để tránh tai ách..."

"Không," người khổng lồ cuối cùng cũng nhìn cô.

"Sao không?" cô hỏi.

"Cô gái người trẻ tuổi, cô thật đặc biệt. Từ trước khi cô nhận thức được, tôi đã cảm nhận thấy thiên khiếu của cô. Bấy lâu nay, tôi vẫn muốn nó ở bên cạnh. Nhưng giờ tôi thấy... tôi đã phá nát món quà đó."

"Nhưng nó cho ông sự sống."

Galio cân nhắc từ ngữ, nhưng chỉ trong một lúc. Ông đã quyết định.

"Sự sống với tôi rất đáng giá," cô nói. "Nhưng tài năng của cô là tất cả. Đừng bao giờ đánh mất nó."

Ông đứng lên, nhẹ nhàng đặt cô lên vai. Cùng nhau, họ trở về thành phố để đối mặt với điều đang chờ đợi.

Mặt trời vừa ló nơi đường chân trời khi Lux quay lại dinh thự gia tộc. Bên ngoài tường thành, Galio đã trở lại im lìm trên bệ đá cạnh Đường Tưởng Niệm, để Lux đối mặt với vấn đề một mình.

Bóng tối tan biến trước ánh sáng, cô nghĩ, và cô mở chốt cửa trước.

Cô bước vào trong nhà, thấy mẹ đang ngồi trong phòng khách với một người trung niên hói đầu, một hộp cồn thuốc kỳ lạ đặt trên đùi.

"Luxanna, thật may là con đã quyết định trở về nhà," Augatha nói qua hàm răng nghiến chặt.

Lux mệt mỏi nhìn người đàn ông ngồi trên ghế dài.

"Đây là người mẹ đã nói với con," mẹ cô nói nhỏ. "Người sẽ sửa chữa... vấn đề của con."

Lux thấy nhẹ nhõm, như thể linh hồn cô đang rời cơ thể để quan sát điều cô chuẩn bị nói.

"Mẹ biết gì không, mẹ?" cô nói, giọng run rẩy với những lời lẽ cô khao khát nói. "Con không nghĩ mình muốn gặp ông ấy. Đúng hơn, con muốn mẹ mời ông ấy đi đi."

Người thanh trừ trông có vẻ bị xúc phạm. Ông đứng lên, quàng túi lên vai.

"Không, đợi đã," Augatha nài nỉ. Bà xua Lux vào một góc và bắt đầu nói bằng giọng uy quyền. "Con không biết mình đang nói gì đâu. Ông ấy liều tất cả để giúp con. Đây là cách duy nhất để con trở thành người Demacia. Con đã quên mất tai ách..."

"Con không có tai ách!" Lux gào lên. "Con xinh đẹp và có giá trị của riêng mình, và một ngày con sẽ chứng minh nó cho cả vương quốc này! Và nếu ai đó có vấn đề với con, thì con có một người bạn cực kỳ bự con để nói chuyện cùng họ."

Cô sải bước lên lầu để về phòng, để mẹ đứng một mình cùng người thanh trừ.

Lux đổ ụp xuống giường, thở ra một tiếng dài. Lần đầu tiên trong nhiều năm qua, tâm trí cô lại tĩnh lặng như mặt nước mùa hè. Ánh sáng từng tự ý bùng phát vẫn còn đó, nhưng cô có thể thấy điểm đầu và điểm cuối của nó, và cô biết một ngày mình có thể làm chủ nó.

Lúc chuẩn bị ngủ thiếp đi, cô nhận ra câu thần chú của mình sai quá rồi. Không ánh sáng nào có thể dập tắt được bóng tối.

Bóng tối lớn mạnh bên cạnh ánh sáng, cô nghĩ. Nghe hay thật đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenFun.Vip